Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
-
Chương 119: Mười năm sau 2: Trang Chu mộng điệp
Edit: Hyukie Lee
Nữ hầu đi gần tới, Tiểu Kiều Thiều không bận quan tâm những lời nói đó, lôi kéo Hạ Thâm cúi đầu tránh trong lùm cây.
Hai người dựa vào nhau rất gần, nhỏ nhỏ dồn lại một cục, có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Hạ Thâm nhìn người đối diện ở cự ly gần, Tiểu Kiều Thiều thở dài một tiếng, Hạ Thâm gật gật đầu, lúc bấy giờ Tiểu Kiều Thiều mới nhẹ nhàng thở ra.
Nữ hầu tìm nửa ngày không thấy đã đi xa, lúc này hai đứa nhỏ mới đứng dậy khỏi lùm cây.
Vì là giấc mơ của Kiều Thiều nên đóa bách hợp trong tay Hạ Thâm rất rõ ràng, rõ đến màu sắc sắp không giống những bông hoa chung quanh.
Tiểu Kiều Thiều nói: “Cậu cầm hoa làm gì thế?”
Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng đằng kia: “Tặng cho mẹ tôi.”
Tiểu Kiều Thiều liền nói: “Mau đi đi, để lát nữa hoa sẽ không còn đẹp.”
“Ừm.” Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, muốn đi mở cửa.
“Đúng rồi.” Hạ Thâm còn chưa đi, Kiều Thiều lại nhỏ giọng gọi hắn.
Hạ Thâm quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
Hàng mi của Tiểu Kiều Thiều rất dài, ánh mắt ngọt ngào như hai trái nho đen, y chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tôi không phải con gái.”
Hạ Thâm bỗng nhiên không phản ứng kịp.
Tiểu Kiều Thiều thanh thanh cổ họng, nghiêm trang chững chạc: “Trưởng thành rồi tôi cũng không thể gả cho cậu được.”
Hạ Thâm bị y đùa cười, cười đến trong lòng đều là hương hoa bách hợp: “Được mà.”
Tiểu Kiều Thiều buồn bực: “Mẹ nói, con trai và con gái yêu nhau mới…”
Hạ Thâm không cho y nói xong, cắt ngang lời: “Nhưng Hạ Thâm và Kiều Thiều thì có thể kết hôn.”
Tiểu Kiều Thiều nhìn hắn một hồi, hai má đỏ ửng: “Mau đi tặng hoa đi!”
Hạ Thâm lại không muốn buông tay: “Đi cùng tôi được không?”
Tiểu Kiều Thiều sửng sốt: “Nhưng tôi không biết mẹ cậu.”
Hạ Thâm: “Không sao, nhất định mẹ tôi sẽ rất thích cậu.”
Tiểu Kiều Thiều tập trung tinh thần: “Được rồi, tôi đi cùng cậu!”
Hạ Thâm biết rõ đây không phải hiện thực, biết đây là điều tiếc nuối dưới đáy lòng của Kiều Thiều, là giấc mơ mà y muốn hắn nhìn thấy.
Dù không phải thật, nhưng tình cảm mà giây phút này Hạ Thâm cảm nhận được lại là chân thật, sự ấm áp là thật, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay hắn cũng là thật.
Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không còn lo lắng bất an lúc bé, không còn hối hận tự trách khi lớn lên, hắn bình tĩnh đẩy cửa ra, như đẩy ra cả quá khứ của mình.
Tiểu Kiều Thiều có hơi hồi hộp: “Mẹ cậu không ở đây sao?”
Hạ Thâm hoảng hốt, thấy rõ cảnh tượng trước mắt..
Đây là giấc mơ của Kiều Thiều, Kiều Thiều chưa từng gặp Hạ Nhị, sao có thể mơ thấy bà?
Hạ Nhị chắc chắn không ở trong đây, có lẽ Kiều Thiều chỉ muốn từ lùm cây kia nhảy ra, để hắn bước vào cánh cửa, về phần sau cánh cửa là gì thì Kiều Thiều không biết.
Hạ Thâm khựng lại: “Có lẽ mẹ đã đi ra ngoài rồi.”
Tiểu Kiều Thiều nhíu mày: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thâm cũng không tiếc nuối, chỉ không biết giấc mơ sẽ phát triển ra sao.
“Cậu đừng lo mà.” Tiểu Kiều Thiều cho rằng Hạ Thâm rất khó chịu, sốt ruột nói: “Đừng khóc đừng khóc, tôi tìm cách giúp cậu.”
Hạ Thâm sao lại khóc, nhưng thân đang trong mộng Kiều Thiều, Tiểu Hạ Thâm lúc này vô cùng yếu ớt.
Hạ Thâm giả vờ buồn bã, nhìn y: “Làm sao đây, hoa sẽ héo rất nhanh…”
Trái tim Tiểu Kiều Thiều co rút, cầm tay hắn: “A tôi có cách!”
Hạ Thâm muốn biết ý nghĩ của y: “Hửm?”
Tiểu Kiều Thiều lôi hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Mẹ tôi đang ở bên kia.”
Hạ Thâm không hiểu lắm… Tiểu Kiều Thiều đi đằng trước, vành tai trắng nõn được ánh sáng dạ lên, trong trẻo như miếng bánh pudding, âm thanh cũng ngọt ngào mềm mại: “Tặng hoa này cho mẹ tôi đi!”
Hạ Thâm ngẩn ra.
Tiểu Kiều Thiều quay đầu lại, trên khuôn mặt béo béo treo một nụ cười rực rỡ: “Mẹ trên khắp thế gian này đều tốt như nhau, mẹ tôi cũng sẽ rất tốt với cậu!”
Một câu khiến Hạ Thâm cứng đờ, giờ này phút này, hắn hiểu được hàm nghĩa ẩn sâu trong giấc mộng.
Kiều Thiều không thể cho hắn Hạ Nhị, nhưng y có thể cho hắn Dương Vân.
Người mẹ ôn nhu mỹ lệ, người đã để lại cho Kiều gia vô số hạnh phúc.
Hóa ra Kiều Thiều muốn giới thiệu mẹ mình cho hắn.
Tâm Hạ Thâm vừa ngọt lại vừa xót, thật sự có chút không khống chế được cảm xúc.
Tiểu Kiều Thiều vẫn còn hỏi hắn: “Có được không? Chờ mẹ cậu trở lại, chúng ta sẽ hái thật nhiều hoa tặng lại sau.”
Hạ Thâm ôn thanh nói: “Được.”
Hắn dùng lực nắm lấy tay Kiều Thiều, đi trên con đường đến hoa viên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không bao lâu, hắn thấy cái chòi trắng, thấy được người phụ nữ trẻ tuổi đang cười.
Dáng vẻ này Hạ Thâm đã từng thấy trên ảnh chụp, nhưng trong giấc mơ của Kiều Thiều, bà là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, có đôi mắt chứa hàng ngàn hàng vạn xinh đẹp, có nụ cười dịu dàng điềm tĩnh nhất, còn có tình yêu chân thành tha thiết tràn ngập cả linh hồn.
Tiểu Kiều Thiều chạy đến thở hồng hộc, nói với Dương Vân: “Mẹ, đây là Hạ Thâm!”
Dương Vân cười, như từ thiên đường trở lại nhân gian, cho bọn họ lời chúc phúc chân thành nhất: “Chào con nha, Tiểu Hạ Thâm.”
Hốc mắt Hạ Thâm đo đỏ, xém chút nữa thất thố trong mộng người yêu: “Con chào ạ…”
Đây là mơ, một giấc mơ khiến người không muốn tỉnh lại.
Khi Kiều Thiều mở mắt ra vẫn còn chút hoảng hốt, Trang Chu mộng điệp, không phân rõ mình là Trang Chu hay là mộng điệp.
Trang Chu mộng điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)
Bàn tay bị nắm chặt, y quay đầu nhìn qua Hạ Thâm, âm thanh của Hạ Thâm có chút khàn khàn: “Cảm ơn.”
Hốc mắt Kiều Thiều hơi đỏ: “Có phải mẹ rất đẹp không?”
Y không nói mẹ của tôi, chỉ nói mẹ, vì bà là mẹ của cả hai người.
Ánh mắt Hạ Thâm có chút ướt: “Rất đẹp.”
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi: “Nhất định mẹ sẽ rất yêu anh.”
Nếu bà còn, nhất định sẽ rất thương bọn họ.
Hạ Thâm nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hai người trầm mặc một lát, Kiều Thiều tháo máy móc trên đầu xuống: “Thứ này rất tốt.”
Hạ Thâm phục hồi lại tinh thần: “Ừm, không tệ.”
Kiều Thiều nhìn sắc trời bên ngoài: “Hình như còn sớm lắm, ngủ tiếp một lát nhé?”
Hạ Thâm ôm người vào lòng: “Ngủ đi.”
Kiều Thiều dính sát hắn, cọ cọ nhìn nhìn: “Bạn học Hạ Thâm Thâm.”
Hạ Thâm xoay người: “Nếu em không muốn ngủ, thì chúng ta không ngủ nữa.”
Kiều Thiều trợn to mắt: “Ai, ai không muốn ngủ chứ… A…”
Rạng sáng hai ba giờ, ánh trăng chiếu rọi căn phòng kiều diễm.
Có câu có đi có lại, Hạ Thâm đã xem mộng của Kiều Thiều, Kiều Thiều cũng muốn xem mộng của Hạ Thâm.
Hạ Thâm nhắc nhở: “Mộng của tôi có lẽ rất tệ.”
Kiều Thiều tràn đầy tự tin: “Tôi không sợ!” Dù nhìn thấy căn phòng và người phụ nữ kia, y cũng không sợ!
Hạ Thâm nhấn mạnh vào trọng điểm: “Có lẽ còn hỏng bét hơn chuyện tối hôm qua.”
Kiều Thiều ngơ người, phản ứng kịp: “Anh…”
Hạ Thâm chỉ cười, không nói lời nào.
Kiều Thiều hết chỗ nói nổi: “Đừng nói là… Là…”
Hạ Thâm: “Dục cầu bất mãn, khó tránh khỏi tâm sinh tà niệm.”
Kiều Thiều phục : “Tối hôm qua, tối hôm qua còn chưa đủ hay sao !”
Hạ Thâm nhịn không được gặm lên cổ y : “Kém xa.”
Kiều Thiều : “…” Đây là người sao !
“Đến đây đi.” Hạ Thâm chủ động đeo lên máy cộng mộng, thúc giục : “Cưng ơi, mau vào giấc mơ của anh nào.”
Kiều Thiều ôm mũ giáp, nghi ngờ nhìn hắn : “Đừng nói là …”
Hạ Thâm chớp chớp mắt : “Sợ cái gì, trong mơ chắc chắn em không đau.”
Kiều Thiều : “…”
Cùng một cái máy, sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn như vậy !
Kiều Thiều thu lại lời lúc nãy, y cảm thấy cái máy này không tốt, vô cùng cực kì đặc biệt không tốt !
Nhưng tuy nghĩ vậy, cuối cùng Kiều Thiều vẫn đeo mũ lên —— nếu Hạ Thâm dám nằm mơ lung ta lung tung, y…
Nữ hầu đi gần tới, Tiểu Kiều Thiều không bận quan tâm những lời nói đó, lôi kéo Hạ Thâm cúi đầu tránh trong lùm cây.
Hai người dựa vào nhau rất gần, nhỏ nhỏ dồn lại một cục, có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Hạ Thâm nhìn người đối diện ở cự ly gần, Tiểu Kiều Thiều thở dài một tiếng, Hạ Thâm gật gật đầu, lúc bấy giờ Tiểu Kiều Thiều mới nhẹ nhàng thở ra.
Nữ hầu tìm nửa ngày không thấy đã đi xa, lúc này hai đứa nhỏ mới đứng dậy khỏi lùm cây.
Vì là giấc mơ của Kiều Thiều nên đóa bách hợp trong tay Hạ Thâm rất rõ ràng, rõ đến màu sắc sắp không giống những bông hoa chung quanh.
Tiểu Kiều Thiều nói: “Cậu cầm hoa làm gì thế?”
Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng đằng kia: “Tặng cho mẹ tôi.”
Tiểu Kiều Thiều liền nói: “Mau đi đi, để lát nữa hoa sẽ không còn đẹp.”
“Ừm.” Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, muốn đi mở cửa.
“Đúng rồi.” Hạ Thâm còn chưa đi, Kiều Thiều lại nhỏ giọng gọi hắn.
Hạ Thâm quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
Hàng mi của Tiểu Kiều Thiều rất dài, ánh mắt ngọt ngào như hai trái nho đen, y chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tôi không phải con gái.”
Hạ Thâm bỗng nhiên không phản ứng kịp.
Tiểu Kiều Thiều thanh thanh cổ họng, nghiêm trang chững chạc: “Trưởng thành rồi tôi cũng không thể gả cho cậu được.”
Hạ Thâm bị y đùa cười, cười đến trong lòng đều là hương hoa bách hợp: “Được mà.”
Tiểu Kiều Thiều buồn bực: “Mẹ nói, con trai và con gái yêu nhau mới…”
Hạ Thâm không cho y nói xong, cắt ngang lời: “Nhưng Hạ Thâm và Kiều Thiều thì có thể kết hôn.”
Tiểu Kiều Thiều nhìn hắn một hồi, hai má đỏ ửng: “Mau đi tặng hoa đi!”
Hạ Thâm lại không muốn buông tay: “Đi cùng tôi được không?”
Tiểu Kiều Thiều sửng sốt: “Nhưng tôi không biết mẹ cậu.”
Hạ Thâm: “Không sao, nhất định mẹ tôi sẽ rất thích cậu.”
Tiểu Kiều Thiều tập trung tinh thần: “Được rồi, tôi đi cùng cậu!”
Hạ Thâm biết rõ đây không phải hiện thực, biết đây là điều tiếc nuối dưới đáy lòng của Kiều Thiều, là giấc mơ mà y muốn hắn nhìn thấy.
Dù không phải thật, nhưng tình cảm mà giây phút này Hạ Thâm cảm nhận được lại là chân thật, sự ấm áp là thật, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay hắn cũng là thật.
Hạ Thâm nhìn vào cánh cửa nghiêng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không còn lo lắng bất an lúc bé, không còn hối hận tự trách khi lớn lên, hắn bình tĩnh đẩy cửa ra, như đẩy ra cả quá khứ của mình.
Tiểu Kiều Thiều có hơi hồi hộp: “Mẹ cậu không ở đây sao?”
Hạ Thâm hoảng hốt, thấy rõ cảnh tượng trước mắt..
Đây là giấc mơ của Kiều Thiều, Kiều Thiều chưa từng gặp Hạ Nhị, sao có thể mơ thấy bà?
Hạ Nhị chắc chắn không ở trong đây, có lẽ Kiều Thiều chỉ muốn từ lùm cây kia nhảy ra, để hắn bước vào cánh cửa, về phần sau cánh cửa là gì thì Kiều Thiều không biết.
Hạ Thâm khựng lại: “Có lẽ mẹ đã đi ra ngoài rồi.”
Tiểu Kiều Thiều nhíu mày: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thâm cũng không tiếc nuối, chỉ không biết giấc mơ sẽ phát triển ra sao.
“Cậu đừng lo mà.” Tiểu Kiều Thiều cho rằng Hạ Thâm rất khó chịu, sốt ruột nói: “Đừng khóc đừng khóc, tôi tìm cách giúp cậu.”
Hạ Thâm sao lại khóc, nhưng thân đang trong mộng Kiều Thiều, Tiểu Hạ Thâm lúc này vô cùng yếu ớt.
Hạ Thâm giả vờ buồn bã, nhìn y: “Làm sao đây, hoa sẽ héo rất nhanh…”
Trái tim Tiểu Kiều Thiều co rút, cầm tay hắn: “A tôi có cách!”
Hạ Thâm muốn biết ý nghĩ của y: “Hửm?”
Tiểu Kiều Thiều lôi hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Mẹ tôi đang ở bên kia.”
Hạ Thâm không hiểu lắm… Tiểu Kiều Thiều đi đằng trước, vành tai trắng nõn được ánh sáng dạ lên, trong trẻo như miếng bánh pudding, âm thanh cũng ngọt ngào mềm mại: “Tặng hoa này cho mẹ tôi đi!”
Hạ Thâm ngẩn ra.
Tiểu Kiều Thiều quay đầu lại, trên khuôn mặt béo béo treo một nụ cười rực rỡ: “Mẹ trên khắp thế gian này đều tốt như nhau, mẹ tôi cũng sẽ rất tốt với cậu!”
Một câu khiến Hạ Thâm cứng đờ, giờ này phút này, hắn hiểu được hàm nghĩa ẩn sâu trong giấc mộng.
Kiều Thiều không thể cho hắn Hạ Nhị, nhưng y có thể cho hắn Dương Vân.
Người mẹ ôn nhu mỹ lệ, người đã để lại cho Kiều gia vô số hạnh phúc.
Hóa ra Kiều Thiều muốn giới thiệu mẹ mình cho hắn.
Tâm Hạ Thâm vừa ngọt lại vừa xót, thật sự có chút không khống chế được cảm xúc.
Tiểu Kiều Thiều vẫn còn hỏi hắn: “Có được không? Chờ mẹ cậu trở lại, chúng ta sẽ hái thật nhiều hoa tặng lại sau.”
Hạ Thâm ôn thanh nói: “Được.”
Hắn dùng lực nắm lấy tay Kiều Thiều, đi trên con đường đến hoa viên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Không bao lâu, hắn thấy cái chòi trắng, thấy được người phụ nữ trẻ tuổi đang cười.
Dáng vẻ này Hạ Thâm đã từng thấy trên ảnh chụp, nhưng trong giấc mơ của Kiều Thiều, bà là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, có đôi mắt chứa hàng ngàn hàng vạn xinh đẹp, có nụ cười dịu dàng điềm tĩnh nhất, còn có tình yêu chân thành tha thiết tràn ngập cả linh hồn.
Tiểu Kiều Thiều chạy đến thở hồng hộc, nói với Dương Vân: “Mẹ, đây là Hạ Thâm!”
Dương Vân cười, như từ thiên đường trở lại nhân gian, cho bọn họ lời chúc phúc chân thành nhất: “Chào con nha, Tiểu Hạ Thâm.”
Hốc mắt Hạ Thâm đo đỏ, xém chút nữa thất thố trong mộng người yêu: “Con chào ạ…”
Đây là mơ, một giấc mơ khiến người không muốn tỉnh lại.
Khi Kiều Thiều mở mắt ra vẫn còn chút hoảng hốt, Trang Chu mộng điệp, không phân rõ mình là Trang Chu hay là mộng điệp.
Trang Chu mộng điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)
Bàn tay bị nắm chặt, y quay đầu nhìn qua Hạ Thâm, âm thanh của Hạ Thâm có chút khàn khàn: “Cảm ơn.”
Hốc mắt Kiều Thiều hơi đỏ: “Có phải mẹ rất đẹp không?”
Y không nói mẹ của tôi, chỉ nói mẹ, vì bà là mẹ của cả hai người.
Ánh mắt Hạ Thâm có chút ướt: “Rất đẹp.”
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi: “Nhất định mẹ sẽ rất yêu anh.”
Nếu bà còn, nhất định sẽ rất thương bọn họ.
Hạ Thâm nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hai người trầm mặc một lát, Kiều Thiều tháo máy móc trên đầu xuống: “Thứ này rất tốt.”
Hạ Thâm phục hồi lại tinh thần: “Ừm, không tệ.”
Kiều Thiều nhìn sắc trời bên ngoài: “Hình như còn sớm lắm, ngủ tiếp một lát nhé?”
Hạ Thâm ôm người vào lòng: “Ngủ đi.”
Kiều Thiều dính sát hắn, cọ cọ nhìn nhìn: “Bạn học Hạ Thâm Thâm.”
Hạ Thâm xoay người: “Nếu em không muốn ngủ, thì chúng ta không ngủ nữa.”
Kiều Thiều trợn to mắt: “Ai, ai không muốn ngủ chứ… A…”
Rạng sáng hai ba giờ, ánh trăng chiếu rọi căn phòng kiều diễm.
Có câu có đi có lại, Hạ Thâm đã xem mộng của Kiều Thiều, Kiều Thiều cũng muốn xem mộng của Hạ Thâm.
Hạ Thâm nhắc nhở: “Mộng của tôi có lẽ rất tệ.”
Kiều Thiều tràn đầy tự tin: “Tôi không sợ!” Dù nhìn thấy căn phòng và người phụ nữ kia, y cũng không sợ!
Hạ Thâm nhấn mạnh vào trọng điểm: “Có lẽ còn hỏng bét hơn chuyện tối hôm qua.”
Kiều Thiều ngơ người, phản ứng kịp: “Anh…”
Hạ Thâm chỉ cười, không nói lời nào.
Kiều Thiều hết chỗ nói nổi: “Đừng nói là… Là…”
Hạ Thâm: “Dục cầu bất mãn, khó tránh khỏi tâm sinh tà niệm.”
Kiều Thiều phục : “Tối hôm qua, tối hôm qua còn chưa đủ hay sao !”
Hạ Thâm nhịn không được gặm lên cổ y : “Kém xa.”
Kiều Thiều : “…” Đây là người sao !
“Đến đây đi.” Hạ Thâm chủ động đeo lên máy cộng mộng, thúc giục : “Cưng ơi, mau vào giấc mơ của anh nào.”
Kiều Thiều ôm mũ giáp, nghi ngờ nhìn hắn : “Đừng nói là …”
Hạ Thâm chớp chớp mắt : “Sợ cái gì, trong mơ chắc chắn em không đau.”
Kiều Thiều : “…”
Cùng một cái máy, sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn như vậy !
Kiều Thiều thu lại lời lúc nãy, y cảm thấy cái máy này không tốt, vô cùng cực kì đặc biệt không tốt !
Nhưng tuy nghĩ vậy, cuối cùng Kiều Thiều vẫn đeo mũ lên —— nếu Hạ Thâm dám nằm mơ lung ta lung tung, y…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook