là câu chuyện xuyên suốt bốn mươi năm, nói về con người ở ba thời đại.

Nhà họ Giang là một hộ gia đình ở trấn Giang Gia Loan trong câu chuyện, đời này qua đời khác đều kiếm cơm trên thuyền, tục xưng là thuyền công.

Đến thời cận đại, thành lập công ty vận tải trên sông, bởi vì vị trí của Giang Gia Loan nên đã xây dựng bến đò trong nội địa men theo bờ sông, rất nhiều thuyền công đã trở thành một thành viên của công ty vận tải trên sông này.

Theo sự phát triển của đất nước ông nội Giang Lễ Bình của gia đình họ Giang trong câu chuyện, từ một thuyền công đã trở thành một công nhân chính thức, có được hộ khẩu thành phố.

Giang Lễ Bình có ba con trai một con gái, con trai lớn Giang Tín Dương làm người chính trực, bởi vì Giang Lễ Bình công việc bận rộn không thường ở nhà, những năm tháng đó công nhân tuy là có tiền công, nhưng nhà bọn họ lại nhiều trẻ con nên sống phải tiết kiệm chắt chiu từng đồng, đều là Giang Tín Dương chăm sóc em trai em gái nhỏ tuổi hơn mình.

Giang Lễ Bình nhiều năm ở trên thuyền nên mắc bệnh nghề nghiệp, đành phải xin nghỉ việc sớm, vừa khéo con trai lớn Giang Tín Dương mới kết hôn, có thể tiếp nhận vị trí của ông để kiếm bát cơm.

Kết quả con trai thứ hai Giang Tín Hà đầu óc linh hoạt mượn cơ hội công việc này của Giang Lễ Bình nhờ người quen lấy ít đồ về bán trong thành phố bị bắt được.

Giang Tín Dương phát hiện kịp thời đến bảo vệ em trai, tự mình gánh lấy tội này.

Giang Tín Dương bị bắt vào tù mấy năm, còn Giang Tín Hà nhận lấy vị trí của ba mình, trở thành công nhân của xưởng vận chuyển, từ sự hổ thẹn trong lòng Giang Tín Hà có thể nghĩ mà biết.

Người vợ mới cưới của Giang Tín Dương là Tân Quyên Ly dựa vào công việc may vá cho người ta, cùng ba Giang mẹ Giang vất vả sống qua ngày; mà Giang Tín Hà làm người linh hoạt, dựa vào các loại thủ đoạn lãng mạn tầng tầng lớp lớp theo đuổi được con gái của lãnh đạo trong xưởng, từ nơi làm việc ở tuyến đầu được điều về trong xưởng, không chỉ không cần vất vả theo thuyền, còn kiếm được rất nhiều chỗ tốt ở trong xưởng ……

Đợi đến lúc Giang Tín Dương ra tù, thời đại đã phát sinh biến hóa cực lớn.

Bởi vì những gì Giang Tín Dương trải qua, nên đã gặp phải không ít sự kỳ thị và lạnh nhạt, vẫn luôn không thể tìm được công việc chính đáng, con gái còn nhỏ tuổi nên Tân Quyên Ly không thể ra ngoài làm việc, cuộc sống cực kỳ vất vả;

Giang Tín Hà gặp được vài nhân viên của công xưởng ngoại thương trong xưởng, ngày ngày phải chạy đến thành phố S đưa đơn khai báo hải quan, hắn cơ trí dùng danh dự của mình đảm bảo, giới thiệu anh trai Giang Tín Dương chuyên môn giúp những người này đưa đơn khai báo hải quan.

Những người này do gấp gáp nên trả tiền rất sảng khoái, một đơn trả mấy chục đồng, chỉ cần có thể đảm bảo ngày thứ hai có thể mang đơn khai báo đến thành phố S, không làm chậm trễ hàng hóa xuất cảng là được.

Giang Tín Dương cứ thế đánh bậy đánh bạ mà tiến vào một ngành nghề mới sinh ra…


Châu Anh Đàm giới thiệu đại khái bối cảnh của câu chuyện , câu chuyện này giống như tên của nó vậy, lấy sự phát triển của ngành vận chuyển, sự quật khởi của ngành chuyển phát nhanh, để tái hiện lại sự phát triển của thời đại đặc biệt này.

Ngành vận chuyển có thể được ví như là động mạch của một đất nước, từ nhỏ bé yếu ớt đến sinh động mạnh mẽ, chính là nốt nhạc của thời đại, chính là dã tâm Châu Anh Đàm muốn biểu đạt.

Hơn nữa, ngành chuyển phát nhanh cùng một nhịp thở với tất cả mọi người bây giờ, nó ra đời như thế nào, xảy ra như thế nào, đến hôm nay có ảnh hưởng với cuộc sống của mọi người như thế nào… Đây sẽ là câu chuyện có thể nắm bắt toàn diện, lại vừa cực kỳ gần gũi với cuộc sống.

Trong câu chuyện này, thế hệ thứ hai của nhà họ Giang mang chữ ‘Tín’ có không gian diễn xuất cực kì lớn, phải diễn từ thời thanh niên đến trung niên, diễn viên trẻ tuổi chắc chắn không được, không thể khống chế được cái loại khoảng cách này.

Khoảng cách này không chỉ nói tuổi tác của bản thân diễn viên, mà còn có sự biến ảo phong vân của thời đại trên bản thân người một thế hệ, rất nhiều diễn viên trẻ thậm chí còn không biết những câu chuyện của thời đại đó, ấn ký của thời đại rất khó có thể dùng kỹ thuật diễn để che đậy;

Diễn viên tuổi tác lớn quá cũng không được, dù sao còn phải diễn nhân vật thời trẻ, nếu tuổi lớn quá thì dù diễn xuất có tốt hơn nữa cũng không tránh khỏi cảm giác không thích hợp.

Cho nên tổ phim lựa chọn vai lứa này rất tốn tâm tư, Tống Triều Thập, Đồ U Liên, Tả Tinh Giác đều là đội hình mũi nhọn, có thể tập hợp bọn họ lại đã có thể thấy được một mảnh khổ tâm của tổ phim rồi.

Mà đến đời thứ ba của nhà họ Giang, thời thiếu niên có thể dùng diễn viên nhỏ tuổi, diễn viên trẻ tuổi chỉ cần diễn từ cấp ba, đại học đến lúc vào xã hội là được, độ khiêu chiến nhỏ hơn chút.

Cũng chính là vì thế, nên mới làm cho rất nhiều tiểu hoa tiểu sinh kéo đến …… Rõ ràng chính là một đại chế tác, trong tổ còn có những vị nhân vật lớn siêu cấp như Tống Triều Thập nữa.

Nghệ sĩ trẻ tuổi có cơ hội tham gia diễn xuất trong này, vớt được một vai chính trẻ thì đó là chính là vũ khí được mạ vàng rồi, hơn nữa còn có thể diễn cùng các tiền bối, chính là lợi ích thu được dùng mười năm tám năm không hết.

Những lời Hoắc Lãng nói khi nãy tuyệt đối không phải là thổi phồng đâu.

Tiếp theoChâu Anh Đàm giải thích về nhân vật của Nhan Tô Tô và Tần Sương với hai người, Nhan Tô Tô phải diễn Giang Lưu Phương con gái của Giang Tín Dương, mà Tần Sương phải diễn Giang Thái Bình con gái của Giang Tín Hà, phương hướng của hai nhân vật này rõ ràng bất đồng.

Khi bọn họ trưởng thành, việc làm ăn của nhà họ Giang đã mở rộng toàn quốc.

Giang Lưu Phương từ nhỏ vẫn luôn có mẹ tận tâm chăm sóc, ba lại rất ủng hộ cô học hành, nên thành tích rất ưu tú.

Tuy thân phận là con gái trong đại gia đình có hơi lúng túng nhưng trong gia đình nhỏ lại chỉ có một đứa con là cô, nên cô nhận được rất nhiều tình yêu thương của ba mẹ.


Giang Tín Dương kiếm được rất nhiều tiền, sau khi cô lớn lên liền cho xuất ngoại học tập, là hình tượng cô gái độc lập hiện đại cực kỳ đặc sắc.

Mà Giang Thái Bình phía dưới còn có em trai, từ nhỏ do trong nhà con nít nhiều, ba mẹ phải đi làm, nên cô phải giúp đỡ ông nội bà nội chăm sóc em trai.

Sau khi lớn lên thuận theo nhân tình gả cho một thanh niên ở quê nhà, làm việc trong công xưởng.

Theo sự tuột dốc của công xưởng quốc doanh, cuộc hôn nhân này càng ngày càng không hạnh phúc, là một nhân vật cực kỳ bi đát.

Hoắc Lãng vừa nghe giải thích về hai nhân vật liền hiểu rõ vì sao sắc mặt của Tần Sương và người đại diện của cô ta lại khó xem như vậy.

Chắc chắn bọn họ nhận được nhiều tin tức hơn anh, lúc đầu đến đây chính là vì nhân vật Giang Lưu Phương này.

Nhân vật chính trong câu chuyện này là Giang Tín Dương, do Tống Triều Thập đảm nhiệm, Giang Lưu Phương là con gái duy nhất của hắn, đất diễn đương nhiên sẽ nhiều hơn Giang Thái Bình rồi.

Hơn nữa, Châu Anh Đàm tuy không nói hết, nhưng Hoắc Lãng ẩn ẩn có cảm giác ông viết câu chuyện có phục bút rất dài, nhân vật dưới ngòi bút của ông, tính cách sẽ quyết định vận mệnh.

Quyết định thời trẻ của hai anh em Giang Tín Dương và Giang Tín Hà có thể thấy được Giang Tín Dương trầm ổn, có trách nhiệm, làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng nhìn đến vận mệnh cả đời bọn h, thì bởi vì hoàn cảnh khó khăn đó mà Giang Tín Dương đã trở thành một người lập nghiệp hiện đại.

Giang Tín Hà lại bởi vì thấy công xưởng không tốt mới nhảy qua làm việc trong công ty của Giang Tín Dương ……

Giang Thái Bình từ nhỏ tính cách mềm yếu, dẫn đến vận mệnh sau này không tốt, vậy tính cách này của Giang Lưu Phương thì sao? Chỉ là xuất ngoại học tập thôi sao? Hoắc Lãng không tin tưởng lắm.

Cho dù thế nào thì Nhan Tô Tô đã cầm được phần kịch bản của Giang Lưu Phương, nhất định phải dùng hết sức lực lấy được mới được!

Người đại diện của Tần Sương ở bên cạnh cười nói: “Đạo diễn Châu, tôi thấy kinh nghiệm diễn xuất của Tô Tô còn ít, lại không phải xuất thân chính quy, phần diễn của Giang Lưu Phương rất nhiều, còn phải diễn cùng Tống lão sư và Đồ lão sư … Tôi lo nếu không cẩn thận sẽ bị áp chế nha … Tô Tô là người mới mà, điều này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất sau này của cô ấy mất.”

Diễn viên trẻ tuổi diễn cùng diễn viên gạo cội thực sự rất dễ xuất hiện loại tình trạng này, diễn viên gạo cội rất tự nhiên vào vai, còn diễn viên trẻ tuổi khi bị so sánh thì sẽ thấy hiện rõ trên mặt, cảm giác mình làm sao cũng không tiếp được, cứ thế kéo dài sẽ ảnh hưởng đến lòng tin về diễn xuất của mình.

Nhưng cô ta lại nói những lời đó vào lúc này thì khẳng định không phải là quan tâm đến tâm lý trạng thái của Nhan Tô Tô rồi.


Đây đã không phải là ngầm ám chỉ, mà là muốn trắng trợn tranh giành rồi.

Ngoài dự kiến của Hoắc Lãng, anh còn chưa nói gì thì Nhan Tô Tô đã nghiêm túc nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Mã quan tâm, trước đây tôi có diễn cùng Bùi Phương lão sư trong rồi, không xuất hiện tình trạng bị áp chế đâu.”

Bùi Phương là nhân vật nào chứ, so với Tống Triều Thập cũng không kém gì.

Nhan Tô Tô nói lời này ngữ khí là lễ phép, nội dung là khách quan, hiệu quả lại là đánh mặt.

Nhất thời làm cho người đại diện của Tần Sương không xuống đài được.

Lời này phải phản bác thế nào chứ? Trong , Nhan Tô Tô và Bối Phương đối diễn là ở trong phim, còn ngoài đời thật, chính là vỗ lên mặt vị đại diện họ Mã này.

Châu Anh Đàm và Tống Triều Thập không nhịn được lắc đầu cười thầm, người đại diện của Tần Sương quá vội vàng, lời này làm cho cô gái nhỏ nhà người ta tức giận rồi.

Trực tiếp nói diễn xuất người ta không tốt ngay trước mặt, đây không phải là tự mình gây chuyện sao? Có lẽ thấy tính khí cô gái nhỏ nhà người ta tốt liền muốn đạp một cước ấy mà, cũng không nhìn người ta là cô nhóc thông minh thế nào, ngược lại bị thu thập rồi chứ gì?

Tả Thanh Giác lại cười ra tiếng, xem xem, người thông minh cãi nhau sẽ không lãng phí sức lực, chỉ nói trọng điểm, một câu nói thôi, đầy lễ phép nhưng đã quét người đại diện họ Mã kia lên tường rồi.

Hoắc Lãng lại ngạc nhiên nhìn Nhan Tô Tô một cái … Nhan Tô Tô bây giờ có hơi nóng nảy rồi.

Sau đó anh cười thầm, anh đột nhiên hiểu ra nguồn gốc cảm xúc này của Nhan Tô Tô… Ừ, di chứng của mười mấy vạn tiền cược bị anh mạnh mẽ trả về kia có hơi nặng nhỉ.

Trong mắt Nhan Tô Tô, không nhận được vai = không có tiền mua thuốc thử, cướp vai trước mặt cô chính là cướp thuốc thử và thiết bị trước mặt cô rồi, có thể không tức giận sao chứ?

Châu Anh Đàm cười nói: “Tiểu Tần, Tô Tô, hai đứa thử đoạn kịch bản này trước đi.”

Thái độ của Châu Anh Đàm rất rõ ràng, căn bản chẳng để ý đến lời đó của họ Mã, nghệ sĩ nhà cô phải thử vai này, không thích thì có thể phắn.

Tần Sương vô lực, người đại diện cho cô ta một ánh mắt, đừng để ý cái khác, cứ lên thử đã rồi nói.

Nhìn Tần Sường đi qua chuẩn bị bắt đầu, họ Mã lại lộ ra một nụ cười lạnh, lấy điện thoại ra gửi tin.

Cảnh này trên kịch bản viết rất thô, chỉ có mấy câu thoại của hai chị em, phát sinh năm bọn họ lên cấp ba; rất nhiều kịch bản sẽ không quy định quá cứng nhắc với biểu diễn của diễn viên, trừ những tình huống có bước xoay chuyển quan trọng thì rất nhiều chi tiết phải xem diễn viên phát huy thế nào.


Một đoạn đối thoại đơn giản thế này, Châu Anh Đàm cũng muốn xem xem biểu hiện của hai người họ.

Trong tay không có đạo cụ, Nhan Tô Tô dứt khoát lật kịch bản ra, cầm bút trong tay viết soạt soạt.

Tần Sương từ bên ngoài đi vào, lặng lẽ đi đến sau lưng Nhan Tô Tô, Nhan Tô Tô cũng không ngẩng đầu lên mà chăm chú viết gì đó.

Tần Sương vốn tưởng thứ Nhan Tô Tô viết chỉ là tùy cơ ứng biến, sửa câu thoại gì đó mà thôi, kết quả phát hiện những thứ Nhan Tô Tô viết là những thứ cô ta chẳng hiểu :

Tần Sương chỉ có thể thay đổi sách lược, giơ tay ra bịt mắt Nhan Tô Tô: “Đoán xem là ai?”

Bút trên tay Nhan Tô Tô ngừng lại, vô lực nói: “Chị Bình, em đang viết bài đó.”

Tần Sương buông tay ra, chuyển đến trước mặt Nhan Tô Tô: “Ôi chao, em đừng viết nữa, bên cạnh mới mở một cửa hàng, chị hẹn mấy người trong lớp rồi, lát nữa em cùng chị đi dạo rồi mua thêm mấy bộ đồ đẹp đi, đừng có ngồi trong nhà mãi thế.”

Nhan Tô Tô không ngừng bút: “Chị Bình chị đi chơi trước đi, em còn chưa viết xong, lát nữa còn phải dùng máy tính nữa.”

Tần Sương cười nói: “Em cái con mọt sách này, trừ đọc sách ra thì còn nhìn cái màn hình nhỏ cả ngày, cái máy kia tháng nào cũng phải tiêu nhiều tiền thế kia, ông nội bà nội đều bảo em tiêu tiền lung tung, cũng không biết là đang làm cái gì nữa! Rõ ràng là tivi trong nhà nhiều màu sắc, dễ nhìn hơn nhiều mà!”

Nhan Tô Tô nghiêm túc nói: “Chị Bình, cái đó gọi là máy tính điện tử, em tiêu tiền là vì kết nối tin tức cao tốc… Cửa hàng chẳng có gì hay mà dạo cả.”

Tần Sương nhạc nhiên: “Đây là cửa hàng đến từ thủ đô đó! Bên trong có rất nhiều đồ ở nước ngoài, bên chỗ chúng ta đều chưa từng thấy qua, sao lại không có gì hay để dạo được?”

Nhan Tô Tô nở nụ cười: "Chị Bình, những thứ chị thấy trong cửa hàng thì em cũng có thể nhìn thấy được ở bên trong máy tính."

“Cắt!”

Châu Anh Đàm vừa lòng gật đầu: “Cứ quyết định như thế trước đi …”

Lời chưa dứt thì điện thoại của ông đột nhiên vang lên, không chỉ ông, điện thoại của mấy phó đạo diễn, thậm chí mấy vị diễn vai chính đã được quyết định cũng lục tục vang lên.

Những người này nhận điện thoại… Thế mà đều là đang hỏi vai, muốn đến thử vai!

Châu Anh Đàm buông điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc, sao đột nhiên mọi người trong vòng đang loan truyền bộ phim này của bọn họ không chỉ là tác phẩm kỷ niệm của đài S, mà còn lên đài truyền hình quốc gia nữa vậy?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương