Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt, con nằm xấu nết đạp lót nát.

Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu, dày hạt mưa mưa chẳng dứt.

Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê, đêm dài ướt át sao cho trót?
Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan, gió mưa chẳng núng vững vàng như thạch bàn!
Than ôi!
Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt, riêng lều ta nát chịu chết rét cũng được!
Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của thánh thơ Đỗ Phủ rất đúng với đề tài được đưa ra, hơn nữa bài thơ cũng nói lên mối quan tâm lo lắng của một người với nước nhà, đặt biệt các câu “Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan, gió mưa chẳng núng vững vàng như thạch bàn” đã trở thành những danh ngôn thiên cổ được lưu truyền qua các thời đại.

Sau khi viết xong, Lãnh Thiên Minh liền nhìn vào những người khác, tất cả đều đang vui đầu suy nghĩ, thậm chí còn có người vẫn chưa động bút.

Hắn nhìn vào đồng hồ, mới qua một phần tư canh giờ, thời gian còn quá sớm, bây giờ không thể nộp bài ngay nếu không sẽ bị nghi ngờ.

Vì vậy Lãnh Thiên Minh kiên trì thêm nửa canh giờ nữa, sau đó hắn cảm thấy đầu mình hơi khó chịu, thực sự là quá nhàm chán, hắn không giả bộ được nữa.

“Hai vị quan giám thị, ta làm xong rồi, ta xin cáo từ trước”.

Nói xong Lãnh Thiên Minh liền đưa bài thơ cho người phụ trách sao chép, sau đó hắn đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi người trong phòng đều bày ra vẻ mặt khó tin, nhanh như vậy mà đã làm xong rồi sao?
Đoán rằng lúc này mọi người đều cho rằng thất hoàng tử là một tên sống tạm bợ, tể tướng Tề Dung chán nản lắc lắc đầu, xem ra thật sự không có hy vọng gì rồi…
Lưu Bất Đắc cười ha hả nói.

“Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp thất hoàng tử Bắc Lương, quả nhiên không giống bình thường, chỉ cần chưa đầy nửa canh giờ để hoàn thành việc sáng tác, phải công nhận rằng quý quốc có nhiều nhân tài thật… Haha, ngưỡng mộ, thật ngưỡng mộ…”
Tề Dung lại không muốn nói chuyện với ông ta.

Trong tẩm cung, Lãnh Liệt Vương vẫn yên lặng ngồi ở đó ngắm cảnh và uống trà thì đột nhiên có một tên thái giám chạy vào.

“Đại vương, người đầu tiên làm xong ra rồi”.

“Ồ, nhanh vậy? Là ai?”

“Là thất hoàng tử, thất hoàng tử là người xong đầu tiên, chỉ dùng khoảng nửa canh giờ”.

“Cái gì? Thất hoàng tử? Chỉ mất nửa canh giờ?”
“Vâng, chính là thất hoàng tử”.

“Vậy sau khi hoàn thành, thằng bé không tiếp tục sửa đổi sao?”
“Không có ạ, nộp bài xong thất hoàng tử liền rời đi, nói là muốn về đi ngủ”.

Lúc này, trên mặt Lãnh Liệt Vương lộ ra vẻ nghi ngờ.

Trong đại điện, thời gian trôi qua từng chút một.

Một canh giờ sau, nhân viên phục vụ hô lên.

“Hết giờ”.

Mọi người trong đại điện đồng loạt dừng lại nộp những bài thơ do mình sáng tác, nhìn nét mặt của bọn họ có người mừng có người lo, mặc dù nói thơ ca coi trọng kỹ năng nhưng tài năng và cảm hứng lại quan trọng như nhau.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương