Học Làm Ông Xã
-
Chương 3
Ngồi ở phòng khách, Trình Tâm Phi vừa gấp quần áo vừa xem con vẽ. Cô nhận ra cậu con trai của cô có tài hội họa trời cho, sau này rất có thể sẽ trở thành một họa sĩ.
Ơ… Cô nhìn lướt qua, cậu nhóc đang dùng màu đỏ để tô lên cây cối.
“Duy Duy, cây màu xanh chứ con. Con thấy cái cây nào màu đỏ chưa?”
“Chưa mẹ”. Duy Duy thành thật trả lời.
“Chưa thấy cái cây nào màu đỏ thì tại sao con lại tô màu đỏ chét thế kia?”
“Thầy giáo của con nói mình có thể tưởng tượng ra vẽ gì, tô màu gì, con nghĩ con thích màu đỏ”. Tề Tuấn Duy làm ra vẻ người lớn, cậu thích màu đỏ nhất.
Rốt cuộc con mình là thiên tài hoạ sĩ nhí, nhưng trong đầu lại không am hiểu gì về nghệ thuật. Trình Tâm Phi nhớ trước đây mẹ chồng cũng nói với cô, Diệu từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, thành tích hàng năm đều xuất sắc, ngay cả thể dục cũng tốt, riêng môn mỹ thuật lại không có một chút hứng thú nào. Điểm môn này lúc nào cũng kém. Nên đâu có giống Duy Duy đâu.
“Duy Duy, con vẽ tiếp đi nghe. Mẹ xếp quần áo vào phòng con”.
“Dạ!”
Cô ôm mớ quần áo vừa gấp, chống tay trên sô pha đứng dậy. Đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tay cô run lên, quần áo trên tay rơi hết xuống thảm, cô gục người xuống bộ sô pha. Tề Tuấn Duy lập tức chạy ngay tới chỗ mẹ, gương mặt nhỏ cuống quít:
“Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ bị ốm rồi?”.
“Mẹ không sao đâu. Đầu mẹ hơi choáng váng một chút thôi con”.
“Mẹ, mẹ đi khám bác sĩ đi mẹ?”. Hồi trước, mỗi khi cậu bị ốm, mẹ đều dẫn cậu tới gặp bác sĩ, sau đó không sao nữa.
“Không cần đâu con, mẹ nghỉ một chút là khỏe liền à”. Đúng như lời Phái Lam nói, mệt quá sẽ phát bệnh sao? Gần đây cô cảm thấy mệt mỏi kỳ lạ, đang ngồi mà đứng dậy đều bị choáng như lúc nãy. Cô sờ trán, nóng rồi. Mình phải uống nước ấm, chắc sẽ đỡ hơn.
“Mẹ, bị ốm phải đi gặp bác sĩ. Hay là mẹ sợ bị chích kim? Con sẽ cổ vũ mẹ. Mẹ sẽ không sợ nữa đâu”.
Trình Tâm Phi dở khóc dở cười.
“Cảm ơn con. Mẹ không bị ốm đâu, chỉ hơi mệt thôi con”.
“Thật không mẹ?”
“Thật đó!”.
Tề Tuấn Duy nhìn mẹ không sao nữa, ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi trên thảm, phóng tới sô pha.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ, để con giúp mẹ gấp quần áo”.
“Con làm được hả?”. Cô chưa bao giờ dạy con gấp quần áo cả.
“Con làm được. Con hay nhìn mẹ gấp”. Cậu học theo mẹ gấp gấp mấy lượt.
“Mẹ, mẹ coi nè. Con gấp quần áo được nè”.
Trình Tâm Phi suýt nữa thì bật cười, gấp quần áo gì mà mà nhồi thành một cục như nhồi bột mì, nhưng nhìn vẻ hí hửng của con, hơn nữa cậu nhóc vì sợ cô mệt nên muốn giúp cô, nên cô không muốn chọc con mà khen một câu.
“Con gấp đúng rồi đó!”. Ngoan ghê! Còn nhỏ mà đã giúp cô làm việc nhà.
“Không có gì mà con không làm được, con là siêu nhân”. Cậu nhóc vô tư cười đắc ý.
Sau đó, cô cùng con sửa sang lại quần áo.
“Duy Duy, con giúp mẹ đem quần áo vào trong phòng, rồi bỏ trong ngăn tủ nha con”. Cô sợ nếu đứng lên lại bị choáng, quần áo thế nào cũng phải xếp lại.
“Dzạ, nhưng mà con không biết bỏ quần áo chỗ nào hết mẹ”.
“Mẹ sẽ đi cùng với con, rồi chỉ cho con”.
“Dzạ!”. Tề Tuấn Duy vui vẻ gật đầu, sau đó khom người ôm chồng quần áo.
“Giờ con ôm quần áo vào trong phòng đi nè”. Duy Duy mới năm tuổi, tay nhỏ xíu nên không thể ôm hết cả chồng quần áo. Trình Tâm Phi phải chia ít ra để cậu nhóc ôm.
Có con giúp mình, cô đã nhanh chóng cất xong quần áo. Nhìn cậu nhóc giúp cô làm việc nhà, cô nhận ra Duy Duy càng ngày càng lớn phổng lên.
Điện thoại bàn reng liên hồi, cô phấn khởi đi nhanh tới. Chồng cô gọi điện về nhà, báo tối nay sẽ về trễ, nói cô đừng đợi anh.
“Em sao vậy?”
“Em làm sao?”
“Giọng em nghe lạ lắm, không có chút sức lực”.
Trình Tâm Phi không hề nghĩ rằng Tề Diệu lại có thể phát hiện ra cô không khỏe, cười nhạt.
“Em khát nước đó mà, uống nước là khỏe liền”. Không nên để anh lo lắng chuyện trong nhà.
Gác máy, thấy con chạy bịch bịch tới, Trình Tâm Phi hỏi:
“Duy Duy, con có thấy giọng mẹ là lạ không?”
“Không mẹ!” không nghe thấy giọng mẹ kỳ lạ.
Đúng thế! Giọng của cô vẫn bình thường, có gì khác đâu. Anh ấy chỉ nghĩ lung tung, nghĩ lại cô không khỏi thấy buồn cười.
***
“Tề Diệu, chúc cho chúng ta hợp tác thành công”.
“Cám ơn”
8h pm. Trong một nhà hàng sang trọng và tiếng tăm, Tề Diệu đang cùng với phía đối tác tương lai là ông chủ Phương ăn tối. Đây là bữa ăn ông chủ Phương mời anh với lý do chúc mừng mối quan hệ hợp tác giữa cả hai. Bản kế hoạch hợp tác đã hoàn tất, giờ chỉ việc ký kết nữa là xong.
Nhưng dù sao đi nữa, khi còn chưa chính thức ký kết, địa điểm xây dựng công ty Luật còn chưa xác định, bởi vậy đây vẫn chưa là thời điểm thích hợp để công bố ra bên ngoài. Còn nữa, như Tề Diệu nói, trước mắt anh vẫn sẽ làm việc, sau này sẽ bàn.
Điều kiện gì ông chủ Phương cũng đáp ứng, chỉ còn chờ quyết định của Tề Diệu.
Ông sở dĩ nhất định phải dựa vào Tề Diệu để nâng cao tên tuổi của Phương thị vì có thể so sánh như thế này. Trong World Cup, những đội bóng làm nên những trận cầu lịch sử thì sẽ kéo theo hàng triệu người hâm mộ bóng đá. Vì thế nếu như đội bóng nào sỡ hữu những cầu thủ đẳng cấp sẽ thu về nguồn lợi ích không nhỏ, đầu tư càng có lợi.
“À, đúng rồi, Tề Diệu. Nếu như sau này chúng ta đã quyết định muốn hợp tác, chẳng phải có thể coi như là người một nhà. Lần sau đưa vợ con đến đây, để tôi có thể làm quen”. “Không thành vấn đề.” Vợ anh sẽ đi xã giao với anh.
Ông chủ Phương tiếp tục khơi chuyện:
“Cậu có mấy đứa con rồi?”. Ông có nghe nói Tề Diệu có con rồi.
“Một, đang học lớp chồi”. Anh cười khẽ khi nhắc tới con trai.
“Mới một đứa thôi sao? Sao không sinh thêm vài đứa nữa? Cậu thông minh như vậy, lại đẹp trai sáng sủa, phải sinh vài đứa mới đúng. Chẳng lẽ vợ cậu không muốn sinh nữa à?” Ông chủ Phương mở to miệng uống hết chén rượu.
“Tôi nghe nói có những cô vợ trẻ hay thích giữ dáng, không chịu sinh con”.
“Không phải, do tôi quyết định chỉ sinh một đứa con. Tôi đi làm, vợ tôi ở nhà làm việc nhà và chăm sóc con. Tôi không muốn cô ấy vất vả, một nhóc đã là quá đủ”. Tề Diệu ít khi nói chuyện nhà anh trước mặt người ngoài. Nhưng với thái độ thân thiết của ông chủ Phương, anh lại có cảm giác như cha mình, đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý hợp tác. Nghe câu trả lời của Tề Diệu có thể làm người ta thấy kinh ngạc. Nếu là người khác, ông chủ Phương nghĩ nói ra sợ vợ vất vả chỉ là thể diện, nhưng đây là lời từ miệng Tề Diệu nói ra, lại làm cho người ta tin liền.
Ông chủ Phương làm bộ mặt kỳ quái.
“Tề Diệu, tôi nhìn không ra cậu lại là một người đàn ông yêu vợ hết mực, ha ha ha, đây, cụng ly”.
“Vâng!”.
Bàn ăn có một vị khách không mời mà đến, vào lúc nào cũng không ai biết, cô chính là con gái độc nhất của ông chủ Phương, Phương Uyển Gia.
Thấy cô, ông nhủ Phương ngạc nhiên:
“Uyển Gia, con đến đây làm gì?”.
Phương Uyển Gia không để ý đến cha. Mặt tươi tỉnh nhìn về phía Tề Diệu,
“Anh Tề, anh khỏe không? Em rất nhớ anh đó”. Cô không hề che giấu cảm xúc. Cô rất thích anh chàng luật sư đẹp trai này. [Mê trai quá thể,… lúc đầu ghét mụ này kinh khủng. Cũng hên mụ ta không tiến xa, quín rũ anh này chớ nếu không bạn đã không ngừng rủa xả).
Găp Tề Diệu lần đầu tiên ở nhà nàng, lúc đó anh vừa trở thành Luật sư của cha cô không lâu. Cô mới gặp đã say mê anh. Đàn ông đẹp trai cô gặp cũng không ít, nhưng người như Tề Diệu, cả người toát ra vẻ tự tin cuốn hút thì chả thấy bao giờ. Anh có thể làm lung lay trái tim của bất cứ cô gái nào, đẹp trai quá. Anh ấy không đi làm ngôi sao thì tiếc thật. [Lắm chuyện…)
Tề Diệu lớn hơn cô tới mười tuổi, chênh lệch tuổi tác cũng nhiều. Nhìn thấy anh, cô mới nhận ra vì sao cô thường hay chia tay bạn trai, hóa ra là cô thích đàn ông lớn hơn cô nhiều tuổi. Nhưng thực sự có chút cay đắng, anh đã kết hôn. [Khà khà khà, mụ đừng mơ tưởng nữa.)
Nhưng kết hôn rồi thì đã sao, cô vẫn thích anh. Nhìn vào mắt con gái chỉ có một mình Tề Diệu, ông chủ Phương lắc đầu. Con bé này thích Tề Diệu, ông biết rõ.
“Uyển Gia, sao con cũng ở đây?”. Con gái không để ý đến ông, ông đành phải hỏi lại lần nữa.
“Con cùng tụi bạn tới đây ăn cơm. Nhân viên phục vụ nói cha và Tề Diệu ở đây”. Vì cô và bạn thường đến nhà hàng này ăn cơm nên nhiều nhân viên biết họ. “Cha, cha thật là. Sao lại lén lút cùng anh Tề ăn cơm ở đây mà không nói với con. Cha biết là con rất muốn cùng anh ấy ăn bữa cơm màha”.
“Con này, lén lút gì mà lén lút. Cha và cậu Tề đến đây bàn chuyện làm ăn”. Đứa con gái này ông nuông chiều quá mức thành ra nói chuyện không biết trên dui. “Không phải con đi ăn cùng với bạn bè sao? Tới đó đi”.
“Con nói với tụi nó rồi. Con muốn ngồi ăn với anh Tề”. Phương Uyển Gia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Diệu.
“Anh Tề, em ngồi đây được chứ?”.
Anh cũng nhận ra ông chủ Phương hết cách với con gái. Coi cô như em gái, anh nói.
“Nếu ông chủ Phương đã đồng ý, tôi…” Điện thoại của anh phát nhạc chuông, cắt ngang lời anh, là Sở Luật sư gọi tới. “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Sau khi Tề Diệu đi khuất, Phương Uyển Gia làm nũng nói:
“Cha, hai người ăn cớm với nhau sao không rủ con. Cha biết là con thích anh Tề Diệu thật lòng mà”.
Sao ông lại không biết? Chính vì vậy nên ông mới phải đau đầu.
“Con quên rồi sao. Tề Diệu kết hôn rồi”. Tề Diệu là người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc, không thế làm sao con gái ông thích cậu ta.
Thực ra, ông cũng rất thích Tề Diệu. Nếu Tề Diệu vẫn còn độc thân, ông nhất định sẽ xúc tiến con gái với cậu ta. Như vậy ông sẽ có một cậu con rể xuất sắc, làm cha vợ như ông sẽ cảm thấy nở mặt nở mày. Nhưng cậu ta đã có vợ, hết hy vọng rồi.
“Kết hôn thì kết hôn chớ cha. Anh ấy không có yêu vợ”. Vì thích Tề Diệu nên cô đã điều tra không ít chuyện về anh. “Con nói cho cha biết, sở dĩ anh ấy lấy vợ vì đó là ý muốn của mẹ ảnh khi bị bệnh. Ảnh vì hiếu thảo nên mới đồng ý. Người ta còn nói nhìn thấy hai vợ chồng ảnh không giống cặp vợ chồng tình cảm, lãnh đạm lắm cha”. [Đồ nhiều chuyện,…)
“Vợ chồng người ta tình cảm hay không tình cảm, người bên ngoài làm sao biết được”. Lúc nãy chẳng phải Tề Diệu vừa nói không muốn vợ cậu ta vất vả đó thôi, ông tin Tề Diệu không phải là người không yêu vợ. “Chốt lại, con đừng quấn lấy Tề Diệu nữa, lần trước, con với thằng nhóc kia gây chuyện tai tiếng còn chưa đủ hả?”.
Con gái của ông, với cái danh con gái duy nhất của Chủ tịch Công ty Phương thị, thường xuất hiện trên báo chí. Có lần bị các nhà báo chụp được cảnh đêm hôm khuya khắc giữa đường giữa xá ôm một chàng ca sĩ ngôi sao đã kết hôn, giới truyền thông lập tức đăng tải loạt bài. Mặc dù con bé đã nói không phải nhưng làm ông xấu hổ mất một thời gian, liền bắt buộc nó phải về nhà trước 12 giờ đem. Con gái ông còn trẻ, sau này sẽ lấy chồng, liên tiếp gây tai tiếng như thế còn ai dám rước nó.
“Cha, sao cha lại nói vậy? Nếu anh Tề không yêu thương vợ ảnh, vậy thì con sẽ giải thoát cho ảnh khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc, được không cha?”
Ông chủ Phương định mở miệng kêu con gái đừng làm chuyện xấu mặt đó đúng lúc Tề Diệu đẩy cửa đi vào. Quên đi vậy. Về nhà nói chuyện sau, cho dù nó thích Tề Diệu, cũng không được phá hoại hôn nhân của người khác.
“Xin lỗi, ông chủ Phương. Đồng nghiệp ở Sở gọi điện, cần tài liệu trong văn phòng của tôi. Tôi phải đi trước”.
“Gì vây? Em vừa mới tới đây, anh đã đi rồi sao?”. Nghe anh nói muốn đi trước, Phương Uyển Gia không ngần ngại ngăn lại.
Ông chủ Phương liếc trắng mắt trừng con gái, trách móc cô.
“Tề Diệu, đừng để ý đến nó, công việc quan trọng hơn”.
“Rất tiếc, tôi đi trước. Hẹn lần sau gặp lại”.
Thấy Tề Diệu cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi, Phương Uyển Gia chưa từ bỏ ý định, giơ tay ngăn anh lại.
“Anh Tề, khoan đã. Em có chuyện này muốn nói với anh”.
“Chuyện gì?”
“Như vầy nè, em nói với các bạn của em, em là bạn thân của anh nhưng tụi nó không tin em. Tuần sau là sinh nhật một người bạn của em, tụi nó muốn em đi cùng với anh. Có như vậy mới tin em là bạn thân của anh”. Sự thật là chính cô đã khoe rằng hôm đó sẽ xuất hiện cùng với Tề Diệu. “Anh Tề, làm ơn đi mà. Anh nhất định phải giúp em. Nếu không mất mặt lắm”.
Với yêu cầu này của Phương Uyển Gia, Tề Diệu không thể không nhớ tới Tâm Phi. Cô lúc nào cũng mềm mỏng, dịu dàng, im lặng ở bên anh. Cho dù hai người đã kết hôn, cô cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Sợ con gái dây dưa làm cho Tề Diệu thấy phiền chán, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ hợp tác, ông chủ Phương vội thấp giọng mắng con gái.
“Uyển Gia, đừng ở đây là nói chuyện tầm phào. Tề Diệu không rãnh tham gia hội họp bát nháo của tụi bạn con đâu”.
Phương Uyển Gia không để ý đến cha.
“Anh Tề đại ca, em xin anh đấy. Đi một chút thôi mà, chỉ cần cho người ta thấy mặt anh thôi cũng được. Anh phải đồng ý với em. Em không muốn quê độ trước tụi bạn đâu”.
Coi như là yêu cầu của một em gái, Tề Diệu cũng không muốn ngay cả mặt mũi của ông chủ Phương cũng bỏ qua.
“Ừ, tôi biết rồi. Nhưng tôi chỉ đến được một chút thôi”.
Thấy Tề Diệu đồng ý rồi, Phương Uyển Gia vui vẻ kêu to.
“Cám ơn anh, anh chỉ cần tới đó một lát rồi về”. Được đi dự sinh nhật cùng với anh Luật sư lớn đẹp trai này, xem ra ngày hôm đó cô có thể khoe khoang một phen ra trò.
Thấy Tề Diệu mở cửa đi về, ông chủ Phương nhìn con gái, nhắc nhớ.
“Tề Diệu vì nể mặt cha nên mới không muốn làm con mất mặt. Nhưng con đừng làm mọi chuyện rối ren nữa. Không nghe lời cha, ngay cả tiền tiêu vặt cha cũng cắt, thẻ tín dụng cha cũng tịch thu hết!”
“Con biết rồi!”. Phương Uyển Gia trả lời nhưng trong lòng lại chộn rộn không yên. Tối đó mình nên mặc đồ gì đây ta?
Tề Diệu đi ra khỏi nhà hàng, định tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Ngang qua Cửa hàng bánh ngọt “Arthur Family”, bỗng dưng anh dừng lại.
“Arthur Family”. Anh đã từng nghe tên cửa hàng này.
Anh liền nhớ lại cách đây mấy ngày, lúc cả nhà ngồi trong phòng khách, vợ và con anh ăn bánh ngọt nhân sô cô la mà Giản Phái Lam mua của cửa hàng này. Anh thì lại không thích bánh ngọt, con trai anh cũng không ăn nhiều, chỉ có một mình Tâm Phi ăn hết sạch, lúc đó nhìn cô cười rất tươi, còn nói bữa nào sẽ đi mua.
Chỉ có một cái bánh mà cô lại cười tươi đến vậy, xem ra cô ấy rất thích bánh ngọt của cửa hàng này.
Anh vào trong cửa hàng, một lúc sau đẩy cửa đi ra, trên tay cầm một hộp bánh nhân sô cô la, lái xe trở lại Sở Luật Sư, cầm tập tài liệu đưa cho đồng nghiệp ngày mai ra tòa. Vì vụ kiện mà đồng nghiệp anh nhận bào chữa giống với vụ kiện trước đây của anh, hai người cũng đã thảo luận với nhau. Khi anh về nhà, lúc này đã 10 giờ rưỡi tối.
Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn ngủ làm cho mọi cảm giác mệt mỏi trong anh tan biến. Anh cất hộp bánh vào trong tủ lạnh, giờ khuya rồi nên anh không muốn đánh thức vợ con dậy ăn bánh.
Như thói quen, Tề Diệu tới trước phòng con trai, nhìn con ngủ rồi mới đi vào phòng ngủ. Anh mở cửa phòng nhưng cũng không làm vợ anh thức dậy. Cô đang ngủ rất sayưa.
Anh đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt đang say giấc nhìn cũng thật đẹp.
Lạ thật! Sao hôm nay về nhà, cô lại ngủ rồi, không giống như bình thường, cô hay ngồi trên giường đọc sách đợi anh. Đến khi anh vào phòng, cô sẽ bước xuống giường, tươi cười lấy quần áo cho anh thay.
Không thấy vợ anh tỉnh dậy, Tề Diệu cởi quần áo, sau đó đi vào phòng tắm, hai mươi phút sau, anh mới tắm xong, bước ra ngoài.
Khi anh trèo lên giường, Trình Tâm Phi mới mở mắt ra tỉnh giấc ngủ.
“Diệu! Anh về lúc nào vậy? Sao em không biết?”. Cô ngủ quên mất. “Em xin lỗi, để em đi lấy đồ…”.
Tề Diệu đẩy cô sắp ngồi dậy xuống giường.
“Khỏi cần. Anh tắm rồi! Em nằm xuống ngủ tiếp đi!”.
“Tắm rồi à?”. Cô nhìn chồng đã mặc đồ ngủ. “Ai, em xin lỗi anh. Lần sau em sẽ chú ý hơn”.
“Không sao, ngủ đi em”.
Nhìn cô có vẻ mệt mỏi, Tề Diệu ôm lấy cô, định nói anh mua bánh cho cô, nhưng lại nghĩ ngày mai cô mở tủ lạnh thế nào cũng sẽ thấy. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, sờ soạn trên hông.
“Diệu?”
“Em rất gầy, có biết không?” Anh sờ là biết ngay cô gầy hơn trước nhiều, vì ngày nào anh chẳng ôm cô ngủ.
“Gầy hả anh? Chắc là tại trời nóng quá, em ăn không ngon miệng nên gầy đi”. Đúng là gần đây khẩu vị của cô rất kém.
Tề Diệu nhìn vợ hỏi.
“Hồi học trung học, em vì giảm béo mà ngất xỉu. Đừng nói với anh là bây giờ em cũng đang giảm béo? Anh nói rồi, em không được phép giảm béo!”.
Bị anh nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn Trình Tâm Phi ửng đỏ.
“Em không có giảm béo mà!”
Hồi đó, cô muốn mình gầy đi một chút sẽ đẹp hơn, nhưng không ngờ mới nhịn có một bữa sáng mà đã té xỉu ở trước cổng khu nhà khi đi mua đồ, làm Tề Diệu phải ôm cô chạy một mạch lên tầng trên, còn bị anh mắng xối xả.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy, có lẽ là do ôm cô leo tuốt lên năm tầng của khu nhà, mệt đứt hơi mất thôi.
Cuối cùng, cô không dám giảm béo nữa.
Thấy chồng nổi nóng, cô vội vàng giải thích.
“Em không có giảm béo đâu anh, do trời nóng quá, em ăn không ngon miệng!”.
“Thật chứ!”
“Thật”. Cô gật đầu cái rụp, chỉ sợ anh không tin.
Tề Diệu nghe cô chắc chắn, mới nằm xuống giường, ôm cô.
“Chuyện kia…”
“Chuyện gì anh?”. Trình Tâm Phi không biết chồng muốn nói gì.
Nhìn sắc mặt cô không tốt, anh quyết định không nói chuyện sẽ cùng với ông chủ Phương hợp tác xây dựng công ty Luật, để sau này hẵng nói.
“Không có việc gì hết, ngủ thôi!”.
Anh nghĩ ngợi, lúc nào có thời gian, anh sẽ đưa cả nhà đi du lịch một chuyến, bù đắp tình cho Duy Duy, cũng muốn cô được nghỉ ngơi nữa. Nhưng hiện giờ anh lại nắm trong tay vài vụ kiện, việc xây dựng công ty Luật lại đang trong quá trình quy hoach, không thể thực hiện được rồi.
Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất. Trước mắt bào chữa cho xong mấy vụ kiện kia rồi hai tháng nữa sẽ sắp xếp cho cả nhà đi du lịch, còn chuyện xây dựng công ty Luật để sau. Sau này khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, anh càng có nhiều việc phải làm, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được nữa.
***
Giản Phái Lam đi vào trong toilet, nhìn bạn ngồi xổm nôn khan, bực bội hỏi:
“Trình Tâm Phi, có thật là cậu không có thai không đó?”
Ăn uống không tốt, buồn nôn, thường xuyên chạy vào trong toilet, không phải mang thai thì là gì?
“Mình không có thai!”. Phái Lam nghi hoặc cũng đúng thôi, nhưng cô cảm giác cô không có thai vì cô vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn.
Giản Phái Lam đưa cho cô chén nước ấm. Vì là buổi chiều nên cửa hàng rất ít khách.
“Cám ơn cậu.” Trình Tâm Phi uống nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Nếu cậu không có thai thì cũng nên đến bệnh viện khám thử xem”. Cô cảm thấy dường như cô bạn của cô rất mệt mỏi, việc nhà đều một tay cô nàng làm, lão chồng kia chỉ có cái danh là chủ nhà thôi.
Nhưng mà mệt quá thì cũng không tới mức phải nôn như thế này, sắc mặt của Tâm Phi cũng không tốt, làm cho Giản Phái Lam không khỏi lo lắng, hay là cô ấy mắc bệnh gì đó.
Có bệnh hay không có bệnh, có thai hay không có thai, đều phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.
“Giờ mình sẽ nghỉ ngơi, nếu mà vẫn thấy không khỏe, mình sẽ đến gặp bác sĩ”.
“Hay cậu cũng giống Duy Duy, sợ gặp bác sĩ?”. Giản Phái Lam nhìn bạn thân dò hỏi. “Định để tới lúc nào nữa, giờ mình sẽ đóng cửa hàng, đưa cậu tới bệnh viện”.
“Giờ đi?”. Phái Lam nói đi là đi liền. “Đừng có đóng cửa hàng, rồi rồi, mình đồng ý với cậu, hai ngày nữa nếu mình vẫn cảm thấy trong người không khá lên, sẽ đi gặp bác sĩ”.
“Nhớ đó, chừng đó nếu cậu mà không đi, mình sẽ đến kéo cậu đi cho bằng được”. Phái Lam đe dọa nói.“Mà nè, cậu không khỏe mà lão chồng của cậu không biết hả?”
“Anh ấy không biết đâu”.
“Cái gì?” Giản Phái Lam tức giận.“Cho dù lúc trước đúng là mẹ anh ta yêu cầu anh ta lấy cậu, nhưng giờ hai người đã kết hôn được sáu năm, cậu cũng sinh cho anh ta một cậu con trai đáng yêu như vậy, anh ta là chồng cậu, sao không có một chút gì quan tâm tới cậu hết vậy?”
Cả hai coi nhau như chị em, chuyện gì của Tâm Phi cô cũng biết. Cô cũng đã từng hỏi Tâm Phi, kết hôn với người không yêu mình cũng được sao?
“Chỉ cần mình yêu anh ấy là được rồi!”.
Lúc đó Tâm Phi đã trả lời cô như vậy. Pó tay với cô nàng, yêu Tề Diệu từ lâu lắc lâu lơ, chắc chắn sẽ không lay chuyển được quyết định của cô bạn ngốc nghếch này nên Phái Lam đành phải chúc phúc cho cô nàng, thầm mong Tề Diệu một lúc nào đó sẽ yêu Tâm Phi.
“Để mình gọi điện quạt cho anh ta một trận.” Cô tức giận nói.
Trình Tâm Phi chạy nhanh lại giơ tay ngăn Phái Lam.
“Phái Lam, cậu đừng gọi điện cho anh ấy. Mình không muốn cho anh ấy biết mình không khỏe”.
“Cái gì?”.
“Công việc của anh ấy gần đây rất bận rộn, thường về nhà rất khuya. Lúc anh ấy về thì mình ngủ rồi, làm sao mà biết mình không khỏe được chứ?”. Vào buổi sáng, sắc mặt cô cũng như mọi ngày sao anh biết được.
“Sao cậu không nói với anh ta? Anh ta là chồng của cậu”.
“Mình không muốn làm cho anh ấy lo lắng, mình muốn anh ấy yên tâm làm việc”.
“Đồ ngốc, cậu là vợ của anh ta, cậu phải đòi quyền lợi của cậu, hiểu không?”. Đây là thời đại gì thế này, cô bạn ngốc ngếch của cô còn cung phụng lão chồng hết mức. Muốn trở thành người phụ nữ truyền thồng sao? Có mà đổ bệnh ra đấy thì khổ. Chính vì vậy nên cô vẫn chưa muốn kết hôn.
“Này cậu, anh ấy vẫn đối xử với mình rất tối. Mấy bữa trước còn mua bánh nhân sô cô la ở cửa hàng Arthur Family cho mình. Cậu cũng biết đó, mình thích ăn bánh nhân sô cô la nhất còn gì”. Mấy ngày trước, vừa mở tủ lạnh ra đã thấy ngay hộp bánh, thích quá đi mất.
“Tề Diệu đi Arthur Family mua bánh nhân sô cô la cho cậu?” Giản Phái Lam trưng ra vẻ như muốn nói “làm-sao-có-thể”. Cái lão luật sư lớn họ Tề đó bận rộn nhiều việc như thế, huống hồ, hai người đó kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng nghe nói anh ta đưa Tâm Phi đi mua này mua kia. “Có thật là anh ta mua không đó, hay là nhờ ai mua?”.
Cũng không trách Giản Phái Lam lại nghĩ như vậy, chính Trình Tâm Phi cũng nghĩ như cô bạn, nhưng cô không hỏi anh. Mặc kệ, anh mua hay nhờ ai đó mua, cô đều rất vui.
“Mà nè, đừng nói chuyện của mình nữa. Chuyện của cậu và bạn trai sao rồi, vẫn còn cãi nhau hả?”. Trình Tâm Phi cũng lo lắng hỏi.
Nhắc tới chuyện cô cãi nhau với bạn trai, Giản Phái Lam bất đắc dĩ thở dài.
“Đừng nói là cãi nhau, tụi mình chắc phải chia tay quá”.
“Chia tay?” Trình Tâm Phi bất ngờ.“Tại sao?”
Bạn trai của Phái Lam là Ngô Tử Dục, làm việc trong ngân hàng, cũng chính là cậu học sinh cướp đi nụ hôn đầu đời của cô. Nhiều năm trước đây, trong một lần Giản Phái Lam đi dự đám cưới của bạn, mà trùng hợp Ngô Tử Dục cũng là bạn của chú rể, thế là hai người gặp lại nhau, rồi yêu nhau, còn sống chung với nhau nữa.
Thấy sắc mặt của cô bạn thân buồn vã, Trình Tâm Phi hơi đau lòng.
“Phái Lam, câu và Ngô Tử Dục yêu nhau như vậy, sao hai người lại chia tay?”
“Cậu chưa nghe câu yêu nhau lắm cắn nhau đau sao? Mình và anh ta là như vậy đó!”. Cô lại thở dài.
Vì hai người cũng tính tới chuyện sẽ kết hôn nên mới quyết định sống chung, không ngờ sau khi ở cùng nhau mới biết anh chàng chính là Tề Diệu thứ hai, mọi trong việc nhà đều đổ hết lên đầu cô.
Cô không giống như Trình Tâm Phi, hơn nữa cô cũng phải đi làm kiếm tiền, vậy mà về nhà lại có cả một đống việc nhà chờ cô nhúng tay, còn cái tên mặt dày kia thản nhiên đi chơi cùng bạn bè. Cô không thể chịu đựng được nữa, thế là cãi nhau với anh ta một trận, xách hành lý ra khỏi nhà anh ta, bỏ đi tới bây giờ.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, đúng là cô yêu anh ta thật đấy nhưng thử coi xem, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Chia tay! Phải chia tay thôi!
“Mình đi đón Duy Duy đi học về đây”. Ngày nào Trình Tâm Phi cũng đưa con đến nhà trẻ, sau đó tới cửa hàng của Giản Phái Lam giúp cô trông coi. “Cậu mau chóng giảng hòa với bạn trai đi!”
Giản Phái Lam cười khổ.
“Cậu không cần lo lắng cho mình, lo cho cậu thì tốt hơn đó. Cậu không nghĩ là nhìn cậu như thế này lão chồng sẽ bị dọa mất hồn sao? Có khi lão tao đi ra ngoài, gặp gõ cô nào xinh đẹp, tới lúc đó hối hận cũng không kịp đâu”.
Giản Phái Lam chỉ nói đùa cho vui, không ngờ vài ngày sau đúng là có chuyện đó thật.
Ơ… Cô nhìn lướt qua, cậu nhóc đang dùng màu đỏ để tô lên cây cối.
“Duy Duy, cây màu xanh chứ con. Con thấy cái cây nào màu đỏ chưa?”
“Chưa mẹ”. Duy Duy thành thật trả lời.
“Chưa thấy cái cây nào màu đỏ thì tại sao con lại tô màu đỏ chét thế kia?”
“Thầy giáo của con nói mình có thể tưởng tượng ra vẽ gì, tô màu gì, con nghĩ con thích màu đỏ”. Tề Tuấn Duy làm ra vẻ người lớn, cậu thích màu đỏ nhất.
Rốt cuộc con mình là thiên tài hoạ sĩ nhí, nhưng trong đầu lại không am hiểu gì về nghệ thuật. Trình Tâm Phi nhớ trước đây mẹ chồng cũng nói với cô, Diệu từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, thành tích hàng năm đều xuất sắc, ngay cả thể dục cũng tốt, riêng môn mỹ thuật lại không có một chút hứng thú nào. Điểm môn này lúc nào cũng kém. Nên đâu có giống Duy Duy đâu.
“Duy Duy, con vẽ tiếp đi nghe. Mẹ xếp quần áo vào phòng con”.
“Dạ!”
Cô ôm mớ quần áo vừa gấp, chống tay trên sô pha đứng dậy. Đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tay cô run lên, quần áo trên tay rơi hết xuống thảm, cô gục người xuống bộ sô pha. Tề Tuấn Duy lập tức chạy ngay tới chỗ mẹ, gương mặt nhỏ cuống quít:
“Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ bị ốm rồi?”.
“Mẹ không sao đâu. Đầu mẹ hơi choáng váng một chút thôi con”.
“Mẹ, mẹ đi khám bác sĩ đi mẹ?”. Hồi trước, mỗi khi cậu bị ốm, mẹ đều dẫn cậu tới gặp bác sĩ, sau đó không sao nữa.
“Không cần đâu con, mẹ nghỉ một chút là khỏe liền à”. Đúng như lời Phái Lam nói, mệt quá sẽ phát bệnh sao? Gần đây cô cảm thấy mệt mỏi kỳ lạ, đang ngồi mà đứng dậy đều bị choáng như lúc nãy. Cô sờ trán, nóng rồi. Mình phải uống nước ấm, chắc sẽ đỡ hơn.
“Mẹ, bị ốm phải đi gặp bác sĩ. Hay là mẹ sợ bị chích kim? Con sẽ cổ vũ mẹ. Mẹ sẽ không sợ nữa đâu”.
Trình Tâm Phi dở khóc dở cười.
“Cảm ơn con. Mẹ không bị ốm đâu, chỉ hơi mệt thôi con”.
“Thật không mẹ?”
“Thật đó!”.
Tề Tuấn Duy nhìn mẹ không sao nữa, ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi trên thảm, phóng tới sô pha.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ, để con giúp mẹ gấp quần áo”.
“Con làm được hả?”. Cô chưa bao giờ dạy con gấp quần áo cả.
“Con làm được. Con hay nhìn mẹ gấp”. Cậu học theo mẹ gấp gấp mấy lượt.
“Mẹ, mẹ coi nè. Con gấp quần áo được nè”.
Trình Tâm Phi suýt nữa thì bật cười, gấp quần áo gì mà mà nhồi thành một cục như nhồi bột mì, nhưng nhìn vẻ hí hửng của con, hơn nữa cậu nhóc vì sợ cô mệt nên muốn giúp cô, nên cô không muốn chọc con mà khen một câu.
“Con gấp đúng rồi đó!”. Ngoan ghê! Còn nhỏ mà đã giúp cô làm việc nhà.
“Không có gì mà con không làm được, con là siêu nhân”. Cậu nhóc vô tư cười đắc ý.
Sau đó, cô cùng con sửa sang lại quần áo.
“Duy Duy, con giúp mẹ đem quần áo vào trong phòng, rồi bỏ trong ngăn tủ nha con”. Cô sợ nếu đứng lên lại bị choáng, quần áo thế nào cũng phải xếp lại.
“Dzạ, nhưng mà con không biết bỏ quần áo chỗ nào hết mẹ”.
“Mẹ sẽ đi cùng với con, rồi chỉ cho con”.
“Dzạ!”. Tề Tuấn Duy vui vẻ gật đầu, sau đó khom người ôm chồng quần áo.
“Giờ con ôm quần áo vào trong phòng đi nè”. Duy Duy mới năm tuổi, tay nhỏ xíu nên không thể ôm hết cả chồng quần áo. Trình Tâm Phi phải chia ít ra để cậu nhóc ôm.
Có con giúp mình, cô đã nhanh chóng cất xong quần áo. Nhìn cậu nhóc giúp cô làm việc nhà, cô nhận ra Duy Duy càng ngày càng lớn phổng lên.
Điện thoại bàn reng liên hồi, cô phấn khởi đi nhanh tới. Chồng cô gọi điện về nhà, báo tối nay sẽ về trễ, nói cô đừng đợi anh.
“Em sao vậy?”
“Em làm sao?”
“Giọng em nghe lạ lắm, không có chút sức lực”.
Trình Tâm Phi không hề nghĩ rằng Tề Diệu lại có thể phát hiện ra cô không khỏe, cười nhạt.
“Em khát nước đó mà, uống nước là khỏe liền”. Không nên để anh lo lắng chuyện trong nhà.
Gác máy, thấy con chạy bịch bịch tới, Trình Tâm Phi hỏi:
“Duy Duy, con có thấy giọng mẹ là lạ không?”
“Không mẹ!” không nghe thấy giọng mẹ kỳ lạ.
Đúng thế! Giọng của cô vẫn bình thường, có gì khác đâu. Anh ấy chỉ nghĩ lung tung, nghĩ lại cô không khỏi thấy buồn cười.
***
“Tề Diệu, chúc cho chúng ta hợp tác thành công”.
“Cám ơn”
8h pm. Trong một nhà hàng sang trọng và tiếng tăm, Tề Diệu đang cùng với phía đối tác tương lai là ông chủ Phương ăn tối. Đây là bữa ăn ông chủ Phương mời anh với lý do chúc mừng mối quan hệ hợp tác giữa cả hai. Bản kế hoạch hợp tác đã hoàn tất, giờ chỉ việc ký kết nữa là xong.
Nhưng dù sao đi nữa, khi còn chưa chính thức ký kết, địa điểm xây dựng công ty Luật còn chưa xác định, bởi vậy đây vẫn chưa là thời điểm thích hợp để công bố ra bên ngoài. Còn nữa, như Tề Diệu nói, trước mắt anh vẫn sẽ làm việc, sau này sẽ bàn.
Điều kiện gì ông chủ Phương cũng đáp ứng, chỉ còn chờ quyết định của Tề Diệu.
Ông sở dĩ nhất định phải dựa vào Tề Diệu để nâng cao tên tuổi của Phương thị vì có thể so sánh như thế này. Trong World Cup, những đội bóng làm nên những trận cầu lịch sử thì sẽ kéo theo hàng triệu người hâm mộ bóng đá. Vì thế nếu như đội bóng nào sỡ hữu những cầu thủ đẳng cấp sẽ thu về nguồn lợi ích không nhỏ, đầu tư càng có lợi.
“À, đúng rồi, Tề Diệu. Nếu như sau này chúng ta đã quyết định muốn hợp tác, chẳng phải có thể coi như là người một nhà. Lần sau đưa vợ con đến đây, để tôi có thể làm quen”. “Không thành vấn đề.” Vợ anh sẽ đi xã giao với anh.
Ông chủ Phương tiếp tục khơi chuyện:
“Cậu có mấy đứa con rồi?”. Ông có nghe nói Tề Diệu có con rồi.
“Một, đang học lớp chồi”. Anh cười khẽ khi nhắc tới con trai.
“Mới một đứa thôi sao? Sao không sinh thêm vài đứa nữa? Cậu thông minh như vậy, lại đẹp trai sáng sủa, phải sinh vài đứa mới đúng. Chẳng lẽ vợ cậu không muốn sinh nữa à?” Ông chủ Phương mở to miệng uống hết chén rượu.
“Tôi nghe nói có những cô vợ trẻ hay thích giữ dáng, không chịu sinh con”.
“Không phải, do tôi quyết định chỉ sinh một đứa con. Tôi đi làm, vợ tôi ở nhà làm việc nhà và chăm sóc con. Tôi không muốn cô ấy vất vả, một nhóc đã là quá đủ”. Tề Diệu ít khi nói chuyện nhà anh trước mặt người ngoài. Nhưng với thái độ thân thiết của ông chủ Phương, anh lại có cảm giác như cha mình, đây cũng là nguyên nhân anh đồng ý hợp tác. Nghe câu trả lời của Tề Diệu có thể làm người ta thấy kinh ngạc. Nếu là người khác, ông chủ Phương nghĩ nói ra sợ vợ vất vả chỉ là thể diện, nhưng đây là lời từ miệng Tề Diệu nói ra, lại làm cho người ta tin liền.
Ông chủ Phương làm bộ mặt kỳ quái.
“Tề Diệu, tôi nhìn không ra cậu lại là một người đàn ông yêu vợ hết mực, ha ha ha, đây, cụng ly”.
“Vâng!”.
Bàn ăn có một vị khách không mời mà đến, vào lúc nào cũng không ai biết, cô chính là con gái độc nhất của ông chủ Phương, Phương Uyển Gia.
Thấy cô, ông nhủ Phương ngạc nhiên:
“Uyển Gia, con đến đây làm gì?”.
Phương Uyển Gia không để ý đến cha. Mặt tươi tỉnh nhìn về phía Tề Diệu,
“Anh Tề, anh khỏe không? Em rất nhớ anh đó”. Cô không hề che giấu cảm xúc. Cô rất thích anh chàng luật sư đẹp trai này. [Mê trai quá thể,… lúc đầu ghét mụ này kinh khủng. Cũng hên mụ ta không tiến xa, quín rũ anh này chớ nếu không bạn đã không ngừng rủa xả).
Găp Tề Diệu lần đầu tiên ở nhà nàng, lúc đó anh vừa trở thành Luật sư của cha cô không lâu. Cô mới gặp đã say mê anh. Đàn ông đẹp trai cô gặp cũng không ít, nhưng người như Tề Diệu, cả người toát ra vẻ tự tin cuốn hút thì chả thấy bao giờ. Anh có thể làm lung lay trái tim của bất cứ cô gái nào, đẹp trai quá. Anh ấy không đi làm ngôi sao thì tiếc thật. [Lắm chuyện…)
Tề Diệu lớn hơn cô tới mười tuổi, chênh lệch tuổi tác cũng nhiều. Nhìn thấy anh, cô mới nhận ra vì sao cô thường hay chia tay bạn trai, hóa ra là cô thích đàn ông lớn hơn cô nhiều tuổi. Nhưng thực sự có chút cay đắng, anh đã kết hôn. [Khà khà khà, mụ đừng mơ tưởng nữa.)
Nhưng kết hôn rồi thì đã sao, cô vẫn thích anh. Nhìn vào mắt con gái chỉ có một mình Tề Diệu, ông chủ Phương lắc đầu. Con bé này thích Tề Diệu, ông biết rõ.
“Uyển Gia, sao con cũng ở đây?”. Con gái không để ý đến ông, ông đành phải hỏi lại lần nữa.
“Con cùng tụi bạn tới đây ăn cơm. Nhân viên phục vụ nói cha và Tề Diệu ở đây”. Vì cô và bạn thường đến nhà hàng này ăn cơm nên nhiều nhân viên biết họ. “Cha, cha thật là. Sao lại lén lút cùng anh Tề ăn cơm ở đây mà không nói với con. Cha biết là con rất muốn cùng anh ấy ăn bữa cơm màha”.
“Con này, lén lút gì mà lén lút. Cha và cậu Tề đến đây bàn chuyện làm ăn”. Đứa con gái này ông nuông chiều quá mức thành ra nói chuyện không biết trên dui. “Không phải con đi ăn cùng với bạn bè sao? Tới đó đi”.
“Con nói với tụi nó rồi. Con muốn ngồi ăn với anh Tề”. Phương Uyển Gia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Diệu.
“Anh Tề, em ngồi đây được chứ?”.
Anh cũng nhận ra ông chủ Phương hết cách với con gái. Coi cô như em gái, anh nói.
“Nếu ông chủ Phương đã đồng ý, tôi…” Điện thoại của anh phát nhạc chuông, cắt ngang lời anh, là Sở Luật sư gọi tới. “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Sau khi Tề Diệu đi khuất, Phương Uyển Gia làm nũng nói:
“Cha, hai người ăn cớm với nhau sao không rủ con. Cha biết là con thích anh Tề Diệu thật lòng mà”.
Sao ông lại không biết? Chính vì vậy nên ông mới phải đau đầu.
“Con quên rồi sao. Tề Diệu kết hôn rồi”. Tề Diệu là người đàn ông trẻ tuổi xuất sắc, không thế làm sao con gái ông thích cậu ta.
Thực ra, ông cũng rất thích Tề Diệu. Nếu Tề Diệu vẫn còn độc thân, ông nhất định sẽ xúc tiến con gái với cậu ta. Như vậy ông sẽ có một cậu con rể xuất sắc, làm cha vợ như ông sẽ cảm thấy nở mặt nở mày. Nhưng cậu ta đã có vợ, hết hy vọng rồi.
“Kết hôn thì kết hôn chớ cha. Anh ấy không có yêu vợ”. Vì thích Tề Diệu nên cô đã điều tra không ít chuyện về anh. “Con nói cho cha biết, sở dĩ anh ấy lấy vợ vì đó là ý muốn của mẹ ảnh khi bị bệnh. Ảnh vì hiếu thảo nên mới đồng ý. Người ta còn nói nhìn thấy hai vợ chồng ảnh không giống cặp vợ chồng tình cảm, lãnh đạm lắm cha”. [Đồ nhiều chuyện,…)
“Vợ chồng người ta tình cảm hay không tình cảm, người bên ngoài làm sao biết được”. Lúc nãy chẳng phải Tề Diệu vừa nói không muốn vợ cậu ta vất vả đó thôi, ông tin Tề Diệu không phải là người không yêu vợ. “Chốt lại, con đừng quấn lấy Tề Diệu nữa, lần trước, con với thằng nhóc kia gây chuyện tai tiếng còn chưa đủ hả?”.
Con gái của ông, với cái danh con gái duy nhất của Chủ tịch Công ty Phương thị, thường xuất hiện trên báo chí. Có lần bị các nhà báo chụp được cảnh đêm hôm khuya khắc giữa đường giữa xá ôm một chàng ca sĩ ngôi sao đã kết hôn, giới truyền thông lập tức đăng tải loạt bài. Mặc dù con bé đã nói không phải nhưng làm ông xấu hổ mất một thời gian, liền bắt buộc nó phải về nhà trước 12 giờ đem. Con gái ông còn trẻ, sau này sẽ lấy chồng, liên tiếp gây tai tiếng như thế còn ai dám rước nó.
“Cha, sao cha lại nói vậy? Nếu anh Tề không yêu thương vợ ảnh, vậy thì con sẽ giải thoát cho ảnh khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc, được không cha?”
Ông chủ Phương định mở miệng kêu con gái đừng làm chuyện xấu mặt đó đúng lúc Tề Diệu đẩy cửa đi vào. Quên đi vậy. Về nhà nói chuyện sau, cho dù nó thích Tề Diệu, cũng không được phá hoại hôn nhân của người khác.
“Xin lỗi, ông chủ Phương. Đồng nghiệp ở Sở gọi điện, cần tài liệu trong văn phòng của tôi. Tôi phải đi trước”.
“Gì vây? Em vừa mới tới đây, anh đã đi rồi sao?”. Nghe anh nói muốn đi trước, Phương Uyển Gia không ngần ngại ngăn lại.
Ông chủ Phương liếc trắng mắt trừng con gái, trách móc cô.
“Tề Diệu, đừng để ý đến nó, công việc quan trọng hơn”.
“Rất tiếc, tôi đi trước. Hẹn lần sau gặp lại”.
Thấy Tề Diệu cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi, Phương Uyển Gia chưa từ bỏ ý định, giơ tay ngăn anh lại.
“Anh Tề, khoan đã. Em có chuyện này muốn nói với anh”.
“Chuyện gì?”
“Như vầy nè, em nói với các bạn của em, em là bạn thân của anh nhưng tụi nó không tin em. Tuần sau là sinh nhật một người bạn của em, tụi nó muốn em đi cùng với anh. Có như vậy mới tin em là bạn thân của anh”. Sự thật là chính cô đã khoe rằng hôm đó sẽ xuất hiện cùng với Tề Diệu. “Anh Tề, làm ơn đi mà. Anh nhất định phải giúp em. Nếu không mất mặt lắm”.
Với yêu cầu này của Phương Uyển Gia, Tề Diệu không thể không nhớ tới Tâm Phi. Cô lúc nào cũng mềm mỏng, dịu dàng, im lặng ở bên anh. Cho dù hai người đã kết hôn, cô cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Sợ con gái dây dưa làm cho Tề Diệu thấy phiền chán, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ hợp tác, ông chủ Phương vội thấp giọng mắng con gái.
“Uyển Gia, đừng ở đây là nói chuyện tầm phào. Tề Diệu không rãnh tham gia hội họp bát nháo của tụi bạn con đâu”.
Phương Uyển Gia không để ý đến cha.
“Anh Tề đại ca, em xin anh đấy. Đi một chút thôi mà, chỉ cần cho người ta thấy mặt anh thôi cũng được. Anh phải đồng ý với em. Em không muốn quê độ trước tụi bạn đâu”.
Coi như là yêu cầu của một em gái, Tề Diệu cũng không muốn ngay cả mặt mũi của ông chủ Phương cũng bỏ qua.
“Ừ, tôi biết rồi. Nhưng tôi chỉ đến được một chút thôi”.
Thấy Tề Diệu đồng ý rồi, Phương Uyển Gia vui vẻ kêu to.
“Cám ơn anh, anh chỉ cần tới đó một lát rồi về”. Được đi dự sinh nhật cùng với anh Luật sư lớn đẹp trai này, xem ra ngày hôm đó cô có thể khoe khoang một phen ra trò.
Thấy Tề Diệu mở cửa đi về, ông chủ Phương nhìn con gái, nhắc nhớ.
“Tề Diệu vì nể mặt cha nên mới không muốn làm con mất mặt. Nhưng con đừng làm mọi chuyện rối ren nữa. Không nghe lời cha, ngay cả tiền tiêu vặt cha cũng cắt, thẻ tín dụng cha cũng tịch thu hết!”
“Con biết rồi!”. Phương Uyển Gia trả lời nhưng trong lòng lại chộn rộn không yên. Tối đó mình nên mặc đồ gì đây ta?
Tề Diệu đi ra khỏi nhà hàng, định tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Ngang qua Cửa hàng bánh ngọt “Arthur Family”, bỗng dưng anh dừng lại.
“Arthur Family”. Anh đã từng nghe tên cửa hàng này.
Anh liền nhớ lại cách đây mấy ngày, lúc cả nhà ngồi trong phòng khách, vợ và con anh ăn bánh ngọt nhân sô cô la mà Giản Phái Lam mua của cửa hàng này. Anh thì lại không thích bánh ngọt, con trai anh cũng không ăn nhiều, chỉ có một mình Tâm Phi ăn hết sạch, lúc đó nhìn cô cười rất tươi, còn nói bữa nào sẽ đi mua.
Chỉ có một cái bánh mà cô lại cười tươi đến vậy, xem ra cô ấy rất thích bánh ngọt của cửa hàng này.
Anh vào trong cửa hàng, một lúc sau đẩy cửa đi ra, trên tay cầm một hộp bánh nhân sô cô la, lái xe trở lại Sở Luật Sư, cầm tập tài liệu đưa cho đồng nghiệp ngày mai ra tòa. Vì vụ kiện mà đồng nghiệp anh nhận bào chữa giống với vụ kiện trước đây của anh, hai người cũng đã thảo luận với nhau. Khi anh về nhà, lúc này đã 10 giờ rưỡi tối.
Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn ngủ làm cho mọi cảm giác mệt mỏi trong anh tan biến. Anh cất hộp bánh vào trong tủ lạnh, giờ khuya rồi nên anh không muốn đánh thức vợ con dậy ăn bánh.
Như thói quen, Tề Diệu tới trước phòng con trai, nhìn con ngủ rồi mới đi vào phòng ngủ. Anh mở cửa phòng nhưng cũng không làm vợ anh thức dậy. Cô đang ngủ rất sayưa.
Anh đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt đang say giấc nhìn cũng thật đẹp.
Lạ thật! Sao hôm nay về nhà, cô lại ngủ rồi, không giống như bình thường, cô hay ngồi trên giường đọc sách đợi anh. Đến khi anh vào phòng, cô sẽ bước xuống giường, tươi cười lấy quần áo cho anh thay.
Không thấy vợ anh tỉnh dậy, Tề Diệu cởi quần áo, sau đó đi vào phòng tắm, hai mươi phút sau, anh mới tắm xong, bước ra ngoài.
Khi anh trèo lên giường, Trình Tâm Phi mới mở mắt ra tỉnh giấc ngủ.
“Diệu! Anh về lúc nào vậy? Sao em không biết?”. Cô ngủ quên mất. “Em xin lỗi, để em đi lấy đồ…”.
Tề Diệu đẩy cô sắp ngồi dậy xuống giường.
“Khỏi cần. Anh tắm rồi! Em nằm xuống ngủ tiếp đi!”.
“Tắm rồi à?”. Cô nhìn chồng đã mặc đồ ngủ. “Ai, em xin lỗi anh. Lần sau em sẽ chú ý hơn”.
“Không sao, ngủ đi em”.
Nhìn cô có vẻ mệt mỏi, Tề Diệu ôm lấy cô, định nói anh mua bánh cho cô, nhưng lại nghĩ ngày mai cô mở tủ lạnh thế nào cũng sẽ thấy. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, sờ soạn trên hông.
“Diệu?”
“Em rất gầy, có biết không?” Anh sờ là biết ngay cô gầy hơn trước nhiều, vì ngày nào anh chẳng ôm cô ngủ.
“Gầy hả anh? Chắc là tại trời nóng quá, em ăn không ngon miệng nên gầy đi”. Đúng là gần đây khẩu vị của cô rất kém.
Tề Diệu nhìn vợ hỏi.
“Hồi học trung học, em vì giảm béo mà ngất xỉu. Đừng nói với anh là bây giờ em cũng đang giảm béo? Anh nói rồi, em không được phép giảm béo!”.
Bị anh nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn Trình Tâm Phi ửng đỏ.
“Em không có giảm béo mà!”
Hồi đó, cô muốn mình gầy đi một chút sẽ đẹp hơn, nhưng không ngờ mới nhịn có một bữa sáng mà đã té xỉu ở trước cổng khu nhà khi đi mua đồ, làm Tề Diệu phải ôm cô chạy một mạch lên tầng trên, còn bị anh mắng xối xả.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy, có lẽ là do ôm cô leo tuốt lên năm tầng của khu nhà, mệt đứt hơi mất thôi.
Cuối cùng, cô không dám giảm béo nữa.
Thấy chồng nổi nóng, cô vội vàng giải thích.
“Em không có giảm béo đâu anh, do trời nóng quá, em ăn không ngon miệng!”.
“Thật chứ!”
“Thật”. Cô gật đầu cái rụp, chỉ sợ anh không tin.
Tề Diệu nghe cô chắc chắn, mới nằm xuống giường, ôm cô.
“Chuyện kia…”
“Chuyện gì anh?”. Trình Tâm Phi không biết chồng muốn nói gì.
Nhìn sắc mặt cô không tốt, anh quyết định không nói chuyện sẽ cùng với ông chủ Phương hợp tác xây dựng công ty Luật, để sau này hẵng nói.
“Không có việc gì hết, ngủ thôi!”.
Anh nghĩ ngợi, lúc nào có thời gian, anh sẽ đưa cả nhà đi du lịch một chuyến, bù đắp tình cho Duy Duy, cũng muốn cô được nghỉ ngơi nữa. Nhưng hiện giờ anh lại nắm trong tay vài vụ kiện, việc xây dựng công ty Luật lại đang trong quá trình quy hoach, không thể thực hiện được rồi.
Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất. Trước mắt bào chữa cho xong mấy vụ kiện kia rồi hai tháng nữa sẽ sắp xếp cho cả nhà đi du lịch, còn chuyện xây dựng công ty Luật để sau. Sau này khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, anh càng có nhiều việc phải làm, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được nữa.
***
Giản Phái Lam đi vào trong toilet, nhìn bạn ngồi xổm nôn khan, bực bội hỏi:
“Trình Tâm Phi, có thật là cậu không có thai không đó?”
Ăn uống không tốt, buồn nôn, thường xuyên chạy vào trong toilet, không phải mang thai thì là gì?
“Mình không có thai!”. Phái Lam nghi hoặc cũng đúng thôi, nhưng cô cảm giác cô không có thai vì cô vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn.
Giản Phái Lam đưa cho cô chén nước ấm. Vì là buổi chiều nên cửa hàng rất ít khách.
“Cám ơn cậu.” Trình Tâm Phi uống nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Nếu cậu không có thai thì cũng nên đến bệnh viện khám thử xem”. Cô cảm thấy dường như cô bạn của cô rất mệt mỏi, việc nhà đều một tay cô nàng làm, lão chồng kia chỉ có cái danh là chủ nhà thôi.
Nhưng mà mệt quá thì cũng không tới mức phải nôn như thế này, sắc mặt của Tâm Phi cũng không tốt, làm cho Giản Phái Lam không khỏi lo lắng, hay là cô ấy mắc bệnh gì đó.
Có bệnh hay không có bệnh, có thai hay không có thai, đều phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.
“Giờ mình sẽ nghỉ ngơi, nếu mà vẫn thấy không khỏe, mình sẽ đến gặp bác sĩ”.
“Hay cậu cũng giống Duy Duy, sợ gặp bác sĩ?”. Giản Phái Lam nhìn bạn thân dò hỏi. “Định để tới lúc nào nữa, giờ mình sẽ đóng cửa hàng, đưa cậu tới bệnh viện”.
“Giờ đi?”. Phái Lam nói đi là đi liền. “Đừng có đóng cửa hàng, rồi rồi, mình đồng ý với cậu, hai ngày nữa nếu mình vẫn cảm thấy trong người không khá lên, sẽ đi gặp bác sĩ”.
“Nhớ đó, chừng đó nếu cậu mà không đi, mình sẽ đến kéo cậu đi cho bằng được”. Phái Lam đe dọa nói.“Mà nè, cậu không khỏe mà lão chồng của cậu không biết hả?”
“Anh ấy không biết đâu”.
“Cái gì?” Giản Phái Lam tức giận.“Cho dù lúc trước đúng là mẹ anh ta yêu cầu anh ta lấy cậu, nhưng giờ hai người đã kết hôn được sáu năm, cậu cũng sinh cho anh ta một cậu con trai đáng yêu như vậy, anh ta là chồng cậu, sao không có một chút gì quan tâm tới cậu hết vậy?”
Cả hai coi nhau như chị em, chuyện gì của Tâm Phi cô cũng biết. Cô cũng đã từng hỏi Tâm Phi, kết hôn với người không yêu mình cũng được sao?
“Chỉ cần mình yêu anh ấy là được rồi!”.
Lúc đó Tâm Phi đã trả lời cô như vậy. Pó tay với cô nàng, yêu Tề Diệu từ lâu lắc lâu lơ, chắc chắn sẽ không lay chuyển được quyết định của cô bạn ngốc nghếch này nên Phái Lam đành phải chúc phúc cho cô nàng, thầm mong Tề Diệu một lúc nào đó sẽ yêu Tâm Phi.
“Để mình gọi điện quạt cho anh ta một trận.” Cô tức giận nói.
Trình Tâm Phi chạy nhanh lại giơ tay ngăn Phái Lam.
“Phái Lam, cậu đừng gọi điện cho anh ấy. Mình không muốn cho anh ấy biết mình không khỏe”.
“Cái gì?”.
“Công việc của anh ấy gần đây rất bận rộn, thường về nhà rất khuya. Lúc anh ấy về thì mình ngủ rồi, làm sao mà biết mình không khỏe được chứ?”. Vào buổi sáng, sắc mặt cô cũng như mọi ngày sao anh biết được.
“Sao cậu không nói với anh ta? Anh ta là chồng của cậu”.
“Mình không muốn làm cho anh ấy lo lắng, mình muốn anh ấy yên tâm làm việc”.
“Đồ ngốc, cậu là vợ của anh ta, cậu phải đòi quyền lợi của cậu, hiểu không?”. Đây là thời đại gì thế này, cô bạn ngốc ngếch của cô còn cung phụng lão chồng hết mức. Muốn trở thành người phụ nữ truyền thồng sao? Có mà đổ bệnh ra đấy thì khổ. Chính vì vậy nên cô vẫn chưa muốn kết hôn.
“Này cậu, anh ấy vẫn đối xử với mình rất tối. Mấy bữa trước còn mua bánh nhân sô cô la ở cửa hàng Arthur Family cho mình. Cậu cũng biết đó, mình thích ăn bánh nhân sô cô la nhất còn gì”. Mấy ngày trước, vừa mở tủ lạnh ra đã thấy ngay hộp bánh, thích quá đi mất.
“Tề Diệu đi Arthur Family mua bánh nhân sô cô la cho cậu?” Giản Phái Lam trưng ra vẻ như muốn nói “làm-sao-có-thể”. Cái lão luật sư lớn họ Tề đó bận rộn nhiều việc như thế, huống hồ, hai người đó kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng nghe nói anh ta đưa Tâm Phi đi mua này mua kia. “Có thật là anh ta mua không đó, hay là nhờ ai mua?”.
Cũng không trách Giản Phái Lam lại nghĩ như vậy, chính Trình Tâm Phi cũng nghĩ như cô bạn, nhưng cô không hỏi anh. Mặc kệ, anh mua hay nhờ ai đó mua, cô đều rất vui.
“Mà nè, đừng nói chuyện của mình nữa. Chuyện của cậu và bạn trai sao rồi, vẫn còn cãi nhau hả?”. Trình Tâm Phi cũng lo lắng hỏi.
Nhắc tới chuyện cô cãi nhau với bạn trai, Giản Phái Lam bất đắc dĩ thở dài.
“Đừng nói là cãi nhau, tụi mình chắc phải chia tay quá”.
“Chia tay?” Trình Tâm Phi bất ngờ.“Tại sao?”
Bạn trai của Phái Lam là Ngô Tử Dục, làm việc trong ngân hàng, cũng chính là cậu học sinh cướp đi nụ hôn đầu đời của cô. Nhiều năm trước đây, trong một lần Giản Phái Lam đi dự đám cưới của bạn, mà trùng hợp Ngô Tử Dục cũng là bạn của chú rể, thế là hai người gặp lại nhau, rồi yêu nhau, còn sống chung với nhau nữa.
Thấy sắc mặt của cô bạn thân buồn vã, Trình Tâm Phi hơi đau lòng.
“Phái Lam, câu và Ngô Tử Dục yêu nhau như vậy, sao hai người lại chia tay?”
“Cậu chưa nghe câu yêu nhau lắm cắn nhau đau sao? Mình và anh ta là như vậy đó!”. Cô lại thở dài.
Vì hai người cũng tính tới chuyện sẽ kết hôn nên mới quyết định sống chung, không ngờ sau khi ở cùng nhau mới biết anh chàng chính là Tề Diệu thứ hai, mọi trong việc nhà đều đổ hết lên đầu cô.
Cô không giống như Trình Tâm Phi, hơn nữa cô cũng phải đi làm kiếm tiền, vậy mà về nhà lại có cả một đống việc nhà chờ cô nhúng tay, còn cái tên mặt dày kia thản nhiên đi chơi cùng bạn bè. Cô không thể chịu đựng được nữa, thế là cãi nhau với anh ta một trận, xách hành lý ra khỏi nhà anh ta, bỏ đi tới bây giờ.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, đúng là cô yêu anh ta thật đấy nhưng thử coi xem, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Chia tay! Phải chia tay thôi!
“Mình đi đón Duy Duy đi học về đây”. Ngày nào Trình Tâm Phi cũng đưa con đến nhà trẻ, sau đó tới cửa hàng của Giản Phái Lam giúp cô trông coi. “Cậu mau chóng giảng hòa với bạn trai đi!”
Giản Phái Lam cười khổ.
“Cậu không cần lo lắng cho mình, lo cho cậu thì tốt hơn đó. Cậu không nghĩ là nhìn cậu như thế này lão chồng sẽ bị dọa mất hồn sao? Có khi lão tao đi ra ngoài, gặp gõ cô nào xinh đẹp, tới lúc đó hối hận cũng không kịp đâu”.
Giản Phái Lam chỉ nói đùa cho vui, không ngờ vài ngày sau đúng là có chuyện đó thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook