Học Cách Yêu
-
Chương 20: Không phải giấc mơ!
*Cùng lúc ấy, tại nhà của Duyên*
“Reng….reng….reng”
-Alo? Anh ạ?
-Chuyện hôm qua….?
……abcabc….(Duyên kể hết mọi chuyện hôm qua cho Quang, trừ đoạn hội thoại giữa cô và Boss)
-Mà….anh nói….em đã về nhà…là sao?(Duyên)
-…..(Quang ko nói gì)
-Em đâu có gọi cho anh!!(Duyên)
-…(im lặng)
-Anh! Anh!
-Hả?
-Anh có nghe em nói gì ko đấy?
-Vi này….có khi nào….người đã nghe điện thoại của anh….
-Anh bị làm sao vậy? Sao có thể…?
-Nhưng…..anh nghe rõ đó là giọng em! Nếu là giả giọng thì…
-Lẽ nào….(Duyên giật mình với ý nghĩ đang lóe lên trong đầu)
-Là người của tổ chức?
-Nhưng…..e ko hề ngửi thấy mùi ấy trên người hắn….
-Có khi chỉ là một giấc mơ thôi thì sao?
-Không anh à, nó rất thật!
-Nhưng…anh tưởng đó là em nên….cũng nói sơ qua về tổ chức…
-Anh bảo sao? Nhỡ…là người của tổ chức thật thì sao?
-Anh….(Quang định nói nhưng bị nghẹn lại)
-Anh…..anh sẽ…
-Đừng nghĩ tiêu cực như thế chứ! Chắc gì đã như vậy, em tỉnh lại đang ở trên giường cơ mà, có khi chỉ là mơ thôi, e đừng lo nghĩ quá. Nghỉ sớm đi!
Cô ko nói gì thêm, giữ máy một lát rồi cô tắt đi, ngã lăn trên giường, suy nghĩ miên man…
*Sáng hôm sau, tại trường học*
“Rì…rì” – chuông điện thoại để chế độ rung của Duyên reo lên.
-Cô ơi! Em xin phép ra ngoài một chút ạ!(Duyên đứng dậy xin phép cô)
-Ừ, e đi đi!
^____________^
-Đường Nguyễn Trãi…..abcxyz….(Quang)
-Ok anh.
Duyên xin phép cô về trước rồi bắt xe tiến thẳng tới chỗ đối tượng…
……………^^
Đang còng tay tên tội phạm lên xe thì “Thịch….thịch” – tiếng tim cô đập rất mạnh. Cô quay sang nói với anh chàng sĩ quan cấp dưới:
-Trông trừng hắn ta giúp tôi.
Rồi cô chạy theo dấu vết mùi “đó”…
Bỗng….cô lùi lại vai bước, đăm chiêu “Lus?”
Cô bất giác quay lại thì bắt gặp một người đàn ông đeo mặt lạ cách cô chừng 10 mét, đứng ở bờ tường đối diện, thấy cô hắn chạy vụt đi…
“Tên này….là ‘hắn’ ra lệnh theo dõi mình sao?” – Cô nghĩ.
Bỗng….trên thiết bị liên lạc nhỏ được đeo ở tai cô vang lên tiếng hét chói tai của Quang:
-Vi! Vi!
-D…dạ?(Cô lúng túng trả lời)
-E đang ở đâu vậy?
-E…em…
-Xong nhiệm vụ rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, tốt nhất trong khoảng thời gian này e đừng ra ngoài nhiều nữa.
-Vâng, e biết rồi!
*GIỚI THIỆU NHÂN VẬT*
Tên: Hoàng Minh Quân
Tuổi: 17?!?
Gia cảnh: No imformation (Ko có thông tin ^^)
Tính cách: Hay ghen tức, chấp nhặt, dễ nổi nóng, không ưa con gái (haizz, ngược đời hen), bí ẩn, dịu dàng đúng lúc!?
Tài năng: Học giỏi bẩm sinh(^^) (Mấy chương đầu chàng thua nữ chính của chúng ta là có sắp xếp đó ^^)
Chiều cao:1m82
Ngoại hình:Nói chung là đẹp!!!! Tóc để kiểu hàn, che gần hết mái, màu ánh kim. Body chuẩn và săn chắc. Style thanh niên nghiêm túc (ặc). Đặc biệt có ánh mắt rất chi là “hút” người nhì[email protected]@
~~~~~~~
“Reng….reng….reng”
-Alo? Anh ạ?
-Chuyện hôm qua….?
……abcabc….(Duyên kể hết mọi chuyện hôm qua cho Quang, trừ đoạn hội thoại giữa cô và Boss)
-Mà….anh nói….em đã về nhà…là sao?(Duyên)
-…..(Quang ko nói gì)
-Em đâu có gọi cho anh!!(Duyên)
-…(im lặng)
-Anh! Anh!
-Hả?
-Anh có nghe em nói gì ko đấy?
-Vi này….có khi nào….người đã nghe điện thoại của anh….
-Anh bị làm sao vậy? Sao có thể…?
-Nhưng…..anh nghe rõ đó là giọng em! Nếu là giả giọng thì…
-Lẽ nào….(Duyên giật mình với ý nghĩ đang lóe lên trong đầu)
-Là người của tổ chức?
-Nhưng…..e ko hề ngửi thấy mùi ấy trên người hắn….
-Có khi chỉ là một giấc mơ thôi thì sao?
-Không anh à, nó rất thật!
-Nhưng…anh tưởng đó là em nên….cũng nói sơ qua về tổ chức…
-Anh bảo sao? Nhỡ…là người của tổ chức thật thì sao?
-Anh….(Quang định nói nhưng bị nghẹn lại)
-Anh…..anh sẽ…
-Đừng nghĩ tiêu cực như thế chứ! Chắc gì đã như vậy, em tỉnh lại đang ở trên giường cơ mà, có khi chỉ là mơ thôi, e đừng lo nghĩ quá. Nghỉ sớm đi!
Cô ko nói gì thêm, giữ máy một lát rồi cô tắt đi, ngã lăn trên giường, suy nghĩ miên man…
*Sáng hôm sau, tại trường học*
“Rì…rì” – chuông điện thoại để chế độ rung của Duyên reo lên.
-Cô ơi! Em xin phép ra ngoài một chút ạ!(Duyên đứng dậy xin phép cô)
-Ừ, e đi đi!
^____________^
-Đường Nguyễn Trãi…..abcxyz….(Quang)
-Ok anh.
Duyên xin phép cô về trước rồi bắt xe tiến thẳng tới chỗ đối tượng…
……………^^
Đang còng tay tên tội phạm lên xe thì “Thịch….thịch” – tiếng tim cô đập rất mạnh. Cô quay sang nói với anh chàng sĩ quan cấp dưới:
-Trông trừng hắn ta giúp tôi.
Rồi cô chạy theo dấu vết mùi “đó”…
Bỗng….cô lùi lại vai bước, đăm chiêu “Lus?”
Cô bất giác quay lại thì bắt gặp một người đàn ông đeo mặt lạ cách cô chừng 10 mét, đứng ở bờ tường đối diện, thấy cô hắn chạy vụt đi…
“Tên này….là ‘hắn’ ra lệnh theo dõi mình sao?” – Cô nghĩ.
Bỗng….trên thiết bị liên lạc nhỏ được đeo ở tai cô vang lên tiếng hét chói tai của Quang:
-Vi! Vi!
-D…dạ?(Cô lúng túng trả lời)
-E đang ở đâu vậy?
-E…em…
-Xong nhiệm vụ rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, tốt nhất trong khoảng thời gian này e đừng ra ngoài nhiều nữa.
-Vâng, e biết rồi!
*GIỚI THIỆU NHÂN VẬT*
Tên: Hoàng Minh Quân
Tuổi: 17?!?
Gia cảnh: No imformation (Ko có thông tin ^^)
Tính cách: Hay ghen tức, chấp nhặt, dễ nổi nóng, không ưa con gái (haizz, ngược đời hen), bí ẩn, dịu dàng đúng lúc!?
Tài năng: Học giỏi bẩm sinh(^^) (Mấy chương đầu chàng thua nữ chính của chúng ta là có sắp xếp đó ^^)
Chiều cao:1m82
Ngoại hình:Nói chung là đẹp!!!! Tóc để kiểu hàn, che gần hết mái, màu ánh kim. Body chuẩn và săn chắc. Style thanh niên nghiêm túc (ặc). Đặc biệt có ánh mắt rất chi là “hút” người nhì[email protected]@
~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook