Hoạt Sắc Sinh Kiêu
-
Chương 413: Quyết chiến
Chín ngày sau.
Sáng sớm đêm hôm trước.
Ác thanh chấn triệt tận trời.
Âm thanh buồn khúc cây nện mạnh vào cổng thành; cổng thành nặng nề đang vặn vẹo, âm vang lạ lần lượt nổ ra trong vỡ vụn, ngoài thành tiếng kèn và trống trận bát nháo loạn xị; tiếng hét hò đã lan ra từ cuối thành tới đầu thành; tiếng gào thét quát lớn của người Yến bên ngoài chưa lên thành…tất cả những âm thanh này. Đều là thắng lợi của người Yến! đều là tuyên án của ông trời, Nhân Ca sắp thất thủ, không thể cứu được nữa.
Đầu thành, sự chống cự của tộc Hồi Hột ở cửa sau chỉ là sự uổng công thảm thương, bản năng cố chấp.
Thắng bại đã phân, sinh tử sớm định!
Vô số những âm thanh đáng sợ kia bao bọc cùng một chỗ, tụ lại thành con sóng dữ dội thẳng hướng chín ngày, rung động tới cả bầu trời đang run rẩy.
So sánh với bên dưới, trên thánh sơn Sài Thố Đáp Tháp một màn yên lặng, ngọn núi trong thành đã đứng lặng ngàn vạn năm. Nó vẫn rất im lặng…nhưng hôm nay nó thay đổi hình dáng, chỉ là giờ phút này là thời điểm bóng đêm tối tăm nhất, người dưới chân núi không nhìn ra cái gì.
Không lâu sau. Khi ánh sáng lúc rạng đông bắt đầu chiếu rọi, từng ráng bình minh sáng lên như thanh kiếm đâm phá tầm màn đen nặng nề, làm cho nhân gian cởi bỏ được bóng tối nặng trĩu, khi trở lại với hàng nghìn hàng vạn sắc thái, đang dần dần chiếm lĩnh đầu thành, Yến tốt đang oanh phá cổng chính mới hoảng sợ phát giác, núi Sài Thố Đáp Tháp của ngày hôm nay hoàn toàn thay đổi màu sắc!
Vốn dĩ là núi đen, màu vàng lòng đỏ trứng là màu cơ bản của Mật tông thần sơn, không ngờ biến thành đỏ rực chói lọi.
Núi sẽ không thay đổi, chỉ là nó thay đổi một bộ sơn y thôi…sơn y của các chiến sĩ ghép lại thành.
Từ chân núi tới sườn núi, sáu vạn Sa Giải; từ sườn núi tới đỉnh núi, hai vạn Luyện Ngục. Lực lượng nòng cốt nhất còn lại của quân viễn chinh Hồi Hột, lực lượng tinh nhuệ nhất, tròn tám vạn hung tốt khoác lụa hồng. Bao trùm ngọn núi không noi là rất to lớn này.
Luyện Ngục thì không cần nói, vốn dĩ là xích kỳ hồng giáp, màu sắc như bệnh lên ban đỏ. Còn về Sa Giải Kỳ, người Hồi Hột bái phụng thánh hoả, trên người các chiến sĩ đều sẽ mang một chiếc áo vải màu đỏ, gặp chiến sự quan trọng khoắc vào bên ngoài giáp trụ.
Giờ phút này. Thần sơn của Mật tông, trở thành liệt hoả hùng phong của người Hồi Hột!
Đây là điều không ai nghĩ tới Tạ Mộc Tạ Nhĩ nguyên soái trước sau không chịu đem tám vạn tinh kỵ trong tay đưa vào thủ thành, không ngờ vì phá thành Nhân Ca, đại quân người Hồi Hột bại vong hết sức, lại đánh tới một trận đột kích.
Kỵ binh, là niềm tự hào của người Hồi Hột.
Sa Giải, là phiên hiệu tồn tại đã lâu, từng đi theo Đại Khả Hãn khai quốc đánh đông dẹp bắc, từng lập được công trạng to lớn, cho nên lá cờ này từ đầu đến cuối có thể cận kề, trong hơn trăm năm kế thừa, trong uy phong, binh sĩ đại mạc đã vô thức đem việc gia nhập Sa Giải trở thành ước muốn.
Luyện ngục, là một đội quân thần bí, giống như " Phật quang" của Phật bác kết đại hoạt Phật, " gấm vóc lang" của Đại Yến Cảnh Thái, tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của họ, nhưng cực ít thật sự xuất hiện trên chiến trường, hiện thân của họ, tượng trưng cho vũ lực hùng mạnh nhất của đế quốc, là hoá thân của hào quang thánh hoả ở nhân gian, là nơi hướng tới của mọi ánh mắt người Hồi Hột, càng là nơi vinh quang của toàn đại mạc.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân sở tại của Tạ Mộc Tạ Nhĩ trước kia không chịu sử dụng bọn họ đi thủ thành, kỵ binh chân chính, không nên co mình sau bức tường đá, mà nên cưỡi trên tuấn mã, rong ruổi trên chiến trường, chiến tử trong khoái hoạt điên cuồng nhanh như chớp.
Một lần cuối cùng dứt khoát đột kích, khiến cho kỵ binh hùng mạnh nhất, tinh nhuệ nhất trên thế giới, tận hưởng niềm kiêu ngạo, mộng tưởng và vinh quang vốn thuộc về họ,
Trướng trung quân của người Yến cách Thánh thành khá xa, lại thêm tường thành ngăn trở, Yến soái Chu Cảnh đứng ở của đại trướng không nhìn thấy được toàn cảnh thánh sơn, nhưng đỉnh núi nơi bị hoả kỵ nhuộm một màu sáng đỏ hắn vẫn có thể thấy rõ ràng. Bởi vậy Chu Cảnh sững sờ một cái, trong lòng không tự chủ được dâng lên bốn từ đánh giá:
- Kẻ ngốc, kẻ điên.
Đích xác là đủ ngốc, đủ điên.
Uy lực của kỵ binh quả thực kinh người, nhưng so sánh ra, nếu đem tám vạn người này vào thủ thành, nhận sự che chắn của tường cao luỹ dày, hoàn toàn có thể khiến Nhân Ca tiếp tục thủ vững lâu hơn một chút. Nếu là chủ soái bình tĩnh, nhất định sẽ không làm như Tạ Mộc Tạ Nhĩ…Chiến tranh và vinh quang căn bản không có quan hệ nửa đồng tiền, để giết địch phải không từ thủ đoạn, để mưu cầu chiến thắng có thể đê tiện vô sỉ, đây mới là vương đạo của chiến tranh.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ ngay cả điều quan trọng này cũng nhìn không thấu, căn bản không phải chủ soái hợp cách.
Doanh trại Yến quân, bốn chữ lời bình vừa xuất ra trong lòng Chu Cảnh nguyên soái, đỉnh thánh sơn Tạ Mộc Tạ Nhĩ gào to liền vang lên:
- Năm ngày sau, vẫn ở nơi này, ta và chư vị cùng hưởng thắng quả…Còn sống, người trở về; đã chết, hồn trở về. Năm ngày sau, khi bình minh, Sài Thố Đáp Tháp, không gặp không về…Giết địch. Dù chết không tiếc!
Danh tướng thế gia, tập võ từ nhỏ, khiến cho Tạ Mộc Tạ Nhĩ trung nguyên sự mãnh liệt, tiếng gào vang dội truyền khắp bốn phía.
Ngừng hét, giống với tính cách người Hồi Hột, giản đơn mà thẳng thắn, không gì có thể chối cãi. Động viên trước cuộc chiến chính là mệnh lệnh cuối cùng của nguyên soái: giết địch, chết cũng không tiếc.
Chợt tiếng kèn lệnh vang lên, tám vạn kỵ binh phóng ngựa, cuồng hô, từ trên núi Sài Thố Đáp Tháp, đánh tới Yến quân đã giết người trong thành.
Trong xã hội Trung thổ, gần như không có thành trì nào có thể thành toàn vinh dự cuối cùng của kỵ binh, duy độc Nhân Ca, trong thành có núi, nhưng tất cả kỵ binh súc thế, lao xuống.
Mênh mông dòng nước lũ màu đỏ, tới từ quân đoàn liệt diệm của binh lính đại mạc, tới từ cương thép chi sát của chiến sĩ Hồi Hột.
Lẻ tẻ vài Yến quân vừa mới xông vào thành làm sao có thể ngăn cản đợt tiến công hung hãn như vậy. Kịp thời tháo chạy giữ lại tình mạng, không kịp né thánh liền trực tiếp bị đánh bay, giẫm lên, hoá thành một vũng lầy máu thịt, văng tứ tung dưới gót sắt…bất kỳ thứ gì chắn trước mặt thiết kỵ, bất luận là mạng người hay hung khí, chỉ có một kết cục: vỡ vụn.
Tám vạn kỵ binh sớm đã được ra lệnh, sau khi lao xuống thánh sơn trận thế bất loạn, cũng chưa tản ra đi đuổi giết kẻ địch trong thành, vẫn tập trung một chỗ, dường như hoả long phần phật, trực tiếp xông vào cửa đông Thánh thành, loan đao của tất cả các chiến sĩ sở chỉ ∴ nhân soái kỳ!
Kỵ binh cuối cùng, đợt tấn công cuối cùng, những kẻ điên cuối cùng, nhưng phải một binh sĩ xông vào liên doanh, vọng tưởng tiêu diệt trung quân soái trướng của Yến quân.
Chu Cảnh cười nhạt không thôi, nếu là trung quân của hắn dễ dàng bị vài vạn kỵ binh địch tiêu diệt như thế. Hắn cũng căn bản chưa đủ tư cách làm đại nguyên soái, căn bản không vần hắn truyền lệnh, trong đại quân sớm có bố trí xung quân trong doanh trại đối đầu với thiết kỵ Hồi Hột.
Chớ nói tám vạn người hiện nay của tộc Hồi hột, chính là quân viễn chinh chưa tổn hại chút nào của họ, toàn bộ tập kết tới Yến trung quân, cũng tuyệt khả năng không thành công.
Trên mộc tháp cao cao, Yến quân lệnh thủ ra sức vung vẩy đại kỳ, truyền kỳ lệnh xuống, từng đội từng đội Yến tốt nghe tin mà hành động, từ bốn phương tám hướng xúm lại, khi người Hồi Hột xâm nhập liên doanh, Yến quân cũng hoàn thành vòng vây.
Không giống với lần xung trận trước kia tấn công tiên phong người Yến, lần đó đối phương đang hành quân chuẩn bị không đầy đủ, lúc này người Yến ở trong doanh trại, vật tư dư thừa chuẩn bị đầy đủ, cự mâu chuyên khống chế kỵ binh, dây thép xuyên thành dây cản ngựa đầy chông sắt, thiết lập những nơi yếu hại xe nỏ kéo căng dây cung bất cứ lúc nào, còn có dầu hỏa cuồn cuộn, khúc cây thật lớn, tên nhọn xuyên giáp…và thắng xa với quy mô chủ lực vô số tiên phong.
Cự long xích sắc rơi vào vũng lầy, tốc độ đột phá của đại quân rõ ràng chậm lại, trong tiếng hét hiên ngang và không cam chịu, tộc Hồi Hột giết người, tộc Hồi Hột bị giết! Hiện trạng cũng không phải bất ngờ, đêm qua, khi kỵ binh Hồi Hột phụng mệnh tập kết tại thánh sơn, mỗi người bọn họ liền lường trước tình hình lúc này, đoán trước được hôm nay sẽ chiến tử trong Yến quân vô biên vô hạn, nhưng thế còn có quan hệ gì? Thu mình sau bức tường bắn tên ra ngoài, hoặc là chỉ đơn giản không tòng quân không tới chiến trường Cao Nguyên này, thì có thể sống…chỉ là lặng lẽ sống lâu được một chút, mà hiện tại, họ trên đao có máu, dưới hông có ngựa, trong lòng càng tràn đầy tự hào…
Chu Cảnh trèo lên tháp cao, theo dõi đại chiến, chỉ xem một lúc, hắn liền không có hứng thú, đánh tới mức hung ác thảm thiết, đại quân Hồi Hột cũng chạy không thoát kết cục bị tiêu diệt sách, không có chút trì hoãn, càng không tồn tại con đường trở lại. Chu Cảnh trở về mặt đất, chiến sự Cao Nguyên đã cơ bản định, là thời điểm suy xét chuyện rút quân, chuyện quay về Yến quốc.
Nhưng hắn từ tháp cao xuống, lji vẫn chưa đi tới đại trướng nguyên soái của mình, Chu Cảnh đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi thân binh phía sau:
- Âm thành gì thế?
Trước mắt thân binh mênh mông mịt mờ, hiển nhiên cũng không nghe thấy động tĩnh đặc biệt, miệng động đậy đang muốn nói, Chu Cảnh lại vung mạnh tay lên:
- Chớ có lên tiếng!
Đồng thời nhíu mày, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Không quá thời gian uống một chén trà, âm thanh lạ trong mơ hồ lại càng ngày càng rõ ràng, lúc này ngay cả thân binh bên cạnh hắn cũng có thể nghe thấy: tiếng trống.
Hoàn toàn không giống với trống trận của người Yến hoặc người Hồi Hột, trong tiếng trống từ xa vọng lại hoàn toàn không nặng nề, tiết tấu rất mạnh, nhưng ý cảnh phong phú…sự phong phú cổ quái, cảm thấy như đặt mình trong dãy núi lớn trung trung xanh ngắt, thế núi lọt vào mắt hùng vĩ, tuyệt không áp lực, ngược lại làm cho trong lòng người thoải mái.
Nghe ra, tiếng trống liên tục thành loạt, cũng không phải động tĩnh của một trống, ít nhất là trăm mặt trống lớn hợp tấu, nhưng âm thành lên xuống thống nhất mà lại đều đặn, phần trống nghệ này không giống bình thường. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng Chu Cảnh hiện giờ nào còn tâm tư đi nghiên cứu kỹ xảo đánh trống, sắc mặt xanh xám trầm giọng truyền lệnh:
- Thăm dò! Nơi nào khởi trống, người nào khởi trống!
Đáng tiếc, trong những người ở đây chư từng tham gia trận Thanh Dương của Thổ Phiền, Nam Lý, nếu không có thể lập tức trả lời đại soái: đây là tiếng trống tới từ Thạch Đầu Lão Nam Man.
Lúc người Hồi Hột xá tử một trận, tiếng trống của Thạch Đầu Lão từ hướng đông nam truyền tới.
Thạch Đầu Lão luôn luôn ở trong quân Nam Hỏa, đi theo A Nan Kim Mã, hiện giờ nhóm Đại Man này mang thủ chùy, đánh trống lớn tới, trước kia luôn luôn xuất quỷ nhập thần tác loạn ở Yến tây, ác quỷ Nam Hỏa sau này biến mất không nhìn thấy, tự nhiên cũng cùng nhau tới.
Không chỉ bốn vạn Nam Hỏa, còn có chỉnh tề sáu vạn Phiền binh, lệ thuộc Phiền chủ Mặc Thoát, nhiều đời sinh sống tại sườn đông Cao Nguyên, trên lãnh thổ nơi không xa bên ngoài Đại Yến tây quan, đột nhiên xuất hiện sau lưng người Yến.
Tiếng trống hiện, viện binh tới!
Sau khi mười vạn hùng binh hiện thân xoay mình tăng tốc, dường như gió lớn cấp cấp đánh về phía đại trận người Yến.
Nam hỏa sớm đã tiến vào Yến cảnh trước đó liền hóa thân mãnh quỷ, từ Yến cảnh rút đi, ngủ đông trong lãnh địa Mặc Thoát, lại từ đông sang tây xuyên qua non nửa Cao Nguyên bí mật tới chiến trường Nhân Ca, lâu vậy rồi chưa từng giết người Yến, sớm đều kìm nén đỏ mắt, quân vong quốc, binh vong quốc, vì viện trợ quân bạn mà tới, hướng tới kẻ thủ lấy mạng mà tới.
Ù ù trống trận nhanh chóng tiếp cận, không quá một hồi, đội Tạ Mộc Tạ Nhĩ bị rơi vào vong vây của Yến quân cũng nghe thấy tiếng trống.
Tả Thủ tướng A Cổ Đề hoàn thành trọng trách thủ vững Thánh thành chín ngày, hiện tại cũng ngồi trên lưng ngựa theo kỵ binh chinh chiến, nghe thấy tiếng trống khác thường, sau khi suy nghĩ một lúc thì kinh ngạc nhìn sang phó tướng bên cạnh:
- Đây là trống gì? Viện binh sao? Thật là có viện binh?
Phó tướng đang giết tới hưng khởi, trực tiếp đáp:
- Ngươi cũng không biết, ta nào có biết.
A Cổ Đề tính nôn nóng, nói với phó tướng:
- Ở đây để ta chống đỡ, ngươi đi hỏi nguyên soái, đi mau đi mau!
Phó tướng lĩnh mệnh quay ngựa đi, nhanh chóng tới chỗ nguyên soái, nhưng cũng không đợi tin tức hắn hỏi tới, mãnh địa lại có một hồi tiếng vang cổ quái, xuyên thấy chiến trường hỗn loạn, xa xa truyền vào tai A Cổ Đề: kèn lệnh, vang dội ầm ĩ, tiếng kèn giống như tiếng kèn Xô-na thổi ra.
Đối với tiếng trống xa lạ, nhưng đối với tiếng kèn này A Cổ Đề lại quá quen thuộc, người Hồi Hột gọi tiếng kèn này là " Minh giác", là kèn xung trận chuyên dùng của "Luyện Ngục trọng kỵ".
Nhưng hai vạn Luyện Ngục theo quân viễn chinh tới hiện đang ở bên cạnh, tiếng kèn Xô-na lại tới từ phía xa tây bắc…Ý gì? Quân quan thoát ra khỏi trùng vây, chạy tới góc tây bắc thổi kèn? Đương nhiên không thể nào! A Cổ Đề nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân, đầu tiên là một tiếng cười điên "wa ha", cùng với loan đao múa may, hét lớn với binh sĩ phía sau:
- Viện binh đã tới, giết giết giết giết giết!
Minh giáp khởi, viện binh tới!
Không biết khi nào, hướng tây bắc thổi lên trận bão cát, gió cát tràn ngập che lấp mặt trời, trời đât nhuộm thành một mảng mờ mịt, mà cùng với tiếng kèn lệnh chói tai, đội kỵ binh một màu lửa đỏ, liền đột ngột xuyên thấu sương mù, xuyên thấu cát bụi, oanh oanh liệt liệt như một đạo thiên hỏa, hung hăng đánh tới trận người yến.
Lại một đội Luyện Ngục trọng kỵ.
Bọn họ với đội Luyện Ngục duy nhất dưới trướng Tạ Mộc Tạ Nhĩ không không chỉ không giống nơi ở, cờ hiệu của họ ngoài chiến kỳ Luyện Ngục, còn có thêm một cây Thánh hỏa vương kỳ, chỉ cần là người Hồi Hột sẽ hiểu, vương kỳ sở tại, sẽ là Đại Hãn sở tại!
Sau khi đăng cơ, trở thành mặt trời mọc Đại Khả Hãn, tuyệt sẽ không để tất cả Luyện Ngục đều rời khỏi bên người mình…hắn cùng hai vạn thiết kỵ của quốc nội tới, Đại Khả hãn ngự giá thân chinh.
Làm sao ngăn cản Luyện Ngục?
Từng trận gió lớn thổi qua, cát bụi hướng tây bắc không những không tản đi, ngược lại đột nhiên gia tăng tốc độ di chuyển, như yêu vân của ma quỷ kéo tới, liền kề phía sau hai vạn Luyện Ngục, chậm rãi thẳng hướng Yến trận!
Khi đến lúc Yến tốt rơi vào cát bụi, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện, trong cát bụi ẩn dấu cường địch…một đội dị tộc đại quân người Yến chưa bao giờ thấy.
Sát thanh rung trời.
A Cổ Đề nghĩ tới một câu hỏi trước kia hắn từng hỏi Tạ Mộc Tạ Nhĩ nguyên soái, khi đó nguyên soái muốn hắn kiên thủ Thánh thành chín ngày, hắn hỏi nguyên soái: vậy sau chín ngày thì sao?
Lúc đó nguyên soái chưa trả lời.
Đến tận giờ phút này, A Cổ Đề cuối cùng cũng biết được đáp án: chín ngày sau, quyết chiến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook