Học Viện Ác Mộng
-
Chương 26
Chạng vạng, mọi người chia nhau ra dọn dụng cụ cùng nguyên liệu, chuẩn bị nướng thịt, người chẻ củi, người cắt thái, người nhóm lửa. Lương Thiên Dục không kiên nhẫn ngồi xổm trước một đống củi đánh đá lửa, bộ mặt oán thầm lẩm bẩm : “Có nhầm hay không? Cả ngày vận động rồi còn bắt ta làm cơm?! Bọn họ vậy mà dám bắt ta động thủ, có biết ta là ai hay không? Ta nhất định sẽ làm cho tên phó hiệu trưởng kia biết thế nào là đau khổ!…”
Phừng −−một tiếng, Lương Thiên Hoa ở tổ đối diện đã đốt xong lửa, chuẩn bị nướng thịt, mấy nữ giáo viên ngồi xung quanh thần tình ái mộ trầm trồ khen ngợi gã thật tài giỏi.
“Đáng giận! Ta tuyệt không thể thua hắn!” Y phát hỏa dồn sức đánh, hai viên đá lửa bị đập mạnh vào nhau phát ra thanh âm cành cạch.
Bên kia, Lâm Dật một mình ngồi trên tảng đã cách đó không xa, ôm lấy ba lô của mình đông tìm tây tìm.
“Kỳ quái… Rốt cục chạy đi đâu mất rồi? Mình nhớ rõ ràng là có đem theo a?!” Lâm Dật không cam lòng lại đào bới một lần, thậm chí còn muốn đổ hết đống hành lý ra mà vẫn không thấy cái đồng hồ đâu.
“Lão sư, ngươi xảy ra chuyện gì sao? Sẽ không phải hôm nay bị bắt chạy bộ mệt đến váng đầu rồi chứ?” Lương Thiên Dục ở phía xa nhìn thấy lão sư mặt mày ủ ê, quan tâm đi đến hỏi han một chút.
“Ách… Không… Không có gì…” Tiếp nhận xiên thịt nướng Lương Thiên Dục đưa cho, Lâm Dật nặn ra một nụ cười gượng gạo, tay lén lút đẩy cái ba lô ra sau lưng. Không được, nếu để Lương Thiên Dục biết đồng hồ đôi hai người cùng nhau mua đã mất rồi… hắn chắc chắn sẽ khó sống.
“Như vậy a.” Lương Thiên Dục không hề hoài nghi, khoát tay quay lại chiến đấu với miếng thịt và đống rau dưa.
Lâm Dật nôn nóng ảm đạm ngồi im một chỗ, thịt nướng trong miệng cũng chậm chạp không thể nuốt xuống.
Sau khi ăn no, mọi người hắt nước tắt lửa, rửa ráy sơ qua một chút rồi sôi nổi cùng nhau dọn đồ rời đi.
“ Nơi này rừng rậm, buổi tối thập phần nguy hiểm, có nhiều vách đá, vực sâu cùng chim thú nên các vị lão sư chỉ nên ở yên trong nhà gỗ thôi nhé!” Tổng huấn luyện viên không quên nhắc nhở, đáng tiếc Lâm Dật còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, không có nghe được.
Rốt cuộc là bị rơi ở đâu? Trong trí nhớ rõ ràng buổi sáng vẫn còn a!
Hôm nay đi những nơi nào nhỉ? Nhà gỗ nhỏ… Hậu viện… WC… Sân cỏ…
A! Buổi sáng hắn còn chạy bộ theo con đường nhỏ vào rừng, nói không chừng là bị rơi ở đó!
Hắn gõ lên trán một cái, vụt ngẩng đầu, vội vàng mang đồ đạc của mình vào phòng ngủ, xách đèn pin đi ra ngoài.
Mệt mỏi một ngày đã buồn ngủ, Lương Thiên Dục chuẩn bị đóng cửa sổ thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen lén lút, tập trung nhìn kĩ, không ngờ là lão sư, cho là Lâm Dật chỉ muốn đi WC, bởi vậy liền tắt đèn, mệt mỏi bò lên giường.
Dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), ánh trăng bị mây đen bao trùm, từng trận gió lạnh theo khe hở cửa sổ chui vào, Lương Thiên Dục trở mình, chẳng biết tại sao lại không thể ngủ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui… Không đúng a!
Lương Thiên Dục xốc chăn bông lên, đột nhiên ngồi dậy.
Bên trong nhà gỗ có WC mà, tại sao còn phải ra ngoài đi?
Chẳng lẽ có chuyện…
Lương Thiên Dục cả kinh nhảy xuống giường, tùy tay vơ lấy áo khoác cùng đèn pin, cuống quýt vọt tới phòng Lâm Dật, dùng sức gõ mấy cái lên cánh cửa lại không nghe thấy ai trả lời, y nôn nóng một cước đem nó đá văng.
“ Nơi này rừng rậm, buổi tối thập phần nguy hiểm…”
Lương Thiên Dục nhíu mày thật sâu, cắn môi, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Lão sư… Ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a….
Đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón, quanh mình toàn những bóng cây cao lớn dọa người, trong rừng sâu thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hoặc côn trùng kêu vang, thanh âm âm trầm lại có vài phần thê lương, nghe thấy cũng làm cho người không rét mà run.
Bước trên đoạn đường dành cho người đi bộ trải đầy lá khô, tiếng là khô vỡ vụn phát ra âm thanh rào rạo chói tai, Lâm Dật sợ hãi lui lui cổ, hai cánh tay lộ ra ngoài áo ngắn lạnh buốt, nổi lên một trận da gà, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ lẩm bẩm mấy câu kinh phật mà đến chính mình cũng không hiểu, một mặt run run cầm đèn pin soi xuống mặt đất.
“A… Ở nơi nào… Rốt cuộc ở nơi nào…” Tìm kiếm xuôi theo con đường mòn gấp khúc đã đi qua buổi sáng, Lâm Dật chuyên tâm nhìn chòng chọc nền đất cùng mấy nhánh cây bên đường, không để ý xung quanh, trong lúc vô tình rẽ vào một lối rẽ nhỏ.
Một khối mộc bài (biển báo) cũ kĩ ngã vào trong bụi cây, loáng thoáng viết mấy chữ “ Trước có khe núi, cấm thông hành”.
Càng đi càng lệch, bụi cỏ dại, bụi dây rừng, đoạn đường cũ bị cây cối che đi, chậm rãi biến mất.
“Quái… Buổi sáng hôm nay có đi qua nơi này sao…?” Lâm Dật nghiêng đầu nghi hoặc, cảm thấy tựa hồ con đường này không đúng lắm, đáng tiếc ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi ngay lập tức bởi vì khi hắn nhíu mắt lại, nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin chiếu vào, rõ ràng phát hiện cách đó không xa, trên nhánh cây mắc một cái đồng hồ có dây đeo màu xanh.
“A! Nói không chừng là cái kia!” Lâm Dật tâm vui vẻ, vội vàng đi qua. Ban đêm trước mắt một mảnh tối đen, nếu không có đèn pin chiếu tới thì cái gì cũng không thấy. Lâm Dật không cẩn thận bước hụt một cái, nửa người nháy mắt ngã vào khoảng không.
“A,a−−−−” Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá không vang lên, Lâm Dật thân thể không thăng bằng nghiêng về một phía, mắt thấy chính mình sắp ngã xuống vách đá, đầu óc sợ tới mức trống rống.
Đang ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen nháy mắt vọt tới.
Lâm Dật cả người phát run, thân thể cứng đơ, động cũng không dám động, nhưng đau đớn trong dự liệu lại không thấy đâu.
“Di?” Lâm Dật sợ hãi hơi hé mở mắt… Chính mình thế nhưng không bị ngã, một chút tổn thương cũng không có?
“Lão sư, ngươi thật sự không thể để cho người khác yên tâm được sao?” Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền xuống, dựa vào ***g ngực ôn hòa hiền hậu kia, hai cánh tay cường tráng vững vàng tiếp lấy thân thể chính mình.
Người này… không lúc nào là không ở bên cạnh bảo vệ mình.
Lâm Dật mở to mắt, nhất thời lệ nóng doanh tròng.
“Lương. . . Lương Thiên Dục…”
Thực đáng tiếc, cảm giác an tâm dịu dàng còn chưa duy trì được đến một phút đồng hồ, chỗ đứng của hai người liền truyền đến tiếng vang không ổn, đầu tiên là mấy tảng đá bên cạnh lăn xuống, rồi đến âm thanh xành xạch, tiếp theo cảnh sắc trước mặt chậm rãi nghiêng…
Hai người cứng ngắc xoay người nhìn đối phương, nháy mắt hóa đá.
“Không, không phải đâu ── a a ──── “
Phừng −−một tiếng, Lương Thiên Hoa ở tổ đối diện đã đốt xong lửa, chuẩn bị nướng thịt, mấy nữ giáo viên ngồi xung quanh thần tình ái mộ trầm trồ khen ngợi gã thật tài giỏi.
“Đáng giận! Ta tuyệt không thể thua hắn!” Y phát hỏa dồn sức đánh, hai viên đá lửa bị đập mạnh vào nhau phát ra thanh âm cành cạch.
Bên kia, Lâm Dật một mình ngồi trên tảng đã cách đó không xa, ôm lấy ba lô của mình đông tìm tây tìm.
“Kỳ quái… Rốt cục chạy đi đâu mất rồi? Mình nhớ rõ ràng là có đem theo a?!” Lâm Dật không cam lòng lại đào bới một lần, thậm chí còn muốn đổ hết đống hành lý ra mà vẫn không thấy cái đồng hồ đâu.
“Lão sư, ngươi xảy ra chuyện gì sao? Sẽ không phải hôm nay bị bắt chạy bộ mệt đến váng đầu rồi chứ?” Lương Thiên Dục ở phía xa nhìn thấy lão sư mặt mày ủ ê, quan tâm đi đến hỏi han một chút.
“Ách… Không… Không có gì…” Tiếp nhận xiên thịt nướng Lương Thiên Dục đưa cho, Lâm Dật nặn ra một nụ cười gượng gạo, tay lén lút đẩy cái ba lô ra sau lưng. Không được, nếu để Lương Thiên Dục biết đồng hồ đôi hai người cùng nhau mua đã mất rồi… hắn chắc chắn sẽ khó sống.
“Như vậy a.” Lương Thiên Dục không hề hoài nghi, khoát tay quay lại chiến đấu với miếng thịt và đống rau dưa.
Lâm Dật nôn nóng ảm đạm ngồi im một chỗ, thịt nướng trong miệng cũng chậm chạp không thể nuốt xuống.
Sau khi ăn no, mọi người hắt nước tắt lửa, rửa ráy sơ qua một chút rồi sôi nổi cùng nhau dọn đồ rời đi.
“ Nơi này rừng rậm, buổi tối thập phần nguy hiểm, có nhiều vách đá, vực sâu cùng chim thú nên các vị lão sư chỉ nên ở yên trong nhà gỗ thôi nhé!” Tổng huấn luyện viên không quên nhắc nhở, đáng tiếc Lâm Dật còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, không có nghe được.
Rốt cuộc là bị rơi ở đâu? Trong trí nhớ rõ ràng buổi sáng vẫn còn a!
Hôm nay đi những nơi nào nhỉ? Nhà gỗ nhỏ… Hậu viện… WC… Sân cỏ…
A! Buổi sáng hắn còn chạy bộ theo con đường nhỏ vào rừng, nói không chừng là bị rơi ở đó!
Hắn gõ lên trán một cái, vụt ngẩng đầu, vội vàng mang đồ đạc của mình vào phòng ngủ, xách đèn pin đi ra ngoài.
Mệt mỏi một ngày đã buồn ngủ, Lương Thiên Dục chuẩn bị đóng cửa sổ thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen lén lút, tập trung nhìn kĩ, không ngờ là lão sư, cho là Lâm Dật chỉ muốn đi WC, bởi vậy liền tắt đèn, mệt mỏi bò lên giường.
Dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), ánh trăng bị mây đen bao trùm, từng trận gió lạnh theo khe hở cửa sổ chui vào, Lương Thiên Dục trở mình, chẳng biết tại sao lại không thể ngủ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui… Không đúng a!
Lương Thiên Dục xốc chăn bông lên, đột nhiên ngồi dậy.
Bên trong nhà gỗ có WC mà, tại sao còn phải ra ngoài đi?
Chẳng lẽ có chuyện…
Lương Thiên Dục cả kinh nhảy xuống giường, tùy tay vơ lấy áo khoác cùng đèn pin, cuống quýt vọt tới phòng Lâm Dật, dùng sức gõ mấy cái lên cánh cửa lại không nghe thấy ai trả lời, y nôn nóng một cước đem nó đá văng.
“ Nơi này rừng rậm, buổi tối thập phần nguy hiểm…”
Lương Thiên Dục nhíu mày thật sâu, cắn môi, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Lão sư… Ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a….
Đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón, quanh mình toàn những bóng cây cao lớn dọa người, trong rừng sâu thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hoặc côn trùng kêu vang, thanh âm âm trầm lại có vài phần thê lương, nghe thấy cũng làm cho người không rét mà run.
Bước trên đoạn đường dành cho người đi bộ trải đầy lá khô, tiếng là khô vỡ vụn phát ra âm thanh rào rạo chói tai, Lâm Dật sợ hãi lui lui cổ, hai cánh tay lộ ra ngoài áo ngắn lạnh buốt, nổi lên một trận da gà, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ lẩm bẩm mấy câu kinh phật mà đến chính mình cũng không hiểu, một mặt run run cầm đèn pin soi xuống mặt đất.
“A… Ở nơi nào… Rốt cuộc ở nơi nào…” Tìm kiếm xuôi theo con đường mòn gấp khúc đã đi qua buổi sáng, Lâm Dật chuyên tâm nhìn chòng chọc nền đất cùng mấy nhánh cây bên đường, không để ý xung quanh, trong lúc vô tình rẽ vào một lối rẽ nhỏ.
Một khối mộc bài (biển báo) cũ kĩ ngã vào trong bụi cây, loáng thoáng viết mấy chữ “ Trước có khe núi, cấm thông hành”.
Càng đi càng lệch, bụi cỏ dại, bụi dây rừng, đoạn đường cũ bị cây cối che đi, chậm rãi biến mất.
“Quái… Buổi sáng hôm nay có đi qua nơi này sao…?” Lâm Dật nghiêng đầu nghi hoặc, cảm thấy tựa hồ con đường này không đúng lắm, đáng tiếc ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi ngay lập tức bởi vì khi hắn nhíu mắt lại, nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin chiếu vào, rõ ràng phát hiện cách đó không xa, trên nhánh cây mắc một cái đồng hồ có dây đeo màu xanh.
“A! Nói không chừng là cái kia!” Lâm Dật tâm vui vẻ, vội vàng đi qua. Ban đêm trước mắt một mảnh tối đen, nếu không có đèn pin chiếu tới thì cái gì cũng không thấy. Lâm Dật không cẩn thận bước hụt một cái, nửa người nháy mắt ngã vào khoảng không.
“A,a−−−−” Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá không vang lên, Lâm Dật thân thể không thăng bằng nghiêng về một phía, mắt thấy chính mình sắp ngã xuống vách đá, đầu óc sợ tới mức trống rống.
Đang ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen nháy mắt vọt tới.
Lâm Dật cả người phát run, thân thể cứng đơ, động cũng không dám động, nhưng đau đớn trong dự liệu lại không thấy đâu.
“Di?” Lâm Dật sợ hãi hơi hé mở mắt… Chính mình thế nhưng không bị ngã, một chút tổn thương cũng không có?
“Lão sư, ngươi thật sự không thể để cho người khác yên tâm được sao?” Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền xuống, dựa vào ***g ngực ôn hòa hiền hậu kia, hai cánh tay cường tráng vững vàng tiếp lấy thân thể chính mình.
Người này… không lúc nào là không ở bên cạnh bảo vệ mình.
Lâm Dật mở to mắt, nhất thời lệ nóng doanh tròng.
“Lương. . . Lương Thiên Dục…”
Thực đáng tiếc, cảm giác an tâm dịu dàng còn chưa duy trì được đến một phút đồng hồ, chỗ đứng của hai người liền truyền đến tiếng vang không ổn, đầu tiên là mấy tảng đá bên cạnh lăn xuống, rồi đến âm thanh xành xạch, tiếp theo cảnh sắc trước mặt chậm rãi nghiêng…
Hai người cứng ngắc xoay người nhìn đối phương, nháy mắt hóa đá.
“Không, không phải đâu ── a a ──── “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook