Học Đệ Cái Gì, Chán Ghét Nhất!
-
Chương 14
Tiếp theo chính là một buổi chiều bận rộn.
Uống xong giọt nước cuối cùng trong chai, Địch Nam ngửa cổ nhìn mặt trời trên đỉnh đầu rồi âm thầm rơi lệ.
Cách cậu không xa, học muội đang ôn nhu đầy mặt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Mạc Tư Lâu, giống như muốn giúp cậu ta lau mồ hôi…
…Hoá ra bây giờ vẫn còn người xài cái loại đồ vật lỗi thời như là khăn tay a! Nhưng mà dù cho học muội muốn làm hiền lương thục đức hiền thê lương mẫu cũng không cần cứ phải như vậy…Như vậy nha!
Địch Nam yên lặng thổ tào trong lòng.
Mệt cho học muội còn nói mình chỉ thầm mến Mạc Tư Lâu chứ không dám tỏ tình, nhìn bộ dáng hiện tại của cô ấy, người có mắt đều biết học muội rất thích Mạc Tư Lâu, nói chi đến loại sinh vật Mạc Tư Lâu có chỉ số thông minh cao hơn người thường nhiều.
Lúc trước cậu có thích học muội, nhưng bây giờ đã giác ngộ, không còn thích nữa rồi!
…Nhưng mà, rõ ràng là như thế, rõ ràng đã không còn thích học muội, nhưng tại sao nhìn thấy một màn học muội giúp Mạc Tư Lâu lau mồ hôi, trong lòng cậu vẫn có cảm giác chua chua đắng đắng biệt biệt nữu nữu a…
…Cảm giác giống như ăn phải một trái chanh.
Cảm giác rất chán ghét.
Không biết có phải do ánh mắt Địch Nam rất u oán hay không, Mạc Tư Lâu như có cảm ứng mà ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Địch Nam.
Địch Nam cũng không biết mình ra sao nữa, trong lòng tự nhiên chột dạ mà cúi đầu, giả vờ như đang thấy hứng thú với một vũng nước trên mặt đất.
…Cho nên trong nháy mắt cậu cúi đầu, đã bỏ lỡ mất ý cười trong mắt Mạc Tư Lâu.
“…Thế này, Mạc Tư Lâu, chút nữa bạn có rảnh không?”
Thanh âm ngượng ngùng cả học muội nhẹ nhàng bay về hướng này.
“…Cũng không có chuyện gì.”
Ngữ khí Mạc Tư Lâu thản nhiên.
Trong lòng Địch Nam lại trào lên cảm giác vừa chua vừa xót…
Loại cảm giác như đem người mình mình thích đẩy ra rồi thành toàn cho tình địch là thế nào đây…
Cậu không phải đã không còn thích học muội nữa sao?
Cậu rõ ràng đã không còn thích học muội nữa a.
Vậy loại cảm giác này, là do sao a…
“Chút nữa chúng ta qua phố ăn vặt dạo vài vòng, gần đó hình như mới mở một tiệm đồ ngọt a, nghe nói bánh đậu xanh đường phèn chỗ đó rất ngon…”, thanh âm học muội càng lúc càng ngượng ngùng.
“Nghe cũng thú vị đó”, Mạc Tư Lâu trầm ngâm một chút.
…Cảm giác càng lúc càng chán ghét!
Trong lòng Địch Nam lại đau xót.
“…Học trưởng thì sao?”, Mạc Tư Lâu lúc này lại quay sang phía Địch Nam.
Nghe thấy Mạc Tư Lâu gọi mình, Địch Nam ngơ ngác ngẩng đầu.”…A?”
“Học trưởng có muốn đi cùng không?”, Mạc Tư Lâu nhìn biểu tình ngốc ngốc của Địch Nam, chậm rãi nói.
…A? Mạc Tư Lâu vậy mà lại gọi cậu là học trưởng…
Cảm giác…cảm giác không tệ lắm.
“Đúng a, học trưởng cùng đi nha”, học muội bây giờ mới ý thức được sự tồn tại của Địch Nam, cười cười nói nói với cậu.
“A…”, Địch Nam hiếm thấy mà do dự một chút, nhìn bộ dáng của học muội, rõ ràng là cũng không muốn cậu đi, mà nguyên nhân cậu đến đây cũng chỉ để giúp học muội làm bà mối. Bây giờ học muội muốn một thế giới hai người với Mạc Tư Lâu, chính mình có phải cũng nên thức thời mà tìm cớ tránh ra a…
Nhưng mà nếu như vậy…
“Học trưởng cũng cùng đi đi”, Mạc Tư Lâu nhìn biểu tình do do dự dự của Địch Nam, nói “Nếu học trưởng không đi…Tôi cũng không đi.”
…A?
Địch Nam ngẩn người, Mạc Tư Lâu hình như đang…cự tuyệt học muội?
Học muội biểu hiện rõ ràng như vậy, người có mắt đều nhìn thấy cô thích Mạc Tư Lâu, nếu Mạc Tư Lâu cũng có hảo cảm với học muội, chắc là sẽ nghĩ biện pháp đá cậu ra chứ…Nhưng mà nhìn biểu hiện lúc này của Mạc Tư Lâu, cỏ vẻ là đang uyển chuyển cự tuyệt học muội?
“Đúng vậy, học trưởng cùng đi đi, ba người lại càng náo nhiệt nha.”, học muội đã cười thật miễn cưỡng.
“Kia, vậy được rồi…Nếu mọi người đều hi vọng tôi đi thì…”, Địch Nam biệt nữu một chút.
Cậu, cậu mới không thừa nhận trong bụng đang mừng thầm đâu!
Không! Cậu mới không có mừng thầm trong bụng đâu! Hừ!
“…Ừ”, Mạc Tư Lâu nhìn thoáng qua Địch Nam, khoé miệng nhướng lên một chút.
…A?
Mạc Tư Lâu vừa mới…cười a?
Địch Nam có chút không tin vào ánh mắt của mình…Mạc Tư Lâu không phải là mặt than trong truyền thuyết sao? Mặt than không phải đều là mặt không biểu tình sao…
Nhưng mà hôm nay cậu đã nhìn thấy Mạc Tư Lâu cười qua vài lần.
Cho nên, chân tướng thật sự là Mạc Tư Lâu không phải là mặt than! Hừ! Lừa gạt tình cảm của cậu!
Vì thế, ba người liền đi đến tiệm đồ ngọt mới mở ở phố ăn vặt mà học muội giới thiệu, dọc theo đường đi chính là không khí xấu hổ giữa cả ba.
Địch Nam suy nghĩ mình chỉ đến làm nền, hẳn là nên tạo thêm không gian cho hai người a…Tuy rằng trong lòng cậu rất khó chịu…Không không! Cậu mới không có khó chịu đâu!…Được rồi, thiệt ra là siêu cấp khó chịu.
Vì thế Địch Nam đang lặng lẽ rối rắm đi chậm lại vài bước, hai người đi phía trước dần dần thành song song, mà cậu thành người duy nhất theo sau. Lúc này đội ngũ ba người đã trở thành cậu đi sau cùng một mình.
Nhìn bóng dáng Mạc Tư Lâu đi trước thật xứng với học muội…trong lòng Địch Nam lại xót xa.
Được rồi, cậu hẳn là đang muốn tìm ngược! Cậu vốn không nên tới đây…
Nhìn người mình thích xứng đôi vừa lứa đi cùng cô gái khác gì gì đó…
Từ từ!
Từ từ…
Tua lại tua lại…”người mình thích” cùng “cô gái khác”…?
A, giống như lại có chỗ nào đó không đúng…
Địch Nam bị ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu làm cho đứng hình.
…Cậu vừa theo bản năng, nghĩ đến một sự tình gì đó thiệt đáng sợ…
Chẳng lẽ…trong tiềm thức…cậu vẫn đều…
Địch Nam bỗng nhiên cảm giác trong thời điểm này, đại não thiệt rất trì độn, cứ như mấy bánh răng đã rỉ sét hết, di chuyển không linh động nữa.
Cậu chết lặng nhìn hai người cùng đi phía trước, đi tới đi lui, đi tới đi lui, cậu bỗng nhiên phát hiện…
Cậu lạc mất Mạc Tư Lâu với học muội rồi!
Địch Nam ngốc ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng xa lạ phía trước, trong lòng nổi lên một trận bi thương.
…Đến cuối cùng cũng chỉ có một mình cậu.
Cậu giống như có thể đoán trước tương lai của mình…Thân là một tên trạch nam phế sài, cho dù tốt nghiệp cũng chỉ có thể tìm thấy một công việc phổ thông rất bình thường, nghiêm túc làm mấy chục năm, rốt cuộc khi có cơ hội thăng chức lại bị chèn ép bởi mấy nhân viên mới có ô dù, chuyện yêu đương cũng thất bại, luôn bị bạn gái ghét bỏ mình không có chí tiến thủ, cuối cùng khi trung niên chỉ có thể để gia đình sắp xếp thân cận với một cô gái xa lạ mình không thích, miễn cưỡng cùng cô ta kết giao nửa năm, cuối cùng lại bị phú nhị đại có tiền nẫng tay trên… [1]
Nhân sinh của cậu…
Đại khái chắc là bi thảm như thế đi…
Đây chính là một tương lai có thể dự kiến của bất kì tên trạch nam phế sài nào…
Đến cuối cùng vẫn luôn luôn chỉ có một mình cậu…
Bởi vì không có cô gái nào lại thích một tên trạch nam phế sài như cậu a!
Cậu cũng không thích mấy cô gái cực kì thực tế thời nay, tuy rằng cậu vẫn luôn cảm giác con gái là một loại sinh vật đáng yêu, nhưng vẫn có những cô gái rất thực tế, hơn nữa loại sinh vật thần kì mang tên con gái nhanh nhẹn dũng mãnh lại có thể biến thành một phụ nữ chanh chua, con gái nhu nhược lại có thể khóc mãi khôg ngừng, thật sự rất khó hầu hạ…
Nếu muốn cùng một cô gái như vậy đi qua hết một đời, còn không bằng đi tìm một người đàn ông a!
Đàn ông so với phụ nữ thì dứt khoát hơn! Đàn ông làm gì có loại tâm tư quanh co lòng vòng như mấy cô gái? Quả nhiên, vừa nghĩ như vậy, lại có cảm giác tìm một người đàn ông thì thoải mái hơn nhiều…
…Từ từ.
Địch Nam phát hiện dây thần kinh não của cậu đang phát triển theo một phương hướng kì quái nào đó…
Cậu cuối cùng là đang nghĩ cái gì?! Cậu vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ chuyện tìm đàn ông sống cùng một đời? Hơn nữa thời điểm suy xét tìm đàn ông lại nghĩ đến bộ dáng Mạc Tư Lâu!
Chết tiệt! Rốt cuộc là cậu bị làm sao chứ…
Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, Mạc Tư Lâu tuy nhìn qua thì lãnh đạm nhưng lại rất ôn nhu, đây là kết luận có thể rút ra sau khi thấy cậu ta cho mèo con ăn, hơn nữa, quan trọng nhất là…Mạc Tư Lâu là fan não tàn của cậu a…Có được một fan não tàn, là sự kiện có thể làm người ta kiêu ngạo, làm cả thân tâm đều ấm áp a!
Cho nên, vừa nghĩ vậy, nếu người kia là Mạc Tư Lâu liền không có gì là khó tiếp thu a…
“…Đang nghiêm túc suy nghĩ gì vậy? Thế mà cũng đi lạc…thiếu chút nữa là tìm không ra anh rồi.”
Một thanh âm xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Địch Nam.
Nhìn Mạc Tư Lâu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Địch Nam rốt cuộc đình chỉ mấy liên tưởng đáng xấu hổ của mình.
“Rõ ràng là mấy người đi quá nhanh! Tôi đi theo không kịp…”, Địch Nam nguỵ biện, một bên chột dạ đem mớ suy nghĩ vừa rồi ném vào góc khác.
“Rồi rồi! Là lỗi của chúng tôi”, Mạc Tư Lâu bất đắc dĩ nói, cậu ta tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Địch Nam, “Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa? Học muội còn chờ phía trước đó…”
Cảm xúc của Địch Nam còn đang nhảy nhót do được Mạc Tư Lâu cố ý trở về tìm lại trở nên lạnh lẽo.
Chờ chờ, cảm xúc này không thích hợp!
“Khụ khụ, chúng ta nên đi nhanh a, không nên để con gái chờ lâu lắm…”, Địch Nam cúi đầu đi vòng qua Mạc Tư Lâu để tiến lên phía trước.
“…Chờ chút, anh đi nhanh như vậy, không sợ bị lạc à?”, Mạc Tư Lâu gọi cậu một tiếng.
“Tôi không phải con nít! Cũng không có mù đường!”, Địch Nam ngẩng đầu trừng Mạc Tư Lâu.
“Rồi rồi, là tôi sợ mình đi lạc…”, Mạc Tư Lâu bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh Địch Nam, nói:” Chúng ta nắm tay nhau đi, sẽ không sợ người kia lạc mất.”
Nói xong, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm tay Địch Nam.
Dòng người lúc này rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi.
Cách đó không xa, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Đám người chen lấn, không có ai lưu ý đến cái góc nhỏ bé này.
Không có ai chú ý đến cố sự phát sinh ở đây…Giống như trong thành phố này, mỗi ngày đều có vô số sự việc bị người xem nhẹ, không ai lưu ý đến, không ai ghi nhớ.
Chỉ là trong giờ khắc này, Địch Nam cảm giác bàn tay nắm tay cậu có chút lạnh.
Mà tâm cậu, lại trong nháy mắt này, nóng lên.
———————–
[1] phú nhị đại: là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
Uống xong giọt nước cuối cùng trong chai, Địch Nam ngửa cổ nhìn mặt trời trên đỉnh đầu rồi âm thầm rơi lệ.
Cách cậu không xa, học muội đang ôn nhu đầy mặt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Mạc Tư Lâu, giống như muốn giúp cậu ta lau mồ hôi…
…Hoá ra bây giờ vẫn còn người xài cái loại đồ vật lỗi thời như là khăn tay a! Nhưng mà dù cho học muội muốn làm hiền lương thục đức hiền thê lương mẫu cũng không cần cứ phải như vậy…Như vậy nha!
Địch Nam yên lặng thổ tào trong lòng.
Mệt cho học muội còn nói mình chỉ thầm mến Mạc Tư Lâu chứ không dám tỏ tình, nhìn bộ dáng hiện tại của cô ấy, người có mắt đều biết học muội rất thích Mạc Tư Lâu, nói chi đến loại sinh vật Mạc Tư Lâu có chỉ số thông minh cao hơn người thường nhiều.
Lúc trước cậu có thích học muội, nhưng bây giờ đã giác ngộ, không còn thích nữa rồi!
…Nhưng mà, rõ ràng là như thế, rõ ràng đã không còn thích học muội, nhưng tại sao nhìn thấy một màn học muội giúp Mạc Tư Lâu lau mồ hôi, trong lòng cậu vẫn có cảm giác chua chua đắng đắng biệt biệt nữu nữu a…
…Cảm giác giống như ăn phải một trái chanh.
Cảm giác rất chán ghét.
Không biết có phải do ánh mắt Địch Nam rất u oán hay không, Mạc Tư Lâu như có cảm ứng mà ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Địch Nam.
Địch Nam cũng không biết mình ra sao nữa, trong lòng tự nhiên chột dạ mà cúi đầu, giả vờ như đang thấy hứng thú với một vũng nước trên mặt đất.
…Cho nên trong nháy mắt cậu cúi đầu, đã bỏ lỡ mất ý cười trong mắt Mạc Tư Lâu.
“…Thế này, Mạc Tư Lâu, chút nữa bạn có rảnh không?”
Thanh âm ngượng ngùng cả học muội nhẹ nhàng bay về hướng này.
“…Cũng không có chuyện gì.”
Ngữ khí Mạc Tư Lâu thản nhiên.
Trong lòng Địch Nam lại trào lên cảm giác vừa chua vừa xót…
Loại cảm giác như đem người mình mình thích đẩy ra rồi thành toàn cho tình địch là thế nào đây…
Cậu không phải đã không còn thích học muội nữa sao?
Cậu rõ ràng đã không còn thích học muội nữa a.
Vậy loại cảm giác này, là do sao a…
“Chút nữa chúng ta qua phố ăn vặt dạo vài vòng, gần đó hình như mới mở một tiệm đồ ngọt a, nghe nói bánh đậu xanh đường phèn chỗ đó rất ngon…”, thanh âm học muội càng lúc càng ngượng ngùng.
“Nghe cũng thú vị đó”, Mạc Tư Lâu trầm ngâm một chút.
…Cảm giác càng lúc càng chán ghét!
Trong lòng Địch Nam lại đau xót.
“…Học trưởng thì sao?”, Mạc Tư Lâu lúc này lại quay sang phía Địch Nam.
Nghe thấy Mạc Tư Lâu gọi mình, Địch Nam ngơ ngác ngẩng đầu.”…A?”
“Học trưởng có muốn đi cùng không?”, Mạc Tư Lâu nhìn biểu tình ngốc ngốc của Địch Nam, chậm rãi nói.
…A? Mạc Tư Lâu vậy mà lại gọi cậu là học trưởng…
Cảm giác…cảm giác không tệ lắm.
“Đúng a, học trưởng cùng đi nha”, học muội bây giờ mới ý thức được sự tồn tại của Địch Nam, cười cười nói nói với cậu.
“A…”, Địch Nam hiếm thấy mà do dự một chút, nhìn bộ dáng của học muội, rõ ràng là cũng không muốn cậu đi, mà nguyên nhân cậu đến đây cũng chỉ để giúp học muội làm bà mối. Bây giờ học muội muốn một thế giới hai người với Mạc Tư Lâu, chính mình có phải cũng nên thức thời mà tìm cớ tránh ra a…
Nhưng mà nếu như vậy…
“Học trưởng cũng cùng đi đi”, Mạc Tư Lâu nhìn biểu tình do do dự dự của Địch Nam, nói “Nếu học trưởng không đi…Tôi cũng không đi.”
…A?
Địch Nam ngẩn người, Mạc Tư Lâu hình như đang…cự tuyệt học muội?
Học muội biểu hiện rõ ràng như vậy, người có mắt đều nhìn thấy cô thích Mạc Tư Lâu, nếu Mạc Tư Lâu cũng có hảo cảm với học muội, chắc là sẽ nghĩ biện pháp đá cậu ra chứ…Nhưng mà nhìn biểu hiện lúc này của Mạc Tư Lâu, cỏ vẻ là đang uyển chuyển cự tuyệt học muội?
“Đúng vậy, học trưởng cùng đi đi, ba người lại càng náo nhiệt nha.”, học muội đã cười thật miễn cưỡng.
“Kia, vậy được rồi…Nếu mọi người đều hi vọng tôi đi thì…”, Địch Nam biệt nữu một chút.
Cậu, cậu mới không thừa nhận trong bụng đang mừng thầm đâu!
Không! Cậu mới không có mừng thầm trong bụng đâu! Hừ!
“…Ừ”, Mạc Tư Lâu nhìn thoáng qua Địch Nam, khoé miệng nhướng lên một chút.
…A?
Mạc Tư Lâu vừa mới…cười a?
Địch Nam có chút không tin vào ánh mắt của mình…Mạc Tư Lâu không phải là mặt than trong truyền thuyết sao? Mặt than không phải đều là mặt không biểu tình sao…
Nhưng mà hôm nay cậu đã nhìn thấy Mạc Tư Lâu cười qua vài lần.
Cho nên, chân tướng thật sự là Mạc Tư Lâu không phải là mặt than! Hừ! Lừa gạt tình cảm của cậu!
Vì thế, ba người liền đi đến tiệm đồ ngọt mới mở ở phố ăn vặt mà học muội giới thiệu, dọc theo đường đi chính là không khí xấu hổ giữa cả ba.
Địch Nam suy nghĩ mình chỉ đến làm nền, hẳn là nên tạo thêm không gian cho hai người a…Tuy rằng trong lòng cậu rất khó chịu…Không không! Cậu mới không có khó chịu đâu!…Được rồi, thiệt ra là siêu cấp khó chịu.
Vì thế Địch Nam đang lặng lẽ rối rắm đi chậm lại vài bước, hai người đi phía trước dần dần thành song song, mà cậu thành người duy nhất theo sau. Lúc này đội ngũ ba người đã trở thành cậu đi sau cùng một mình.
Nhìn bóng dáng Mạc Tư Lâu đi trước thật xứng với học muội…trong lòng Địch Nam lại xót xa.
Được rồi, cậu hẳn là đang muốn tìm ngược! Cậu vốn không nên tới đây…
Nhìn người mình thích xứng đôi vừa lứa đi cùng cô gái khác gì gì đó…
Từ từ!
Từ từ…
Tua lại tua lại…”người mình thích” cùng “cô gái khác”…?
A, giống như lại có chỗ nào đó không đúng…
Địch Nam bị ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu làm cho đứng hình.
…Cậu vừa theo bản năng, nghĩ đến một sự tình gì đó thiệt đáng sợ…
Chẳng lẽ…trong tiềm thức…cậu vẫn đều…
Địch Nam bỗng nhiên cảm giác trong thời điểm này, đại não thiệt rất trì độn, cứ như mấy bánh răng đã rỉ sét hết, di chuyển không linh động nữa.
Cậu chết lặng nhìn hai người cùng đi phía trước, đi tới đi lui, đi tới đi lui, cậu bỗng nhiên phát hiện…
Cậu lạc mất Mạc Tư Lâu với học muội rồi!
Địch Nam ngốc ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng xa lạ phía trước, trong lòng nổi lên một trận bi thương.
…Đến cuối cùng cũng chỉ có một mình cậu.
Cậu giống như có thể đoán trước tương lai của mình…Thân là một tên trạch nam phế sài, cho dù tốt nghiệp cũng chỉ có thể tìm thấy một công việc phổ thông rất bình thường, nghiêm túc làm mấy chục năm, rốt cuộc khi có cơ hội thăng chức lại bị chèn ép bởi mấy nhân viên mới có ô dù, chuyện yêu đương cũng thất bại, luôn bị bạn gái ghét bỏ mình không có chí tiến thủ, cuối cùng khi trung niên chỉ có thể để gia đình sắp xếp thân cận với một cô gái xa lạ mình không thích, miễn cưỡng cùng cô ta kết giao nửa năm, cuối cùng lại bị phú nhị đại có tiền nẫng tay trên… [1]
Nhân sinh của cậu…
Đại khái chắc là bi thảm như thế đi…
Đây chính là một tương lai có thể dự kiến của bất kì tên trạch nam phế sài nào…
Đến cuối cùng vẫn luôn luôn chỉ có một mình cậu…
Bởi vì không có cô gái nào lại thích một tên trạch nam phế sài như cậu a!
Cậu cũng không thích mấy cô gái cực kì thực tế thời nay, tuy rằng cậu vẫn luôn cảm giác con gái là một loại sinh vật đáng yêu, nhưng vẫn có những cô gái rất thực tế, hơn nữa loại sinh vật thần kì mang tên con gái nhanh nhẹn dũng mãnh lại có thể biến thành một phụ nữ chanh chua, con gái nhu nhược lại có thể khóc mãi khôg ngừng, thật sự rất khó hầu hạ…
Nếu muốn cùng một cô gái như vậy đi qua hết một đời, còn không bằng đi tìm một người đàn ông a!
Đàn ông so với phụ nữ thì dứt khoát hơn! Đàn ông làm gì có loại tâm tư quanh co lòng vòng như mấy cô gái? Quả nhiên, vừa nghĩ như vậy, lại có cảm giác tìm một người đàn ông thì thoải mái hơn nhiều…
…Từ từ.
Địch Nam phát hiện dây thần kinh não của cậu đang phát triển theo một phương hướng kì quái nào đó…
Cậu cuối cùng là đang nghĩ cái gì?! Cậu vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ chuyện tìm đàn ông sống cùng một đời? Hơn nữa thời điểm suy xét tìm đàn ông lại nghĩ đến bộ dáng Mạc Tư Lâu!
Chết tiệt! Rốt cuộc là cậu bị làm sao chứ…
Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, Mạc Tư Lâu tuy nhìn qua thì lãnh đạm nhưng lại rất ôn nhu, đây là kết luận có thể rút ra sau khi thấy cậu ta cho mèo con ăn, hơn nữa, quan trọng nhất là…Mạc Tư Lâu là fan não tàn của cậu a…Có được một fan não tàn, là sự kiện có thể làm người ta kiêu ngạo, làm cả thân tâm đều ấm áp a!
Cho nên, vừa nghĩ vậy, nếu người kia là Mạc Tư Lâu liền không có gì là khó tiếp thu a…
“…Đang nghiêm túc suy nghĩ gì vậy? Thế mà cũng đi lạc…thiếu chút nữa là tìm không ra anh rồi.”
Một thanh âm xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Địch Nam.
Nhìn Mạc Tư Lâu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Địch Nam rốt cuộc đình chỉ mấy liên tưởng đáng xấu hổ của mình.
“Rõ ràng là mấy người đi quá nhanh! Tôi đi theo không kịp…”, Địch Nam nguỵ biện, một bên chột dạ đem mớ suy nghĩ vừa rồi ném vào góc khác.
“Rồi rồi! Là lỗi của chúng tôi”, Mạc Tư Lâu bất đắc dĩ nói, cậu ta tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Địch Nam, “Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa? Học muội còn chờ phía trước đó…”
Cảm xúc của Địch Nam còn đang nhảy nhót do được Mạc Tư Lâu cố ý trở về tìm lại trở nên lạnh lẽo.
Chờ chờ, cảm xúc này không thích hợp!
“Khụ khụ, chúng ta nên đi nhanh a, không nên để con gái chờ lâu lắm…”, Địch Nam cúi đầu đi vòng qua Mạc Tư Lâu để tiến lên phía trước.
“…Chờ chút, anh đi nhanh như vậy, không sợ bị lạc à?”, Mạc Tư Lâu gọi cậu một tiếng.
“Tôi không phải con nít! Cũng không có mù đường!”, Địch Nam ngẩng đầu trừng Mạc Tư Lâu.
“Rồi rồi, là tôi sợ mình đi lạc…”, Mạc Tư Lâu bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh Địch Nam, nói:” Chúng ta nắm tay nhau đi, sẽ không sợ người kia lạc mất.”
Nói xong, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm tay Địch Nam.
Dòng người lúc này rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi.
Cách đó không xa, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Đám người chen lấn, không có ai lưu ý đến cái góc nhỏ bé này.
Không có ai chú ý đến cố sự phát sinh ở đây…Giống như trong thành phố này, mỗi ngày đều có vô số sự việc bị người xem nhẹ, không ai lưu ý đến, không ai ghi nhớ.
Chỉ là trong giờ khắc này, Địch Nam cảm giác bàn tay nắm tay cậu có chút lạnh.
Mà tâm cậu, lại trong nháy mắt này, nóng lên.
———————–
[1] phú nhị đại: là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook