Học Cách Để Yêu Anh
-
Chương 2
18h
Cánh cửa từ từ mở ra ,tui căng thẳng tới mức không dám thở mạnh.
Đang căng mắt nhìn vào cái cửa đó thì có cái gì đó đang đặt ở trên vai.
Bộp
Khoan đã có một cánh tay đang để trên vai tui ,má ơi con nên làm gì giờ ,cơ thể tui cứng đờ tại chổ tui muốn chạy lắm mà chân không thể nhất lên được ,đang lúc không biết phải làm gì thì có tiếng nói từ cái thứ ở sau lưng tui phát lên.
- Hà bà kiếm được con chó chưa.
Tiếng nói này là của Thế Nhiên ,tui liền xoay người quay lại quả nhiên là ổng ,tui ngồi phịch xuống đất trước cơn sợ hãi tột độ lúc nảy.
Vừa thở vừa oán trách.
- Sao tự nhiên đứng sao lưng người ta vậy ,mà sao ông ở đây.
- Lúc nảy xuống nhà bà mà không thấy hỏi em bà thì biết bà ở đây.
Thế Nhiên vừa nói vừa kéo tui ở dưới đất lên.
- Chạy tới đây thì thấy bà chạy lên cầu thang ,thấy vậy tui củng chạy theo ,nảy đứng sau bà kêu quá trời mà có nghe đâu nên tui mới vỗ vai bà đó chứ.
- Rồi chưa kiếm được con chó đúng không.
Tui nhìn cậu ta rồi gật đầu mà không nói gì cả, vì ngay lúc này tui thật sự rất lo cho mực.
Thấy vẻ mặt tui vừa sợ vừa lo lắng nên cậu ta chỉ thở dài ,rồi móc trong túi ra một lá bùa đưa cho tui.
-Để cái này ở trong người rồi đi sau lưng tui ,tui sẻ đi kiếm phụ bà con chó mà con chó bà củng báo quá hết chuyện chạy vào đây.
Không biết đây là gì nhưng tui biết thứ này sẻ giúp tui trong lúc này ,tui nhét vào tui áo ngay lặp tức rồi đi theo cậu ta ,không đúng tui đã quên một cái gì đó phải rồi là cái cửa.
Tui nắm vạt áo của Thế Nhiên lại ,cậu ta giật mình nhìn tui.
- Sao thế
Tui chỉ vào cánh cửa phía trước
- Lúc nảy cánh cửa đó nó có gì đó ở phía sau.
Cậu ta quay sang nhìn cánh cửa phía trước thì nhíu mày.
- Bà đứng đây đi ,để tui qua đó.
Nói xong Thế Nhiên bước lên trước đẩy mạnh cánh cửa đó ra ,không biết từ đâu một cơn gió mạnh từ trong phòng ấy thoát ra nó lạnh tới mức thấu xương ,tui chạy lại nhìn vào căn phòng vừa được mở cửa mà không khỏi hoảng hốt.
Rỏ ràng là phòng đóng chặt các cửa mà vậy gió ở đâu ra ,Thế Nhiên thấy tui chạy lại thì đóng sầm cửa lại không cho tui nhìn vào thêm nữa.
- Gió ,gió ở đâu ra thế ,phòng đóng cửa hết mà.
Tui lắp bắp hỏi cậu ta
- Đi thôi ,con chó của bà không có ở đây đâu tui biết nó ở đâu rồi.
Nói xong câu đó ,Thế Nhiên và tui rời khỏi lầu hai ngay lập tức ,tui thật sự muốn hỏi làm sao cậu ta biết nó ở đâu chứ.
18h30phut
Tui và cậu ta rời khỏi ngôi trường hoang đó, màn đêm đã bao phũ ngôi trường càng khiến nó đáng sợ hơn ,trong bóng đêm đáng sợ đó có một ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào sao lưng chúng tui.
Chiếc xe đạp tui để trước cổng trường đã thấm không ít sương tối ,tui vội dùng tay lau sơ rồi dắt xe lại chỗ Thế Nhiên đang đứng gần đó ,khi ra khỏi trường rồi nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn nhìn chầm chầm vào chỗ lúc nảy,tui tò mò lắm rồi nên không tự chủ mở miệng.
- Vậy con mực giờ đang ở đâu.
Nghe tui hỏi Thế Nhiên dời tầm nhìn xuống ,không còn nhìn vào căn phòng đó nữa.
- Đi ,tui dẫn bà tới đó.
Một đống câu hỏi đang chạy trong đầu tui muốn biết chuyện gì đang xảy ra nảy giờ.
Đêm nay không có trăng ,trên đoạn đường này lại không có đèn nên rất ít người đi lại ,dọc theo con đường là một con sông ,nghe nói con ông này đã có vài người té xuống và tới giờ vẫn chưa tìm thấy xác ,dòng nước trong màn đêm đen kịt chảy xiết nhìn thật sự rất kinh dị ,hai bên bờ đều được trồng những cây rất lớn gió đã bất đầu nổi lên từng đợt các ngọn cây không ngừng đánh vào nhau tạo ra những tiếng rít nhìn quang cảnh trước mắt tui không ngừng nổi da gà.
- Sao bà gan vậy ,dám một mình đi vào đó ,bà chưa nghe vụ thằng Tin cháu bà Hoa hả.
Nghe thấy tiếng nói tui giật mình một cái.
- Hồi chiều này có nghe rồi ,tại thấy con mực nó chạy vào hướng đó nên mới đuổi theo ,chứ tui củng sợ thấy bà.
Thấy cậu ta lại im lặng tui đành hỏi tiếp
- Mà sao ông biết nó không ở trong đó còn nữa cơn gió lúc nảy là sao.
Nghe tui hỏi cậu ta thở dài rồi da dấu tui tránh sang bên đi để ổng dắt xe cho ,tui củng không ngại rồi đưa xe cho cậu ta.
- Có nhiều chuyện tui có nói thì bà củng không hỉu đâu ,cái lá bùa tui đưa bà nhớ giữ kỉ ,đi một lát nữa sẻ tới chổ con chó của ba rồi.
- Mà hồi chiều ông muốn gặp tui để nói chuyện gì.
Tui thấy cậu ta ngước mặt lên nhìn trời một lúc rồi lại thở dài lắc đầu.
- Đáng lẻ chiều nay tui phải gặp bà sớm hơn mới đúng và ngăn bà không được đi vào căn phòng đó.
Tiếng của cậu ta rất nhỏ tui gần như không nghe thấy gì
- Hả ,nói gì tui không có nghe.
- Bà biết nhà bà Hoa không con chó đang ở đó.
Tui nghe thế thì rất kinh ngạc ,sao con mực lại ở đó được ,chưa kịp hỏi vì sao nó lại ở đó thì tui và Thế Nhiên đã đứng trước cửa nhà bà Hoa
- Bà Hoa ơi ,có nhà không ạ.
Ngôi nhà trước mặt không có đốt đèn mặc dù bây giờ gần 19h ,nó tối đen như mực và củng không thấy ai ra mở cửa ,tui nghi ngờ hỏi lại câu ta.
- Ông chắc con mực nó ở đây không ,mà hình như không có ai ở nhà.
Cậu ta không trả lời tui mà tiếp tục kêu
- Bà Hoa ơi, con là thằng Nhiên cháu của ông bảy trưởng ấp đây ,ông nội kêu con đưa giấy này cho bà.
Vẫn không có ai ra mở cửa ,tiếng gió lùa xào xào cây cối va vào nhau liên tục tiếng bìm bịp ,cóc và cả ễnh ương làm cho người ta nghe nổi hết cả da gà.
Trên con đường vào ngôi trường cũ của tui thì thật sự rất vắng chỉ lưa thưa vài căn nhà ,nhà bà Hoa là xa nhất xung quanh không còn căn nào nữa, tui bắt đầu thấy tuyệt vọng rồi có lẻ tui sẻ không tìm thấy con mực được nữa.
Két
Cánh cửa có người mở ra là bà hoa ,không ngờ chỉ mới mấy ngày mà bà ấy đã ốm thấy rỏ ,cặp mắt cùng với quần thăm đó chắc là mấy ngày bà đã không ngủ ,tui còn thấy sao lưng bà còn có một bóng người nếu tui nhìn không sai thì đó là thằng cu Tin và nó đang nhìn chầm chầm vào tui ,khi chạm phải đôi mắt đó tui không khỏi rùng mình lùi lại hai bước cặp mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tui như muốn giết người vậy.
Tui sợ hãi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn vào đó nữa thì một bóng lưng đã che chắn cho tui là Thế Nhiên cậu ta đã đứng ra phía trước che tầm mắt của của cái thứ đó lại.
Tui trốn sau lưng cậu ta thở hồng hộc ,ánh mắt đó hoàn toàn không phải là của con người.
- Nhiên hả con , có chuyện gi sao con.
Là tiếng của bà Hoa ,giọng của bà không còn giống như mấy ngày trước nữa mà giống như giọng của người khác ,một chất giọng khàn đặc nó cứ eo éo dính sát vào nhau.
- Ông nội con đưa bà giấy điều tra dân số ạ ,bà nhớ điền thông tin vào rồi vài bửa con sẻ lại lấy.
Mà bà Hoa ơi bà có thấy con chó màu đen nào chạy vào đây không ạ.
Thế Nhiên thật sự rất bình tĩnh ,tui không biết là cậu ta đã biết trước mọi chuyện hay là đang cố giữ bình tĩnh nữa, nhưng mà bà Hoa thật sự không thấy tui hay sau tui củng đang đứng ở đây mà ,tui lén ngó sang mắt của bà nó dường như chỉ đứng yên một chỗ nhìn vào người đối diện và bà Hoa từ lúc nảy tới giờ không hề chớp mắt.
Nghe Thế Nhiên hỏi về con chó bà Hoa không nói gì lặng lẻ vào nhà, vài phút sao bà đem một cái thứ gì đó ra tui bàng hoàng khi nhận ra đó là con mực nó đã không còn sống nữa rồi.
Tui sắp khóc tới nơi thì Thế Nhiên đã dùng tay bịp miệng tui lại rồi nói nhỏ:
- Ở đây bà không được khóc ,với lại con mực nó còn chưa chết hẳn đâu.
Tui có thể cứu nó sống lại nên bà đừng có khóc.
Tui nhìn cậu ta rồi gật đầu liên tục dù vậy nước mắt của tui củng đã chảy ướt tay cậu ta rồi.
Thấy tui bình tĩnh lại Thế Nhiên mới buông tay khỏi miệng tui rồi quay sang bà Hoa đang từ từ bước đến.
- Đây là con chó của con đúng không ,mau đem về đi nó tự nhiên chạy lại nhà ta ngủ.
Bà Hoa để con chó vào tay Thế Nhiên rồi quay ngoắt bỏ vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại ,nhưng tui vẫn cảm giác được ánh mắt đỏ ngầu đó đang nhìn thẳng vào tui ,cho đến bây giờ tui vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra từ lúc chiều cho tới bây giờ.
Trong vô thức tui đã được Thế Nhiên lôi ra khỏi con đường đó chỉ còn một đoạn nữa là tới nhà tui thì cậu ta dừng lại đặt con mực nằm xuống đường rồi cho nó uống một thứ thuốc gì đó.
-5phut sau nó sẻ tỉnh lại thôi ,bà đừng lo lắng.
Tui nghe cậu ta nói thế nhìn con mực rồi gật đầu.
Thấy tui như người mất hồn nên tiến đến vỗ nhẹ vào đầu tui vài cái rồi nói:
- Bà muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ,tui sẻ trả lời.
Nghe cậu ta nói thế tui không ngần ngại mà hỏi một lèo
- Lúc nãy người đứng nói chuyện với ông chắc chắn không phải là bà Hoa ,nếu là bà ấy thì sẻ biết con mực là của tui bởi chính bà ấy cách đây hai năm trước đã lụm nó về đem cho tui nuôi mà.
Nghe tui nói thế Thế Nhiên đã gật đầu nhằm đồng ý lời nói tui nói ra là đúng.
-Còn nữa con mực khoảng 35kg ,một bà già gần 80 tuổi làm sao có thể bế nó ra một cách nhẹ nhàng như vậy được, mà bà ta đã làm gì nó rồi tại sao nó lại ở đó.
- Còn cái cặp mắt đó nó.
.
nó.
.
nó
Nói tới đây thì tui ấp úng không ra lời nữa rồi ,thấy tui nói không ra nữa thì cậu ta đã tiếp lời:
- Nó hoàn toàn không phải là của con người.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook