Học Ngoan
-
Chương 6: C6: Chương 5
Chương 5: Cậu mãnh liệt thật nha
Ngày đó sau khi Lâm Thiên Tây trả lại điện thoại di động cho Tiết Thịnh, rốt cuộc cậu cũng hoàn thành nghiệp lớn cắt tóc.
Cắt xong thì bọn Vương Tiếu cũng rời đi, quả thực là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, chẳng chơi lại được cool guy, ngược lại còn bị người ta đánh cho tơi tả. Quá sức mất mặt, nhìn không nổi nữa.
Sau đó lúc Lâm Thiên Tây về đến nhà, Lâm Tuệ Lệ vẫn còn đang ngủ bù, kiểu tóc mới của cậu cũng không được mẹ nhìn thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiên Tây định tới trường học, khi hai mẹ con họ chạm mặt trong phòng khách, Lâm Tuệ Lệ mới để ý đến thay đổi của cậu, khựng động tác lại nhìn.
Lâm Thiên Tây gẩy gẩy mái tóc vừa nhuộm về đen: "Cắt thế này được không?"
Cái nhìn kia của Lâm Tuệ Lệ trông giống như không nghĩ rằng cậu thật sự cắt tóc, hồi lâu sau mới "Ừ" một tiếng.
Nhưng đến khi liếc mắt xuống ngực cậu, sắc mặt cô lập tức sa sầm, lướt qua cậu đi vào phòng bếp, không quan tâm cậu nữa.
Lâm Thiên Tây cúi đầu xem thử, ban đầu cũng chẳng nhìn ra có chỗ nào không đúng, lại nhìn thêm lần nữa, khi ấy mới phát hiện chuyện gì xảy ra.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo tay ngắn rộng thùng thình, cổ áo hơi trũng xuống, để lộ ra vết tím bầm ở ngực.
Là kiệt tác do tên Tôn Thành kia để lại lúc thúc khuỷu tay áp cậu vào tường.
Thảo nào, có lẽ mẹ lại cho rằng cậu đánh nhau.
Lâm Thiên Tây "chậc" một tiếng, chỉ là một vết thương bên trong, ấy thế mà đến giờ mới đọng lại bầm tím, coi như cậu xui xẻo vậy.
Dĩ nhiên vết thương nhỏ này không thấm vào đâu, nhưng lăn lộn phóng túng đến ngày hôm nay, cũng chẳng có mấy người có thể để lại dấu vết trên người cậu.
Lâm Thiên Tây đã ghi nhớ kỹ trong lòng.
...
Ở lớp 11A8, hai bàn cuối cùng là nơi tụ tập của đám học sinh kém, mấy đứa cá biệt trong lớp đều ngồi đây.
Giờ truy bài buổi sáng sắp bắt đầu mới có đứa lững thững bước vào. Lúc ngồi xuống trên bàn cũng không có lấy một quyển sách, nếu không phải bánh mì hay bánh quẩy thì cũng là sữa đậu hoặc coca, ầm ĩ như cái chợ vỡ.
Lâm Thiên Tây dẫm lên tiếng chuông mà bước vào lớp học.
Cậu thật sự còn có hiệu quả hơn tiếng chuông, vừa đi vào, lớp đã im bặt lại khoảng chừng đến ba giây.
Lâm Thiên Tây vào từ cửa sau, một mạch đi thẳng xuống vị trí bàn cuối cùng ở dãy giữa. Trên bàn cậu chất đống túi tiện lợi, bên trong đựng một nửa cái bánh mì với bánh quẩy ăn chưa hết, cùng một vết dầu bóng loáng dính trên mặt bàn.
Cậu liếc trái nhìn phải: "Của ai?"
Nam sinh ngồi bên trái đang cúi đầu nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu thì giật mình đánh thót: "Á đệt mợ Lâm Thiên Tây? Sao mày lại biến thành thế này rồi?"
Lâm Thiên Tây hất cằm về phía mặt bàn: "Của ai, dọn sạch đi."
Trương Nhậm ngồi bên phải cười cười đi tới cầm đồ đi: "Không phải Đinh Kiệt, là của tao, không biết hôm nay mày đến."
Lâm Thiên Tây lại hất cằm: "Vẫn còn dầu, cũng lau sạch nốt. Từ nay về sau anh đây ngày nào cũng đến, mẹ nó ít quăng rác lung tung lên bàn tao lại."
Trương Nhậm tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu, sau đó lại quay sang nhìn Đinh Kiệt, cho rằng cậu nói đùa.
Đinh Kiệt chẳng còn tâm trí chơi điện thoại, hứng thú trong bụng dạt dào trào dâng, cậu ta nhích lại gần: "Thế nào hả anh Tây, muốn chơi lão Chu phỏng?"
Lâm Thiên Tây đáp: "Ừ ừ, chơi cùng không? Chơi cùng thì nghe lời một tí, đi cái giày thối kia của mày vào, cơm đêm qua ông đây ăn xong cũng muốn ói hết ra rồi."
Trương Nhậm dùng giấy lau không đủ sạch bàn của cậu, bạn nữ Đào Tuyết ngồi bàn trước chủ động cho cậu ta mượn giẻ lau của mình.
Lúc đi tới lau bàn cho Lâm Thiên Tây, cậu ta lầu bầu: "Phắc, ông đây mà mượn chắc chắn sẽ chả dễ dàng như thế."
Lâm Thiên Tây quan sát cậu ta đến khi lau xong, cậu để cặp xuống ghế rồi ngồi xuống, sau đó móc quyển sách ra.
Đinh Kiệt thật sự đi giày vào, quay đầu vừa hay nhìn thấy cảnh này, lại thốt ra một câu "Vờ lờ": "Thật luôn, trong cặp anh Tây ấy thế mà có cả sách kìa!"
Trương Nhậm cũng ló đầu vào hóng hớt: "Đù, vụ gì đấy, chơi lão Chu thôi có cần phải giả vờ giống thật đến thế không?"
Lâm Thiên Tây mở sách: "Không chơi thì cút, ông đây chơi một mình. Đừng tưởng là tao không biết ngày đó bọn mày giật dây Chương Hiểu Giang chuyện tao vắng mặt."
Trên mặt Đinh Kiệt lẫn Trương Nhiệm lập tức xuất hiện vẻ ngượng nghịu.
Ngày đó khi Lâm Thiên Tây vội vàng chạy tới trường, bọn họ chính là hai đứa ngồi dưới luôn ồn ào nói rằng cậu ở viện, không thể nào đến.
Ai mà biết sau đó cậu lại đến thật.
"Đm, biết thế đã không khoác lác với lũ Vương Tiếu rồi, cái mẹ gì cũng hớt với mày." Đinh Kiệt gãi gãi đầu, tiếp tục vùi mặt chơi điện thoại.
Trương Nhậm cũng vội vàng trả giẻ lau về.
Buổi sáng nay có hai tiết ngữ văn liền nhau, là giờ của chủ nhiệm lớp Chu Học Minh.
Tuy tố chất tâm lý của Chu Học Minh khá tốt, nhưng hôm nay lúc vào lớp học nhìn thấy Lâm Thiên Tây ngồi lù lù một cục ở đó, cũng không khỏi nhìn thêm một cái.
Lâm Thiên Tây mặc áo tay ngắn quần dài, tóc nhuộm về màu đen sẫm, làm tôn thêm nước da đã trắng nay lại càng trắng.
Có điều thầy Chu vẫn luôn bình tĩnh, nhìn xong cũng làm như không thấy gì.
Chu Học Minh có thể làm chủ nhiệm lớp của Lâm Thiên Tây lâu như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là nằm ở chỗ ông không chấp cậu, nếu để những giáo viên khác dẫn dắt một học sinh thế này, có khả năng là sẽ tức đến hộc máu.
Trước đây Lâm Thiên Tây uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, nhuộm tóc, trốn học, Chu Học Minh đều không quản cậu. Nhìn cậu lêu lổng đến quen thói, ông như thể chắc chắn rằng cậu sẽ cút đi, chẳng sớm thì muộn, chi bằng tự làm mình bớt lo lắng một tí cho lành.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Lâm Thiên Tây cứ cút trở lại.
Điện thoại di động rung lên.
Vốn dĩ Lâm Thiên Tây không muốn xem, nhưng nó cứ rung bần bật, thế là cậu đành phải móc ra khỏi túi quần.
Lúc móc ra cậu cũng có linh cảm, quả nhiên đúng đến tám chín phần trên mười.
Một số lạ gửi tới một tin nhắn ngắn.
[ 8h tối nay, gặp ở chỗ cũ. ]
Lâm Thiên Tây giơ sách lên che, nhìn chằm chằm tin nhắn kia rất lâu dưới gầm bàn.
Là một dãy số khác không giống với số gọi lần trước, tên nhóc họ Tần vẫn còn rất cố chấp.
Cậu hít hơi, do dự một hồi, cuối cùng gõ lại trả lời: [ Chỗ cũ nào, quên rồi. ]
Bên kia rep rất nhanh.
[ Thôi thôi, chỗ chơi gần mười năm nay, cậu có quên đường về nhà cũng đếch thể quên được chỗ đó. ]
Lâm Thiên Tây: [ Thật không dám giấu giếm, tôi mất trí nhớ. ]
Tần Nhất Đông: [ Đm, bị điên cmnr. ]
Lâm Thiên Tây: [ Ok, tôi mất trí nhớ còn thêm cả bị điên, giai đoạn cuối rồi, hết cứu, cứ thế đi. ]
4
Trả lời xong thì kéo số vào danh sách đen, động tác cực kỳ thuần thục.
Lâm Thiên Tây cất điện thoại xong ngẩng đầu lên, Đinh Kiệt ngồi bên trái bật ngón tay cái với cậu: "Đỉnh thật đó anh Tây, giả vờ rất chuyên nghiệp, bây giờ chơi điện thoại cũng biết giấu nữa, tôn trọng lão Chu đến thế là cùng."
Lâm Thiên Tây chẳng thèm quan tâm đến cậu ta, lòng ngổn ngang như một mớ hỗn độn, về cơ bản là không để ý cậu ta nói gì.
"Ồn ào gì đấy!" Chu Học Minh đứng trên bục giảng trừng Đinh Kiệt.
Còn đối với Lâm Thiên Tây thì vẫn làm như không thấy.
Học sinh cá biệt ở trong lớp không chỉ có một, nhưng cũng chỉ mình Lâm Thiên Tây được hưởng loại đãi ngộ này.
Đãi ngộ hoàn toàn bị vứt bỏ.
Chuông hết tiết vừa hay vang lên, Chu Học Minh cất sách vở: "Ra sân tập đi, hôm nay có nghi lễ kéo cờ, ai không mặc đồng phục thì tự giác đứng ra phía sau."
Thứ hai toàn trường có nghi lễ kéo cờ, Lâm Thiên Tây ngồi được một lúc, thấy các bạn học trong lớp đều khoác đồng phục lên thì cậu mới nhớ ra việc này.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, quên sạch rồi, dù sao trước kia mấy trò hoạt động này cậu cũng chưa từng tham gia.
Đinh Kiệt cầm đồng phục của mình đưa cho cậu: "Anh Tây này, có cần không, mượn để giả vờ tiếp?"
Lâm Thiên Tây từ chối: "Cút cút, của mày hôi lắm."
"Đm?" Đinh Kiệt tự mình khoác lên, còn ngửi ngửi: "Ứ cần thì thôi."
Lâm Thiên Tây đi theo dòng người tiến vào sân tập, tự cảm thấy mình nên đứng phía sau, nhìn thấy bọn Vương Tiếu, Tiết Thịnh cùng Tôn Khải cũng ở đó, cả đám cũng chẳng thằng nào mặc đồng phục.
"Ố anh Tây? Cắt tóc rồi, thay đổi nhiều thế!" Vương Tiếu mặc áo dài tay, cánh tay trái rũ xuống không nhúc nhích, thật sự là bị đánh một trận đến ngoan ngoãn.
"Đẹp trai là xong chuyện ngay." Lâm Thiên Tây tay xỏ túi quần đáp, tinh thần cuối cùng cũng được khôi phục.
"Đẹp đẹp, nhưng mà ít đi tí màu sặc sỡ với dây xích em không dám nhận ra anh Tây."
"Cút cút!" Lâm Thiên Tây chẳng muốn hồi tưởng lại mình của trước kia một xíu nào, vốn dĩ định đạp nó một phát, nhưng nhìn bộ dạng kia lại không xuống chân nổi: "Thế nào rồi?"
"Đừng nhắc nữa." Mặt Vương Tiếu đã đen nay lại càng đen hơn: "Bị thương thì không sao, nhưng cmn quá mất mặt, ra ra vào vào Bát Trung với anh từ trước tới nay chưa có lúc nào mất mặt như vậy, thế mà lại bị một đứa mới chuyển đến đánh gục."
Lâm Thiên Tây đáp: "Bớt tiện miệng tiện tay lại thì sẽ không có chuyện gì được."
Tiết Thịnh lại gần: "Ê anh Tây, không đúng nha, thế này không phù hợp với tác phong ngày trước của anh."
Lâm Thiên Tây cười cười, lầm bầm như thể đang nói với chính mình: "Cậu đương nhiên không sờ tới được tác phong của anh, anh đây trưởng thành rồi."
Tiết Thịnh vẫn còn muốn nói chuyện, Vương Tiếu bên cạnh bỗng nhiên kéo kéo cậu ta, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng Lâm Thiên Tây, sắc mặt trông không được tốt lắm, sau đó lại đẩy Tôn Khải, ba đứa lui về góc sau đứng.
Lâm Thiên Tây vừa quay đầu lại, ban đầu chỉ thấy một bóng người chân dài lại cao, lúc nhìn lên mặt đối phương, tức thì thấy được kẻ có hàng lông mày rạch một đường vô cùng tàn bạo nọ.
Đệt...
Cậu nghĩ thầm sân tập của trường lớn như vậy, chỗ của hai người còn chưa đến một mét vuông, tại sao hết lần này đến lần khác bọn họ đều đứng vào cùng một mét vuông đó thế.
Cool guy cũng không mặc đồng phục mà diện một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, cài cúc rất kín, tôn lên vai rộng lưng thẳng của hắn.
Không ít nữ sinh xung quanh đều đứng đây nhìn trộm.
Có thể là lúc hắn bước tới mới nhìn thấy Lâm Thiên Tây, thành ra ánh mắt ít nhiều cũng xuất hiện ý bất ngờ.
Vậy là hai người cứ đứng như thế mà nhìn nhau.
4
Lâm Thiên Tây chợt nhớ tới cái nhìn khi ấy của hắn trước lúc rời đi, quơ lấy nhúm tóc hỏi: "Thế nào, kiểu tóc hôm nay không tệ chứ?"
Lông mày của Tôn Thành khẽ nhướng, hắn mở miệng đáp: "Tạm được."
Nếu không phải từng động tay động chân cùng hắn, chắc chắn Lâm Thiên Tây sẽ cảm thấy hắn đang giả vờ. Hiện tại mới biết rõ, thật ra hắn chính là kiểu người như vậy.
Mà càng như vậy, lại càng muốn trêu chọc hắn.
Lâm Thiên Tây ngẩng ngẩng cổ, một ngón tay móc cổ áo sơ mi của mình kéo xuống, cong miệng lưu manh cười: "Cậu mãnh liệt thật nha."
Cậu cười lên rất đẹp, nhất là kiểu cười này, xuất hiện trên mặt cậu cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Ánh mắt Tôn Thành dừng lại từ trên mặt đến vùng ngực trắng nõn của cậu một lúc, sau đó hắn rút tay phải từ trong túi quần ra, cởi ống tay áo rồi giơ lên, để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc, đi kèm với vết bầm tím trên cổ tay bị cậu đập trúng: "Cậu cũng không kém."
Lâm Thiên Tây: "Như nhau."
Tôn Thành: "Đa tạ."
Trước mặt bắt đầu hát quốc ca, hai người tạm ngừng trao đổi.
Một bên kéo cổ áo về như cũ, một bên thì xắn tay áo lên, mỗi người dời ánh mắt sang chỗ khác, dường như điều gì cũng chưa từng nói với nhau, lại dường như đang chăm chú nhìn quốc kỳ dâng lên, nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook