Hoàng Tử Cát Tường
-
Chương 12
An Dương mặc dù là một huyện, nhưng trình độ náo nhiệt lại không thể so với phủ Hà Nam.
Vừa vào huyện An Dương, Hách Thiên Hương liền cảm giác được bốn phương tám hướng vọt tới nhân khí. Người An Dương nhiệt tình, vô luận ngươi là người địa phương hay người bên ngoài, cũng sẽ nhiệt tình tiếp đón.
Bất quá, có một hiện tượng kỳ quái, đó chính là thật nhiều nam tử trẻ tuổi cùng hướng một hướng chạy.
“Đại thẩm, đây là chuyện gì xảy ra a? Tại sao những người này đều hướng cùng một hướng chạy?” Tay nắm loa tử, Hách Thiên Hương hỏi một phụ nhân mặc áo vải thô trước mặt.
“Ai, vị cô nương này nhất định là mới tới An Dương đi.” Phụ nhân hỏi, thuận tiện đánh giá Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch đứng một bên không lên tiếng.
“Đúng a.” Nàng gật đầu.
“Ngày hôm nay a, là ngày nữ nhi của huyện luyện đại nhân huyện An Dương chúng ta Quý Vũ Nhu cử hành ném tú cầu chọn rể. Bất kể người bổn huyện hay huyện khác, chỉ cần gia thế trong sạch, chưa lấy vợ, đều có thể đi tham gia.” Phụ nhân mở ra máy hát, “Quý cô nương này a, cũng không phải là ta nói ngoa, nhưng là mỹ nhân nổi danh của bổn huyện, từ sau khi trưởng thành, trong nhà cánh cửa nào cũng đều nhanh bị bà mai đạp phá. Bây giờ lại nói muốn công khai chọn rể, tiểu hỏa trẻ tuổi làm thế nào còn có thể ngồi không, sáng sớm đã đi chờ dưới lâu.”
“Ném tú cầu chọn rể a…” Hách Thiên Hương lẩm bẩm, vẻ mặt vốn mỏi mệt boongc chốc trở thành hư không, chuyển thành khuôn mặt hưng phấn. Hành tẩu giang hồ, khó được gặp chuyện này, không tới xem làm sao không làm mình … thất vọng a.
“Đại thẩm, chỗ cầu thân ở nơi nào đâu a?” Nàng hăng trí bừng bừng hỏi.
“Cô nương cũng tính đi?” Phụ nhân ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn Hách Thiên Hương, sau đó lại đưa ánh mắt đặt trên người Vụ Tịch, nhưng ngay sau đó lộ ra một bộ thần sắc hiểu rõ, “Vị công tử này tướng mạo thật sự tuấn tú, nếu công tử tham gia, khó bảo toàn sẽ không bị Quý tiểu thư chọn trúng.”
Đôi mắt màu đenlạnh lùng đảo qua, vẻ mặt Vụ Tịch không chút thay đổi.
Ngay dưới ánh mắt như thế, phụ nhân đột nhiên cảm thấy cả người phát run. Xương sống cùng lông tơ rối rít dựng lên. Chuyện gì xảy ra? Công tử trước mắt, chẳng qua là một người trẻ tuổi a, huống chi nàng mới vừa rồi cũng không nói gì không thể nói… Không được, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ nàng sẽ…
Lấy ra khăn tay, phụ nhân lau lau mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay, vội vàng muốn rời khỏi nơi này.
“Đại thẩm, ngươi còn chưa nói địa điểm đâu!” Hách Thiên Hương một phen kéo ống tay áo phụ nhân nói.
“Vọng tinh lâu thành… thành đông, từ nơi này, chỉ cần một khắc đồng hồ có thể đi tới.” Nói xong, phụ nhân giật ống tay áo trở về, cũng không quay đầu lại vội vàng rời đi.
“Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Cũng không có bầy sói đuổi theo nàng.” Nhìn bóng lưng phụ nhân rời đi, Hách Thiên Hương không nhịn được thì thầm.
“Có lẽ bởi vì nàng cảm thấy nàng nói cái gì không nên nói đi.” Vụ Tịch thản nhiên nói, sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời như hiện ra từng tia sáng.
Hách Thiên Hương cau mày suy nghĩ một chút, “Có sao?” Đại thẩm nói rất bình thường a.
“Có lẽ có đâu.” Chọn trúng? Chỉ là một Huyện lệnh chi nữ, cũng có tư cách tới chọn hắn?
“Quên đi, không nghĩ nữa.” Nàng nhún nhún vai, đem vấn đề vứt sau gáy, “Đi thôi, chúng ta mau chút tới Vọng Tinh lâu, chậm chạp có thể bị cản không vào nổi chỗ náo nhiệt này.” Nàng bây giờ trong đầu chỉ muốn nhìn một chút ném tú cầu chọn rể là như thế nào rầm rộ.
“Ngươi thật tính đi?” Hắn hơi nhíu mày. Đối với chuyện này, hắn không có chút hăng hái.
“Đó là đương nhiên.” Có náo nhiệt khởi cũng không nhìn, “Hơn nữa không chừng ngươi thật đúng là sẽ bị… Ách, Quý tiểu thư chọn trúng đâu, nghe đại thẩm kia nói, Quý tiểu thư hẳn là rất đẹp đi, như vậy, ngươi cũng không thiệt thòi, nàng tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh chi nữ đâu.” Nàng hướng hắn nháy mắt nói. Nếu Vụ Tịch thật sự có thể bị Quý tiểu thư chọn trúng, vậy có phải hay không đại biểu cho lời cưới nàng hắn nói lúc trước, có thể tự động trở thành bỏ đi rồi?
“Đừng nói những lời ta không thích nghe.” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ trên môi nàng. Những lời này của nàng, không phải hắn vui lòng nghe, lại càng không phải là lời hắn muốn nghe. Nàng có biết, hắn nếu hứa hẹn sẽ lấy nàng, vậy sẽ không lấy những nữ tử khác.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cảm thụ được cái lạnh nhè nhẹ trên ngón tay hắn.
“Bởi vì tính nhẫn nại của ta, có đôi lúc cũng sẽ không quá tốt.” Hắn vừa nói, lộ ra nụ cười ôn nhu, nhưng trong ánh mắt phản chiếu vẻ mặt có chút kinh ngạc của nàng.
Hỉ nộ vô thường, âm tình bất định. Đây là đánh giá của Hách Thiên Hương về Vụ Tịch.
Hắn luôn rất dễ dàng thấy rõ tâm tư người khác, nhưng người khác lại không cách nào nhìn thấu tâm tư của hắn. Dùng một tầng màu đen nghiêm mật bao trùm mình, hắn như vậy, thường xuyên làm cho nàng không biết làm sao.
Nhất là khi gương mặt hắn vẽ lên loại nụ cười theo thói quen này, nàng lại không biết làm cách nào tránh đi nụ cười của hắn.
Bất quá bất kể như thế nào, một khắc đồng hồ sau, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch vẫn đi tới bên dưới Vọng Tinh lâu.
Kết cấu ba tầng lầu. Một tửu lâu nổi tiếng nhất huyện An Dương, bất quá hôm nay, hiển nhiên đã bị Quý gia bao trọn. Trong tửu lâu, trừ Quý huyện lệnh, Quý Vũ Nhu, tất cả đều là hạ nhân Quý phủ.
Quý mẫu mất sớm, vì vậy Quý Vũ Nhu từ nhỏ do phụ thân nuôi lớn, tình cảm cha con tự nhiên rất sâu sắc.
“Nhu Nhi, thật ra chỉ cần ngươi thay đổi tâm ý, phụ thân có thể lập tức liền bãi bỏ chuyện này.” Quý lão gia nhìn đám người chật ních dưới ban công một chút, lại một lần nữa nói.
Loại chọn rể này, không giống bình thường, có chọn đến con rể thế nào, hắn cũng hoàn toàn không biết. Nhu Nhi là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn đương nhiên không hy vọng nàng nát bét cuộc đời mình như thế.
“Phụ thân, nữ nhi tâm ý đã quyết, hết thảy chi bằng dựa vào ý tứ trời cao, nếu là trời cao thương tiếc nữ nhi, tự sẽ cho nữ nhi một vị hôn phu tốt; nếu trời cao không thương, như vậy nữ nhi cũng nhận.” Quý Vũ Nhu vẻ mặt kiên quyết. Bi thương đến chết tâm. Nếu không phải là người mình yêu, như vậy gả cho người nào, có gì khác nhau chớ?
“Hoang đường!” Quý lão gia quát lên, “Lấy danh tiếng Quý phủ ở An Dương, ngươi muốn tìm vị hôn phu tốt còn sợ tìm không được sao? Chỉ cần ngươi gật đầu một cái, phụ thân lập tức tìm cho ngươi một phu quân thượng hạng. Muốn đầy bụng kinh luân, hay muốn võ công trác tuyệt đều tùy ngươi chọn.”
“Nhưng … Những người này cũng không phải là Hách đại ca.” Nàng cười khổ một tiếng, “Phụ thân, ta biết ngươi đau lòng nữ nhi, nhưng ngươi đã dán ra bố cáo, nói nữ nhi sẽ trước mặt mọi người chọn phu quân, vậy hôm nay, sao có thể lật lọng. Như vậy, chẳng phải sẽ bị người cả huyện An Dương chê cười?”
“Đứa nhỏ này, Hách Thiên Phong hắn… Ai…” Quý lão gia bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa nhỏ Hách gia này trong mắt hắn Thiên Phong đối với Nhu Nhi vẫn quy củ, lễ nghĩa. Cho tới bây giờ chưa từng đáp lại Nhu Nhi, đương nhiên, cũng không thể nói là phụ bạc nàng.
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, trách Nhu Nhi nhà mình quá hết hy vọng.
“Nếu tâm ý của ngươi như thế, vậy phụ thân… Sẽ không nói gì nữa.” Quý lão gia chỉ nha hoàn ở một bên. “Hỉ Nhi, canh giờ sắp đến, hầu hạ tiểu thư cẩn thận.” “Dạ, lão gia!” Hỉ Nhi lĩnh mệnh.
Quý lão gia lắc đầu, đi tới một bên, buồn bực uống trà. Hỉ Nhi đứng ở bên cạnh Quý Vũ Nhu, cầm lên gương đồng nói: “Tiểu thư, có cần trang điểm lại hay không?” “Không cần.” Quý Vũ Nhu phất tay nói, “Bộ dạng hời hợt này, cần gì phải giả vờ đâu.”
“Dạ.” Hỉ Nhi nghe lời buông gương đồng xuống.
“Hỉ Nhi.” Quý Vũ Nhu cắn cắn môi dưới.
“Có nô tỳ.”
“Hách công tử… Hôm nay không đến sao?”
“Nghe Tiểu Lý hầu hạ Hách công tử nói, Hách công tử hôm nay sáng sớm đã đi ra ngoài.” Từ trước đến giờ hẳn là cố ý muốn tránh đi.
“Vậy sao?” Quý Vũ Nhu lẩm bẩm. Ngay cả một khắc cuối cùng này, hắn cũng cố ý muốn tránh đi. Một hàng lệ, chậm rãi từ trên gương mặt chảy xuống.
“Tiểu thư, mau lau một chút, hôm nay không phải là ngày rơi lệ.” Hỉ Nhi cuống quít móc ra khăn tay, lau nước mắt trên gương mặt chủ tử mình.
Đông!
Một tiếng chiêng đồng vang lên, tuyên cáo canh giờ đã đến.
“Tiểu thư!” Hỉ Nhi trên mặt có chút bối rối, giống như thứ gì đó sẽ phải mất đi.
“Không có gì, cuối cùng cũng phải bắt đầu.” Nụ cười mỹ lệ nở ra trên mặt Quý Vũ Nhu, nàng —— sẽ được giải thoát sao?
…
Bắt đầu, cuối cùng cũng bắt đầu.
Hách Thiên Hương kéo dài cổ, dùng sức nhìn về phía bóng hình xinh đẹp trên ban công kia.
Bởi vì bọn họ tới chậm, vị trí thuận lợi dưới ban công sớm bị mọi người chiếm cứ, thêm nữa Vụ Tịch lại không chịu nhập vào đám đông, cho nên bọn họ chỉ có thể ở hơi xa một chút mà nhìn.
Quý tiểu thư vừa lộ mặt, chung quanh liên tục tuôn ra tiếng ủng hộ.
Khuôn mặt ôn nhu, da thịt như tuyết, đôi mắt đen nhánh, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ nhàn nhạt sầu bi, lại càng khiến người khác thương tiếc, chắc rằng cho dù là tuyệt sắc giai nhân, cũng không hơn gì.
“Thật là đẹp a!” Hách Thiên Hương há hốc miệng, kìm lòng không đước lẩm bẩm. Nói đến nhãn lực, nàng tự nhận không kém, cho nên mặc dù đứng xa chút ít, nhưng vẫn thấy rõ ràng dung nhan Quý Vũ Nhu.
“Đúng là rất đẹp.” Vụ Tịch một bên đạm ngữ nói, “Bất quá cũng không làm cho người ta có bất kỳ cảm giác động tâm.” Ít nhất không làm cho hắn sinh ra bất kỳ cảm giác động tâm.
“Cái đó mới không!” Hách Thiên Hương lè lưỡi phủ nhận, “Nếu như ta là nam tử, nhất định sẽ muốn cưới nàng làm vợ.” Không hiểu sao, nàng đối với Quý Vũ Nhu cảm giác đầu tiên vô cùng tốt. Có lẽ là vì bi sầu nhàn nhàn trên hai đầu lông mày của nàng đi, làm cho nàng không nhịn được muốn vuốt lên, muốn thấy thấy nàng nở nụ cười.
Hắn liếc nàng một cái, không hề để ý tới lời cảm thán của nàng.
Lúc này, Quý Vũ Nhu đứng trên đài, bất quá kỳ quái chính là, trong tay của nàng không cầm bất kỳ tú cầu nào, mà một người thị vệ đứng sau lưng nàng, trong tay cầm một khối cầu đồng vàng óng, nhìn qua hơi có chút nặng, đỉnh cầu còn gim mấy dải băng màu đỏ. (chơi hiểm thật, bà ném tú cầu mà ném cầu đồng thế thì có mà lủng đầu con nhà người ta à?)
“Sẽ không phải là tính ném quả cầu này đi.” Hách Thiên Hương mở trừng hai mắt, thì thào lẩm bẩm. Loại cầu này từ ba tầng lầu khán đài nện xuống, sợ rằng có thể tiếp được không có mấy người.
Những người ở dưới ban công, hiển nhiên cũng chú ý tới “tú cầu” này, thanh âm kêu gọi càng vang lên.
“Vậy cũng là ném tú cầu sao?”
“Rốt cuộc còn để cho người ta đón hay không a!”
“Sớm biết phải đi luyện võ mấy năm.”
“Nơi này có người nào biết võ công a!”
Tiếng động lớn xôn xao liên tiếp, người bất mãn hành động này rất nhiều. Dù sao đại đa số mọi người là dân chúng bình thường, khí lực không có mấy, luyện qua võ thì càng ít. Tú cầu nện xuống, có thể có mấy người muốn.
Xung quanh ban công, có quan binh Quý lão gia đặc biệt từ trong nha môn điều tới duy trì trật tự hiện trường, một người đứng ra, cất cao giọng nói: “Xin chư vị công tử lượng sức mà đi, nếu bất hạnh bị tú cầu đập trúng mà thương vong, đừng trách chúng ta không nói trước.”
Giọng nói vừa buông xuống, lập tức liền có mấy người vọt ra bên ngoài. Sau đó, lại lục tục có mấy người đi ra.
Mặc dù có một bộ phận người đi ra, nhưng sóng người vây phía dưới vẫn không ít. Xem ra người muốn lấy Quý Vũ Nhu vẫn rất nhiều, dù sao nếu may mắn đón được tú cầu, không chỉ nhận được mỹ nhân, còn có thể trở thành rể hiền của Huyện lệnh.
Đông! Lại một tiếng chiêng vang lên.
Quý Vũ Nhu ngắm nhìn đám người dưới đài, hướng về phía thị vệ bên cạnh đang giơ cầu đồng nói: “Ném đi.”
“Tiểu thư xin chỉ thị phương hướng.” Thị vệ nói.
Ngón tay dài nhỏ và trắng nõn chỉ một cái phương hướng, thị vệ liền quát to một tiếng, cầu đồng rơi xuống.
Trong đám người, bộc phát ra từng trận tiếng vang, vốn đang hăng hái mười phần, lúc này không ngững tránh né cầu đồng giáng xuống. Mà có mấy người rõ ràng có võ công, thì ngươi một quyền, ta một cước lẫn nhau tranh đoạt tú cầu.
Cầu không rơi xuống đất, thanh âm tranh chấp lại một lớp một lớp cao hơn.
Hách Thiên Hương chắc lưỡi hít hà, nhìn tình cảnh trước mắt, “Thiên a! Tình cảnh như thế, thật là đồ sộ, thật là dữ dội…”
“Nhàm chán!” Hai chữ ngắn ngủn, cắt đứt cảm thán nàng đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
“Ngươi ——” hắn tốt xấu gì cũng phải đợi nàng đem cảm thán phát biểu xong rồi hãy nói a, “Ngươi chẳng lẽ không ngạc nhiên sao? Nhiều người như vậy, cướp một viên cầu, hơn nữa trong đó còn có mấy người cao thủ võ lâm.” Chỉ nhìn bọn họ vừa đoạt cầu, vừa đánh nhau, lại có một loại hưởng thụ a. (Trời, thì ra hai anh chị này đều BT như nhau)
“Chiêu thức thô thiển, chuyển động không thực.” Vụ Tịch nhàn nhạt dưới đất bình luận.
“…” Hách Thiên Hương không nói gì ngửa mặt lên trời nhìn nhiều đóa mây trắng đang bay, so với công phu hắn đã thi triển qua, những người đó thật sự là kém hơn một chút. Bất quá… Hắn lại không muốn đoạt, “Thật ra thì nếu ngươi bây giờ đoạt lấy trái cầu kia, tỷ lệ chiến thắng là rất lớn.” Nàng hảo tâm đề nghị. Cũng không tin hắn nhìn thấy diện mạo Quý Vũ Nhu đẹp như vậy, còn có thể không động tâm.
“Loại này cầu, còn chưa đủ tư cách để ta đoạt.” Vụ Tịch ngữ khí mang đùa cợt nói.
“Sẽ không phải ngươi sợ đoạt không được đi.” Hách Thiên Hương tự động đem đùa cợt trong giọng nói của đối phương cho quên.
“A…” Khóe miệng xinh đẹp gợi lên độ cong tựa tiếu phi tiếu, thấy vậy nàng không khỏi đánh rùng mình. Hắn giả cười loại này, nàng nhất không ưa.
“Ngươi có thể hay không…”
“A!” Trong sóng người dội lên một trận kinh hô, cắt đứt lới nói của Hách Thiên Hương. Ánh mắt mọi người, toàn bộ đều hướng nàng bắn tới.
Chuyện gì xảy ra? Nàng chớp mắt mấy cái, sau đó lại ngẩng đầu, cầu đồng màu vàng, đang hướng nàng đập tới.
Không phải chứ, nàng rõ ràng cách khán đài thật xa a. Đầu óc cảm giác trống rỗng, nàng thậm chí đã quên, lúc này việc nàng nên làm nhất là bỏ chạy.
Làm sao bây giờ? Nếu nện vào đầu nàng, nàng nhất định sẽ chết, cho dù may mắn đập trúng thân thể nàng, đoán chừng không phải là tay tàn, thì cũng là chân phế đi.
Há miệng, mới muốn thả ra một tiếng thét chói tai, rồi lại bị một đợt sóng kinh hô dừng lại.
Một cây Tàm Ti, mảnh như kim bắn về phía quả cầu bằng đồng, quả cầu dày, như ở trong một trận dao động, bị thẳng tắp định tại một bên vách tường.
Miệng, há lại mở, mở lại há. Hách Thiên Hương lăng lăng nhìn Vụ Tịch vẻ mặt mỉm cười, tay cầm Thiên Tàm Ti. Thiên Tàm Ti mềm mại như vậy, ở trong tay của hắn lại có vẻ vô cùng cứng rắn.
Hắn… Hắn cứu nàng sao? Lần thứ hai cứu nàng. Mồ hôi lạnh, trong lúc vô tình đã trải rộng toàn thân, rốt cục lại có cảm giác sống lại.
Chỉ là võ công của hắn cao như vậy sao? Nếu muốn đem Thiên Tàm Ti vận dụng đến cảnh giới như thế, cần nội lực cực kỳ thâm hậu.
Không riêng Hách Thiên Hương ngu ngơ, quanh mình một đám người cũng ngu ngơ.
Ngón tay thon dài nắm sợi tơ, sau đó trong nháy mắt, ngón trỏ gảy nhẹ, một trận rung động trên sợi tơ truyền tới cầu đồng. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cầu đông màu vàng bể thành từng mãnh, rơi trên mặt đất.
Vụ Tịch giơ tay lên, thu hồi Tàm Ti, đi tới trước mặt Hách Thiên Hương, “Ngươi không sao chứ.” Vươn tay, hắn vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn của nàng.
“Ta…” Nàng ngẩn người, nhưng ngay sau đó mãnh liệt lắc đầu, “Ngươi… công lực của ngươi…”
“Chẳng qua là không sai biệt lắm mau khôi phục mà thôi.” Đối với việc này, hắn vô tình giấu diếm.
“Tú cầu kia…”
“Chỉ cần là vật sẽ làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ khiến nó không còn toàn vẹn.” Hắn nói vân đạm phong khinh. (A~~~~~ *mơ màng*)
Cô Lỗ!
Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng trong cổ họng. Tâm, thế nhưng trong nháy mắt mãnh liệt nhúc nhích, kịch liệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng không được tự nhiên cắn cắn môi môi, muốn tránh tầm mắt vô cùng trực tiếp kia.
“Lão… Lão gia…” Trong Vọng Tinh lâu, tiểu bộc bên cạnh không nhịn được mở miệng gọi Quý lão gia còn bị vây trong trạng thái ngu ngơ. Ai cũng không nghĩ tới, trong quá trình chọn rể, sẽ xuất hiện tình cảnh như thế.
“A!” Quý lão gia đột nhiên phục hồi tinh thần.
“Cái này, Làm… Làm sao bây giờ a?” Tiểu bộc cẩn thận hỏi.
“Quấy rối hiện trường, đương nhiên là bắt lại, nếu không còn có thể như thế nào!” Quý lão gia trừng mắt nói. Bất quá, tạ ơn trời đất ban tặng loạn vừa rồi, chọn rể lần này cũng là không giải quyết được gì. Không biết chuyện này có tính là chuyện tốt hay không?
“Dạ, dạ, đem hai người bọn họ bắt lại.” Tiểu bộc lĩnh mệnh, ngay sau đó chạy đến bên cạnh đầu mục bắt người nhắn nhủ mệnh lệnh của lão gia.
Chưa đến một lát sau, một đám người trong nha môn liền đem Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch bao vây.
Cầm đầu đầu mục bắt người hét lớn một tiếng: “Người đâu, đem hai người này mang về nha môn cho ta.”
“Dạ!”
“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên thấy loại ỷ thế này, Hách Thiên Hương liếm liếm môi, không nhịn được kéo kéo tay áo Vụ Tịch.
“Không có chuyện gì.” Hắn nhìn nàng một cái, chắp tay mà cười.
Vừa vào huyện An Dương, Hách Thiên Hương liền cảm giác được bốn phương tám hướng vọt tới nhân khí. Người An Dương nhiệt tình, vô luận ngươi là người địa phương hay người bên ngoài, cũng sẽ nhiệt tình tiếp đón.
Bất quá, có một hiện tượng kỳ quái, đó chính là thật nhiều nam tử trẻ tuổi cùng hướng một hướng chạy.
“Đại thẩm, đây là chuyện gì xảy ra a? Tại sao những người này đều hướng cùng một hướng chạy?” Tay nắm loa tử, Hách Thiên Hương hỏi một phụ nhân mặc áo vải thô trước mặt.
“Ai, vị cô nương này nhất định là mới tới An Dương đi.” Phụ nhân hỏi, thuận tiện đánh giá Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch đứng một bên không lên tiếng.
“Đúng a.” Nàng gật đầu.
“Ngày hôm nay a, là ngày nữ nhi của huyện luyện đại nhân huyện An Dương chúng ta Quý Vũ Nhu cử hành ném tú cầu chọn rể. Bất kể người bổn huyện hay huyện khác, chỉ cần gia thế trong sạch, chưa lấy vợ, đều có thể đi tham gia.” Phụ nhân mở ra máy hát, “Quý cô nương này a, cũng không phải là ta nói ngoa, nhưng là mỹ nhân nổi danh của bổn huyện, từ sau khi trưởng thành, trong nhà cánh cửa nào cũng đều nhanh bị bà mai đạp phá. Bây giờ lại nói muốn công khai chọn rể, tiểu hỏa trẻ tuổi làm thế nào còn có thể ngồi không, sáng sớm đã đi chờ dưới lâu.”
“Ném tú cầu chọn rể a…” Hách Thiên Hương lẩm bẩm, vẻ mặt vốn mỏi mệt boongc chốc trở thành hư không, chuyển thành khuôn mặt hưng phấn. Hành tẩu giang hồ, khó được gặp chuyện này, không tới xem làm sao không làm mình … thất vọng a.
“Đại thẩm, chỗ cầu thân ở nơi nào đâu a?” Nàng hăng trí bừng bừng hỏi.
“Cô nương cũng tính đi?” Phụ nhân ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn Hách Thiên Hương, sau đó lại đưa ánh mắt đặt trên người Vụ Tịch, nhưng ngay sau đó lộ ra một bộ thần sắc hiểu rõ, “Vị công tử này tướng mạo thật sự tuấn tú, nếu công tử tham gia, khó bảo toàn sẽ không bị Quý tiểu thư chọn trúng.”
Đôi mắt màu đenlạnh lùng đảo qua, vẻ mặt Vụ Tịch không chút thay đổi.
Ngay dưới ánh mắt như thế, phụ nhân đột nhiên cảm thấy cả người phát run. Xương sống cùng lông tơ rối rít dựng lên. Chuyện gì xảy ra? Công tử trước mắt, chẳng qua là một người trẻ tuổi a, huống chi nàng mới vừa rồi cũng không nói gì không thể nói… Không được, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ nàng sẽ…
Lấy ra khăn tay, phụ nhân lau lau mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay, vội vàng muốn rời khỏi nơi này.
“Đại thẩm, ngươi còn chưa nói địa điểm đâu!” Hách Thiên Hương một phen kéo ống tay áo phụ nhân nói.
“Vọng tinh lâu thành… thành đông, từ nơi này, chỉ cần một khắc đồng hồ có thể đi tới.” Nói xong, phụ nhân giật ống tay áo trở về, cũng không quay đầu lại vội vàng rời đi.
“Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Cũng không có bầy sói đuổi theo nàng.” Nhìn bóng lưng phụ nhân rời đi, Hách Thiên Hương không nhịn được thì thầm.
“Có lẽ bởi vì nàng cảm thấy nàng nói cái gì không nên nói đi.” Vụ Tịch thản nhiên nói, sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời như hiện ra từng tia sáng.
Hách Thiên Hương cau mày suy nghĩ một chút, “Có sao?” Đại thẩm nói rất bình thường a.
“Có lẽ có đâu.” Chọn trúng? Chỉ là một Huyện lệnh chi nữ, cũng có tư cách tới chọn hắn?
“Quên đi, không nghĩ nữa.” Nàng nhún nhún vai, đem vấn đề vứt sau gáy, “Đi thôi, chúng ta mau chút tới Vọng Tinh lâu, chậm chạp có thể bị cản không vào nổi chỗ náo nhiệt này.” Nàng bây giờ trong đầu chỉ muốn nhìn một chút ném tú cầu chọn rể là như thế nào rầm rộ.
“Ngươi thật tính đi?” Hắn hơi nhíu mày. Đối với chuyện này, hắn không có chút hăng hái.
“Đó là đương nhiên.” Có náo nhiệt khởi cũng không nhìn, “Hơn nữa không chừng ngươi thật đúng là sẽ bị… Ách, Quý tiểu thư chọn trúng đâu, nghe đại thẩm kia nói, Quý tiểu thư hẳn là rất đẹp đi, như vậy, ngươi cũng không thiệt thòi, nàng tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh chi nữ đâu.” Nàng hướng hắn nháy mắt nói. Nếu Vụ Tịch thật sự có thể bị Quý tiểu thư chọn trúng, vậy có phải hay không đại biểu cho lời cưới nàng hắn nói lúc trước, có thể tự động trở thành bỏ đi rồi?
“Đừng nói những lời ta không thích nghe.” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ trên môi nàng. Những lời này của nàng, không phải hắn vui lòng nghe, lại càng không phải là lời hắn muốn nghe. Nàng có biết, hắn nếu hứa hẹn sẽ lấy nàng, vậy sẽ không lấy những nữ tử khác.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cảm thụ được cái lạnh nhè nhẹ trên ngón tay hắn.
“Bởi vì tính nhẫn nại của ta, có đôi lúc cũng sẽ không quá tốt.” Hắn vừa nói, lộ ra nụ cười ôn nhu, nhưng trong ánh mắt phản chiếu vẻ mặt có chút kinh ngạc của nàng.
Hỉ nộ vô thường, âm tình bất định. Đây là đánh giá của Hách Thiên Hương về Vụ Tịch.
Hắn luôn rất dễ dàng thấy rõ tâm tư người khác, nhưng người khác lại không cách nào nhìn thấu tâm tư của hắn. Dùng một tầng màu đen nghiêm mật bao trùm mình, hắn như vậy, thường xuyên làm cho nàng không biết làm sao.
Nhất là khi gương mặt hắn vẽ lên loại nụ cười theo thói quen này, nàng lại không biết làm cách nào tránh đi nụ cười của hắn.
Bất quá bất kể như thế nào, một khắc đồng hồ sau, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch vẫn đi tới bên dưới Vọng Tinh lâu.
Kết cấu ba tầng lầu. Một tửu lâu nổi tiếng nhất huyện An Dương, bất quá hôm nay, hiển nhiên đã bị Quý gia bao trọn. Trong tửu lâu, trừ Quý huyện lệnh, Quý Vũ Nhu, tất cả đều là hạ nhân Quý phủ.
Quý mẫu mất sớm, vì vậy Quý Vũ Nhu từ nhỏ do phụ thân nuôi lớn, tình cảm cha con tự nhiên rất sâu sắc.
“Nhu Nhi, thật ra chỉ cần ngươi thay đổi tâm ý, phụ thân có thể lập tức liền bãi bỏ chuyện này.” Quý lão gia nhìn đám người chật ních dưới ban công một chút, lại một lần nữa nói.
Loại chọn rể này, không giống bình thường, có chọn đến con rể thế nào, hắn cũng hoàn toàn không biết. Nhu Nhi là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn đương nhiên không hy vọng nàng nát bét cuộc đời mình như thế.
“Phụ thân, nữ nhi tâm ý đã quyết, hết thảy chi bằng dựa vào ý tứ trời cao, nếu là trời cao thương tiếc nữ nhi, tự sẽ cho nữ nhi một vị hôn phu tốt; nếu trời cao không thương, như vậy nữ nhi cũng nhận.” Quý Vũ Nhu vẻ mặt kiên quyết. Bi thương đến chết tâm. Nếu không phải là người mình yêu, như vậy gả cho người nào, có gì khác nhau chớ?
“Hoang đường!” Quý lão gia quát lên, “Lấy danh tiếng Quý phủ ở An Dương, ngươi muốn tìm vị hôn phu tốt còn sợ tìm không được sao? Chỉ cần ngươi gật đầu một cái, phụ thân lập tức tìm cho ngươi một phu quân thượng hạng. Muốn đầy bụng kinh luân, hay muốn võ công trác tuyệt đều tùy ngươi chọn.”
“Nhưng … Những người này cũng không phải là Hách đại ca.” Nàng cười khổ một tiếng, “Phụ thân, ta biết ngươi đau lòng nữ nhi, nhưng ngươi đã dán ra bố cáo, nói nữ nhi sẽ trước mặt mọi người chọn phu quân, vậy hôm nay, sao có thể lật lọng. Như vậy, chẳng phải sẽ bị người cả huyện An Dương chê cười?”
“Đứa nhỏ này, Hách Thiên Phong hắn… Ai…” Quý lão gia bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa nhỏ Hách gia này trong mắt hắn Thiên Phong đối với Nhu Nhi vẫn quy củ, lễ nghĩa. Cho tới bây giờ chưa từng đáp lại Nhu Nhi, đương nhiên, cũng không thể nói là phụ bạc nàng.
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, trách Nhu Nhi nhà mình quá hết hy vọng.
“Nếu tâm ý của ngươi như thế, vậy phụ thân… Sẽ không nói gì nữa.” Quý lão gia chỉ nha hoàn ở một bên. “Hỉ Nhi, canh giờ sắp đến, hầu hạ tiểu thư cẩn thận.” “Dạ, lão gia!” Hỉ Nhi lĩnh mệnh.
Quý lão gia lắc đầu, đi tới một bên, buồn bực uống trà. Hỉ Nhi đứng ở bên cạnh Quý Vũ Nhu, cầm lên gương đồng nói: “Tiểu thư, có cần trang điểm lại hay không?” “Không cần.” Quý Vũ Nhu phất tay nói, “Bộ dạng hời hợt này, cần gì phải giả vờ đâu.”
“Dạ.” Hỉ Nhi nghe lời buông gương đồng xuống.
“Hỉ Nhi.” Quý Vũ Nhu cắn cắn môi dưới.
“Có nô tỳ.”
“Hách công tử… Hôm nay không đến sao?”
“Nghe Tiểu Lý hầu hạ Hách công tử nói, Hách công tử hôm nay sáng sớm đã đi ra ngoài.” Từ trước đến giờ hẳn là cố ý muốn tránh đi.
“Vậy sao?” Quý Vũ Nhu lẩm bẩm. Ngay cả một khắc cuối cùng này, hắn cũng cố ý muốn tránh đi. Một hàng lệ, chậm rãi từ trên gương mặt chảy xuống.
“Tiểu thư, mau lau một chút, hôm nay không phải là ngày rơi lệ.” Hỉ Nhi cuống quít móc ra khăn tay, lau nước mắt trên gương mặt chủ tử mình.
Đông!
Một tiếng chiêng đồng vang lên, tuyên cáo canh giờ đã đến.
“Tiểu thư!” Hỉ Nhi trên mặt có chút bối rối, giống như thứ gì đó sẽ phải mất đi.
“Không có gì, cuối cùng cũng phải bắt đầu.” Nụ cười mỹ lệ nở ra trên mặt Quý Vũ Nhu, nàng —— sẽ được giải thoát sao?
…
Bắt đầu, cuối cùng cũng bắt đầu.
Hách Thiên Hương kéo dài cổ, dùng sức nhìn về phía bóng hình xinh đẹp trên ban công kia.
Bởi vì bọn họ tới chậm, vị trí thuận lợi dưới ban công sớm bị mọi người chiếm cứ, thêm nữa Vụ Tịch lại không chịu nhập vào đám đông, cho nên bọn họ chỉ có thể ở hơi xa một chút mà nhìn.
Quý tiểu thư vừa lộ mặt, chung quanh liên tục tuôn ra tiếng ủng hộ.
Khuôn mặt ôn nhu, da thịt như tuyết, đôi mắt đen nhánh, hai đầu lông mày lộ ra một cỗ nhàn nhạt sầu bi, lại càng khiến người khác thương tiếc, chắc rằng cho dù là tuyệt sắc giai nhân, cũng không hơn gì.
“Thật là đẹp a!” Hách Thiên Hương há hốc miệng, kìm lòng không đước lẩm bẩm. Nói đến nhãn lực, nàng tự nhận không kém, cho nên mặc dù đứng xa chút ít, nhưng vẫn thấy rõ ràng dung nhan Quý Vũ Nhu.
“Đúng là rất đẹp.” Vụ Tịch một bên đạm ngữ nói, “Bất quá cũng không làm cho người ta có bất kỳ cảm giác động tâm.” Ít nhất không làm cho hắn sinh ra bất kỳ cảm giác động tâm.
“Cái đó mới không!” Hách Thiên Hương lè lưỡi phủ nhận, “Nếu như ta là nam tử, nhất định sẽ muốn cưới nàng làm vợ.” Không hiểu sao, nàng đối với Quý Vũ Nhu cảm giác đầu tiên vô cùng tốt. Có lẽ là vì bi sầu nhàn nhàn trên hai đầu lông mày của nàng đi, làm cho nàng không nhịn được muốn vuốt lên, muốn thấy thấy nàng nở nụ cười.
Hắn liếc nàng một cái, không hề để ý tới lời cảm thán của nàng.
Lúc này, Quý Vũ Nhu đứng trên đài, bất quá kỳ quái chính là, trong tay của nàng không cầm bất kỳ tú cầu nào, mà một người thị vệ đứng sau lưng nàng, trong tay cầm một khối cầu đồng vàng óng, nhìn qua hơi có chút nặng, đỉnh cầu còn gim mấy dải băng màu đỏ. (chơi hiểm thật, bà ném tú cầu mà ném cầu đồng thế thì có mà lủng đầu con nhà người ta à?)
“Sẽ không phải là tính ném quả cầu này đi.” Hách Thiên Hương mở trừng hai mắt, thì thào lẩm bẩm. Loại cầu này từ ba tầng lầu khán đài nện xuống, sợ rằng có thể tiếp được không có mấy người.
Những người ở dưới ban công, hiển nhiên cũng chú ý tới “tú cầu” này, thanh âm kêu gọi càng vang lên.
“Vậy cũng là ném tú cầu sao?”
“Rốt cuộc còn để cho người ta đón hay không a!”
“Sớm biết phải đi luyện võ mấy năm.”
“Nơi này có người nào biết võ công a!”
Tiếng động lớn xôn xao liên tiếp, người bất mãn hành động này rất nhiều. Dù sao đại đa số mọi người là dân chúng bình thường, khí lực không có mấy, luyện qua võ thì càng ít. Tú cầu nện xuống, có thể có mấy người muốn.
Xung quanh ban công, có quan binh Quý lão gia đặc biệt từ trong nha môn điều tới duy trì trật tự hiện trường, một người đứng ra, cất cao giọng nói: “Xin chư vị công tử lượng sức mà đi, nếu bất hạnh bị tú cầu đập trúng mà thương vong, đừng trách chúng ta không nói trước.”
Giọng nói vừa buông xuống, lập tức liền có mấy người vọt ra bên ngoài. Sau đó, lại lục tục có mấy người đi ra.
Mặc dù có một bộ phận người đi ra, nhưng sóng người vây phía dưới vẫn không ít. Xem ra người muốn lấy Quý Vũ Nhu vẫn rất nhiều, dù sao nếu may mắn đón được tú cầu, không chỉ nhận được mỹ nhân, còn có thể trở thành rể hiền của Huyện lệnh.
Đông! Lại một tiếng chiêng vang lên.
Quý Vũ Nhu ngắm nhìn đám người dưới đài, hướng về phía thị vệ bên cạnh đang giơ cầu đồng nói: “Ném đi.”
“Tiểu thư xin chỉ thị phương hướng.” Thị vệ nói.
Ngón tay dài nhỏ và trắng nõn chỉ một cái phương hướng, thị vệ liền quát to một tiếng, cầu đồng rơi xuống.
Trong đám người, bộc phát ra từng trận tiếng vang, vốn đang hăng hái mười phần, lúc này không ngững tránh né cầu đồng giáng xuống. Mà có mấy người rõ ràng có võ công, thì ngươi một quyền, ta một cước lẫn nhau tranh đoạt tú cầu.
Cầu không rơi xuống đất, thanh âm tranh chấp lại một lớp một lớp cao hơn.
Hách Thiên Hương chắc lưỡi hít hà, nhìn tình cảnh trước mắt, “Thiên a! Tình cảnh như thế, thật là đồ sộ, thật là dữ dội…”
“Nhàm chán!” Hai chữ ngắn ngủn, cắt đứt cảm thán nàng đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
“Ngươi ——” hắn tốt xấu gì cũng phải đợi nàng đem cảm thán phát biểu xong rồi hãy nói a, “Ngươi chẳng lẽ không ngạc nhiên sao? Nhiều người như vậy, cướp một viên cầu, hơn nữa trong đó còn có mấy người cao thủ võ lâm.” Chỉ nhìn bọn họ vừa đoạt cầu, vừa đánh nhau, lại có một loại hưởng thụ a. (Trời, thì ra hai anh chị này đều BT như nhau)
“Chiêu thức thô thiển, chuyển động không thực.” Vụ Tịch nhàn nhạt dưới đất bình luận.
“…” Hách Thiên Hương không nói gì ngửa mặt lên trời nhìn nhiều đóa mây trắng đang bay, so với công phu hắn đã thi triển qua, những người đó thật sự là kém hơn một chút. Bất quá… Hắn lại không muốn đoạt, “Thật ra thì nếu ngươi bây giờ đoạt lấy trái cầu kia, tỷ lệ chiến thắng là rất lớn.” Nàng hảo tâm đề nghị. Cũng không tin hắn nhìn thấy diện mạo Quý Vũ Nhu đẹp như vậy, còn có thể không động tâm.
“Loại này cầu, còn chưa đủ tư cách để ta đoạt.” Vụ Tịch ngữ khí mang đùa cợt nói.
“Sẽ không phải ngươi sợ đoạt không được đi.” Hách Thiên Hương tự động đem đùa cợt trong giọng nói của đối phương cho quên.
“A…” Khóe miệng xinh đẹp gợi lên độ cong tựa tiếu phi tiếu, thấy vậy nàng không khỏi đánh rùng mình. Hắn giả cười loại này, nàng nhất không ưa.
“Ngươi có thể hay không…”
“A!” Trong sóng người dội lên một trận kinh hô, cắt đứt lới nói của Hách Thiên Hương. Ánh mắt mọi người, toàn bộ đều hướng nàng bắn tới.
Chuyện gì xảy ra? Nàng chớp mắt mấy cái, sau đó lại ngẩng đầu, cầu đồng màu vàng, đang hướng nàng đập tới.
Không phải chứ, nàng rõ ràng cách khán đài thật xa a. Đầu óc cảm giác trống rỗng, nàng thậm chí đã quên, lúc này việc nàng nên làm nhất là bỏ chạy.
Làm sao bây giờ? Nếu nện vào đầu nàng, nàng nhất định sẽ chết, cho dù may mắn đập trúng thân thể nàng, đoán chừng không phải là tay tàn, thì cũng là chân phế đi.
Há miệng, mới muốn thả ra một tiếng thét chói tai, rồi lại bị một đợt sóng kinh hô dừng lại.
Một cây Tàm Ti, mảnh như kim bắn về phía quả cầu bằng đồng, quả cầu dày, như ở trong một trận dao động, bị thẳng tắp định tại một bên vách tường.
Miệng, há lại mở, mở lại há. Hách Thiên Hương lăng lăng nhìn Vụ Tịch vẻ mặt mỉm cười, tay cầm Thiên Tàm Ti. Thiên Tàm Ti mềm mại như vậy, ở trong tay của hắn lại có vẻ vô cùng cứng rắn.
Hắn… Hắn cứu nàng sao? Lần thứ hai cứu nàng. Mồ hôi lạnh, trong lúc vô tình đã trải rộng toàn thân, rốt cục lại có cảm giác sống lại.
Chỉ là võ công của hắn cao như vậy sao? Nếu muốn đem Thiên Tàm Ti vận dụng đến cảnh giới như thế, cần nội lực cực kỳ thâm hậu.
Không riêng Hách Thiên Hương ngu ngơ, quanh mình một đám người cũng ngu ngơ.
Ngón tay thon dài nắm sợi tơ, sau đó trong nháy mắt, ngón trỏ gảy nhẹ, một trận rung động trên sợi tơ truyền tới cầu đồng. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cầu đông màu vàng bể thành từng mãnh, rơi trên mặt đất.
Vụ Tịch giơ tay lên, thu hồi Tàm Ti, đi tới trước mặt Hách Thiên Hương, “Ngươi không sao chứ.” Vươn tay, hắn vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn của nàng.
“Ta…” Nàng ngẩn người, nhưng ngay sau đó mãnh liệt lắc đầu, “Ngươi… công lực của ngươi…”
“Chẳng qua là không sai biệt lắm mau khôi phục mà thôi.” Đối với việc này, hắn vô tình giấu diếm.
“Tú cầu kia…”
“Chỉ cần là vật sẽ làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ khiến nó không còn toàn vẹn.” Hắn nói vân đạm phong khinh. (A~~~~~ *mơ màng*)
Cô Lỗ!
Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng trong cổ họng. Tâm, thế nhưng trong nháy mắt mãnh liệt nhúc nhích, kịch liệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng không được tự nhiên cắn cắn môi môi, muốn tránh tầm mắt vô cùng trực tiếp kia.
“Lão… Lão gia…” Trong Vọng Tinh lâu, tiểu bộc bên cạnh không nhịn được mở miệng gọi Quý lão gia còn bị vây trong trạng thái ngu ngơ. Ai cũng không nghĩ tới, trong quá trình chọn rể, sẽ xuất hiện tình cảnh như thế.
“A!” Quý lão gia đột nhiên phục hồi tinh thần.
“Cái này, Làm… Làm sao bây giờ a?” Tiểu bộc cẩn thận hỏi.
“Quấy rối hiện trường, đương nhiên là bắt lại, nếu không còn có thể như thế nào!” Quý lão gia trừng mắt nói. Bất quá, tạ ơn trời đất ban tặng loạn vừa rồi, chọn rể lần này cũng là không giải quyết được gì. Không biết chuyện này có tính là chuyện tốt hay không?
“Dạ, dạ, đem hai người bọn họ bắt lại.” Tiểu bộc lĩnh mệnh, ngay sau đó chạy đến bên cạnh đầu mục bắt người nhắn nhủ mệnh lệnh của lão gia.
Chưa đến một lát sau, một đám người trong nha môn liền đem Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch bao vây.
Cầm đầu đầu mục bắt người hét lớn một tiếng: “Người đâu, đem hai người này mang về nha môn cho ta.”
“Dạ!”
“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên thấy loại ỷ thế này, Hách Thiên Hương liếm liếm môi, không nhịn được kéo kéo tay áo Vụ Tịch.
“Không có chuyện gì.” Hắn nhìn nàng một cái, chắp tay mà cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook