Học Thần Giới Giải Trí
-
Chương 36
Tuy nhiên, dù có khó tin đến đâu, thì từ Quý Tuấn Trì cho đến Phàn Băng của đều phải chấp nhận một sự thật, đó là chó má này ... lại có thể cmn được chiếu trên rạp.
Qúy Tuấn Trì biến sắc:
"Nhanh! Nhìn xem rốt cuộc là rạp chiếu phim nào!"
Sắc mặt của Phàn Băng cũng trở nên khó coi. Cô ta vội vàng bấm vào mục chọn rạp chiếu phim, chọn từng thành phố từng thành phố, cộng lại ... Vậy mà cộng các số lẻ lại ... Có gần một nghìn rạp chiếu phim tại nhà!
Hơn nữa, toàn bộ đều là rạp chiếu phim thuộc sở hữu của Tinh Ảnh!
Đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với Bác Nhã và Hướng Minh. Lần này Bác Nhã và Hướng Minh đã đầu tư nguồn tài nguyên lớn như vậy, có thể nói họ vừa ra người vừa ra lực, không chỉ cho bộ phim mà còn có những kế hoạch lớn hơn nữa.
là sự khởi đầu cho việc hợp tác toàn diện của Tinh Hoàn. Bên trong có Bác Nhã, Hướng Minh, thậm chí Hướng Hàm Tinh, đều là người có danh tiếng lại có tiền. Một lý do quan trọng khác lựa chọn Tinh Hoàn, là bởi vì Tinh Hoàn có đội ngũ sản xuất, kênh phân phối và rạp chiếu tốt, đó là điểm bù trừ hoàn hảo cho Bác Nhã. Nhưng bây giờ Tinh Ảnh có ý gì đây? Ủng hộ mua theo nhóm bao cả rạp? Đâm người nhà mình một đao?
Biên kịch của và đều là cùng một người. Đề tài đều được đề cập từ đầu tới cuối. Nữ chính của phim thể loại hồi hộp. Mặc dù Tinh Hoàn không nói rõ sẽ thu xếp cho bộ phim cái gì nhưng điều này không tương đương với việc lấy tài nguyên rạp chiếu phim ra để giúp đỡ kẻ thù?!
Phàn Băng liếc nhìn Quý Tuấn Trì và Dụ Hoài Dĩnh, trong lòng càng cảm thấy phức tạp. Những hành động chuyên nghiệp lại quen thuộc thông qua hai bức ảnh động của Nhan Tô Tô ngày hôm qua, kết hợp với việc hợp tác của Tinh Ảnh và ngày hôm nay, đột nhiên cô ta có chút hiểu rõ. Hai bức ảnh động kia có thể nói là □□, để đốt cháy đề tài ngày hôm nay, đồng thời hâm nóng và .... Thủ đoạn này của tổng giám đốc Nghiêm thật đúng là cao. Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*, bên nào cũng không lỗ.
*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: là kế thứ 8 trong 36 kế, đại loại hơi giống giương đông kích tây.
Nhưng hai người Quý, Dụ là người của Bác Nhã, Phàn Băng là nhân viên Tinh Hoàn. Cho dù tạm thời ở trong đoàn phim phải nghe lời Quý Tuấn Trì, nhưng cô ta biết rõ mình là người của ai, đương nhiên sẽ không nói ra câu này.
Sắc trời dần trở nên tối, lượng truy cập Internet tăng cao. Sắc mặt Quý Tuấn Trì càng trở nên xấu xí sau mỗi cú nhấp chuột tải lại trang. Trên trang không ngừng hiện lên thông báo "Rạp chiếu phim ở Thành phố X, ở trung tâm mua sắm O đã có nhóm xem vào mười giờ sáng mai!" "Rạp chiếu phim Thành phố O đã thành lập nhóm xem vào lúc 2 giờ chiều ngày mai!" ...
Quý Tuấn Trì nhìn tin tức tạo nhóm xem không ngừng tăng lên, trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Chiếu ngoài rạp vốn đã chiếm ưu thế, đối phương lại là nhân vật có thực quyền ở Tinh Hoàn, hắn không dám hưng sư vấn tội, chỉ có thể kìm nén tức giận. Nhìn thoáng qua Dụ Hoài Dĩnh bên cạnh, ánh mắt sáng lên, liền nghĩ ra một cái cớ vô cùng xuất sắc.
Anh ta nhìn Dụ Hoài Dĩnh đang tức giận nói:
"Quản lý Dụ, đừng lo lắng. Tôi nhất định sẽ giúp Tinh Tinh nói chuyện này. Cậu chờ chút, tôi hiện tại sẽ đi hỏi ngay."
Dụ Hoài Dĩnh liếc hắn một cái, thầm nghĩ, cuối cùng cũng không uổng phí sự nâng đỡ của tổng giám đốc Hướng.
Quý Tuấn Trì gọi điện cho Nghiêm Tranh:
"Tổng giám đốc Nghiêm. Ai dô, hôm nay bắt đầu buổi công chiếu nhưng tôi lại phải làm phiền anh rồi. Hiện tại gọi điện có quấy rầy anh không?"
Phàn Băng ở bên cạnh lắng nghe, thầm nghĩ, nếu có thể chiếm được lợi ích trong tay tổng giám đốc Nghiêm, coi như hắn rất trâu bò.
Trong giọng nói của Quý Tuấn Trì mang theo chút oán giận:
"Haizz, anh cũng biết đấy, từ buổi công chiếu ngày hôm qua, dư luận đều lôi nữ chính của và Tinh Tinh ra so sánh cho nên cô ấy rất buồn. Vậy mà hôm nay chúng tôi nhìn thấy được lên rạp, còn nói cái gì mà bao rạp. Tổng giám đốc Nghiêm, Tinh Tinh rất nhiệt tình chuyện hợp tác với Tinh Hoàn. Nhưng mà hiện tại ... Cô ấy rất shock."
Tổng giám đốc Nghiêm là ai? Suất chiếu phim trong rạp chiếu phim của hắn, đừng nói là hay , gần đến tết nguyên đán, bốn năm tác phẩm lớn đều công chiếu cùng một lúc, kéo theo các lão đại trong giới giải trí xuất hiện, khiến cho một nửa người trong giới giải trí run rẩy gấp ba lần. Suất chiếu phim không giống như sắp xếp chiếu phim. Hơn nữa đầu dây bên kia chỉ là Quý Tuấn Trì.
Nghiêm Tranh nghi ngờ hỏi:
"Tại sao Hướng tiểu thư lại mất hứng?"
Hắn nghĩ một lát mới bừng tỉnh nói:
"À, ý của cậu là bao rạp cho buổi công chiếu hả? Trước đó bọn họ chỉ báo là đang thử cho buổi công chiếu trên mạng. Thế nào? Lẽ nào ảnh hưởng đến tỉ suất người xem của ?"
Giọng điệu của hắn lập tức trầm xuống:
"Tổng giám đốc Quý, yên tâm. Tôi lập tức đi tìm hiểu tình hình. là hạng mục lớn trong năm nay của tập đoàn chúng tôi. Sáng sớm ngày hôm nay tổng giám đốc Lê còn đích thân hỏi tỉ suất người xem của . Tinh Ảnh kiên quyết thực hiện mong muốn của tập đoàn. Nếu có người dám vi phạm chiến lược của tập đoàn, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!"
Nghe giọng điệu nghiêm nghị này, Quý Tuấn Trì nhất thời ngốc lăng. Ảnh hưởng đến suất chiếu ? Hẳn tỉ mỉ nhớ lại, mặc dù Tinh Ảnh có gần 1000 rạp chiếu phim, nhưng thời gian chiếu và cụm rạp chiếu đều hình như không phổ biến. Nếu Nghiêm Tranh dốc sức điều tra, kết quả cũng không liên quan chút nào đến , vậy làm sao kết thúc chuyện này đây?
Đúng lúc này, Hướng Hàm Tinh vô cùng vui vẻ chạy đến:
"Ngày hôm nay phòng vé đã vượt qua năm nghìn vạn rồi!"
Doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của có liên quan mật thiết với suất chiếu. Doanh thu phòng vé có thể vượt quá năm nghìn vạn, điều này chứng tỏ tuyệt đối không có ảnh hưởng lớn gì đến suất chiếu phim.
Quý Tuấn Trì ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng xấu hổ nói:
"Không, không, không, tổng giám đốc Nghiêm. Tôi không nói ảnh hưởng đến suất chiếu ..."
Nghiêm Tranh ở đầu bên kia cảm thấy rất khó hiểu:
"Vậy thì tôi không hiểu ý của tổng giám đốc Quý lắm. Bao rạp xem phim, vẫn là một trong những nghiệp vụ của Tinh Ảnh."
Quý Tuấn Trì cứng họng, nhìn khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hướng Hàm Tinh sau khi nhìn thấy trang mua vé xem nhóm thì đột nhiên trầm xuống. Vị tổng giám đốc Nghiêm này, thật sự là một giọt nước cũng không để lọt. Không ảnh hưởng suất chiếu , hắn gọi điện thoại đến chính là vô cớ xuất binh, muốn hưng sư vấn tội như thế nào đây?
Quý Tuấn Trì chỉ có thể cười khổ nói:
"Cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm đã ủng hộ . Tôi chỉ lo việc đặt bao trước cả rạp phim sẽ ảnh hưởng đến tỷ suất người xem của ......"
Nghiêm Tranh ở đầu bên kia cười ha ha mấy tiếng:
"Tổng giám đốc Quý không cần lo lắng về điều đó. Tỷ suất người xem trong ngày công chiếu đầu tiên của ngày hôm qua cao hơn 13% so với ước tính của chúng tôi. Hôm nay, doanh thu phòng vé theo tính đến lúc này đã vượt quá năm nghìn vạn, đủ cho thấy sức hút phòng vé của hai bố con Hướng tiểu thư! Chúng ta phải tin tưởng phòng vé của !"
Mồ hôi trên trán Quý Tuấn Trì thật sự sắp túa ra. Hắn không ngờ rằng Tinh Ảnh lại có nắm trong tay phòng vé đến mức đó, thậm chí tỷ suất người xem có thể dự đoán đúng và theo dõi chính xác đến vậy. Tất nhiên hắn biết tỷ suất người xem này là đến từ đâu, nhưng Bác Nhã không thể cứ tiếp tục quăng tiền ra để mua tỷ suất người xem được ... Nếu sau khi ra rạp, tỷ suất người xem của sụt giảm ... Vậy những việc lúc trước làm còn chịu trách nhiệm không?
Quý Tuấn Trì không dám tiếp tục nói nữa. Hắn cảm thấy chuyện này hình như đã nằm ngoài khả năng kiểm soát của hắn. Hắn phải nhanh chóng báo cáo với tổng giám đốc Hướng.
Đương nhiên Hướng Hàm Tinh đang ở bên cạnh không hề vui chút nào. Phim cô ta đóng được lên rạp phim, nhưng phim của Nhan Tô Tô thì không, cho dù bọn họ có cùng nhau bước trên thảm đỏ thì cũng là một thế giới khác biệt. Bây giờ coi đây là cái gì? Nhưng khi nghĩ đến việc sản xuất , Hướng Hàm Tinh có chút mất hứng. Niềm vui khi đạt 5 nghìn vạn doanh thu phòng vé đã biến mất.
Cùng lúc đó, Nghiêm Tranh vừa cúp điện thoại, tùy ý nhìn thoáng qua số liệu bao rạp xem phim . Ai da, mới không lâu, mà từ thưa thớt bây giờ đã lên đến đặt bao hàng trăm rạp chiếu phim rồi. Số liệu này làm cho Nghiêm Tranh vô cùng vui vẻ.
Số liệu này tất nhiên không thể so sánh với lịch chiếu của . Chỉ riêng đã sắp xếp gần 2 vạn suất chiếu. Trong đó cụm rạp của Tinh Ảnh chiếm hơn một nửa.
Nhưng mà lúc này mới tuyên truyền trên internet, hơn nữa giống như những gì mà Nghiêm Tranh đã nói trên điện thoại, suất chiếu của đảm bảo được ưu tiên. Mở các suất chiếu bao rạp cho đều không phải là những buổi công chiếu trọng tâm.
Kinh doanh rạp chiếu phim, chi phí mặt bằng và chi phí nhân sự được cố định hàng tháng, trong khi đối với một rạp chiếu phim, số suất chiếu có thể chiếu mỗi tháng cũng cố định, chi phí cho mỗi suất chiếu là như nhau. Giả sử chi phí một tháng là một trăm vạn, thì có thể lên lịch chiếu phim là một nghìn lần, chi phí của một buổi chiếu phim đó là một nghìn. Ngược lại trong đoạn thời gian đó, một rạp chiếu phim, cho dù có bao nhiêu người đến xem, thì chi phí ít nhất là một nghìn tệ cũng sẽ mất.
Nhưng khả năng kiếm tiền của mỗi suất chiếu là khác nhau. Một số suất chiếu có tỷ lệ người xem cao hơn. Ví dụ như thời gian vàng là từ năm giờ chiều đến mười hai giờ tối của các ngày từ thứ sáu đến chủ nhật, số vé bán ra khẳng định nhiều hơn so với các ngày trong tuần. Tỷ lệ người xem nhiều đồng nghĩa với việc tiền thu vào càng nhiều. Đây chính là buổi công chiếu trọng tâm.
Ngoài ra, bản thân rạp chiếu phim còn bị giới hạn bởi vùng miền, dân số, giao thông, trình độ phát triển và bản thân rạp chiếu phim cũng cần được quan tâm. Một số rạp chiếu phim có lượng người xem tương đối ít, tỷ lệ người xem thấp, kiếm tiền ít lại.
Lúc này, bởi vì Tinh Hoàn đầu tư vào , đương nhiên Tinh Ảnh phải hoàn toàn ủng hộ nó, các suất chiếu phim trọng điểm đều dành cho . Mà toàn bộ địa điểm hay suất chiếu dành cho đều thuộc vào nhóm rạp chiếu phim hơi lệch hoặc thời gian không được ưa chuộng. Bởi vì như vậy cho nên Nghiêm Tranh mới có thể vui vẻ như vậy.
Dù sao mới mở ra phương thức bao rạp xem phim chưa được bao lâu mà số lượng rạp chiếu phim được bao đã tăng lên nhiều như vậy. Phải biết rằng đây là những rạp chiếu phim thua lỗ đều đặn, vậy mà bây giờ lại đang trực tiếp mang đến tiền lãi!
Hơn nữa, còn không cần đầu tư nhiều tài nguyên tuyên truyền như ! Từ góc độ nhà đầu tư nhìn vào, tưởng như làm ăn tốt nhưng lại không có lời!
Tất nhiên, điều Nghiêm Tranh vui không phải vì mấy rạp chiếu phim làm ăn thua lỗ giờ buôn bán lời đến mười mấy vạn. Mà điều hắn thấy vui chính là tính khả thi của mô hình kinh doanh mà Hoắc Lãng nói. Nếu tất cả những cả những suất chiếu không phải là trung tâm của chuỗi rạp chiếu phim có thể áp dụng hình thức hoạt động này, thì đó sẽ là một sự thay đổi thương mại cho chuỗi rạp chiếu phim.
Tuy nhiên, Nghiêm Tranh đã kịp lúc phản ứng lại. Còn quá sớm để nói về điều này. Lần này nổi tiếng là ngẫu nhiên. Trước mắt phải nhìn xem biểu hiện giai đoạn sau của mới nói được. Dù sao cũng hẹn ước 10 ngày, sau 10 ngày sẽ công chiếu trên Bamboo Video. Đến lúc đó, không biết độ hot của chủ đề có còn sức ảnh hưởng như bây giờ hay không, khiến khán giả sẵn sàng lựa chọn đến rạp chiếu phim để xem phim hay không.
Nhưng mà dù Nghiêm Tranh có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không ngờ rằng diễn biến của sự việc đã vượt xa sự mong đợi của hắn.
Sáng hôm sau, nhóm khán giả đầu tiên xem xong , nhiều người trong số họ chưa bao giờ chọn thời gian này để ra ngoài xem phim, khi nhìn thấy danh sách diễn viên và nhân viên đoàn phim, bọn họ đều cảm thấy hơi sững sờ.
Ngay lập tức, mọi người trong rạp chiếu phim nhìn nhau, rồi đột nhiên bùng nổ:
"A a a a a, đm, hung thủ thực sự làm cho tôi nổi cả da gà!"
"Diễn viên kia là ai? Diễn xuất thật bùng nổ! Lúc tôi xem đoạn cô ấy bị tên Đầu Heo đánh, tôi thực sự cho rằng cô ấy chỉ là một cô gái phổ thông bình thường!"
"Đúng đúng đúng! Nhan Chân và Vưu Bình đấu nhau lâu như vậy, tôi tưởng rằng khi hắn bị tử hình thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi liền thả lỏng. Đm vậy mà còn có boss lớn phía sau nữa! Dọa tôi sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên!"
"Giả Trinh kia, tôi vẫn luôn cho rằng cô ta chẳng qua là vợ của tên Đầu Heo, cho đến lúc tôi nhìn thấy Vưu Bình cưỡng ép cô ta! Thật sự cảm thấy cuộc đời của cô ta thực đáng thương. Đm, vậy mà cô ta là người khống chế tâm lý của Vưu Bình. Cái này .... Thực sự là đáng sợ!"
"Tôi nghĩ Vưu Bình thực sự yêu LiLy. Anh ta không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Giả Trinh, anh ta hẳn là rất đau khổ mới lựa chọn làm việc như vậy ..."
"Haizz, một mình anh ta ở một nơi như thị trấn chân tướng, không gia đình, không thân phận, không gì cả, chỉ có Giả Trinh mới cho anh ta sự ấm áp ..."
"Huhu, tôi thực sự muốn khóc khi nghe bạn nói điều này. Có điều, tôi có chút không hiểu. Làm sao Nhan Chân có thể nhìn ra Giả Trinh mới là hung thủ thực sự?"
Ngay lập tức bên cạnh có tầng tầng lớp lớp các manh mối mơ hồ: thuốc của LiLy, điểm mâu thuẫn của Vưu Bình, blabla
Lúc này đột nhiên có người bất thình lình nói:
"Nhưng tôi thấy, hình như Giả Trinh không phải là hung thủ thực sự."
Trong rạp, bầu không khí đang sôi sục bỗng chốc đóng băng lại.
Vị đại thần này khổ não suy nghĩ:
"Mọi người có nhớ hay không, cuối cùng Nhan Chân lấy được vật gì từ tay Giả Trinh hay không."
"A, tôi cũng nhớ ra rồi! Đoạn giữa phim, lúc Giả Trinh xuất hiện lần đầu tiên, ký hiệu kia có xuất hiện qua! Còn có một bóng lưng dễ nhìn!"
Nói chuyện là một em gái ngay cả Nhan Chân làm sao nhìn thấu Giả Trinh cũng không biết.
Toàn bộ mọi người đều nhìn cô, cô liền lập tức phẫn nộ:
"Làm sao vậy! Tôi tuyệt đối không nhìn lầm bóng lưng xinh đẹp kia!"
Một anh trai đột nhiên đứng lên:
"A a a a a! Tôi đây lại bao rạp xem phim thêm một lần nữa!"
Cùng ngày hôm đó, hashtag #Không xem không tính là đã xem qua phim hồi hộp# lan truyền khắp chủ đề phim trên mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook