Hoàng Tỷ Thành Thê Ký
Chương 8: Lần đầu mộng xuân (thượng)

Thay vải băng trắng, mắt ma ma đỏ lên, cẩn thận giúp hắn kéo lại cái chăn.

Lưng Tiêu Diễn không có một chỗ nào lành lặng, đau đớn khi thoa thuốc lên có thể tưởng tượng được. Bình thường hắn sẽ ở trong lòng Tiêu Diên làm nũng nhưng lúc này hắn không nói nổi nửa câu. Ngón tay xinh đẹp nắm chặt khăn trải giường, sắc mặt thay đổi, chờ đến khi cơn đau đi qua mới nhẹ nhàng chậm rãi thở ra. Ma ma này chính là vú nuôi hầu hạ Tiêu Diễn từ nhỏ, bà đau lòng nhìn hắn, không khỏi lau nước mắt.

“Công... a, là điện hạ.” Ma ma múc một muỗng thuốc, thổi mấy cái, “Điện hạ sao không cẩn thận đắc tội với vị nương nương kia chứ?” Viên quý nhân vốn được sủng ái, hiện tại lại mang thai đường làm quan càng mở rộng. Bà thương cho điện hạ cứ như vậy mà đụng vào mũi giáo, may mắn không động chạm đến xương cốt, chứ không kiếp này điện hạ sẽ trải qua trên giường mất.

“Không cẩn thận?” Tiêu Diễn tránh cái muỗng, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, dường như buồn cười cong lên khóe miệng, “Đúng vậy, là không, cẩn, thận!”

Viên quý nhân yêu nhất là mai vàng, để tạo ra tình huống không cẩn thận như vậy là rất dễ dàng.

Tay cầm muỗng của ma ma run lên, thuốc bị đổ trên mặt đất. Tiêu Diễn miễn cưỡng nhắm mắt lại, thật ra hắn không định uống, nếu bình phục quá nhanh, chẳng phải uổng phí một lần hắn không cẩn thận? Hắn bị thương càng nặng, tốt lên càng chậm thì người trong hậu cung đối với bụng của Viên quý nhân lại càng ghi hận! Hắn thay đổi hướng nhìn, ánh mắt hơi nheo nheo thành một khe hở, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của ma ma, cười nói: “Ma ma là người thông minh, biết được ở trong cung điều gì nên nói, điều gì không nên nói chứ?”

“Dạ, lão nô hiểu rõ, lão nô mang thuốc đi hâm nóng lại.”

“Không cần, chén thuốc này, ma ma thay ta uống đi.” Xem ra ma ma sợ không nhẹ, Tiêu Diễn cười đến ôn hòa vô hại: “Yên tâm, đây là thuốc bổ, không phải độc. Ta không uống là do ngại đắng, lại sợ hoàng tỷ trách mắng, cho nên mới để cho ma ma uống thay.”

Bà thành thành thật thật uống thuốc, Tiêu Diên lệnh cho bà để chén lại, rồi lui ra ngoài.

Chờ tẩm điện không có ai, hắn mới chậm rãi xê dịch tới mép ghế, đem chút thuốc còn lại chậm rãi uống cạn. Liếm liếm môi, làm cho mùi thuốc đông y tràn ngập giữa răng môi, như vậy sẽ không có ai hoài nghi. Hắn tựa vào một lúc lâu, có chút mệt mỏi, lại ngẩng cổ chờ một lát nhưng thất vọng, tiếp tục nằm úp xuống. Xem ra một lát nữa hoàng tỷ sẽ không tới. Lúc vừa mới vào cung hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có người quan tâm hắn. Trong cung là nơi nào, là nơi uống máu ăn thịt người, nếu không làm bộ nhu nhược thì có cách nào còn mạng để có thể sống sót?

Điều không nghĩ tới là, hắn gặp được Tiêu Diên, hoàng tỷ này lại thương hắn, bảo hộ hắn. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ nói lời lạnh nhạt, nhưng chỉ cần hắn làm nũng thì hoàng tỷ liền mềm lòng.

Hắn không nhận thấy được, hắn lại một thân một mình cười ngây ngô với cái gối, cho đến khi ma ma bưng đồ ăn tối tiến vào, hắn mới thu lại tinh thần.

Bởi vì bị thương trong người nên đồ ăn đều đặc biệt nhạt. Bữa ăn này, hắn ăn không biết vị. Nuốt một miếng cuối cùng, hắn liền hỏi ma ma tình hình bên ngoài như thế nào. Ma ma nói, hoàng hậu ầm ĩ một trận lớn nhưng Tề đế vẫn thiên vị Viên quý nhân, vẻn vẹn chỉ phạt nhẹ nàng ta nửa năm bổng lộc. Tiêu Diễn nheo mắt lại, ít nhất hành động này của hắn càng sinh ra sự thân cận với hoàng hậu, như vậy hoàng tỷ càng sinh ra sự thân thiết sâu hơn với hắn.

“Hoàng tỷ đâu? Làm sao lại không đến đây? Nàng đồng ý giúp ta mà!”

Ma ma vừa mới xoay người liền thấy ngoài cửa thấp thoáng một bộ quần áo trắng, sau đó là tiếng cung nhân thỉnh an, bà cũng đi theo quỳ xuống.

“Hoàng tỷ đến đây?” Tiêu Diễn vui sướng quay đầu, lại cong miệng không hài lòng, “ A Diễn đã đau gần chết, bây giờ hoàng tỷ mới đến!”

Tiêu Diên khoát tay cho mọi người lui xuống. Hôm nay nàng bận bịu cả ngày, rút chút thời gian đi thăm hắn vậy mà đứa nhỏ này lại bày ra chút tính khí này. Nàng thản nhiên “ừ” môt tiếng, ngồi vào bên giường hắn. Hắn giờ này lại quay mặt đối với bức tường sinh hờn dỗi. Tiêu Diên nhẹ giọng hỏi: “Đã đau chết?”

“Đúng như thế!”

“A? Như thế này à?” Bàn tay nàng đặt lên vết thương trên lưng của hắn nhấn xuống một cái, làm cho Tiêu Diễn liên tục kêu thảm thiết, “Thân là nam tử, ngay cả đau như vậy còn chịu không được thì có tác dụng gì?”

Mắt hắn hồng hồng, hít hít cái mũi, nghẹn ngào: “Hoàng tỷ, nhưng mà A Diễn mới mười ba.”

Tiêu Diên ngẩn ra, trong lòng khẽ động, đúng vậy hắn mới mười ba, suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ. Nghĩ như vậy liền ngồi xuống bên giường hắn, sửa lại tóc mai có chút hỗn độn của hắn. Nàng buông tay, Tiêu Diễn giống như miếng da trâu dính sát lại đây. E ngại vết thương trên người hắn, nàng cũng không dám động đậy, đợi đến khi bàn tay mềm mại âm ấm của hắn ôm thắt lưng nàng, Tiêu Diên nhịn không được liền nở nụ cười.

Nàng sợ nhột, nhất là ở thắt lưng.

“Hoàng tỷ, hôm nay ngủ cùng A Diễn được không?”

“Trên người đệ có thương tích, vẫn nên...”

Hắn ngẩng đầu tức giận, hai quai hàm phồng lên như đang ngậm trứng chim: “Hoàng tỷ, A Diễn không đau, dù cho A Diễn có đau muốn chết thì A Diễn cũng là đứa nhỏ không có ai thương!” Đôi con ngươi đen nhánh mơ hồ có lệ quang. Hắn chỉ mặc phong phanh một bộ trung y màu trắng, cả người gầy yếu hư nhược, làm cho người ta đau lòng.

“Được.”

Sau khi nàng nói xong, căn dặn người trong điện thêm chút lửa than, cũng nói cho Thanh Ninh một tiếng là không cần gác đêm, cứ đi ngủ. Tiêu Diễn nằm sấp, lẳng lặng nhìn nàng, cười đến cong khóe mắt. Thì ra hoàng tỷ còn nhớ rõ hắn sợ tối nha, cố ý châm thêm mấy cái đèn lồng, trong điện sáng trưng. Bởi vì Tiêu Diễn không thể cử động thân mình nên đêm nay đổi thành hắn nằm bên ngoài, nàng nằm bên trong.

Ban ngày ngủ nhiều, tới buổi tối, hắn làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong màn một mảnh mông lung, hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Tiêu Diên ngủ say, khuôn mặt dưới ánh đèn vàng ấm áp thật ôn nhu điềm đạm. Lông mi dài cong cong, che phủ đôi mắt lạnh nhạt, nhưng theo hắn thấy là cực kỳ ấm áp. Cái mũi xinh đẹp, tiếp theo là đôi môi của nàng. Dưới ánh sáng mong manh làm cho cánh môi hồng nhuận của nàng có chút sáng bóng. Tiêu Diễn nhìn chằm chằm một lúc, không tự chủ đến gần, môi hoàng tỷ giống như đóa hoa, nụ hoa đang đợi nở, lại giống như chờ người ta tới hái...

Trong điện thật yên lặng, hắn có thể nghe rõ ràng âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.

Tiêu Diễn hết sức ảo não..., không muốn nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại đôi môi của nàng, bên cạnh đó là mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt của nàng. Mắt lại nhìn chăm chú, hoàng tỷ đã ngủ say, đưa tay đến trước mặt nàng vẫy vẫy cũng không có động tĩnh. Hắn thật cẩn thận nhích lại gần thêm một chút, sát đến trước mặt nàng. Tiêu Diễn khẩn trương không dám nhúc nhích, hắn nghĩ muốn, thật muốn hôn thoáng qua môi nàng, hắn thề chỉ thoáng qua, nhẹ nhàng thoáng qua.

Hô hấp ngưng lại, tới gần một chút, môi của nàng đã gần trong gang tấc nhưng hắn lại do dự. Hoàng tỷ có thể đột nhiên tỉnh lại hay không, nếu tỉnh lại thì hắn nên giải thích thế nào? Hai tay nắm chặt khăn trải giường, hắn giằng co một lúc lâu, sắc mặt đỏ bừng, thở mạnh cũng không dám, cuối cùng vẫn từ từ nhắm hai mắt chậm rãi đến gần.

Rất mềm, đây là cảm giác đầu tiên của hắn. Bất giác vươn đầu lưỡi liếm liếm, là hương vị không thể diễn tả, có chút ngọt ngào. Hắn ngậm lấy môi dưới của nàng, nhẹ nhàng mút vào. Khiến cho hắn cảm thấy kì quái là cả người cảm nhận được sự căng thẳng đang nổi lên. Hắn chưa bao giờ có cảm nhận khó nói này, rất tuyệt, tuyệt đến không thể tưởng tượng nổi. Dường như thân thể hắn đã không thể khống chế, rõ ràng cảm thấy mặt đỏ tai hồng nhưng chính hắn không muốn dừng lại, cũng dừng lại không được...

Bên ngoài màn, lửa than đỏ hồng trong chậu lửa bùng cháy, bỗng nhiên “bốp” một tiếng.

Một tiếng vang đột ngột này làm cho Tiêu Diễn đang say đắm lui lại. Sắc mặt đỏ bừng, tim hắn đập kịch liệt, nhanh đến nỗi muốn vang ra ngoài cuống họng. Hắn mang theo nỗi hậm hực quay lại chỗ nằm, vội vàng đem mặt nghiêng đi, cũng không dám... nhìn Tiêu Diên thêm một chút nào. Hắn từ từ nhắm chặt hai mắt, vừa hối tiếc vừa hưng phấn, tay nhẹ nhàng sờ lên môi, nhéch miệng cười ngây ngô đến nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Cung nhân của Trường Nhạc cung đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị bắt đầu một ngày hầu hạ chủ tử. Bọn họ biết công chúa sẽ tỉnh dậy vào lúc này của mỗi ngày, đều chuẩn bị mọi thứ thật tốt chỉ chờ công chúa mở miệng gọi bọn họ đi vào.

Thấy hắn còn ngủ, Tiêu Diên liền nhẹ giọng gọi. Lúc này bên ngoài, cung nhân đang chờ xếp hàng nối đuôi nhau đi vào, người lấy chậu thì lấy chậu, người lấy quần áo thì lấy quần áo, ngay ngắn có trật tự. Từ trước tới giờ đều là Ngô ma ma hầu hạ Tiêu Diên rời giường, bà nhẹ nhàng đi đến bên giường, kéo nhẹ tấm màn phía dưới chân bọn họ. Không ngờ lại có một chút ánh sáng chiếu vào, Tiêu Diễn liền dụi dụi mắt tỉnh dậy.

Ngô ma ma vội vàng quỳ xuống: “Đại điện hạ, Lão nô làm việc không chú ý.”

Tiêu Diên gật gật đầu, nghĩ hắn đã tỉnh liền đánh thức hắn. Ngô ma ma từ mặt đất đứng lên, lại kéo tấm màn trên đầu giường. Tiêu Diên kéo ra một góc chăn, cả người liền cứng đờ, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn chằm chằm. Tiêu Diễn bị ánh mắt nàng nhìn có chút khó hiểu, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, là chăn của hắn? Hắn dùng tay kéo lên một nửa, lập tức bị dọa, sắc mặt đỏ bừng cúi xuống, miệng mơ hồ nói một câu gì đó nhưng lại không nói được một câu hoàn chỉnh.

Kéo chăn xuống, hắn lộ ra một mảnh tiết khố ướt át, ngay cả trên khăn trải giường cũng nhiễm một phần, ướt sũng, đặc biệt khó chịu.

Đầu Tiêu Diễn rủ xuống, đôi môi cắn chặt, hắn biết đó là cái gì, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra một màn khó coi này lại có thể xuất hiện trước mặt hoàng tỷ!

“Hoàng tỷ... Ta...”

Tiêu Diên nghiêng mặt nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, chuyện xảy ra hôm nay một chữ cũng không được nói ra, nhớ kỹ chưa?” Sau đó vượt qua Tiêu Diễn để cho Ngô ma ma ngồi xổm xuống hầu hạ nàng mang giày, “Ngô ma ma, chuyện này ngươi đến xử lý đi.” Ngô ma ma là lão nhân trong cung, bà biết rõ cách xử lý đúng mực.

Tiêu Diễn vội vàng kéo góc áo nàng: “Hoàng tỷ... Có phải ghét bỏ A Diễn hay không?”

“Đệ đã trưởng thành, về sau không được làm nũng giống như bây giờ nữa.” Kéo bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, Tiêu Diên được Ngô ma ma hầu hạ quần áo chỉnh tề, đầu cũng không quay lại liền đi ra cửa điện.

Hắn đem khuôn mặt buồn bã chôn vào gối đầu mà bực bội. Đều do đèn lồng tối qua, đều do ánh sáng nhu hòa tối qua nên hắn mới có thể, mới có thể hôn hoàng tỷ, lát sau mơ mơ màng màng ngủ nhưng trong đầu đều nghĩ đến hoàng tỷ.

Ngô ma ma xoay người lấy trong ngăn tủ ra một bộ quần áo mới mang đến bên giường, cười nói: “Đại điện hạ, lão nô giúp ngài thay tiết khố. Đại điện hạ yên tâm, lão nô sẽ không vén chăn lên, sẽ không thấy.” Kéo một góc chăn lên, tay bà vừa mới đụng phải mắt cá chân hắn, Tiêu Diễn liền kêu to lên, tức giận đem gối đầu ném xuống đất. Ngô ma ma sợ đến mức không dám động đậy, “Đây là...”

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Hoàng tỷ đã không cần ta, các ngươi còn quan tâm ta làm gì?”

Nhất định là hoàng tỷ ghét bỏ hắn, ghét bỏ hắn bẩn. Hắn cũng tự mình ảo não không thôi, nghiêm mặt oán hận, không kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cực kỳ ủy khuất. Hắn cứ như vậy chờ đợi cả một ngày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương