Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mặc dù nàng cũng không coi là cái gì hổ.

Một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán, mà nàng thì là vì mấy lượng bạc, làm thị nữ. Giang hồ hiểm ác, lòng người lại càng hiểm ác, lời này quả nhiên không sai. Sau khi rất “ủy khuất” bị phong thị nữ xong, Hách Thiên Hương đi theo Vụ Tịch đi ngân hàng tư nhân lấy bạc. Nói đến lấy bạc, Vụ Tịch không cần dùng bất cứ thứ gì lấy ngân phiếu, chỉ trước mặt chưởng quỹ viết xuống mấy chữ, chưởng quỹ kia liền lấy ra rất nhiều bạc, cùng một tá ngân phiếu, thấy vậy nàng trợn mắt há mồm. Cầm chắc bạc, lại đi cửa hàng quần áo mua một ít y phục, hai người cuối cùng lại khôi phục một thân nhẹ nhàng khoan khoái.

“Đúng rồi, lúc trước ngươi ở ngân hàng tư nhân viết chữ gì?” Ra khỏi cửa hàng quần áo, Hách Thiên Hương không nhịn được hỏi.

Vụ Tịch dừng bước, quay đầu nhìn người bên cạnh, “Biết quá nhiều, đối với ngươi cũng không có gì tốt.” Có ít người, cái gì cũng không biết, thường thường sống là hạnh phúc nhất.

Làm thành một bộ thần bí, xem ra hắn hẳn là có chút địa vị đi. Nàng trong lòng nói thầm, chân mày cũng đánh lên một kết, “Tiền cũng lấy, áo cũng mua, chúng ta không phải nên tìm khách điếm ăn một chút gì, nghỉ ngơi một chút?” Nàng oai cái đầu nói.

“Đói bụng sao?” Hắn dương dương tự đắc hỏi.

Đây còn phải nói, không phải là đói bụng, nàng làm sao nói ăn! “Rất đói bụng.” Hách Thiên Hương thành thật gật đầu, nhất là sau vài ngày ăn quả dại, thì càng có vẻ đói bụng.

“Vậy thì đi tìm khách điếm lịch sự tao nhã một chút đi.” Hắn nói xong, đi lên trước. (lộ ra là một soái ca sủng vợ. Hắc hắc)

Nàng gãi gãi cằm, hắn bây giờ, tựa hồ thật dễ nói chuyện. Không dị nghị đi theo phía sau Vụ Tịch, Hách Thiên Hương vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh quanh mình.

Hà Nam coi như là đường phố rộng rãi, bên đường phố có không ít người bán hàng rong bán đủ loại kiểu dáng đồ vật, thét không ngừng bên tai. Bình thời ở Hách phủ, bởi vì được bảo hộ quá độ, Hách Thiên Hương cực ít xuất phủ, thật sự bắt đầu rời nhà xông xáo giang hồ, lại lo lắng xài hết bạc, vì vậy cũng chưa hảo hảo đi dạo qua, bây giờ khó được đã có sẵn tài chủ, không hảo hảo đi dạo chợ một phen, vẫn thế nào không làm mình … thất vọng đâu!

“Dừng một cái!” Một phen giữu chặt Vụ Tịch ở phía trước, Hách Thiên Hương reo lên.

“Có việc gì?” Quay đầu lại, hắn nhìn nàng hỏi.

“Ngươi không cảm thấy hôm nay khí trời rất tốt sao?” Nàng nói uyển chuyển, hai tay không tự chủ xoa xoa lẫn nhau. (nhìn là đã biết là có ý định bất hảo á)

“Là không tệ.” Hắn liếc mắt nhìn mặt trời chói chang nhô lên cao, vuốt cằm nói.

“Khí trời tốt như vậy, chúng ta không phải nên đi lại một chút?” Nàng liếm liếm môi tiếp tục nói.

“Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?” Lông mày hắn nhướng lên, hỏi thẳng. Nhìn nàng vẻ mặt nhăn nhó, rõ ràng nói ra suy nghĩ của mình.

Hách Thiên Hương sờ sờ mũi, vì tâm tư “nho nhỏ” của mình bị người khác chọc phá mà lúng túng một chút, “Ý của ta là, chúng ta có thể hay không đi dạo chợ này một chút.”

Chợ? Hắn nhìn những vật phẩm trong cửa hàng rong chung quanh một chút. Ý của nàng, nàng muốn mua những thứ đồ thấp kém thô ráp này? “Nhưng ngươi không phải là đói bụng sao?”

“Có thể vừa tìm khách điếm, vừa đi dạo a!” Nàng hứng trí bừng bừng, con mắt sáng trong đã bắt đầu nhìn mọi nơi, “Ngươi cũng không biết, ta thiếu vài thứ, như là trâm hoa a, cây trâm a, còn có hà bao…” Hách Thiên Hương bẻ ngón tay, giống như đang đếm những thứ đồ nàng thiếu. (Hương tỷ đáng yêu nhờ. Yêu thế. Ăn đậu hũ chút nào *chụt chụt*)

Vụ Tịch không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt xem ra đỏ bừng của đối phương. Sự hưng phấn của nàng dật vu ngôn biểu (vượt qua cả ngôn từ), mà hắn, thế nhưng không đành lòng đánh nát niềm vui sướng của nàng. Không đành lòng? Môi mỏng mấp máy. Hắn cũng sẽ… không đành lòng sao? Mới mấy ngày ngắn ngủn, hắn thế nhưng lại đối với nàng không đành lòng. Vốn tưởng rằng, tim của mình đã đủ cứng rắn, thì ra, hắn vẫn còn chút nhiệt độ đâu…

“Cũng tốt, vậy thì đi dạo một vòng đi.” Hắn gật đầu đáp ứng. Muốn thỏa mãn nguyện vọng của nàng, thật sự là rất đơn giản. Mặc dù, đi dạo loại chợ này, đối với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ không thú vị.

“Thật?” Đôi mắt nàng sáng ngời.

“Nếu đã nói, cũng sẽ không là giả.” Hắn có chút buồn cười nhìn nét mặt của nàng.

“Cảm ơn.” Nét mặt biểu lộ nụ cười ngọt ngào, Hách Thiên Hương nhảy lên xem những quán nhỏ xung quanh.

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, giống như là có vật gì đó muốn bộc phát. Hắn kinh ngạc nhìn thân ảnh của nàng. Nụ cười vừa rồi, nàng lần đầu tiên đối với hắn giơ lên. Thì ra, nàng cười, có thể ngọt như vậy, đẹp như vậy. Buồn cười! Vụ Tịch chậm rãi lắc đầu, mỹ nhân hắn thấy vô số kể, Hách Thiên Hương nhiều lắm là chỉ là con nhóc. Mà hắn, thế nhưng lại muốn nhìn lại một lần nụ cười của nàng. “Vụ Tịch, ngươi mê muội sao?” Hắn lẩm bẩm.

“Uy, ngươi làm sao vậy? Mau tới đây a!” Cách đó không xa, bóng hình xinh đẹp hướng hắn vẫy vẫy tay.

Giơ lên cước bộ, hắn đi tới bên cạnh nàng.”Đang nhìn cái gì?” Vụ Tịch hỏi.

“Cây trâm a.” Hách Thiên Hương chỉ chỉ mấy cây trâm xếp hàng thật chỉnh tề. Mặc dù so ra kém mấy thứ đắt tiền nàng bình thường hay đeo trong Hách phủ, nhưng cũng đặ biết khéo léo, cũng chọc cho nàng vui mắt.

“Những thứ này?” Trong mắt của hắn hiện lên vẻ khinh thường. Toàn bộ những thứ này, không có cái gì đáng để mắt.

“A, đúng a.” Không chú ý vẻ mặt của hắn, nàng chỉ cúi đầu chọn lựa kiểu dáng mình thích.

“Tiểu thư công tử từ từ chọn lựa a, giá tiền bảo đảm công đạo.” Người bán hàng rong một bên thấy bộ dạng Hách Thiên Hương có ý mua trâm, vội vàng bắt đầu chào hỏi.

Cây trâm đá mã não được khảm bạch ngọc, bạch ngọc mặc dù là giả, nhưng mã não là thật. Đá mã não hồng hồng trong suốt ở dưới ánh mặt trời chiết xạ, chiết xạ ra nhiều điểm hào quang.

“Đẹp không?” Nàng giơ cây trâm, hỏi ý kiến của hắn.

Mã não màu đỏ, đỏ đến đau nhói mắt hắn. Màu sắc quá mức tiên diễm, lại dễ dàng khiến hắn không khống chế được.

Tròng mắt đen thu vào, hắn từ trong tay nàng rút lại cây trâm mã não, tiện tay cầm lên một cây trâm trân châu khác, “Ta cảm thấy cái này càng đẹp hơn đâu.”

“Cái này?” Nhưng nàng vẫn thích mã não hơn!

“Đúng, cái này.” Hắn nhợt nhạt cười một tiếng, đem cây trâm mã não thả lại chỗ cũ, “Bởi vì màu đỏ… Là một loại màu sắc vô cùng mang điềm xấu.” Như ma mỵ thấp giọng lẩm bẩm, có áp lực quỷ dị nói không ra lời. Dưới ánh mặt trời, hắn đem cây trâm trân châu cắm vào trong mái tóc đen nhánh của nàng.

Năm nhân ảnh ở trong góc cách đó không xa, nhìn hết thảy trước mắt.

“Ta… Có phải hoa mắt hay không?” Cố Vệ há hốc mồm cứng lưỡi, hoài nghi mình nhìn qua hết thảy đều là giả. Làm sao có thể, chủ tử vô cùng tôn quý kia, thế nhưng sẽ vì một cô gái dân gian mua trâm, kinh khủng hơn chính là, chủ tử lại đích thân đem trâm cài vào tóc đối phương.

“Ngươi hẳn là không có hoa mắt, bởi vì… ta cũng nhìn thấy.” Một bên Phồn Vũ nuốt nuốt nước miếng tuôn ra quá nhiều, hít một hơi thật sâu. Chủ tử thường ngày chưa bao giờ phản ứng với nữ nhân, cư nhiên cùng nữ nhân gọi là Thiên Hương kia sát lại gần như vậy. Sự thật chứng minh, chủ tử đối với nữ nhân vãn là có “một chút điểm” hứng thú.

“Thật sự là rất ít nhìn thấy tình huống như thế.”

“Phải nói là lần đầu tiên đi.”

Ngay cả đám rất ít mở miệng Đường Phong, Tề Ngạo, cũng nhịn không được nữa bàn tán một chút.

“Các ngươi nói, chủ tử làm như vậy, có phải hay không có mục đích gì?” Phồn Vũ nói vấn đề xảy ra.

“Mục đích?”

Mấy người trầm mặc, nghĩ tới đáp án của riêng mình.

Chủ tử là một người tinh thông tính toán, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tính toán trước sau kết quả có bao nhiêu ích lợi. Lần này, hẳn cũng không phải ngoại lệ đi. Dù sao chuyện không có chút ích lợi, chủ tử từ trước đến nay chưa từng lâm vào.

Chỉ chốc lát sau, Cố Vệ reo lên: “Ta biết, chủ tử sẽ không phải là thích nữ tử này đi!” (há há, anh này thông minh thế)

Phanh! Phanh! Phanh!

Mấy quả đấm liên tục đập vào gáy hắn.

“Làm sao có thể, chủ tử làm sao có thể thích một nữ nhân chưa dứt sữa.” (*phụt* ha ha. Cười chết ta mất thôi)

“Huống chi thân phận cô gái kia còn chưa rõ ràng!”

“Chủ tử chẳng qua là đang làm chính sự!” (việc cả đời cũng được coi là chính sự đi, chính, rất chính ấy chứ)

“Ngươi đừng suy đoán lung tung a!”

Mấy người pháo khẩu nhất trí, mãnh liệt nhắm ngay Cố Vệ hét.

Này… hắn là vô tội có được hay không, Cố Vệ không khỏi ủy khuất trừng mắt nhìn. Hắn cũng chỉ là nho nhỏ suy đoán một chút mà thôi a.

“Tóm lại, chúng ta vẫn là trước hết điều tra rõ thân phận của cô gái kia đi.” Cầm đầu Lý Tư buông xuống kết luận. Trước mắt, khẩn yếu nhất, chính là chuyện này.

Tìm được một khách điếm kích thước khá lớn, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch đi vào.

“Khách quan, là muốn ăn cơm hay là ở trọ?” Nhìn thấy có khách, tiểu nhị vội vàng nghênh đón. Sau đó thấy rõ diện mạo Vụ Tịch, không khỏi sửng sốt. Nghĩ hắn ở chỗ này đã từng gặp không ít quan lại quyền quý cùng nhã sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy công tử diện mạo thanh tú như vậy cả người lại lộ ra quý khí.

“Hai gian phòng hảo hạng, còn nữa, đem chút rượu và thức ăn tinh sảo lên.” Vụ Tịch thản nhiên nói, tìm một phòng trang nhã, ngồi xuống.

Chung quanh, sớm đã có không ít khách nhân nhìn về phía này, từ trong mắt những người đó, không khó nhìn ra kinh ngạc, hâm mộ, kinh diễm!

“Thật giống như ngươi rất dễ dàng chọc người khác nhìn chăm chú.” Hách Thiên Hương theo đuôi ngồi xuống, nhìn chung quanh một chút nói.

“Có sao?” Hắn không lắm để ý nói.

“Dĩ nhiên có!” Nàng rất trịnh trọng gật gật đầu, “Ngươi chẳng lẽ không có chú ý tới những con mắt chung quanh nhìn ngươi sao? Bởi vì ngươi diện mạo thật sự rất khó không chọc người khác nhìn chăm chú.” Hơn nữa một thân khí chất đặc biệt kia, lại càng làm người khác muốn bắt chước cũng bắt chước không được.

“Ngươi thật sự cảm thấy diện mạo của ta rất tốt?” Tay phải trắng thuần tựa vào bàn, hắn nửa mở đôi mắt nhìn về nàng.

“Không tệ a.” Nàng đánh giá hắn một cái nói, nếu không phải nàng từ nhỏ nhìn quen mỹ nam Hách gia, chỉ sợ giờ phút này cũng bị hắn mê hoặc đầu óc choáng váng, “Nét thanh tú của ngươi, ở trong nam tử là rất hiếm thấy.” Nàng bình luận như vậy.

Đôi mắt đen như mực tựa như che lên một tầng sa mỏng, lộ ra ý đồ gì đó nàng nhìn không, “Như vậy so với Phong ca của ngươi thì thế nào?” Cái tên từng từ trong miệng nàng nghe được, thì ra muốn quên cũng thật khó khăn đâu.

“Phong ca?” Nàng kinh ngạc chớp mắt mấy cái, “Ngươi nói Phong ca làm cái gì?”

“Hoặc là nói như thế.” Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mép bàn màu đỏ tím, hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi, “Ngươi thích ta, hay là thích Phong ca của ngươi?”

Này còn phải hỏi, đương nhiên là —— “Phong ca a.” (Ha ha, *vỗ bàn* tiểu bạch hết chỗ nói á) Hách Thiên Hương đương nhiên hồi đáp, sau đó thấy được nụ cười âm lãnh ngoài cười nhưng trong không cười âm lãnh của hắn, vội vàng bổ sung, “Ách, dĩ nhiên, ngươi cũng không tồi.” Loại hoàn cảnh này, cũng không thể đắc tội tài chủ là hắn. Người nghèo chí ngắn, cắn người miệng mềm, bắt người nương tay, quả nhiên nói không sai.

Vụ Tịch không nói gì, chẳng qua là ngón tay gõ mặt bàn không hạ xuống.

Trầm mặc thoáng chốc lan tràn giữa hai người.

“Đồ ăn tới đây.” Tiểu nhị kia tiếng kêu to rõ, đúng lúc phá vỡ trầm mặc. Mấy thức ăn tinh sảo, còn có một hồ rượu ngon ướp lạnh bưng lên bàn.

“Khách quan, mấy món ăn này là chiêu bài của bổn điếm, như rượu này, lại là dùng bí phương tổ truyền của chưởng quỹ bổn điếm tạo thành.”

“Rượu này tên gọi là gì?” Thanh âm tựa như dóng suối nhỏ giọt chậm rãi vang lên, Vụ Tịch hỏi.

“Túy ngọa mỹ nhân tất (trên đầu gối mỹ nhân say nằm).” Tiểu nhị đáp, đồng thời châm lên một chén.

Ngón tay thon dài cầm lấy thân chén lạnh như băng, hắn cười nhạt, “Túy ngọa mỹ nhân tất sao… Coi như là một cái tên nhã trí.” Tiện tay ném một khối bạc vụn cho tiểu nhị, tiểu nhị mừng rỡ mặt mày hớn hở. “Cám ơn vị công tử này, nếu có chuyện gì, xin cứ phân phó tiểu nhân.”

“Ừ, ngươi đi xuống trước đi.” Vung tay lên, Vụ Tịch bình lui tiểu nhị.

“Ta… Ta bụng thật đói.” Thẳng đến lúc này, Hách Thiên Hương mới nhớ lại một câu. Cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một khối thịt gà, nàng liền hướng trong miệng đút vào. Không biết tại sao, khi Vụ Tịch mặc niệm tên rượu, nàng cảm giác, cảm giác là lạ. Tim đập có chút không khống chế được tăng nhanh, mà cảm giác như vậy, nàng trước kia chưa từng có. Hắn thậm chí… căn bản là không có nhìn nàng a!

“Ăn chậm một chút, không có người đoạt của ngươi.” Tiếng nói nhàn nhạt, âm điệu thiếu hụt phập phồng, nghe không ra quan tâm hay chán ghét.

“Ta… Ta chỉ thật đói.” Hách Thiên Hương ấp úng nói, mãnh liệt nhai lấy thịt gà trong miệng. Giống như là mượn việc này để che dấu cảm giác kỳ quái trong lòng mình. Cùng hắn chung đụng càng lâu, nàng sẽ trở nên càng kỳ quái. Khi ánh mắt hắn nặng nề, nàng rất dễ dàng có loại cảm giác không thể nắm bắt được. Thịt gà nuốt xuống cổ họng, nàng lại bới vài ngụm cơm vào trong miệng. Cùng hắn đi Lạc Dương, đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Có lẽ ngày sau, nàng sẽ hối hận quyết định hôm nay đi. Cúi đầu, nàng liên tiếp ăn, cho đến khi âm thanh trầm thấp yêu mị như thì thầm ở bên tai nàng vang lên ——

“Ta rất kinh khủng sao?”

“A!” Chợt ngẩng đầu, Hách Thiên Hương liền thấy hé ra khuôn mặt phóng đại trước mặt mình. Vụ Tịch chẳng biết lúc nào đứng lên, nửa người trên lướt qua mặt bàn, để sát đến trước mặt nàng, “Ngươi…” Nàng há hốc mồm, trực giác đem đầu dời ra sau mấy phần.

“Bởi vì nét mặt của ngươi tựa hồ khẩn cấp muốn chạy khỏi nơi này.” Hắn có chút đùa cợt nói. Đồng thời ngón tay đưa về bên khóe miệng của nàng, đem hạt cơm nhẹ nhàng lau đi.

Mặt, có chút bắt đầu nóng lên. Trừ nam tử Hách gia, không ai đối với nàng làm cử chỉ thân mật như thế. Bình thường đụng phải tình huống như thế, nàng nên hung hăng một cước đem hắn đá văng ra a. Nhưng ở dưới ánh mắt của hắn, nàng thế nhưng tay chân như nhũn ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, “Làm sao ngươi có thể…”

“So với ta, ngươi càng giống tên tiểu quỷ đi.” Hắn đem ngón tay dính hạt cơm đưa đến trước mặt nàng.

Tiểu quỷ! Nàng làm sao giống tiểu quỷ! Hách Thiên Hương trợn mắt nhìn Vụ Tịch một cái.

Mới vừa rồi ăn nóng nảy, một nửa là vì che dấu cảm giác kỳ quái trong tâm, một nửa khác thì thật sự đói bụng. Nghĩ nàng bình thời, cho dù không thể trở thành đại gia khuê tú điển phạm, tốt xấu gì cũng được khen ngợi có giáo dưỡng, “Ta mười sáu, không phải tiểu quỷ.” Đối với xưng hô này, nàng cự tuyệt tiếp nhận.

“Nhưng ta cũng đã mười chín.” Ngữ khí không sợ hù chết người, ít nhất Hách Thiên Hương cũng bị dọa đến trợn mắt há mồm. (ồ, vậy Tịch ca thật sự là còn trẻ con ấy chứ nhờ)

“Ngươi… Ngươi… Ngươi mười chín rồi?” Cho xin đi, hắn gương mặt như tiểu hài tử, nhìn thế nào cũng không giống người mười chín đi.

“Không giống sao?”

Này… Dung mạo của hắn không giống, nhưng tính tình của hắn, cũng cảm giác so với nàng thành thục hơn chút ít, “Giống!” Nàng bĩu môi, phun ra một chữ.

“A.” Môi mỏng đột nhiên cười một tiếng, hắn vươn ra đầu lưỡi, đem ngón tay dính hạt cơm cuốn vào trong miệng, “Lãng phí không phải là một thói quen tốt đâu.” (*phun máu mũi* aaaa…. Nhanh nhanh, nhai viên sắt bổ sung máu a)

“Ai, đó là ta mới vừa rồi…” Má phấn như bị lửa đốt, nàng lúng ta lúng túng nhìn hạt cơm bị hắn nuốt vào bụng. Những hạt cơm này… Là nàng vừa mới chạm qua a! “Có cái gì không ổn sao?” Hắn nhướng lông mày, biết rõ còn cố hỏi.

Đương nhiên là không ổn, hơn nữa còn là thiên đại không ổn! Bất quá, nàng một nữ tử gia như thế nào nói ra miệng a!”Ngươi rất thích uống rượu sao?” Nàng loạn xạ giật đề tài, chuyện vừa rồi coi như chưa có phát sinh đi.

“Uống xoàng có thể vui vẻ tâm tình.” Vụ Tịch nói, lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

Hách Thiên Hương chậm rãi thở dài, liếm liếm đôi môi hơi khô sáp, “Vậy vị của rượu kia thế nào?”

“Trong đắng có ngọt, ngươi muốn thử sao?” Hắn hỏi, trong mắt cười, đang chờ câu trả lời của nàng.

Thử? Lòng hiếu kỳ của Hách Thiên Hương bị câu khởi. Từ nhỏ đến lớn, nàng thật sự là chưa say rượu, bởi vì không ai cho phép nàng uống.

“Ngươi để cho ta uống rượu?” Nàng hoài nghi hỏi.

“Vậy là ngươi không muốn thử?”

“Không có a, không có!” Nàng vội vàng khoát khoát tay, cơ hội tốt như thế, thế nào có thể bỏ qua đâu!

Cầm qua một cái chén, nàng cầm lên bầu rượu tự rót cho mình một chén. Cô! Học bộ dạng cha nàng, nàng rất dũng cảm uống một hơi cạn sạch. (chẹp chẹp *lắc lắc đầu* sao mà lại dại dột thế không biết)

“Thật lạnh!” Đây là cảm giác duy nhất sau khi nàng uống xong, cái gì đắng, cái gì ngọt, đều không có thưởng ra.

“Xem ra tửu lượng của ngươi tựa hồ không tệ.” Hắn nhìn sắc mặt không thay đổi của nàng một chút rồi nói.

“Kia có thể là bởi vì ta lão… Ách, sư phụ tửu lượng tựu thực không tệ đi.” Cha cái chữ cuối cùng này ở cửa miệng vội vàng phanh lại.

Cầm lấy bầu rượu, Hách Thiên Hương lại tự rót cho mình một chén.

“Thì ra là như vậy a.” Vụ Tịch vuốt cằm, bưng lên chén rượu, uống nhẹ một ngụm rượu trong chén. Đúng là rất lạnh, bất quá rượu như vậy, tác dụng cũng chậm hơn. Trên đầu gối mỹ nhân say nằm… Là ám chỉ, cho dù là anh hùng cũng sẽ say đi.

Hách Thiên Hương uống một chén lại một chén, cho đến chén thứ mười, cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng say rượu, “Ta thật giống như cuối cùng cũng nếm được mùi vị trong đắng có ngọt.” Chủ yếu là bởi vì… rượu này quá lạnh, cảm giác tựa như gặm khối băng giống nhau.

“Vậy thì tốt rồi.” Hắn nhìn nàng bắt đầu hiện lên hai gò má hồng hồng, “Bất quá rượu không nên uống nhiều, sẽ làm mình bị thương.” (chiêu này của Tịch ca quá hiểm đi)

“Bị thương?” Nàng chớp mắt mấy cái, không giải thích được ý tứ của hắn.

“Bởi vì ngươi rất nhanh sẽ say ngã.” Hắn mỉm cười giải thích.

Cắc rằng chỉ chốc lát sau, nàng… hẳn là sẽ say.

Phanh!

Đầu đặt trên bàn, Hách Thiên Hương rốt cục ở thời điểm uống xong chén thứ mười sáu, rất đáng thất vọng say ngã. (rốt cục âm mưu của người nào đó đã thành hiện thực)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương