Hoàng Tỷ Thành Thê Ký
-
Chương 9: Lần đầu mộng xuân (hạ)
Liên tục mấy ngày vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Diên, Tiêu Diễn nằm sắp buồn bã, ngay cả đồ ăn này nọ đưa vào cũng chỉ tùy ý ăn mấy miếng. Bởi vì bị thương trên lưng nên hắn không thể di chuyển. Thỉnh thoảng ma ma sẽ giúp hắn xoay trở thân mình để cho hắn thoải mái chốc lát. Hôm nay khi ma ma đi vào, cố ý làm cho hắn món điểm tâm mà hắn thích ăn khi còn ở vương phủ. Tiêu Diễn miễn cưỡng đưa mắt nhìn, cũng không thèm cử động, hỏi: “Ma ma, hoàng tỷ đi đâu vậy?”
“Nghe tiểu thái giám nói, Trưởng công chúa đi ngự hoa viên để gặp Vương đại nhân gì đó.”
Tiêu Diễn híp đôi mắt lại, nhẹ giọng hừ lạnh, Vương đại nhân trong miệng ma ma không phải Vương Uẩn Chi thì có thể là ai? Đây là hậu cung, hắn lại có thể không hề cố kỵ gì mà đi vào, người nhà họ Vương nói cho cùng là có đủ thể diện!
“Ma ma, giúp ta đứng lên.”
Ma ma vừa nghe liền vội vàng khuyên nhủ: “Ôi da, Đại điện hạ a! Vết thương người mới tốt một chút, làm sao có thể đứng lên đi lại chứ?”
Sắc mặt Tiêu Diễn lạnh lẽo, chậm rãi cong môi cười như không cười. Trong lòng ma ma thấy phát lạnh, bà hầu hạ hắn nhiều năm nên cũng biết rõ tính tình nóng nảy của hắn nên không nhiều lời nữa, giúp hắn đứng lên. Mỗi ngày thái y đều đến, đều ngàn dặn vạn dặn, bị thương phải dưỡng cho tốt, không thể lại có sơ xuất. Tiêu Diễn vừa mới ngồi dậy đã cảm thấy phía sau lưng như bị xé rách, đau đớn cực kỳ, chờ mộ hồi lâu người mới thích ứng được.
“Ta muốn đi ngự hoa viên, ma ma thu xếp đi.”
Ma ma đành phải nói vâng, gật đầu lui xuống. Sau khi thu xếp thỏa đáng, có thái giám đi vào trong điện cõng hắn ra cửa cung, nhẹ nhàng đặt hắn lên kiệu mềm, nâng đi ngự hoa viên.
Hiện giờ gần kề lễ mừng năm mới, nghe nói mấy ngày trước đây đưa vào ngự hoa viên không ít kỳ hoa dị thảo, mỗi loại đều vô cùng quý giá, người trong hậu cung đến đây thưởng thức nhiều không kể xiết. Đuổi tiểu thái giám theo bên cạnh đang mặt mày hớn hở giới thiệu đi, Tiêu Diễn nghĩ đến hoàng tỷ đã nhiều ngày không để ý đến hắn mà lại cùng vị hôn phu kia đến vườn ngắm hoa, không khỏi có chút rầu rĩ không vui.
Tới cửa hoa viên, hắn không để ý đến cung nhân khuyên can mà vẫn cứ tự mình đi vào.
Bên cạnh bàn đá, thân ảnh màu trắng kia chính là Tiêu Diên. Nàng thường mặc đồ màu trắng cùng với trang sức trang nhã, hơi hơi hơi nghiêng người, nụ cười trên khóe môi. Cười như vậy giống hệt lần đầu tiên Tiêu Diễn thấy khi nàng quay đầu lại, chỉ mỉm cưởi nhè nhẹ đã khuynh thành. Phía đối diện nàng chính là Vương Uẩn Chi mặc cẩm bào màu đen, hắn cười thoải mái với Tiêu Diên, không hề câu nệ. Một bên là nữ nhân mặc cung phục xanh nhạt thay bọn họ châm trà, cười nhẹ nhàng thong thả. Tiêu Diễn biết người đó, trong hậu cung là người có địa vị gần với hoàng hậu, Vương phu nhân.
Sau khi rót đầy một chén, Vương phu nhân ôn hòa nói: “Trưởng công chúa, Đại điện hạ đến đã được một lúc lâu.”
Tiêu Diên quay đầu lại, thấy hắn một mình đứng dưới tượng Tử Lộ bằng đá, nhìn về bên này do dự, không dám tiến lên. Nàng chậm rãi đặt chén trà xuống, nghĩ cũng nhiều ngày không thăm hắn. Nhưng tình cảnh ngày đó vẫn còn hiện ra, làm cho nàng không thể không đặt ra phòng vệ, dù sao nam nữ cũng khác biệt. Không đợi nàng mở miệng, Vương phu nhân cười tiếp đón Tiêu Diễn. Hắn do dự nhìn Tiêu Diên, đợi cho nàng gật đầu mới dám đi qua.
“Còn đang dưỡng thương, như thế nào lại đến đây?” Hắn vừa ngồi xuống, Tiêu Diên lập tức vặn hỏi, “Người hầu của đệ cũng không biết cách hầu hạ đệ à?”
“Hoàng tỷ, là ta muốn đi lại một chút...”
Vương phu nhân cũng rót cho hắn một chén đầy: “Trưởng công chúa không cần trách móc, thân mình Đại điện hạ xác định là tốt lắm rồi mới đi ra. Vị này là cháu ta, Uẩn Chi, tự Tử Viễn. Tử Viễn, đến gặp qua Đại điện hạ.”
“Ha ha, Đại điện hạ, mong là từ khi chúng ta chia tay ngài vẫn khỏe.” Vương Uẩn Chi hướng đến Tiêu Diễn ôm quyền, quyền này thay cho hành lễ, Tiêu Diễn thản nhiên trả lời. Thấy hai người như vậy, Vương phu nhân tất nhiên khó hiểu, ánh mắt ở trên người hai người nhìn qua nhìn lại rồi thoải mái cười.
“Nếu đã biết nhau thì không thể tốt hơn nữa, về sau đều là người một nhà, quen thuộc hơn là tốt.” Vương phu nhân nhẹ nhàng nói.
Tay cầm chén trà của Tiêu Diễn run lên, nước trà chảy ra ngoài một chút. Nhìn nhìn vẻ mặt Tiêu Diên tự nhiên, lại hướng về gương mặt đoan chính của Vương phu nhân, hơi hơi nhíu mi. Dù trong lòng cũng đã biết việc này vài phần nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Người một nhà?”
Vương phu nhân gật đầu, chậm rãi nói: “Lúc bệ hạ lên ngôi đã cho Trưởng công chúa đính hôn với nhà họ Vương ta. Tháng ba năm sau nữa, Trưởng công chúa sẽ gả qua, còn không phải người một nhà? Chính ta còn cảm thấy ngày đó là quá chậm, trong phủ Tử Viễn cần nữ chủ nhân, ha ha, nếu là...”
Tiên Diên cười thản nhiên, môi cong cong, vẻ mặt quá mức bình tĩnh, rõ ràng là cười không có độ ấm: “Việc này bản cung không làm chủ được.” Vương phu nhân cũng hiểu được ý tứ của nàng nhưng lại mặc kệ. Tiêu Diễn ở một bên sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm bà. Mà Vương Uẩn Chi lại nhàn nhã thưởng thức trà, đầu ngòn tay nhẹ nhàng dịch chuyển chén trà xinh xắn tinh xảo, nhìn một màn thú vị này, dường như không quan tâm đến.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Vương phu nhân nhẹ giọng trả lời.
Hàng mi xinh đẹp của Vương Uẩn Chi nhướng lên, khóe môi mỉm cười: “Cô cô lo lắng nhiều, nếu là của ta thì chính là của ta, ai cũng đừng nghĩ đến cướp đi.”
Tâm tư bốn người trên bàn đá lúc này đều khác biệt, Tiêu Diễn muốn nói cái gì đó nhưng vào lúc này có một cung nữ đi đến, hành lễ với từng người sau đó đến bên người Vương phu nhân, nhẹ giọng khuyên bà đến lúc uống thuốc.
“Cô cô vẫn nên giữ gìn sức khỏe của mình mới đúng.”
Vương phu nhân vui vẻ nói: “Không ngại, chỉ là bệnh cũ. Tử Viễn, bây giờ không còn sớm, dù sao đây cũng là hậu cung, ngươi cùng ta đi ra ngự hoa viên đi.”
Vương Uẩn Chi hiểu rõ, sau khi hành lễ với họ, còn không quên cúi đầu bên tai Tiêu Diên nhẹ giọng thêm một câu: “Mong công chúa bớt buồn” đôi mắt nhìn lên chớp chớp, vừa đúng lúc đối diện cùng với ánh mắt Tiên Diễn. Vương Uẩn Chi không khỏi cười càng thêm vui vẻ, Đại điện hạ này thật là thú vị, bất ngờ lại cúi gần hơn, mập mờ nói: “Tử Viễn nhất định làm thỏa đáng.”
Tiêu Diên “ừ” một tiếng, xem như đáp ứng với hắn, đợi bọn họ đều rời đi, nàng cũng định đứng dậy hồi cung. Tiêu Diễn vội vàng giữ chặt áo choàng của nàng. Tiêu Diên mắt lạnh nhìn lại, cố ý bước về phía trước, một bước này làm ảnh hưởng đến miệng vết thương trên lưng, làm cho hắn đau đến nỗi hít khí. Nhưng dù như vậy hắn cũng cố chấp không chịu buông tay.
“Nhìn không ra hoàng đệ của ta lại là người ương ngạnh, còn không buông tay?”
Tiêu Diên đau đến sắc mặt trắng bệch, nhất định không buông mà còn cầm thật chặt: “Hoàng tỷ, tỷ không cần ta đúng không? Mấy ngày nay hoàng tỷ đều không đến, ta... ngày đó ta... Hoàng tỷ, ta sai rồi...”
Từng cái từng cái một gỡ ra ngón tay hắn, Tiêu Diễn hoảng sợ nhìn nàng, không ngờ trong khoảng khắc này bàn tay lại được nàng nắm trong tay. Sắc mặt Tiêu Diên vẫn như cũ, vẫn là thản nhiên, Tiêu Diễn biết hoàng tỷ như vậy là xem như đã tha thứ cho hắn. E ngại vết thương trên người hắn, Tiêu Diên cũng không muốn ở lại nơi này lâu, kéo tay hắn chuẩn bị hồi cung. Kiệu mềm của Tiêu Diên đang chờ ngay cửa nhưng hắn sống chết cũng không chịu ngồi lên, như thế nào cũng phải đi cùng một đường với nàng. Vẫn là bị nàng trách mắng vài câu mới yếu ớt ngồi lên kiệu.
Trở về Trường Nhạc cung, Tiêu Diên liền cấm túc hắn, nói là trong lúc dưỡng bệnh không được ra ngoài giống như vậy nữa, nếu không tất cả nô tài trong Thiên điện đều bị phạt, không nương tay. Tiêu Diễn không có cách nào, dẩu môi nằm trở về giường, chưa hết, còn nắm lấy góc áo của nàng, vội vàng hỏi: “Hoàng tỷ, tháng ba năm sau nữa sẽ gả cho họ Vương kia? Vậy hoàng tỷ có thích hắn không? Hắn cũng thích hoàng tỷ chứ?
Hình như không đoán trước bị hỏi vấn dề trực tiếp như vậy, Tiêu Diên không vui nhíu mày, gần như không chút do dự nói ra: “Hắn là phu quân tương lai của ta, ta đương nhiên sẽ thích.” Huống chi, thế gian này không nên có nhiều thứ thích như vậy, chẳng qua là lập gia đình thì lợi ích mới là trọng yếu. Vui buồn này của nàng không người hỏi thăm, ngay cả chính nàng cũng không muốn đi tìm hiểu kỹ.
Tiêu Diễn ngoan ngoãn nằm trở lại, nếu hắn còn dám nói, chỉ sợ lại chọc hoàng tỷ giận.
Tiêu Diên hỏi; “Hôm nay thái y đã xem qua chưa?”
Ma ma đáp: “Cái này... Thái y vừa mới tới... Lão nô sẽ đi mời!”
Không bao lâu, thái y liền mang theo hòm thuốc tiến vào, Tiêu Diên trực tiếp miễn các nghi lễ, để cho hắn xem mạch trước. Sau đó thái y bẩm báo, nói là thân mình Đại điện hạ có chuyển biến tốt, nhưng mà mấy ngày gần đây vết thương trên lưng bắt đầu kết vẩy sẽ bị ngứa khó chịu, nên nhẫn nại mới được nếu không sẽ để lại vết sẹo không tốt. Để cho ma ma đem áo ngoài của Tiêu Diễn cởi ra trước, thái y tự mình mở ra băng vải của hắn, đột nhiên quay đầu nhắc nhở Tiêu Diên có cần dùng bình phong che lại hay không. Mới đầu Tiêu Diên muốn từ chối nhưng vừa nghĩ lại liền đáp ứng, còn để cho ma ma ở bên trong trông coi.
Đổi thuốc rất nhanh, không được nửa chén trà nhỏ thì đã xong.
Thái y nói lại là tất cả đều không có gì đáng ngại. Ma ma cũng cùng đi ra, Tiêu Diên hơi nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao mà sắc mặt khó coi như vậy?”
Ma ma xoay người sợ đến mức quỳ xuống: “Cái này... Lão nô chính là không đành lòng thay điện hạ...”
Sau bình phong mi tâm Tiêu Diễn nhíu lại, ánh mắt chợt lạnh xuống. Ma ma theo hắn nhiều năm như thế, tất cả tâm tư của bà đều không giấu được hắn, chẳng lẽ mới vừa rồi trên lưng hắn có cái gì đó làm cho bà sợ thành như vậy? Thấy Tiêu Diên nhẹ nhàng đi qua bình phong, vẻ mặt hắn thu lại, nhẹ giọng kêu: “Hoàng tỷ.”
“Dưỡng thương cho thật tốt, mấy ngày gần đây không được đi đâu, biết chưa?”
“Dạ, A Diễn sẽ nghe lời.”
Tay Tiêu Diên sờ đầu hắn, nở nụ cười, căn dặn cung nhân trong Thiên điện phải cẩn thận hầu hạ hắn. Trở về chính điện, Thanh Ninh vội vàng ngâm một chén trà ngon, bưng lên một mâm điểm tâm ngon miệng. Cách bữa tối một chút thời gian, Tiêu Diên có thói quen ăn nhẹ, cầm một khối điểm tâm thưởng thức. Không thể không nói, nha đầu Thanh Ninh kia mặc dù là người tùy tiện nhưng khả năng làm điểm tâm là tuyệt nhất.
“Thanh Ninh, tay nghề của ngươi lại tăng nha, nếu ngày nào đó ta xa ngươi thì phải làm sao cho tốt đây?”
“Công chúa, nô tỳ nhất định là của công chúa rồi, công chúa không bỏ nô tỳ được đâu.”
Chọt chọt mi tâm của nàng, tâm tình Tiêu Diên rất tốt. Sau khi uống trà lệnh cho Thanh Ninh gọi Ngô ma ma đến, thuận tiện cho Thanh Ninh canh giữ ở bên ngoài, không cho người khác tiến vào. Bộ dáng của Ngô ma ma rõ ràng là vội vàng đi đến, mặt đều lạnh đến ửng hồng, Tiêu Diên liền nói: “Ma ma mau đến bên cạnh lò sưởi ấm, không cần gò bó.” Sau khi Ngô ma ma nói lời cảm tạ, nàng liền nửa tựa vào trên gối mềm, thở dài, “Ngày ấy, ma ma cũng ở đó, bản thân ta thật không muốn suy nghĩ chuyện này... Chuyện của hoàng đệ, có thể bị nhiều người nói huyên thuyên không?”
“Công chúa yên tâm, đều chỉ có một mình lão nô xử lý, không ai biết được.”
“Tiêu Diên gật gật đầu, lúc này mới yên tâm: “Theo ma ma thấy, việc này...”
Ngô ma ma vỗ hai tay “à” một tiếng, cười nói: “Công chúa, chuyện này thật ra cũng đơn giản, nam tử người nào mà không bị một lần chứ, chẳng qua là để cho công chúa gặp được thôi. Lão nô thấy là, Đại điện hạ ở ngoài cung bị người ta lạnh nhạt bỏ qua, thấy công chúa đối xử tốt với hắn, tự nhiên sẽ kề cận công chúa. Lão nô ở hậu cung ngây người hơn nửa đời, nếu là Đại điện hạ có tâm tư khác với công chúa thì lão nô tất nhiên có thể nhìn ra được, công chúa nên bớt lo nghĩ.”
“Ma ma nói như vậy, ta cũng an tâm.”
Nàng nửa chống cằm, mây đen ở giữa lông mày cũng dần dần tan đi. Theo tính tình của Tiêu Diễn nhận thấy hắn chính là đứa trẻ, đến cùng là lòng nghi ngờ của nàng quá nặng mà thôi. Ngô ma ma nhìn người cực kỳ chuẩn, nếu Tiêu Diễn có thể tránh được hai mắt của Ngô ma ma thì hắn cũng không phải ôn nhu tốt đẹp như biểu hiện bên ngoài, mà là lòng dạ đủ sâu. Tiêu Diễn còn chưa có đủ năng lực như vậy, e rằng thật sự là nàng nghĩ nhiều.
“Nghe tiểu thái giám nói, Trưởng công chúa đi ngự hoa viên để gặp Vương đại nhân gì đó.”
Tiêu Diễn híp đôi mắt lại, nhẹ giọng hừ lạnh, Vương đại nhân trong miệng ma ma không phải Vương Uẩn Chi thì có thể là ai? Đây là hậu cung, hắn lại có thể không hề cố kỵ gì mà đi vào, người nhà họ Vương nói cho cùng là có đủ thể diện!
“Ma ma, giúp ta đứng lên.”
Ma ma vừa nghe liền vội vàng khuyên nhủ: “Ôi da, Đại điện hạ a! Vết thương người mới tốt một chút, làm sao có thể đứng lên đi lại chứ?”
Sắc mặt Tiêu Diễn lạnh lẽo, chậm rãi cong môi cười như không cười. Trong lòng ma ma thấy phát lạnh, bà hầu hạ hắn nhiều năm nên cũng biết rõ tính tình nóng nảy của hắn nên không nhiều lời nữa, giúp hắn đứng lên. Mỗi ngày thái y đều đến, đều ngàn dặn vạn dặn, bị thương phải dưỡng cho tốt, không thể lại có sơ xuất. Tiêu Diễn vừa mới ngồi dậy đã cảm thấy phía sau lưng như bị xé rách, đau đớn cực kỳ, chờ mộ hồi lâu người mới thích ứng được.
“Ta muốn đi ngự hoa viên, ma ma thu xếp đi.”
Ma ma đành phải nói vâng, gật đầu lui xuống. Sau khi thu xếp thỏa đáng, có thái giám đi vào trong điện cõng hắn ra cửa cung, nhẹ nhàng đặt hắn lên kiệu mềm, nâng đi ngự hoa viên.
Hiện giờ gần kề lễ mừng năm mới, nghe nói mấy ngày trước đây đưa vào ngự hoa viên không ít kỳ hoa dị thảo, mỗi loại đều vô cùng quý giá, người trong hậu cung đến đây thưởng thức nhiều không kể xiết. Đuổi tiểu thái giám theo bên cạnh đang mặt mày hớn hở giới thiệu đi, Tiêu Diễn nghĩ đến hoàng tỷ đã nhiều ngày không để ý đến hắn mà lại cùng vị hôn phu kia đến vườn ngắm hoa, không khỏi có chút rầu rĩ không vui.
Tới cửa hoa viên, hắn không để ý đến cung nhân khuyên can mà vẫn cứ tự mình đi vào.
Bên cạnh bàn đá, thân ảnh màu trắng kia chính là Tiêu Diên. Nàng thường mặc đồ màu trắng cùng với trang sức trang nhã, hơi hơi hơi nghiêng người, nụ cười trên khóe môi. Cười như vậy giống hệt lần đầu tiên Tiêu Diễn thấy khi nàng quay đầu lại, chỉ mỉm cưởi nhè nhẹ đã khuynh thành. Phía đối diện nàng chính là Vương Uẩn Chi mặc cẩm bào màu đen, hắn cười thoải mái với Tiêu Diên, không hề câu nệ. Một bên là nữ nhân mặc cung phục xanh nhạt thay bọn họ châm trà, cười nhẹ nhàng thong thả. Tiêu Diễn biết người đó, trong hậu cung là người có địa vị gần với hoàng hậu, Vương phu nhân.
Sau khi rót đầy một chén, Vương phu nhân ôn hòa nói: “Trưởng công chúa, Đại điện hạ đến đã được một lúc lâu.”
Tiêu Diên quay đầu lại, thấy hắn một mình đứng dưới tượng Tử Lộ bằng đá, nhìn về bên này do dự, không dám tiến lên. Nàng chậm rãi đặt chén trà xuống, nghĩ cũng nhiều ngày không thăm hắn. Nhưng tình cảnh ngày đó vẫn còn hiện ra, làm cho nàng không thể không đặt ra phòng vệ, dù sao nam nữ cũng khác biệt. Không đợi nàng mở miệng, Vương phu nhân cười tiếp đón Tiêu Diễn. Hắn do dự nhìn Tiêu Diên, đợi cho nàng gật đầu mới dám đi qua.
“Còn đang dưỡng thương, như thế nào lại đến đây?” Hắn vừa ngồi xuống, Tiêu Diên lập tức vặn hỏi, “Người hầu của đệ cũng không biết cách hầu hạ đệ à?”
“Hoàng tỷ, là ta muốn đi lại một chút...”
Vương phu nhân cũng rót cho hắn một chén đầy: “Trưởng công chúa không cần trách móc, thân mình Đại điện hạ xác định là tốt lắm rồi mới đi ra. Vị này là cháu ta, Uẩn Chi, tự Tử Viễn. Tử Viễn, đến gặp qua Đại điện hạ.”
“Ha ha, Đại điện hạ, mong là từ khi chúng ta chia tay ngài vẫn khỏe.” Vương Uẩn Chi hướng đến Tiêu Diễn ôm quyền, quyền này thay cho hành lễ, Tiêu Diễn thản nhiên trả lời. Thấy hai người như vậy, Vương phu nhân tất nhiên khó hiểu, ánh mắt ở trên người hai người nhìn qua nhìn lại rồi thoải mái cười.
“Nếu đã biết nhau thì không thể tốt hơn nữa, về sau đều là người một nhà, quen thuộc hơn là tốt.” Vương phu nhân nhẹ nhàng nói.
Tay cầm chén trà của Tiêu Diễn run lên, nước trà chảy ra ngoài một chút. Nhìn nhìn vẻ mặt Tiêu Diên tự nhiên, lại hướng về gương mặt đoan chính của Vương phu nhân, hơi hơi nhíu mi. Dù trong lòng cũng đã biết việc này vài phần nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Người một nhà?”
Vương phu nhân gật đầu, chậm rãi nói: “Lúc bệ hạ lên ngôi đã cho Trưởng công chúa đính hôn với nhà họ Vương ta. Tháng ba năm sau nữa, Trưởng công chúa sẽ gả qua, còn không phải người một nhà? Chính ta còn cảm thấy ngày đó là quá chậm, trong phủ Tử Viễn cần nữ chủ nhân, ha ha, nếu là...”
Tiên Diên cười thản nhiên, môi cong cong, vẻ mặt quá mức bình tĩnh, rõ ràng là cười không có độ ấm: “Việc này bản cung không làm chủ được.” Vương phu nhân cũng hiểu được ý tứ của nàng nhưng lại mặc kệ. Tiêu Diễn ở một bên sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm bà. Mà Vương Uẩn Chi lại nhàn nhã thưởng thức trà, đầu ngòn tay nhẹ nhàng dịch chuyển chén trà xinh xắn tinh xảo, nhìn một màn thú vị này, dường như không quan tâm đến.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Vương phu nhân nhẹ giọng trả lời.
Hàng mi xinh đẹp của Vương Uẩn Chi nhướng lên, khóe môi mỉm cười: “Cô cô lo lắng nhiều, nếu là của ta thì chính là của ta, ai cũng đừng nghĩ đến cướp đi.”
Tâm tư bốn người trên bàn đá lúc này đều khác biệt, Tiêu Diễn muốn nói cái gì đó nhưng vào lúc này có một cung nữ đi đến, hành lễ với từng người sau đó đến bên người Vương phu nhân, nhẹ giọng khuyên bà đến lúc uống thuốc.
“Cô cô vẫn nên giữ gìn sức khỏe của mình mới đúng.”
Vương phu nhân vui vẻ nói: “Không ngại, chỉ là bệnh cũ. Tử Viễn, bây giờ không còn sớm, dù sao đây cũng là hậu cung, ngươi cùng ta đi ra ngự hoa viên đi.”
Vương Uẩn Chi hiểu rõ, sau khi hành lễ với họ, còn không quên cúi đầu bên tai Tiêu Diên nhẹ giọng thêm một câu: “Mong công chúa bớt buồn” đôi mắt nhìn lên chớp chớp, vừa đúng lúc đối diện cùng với ánh mắt Tiên Diễn. Vương Uẩn Chi không khỏi cười càng thêm vui vẻ, Đại điện hạ này thật là thú vị, bất ngờ lại cúi gần hơn, mập mờ nói: “Tử Viễn nhất định làm thỏa đáng.”
Tiêu Diên “ừ” một tiếng, xem như đáp ứng với hắn, đợi bọn họ đều rời đi, nàng cũng định đứng dậy hồi cung. Tiêu Diễn vội vàng giữ chặt áo choàng của nàng. Tiêu Diên mắt lạnh nhìn lại, cố ý bước về phía trước, một bước này làm ảnh hưởng đến miệng vết thương trên lưng, làm cho hắn đau đến nỗi hít khí. Nhưng dù như vậy hắn cũng cố chấp không chịu buông tay.
“Nhìn không ra hoàng đệ của ta lại là người ương ngạnh, còn không buông tay?”
Tiêu Diên đau đến sắc mặt trắng bệch, nhất định không buông mà còn cầm thật chặt: “Hoàng tỷ, tỷ không cần ta đúng không? Mấy ngày nay hoàng tỷ đều không đến, ta... ngày đó ta... Hoàng tỷ, ta sai rồi...”
Từng cái từng cái một gỡ ra ngón tay hắn, Tiêu Diễn hoảng sợ nhìn nàng, không ngờ trong khoảng khắc này bàn tay lại được nàng nắm trong tay. Sắc mặt Tiêu Diên vẫn như cũ, vẫn là thản nhiên, Tiêu Diễn biết hoàng tỷ như vậy là xem như đã tha thứ cho hắn. E ngại vết thương trên người hắn, Tiêu Diên cũng không muốn ở lại nơi này lâu, kéo tay hắn chuẩn bị hồi cung. Kiệu mềm của Tiêu Diên đang chờ ngay cửa nhưng hắn sống chết cũng không chịu ngồi lên, như thế nào cũng phải đi cùng một đường với nàng. Vẫn là bị nàng trách mắng vài câu mới yếu ớt ngồi lên kiệu.
Trở về Trường Nhạc cung, Tiêu Diên liền cấm túc hắn, nói là trong lúc dưỡng bệnh không được ra ngoài giống như vậy nữa, nếu không tất cả nô tài trong Thiên điện đều bị phạt, không nương tay. Tiêu Diễn không có cách nào, dẩu môi nằm trở về giường, chưa hết, còn nắm lấy góc áo của nàng, vội vàng hỏi: “Hoàng tỷ, tháng ba năm sau nữa sẽ gả cho họ Vương kia? Vậy hoàng tỷ có thích hắn không? Hắn cũng thích hoàng tỷ chứ?
Hình như không đoán trước bị hỏi vấn dề trực tiếp như vậy, Tiêu Diên không vui nhíu mày, gần như không chút do dự nói ra: “Hắn là phu quân tương lai của ta, ta đương nhiên sẽ thích.” Huống chi, thế gian này không nên có nhiều thứ thích như vậy, chẳng qua là lập gia đình thì lợi ích mới là trọng yếu. Vui buồn này của nàng không người hỏi thăm, ngay cả chính nàng cũng không muốn đi tìm hiểu kỹ.
Tiêu Diễn ngoan ngoãn nằm trở lại, nếu hắn còn dám nói, chỉ sợ lại chọc hoàng tỷ giận.
Tiêu Diên hỏi; “Hôm nay thái y đã xem qua chưa?”
Ma ma đáp: “Cái này... Thái y vừa mới tới... Lão nô sẽ đi mời!”
Không bao lâu, thái y liền mang theo hòm thuốc tiến vào, Tiêu Diên trực tiếp miễn các nghi lễ, để cho hắn xem mạch trước. Sau đó thái y bẩm báo, nói là thân mình Đại điện hạ có chuyển biến tốt, nhưng mà mấy ngày gần đây vết thương trên lưng bắt đầu kết vẩy sẽ bị ngứa khó chịu, nên nhẫn nại mới được nếu không sẽ để lại vết sẹo không tốt. Để cho ma ma đem áo ngoài của Tiêu Diễn cởi ra trước, thái y tự mình mở ra băng vải của hắn, đột nhiên quay đầu nhắc nhở Tiêu Diên có cần dùng bình phong che lại hay không. Mới đầu Tiêu Diên muốn từ chối nhưng vừa nghĩ lại liền đáp ứng, còn để cho ma ma ở bên trong trông coi.
Đổi thuốc rất nhanh, không được nửa chén trà nhỏ thì đã xong.
Thái y nói lại là tất cả đều không có gì đáng ngại. Ma ma cũng cùng đi ra, Tiêu Diên hơi nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao mà sắc mặt khó coi như vậy?”
Ma ma xoay người sợ đến mức quỳ xuống: “Cái này... Lão nô chính là không đành lòng thay điện hạ...”
Sau bình phong mi tâm Tiêu Diễn nhíu lại, ánh mắt chợt lạnh xuống. Ma ma theo hắn nhiều năm như thế, tất cả tâm tư của bà đều không giấu được hắn, chẳng lẽ mới vừa rồi trên lưng hắn có cái gì đó làm cho bà sợ thành như vậy? Thấy Tiêu Diên nhẹ nhàng đi qua bình phong, vẻ mặt hắn thu lại, nhẹ giọng kêu: “Hoàng tỷ.”
“Dưỡng thương cho thật tốt, mấy ngày gần đây không được đi đâu, biết chưa?”
“Dạ, A Diễn sẽ nghe lời.”
Tay Tiêu Diên sờ đầu hắn, nở nụ cười, căn dặn cung nhân trong Thiên điện phải cẩn thận hầu hạ hắn. Trở về chính điện, Thanh Ninh vội vàng ngâm một chén trà ngon, bưng lên một mâm điểm tâm ngon miệng. Cách bữa tối một chút thời gian, Tiêu Diên có thói quen ăn nhẹ, cầm một khối điểm tâm thưởng thức. Không thể không nói, nha đầu Thanh Ninh kia mặc dù là người tùy tiện nhưng khả năng làm điểm tâm là tuyệt nhất.
“Thanh Ninh, tay nghề của ngươi lại tăng nha, nếu ngày nào đó ta xa ngươi thì phải làm sao cho tốt đây?”
“Công chúa, nô tỳ nhất định là của công chúa rồi, công chúa không bỏ nô tỳ được đâu.”
Chọt chọt mi tâm của nàng, tâm tình Tiêu Diên rất tốt. Sau khi uống trà lệnh cho Thanh Ninh gọi Ngô ma ma đến, thuận tiện cho Thanh Ninh canh giữ ở bên ngoài, không cho người khác tiến vào. Bộ dáng của Ngô ma ma rõ ràng là vội vàng đi đến, mặt đều lạnh đến ửng hồng, Tiêu Diên liền nói: “Ma ma mau đến bên cạnh lò sưởi ấm, không cần gò bó.” Sau khi Ngô ma ma nói lời cảm tạ, nàng liền nửa tựa vào trên gối mềm, thở dài, “Ngày ấy, ma ma cũng ở đó, bản thân ta thật không muốn suy nghĩ chuyện này... Chuyện của hoàng đệ, có thể bị nhiều người nói huyên thuyên không?”
“Công chúa yên tâm, đều chỉ có một mình lão nô xử lý, không ai biết được.”
“Tiêu Diên gật gật đầu, lúc này mới yên tâm: “Theo ma ma thấy, việc này...”
Ngô ma ma vỗ hai tay “à” một tiếng, cười nói: “Công chúa, chuyện này thật ra cũng đơn giản, nam tử người nào mà không bị một lần chứ, chẳng qua là để cho công chúa gặp được thôi. Lão nô thấy là, Đại điện hạ ở ngoài cung bị người ta lạnh nhạt bỏ qua, thấy công chúa đối xử tốt với hắn, tự nhiên sẽ kề cận công chúa. Lão nô ở hậu cung ngây người hơn nửa đời, nếu là Đại điện hạ có tâm tư khác với công chúa thì lão nô tất nhiên có thể nhìn ra được, công chúa nên bớt lo nghĩ.”
“Ma ma nói như vậy, ta cũng an tâm.”
Nàng nửa chống cằm, mây đen ở giữa lông mày cũng dần dần tan đi. Theo tính tình của Tiêu Diễn nhận thấy hắn chính là đứa trẻ, đến cùng là lòng nghi ngờ của nàng quá nặng mà thôi. Ngô ma ma nhìn người cực kỳ chuẩn, nếu Tiêu Diễn có thể tránh được hai mắt của Ngô ma ma thì hắn cũng không phải ôn nhu tốt đẹp như biểu hiện bên ngoài, mà là lòng dạ đủ sâu. Tiêu Diễn còn chưa có đủ năng lực như vậy, e rằng thật sự là nàng nghĩ nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook