Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con
-
Chương 35: Bùng nổ
Lạc Ân cũng là một người
mẹ. Giờ phải đối diện với một người mẹ khác, nỗi đau mất con rành rành
trên gương mặt nhợt nhạt, xanh xao của cô ấy, cô cũng rất đau lòng.
-Chị ơi….Tôi…
-Tôi không có bằng chứng gì nhưng tôi linh cảm được -Niệm Kiều khóc ngất- Chị đang giữ con tôi. Niệm An của tôi còn nhỏ lắm. Con tôi hay bệnh nữa. Thằng bé không chịu nổi một ca phẫu thuật lớn vậy đâu. Tôi van chị….Trả con lại cho tôi.
Lạc Ân chưa gặp Niệm An bao giờ. Nhưng cô cũng biết, Niệm An hiện là hy vọng duy nhất còn hiện hữu cho Thiên Hằng nắm lấy mà quay về cuộc sống. Điều quan trọng là con người cứng rắn và lạnh lùng như Tường Phong không có mặt tại đây. Lạc Ân là phụ nữ. Cô yếu lòng. Nhất là sự việc lại liên quan tới bản năng thương yêu và bảo vệ con của một người mẹ. Lạc Ân và Niệm Kiều đều là mẹ. Họ đều yêu thương, bảo vệ con mình.
-Xin lỗi…xin lỗi chị -Giọng Lạc Ân lạc hẳn đi- Tôi…tôi không biết Niệm An ở đâu. Tôi…
-Chị không thể không biết được. -Niệm Kiều đã không còn bình tĩnh được nữa- Chồng chị đã bắt cóc con tôi, chuẩn bị làm phẩu thuật ghép tủy cho con chị. Con tôi còn nhỏ lắm. Thằng bé không chịu đựng nổi đâu. Trả con lại cho tôi. Các người tàn nhẫn lắm. Trả con lại cho tôi!
Niệm Kiều như mất đi lý trí. Cô xông vào Lạc Ân, cào cấu, gào thét. Lạc Ân bất động. Nước mắt chảy thành dòng.
Đây là khu phòng bệnh cao cấp nên khá yên tĩnh. Nếu không nhờ Trình Vân cũng là người có thế lực, chắc chắn Niệm Kiều không thể đặt chân vào.
Tiếng la hét có lẽ đã đánh thức Thiên Hằng. Một luồng sức lực mạnh mẽ tràn ngập trong cơ thể cậu. Có lẽ là hiện tượng “hồi quang phản chiếu” chăng?
Thiên Hằng dứt lấy số kim truyền dịch trên người, bước xuống giường. Đầu óc vẫn còn chông chênh. Cậu bé bước đi theo tiếng hét vang lên từ phía ngoài.
Niệm Kiều giữ chặt Lạc Ân, điên cuồng lắc mạnh vai cô. Lạc Ân thì để yên người, bất động. Cả hai đều khóc. Niệm Kiều gào khóc tuyệt vọng, Lạc Ân là nước chắt chảy ngược, lăn dài từng dòng, từng dòng trên khuôn mặt gầy gò.
Thiên Hằng hét lên:
-Buông mẹ tôi ra. Mẹ tôi đang có thai mà.
Niệm Kiều khựng lại. Bụng Lạc Ân khá nhỏ. Cô lại trong tình thế hoảng loạn nên không để ý. Lạc Ân bị dừng lại đột ngột, thân thể hơi mất cân bằng, ngã xuống.
Một dòng máu đỏ từ chân cô chảy xuống. Lạc Ân kêu lên đau đớn. Cô rất sợ….Đứa bé này…Con của cô. Hy vọng sống mạnh mẽ nhất của Thiên Hằng.
-Bác sĩ….Bác sĩ ơi!
Thiên Hằng gào lên trong hoảng sợ. Vòng tay bé nhỏ ôm xiết lấy thân thể mẹ. Gương mặt thanh tú xanh như tàu lá, môi nhợt nhạt. Niệm Kiều bây giờ mới hoàn hồn. Tay cô cũng dính đầy máu. Máu của Lạc Ân.
-Cấp cứu. Cứu mạng đi!
….Lạc Ân bị đẩy vào trong phòng cấp cứu. Thiên Hằng gần như ngã gục trong phòng bệnh. Niệm Kiều tay run rẩy, vô tình trở thành “người thân” của cả hai mẹ con đang nằm ở bên trong.
Thiên Hằng trước đi ngất lịm đã nắm lấy tay cô, thều thào:
-An An…An An đang ở chung cư đường Nguyên Lãng. Em đang…mệt. Cô đến đó đi….Cô…
Thiên Hằng còn muốn nói thêm nhiều điều nữa. Hãy tha thứ cho ba mẹ cháu. Họ chỉ là quá thương cháu mà thôi.
Niệm An có nụ cười như thiên sứ. Em không nên gặp bất trắc. Mấy hôm trước Thiên Hằng còn áp bàn tay nhỏ xíu vào má mình. Em bé cười tươi tắn, đôi mắt đen nhánh không rời khỏi anh Thiên Hằng.
Niệm Kiều cũng không biết sau đó mình đã làm gì nữa. Hình như cô đã gọi cho Trình Vân, nói gì đó rồi ngồi thụp xuống trước phòng cấp cứu. Người phụ nữ đó là mẹ. Cô ấy chỉ muốn cứu con mình thôi. Đứa bé kia lương thiện. Nó sắp chết. Trời ơi!
Có tiếng chân người. Niệm Kiều ngẩng lên. Là Trình Vân. Cô lại khóc…Thời gian gần đây đúng là Niệm Kiều khóc quá nhiều.
-Anh…Con…
-Anh đã báo với cảnh sát. Họ đã đến đó. Thiệu Tường Phong sẽ bị truy tố nếu tìm ra Niệm An.
-Em không cần truy tố gì cả.- Niệm Kiều nấc lên- Em chỉ muốn tìm lại con…nhưng họ đáng thương lắm. Chị ấy và đứa trẻ đó nữa. Họ đều đang ở trong phòng cấp cứu. Em sợ…Em chỉ muốn tìm lại con. Em chỉ muốn yên ổn. Em không muốn làm hại ai hết. Anh….Anh ơi!
Lần đầu tiên, Niệm Kiều chủ động ôm lấy Trình Vân mà khóc. Cô yếu đuối, mỏng manh như thế. Hắn cũng nhận ra, chỉ cần Niệm Kiều rơi nước mắt, trái tim mình sẽ mềm nhũn hẳn đi.
-Đừng khóc nữa. Chỉ cần cứu được con, anh cũng không muốn làm gì họ cả. Chỉ cần cứu được con thôi…Em yên tâm. Chỉ cần chúng ta cứu được con mình.
-Chị ơi….Tôi…
-Tôi không có bằng chứng gì nhưng tôi linh cảm được -Niệm Kiều khóc ngất- Chị đang giữ con tôi. Niệm An của tôi còn nhỏ lắm. Con tôi hay bệnh nữa. Thằng bé không chịu nổi một ca phẫu thuật lớn vậy đâu. Tôi van chị….Trả con lại cho tôi.
Lạc Ân chưa gặp Niệm An bao giờ. Nhưng cô cũng biết, Niệm An hiện là hy vọng duy nhất còn hiện hữu cho Thiên Hằng nắm lấy mà quay về cuộc sống. Điều quan trọng là con người cứng rắn và lạnh lùng như Tường Phong không có mặt tại đây. Lạc Ân là phụ nữ. Cô yếu lòng. Nhất là sự việc lại liên quan tới bản năng thương yêu và bảo vệ con của một người mẹ. Lạc Ân và Niệm Kiều đều là mẹ. Họ đều yêu thương, bảo vệ con mình.
-Xin lỗi…xin lỗi chị -Giọng Lạc Ân lạc hẳn đi- Tôi…tôi không biết Niệm An ở đâu. Tôi…
-Chị không thể không biết được. -Niệm Kiều đã không còn bình tĩnh được nữa- Chồng chị đã bắt cóc con tôi, chuẩn bị làm phẩu thuật ghép tủy cho con chị. Con tôi còn nhỏ lắm. Thằng bé không chịu đựng nổi đâu. Trả con lại cho tôi. Các người tàn nhẫn lắm. Trả con lại cho tôi!
Niệm Kiều như mất đi lý trí. Cô xông vào Lạc Ân, cào cấu, gào thét. Lạc Ân bất động. Nước mắt chảy thành dòng.
Đây là khu phòng bệnh cao cấp nên khá yên tĩnh. Nếu không nhờ Trình Vân cũng là người có thế lực, chắc chắn Niệm Kiều không thể đặt chân vào.
Tiếng la hét có lẽ đã đánh thức Thiên Hằng. Một luồng sức lực mạnh mẽ tràn ngập trong cơ thể cậu. Có lẽ là hiện tượng “hồi quang phản chiếu” chăng?
Thiên Hằng dứt lấy số kim truyền dịch trên người, bước xuống giường. Đầu óc vẫn còn chông chênh. Cậu bé bước đi theo tiếng hét vang lên từ phía ngoài.
Niệm Kiều giữ chặt Lạc Ân, điên cuồng lắc mạnh vai cô. Lạc Ân thì để yên người, bất động. Cả hai đều khóc. Niệm Kiều gào khóc tuyệt vọng, Lạc Ân là nước chắt chảy ngược, lăn dài từng dòng, từng dòng trên khuôn mặt gầy gò.
Thiên Hằng hét lên:
-Buông mẹ tôi ra. Mẹ tôi đang có thai mà.
Niệm Kiều khựng lại. Bụng Lạc Ân khá nhỏ. Cô lại trong tình thế hoảng loạn nên không để ý. Lạc Ân bị dừng lại đột ngột, thân thể hơi mất cân bằng, ngã xuống.
Một dòng máu đỏ từ chân cô chảy xuống. Lạc Ân kêu lên đau đớn. Cô rất sợ….Đứa bé này…Con của cô. Hy vọng sống mạnh mẽ nhất của Thiên Hằng.
-Bác sĩ….Bác sĩ ơi!
Thiên Hằng gào lên trong hoảng sợ. Vòng tay bé nhỏ ôm xiết lấy thân thể mẹ. Gương mặt thanh tú xanh như tàu lá, môi nhợt nhạt. Niệm Kiều bây giờ mới hoàn hồn. Tay cô cũng dính đầy máu. Máu của Lạc Ân.
-Cấp cứu. Cứu mạng đi!
….Lạc Ân bị đẩy vào trong phòng cấp cứu. Thiên Hằng gần như ngã gục trong phòng bệnh. Niệm Kiều tay run rẩy, vô tình trở thành “người thân” của cả hai mẹ con đang nằm ở bên trong.
Thiên Hằng trước đi ngất lịm đã nắm lấy tay cô, thều thào:
-An An…An An đang ở chung cư đường Nguyên Lãng. Em đang…mệt. Cô đến đó đi….Cô…
Thiên Hằng còn muốn nói thêm nhiều điều nữa. Hãy tha thứ cho ba mẹ cháu. Họ chỉ là quá thương cháu mà thôi.
Niệm An có nụ cười như thiên sứ. Em không nên gặp bất trắc. Mấy hôm trước Thiên Hằng còn áp bàn tay nhỏ xíu vào má mình. Em bé cười tươi tắn, đôi mắt đen nhánh không rời khỏi anh Thiên Hằng.
Niệm Kiều cũng không biết sau đó mình đã làm gì nữa. Hình như cô đã gọi cho Trình Vân, nói gì đó rồi ngồi thụp xuống trước phòng cấp cứu. Người phụ nữ đó là mẹ. Cô ấy chỉ muốn cứu con mình thôi. Đứa bé kia lương thiện. Nó sắp chết. Trời ơi!
Có tiếng chân người. Niệm Kiều ngẩng lên. Là Trình Vân. Cô lại khóc…Thời gian gần đây đúng là Niệm Kiều khóc quá nhiều.
-Anh…Con…
-Anh đã báo với cảnh sát. Họ đã đến đó. Thiệu Tường Phong sẽ bị truy tố nếu tìm ra Niệm An.
-Em không cần truy tố gì cả.- Niệm Kiều nấc lên- Em chỉ muốn tìm lại con…nhưng họ đáng thương lắm. Chị ấy và đứa trẻ đó nữa. Họ đều đang ở trong phòng cấp cứu. Em sợ…Em chỉ muốn tìm lại con. Em chỉ muốn yên ổn. Em không muốn làm hại ai hết. Anh….Anh ơi!
Lần đầu tiên, Niệm Kiều chủ động ôm lấy Trình Vân mà khóc. Cô yếu đuối, mỏng manh như thế. Hắn cũng nhận ra, chỉ cần Niệm Kiều rơi nước mắt, trái tim mình sẽ mềm nhũn hẳn đi.
-Đừng khóc nữa. Chỉ cần cứu được con, anh cũng không muốn làm gì họ cả. Chỉ cần cứu được con thôi…Em yên tâm. Chỉ cần chúng ta cứu được con mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook