Học Bá Tái Sinh
-
Chương 62: Cán sự kỷ luật
Một tuần sau khi vào học kỳ II, Thẩm Húc Thần nhận được thư của ban tổ chức (BTC) cuộc thi tài năng học sinh cúp Hoa Thừa. Trong thư nói, cậu đã thuận lợi thông qua vòng loại Z tỉnh, đại biểu cho Z tỉnh tới thủ đô tham gia trận chung kết vào tháng 8. Quá trình thi đấu cụ thể thế nào, trong thư không nói rõ. Nhưng trong thư có nói, trong quá trình thi đấu, toàn bộ chi phí ăn ở ngủ nghỉ và cả tiền xe đi lại cũng do BTC chi trả. Khoảng chừng cuối tháng 7, Thẩm Húc Thần sẽ nhận được vé máy bay do BTC gửi tới.
Biết được tin vui này, thầy Tống cao hứng muốn chết. Thầy vừa vui mừng vừa đắc ý nói với Thẩm Húc Thần: “Thầy biết em nhất định qua mà… chung kết sẽ hội tụ rất nhiều học sinh ưu tú khắp cả nước, đây cũng coi như một quá trình rèn luyện, cũng là một cơ hội tốt cho em.”
Cao hứng thì cao hứng, nhưng thầy Tống không hề khoe khoang, bởi thầy không muốn tạo áp lực cho Thẩm Húc Thần, vì thế trong trường không có mấy người biết được chuyện này.
Thẩm Húc Thần đã sớm tự học xong kiến thức trong sách giáo khoa — nếu như cậu muốn nhảy lớp cũng không thành vấn đề — hiện tại cậu có khá nhiều thời gian rảnh. Dưới sự thúc giục của hệ thống, Thẩm Húc Thần đã bắt đầu tự học chương trình đại học. Hắc hắc, sau này khi học đại học, nếu cậu có thể giống giáo sư Ryder trong phim 《 Tâm lý tội phạm 》một lúc đạt được mấy học vị, ngẫm mà xem, thực sự rất uy phong đó!
Hệ thống cưỡng chế nhiệm vụ [học tiếng Đức] thường ngày đã kết thúc, đồng nghĩa Thẩm Húc Thần đã nói thông viết thạo tiếng Đức. Nhiệm vụ cưỡng chế mới lại mở ra, lúc này, Thẩm Húc Thần không lựa chọn học ngôn ngữ nữa, mà cậu lựa chọn loại hình vận động Thái Cực kiếm. Nói cách khác, hiện tại mỗi ngày Thẩm Húc Thần đều mất giờ luyện Thái Cực kiếm. Chuyện này không thuận tiện luyện ở trong trường, may mắn cậu có không gian phòng tối, vào bên trong luyện Thái Cực kiếm, hiệu quả càng cao hơn.
Thẩm Húc Thần hiện tại không thiếu tiền, nhưng bút danh “Cửu nhật tinh thần” vẫn đều đặn cho ra truyện mới. Thẩm Húc Thần viết truyện không quá dài, chỉ khoảng chừng ba mươi đến năm mươi vạn chữ. Hiện tại cứ khoảng 2 tháng là cậu viết xong một bộ tiểu thuyết. Không tính là năng suất cao nhưng thập phần ổn định. Bởi vậy độc giả của cậu vẫn duy trì tăng trưởng, cũng chính vì thế mà giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần cũng ngày một nâng cao. Một giá trị danh vọng tương đương với 1 vạn tích phân đó!
Bởi vì sự sắp xếp của nhà trường mà Thẩm Húc Thần phải làm cán sự kỉ luật trong tuần thứ 2 của học kỳ mới. Cán sự kỷ luật chính là phải đi kiểm tra vệ sinh, kiểm tra kỷ luật, theo dõi tình hình học tập của các lớp, có quyền ghi phạt học sinh vi phạm.
Làm cán sự kỉ luật, nghe thì có vẻ uy phong nhưng thực sự rất vất vả. Trong khi mọi người đang ăn cơm thì mình lại phải đứng trước cửa căn tin duy trì trật tự, kiểm tra xem có tình huống chen ngang hay không, bởi vậy mà bọn họ ăn cơm muộn hơn hẳn các học sinh khác. Sau khi tắt đèn kí túc, cán sự kỉ luật còn phải đi từng phòng kiểm tra, nói cách khác cũng phải ngủ muộn hơn các bạn. Thậm chí còn phải dậy sớm đi kiểm tra buổi tự học sớm, kiểm tra buổi tổng vệ sinh, kiểm tra buổi tự học tối…Đủ loại chuyện chiếm dụng rất nhiều thời gian học tập.
Thẩm Húc Thần không sợ bị chậm trễ thời gian học tập, nhưng thoát khỏi thời kỳ trung nhị đã lâu, cậu cũng cảm thấy việc này thực phiền toái. Bởi vậy, dù gánh trọng trách làm cán sự kỉ luật oai phong nhưng cậu có chút không tình nguyện cho lắm.
Có lẽ do sợ cán sự kỉ luật nể tình riêng làm rối loạn kỷ cương, nên mỗi khi đi kiểm tra vệ sinh hay kỷ luật đều chia thành hai người một tổ, mỗi ngày sẽ chia tổ khác nhau. Hôm nay, Thẩm Húc Thần vào cùng tổ với nam sinh lớp 11-10 tên Từ Chinh Đông. Từ Chinh Đông là một người đặc biệt có thiên phú diễn hài, ngay gương mặt của cậu ta đã trông rất buồn cười rồi, khiến người ta vừa gặp đã muốn bật cười ha hả.
Vừa thấy Thẩm Húc Thần, Từ Chinh Đông liền có chút hưng phấn nói: “Có lẽ ông không biết tôi là ai nhưng tôi rất hâm mộ ông nha! Trước mỗi kỳ thi tháng, tôi hận không thể ghi tên ông lên giấy dán trên tường, sao đó thắp ba nén hương, cung kính bái lạy tên ông, hi vọng được ông phù hộ lúc thi có thể thi tốt một chút.”
Trán Thẩm Húc Thần xuất hiện ba dòng hắc tuyến: “…Không đến mức thế chứ?!”
“Hắc hắc, không lạy không yên tâm… đúng rồi, có phải hai hôm trước ông viết thư lên chuyên mục ‘Nói riêng mình em’ không?” Từ Chinh Đông tiếp tục hỏi.
“Cái gì cơ?” Thẩm Húc Thần nghe không rõ.
Từ Chinh Đông vẻ mặt ‘chậc chậc, tôi biết hết rồi ông khỏi cần giấu diếm’ nói: “Chương trình ‘Nói riêng mình em’, kênh 104.5 hz, ông viết thư tình gửi tới cho chuyên mục, ông còn đề nghị bật bài “Giang Nam” tặng cho một nữ sinh họ Phương ở trong trường chúng ta nữa! Nói xem, ông yêu thầm người ta sao? Thật không biết cô bé họ Phương kia có mị lực gì lại khiến đại tài từ như ông thầm mến…Hắc hắc, tôi thật sự rất kinh ngạc, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không tò mò chuyện riêng của ông đâu.”
Này là cái chuyện gì a… Thẩm Húc Thần nghe chả hiểu gì hết.
Thấy biểu tình Thẩm Húc Thần ngây ngốc không biết gì, Từ Chinh Đông chậm rãi nói: “Ông thật sự không biết gì hết? không phải là có người mạo danh ông gửi thư tới chuyên mục đó đấy chứ?”
Trường chuyên Tiền Hồ quản lý vô cùng nghiêm khắc, sau khi tắt đèn, học sinh phải đi ngủ không được trò chuyện. Bởi vậy, bọn họ giải trí vô cùng ít, cho dù có người không cam lòng đi ngủ sớm thì cũng chỉ có thể đắp chăn bật đèn pin đọc sách hoặc nghe nhạc giết thời gian. Hai năm nay, số lượng người sở hữu mp3, mp4 dần nhiều lên, nhưng vẫn còn rất nhiều người nghe băng đĩa hoặc dùng máy ghi âm. Máy ghi âm ở trong trường chỉ có gia đình có điều kiện mới có.
Nghe chán băng đĩa thì sao? Cũng chỉ có thể chuyển sang chức năng nghe đài. Chính vì vậy mà các chương trình buổi tối trên đài phát thanh vô cùng phong phú, trên cơ bản mỗi chương trình đều do học sinh trung học phổ thông đứng ra đảm nhiệm.
Chị Greta phụ trách chuyên mục ‘nói riêng mình em’ là được hoan nghênh nhất, giọng chị ấy vô cùng ôn nhu trong trẻo, rất thích hợp với các tiết mục tình cảm đêm khuya. Nội dung chương trình đại khái là đọc lại những bức thư từ bạn nghe đài gửi tới, có lúc nhàn nhạt ưu thương, có lúc cô đơn vắng vẻ, có lúc mập mờ ái muội, cũng có lúc nhẹ nhàng vui vẻ… chị Greta có đôi khi thực lém lỉnh, có lúc lại hoạt bát, có lục thực tri tâm, cũng có lúc nền nã… tóm lại rất lãng mạn.
Vố số người yêu lãng mạn đều bị chị gái Greta chinh phục.
Khụ khụ, nghe qua giống như đang muốn bôi nhọ chị Greta nhưng nó chính xác được xuất phát từ miệng fan não tàn Từ Chính Đông của chị gái Greta. Đừng nói Từ Chính Đông mà ngay cả trong lớp Thẩm Húc Thần, hơn phân nửa đều là người nghe trung thành của chị Greta, còn lại ít nhất cũng từng nghe qua chương trình đó một lần. Chỉ có Thẩm Húc Thần là người duy nhất chưa nghe bao giờ, đời trước cậu không nỡ mua radio, đời này sau khi tắt đèn cậu liền vào phòng tối luyện tập.
“Vì sao bọn họ lại muốn dùng tên của tôi? Bộ thú vị lắm sao? Liệu có phải trùng tên trùng họ không?” Thẩm Húc Thần cảm thấy thực hết nói nổi.
Từ Chính Đông mãnh liệt lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, lá thư này được gửi đến từ Thẩm Húc Thần của trường trung học phổ thông chuyên Tiền Hồ. Cả trường chúng ta chỉ có mình ông tên Thẩm Húc Thần! Nhất định là có người mạo danh ông tự viết thư rồi! Ai lại không biết xấu hổ vậy chứ?!”
“Chuyện này cũng chả thể tra ra được, thôi kệ đi.” Thẩm Húc Thần nói.
Từ Chinh Đông mặt đầy oán giận: “Sao lại có thể như vậy chứ? Sau khi nghe chị Greta đọc xong lá thư đó, bọn tôi còn cho rằng ông đang thầm mến nữ sinh họ Phương kia! Chuyện này ảnh hưởng tới sự trong sạch của ông đó, hiểu không?”
“Nhưng mà… tôi cũng không thể viết thư tới chuyên mục đó nói lá thư ngày này tháng này mà chuyên mục nhận được thực sự không phải do tôi viết, mà là do người khác dùng tên của tôi tự viết đi? Rất phiền toái!” Thẩm Húc Thần thật sự không ngại chuyện này, tốt nhất không cần để ý là được.
Từ Chinh Đông thở dài một hơi: “Ông nói cũng đúng…”
Thẩm Húc Thần vỗ vai Từ Chinh Đông nói: “Đi thôi. Giờ chúng ta phải đi kiểm tra vệ sinh phòng ngủ, mau đi kiểm tra cho xong rồi còn về lớp nữa.”
Kiểm tra vệ sinh xong, Thẩm Húc Thần phải ở lại viết báo cáo, Từ Chinh Đông chạy về lớp học trước. Hiện giờ trong trường vẫn đang sử dụng giờ học tập làm việc của mùa đông — phải sau ngày quốc tế lao động mới thay đổi sang giờ giấc mùa hè — giữa trưa không có thời gian ngủ trưa, nhưng nếu mệt quá, học sinh có thể gục xuống bàn nghỉ ngơi trong chốc lát. Từ Chinh Đông chính là muốn chạy về trước nằm nghỉ một lát, nếu không nghỉ ngơi, cả buổi chiều cậu ta sẽ không có tinh thần.
Thẩm Húc Thần sau khi dùng quang minh chi tuyền chỉ cần đứng phơi nắng một hồi là lại có thể manh manh đát, giữa trưa cũng không cần nghỉ ngơi!
Sau khi Thẩm Húc Thần bận rộn làm xong công việc của cán sự kỷ luật, cũng tới giờ lên lớp. Lúc này sân trường thập phần yên tĩnh, không còn học sinh đi lại. Trời tháng ba, dương quang ấm áp, Thẩm Húc Thần dừng bước, nheo mắt ngẩng đầu nhìn trời, trong khoảng thời gian ngắn, cậu không suy nghĩ gì hết nhưng lại cảm thấy đã nghĩ rất nhiều. Có thể sống dưới ánh dương quang ấm áp như vậy, cậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vì muốn hưởng thụ ánh nắng nhiều hơn một chút mà Thẩm Húc Thần cố tình đi đường vòng. Khi đi ngang qua buồng điện thoại công cộng, Thẩm Húc Thần nghe thấy có tiếng khóc. Cậu dùng dư quang liếc nhìn, người đang khóc lại là người quen, chính là lớp phó học tập của lớp, Vạn Bảo Châu.
Vốn là người phong độ lịch thiệp, Thẩm Húc Thần không biết nên giả bộ không nhìn thấy con gái người ta khóc hay nên đưa khăn giấy cho người ta, cái nào tốt hơn. Lúc cậu do dự, Vạn Bảo Châu đã nhìn thấy cậu. Vạn Bảo Châu lung tung lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Thẩm Húc Thần.”
Thẩm Húc Thần thở dài một hơi, từ trong túi áo lấy khăn giấy ra đưa cho nhỏ, nói: “Cậu…ổn chứ? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi xong, nước mắt của Vạn Bảo Châu lại tuôn rơi.
Một chút cũng không ghét bỏ sàn đất bẩn, Thẩm Húc Thần và Vạn Bảo Châu ngồi ở ven đường, nhớ tới lời đồn gần đây trong lớp, Thẩm Húc Thần ho khan một tiếng, phi thường nghiêm túc nói: “…Ừm, tôi cảm thấy, nếu một người con trai thật sự thích một người con gái, thì người đó tuyệt đối sẽ không để nữ nhân của mình rơi lệ. Lớp phó à, cậu ưu tú như vậy, nếu là thời cổ đại có khi còn trở thành nữ vương bỏ xa hoàng đế ấy, việc gì phải khóc vì một nam nhân không đáng. Con gái các cậu nên đối xử tốt với bản thân mình nhiều một chút.”
Nói thật, Thẩm Húc Thần không biết cách an ủi người khác, đặc biệt là an ủi con gái. Vạn Bảo Châu bị cậu chọc cười, nhỏ cẩn thận lau khô nước mắt, khàn giọng nói: “Không phải tớ thất tình, là mấy nhỏ trong lớp nói lung tung thôi. Tớ khổ sở là vì bố mẹ tớ sắp ly hôn. Bà nội tớ rất trọng nam khinh nữ, từ khi tớ bắt đầu hiểu chuyện, bà đã không vừa mắt mẹ tớ, bà ghét mẹ tớ vì sinh ra con gái. Nhà tớ có hộ khẩu thành phố, không thể sinh đứa thứ hai, nhưng ba tớ rất tốt, ông là người thành thật, chỉ biết lén lút đối tốt với tớ và mẹ…”
“Bởi vì mẹ và bà không ưa nhau nên ba đã đưa mẹ tớ ra ngoài làm việc… chỉ nghỉ tết bọn họ mới trở về nhà. Ba nói, đời này chỉ cần một mình tớ là con, mặc kệ tớ là nam hay nữ, ông đều yêu tớ hết mực. Ba mẹ tớ đều tốt như vậy, tớ không hiểu sao bọn họ lại quyết định ly hôn!”
“Mẹ tớ nói, mẹ đã sớm không muốn sống cuộc sống như vậy nữa…nhưng dù bà nội đối xử không tốt với mẹ thì vẫn còn tớ và ba mà, như thế không đủ sao? Hiện tại nhà tớ đâu có sống cùng với bà! Vì sao mẹ vẫn muốn ly hôn? Vì sao mẹ không cần tớ nữa?” Vạn Bảo Châu lại bắt đầu khóc nức nở.
Chuyện nhà người ta không tiện bình luận lung tung. Thẩm Húc Thần nghe ra Vạn Bảo Châu có tình cảm rất sâu đậm với mẹ mình, nhưng khả năng chuyện ly hôn là do mẹ nhỏ đề xuất, cho nên hiện tại Vạn Bảo Châu mới có chút oán giận mẹ như vậy. Thẩm Húc Thần do dự một chút nói: “Cậu cũng nói, ba mẹ cậu đều yêu thương cậu… có lẽ cậu còn chưa hiểu nhưng quyết định ly hôn là lựa chọn của hai người bọn họ… bất kể thế nào, cậu cũng phải sống tốt, mỗi ngày trôi qua phải thực vui vẻ, biết không.”
Hết chương 62
Biết được tin vui này, thầy Tống cao hứng muốn chết. Thầy vừa vui mừng vừa đắc ý nói với Thẩm Húc Thần: “Thầy biết em nhất định qua mà… chung kết sẽ hội tụ rất nhiều học sinh ưu tú khắp cả nước, đây cũng coi như một quá trình rèn luyện, cũng là một cơ hội tốt cho em.”
Cao hứng thì cao hứng, nhưng thầy Tống không hề khoe khoang, bởi thầy không muốn tạo áp lực cho Thẩm Húc Thần, vì thế trong trường không có mấy người biết được chuyện này.
Thẩm Húc Thần đã sớm tự học xong kiến thức trong sách giáo khoa — nếu như cậu muốn nhảy lớp cũng không thành vấn đề — hiện tại cậu có khá nhiều thời gian rảnh. Dưới sự thúc giục của hệ thống, Thẩm Húc Thần đã bắt đầu tự học chương trình đại học. Hắc hắc, sau này khi học đại học, nếu cậu có thể giống giáo sư Ryder trong phim 《 Tâm lý tội phạm 》một lúc đạt được mấy học vị, ngẫm mà xem, thực sự rất uy phong đó!
Hệ thống cưỡng chế nhiệm vụ [học tiếng Đức] thường ngày đã kết thúc, đồng nghĩa Thẩm Húc Thần đã nói thông viết thạo tiếng Đức. Nhiệm vụ cưỡng chế mới lại mở ra, lúc này, Thẩm Húc Thần không lựa chọn học ngôn ngữ nữa, mà cậu lựa chọn loại hình vận động Thái Cực kiếm. Nói cách khác, hiện tại mỗi ngày Thẩm Húc Thần đều mất giờ luyện Thái Cực kiếm. Chuyện này không thuận tiện luyện ở trong trường, may mắn cậu có không gian phòng tối, vào bên trong luyện Thái Cực kiếm, hiệu quả càng cao hơn.
Thẩm Húc Thần hiện tại không thiếu tiền, nhưng bút danh “Cửu nhật tinh thần” vẫn đều đặn cho ra truyện mới. Thẩm Húc Thần viết truyện không quá dài, chỉ khoảng chừng ba mươi đến năm mươi vạn chữ. Hiện tại cứ khoảng 2 tháng là cậu viết xong một bộ tiểu thuyết. Không tính là năng suất cao nhưng thập phần ổn định. Bởi vậy độc giả của cậu vẫn duy trì tăng trưởng, cũng chính vì thế mà giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần cũng ngày một nâng cao. Một giá trị danh vọng tương đương với 1 vạn tích phân đó!
Bởi vì sự sắp xếp của nhà trường mà Thẩm Húc Thần phải làm cán sự kỉ luật trong tuần thứ 2 của học kỳ mới. Cán sự kỷ luật chính là phải đi kiểm tra vệ sinh, kiểm tra kỷ luật, theo dõi tình hình học tập của các lớp, có quyền ghi phạt học sinh vi phạm.
Làm cán sự kỉ luật, nghe thì có vẻ uy phong nhưng thực sự rất vất vả. Trong khi mọi người đang ăn cơm thì mình lại phải đứng trước cửa căn tin duy trì trật tự, kiểm tra xem có tình huống chen ngang hay không, bởi vậy mà bọn họ ăn cơm muộn hơn hẳn các học sinh khác. Sau khi tắt đèn kí túc, cán sự kỉ luật còn phải đi từng phòng kiểm tra, nói cách khác cũng phải ngủ muộn hơn các bạn. Thậm chí còn phải dậy sớm đi kiểm tra buổi tự học sớm, kiểm tra buổi tổng vệ sinh, kiểm tra buổi tự học tối…Đủ loại chuyện chiếm dụng rất nhiều thời gian học tập.
Thẩm Húc Thần không sợ bị chậm trễ thời gian học tập, nhưng thoát khỏi thời kỳ trung nhị đã lâu, cậu cũng cảm thấy việc này thực phiền toái. Bởi vậy, dù gánh trọng trách làm cán sự kỉ luật oai phong nhưng cậu có chút không tình nguyện cho lắm.
Có lẽ do sợ cán sự kỉ luật nể tình riêng làm rối loạn kỷ cương, nên mỗi khi đi kiểm tra vệ sinh hay kỷ luật đều chia thành hai người một tổ, mỗi ngày sẽ chia tổ khác nhau. Hôm nay, Thẩm Húc Thần vào cùng tổ với nam sinh lớp 11-10 tên Từ Chinh Đông. Từ Chinh Đông là một người đặc biệt có thiên phú diễn hài, ngay gương mặt của cậu ta đã trông rất buồn cười rồi, khiến người ta vừa gặp đã muốn bật cười ha hả.
Vừa thấy Thẩm Húc Thần, Từ Chinh Đông liền có chút hưng phấn nói: “Có lẽ ông không biết tôi là ai nhưng tôi rất hâm mộ ông nha! Trước mỗi kỳ thi tháng, tôi hận không thể ghi tên ông lên giấy dán trên tường, sao đó thắp ba nén hương, cung kính bái lạy tên ông, hi vọng được ông phù hộ lúc thi có thể thi tốt một chút.”
Trán Thẩm Húc Thần xuất hiện ba dòng hắc tuyến: “…Không đến mức thế chứ?!”
“Hắc hắc, không lạy không yên tâm… đúng rồi, có phải hai hôm trước ông viết thư lên chuyên mục ‘Nói riêng mình em’ không?” Từ Chinh Đông tiếp tục hỏi.
“Cái gì cơ?” Thẩm Húc Thần nghe không rõ.
Từ Chinh Đông vẻ mặt ‘chậc chậc, tôi biết hết rồi ông khỏi cần giấu diếm’ nói: “Chương trình ‘Nói riêng mình em’, kênh 104.5 hz, ông viết thư tình gửi tới cho chuyên mục, ông còn đề nghị bật bài “Giang Nam” tặng cho một nữ sinh họ Phương ở trong trường chúng ta nữa! Nói xem, ông yêu thầm người ta sao? Thật không biết cô bé họ Phương kia có mị lực gì lại khiến đại tài từ như ông thầm mến…Hắc hắc, tôi thật sự rất kinh ngạc, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không tò mò chuyện riêng của ông đâu.”
Này là cái chuyện gì a… Thẩm Húc Thần nghe chả hiểu gì hết.
Thấy biểu tình Thẩm Húc Thần ngây ngốc không biết gì, Từ Chinh Đông chậm rãi nói: “Ông thật sự không biết gì hết? không phải là có người mạo danh ông gửi thư tới chuyên mục đó đấy chứ?”
Trường chuyên Tiền Hồ quản lý vô cùng nghiêm khắc, sau khi tắt đèn, học sinh phải đi ngủ không được trò chuyện. Bởi vậy, bọn họ giải trí vô cùng ít, cho dù có người không cam lòng đi ngủ sớm thì cũng chỉ có thể đắp chăn bật đèn pin đọc sách hoặc nghe nhạc giết thời gian. Hai năm nay, số lượng người sở hữu mp3, mp4 dần nhiều lên, nhưng vẫn còn rất nhiều người nghe băng đĩa hoặc dùng máy ghi âm. Máy ghi âm ở trong trường chỉ có gia đình có điều kiện mới có.
Nghe chán băng đĩa thì sao? Cũng chỉ có thể chuyển sang chức năng nghe đài. Chính vì vậy mà các chương trình buổi tối trên đài phát thanh vô cùng phong phú, trên cơ bản mỗi chương trình đều do học sinh trung học phổ thông đứng ra đảm nhiệm.
Chị Greta phụ trách chuyên mục ‘nói riêng mình em’ là được hoan nghênh nhất, giọng chị ấy vô cùng ôn nhu trong trẻo, rất thích hợp với các tiết mục tình cảm đêm khuya. Nội dung chương trình đại khái là đọc lại những bức thư từ bạn nghe đài gửi tới, có lúc nhàn nhạt ưu thương, có lúc cô đơn vắng vẻ, có lúc mập mờ ái muội, cũng có lúc nhẹ nhàng vui vẻ… chị Greta có đôi khi thực lém lỉnh, có lúc lại hoạt bát, có lục thực tri tâm, cũng có lúc nền nã… tóm lại rất lãng mạn.
Vố số người yêu lãng mạn đều bị chị gái Greta chinh phục.
Khụ khụ, nghe qua giống như đang muốn bôi nhọ chị Greta nhưng nó chính xác được xuất phát từ miệng fan não tàn Từ Chính Đông của chị gái Greta. Đừng nói Từ Chính Đông mà ngay cả trong lớp Thẩm Húc Thần, hơn phân nửa đều là người nghe trung thành của chị Greta, còn lại ít nhất cũng từng nghe qua chương trình đó một lần. Chỉ có Thẩm Húc Thần là người duy nhất chưa nghe bao giờ, đời trước cậu không nỡ mua radio, đời này sau khi tắt đèn cậu liền vào phòng tối luyện tập.
“Vì sao bọn họ lại muốn dùng tên của tôi? Bộ thú vị lắm sao? Liệu có phải trùng tên trùng họ không?” Thẩm Húc Thần cảm thấy thực hết nói nổi.
Từ Chính Đông mãnh liệt lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, lá thư này được gửi đến từ Thẩm Húc Thần của trường trung học phổ thông chuyên Tiền Hồ. Cả trường chúng ta chỉ có mình ông tên Thẩm Húc Thần! Nhất định là có người mạo danh ông tự viết thư rồi! Ai lại không biết xấu hổ vậy chứ?!”
“Chuyện này cũng chả thể tra ra được, thôi kệ đi.” Thẩm Húc Thần nói.
Từ Chinh Đông mặt đầy oán giận: “Sao lại có thể như vậy chứ? Sau khi nghe chị Greta đọc xong lá thư đó, bọn tôi còn cho rằng ông đang thầm mến nữ sinh họ Phương kia! Chuyện này ảnh hưởng tới sự trong sạch của ông đó, hiểu không?”
“Nhưng mà… tôi cũng không thể viết thư tới chuyên mục đó nói lá thư ngày này tháng này mà chuyên mục nhận được thực sự không phải do tôi viết, mà là do người khác dùng tên của tôi tự viết đi? Rất phiền toái!” Thẩm Húc Thần thật sự không ngại chuyện này, tốt nhất không cần để ý là được.
Từ Chinh Đông thở dài một hơi: “Ông nói cũng đúng…”
Thẩm Húc Thần vỗ vai Từ Chinh Đông nói: “Đi thôi. Giờ chúng ta phải đi kiểm tra vệ sinh phòng ngủ, mau đi kiểm tra cho xong rồi còn về lớp nữa.”
Kiểm tra vệ sinh xong, Thẩm Húc Thần phải ở lại viết báo cáo, Từ Chinh Đông chạy về lớp học trước. Hiện giờ trong trường vẫn đang sử dụng giờ học tập làm việc của mùa đông — phải sau ngày quốc tế lao động mới thay đổi sang giờ giấc mùa hè — giữa trưa không có thời gian ngủ trưa, nhưng nếu mệt quá, học sinh có thể gục xuống bàn nghỉ ngơi trong chốc lát. Từ Chinh Đông chính là muốn chạy về trước nằm nghỉ một lát, nếu không nghỉ ngơi, cả buổi chiều cậu ta sẽ không có tinh thần.
Thẩm Húc Thần sau khi dùng quang minh chi tuyền chỉ cần đứng phơi nắng một hồi là lại có thể manh manh đát, giữa trưa cũng không cần nghỉ ngơi!
Sau khi Thẩm Húc Thần bận rộn làm xong công việc của cán sự kỷ luật, cũng tới giờ lên lớp. Lúc này sân trường thập phần yên tĩnh, không còn học sinh đi lại. Trời tháng ba, dương quang ấm áp, Thẩm Húc Thần dừng bước, nheo mắt ngẩng đầu nhìn trời, trong khoảng thời gian ngắn, cậu không suy nghĩ gì hết nhưng lại cảm thấy đã nghĩ rất nhiều. Có thể sống dưới ánh dương quang ấm áp như vậy, cậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vì muốn hưởng thụ ánh nắng nhiều hơn một chút mà Thẩm Húc Thần cố tình đi đường vòng. Khi đi ngang qua buồng điện thoại công cộng, Thẩm Húc Thần nghe thấy có tiếng khóc. Cậu dùng dư quang liếc nhìn, người đang khóc lại là người quen, chính là lớp phó học tập của lớp, Vạn Bảo Châu.
Vốn là người phong độ lịch thiệp, Thẩm Húc Thần không biết nên giả bộ không nhìn thấy con gái người ta khóc hay nên đưa khăn giấy cho người ta, cái nào tốt hơn. Lúc cậu do dự, Vạn Bảo Châu đã nhìn thấy cậu. Vạn Bảo Châu lung tung lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Thẩm Húc Thần.”
Thẩm Húc Thần thở dài một hơi, từ trong túi áo lấy khăn giấy ra đưa cho nhỏ, nói: “Cậu…ổn chứ? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi xong, nước mắt của Vạn Bảo Châu lại tuôn rơi.
Một chút cũng không ghét bỏ sàn đất bẩn, Thẩm Húc Thần và Vạn Bảo Châu ngồi ở ven đường, nhớ tới lời đồn gần đây trong lớp, Thẩm Húc Thần ho khan một tiếng, phi thường nghiêm túc nói: “…Ừm, tôi cảm thấy, nếu một người con trai thật sự thích một người con gái, thì người đó tuyệt đối sẽ không để nữ nhân của mình rơi lệ. Lớp phó à, cậu ưu tú như vậy, nếu là thời cổ đại có khi còn trở thành nữ vương bỏ xa hoàng đế ấy, việc gì phải khóc vì một nam nhân không đáng. Con gái các cậu nên đối xử tốt với bản thân mình nhiều một chút.”
Nói thật, Thẩm Húc Thần không biết cách an ủi người khác, đặc biệt là an ủi con gái. Vạn Bảo Châu bị cậu chọc cười, nhỏ cẩn thận lau khô nước mắt, khàn giọng nói: “Không phải tớ thất tình, là mấy nhỏ trong lớp nói lung tung thôi. Tớ khổ sở là vì bố mẹ tớ sắp ly hôn. Bà nội tớ rất trọng nam khinh nữ, từ khi tớ bắt đầu hiểu chuyện, bà đã không vừa mắt mẹ tớ, bà ghét mẹ tớ vì sinh ra con gái. Nhà tớ có hộ khẩu thành phố, không thể sinh đứa thứ hai, nhưng ba tớ rất tốt, ông là người thành thật, chỉ biết lén lút đối tốt với tớ và mẹ…”
“Bởi vì mẹ và bà không ưa nhau nên ba đã đưa mẹ tớ ra ngoài làm việc… chỉ nghỉ tết bọn họ mới trở về nhà. Ba nói, đời này chỉ cần một mình tớ là con, mặc kệ tớ là nam hay nữ, ông đều yêu tớ hết mực. Ba mẹ tớ đều tốt như vậy, tớ không hiểu sao bọn họ lại quyết định ly hôn!”
“Mẹ tớ nói, mẹ đã sớm không muốn sống cuộc sống như vậy nữa…nhưng dù bà nội đối xử không tốt với mẹ thì vẫn còn tớ và ba mà, như thế không đủ sao? Hiện tại nhà tớ đâu có sống cùng với bà! Vì sao mẹ vẫn muốn ly hôn? Vì sao mẹ không cần tớ nữa?” Vạn Bảo Châu lại bắt đầu khóc nức nở.
Chuyện nhà người ta không tiện bình luận lung tung. Thẩm Húc Thần nghe ra Vạn Bảo Châu có tình cảm rất sâu đậm với mẹ mình, nhưng khả năng chuyện ly hôn là do mẹ nhỏ đề xuất, cho nên hiện tại Vạn Bảo Châu mới có chút oán giận mẹ như vậy. Thẩm Húc Thần do dự một chút nói: “Cậu cũng nói, ba mẹ cậu đều yêu thương cậu… có lẽ cậu còn chưa hiểu nhưng quyết định ly hôn là lựa chọn của hai người bọn họ… bất kể thế nào, cậu cũng phải sống tốt, mỗi ngày trôi qua phải thực vui vẻ, biết không.”
Hết chương 62
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook