Ngày hôm sau, Địch Nam bị một cuộc điện thoại đánh thức. Trước đó, cậu đang mơ một giấc mộng vĩ đại.

Bối cảnh trong mộng là thế giới tu chân, cậu là một thứ tử bị mọi người khinh thường, sau khi ngậm đắng nuốt cay đã chiếm được Ấn Độ thần du có thể cứu vớt thế giới. Trong lúc cậu đang cưỡi mây lành, cầm Ấn Độ thần du đi cứu vớt thế giới, nhân vật phản diện cấp đại Boss Hắc ám chi thần mang gương mặt của Mạc Tư Lâu xuất hiện, hắn ta tà mị cuồng quyến mà cầm ra một lọ tinh dầu, phát ra tiếng cười ba đoạn xấu xa kinh điển nói:” Ha ha ha ha ha ha ha ta muốn hủy diệt thế giới trở thành vị thần mới của nơi này ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mấy tên phàm nhân run sợ đi ha ha ha ha ha!!!”

Ngay tại l

úc Địch Nam lôi Ấn Độ thần du ra chiến đấu, một mớ thanh âm hỗn loạn quấy nhiễu mộng đẹp của cậu.

“Người anh hùng kia a~ người uy vũ lại hùng tráng~ người là áng mây đẹp nhất trên bầu trời của ta~ khiến ta muốn đem người lôi xuống dưới~ lôi xuống dưới!”

Địch Nam vội vàng bật dậy, tên khốn nào cài đặt nhạc chuông di động đáng sợ như vậy a!!! Tên khốn nào!!!

…Từ từ! Hình như tên khốn đó là mình a…

Địch Nam một bên xoa mớ tóc lộn xộn trên đầu, một bên chụp lấy di động đặt bên gối, nhấn vào nút nghe.

“Alo!!!”, dám quấy rầy mộng đẹp của ông, nếu không phải là em gái nhỏ thì hừ hừ hừ…

“Alo? Học trưởng…”, đầu kia truyền đến âm thanh sợ hãi của con gái.

“A~ học muội~ có chuyện gì sao~”, thanh âm của Địch Nam nháy mắt trở nên nhộn nhạo, tuy rằng không có khả năng cùng học muội, nhưng mà cậu vẫn luôn đối xử với em gái nhỏ thiệt ấm áp như gió xuân…

“Học trưởng, là thế này, lần trước em có nhờ anh dò hỏi một chút loại hình nữ sinh Mạc Tư Lâu thích ấy…”

Mạc Tư Lâu Mạc Tư Lâu Mạc Tư Lâu…Lại là tiểu hỗn đản này!!! Muội ngươi a! Hắn làm quái gì thích loại nữ sinh nào!!!

…Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Địch Nam vẫn nói:” Chuyện này nha, anh hỏi rồi, cậu ta bảo mình thích loại nữ sinh sáng sủa, tương đối phóng khoáng, tư tưởng cũng tân tiến…”, so với loại hình nhã nhặn lại im lặng, u sầu mà lại đa cảm tài nữ như em là hoàn toàn trái ngược nha!

“Phải không?”, thanh âm học muội ở đầu kia có chút do dự, “Nhưng mà lúc năm nhất không phải từng có một nữ sinh ngành nghệ thuật theo đuổi Mạc Tư Lâu rất nhiệt tình sao? Cô gái kia cũng rất tự nhiên, nhưng Mạc Tư Lâu cũng vẫn không thích mà?”

“Không thể nói như vậy được học muội à, không phải ai thích nữ sinh phóng khoáng thì sẽ thích tất cả những nữ sinh như vậy đâu, giống như em thích ăn ngọt, nhưng chắc chắn em không thích ăn gỉ mũi vị ngọt nha? Gỉ mũi vị ngọt cũng rất ngọt nha, nhưng mà em cũng không thích phải không?”

“…So sánh thế này có vẻ ghê tởm thật.”

“Anh chỉ nói nói thế thôi, dù sao đạo lí chính là như vậy, theo như anh phân tích nhiều năm, cậu ta chắc chắn thích loại hình nữ sinh này, không chạy đi đâu được!”

“A, là vậy a…”, âm thanh học muội có chút mất mát.

“Ừa!”, Địch Nam điên cuồng gật đầu, nhưng khi thấy âm thanh học muội có vẻ thật mất mát liền vội vàng an ủi, “Nhưng mà em cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, em phải biết đàn ông chính là cỏ đầu tường, hôm nay thích thế này mai lại thế khác, có khi ngày mai cậu ta lại thích loại hình nữ sinh bích ngọc như em nha…”, cậu thiệt sự không phải đang bôi nhọ Mạc Tư Lâu nha! Thiệt sự không phải nha!

“Phốc!”, học muội dường như bị Địch Nam chọc cười, hỏi:”Vậy còn anh…Anh cũng là cỏ đầu tường sao học trưởng?”

“Anh đương nhiên không phải!”, Địch Nam vội vàng vỗ ngực cam đoan, “Anh không có ưu điểm gì, chỉ có duy nhất một cái chính là chung tình đó…”. Địch Nam đang nói cũng có chút chột dạ, cậu nhớ tới thời điểm sơ nhị đã từng thầm mến hoa khôi của ban, lúc sơ tam thầm mến đội trưởng đội bóng rổ nữ, cao nhất thì lại thầm mến giáo viên tiếng Anh, cao nhị đi thích hoa khôi của trường…

“Ha ha, học trưởng, anh vui tính thật đấy, nhưng mà em nghĩ…em sẽ không buông tay đâu! Nếu Mạc Tư Lâu thích nữ sinh sáng sủa một chút, em sẽ cố gắng trở thành như vậy”, học muội nhẹ nhàng cười ở đầu bên kia, nói tiếp:”Hơn nữa, sắp tới em có một cơ hội tiếp cận cậu ấy, em sẽ nắm bắt tốt.”

Trái tim thuỷ tinh của Địch Nam lại tiếp tục vỡ nát.

“…Vậy em cố gắng lên.”, Vậy học muội còn gọi tới làm gì? Mấy người khoe khoang đi chết đi đi chết đi!

“Nhưng mà”, thanh âm đầu bên kia lại ngại ngùng trở lại, “Là thế này, câu lạc bộ của tụi em có một hoạt động khảo sát, em cùng Mạc Tư Lâu đều tham gia…Nhưng mà em có chút ngại ngùng, không biết nên nói chuyện với anh ấy thế nào. Học trưởng anh có thể đến giúp em điều tiết điều tiết không khí sao?”

Có thể…muội cô!!! Cô nghĩ tôi là ai? Đồ bôi trơn dùng điều tiết không khí? Hừ!

“Anh…”, Địch Nam muốn há miệng từ chối, lại bị học muội chặn đứng đường lui.

“Học trưởng, em biết anh là người tốt mà, anh sẽ đồng ý phải không?”, học muội ở đầu kia di động đáng thương hề hề mà dùng ngữ khí “Anh làm sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt yêu cầu của một học muội khả ái thiện lương chứ”.

“Anh…”, làm gì có thằng ngu nào lại muốn cùng đi với em gái mình thầm mến và tình địch cơ chứ, còn phải phụ trách tác hợp nữa!!!

“Học trưởng, em biết mà, anh thật tốt đó…Về sau anh sẽ tìm thấy một cô gái còn tốt hơn em…”

“…Được rồi.”

“Cảm ơn học trưởng! Học trưởng, anh thiệt là tốt!”, học muội không cho cậu thời gian đổi ý mà cúp ngay điện thoại.

…Tôi chính là thằng ngu kia a a a a!!!

Địch Nam ôm đầu chảy nước mắt đau đớn khóc rống, vừa rồi chắc chắn là đầu cậu đoản mạch nên mới đáp ứng yêu cầu của học muội.

Nhưng mà…cũng không sao, cậu có thể nhân cơ hội mà thọt gậy bánh xe, ví dụ như phá hư hình tượng tốt đẹp của Mạc Tư Lâu, ví dụ như canh lúc hai người đang ân ân ái ái mà cất cao giọng hát mấy câu dân ca gì gì đó…

Vì thế liền bình tĩnh quyết định như vậy! Địch Nam nắm tay đứng lên, đầy mặt anh dũng bi tráng.

Hừ hừ! Cùng học trưởng cướp học muội, học đệ cái gì, chán ghét nhất!

Hừ hừ! Cười nhạo học trưởng, học đệ cái gì, một ngày nào đó sẽ vì học trưởng mà khóc!

Quyết tâm hoàn tất, Địch Nam dùng hết tốc lực rửa mặt, sau đó trở lại máy tính mà mở ra trang tác giả của mình.

Không biết hôm qua có bình luận không? Được rồi, cho dù có bình luận cũng chắc chắn là một chút nước miếng không có tính xây dựng gì hoặc là quảng cáo…

Cho đến khi nhìn đến khu bình luận của mình, cậu thấy sửng sốt: gạch quăng đầy đất.

Trong khu bình luận tràn đầy mấy lời chửi rủa cùng gạch đá, tuy rằng trước đây cậu cũng gặp được tình huống spam khắp nơi, nhưng mà tất cả đều chỉ đứng ở góc độ đạo đức để lên án mớ văn ngựa đực đầy xôi thịt, còn có thể tính là có lý. Nhưng hiện tại, trong khu bình luận là một núi gạch, thế mà lại không có lí do gì, đều là hai chữ “gạch” theo sau là một đống gạch.

Địch Nam có chút dở khóc dở cười, trước kia diễn đàn cũng có những hoạt động lên án H văn, thời điểm đó cũng nhiều người tới tiểu thuyết của cậu ném gạch, lần này là hoạt động gì?

Sờ sờ cằm, Địch Nam quyết định lên diễn đàn tìm chân tướng.

Vương Bất Lưu Hành: bị spam đầy nhà, có chuyện gì đây?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Ông còn không biết?

Vương Bất Lưu Hành: tui biết cái gì đâu, ngủ một giấc tỉnh lại trên sàn liền có một đống lớn gạch…

Bá khí trắc lậu: không thể không chúc mừng, lần này ông đỏ triệt để rồi…

Vương Bất Lưu Hành: cái gì? Chuyện gì thế này?

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: muốn biết chi tiết mời tham khảo www. XXOOchaojixiee. com

Vương Bất Lưu Hành: … Được rồi, ai tới tóm tắt điểm chính trước?

Ngực có đại chí: ông hôm qua không phải đã biết sao, đại thần Mạc Phụ Tư Lâu viết lại cái tiểu thuyết sứt sẹo của ông

Vương Bất Lưu Hành: … Sau đó?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: fan não tàn của đại thần Mạc Phụ Tư Lâu thiệt nhiều a, có một tên là máy bay chiến đấu trong đám não tàn, đọc xong truyện của đại thần liền trăm đau ngàn khổ mới tìm thấy cái hố to của ông, sau đó trăm đau ngàn khổ mà đem nick của ông lột trần, sau đó trăm đau ngàn khổ mà đem ông treo đầu tường diễn đàn

Vương Bất Lưu Hành: tui chỉ có thể nói: cúng bái vua bàn phím…

Bá khí trắc lậu: sau đó fan đại thần tổ đội lại đi spam văn ông, muốn ông lấp hố kia trước, nếu không sẽ cứ tiếp tục spam như vậy

Vương Bất Lưu Hành: lệ rơi đầy mặt, người qua đường cảm thấy rất vô tội, nằm cũng trúng đạn a

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: người qua đường muội ông! Cho ông lên mặt, cho ông làm đại thần lọt hố! Chịu báo ứng đi!

Vương Bất Lưu Hành: đại thần không phải ngươi tưởng hố tưởng hố liền có thể hố TOT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương