Hoàng Tử Quỷ
-
Chương 18
Sương mù trong nháy mắt đã nhốt Hoàng tử Quỷ vào trong, một lần nữa bắt đầu quá trình sao chép linh hồn hắn. Hắn định dùng lại chiêu cũ, thử tự đập vỡ mình, nhưng sương mù như cái nhà tù cứng rắn trói tay hắn, vô hiệu hóa mọi ý đồ thoát ra. Sương mù tràn ngập trên dưới, trong ngoài, trước mặt hắn là biển sương mù, trong đầu cũng là biển sương mù, hắn không thể cử động, mọi quyền năng đều bị khóa chặt.
Hoàng tử Quỷ nghĩ lại các trận chiến của cuộc đời mình, trận nào cũng như tai kiếp từ trên trời giáng xuống, tai kiếp sau lớn hơn tai kiếp trước, đến tai kiếp này thực sự khiến cho hắn mệt mỏi đến độ muốn buông xuôi tất cả. Thủ đoạn của số Tám kinh thế hãi tục, sức mạnh không tưởng, kỹ năng vận dụng sương mù đã đến mức nằm ngoài hình dung của con người. Cứ như thế này tuy hắn sẽ không chết, nhưng có còn được là hắn hay không rất khó nói.
Linh hồn của hắn lung lay, cảm nhận được sự hình thành ngày càng rõ ràng của linh hồn thứ hai, mang theo tất cả tình cảm, ký ức của mình, nhưng lại vâng phục chủ nhân mới là người phụ nữ đang đứng dưới đất kia. Hắn chợt nghĩ vậy thì khác gì Vua Quỷ chế tạo ra mình đâu? Chính mình cũng từng được người ta dùng phép tạo thành, cách thức khác nhau nhưng kết quả tương tự, tại sao mình lại phải sợ khi Hoàng tử Quỷ phẩy xuất hiện, chỉ có điều nghĩ vậy thôi, chứ đã được sống rồi ai chẳng muốn sống tiếp, ai chẳng muốn được là mình duy nhất, nào có ai muốn bị người khác chiếm hữu cơ thể và biến mình thành một bóng ma vật vờ.
Hoàng tử Quỷ trơ mắt nhìn linh hồn thứ hai hiện ra. Trong đầu hắn lúc này có hai linh hồn. Linh hồn kia còn chưa hoàn chỉnh, nhưng đã khiến cho hắn đau đầu muốn vỡ, cơ thể run lên từng chập, hẳn bởi vì cơ thể nhận ra những dấu hiệu của sự chiếm quyền điều khiển trí não. Hắn vẫn tiếp tục nhìn cho đến khi linh hồn kia đã được sao chép đầy đủ và trở thành một linh hồn hoàn chỉnh. Đúng lúc ấy, hắn quỳ xuống giữa không trung, hai tay giơ lên trời, Quỷ môn trong người mở ra hết cỡ, miệng thét lớn:
- Ta là Hoàng tử Quỷ, nguyện dâng hiến toàn bộ linh hồn của mình cho Vua Quỷ, xin người chấp nhận.
Câu nói ấy vừa thốt, ánh mắt của số Tám đã ngập tràn sự sợ hãi. Quỷ môn là sự liên thông giữa hai linh hồn, không liên quan đến quyền năng bên ngoài, sương mù không khống chế được. Con đường Quỷ môn có đích đến là Vua Quỷ, dâng hiến cùng lúc hai linh hồn hùng mạnh như vậy, liệu có thể giúp lão thoát khỏi Địa Ngục hay không? Câu trả lời là không, chỉ hai linh hồn, cho dù có là hai Hoàng tử đi nữa, cũng chỉ có tác dụng kéo dài sự sống cho Vua Quỷ, không thể đảo ngược hơi thở tử vong trên người lão. Nhưng đây là con bài tâm lý. Hoàng tử Quỷ nghĩ ra chiêu này giống như người đánh bài muốn đối phương sợ hãi mà tự bỏ cuộc. Hắn rút ra được rất nhiều bài học sau khi đánh Ván bài Sinh Tử với số Chín. Quan trọng không phải nước bài có hay hay không mà gây ra tác động tâm lý thế nào. Nếu số Tám ngang bướng không chịu từ bỏ thì hắn chỉ còn cách hy sinh cả hai linh hồn thành chất dinh dưỡng cho Vua cha, coi như trả lại công sinh thành, còn nếu số Tám chịu từ bỏ thì mọi chuyện đến đây là ngừng.
Số Tám nghĩ đến kẻ đã từng khiến mình thân thể tan vỡ thì không nhịn được mà nảy sinh ý đồ thoái lui. Cho dù ham muốn của cô ta lớn đến đâu đi nữa cũng không thể lấn át được nỗi sợ hãi với Vua Quỷ. Có thể nói Hoàng tử Quỷ khiếp hãi số Một thế nào thì số Tám cũng khiếp hãi Vua Quỷ y như vậy. Cả hai bên đều có chỗ dựa, nếu đụng đến chỗ dựa ấy mọi việc sẽ vượt khỏi tầm khống chế và cái giá phải trả sẽ khổng lồ.
Số Tám vung tay, sương mù phân rã, linh hồn thứ hai của Hoàng tử Quỷ vừa thành hình đã bị sương mù làm cho tiêu biến không còn gì nữa. Hắn mở to mắt ra nhìn toàn bộ quá trình ấy, cho đến khi thực sự trong đầu mình không còn ngoại vật nào mới nhìn xuống số Tám bên dưới.
Người phụ nữ mỉm cười với hắn:
- Hoàng tử Quỷ thật là thông minh. Chúng tôi chờ ngài ở Thần điện, xin hãy đến đó gặp gỡ.
Câu này thật là ngoài ý muốn. Hoàng tử Quỷ thốt lên.
- Panvenon ở đâu?
- Trên đỉnh K2. Thần điện chỉ hiện ra vào những ngày bão tuyết khi nhiệt độ tụt xuống dưới âm một trăm độ C. Tạm biệt.
Sương mù nổi lên, khi nó tan đi, số Tám đã biến mất.
Trận chiến ấy tuy ngắn ngủi nhưng đã khiến tâm lý của Hoàng tử Quỷ kiệt quệ. Thay vì trở về nhà, hắn từ từ bay lên cao, đến độ cao cách mặt đất chừng một trăm mét thì dừng lại và giữ nguyên tư thế thẳng đứng như vậy trong suốt hàng giờ đồng hồ, ánh mắt mông lung hướng lên vũ trụ bao la, từ đây hắn có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lung linh mà bình thường bị che đi bởi ánh đèn đô thị. Tất nhiên hắn chẳng có tâm trạng nào thưởng thức cảnh tượng trời sao tươi đẹp mà chỉ mượn trời sao để làm dịu đi tâm hồn đang cuồng loạn của mình. Những cơn gió mát lạnh thổi phần phật lên người, lên đầu, lên tóc tai làm hắn cảm thấy thư thái phần nào. Và hắn bắt đầu ngẫm nghĩ.
Hắn tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi. Chuyến đi đến K2, bất kể K2 là cái gì, có nguy hiểm không? Câu trả lời là Có. Liệu hắn có tự bảo vệ được cho mình không? Câu trả lời là Không. Hắn tự biết năng lực của mình so với Biệt đội diệt Quỷ còn quá yếu. Về lý thuyết hắn có thể đánh ngang tay với số Chín. Số Tám thì thôi, khỏi nói, lúc nãy tí nữa đã bị cô ta nhân bản vô tính. Hắn thoát nạn chỉ vì chơi bài liều. Sự kết hợp giữa hai người bọn họ chắc chắn sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời hắn, chưa kể đến số Bảy và các số khác còn cao hơn trong tổ chức. Cho dù cẩn thận như thế nào cũng chẳng ăn thua gì, khoảng cách giữa hai bên như trời với đất. Vậy thì hắn có nên đi không? Tất nhiên là không, sau khi đã trả lời được hai câu hỏi trên, thì chỉ có thằng ngu mới chịu đi chuyến này.
Đã rõ ràng không nên đi, vậy cuối cùng có đi không? Hắn nhắm mắt lại. Câu trả lời tưởng đơn giản lại không đơn giản chút nào. Tất cả lý trí cùng sự thật khách quan không thể đàn áp nổi cảm xúc lo lắng và bất an trong lòng khi nghĩ về Tuyết Lan. Hắn biết rằng mình đã có đáp án. Không phải thứ đáp án chính xác mà là đáp án hắn lựa chọn. Hắn sẽ đi chỉ vì một niềm hy vọng mong manh rằng hắn sẽ cứu được cô. Đó là niềm hy vọng không dựa trên bất kỳ cơ sở nào. Giờ này có lẽ Tuyết Lan đã chết rồi cũng nên. Ba tháng đã trôi qua, quãng thời gian ấy quá dài. Trường hợp xấu nhất là cô đã chết từ ba tháng trước đây và lời nói của số Tám về việc cô đang bị giam giữ chỉ là một trò lừa bịp. Giờ này những suy nghĩ của hắn về cô trên thực tế là sự tưởng niệm cho một linh hồn đã mất.
Tuyết Lan, em ơi.
Tại sao thế giới này lại đối xử với hai ta như vậy?
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên thủng màn đêm cũng là lúc Hoàng tử Quỷ trở về nhà. Ý chí của hắn đã quyết. Vì cô mà hắn chấp nhận đặt cảm xúc lên trên lý trí. Thà làm một thằng ngu còn hơn làm một thằng bạc tình, mặc dù trên danh nghĩa không ai có thể nói hắn bạc tình, đơn giản vì hắn đã thừa nhận yêu cô bao giờ đâu? Hắn tìm kiếm các thông tin về K2. Cách tìm của hắn cũng thật đặc biệt. Hắn quét Quỷ nhãn những nhà gần đấy, thấy một thanh niên đang truy cập mạng internet liền dùng sợi hấp dẫn sai khiến anh ta tìm thông tin hộ mình. K2 là một ngọn núi nằm ở vùng biên giới giữa Trung Quốc và Pakistan, cao 8.611 mét, đứng thứ hai thế giới sau Everest, nhưng do cấu tạo địa hình mà đường lên đỉnh núi trắc trở hơn, nhất là vào mùa đông, việc leo núi càng trở nên nguy hiểm. Ngay cả những nhà leo núi giỏi nhất cũng phải chờ cho đến khi thời tiết ấm lên. Rất nhiều người đã chết trong nỗ lực chinh phục ngọn núi này.
Tất cả những điều này Hoàng tử Quỷ đều không quan tâm. Hắn không chỉ không sợ lạnh mà còn không sợ độ cao, K2 hay K1000 trong mắt hắn cũng chỉ là một ngọn núi bình thường. Vấn đề nằm ở chỗ trong lịch sử chưa bao giờ nhiệt độ trên đỉnh núi tụt xuống âm một trăm độ C. Vậy làm thế nào Thần điện mở ra được?
Những ngày sau đó, hắn thường xuyên cập nhật diễn biến thời tiết của ngọn núi. Thời tiết trên núi không hề có dấu hiệu bất thường, vẫn cứ duy trì ở mức độ âm bốn mươi đến năm mươi độ C, việc giảm thấp hơn nữa là điều không tưởng. Hắn như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng, hắn quyết định vẫn đến đó, vì hắn không thể chờ thêm được nữa. Tuyết Lan đang cần hắn. Ngay cả nếu mọi thứ đã an bài thì hắn vẫn phải đi để cho lòng mình được thanh thản.
Trước khi đi, hắn cần phải hoàn thành một công việc mà hắn vẫn canh cánh từ lâu, đó là chữa lành cho mẹ của Tuyết Lan. Hắn không tự tin mình có thể làm được, nhưng nếu hắn bỏ đi vào lúc này, Tuấn sẽ không biết phải dựa vào đâu, gia đình của Tuyết Lan người hôn mê nằm liệt giường, người bị tách linh hồn khỏi thể xác, còn lại một thằng bé chưa đủ mười tám tuổi chỉ biết ăn và học, đây đã không còn là một gia đình nữa mà là biểu tượng của những nỗi thống khổ cùng cực của loài người. Nếu hắn cứ thế ra đi, sau này cứu được Tuyết Lan về cô vẫn sẽ đau khổ không yên.
Trong đêm tối, hắn bước vào bệnh viện, mọi người đều thấy hắn bước vào nhưng rốt cuộc chẳng ai nhớ gì cả, hắn tựa như một ảo ảnh hoặc là một cơn gió. Hắn đến thẳng nơi mẹ của Tuyết Lan đang nằm, trên người mặc áo vải trắng là đồng phục bệnh nhân, toàn thân bất động, làn da nhợt nhạt, xám xịt chẳng khác gì người đã chết. Năm nay bà còn chưa đến năm mươi tuổi, thuộc nhóm tuổi trung niên, bình thường ở tuổi này phụ nữ vẫn còn đi làm và một vài người còn đang phấn đấu trong sự nghiệp. Vậy nhưng thể trạng của bà yếu ớt, lúc chưa bị tai nạn đã không làm được mấy việc, bây giờ tai nạn rồi cuộc đời coi như bỏ phế.
Hắn đặt tay lên trán bà, thông qua Quỷ nhãn cẩn nhận quan sát cấu trúc cơ thể. Đầu tiên hắn nhìn vào xương sống, ở phần thắt lưng bị thương nặng, là nguyên nhân dẫn tới việc bà bị liệt, nhìn lên đầu thì não vẫn duy trì được một số chức năng cơ bản nhưng phần thùy trán đã bị tổn thương. Đây là hai chỗ tổn thương nặng nhất, y học hiện đại chỉ có thể giúp bà duy trì sự sống thực vật chứ không thể chữa trị cho lành lặn, nhưng hắn thì khác. Hắn không chữa bằng cách dùng dao kéo mà tác động trực tiếp đến các cấu trúc ở cấp độ phân tử, buộc chúng xắp xếp lại theo cách thức hoàn hảo nhất về mặt giải phẫu học, khôi phục hoạt động của các chi và kết nối các cơ quan với nhau. Tròng mắt của hắn chuyển sang màu trắng, dòng năng lượng từ người hắn ùa vào bên trong cơ thể bà, làm các phân tử chuyển động và đẩy chúng đến các vị trí cần thiết. Hắn có sơ đồ cột sống và não bộ của một người bình thường để làm mẫu, hắn chỉnh sửa các phần tổn thương dựa trên ước đoán của hắn về một cơ thể hoàn chỉnh. Khó nhất là phần não bộ bởi chúng liên quan đến các dây thần kinh và vỏ não. Hắn không muốn biến bà thành một người điên nói năng lảm nhảm hoặc quên hết những gì đã xảy ra trong quá khứ. Hắn cố gắng hết sức để cứu chữa bà chứ không tạo ra một con người khác.
Một đêm trôi qua, sang ngày mới, hắn vẫn im lặng đứng đó. Tất cả các bác sĩ và y tá đều từ chối bước vào căn phòng mà hắn đang chiếm dụng, họ mơ hồ cảm nhận được một lực lượng đáng sợ bên trong, lực lượng ấy yêu cầu họ tránh xa căn phòng này. Trời lại tối, rồi lại sáng, rồi lại tối. Hắn đang thực hiện ca phẫu thuật bằng năng lượng dài nhất trong lịch sử loài người. Hắn không cảm thấy kiệt sức, chỉ thấy căng thẳng cùng cực, sự căng thẳng làm cho mồ hôi đổ trên trán hắn, nhưng khi các giọt mồ hôi rơi xuống, rơi đến nửa chừng thì tất cả đều tan thành hơi nước. Trong người bà Mai, những tế bào từ từ hồi phục, mạch máu lưu thông, cơ bắp đàn hồi, ngay cả các dây thần kinh bị tổn hại cũng bắt đầu gửi lại các tín hiệu thần kinh đi khắp cơ thể. Cuối cùng vào trưa ngày thứ ba, bà mở mắt ra, ngồi dậy, trong mắt hiện đầy vẻ mê man.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook