Hoàng Tử Quỷ
-
Chương 19
Hoàng tử Quỷ cảm thấy không chắc chắn lắm về thành quả của mình. Hắn hỏi một cách dè dặt:
- Cô biết mình tên là gì không?
Bà Mai trả lời:
- Sao anh hỏi lạ thế? Tôi tên là Mai. Tôi cảm giác như mình đã trải qua một giấc mơ dài, rất dài, dài đến nỗi tưởng chừng như không bao giờ tỉnh lại được.
- Cô đã hôn mê trong ba tháng.
- Ôi, thật ư? – Bà đặt tay lên ngực, thở dốc. – Những ba tháng. Các con của tôi, chúng nó thế nào rồi, bác sĩ ơi?
Bà nghĩ rằng Hoàng tử Quỷ là bác sĩ. Hắn cũng không đính chính sự ngộ nhận ấy. Vốn hắn không quan tâm đến việc tự giới thiệu mình với bà. Bà không có ý nghĩa gì với hắn, yếu tố duy nhất khiến hắn cảm thấy có nghĩa vụ cứu bà là Tuyết Lan. Hắn là Hoàng tử Quỷ, các mối quan hệ thông thường trong xã hội với hắn đều mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại. Hắn không muốn gắn kết mình với bà và họ tộc của bà, hắn không muốn trở thành một phần trong các mối quan hệ phức tạp, rắc rối của loài người, hắn chỉ muốn đảm bảo mình an bài chu đáo cho những người thân của Tuyết Lan trước khi lên đường cứu cô.
- Con cô tên gì?
- Đứa lớn là Tuyết Lan, đứa bé là Tuấn. Tôi cần về với các con tôi, không có tôi, làm sao mà chúng xoay xở được.
Hoàng tử Quỷ thở phào nhẹ nhõm. Vậy là ca phẫu thuật đã thành công, thực sự thành công rồi, hắn đã làm được điều không tưởng. Mẹ của Tuyết Lan không chỉ lành lặn trở lại, bà còn khỏe hơn trước nhiều; trong quá trình chữa trị, hắn đã tiện tay sắp xếp lại cấu trúc xương khớp để đảm bảo rằng bà sẽ mang trong mình một thể chất mới. Hắn nghĩ thầm thể chất của bà bây giờ có khi còn khỏe hơn cả Tuấn, không phải, mà là khỏe hơn rất nhiều. Dựa vào độ mạnh của xương và cơ bắp, tốc độ lưu thông của máu và mức độ cường tráng của cơ tim, bà có thể chạy bộ hàng chục kilomét, bơi hàng giờ đồng hồ và nhảy cao như vận động viên điền kinh cấp thành phố. Bà đã lột xác theo nghĩa đen để trở thành một con người hoàn toàn không bệnh tật. Da của bà căng bóng, các nếp nhăn trên khuôn mặt bị đẩy lùi, thậm chí hắn còn nghĩ rằng rất có thể tóc của bà sẽ từ trắng biến thành đen và bà sẽ trẻ lại như phụ nữ ba mươi tuổi.
- Đã đến lúc cô phải về nhà.
- Vâng, vâng, thưa bác sĩ.
- Tuấn đang đợi cô ở nhà. Về phần Tuyết Lan, cô ấy đã tìm được việc làm và đang công tác xa.
Hoàng tử Quỷ nghĩ rằng chẳng có lý do gì để kể hết với bà về những gì Tuyết Lan đang phải trải qua.
- Vừa mới có việc đã phải xa nhà. Mà cháu nó công tác ở đâu?
- Trung Quốc.
- Bao giờ nó về?
- Khó nói, có lẽ vài tuần, nhưng cũng có thể vài tháng.
- Thật mừng là con bé đã tìm được việc làm. Tôi có cần trả tiền viện phí không?
- Tiền đã được thanh toán xong xuôi cả rồi.
Hắn đưa mẹ Tuyết Lan về căn nhà của mình, ở đó hắn giao cho Tuấn chìa khóa xe ô tô, đây là điều hắn đã hứa với thằng bé, nhưng hắn chỉ giao chiếc ô tô bảy chỗ bình dân nhất, còn tất cả những chiếc khác hắn đều bán sạch lấy tiền mặt đưa cho bà Mai. Số tiền ấy đủ để hai mẹ con bà sống từ nay cho đến cuối đời mà không phải lo lắng gì nữa cả. Vốn hắn nghĩ nhiều về cách đảm bảo cuộc sống cho họ khi không có hắn nữa. Hắn nhận thức được rằng hai vấn đề lớn từng làm khó cho mẹ con họ là thể trạng bệnh tật của bà Mai và tình trạng thiếu thốn tiền bạc, những vấn đề này nay đều đã được giải quyết triệt để và trở thành dĩ vãng. Họ đã có một ngôi nhà đẹp, một chiếc xe ô tô rộng rãi, bền bỉ cộng thêm một chiếc xe đạp để đi lại và rất nhiều tiền. Đó là còn chưa kể đến rất nhiều đồ cổ và các vật tạo tác quý hiếm mà xạ thủ đã dành cả đời thu thập. Tất cả đều có giá trị liên thành.
Hoàng tử Quỷ truyền cho Tuấn cách lái xe, cách trả lời khi có người đặt câu hỏi, mặc dù hắn đã lưu lại dấu ấn trên người của tất cả hàng xóm và ban quản lý khu đô thị để họ không đặt những câu hỏi thừa thãi và ngớ ngẩn. Hắn đã chuẩn bị chu đáo cho mẹ con họ.
Hắn làm thế vì hắn không chắc mình sẽ trở lại.
Tuấn cảm nhận được lần chia tay này là sinh li tử biệt. Nó khóc nức nở:
- Anh rể ơi, ối anh rể ơi.
- Im mồm.
- Anh cứ chửi em đi, anh rể ơi. Thiếu anh, thiếu bà quái vật kia, em biết sống sao?
- Mày có mẹ đấy thây?
- Mẹ em ngày xưa yếu lắm chứ có khỏe thế này đâu.
- Khỏe không tốt sao?
- Khỏe đánh đau lắm anh ơi. Không biết em có chịu được một chổi không, lúc nãy mẹ em còn làm gãy cả cái ghế gỗ. Anh ơi, cứu em, xương em không cứng bằng cái ghế đấy đâu.
Từ phòng bên vang lên tiếng thở dài của bà Mai:
- Lại gãy cái ghế nữa rồi.
Tuấn kêu lên:
- Anh thấy chưa? Hôm qua gặp con chó to lắm, bình thường mẹ em vốn sợ chó mà lần này mẹ em đá cho nó một phát bay đập lưng vào tường, oẳng lên một tiếng chạy mất dép. Anh nghĩ xem chó còn sợ mẹ em, thì em đã là gì? Hãy thương em, anh ơi.
- Mẹ mày không làm gì mày đâu.
- Lại còn không làm gì? Anh có biết mẹ em đã yêu cầu em giao lại chìa khóa xe ô tô không? Vì mẹ em bảo em chưa đủ tuổi.
- Cô làm thế cũng vì tốt cho mày thôi. Đừng nói nhiều, nhức đầu. Anh cần đi tìm chị mày.
- Có phải chị em bị kẻ thù của anh bắt đi rồi không?
- Ừ, nhưng mày đừng nói với mẹ mày để mẹ mày lo lắng.
- Em không nói gì đâu. Nhưng mà nhỡ anh đi rồi, kẻ thù của anh đang đêm mò vào cắt cổ em thì sao?
- Thì thế mày chỉ còn biết tự than trách là mình đã không gặp may.
- Ối giời ơi.
Tuấn nghĩ gì, lại đổi giọng:
- Mà thôi. Từ khi gặp anh, nhà lên đời, xe lên đời, mẹ lên đời nốt, không hiểu lần sau gặp chị, chị có lên đời luôn thể không? Sao mọi thứ cứ quái lạ thế nhỉ?
K2. Đỉnh núi cao nhất dãy Karakoram, quanh năm tuyết phủ. Dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy một dải mênh mông, cao ngất trời. Vào thời điểm này trong năm, gió thổi rất mạnh, nhiệt độ giảm thấp, ngọn núi vắng tanh vắng ngắt, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng người.
Hoàng tử Quỷ chậm rãi bay lên, gió thổi tóc và áo hắn bay phần phật, tuyết quấn quanh người hắn tạo thành các bông hoa tuyết, hoa tuyết này tan đi hoa tuyết khác lại hình thành, mọi thứ từ hắn đều mang vẻ đẹp phi thường, thoát tục, trên thế gian này không tồn tại người thứ hai hoàn mỹ đến thế.
Nhiệt độ càng lên cao càng lạnh, nhưng với Hoàng tử Quỷ, nhiệt độ này chỉ như gió mát ngoài da, phần không khí loãng cũng không làm gì được hắn, miễn quanh người hắn còn không khí là hắn còn thở. Hắn là một phần của tự nhiên, tự nhiên nuôi dưỡng hắn và che chở cho hắn.
Chặng đường tám cây số Hoàng tử Quỷ chỉ bay mất có mười phút. Hắn đặt chân lên đỉnh núi, xung quanh chỉ toàn đá và tuyết. Theo máy đo nhiệt độ mang theo thì lúc này đang là âm bốn mươi sáu độ C, nhiệt độ như vậy đủ để giết một người đàn ông trưởng thành trong hai phút, nhưng Hoàng tử Quỷ chỉ cảm thấy phiền muộn vì nỗi chưa đủ lạnh như hắn mong muốn.
Hoàng tử Quỷ đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, đứng im một chỗ chờ đêm xuống. Nhiệt độ ban đêm có thể giảm xuống cả chục độ so với ban ngày. Tuyết rơi xuống đầu hắn, chưa kịp chạm tóc đã tản sang hai bên, hắn đứng im như tượng trong hàng tiếng đồng hồ mà quần áo, tóc tai vẫn cứ trắng tinh, sạch sẽ và khô ráo như đang ở trong phòng kín ấm cúng. Thỉnh thoảng gió lớn quét qua chỗ hắn đứng, chưa quét được đã tự động tan rã, người không biết tưởng gió sợ hãi trước sự tồn tại của hắn, nhưng lý do thực sự là bởi hắn âm thầm hút cạn năng lượng của gió. Hắn là đại biểu của lực lượng mạnh nhất chỗ này, hắn chỉ đợi thời điểm thích hợp là hành động.
Thời điểm ấy đã không đến. Đến hai giờ sáng, nhiệt độ vẫn chỉ là âm sáu mươi độ C, còn cách quá xa so với điều kiện để Thần điện mở cửa. Hắn cau mặt. Chờ đợi thế này đến bao giờ? Nếu thời tiết không thuận thì để hắn giúp một tay. Hắn từ từ bay lên, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ tựa như mặt trăng trong đêm tối; lấy hắn làm tâm, cuồng phong chợt nổi, tuyết tụ lại thành vòng xoáy, vòng xoáy càng lúc càng nhanh, phạm vi càng lúc càng lớn, biến thành bão tuyết, nhiệt độ quanh hắn lúc này đã giảm xuống bảy mươi độ, tám mươi độ. Vẫn chưa đủ. Nhưng theo thời gian, bão tuyết lan tràn, càn quét toàn bộ dãy núi dài vài kilomét, tạo thành một hiện tượng thiên nhiên cực kỳ khủng bố, tuyết tụ lại quanh người hắn và nhanh chóng bị băng hóa, bản thân người hắn lúc này là một khối băng lớn, kéo theo nhiệt độ xung quanh giảm sâu. Cuối cùng sau ba giờ đồng hồ vần vũ, vào lúc tia sáng mặt trời đầu tiên trở lại đỉnh núi, nhiệt độ đã chạm ngưỡng âm một trăm độ C.
Đỉnh núi chấn động. Từ điểm cao nhất, một luồng sáng chói mắt bất ngờ bắn ra tung tóe, sau đó giữa không gian cuồng loạn đầy gió và băng tuyết, một điện thờ từ từ hiện lên. Điện thờ cao chừng năm mươi mét, kiến trúc khác thường, trước đây Hoàng tử Quỷ chưa từng chứng kiến công trình nào được thiết kế như vậy, nó mang theo một vẻ gì đó rất hiện đại, nhưng là vẻ hiện đại của nền văn minh cổ xưa, những kết hợp đầy tính đối lập đã làm cổ họng của hắn nghẹn lại, giống như thể hắn đang được trở lại ba triệu năm về trước, thời kỳ mà các vị thần còn đang sống chung với loài người. Đây chính là Panvenon. Thần điện bất tử.
Thần điện màu trắng, được làm từ một loại đá nào đó sáng bóng với các đường vân đỏ nổi lên tự nhiên tựa như huyết thạch. Những tảng đá có huyết thạch khi hợp lại với nhau tạo thành các mạch máu trải dài khắp bức tường Thần điện, những đường huyết thạch nổi bật trên nền đá trắng tinh, trông vừa đẹp đẽ, vừa rợn người, khi Hoàng tử Quỷ thử chạm tay vào, hắn thậm chí còn cảm nhận được những hơi thở rung động bên trong bức tường tựa như một sinh vật sống.
Biểu tượng viễn cổ cuối cùng đã sống lại.
Hoàng tử Quỷ nhận ra rằng sau lưng hắn lần lượt xuất hiện bốn bóng người. Hắn quay đầu lại, đối mặt với bọn họ. Có số Chín, số Tám, và hai người nữa, chắc là các thành viên khác trong Biệt đội diệt Quỷ. Hai người đàn ông, một trẻ một già, trẻ thì như vui tươi, già thì hiền từ, xem ra đều là những người dễ gần. Bốn người nhìn Thần điện với vẻ thành kính. Họ quỳ xuống, ca tụng:
- Xin cung nghênh Thần điện.
Hoàng tử Quỷ chợt hiểu ra rằng bốn người này đã lợi dụng hắn để mở cánh cửa Thần điện, có lẽ vì hắn là người duy nhất có thể điều khiển thiên nhiên, tạo bão tuyết và hạ thấp nhiệt độ xuống ngưỡng tối thiểu để Thần điện có thể hiện ra. Mặc dù họ mạnh hơn hắn, nhưng có những điều hắn làm được mà họ không làm được.
Người thanh niên trẻ trung, ăn mặc trang nhã bước lên, mỉm cười với hắn:
- Hoàng tử Quỷ, cảm ơn ngài đã đến.
- Ông là số mấy?
- Số Sáu.
- Vậy người kia là số Bảy?
Hoàng tử Quỷ nhìn sang ông già trông có vẻ hiền từ. Số Sáu cười lớn:
- Ông ta chính là số Bảy. Tôi chắc rằng hai người sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau nhưng hiện giờ chưa phải lúc. Mời Hoàng tử vào, hôm nay ngài là khách.
Số Sáu bước đến trước cánh cửa Thần Điện cao hàng chục mét đang đóng chặt, sự chênh lệch kích thước khiến gã trông bé như con kiến. Gã chạm nhẹ hai tay vào cánh cửa khổng lồ, xem ra không hề dùng sức, lập tức từ cánh cửa phát ra thanh âm u u, sau đó hai cánh tự động mở ra. Từ bên trong phát ra tiếng nói trang nghiêm, nghe qua hơi giống tiếng gió bắt chước tiếng người:
- Chào mừng người gác đền.
Vậy ra người này cũng là người gác đền. Tất cả các thành viên Biệt đội diệt Quỷ cũng đồng thời là người canh gác Thần điện. Không có người gác đền dẫn đường, không ai có thể mở được cánh cửa Thần điện.
Bên trong Thần điện không có đèn mà vẫn sáng tự nhiên. Trái với hình dung của Hoàng tử Quỷ, toàn bộ Thần điện là một khối trống rỗng, chẳng tìm được bất kỳ tạo tác nào ngay cả những bức tượng nhỏ nhất. Đại sảnh đường cực kỳ rộng lớn, có thể chứa cùng lúc cả nghìn người, ở chính giữa đặt mười cái ghế, quây thành hình vòng tròn, tâm điểm là một bệ đá vươn lên giống như nâng đỡ vật gì đó, nhưng vật ấy bây giờ đã mất. Toàn bộ tường, nền, trần đều xây bằng huyết thạch, màu đỏ trên nền trắng rất đẹp mắt.
Số Sáu rảo bước trong đại sảnh đường, ánh mắt háo hức lập tức hướng về bệ đá:
- Quả vậy, quả vậy, nó không có ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook