CHƯƠNG 62

Đáp án?


Nhan Tô Tô tỉnh táo lại mới thảng thốt nhớ đến câu hỏi của mình. Rõ ràng là ông chủ chú trọng tỷ suất hồi vốn đầu tư, vậy sao lại lựa chọn ngành giải trí vừa phí thời gian phí sức lực, lại không có tỷ suất hồi vốn cao...

Nhan Tô Tô quay đầu nhìn nhóm khán giả dần dần tản đi trong phòng chiếu. Bọn họ vừa rời đi vừa thảo luận tình tiết bộ phim, phảng phất như bản thân đã chìm đắm vào trong thế giới đó vậy.

Một nửa đáp án này... Thật là quá có sức thuyết phục đi.

Cái đầu trước nay rất lý trí của Nhan Tô Tô lần đầu tiên phát hiện mình rất khó có thể dùng ngôn từ nào đó để hình dung sự rung động lúc nãy. Một câu chuyện hay sẽ có ý vị như thế nào đối với khán giả. Nếu dùng lý trí để xem thì cuộc đời bọn họ sẽ vẫn như thế, có lẽ sẽ không phát sinh chút thay đổi nào, nhưng đã nhìn thấy vui buồn yêu giận của bọn họ rồi, Nhan Tô Tô lại biết rõ rằng bọn họ đã có gì đó khác biệt. Thậm chí là ngay cả Nhan Tô Tô cô cũng bị đả động thật sâu, khi nhìn thấy phản ứng của khán giả lúc nãy.

Giống như bước vào giới giải trí diễn kịch quay phim, trừ để kiếm tiền làm thí nghiệm thì đã thu hoạch nhiều thêm chút gì đó, một chút lý do không cho phép cô nhẹ nhàng ngồi đợi những công việc này như vậy.

Hoắc Lãng đóng màn chiếu lại. Bật đèn lên thì nhìn thấy gương mặt cô đỏ hồng, ánh mắt sáng long lanh. Anh duỗi tay sờ sờ trên bức tường, thế mà lại mở ra một cái tủ, lấy một chai rượu và hai cái ly ra: “Muốn uống một chút không?”

Phản ứng đầu tiên của Nhan Tô Tô là cồn sẽ tổn thương đến đại não, nhưng mà, đại não hưng phấn làm cho logic lý trí của cô dao động một chút chút, không ngăn được sự do dự trong lòng.


Hoắc Lãng cười thầm, anh duỗi tay sờ vào chỗ sâu hơn trong tủ, lấy ra hai bình nước, trên đó còn in hình ảnh hoạt hình đáng yêu, là một loại sữa bò cho trẻ em. Hoắc Lãng nhìn thấy cũng lộ ra chút ngoài ý muốn.


Anh đưa một bình qua cho Nhan Tô Tô.

Sữa bò! Giàu protein, chất béo và các loại khoáng chất! Hoàn toàn không có xung đột với quyết sách!

Nhan Tô Tô vui vẻ cắm ống hút vào bắt đầu uống.

Hoắc Lãng lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói câu “Đợi đã”.

Nhan Tô Tô giật mình, cảnh giác ôm lấy bình sữa bò: “Không phải là ông chủ chưa trả tiền đó chứ!”

Động tác muốn xem bình sữa bò của Hoắc Lãng ngừng một chút, anh hoài nghi hình tượng bây giờ của mình trong lòng Nhan Tô Tô không biết đã thành cái gì rồi: “….. Ngày sản xuất còn rất mới.”

Nhan Tô Tô yên tâm hút rột rột, sau đó phát hiện chai rượu đỏ Hoắc Lãng lấy ra đã từng được mở ra, rượu ở bên trong chỉ còn một phần ba, xem ra không giống như là ông chủ mở...

Nhan Tô Tô hỏi thăm: “Ông chủ, đây là nơi nào thế?”

Nhan Tô Tô trước nay chưa nghe nói qua về căn phòng như thế này, có thể nhìn thấy phản ứng của khán giả, bố trí khiêm tốn lại ấm áp, không giống nơi kinh doanh bên ngoài.

Chỗ này dường như làm cho Hoắc Lãng rất thả lỏng. Anh nhìn bình sữa bò mới mẻ kia lại chần chừ một lát, sau đó cũng cắm ống hút vào bắt đầu hút, nhưng hút xong lại nhíu nhíu mày, cảm thấy khẩu vị lúc nhỏ của mình... Thật quá kỳ lạ. Sao lại có thể thích thứ sữa ngọt như này chứ.

Hoắc Lãng vứt sữa bò sang một bên, mở chai rượu đỏ ra rót một ly, nhấp một ngụm mới dần dần khôi phục vẻ mặt bình thường: “Lúc ngành điện ảnh trong nước vừa mới khởi sắc không hề giống như bây giờ. Internet phát triển như thế, để có thể thu được phản hồi của khán giả ở thời điểm đầu tiên, căn phòng này chính là dùng để quan sát tỉ mỉ nhất phản ứng của khán giả trong cả quá trình xem.”

Thói quen này trong nội bộ Tinh Hoàn vẫn luôn được giữ nguyên. Chẳng qua, rất nhiều rạp chiếu phim sẽ không chuyên môn xây phòng quan sát thế này, còn cao tầng Tinh Hoàn sẽ lựa chọn chỗ ngồi cùng khán giả xem xong buổi chiếu đầu tiên của một bộ phim, chính là vì để biết được phản hồi của khán giả vào thời điểm đầu tiên đó.

“Khán giả.. Chính là một nửa đáp án sao?” Nhan Tô Tô không nhịn được hỏi.

Hoắc Lãng bưng ly rượu dựa ra sau sô pha, cười nói: “Đúng thế, chính là khán giả. Nếu nói đến kiếm tiền thì lựa chọn để kiếm tiền trên thế giới này quá nhiều rồi, nhưng tiền lại không phải là thứ quan trọng nhất trong cái ngành này.”

Nhan Tô Tô:.….

Ông chủ keo thế mà lại nói tiền không phải là thứ quan trọng nhất á?!

Hoắc Lãng nhìn vẻ không tin trên mặt Nhan Tô Tô thì thấy rất buồn cười: “Vậy tôi hỏi cô nhé, bây giờ cô có thể tiêu tiền để mua được những thứ cô thấy lúc nãy không?”

Những vui buồn yêu giận phía dưới ánh sáng, sống động như thật ở ngay trước mặt, có dùng bao nhiêu tiền đi nữa cũng sẽ không mua được những cảm xúc chân thật đó.


Nhưng mà, những thứ này còn quan trọng hơn cả tiền sao?

Nhan Tô Tô khó hiểu.

Hoắc Lãng: “Trên thế giới này vẫn luôn có những thứ có giá trị vượt qua thế tục. Là khát vọng chân thật trong nội tâm cô. Ví dụ như lúc nãy cô nhìn thấy kia, là lực ảnh hưởng vô hình.”

Nhan Tô Tô của bây giờ có lẽ chỉ có thể ẩn ẩn cảm nhận được một chút, cô không biết được, một câu chuyện hay rốt cuộc có ý vị như thế nào, có lẽ rất nhiều người sống trong cuộc sống mệt mỏi, tê liệt, có thể có một nơi làm cho linh hồn tạm thời thoát ra và nghỉ ngơi như thế này; Có thể là trong cuộc sống hỗn loạn, có một tia sáng xuất hiện với tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển, chiếu sáng đến phương hướng hoàn toàn mới.

Hoắc Lãng dường như nhớ đến gì đó, nói: “….. Có những danh tác truyền thế, chấn động lòng người, có thể từ đó thay đổi cách nghĩ của cả một thế hệ, thậm chí thay đổi cả một thời đại; Có những tác phẩm, có lẽ không nói về những tư tưởng gì cao thâm, nhưng lại xây dựng được ký ức trong rất nhiều người, trở thành ấn ký của thời đại... Một câu chuyện hay, chính là có thể vượt qua cực hạn lực ảnh hưởng cá nhân, thậm chí vượt qua không gian.

Đôi con ngươi Nhan Tô Tô phát sáng: “Wow!”

Thì ra giấc mộng của ông chủ cũng rất vĩ đại nha.

Thời khắc này, cô cảm thấy bản thân mình phảng phất như có chút lí giải về cội nguồn tình cảm mãnh liệt của mỗi một người khi bằng lòng làm việc trong một ngành nghề nào đó. Nếu không có sự nhiệt tình như vậy, thì không thể đốt lên ánh sáng chói lọi như thế được.

Hoắc Lãng cười nói: “Câu này không phải tôi nói.”

Nhan Tô Tô cầm bình sữa bò nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy người nói câu này nhất định là rất yêu nghề này.”

Hoắc Lãng trầm mặc một lúc, uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, nói: “Yêu, đều phải trả giá.”

Nhan Tô Tô kỳ lạ hỏi anh: “Nhưng mà ông chủ này, anh là vì cái này mới về nước, nên anh phải rất yêu nghề này mới đúng nha!”

Hoắc Lãng đặt ly xuống, nở nụ cười làm cho Nhan Tô Tô khó hiểu: “Ừm, chỉ là tôi còn không biết cái giá là gì.”

Nhan Tô Tô lại hơi mơ hồ, ôi, đối tượng quan sát thật phức tạp, mỗi lần cô cảm thấy nhật ký quan sát đã có thêm rất nhiều nội dung, thì lại nảy sinh ra càng nhiều vấn đề.

Hoắc Lãng nhìn dáng vẻ mơ hồ của Nhan Tô Tô, không nhịn được cười thầm. Một Nhan Tô Tô một lòng chỉ vì nghiên cứu khoa học mà sầu. Hy vọng sau này cô có thể vĩnh viễn giống như hôm nay vậy.

“Đi thôi, muộn rồi, tôi đưa cô về.”

————————————————

Hôm sau, mới vừa sáng sớm thì Nhan Tô Tô đã chạy đến công ty. Cô giống như cô nàng làm thí nghiệm đến nửa đêm, nhưng số liệu chỉ xử lý được có một nửa vậy, vội vội vàng vàng phát hiện bản thân bị một nửa đáp án của ông chủ lừa gạt! Còn một nửa khác đâu?!

Nhưng mà cô lại phát hiện, hình như cô... Không có cơ hội đi truy hỏi.

Cả văn phòng đều rất bận rộn, mấy người Tôn Hiểu Bác, Lâu Vũ thế mà đều ở đây. Mọi người đều có bộ dáng cực kỳ bận rộn.


Tinh thần Hoắc Lãng xem ra vẫn rất tốt, nhưng thật ra khi sáng sớm anh nhận được tin tức thì đã bận rộn ở công ty một lúc rồi.

Nhìn thấy Nhan Tô Tô, anh nói với một người ở bên cạnh mà cô không biết: “Cô ấy đến rồi, mọi người muốn quay chụp cũng không có vấn đề gì, nhưng tất cả vật liệu phải được sự cho phép của chúng tôi.”

Đối phương vội vàng đáp ứng.

Nhan Tô Tô đầy mặt mờ mịt, Hoắc Lãng chỉ vội vàng giải thích: “Đây là người quay phim, cô hợp tác với bọn họ chụp ít poster mới đi.”

Trang phục vẫn là bộ cô mặc lúc quay . May mà tổ phim đủ nghèo, tất cả mọi thứ đều thu dọn cất giữ thỏa đáng, không thì thời gian vội vàng như thế phải đi đâu mà kiếm được bộ quần áo như thế này chứ. Người quay chụp thở phào một hơi, vội vàng gọi thợ trang điểm đến trang điểm cho cô, lại dựng trường quay, rất vội vàng lộn xộn.

Nhan Tô Tô mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ trong những lời kể ngắt ngắt nối nối của bọn họ, thì ra nhóm người này là đoàn đội chuyên nghiệp của Keya, vội vã đến đây quay chụp một ít tư liệu.

Không ngoài dự liệu, nửa đêm hôm qua Keya và Miaofeng đánh một trận lớn. Miaofeng tung ra một con cờ lớn là sản phẩm cùng loại, Keya sao có thể cam tâm yếu thế được. Dưới sản phẩm online làm một tuyên truyền cọ nhiệt về , hơn nữa còn rất có hàm ý mà viết một câu “Đây mới là chân chính!” trên poster tuyên truyền.

Theo ước định trước đó, chiếu rạp và phát sóng trên internet phải giãn cách một khoảng thời gian, mà để bảo hộ chiếu rạp, khoảng thời gian giãn cách này không thể quá ngắn, nhưng Keya không tiếc trả khoản tiền lớn mua lại quyền phát sóng online ở giữa, sao lại có thể ngồi nhìn Miaofeng gặt hái lưu lượng của mình được chứ. Xét về loại tình thế này, nửa đêm hôm qua Keya liền vội vàng tìm Hoắc Lãng bàn bạc, thậm chí thông qua Tinh Hoàn tìm được Tinh Ảnh, thông qua sức ảnh hưởng của nhiều con đường, cuối cùng cũng làm xong vào lúc sáng sớm, rút gọn thời gian giãn cách này chỉ còn lại mười hai tiếng, cũng chính là 12h đúng hôm nay sẽ phát sóng.

Thời gian tuyên truyền vội vã, nhưng mật độ lại lớn đến như vậy, thân là bên sản xuất, A Grain Of Dust phải gấp gáp phối hợp chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm cả video được cắt ghép để tuyên truyền trên nền tảng Keya. Đương nhiên, những cái này đều là phí dụng bên ngoài, cho nên, cả công ty đều rất bận rộn.

Mà trên mạng, thông cáo của Keya bay lên, làm cho tin tức đăng nhập Keya đầy trời rợp đất, dù sao thì lưu lượng và nhiệt độ của trong thời gian này cũng không che đậy được.

Hai bên đang trong cuộc chiến, đối với vật liệu đầu vào, đặc biệt là độ nhận biết và lực thu hút của nữ chính Nhan Tô Tô này không thể xem nhẹ, đoàn đội của Keya khi trời còn chưa sáng đã đến rồi, chỉ là Hoắc Lãng lại rất bình tĩnh, nói sáng sớm Nhan Tô Tô nhất định sẽ đến, rồi bảo bọn họ không cần gấp gáp, còn đủ thời gian.

Nói thật, nếu Nhan Tô Tô còn không đến thì người của Keya sẽ đến tận cửa nhà tìm cô rồi.

May mà gương mặt kia của Nhan Tô Tô tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho thợ trang điểm và thợ quay chụp, cứ chụp thế nào cũng đều xinh đẹp, làm cho đoàn đội chuyên nghiệp mang theo sứ mệnh, gánh trọng trách trên vai thật là trong lòng cảm kích đến rớt nước mắt. Nếu phải nói thì cũng chỉ là mấy lời thoại, nhưng trí nhớ của Nhan Tô Tô rất tốt, lúc vội vàng chưa chuẩn bị gì thì cô cũng có thể nói ra rất chuẩn xác, sau đó lại chen vào mấy câu chúc phúc cho Keya là được.

Hoắc Lãng xét duyệt tại hiện trường rất nhanh chóng, mấy vật liệu tải lên quả nhiên hai bên đều là mấy câu hiệu, ai là chân thật, cái gương mặt kia của Nhan Tô Tô chính là chứng cứ rồi!

Keya cơ hồ chiến thắng toàn diện.

Nhưng mà, cục diện sau đó Keya cũng không dự liệu đến được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương