Hoàng Tộc
-
Quyển 1 - Chương 49: Bọ ngựa bắt ve
Trong số năm đại gia tộc cuối cùng tham gia tranh đoạt chức Hộ Tào Chủ Sự của quận Đông Hải, có ba gia tộc là đại gia tộc huyện Duy Dương , đó là Quan gia, Hoàng Phủ gia và Huỳnh gia, hai gia tộc còn lại là Mã gia của huyện Hoa Đình và Trần gia của huyện Bình Hồ, hai gia tộc này cũng là đại gia tộc được huyện lệnh sở tại tiến cử.
Trong số năm đại gia tộc thì thực lực mạnh nhất là Quan gia và Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ gia do có Duy Minh là cống cử sĩ hạng nhất, nên khả năng trúng tuyển rất cao, nhưng nếu chỉ luận về thực lực gia tộc, thì Quan gia mới là gia tộc mạnh nhất.
Quan gia được Từ trường sử của quận Đông Hải toàn lực tiến cử, khả năng giành chiến thắng rất cao, tài lực của Quan gia hùng hậu và lại có bối cảnh quan trường, con trai trưởng của Quan gia là Quan Tịch hiện giữ chức Lễ Bộ Lang Trung của triều đình, người ứng tuyển là cháu đích tôn của Quan gia Quan Hiền Câu cũng có thực lực rất mạnh, đứng thứ hai trong cuộc thi hương ba năm trước, tuy không đậu cống cử sĩ trong cuộc thi châu, nhưng không ai dám xem thường hắn.
Hoàng Phủ thị vốn là gia tộc yếu nhất, ai cũng biết tên ăn chơi lêu lổng Hoàng Phủ Trác Ngọc ngay đến chức tú tài cũng là dùng tiền mua về, mặc dù họ đã mất khá nhiều tiền cho Hoàng Phủ huyện công. Nhưng từ khi Tô Hàn Trinh đến nhậm chức, qui tắc vốn là sau khi các quan cấp cao bàn bạc sẽ quyết định đã bị thay đổi, thi cử trở thành quan trọng nhất, cho nên tên ăn chơi lêu lổng Hoàng Phủ Trác Ngọc ấy coi như cầm chắc thất bại.
Không ngờ, tình thế nội bộ hoàng Phủ gia đột nhiên xảy ra biến đổi, thay vào đó sẽ do Hoàng Phủ Duy Minh đi ứng tuyển, cậu là người giành hạng nhất cuộc thi hương, hạng nhất thi châu, tạo được tiếng vang rất lớn, chỉ có điều cậu là con thứ trong gia tộc hoàng Phủ, xuất thân có chút thấp kém, tại vương triều Đại Ninh vốn vô vùng coi trọng huyết thống gia tộc, thì đây là một điều kiện bất lợi, cho nên mọi người đều đặt cậu ở vị trí thứ hai, đứng sau Quan Hiền Câu.
Trong bảng xếp hạng ứng tuyển Hộ Tào Chủ Sự thì Huỳnh Tuấn và Mã Cát Tường đều đứng ở vị trí thứ ba, cả hai đều là cử nhân, bối cảnh gia đình đều có ưu thế riêng, Mã gia là đại địa chủ của huyện Hoa Đình, gia tộc có ngàn mẫu ruộng tốt, nếu xếp theo đia vị xã hội sĩ , nông, quân, thương của Đại Ninh vương triều, đại địa chủ trong xã hội đương nhiên có địa vị cao hơn thương nhân mở sòng bạc, nhưng Huỳnh gia lại giàu có hơn Mã gia, mà chỗ dựa lại là Hoàng Phủ huyện công, chỉ có điều Hoàng Phủ Cừ địa vị cao nhưng không có thực quyền, mà Mã gia thì được huyện lệnh huyện Hoa Đình toàn lực ủng hộ, cho nên rất khó có thể nói trước được ai sẽ thắng trong vòng loại đầu tiên này.
Còn về gia tộc thứ năm của huyện Bình Giang là Trần gia, hầu như mọi người đều không để mắt tới, trưởng tử của Trần gia - Trần Thiếu Gia chỉ là một tú tài, ngay cả cử nhân cũng thi không đậu, gia tộc không hề có hậu đài, cho nên hắn chỉ là một vai phụ làm nền, vòng đầu tiên sẽ bị loại ngay, không cần phải nghi ngờ gì cả.
Sở dĩ chức Hộ Tào Chủ Sự quận Đông Hải quan trọng như vậy là do quận Đông Hải chính là tài phú đệ nhất quận của vương triều Đại Ninh, chia tiền tài trong thiên hạ làm mười phần, Duy Dương chiếm hết ba phần, cộng thêm huyện Bình Giang là một thị trấn trọng yếu xuất khẩu tơ lụa, địa vị tiền thuế của quận Đông Hải không cần nói cũng đủ biết, cho nên trong quan trường Sở châu có một câu nói: “Thà lấy một chức hộ tào quận Đông Hải, chứ không cần chức huyện úy huyện thừa nơi khác.”
Do chức Hộ Tào chủ Sự quan trọng như vậy, nên sự tham gia của ngũ đại gia tộc đã trở thành một sự kiện trọng đại mà trên dưới quận Đông Hải đều quan tâm, hai ngày nay, đầu đường ngõ hẻm của huyện Duy Dương đều bàn tán xôn xao về sự việc này, thậm chí có người ham vui còn mở cuộc đánh cược, ngũ đại gia tộc, ai sẽ giành được chiến thắng?
Người ta thường nói người ngoài xem náo nhiệt, người trong cuộc xem tình hình, người dân của quận Đông Hải đều cảm thấy vô cùng thú vị, đều bán tán xì xầm trong ngũ đại gia tộc nhà nào có tài lực hùng hậu nhất, người ứng tuyển nào có tài nhất, vị công tử nào phong lưu anh tuấn, phẩm mạo toàn vẹn nhất.
Những ai có mắt nhìn đời đều biết rõ, đây thực ra là một cuộc tranh giành quyền lực giữa các quan lại cấp cao của quận Đông Hải, Hộ Tào Chủ Sự trực tiếp liên quan đến tài quyền của quận Đông Hải, điều này đối với người vừa mới lên nhậm chức như Tô Thứ sử có nắm được tài quyền hay không, đối với một người có thế lực hùng hậu như Từ trường sử có giữ được tài quyền hay không, đối với Hoàng Phủ huyện công và Trương huyện lệnh có chia chác được gì hay không, tất cả đều rất quan trọng.
Thậm chí có người nhìn xa trông rộng còn tiết lộ rằng, đây kì thực là sự tiếp diễn của việc tranh giành quyền lực triều đình, là một cuộc đọ sức tại quận Đông Hải của phe thái tử và phe Sở vương.
……………….
Thông thường mà nói, Hộ tào Chủ sự sẽ trực tiếp do Thứ sử đảm nhận tuyển chọn, mà không cần phải tuyển chọn cạnh tranh như vậy, nhưng do Thứ sử tân nhiệm đến muộn, mà trường sử tuy có thể tạm thời lựa chọn hộ tào chủ sự, nhưng thứ sử vẫn sẽ có quyền thay đổi, cho nên mọi người mới đề ra phương án tuyển chọn cạnh tranh này, Tô Hàn Trinh vừa mới đến nhậm chức, cũng e ngại đối đầu với các quan lại cấp cao của quận huyện, nên cũng đồng ý phương án cạnh tranh giữa các đại gia tộc.
Ứng tuyển cũng như thi cử, chia làm sách thuật và sách luận, nói một cách đơn giản chính là thi nói và thi viết, vòng loại đầu tiên là sách thuật, năm người chọn ba, vòng kế tiếp là sách luận, ba người chọn một, người được chọn sẽ là tân hộ tào chủ sự.
Thời gian bắt đầu thi tuyển là giờ ngọ một khắc, ngày hai mươi lăm tháng tư, sở dĩ không thi vào buổi sáng là do các gia tộc ở bên ngoài huyện cần có thời gian để đến huyện Duy Dương.
Sáng sớm tinh mơ, Mã Cát Tường ngồi xe ngựa bắt đầu khởi hành rời khỏi huyện Hoa Đình, từ huyện Hoa Đình đến huyện Duy Dương rất gần, chỉ cách khoảng hai mươi cây số, nhiều nhất chỉ cần một canh giờ là có thể đến nơi, cho nên Mã Cát Tường cũng không vội vã, sau khi đến huyện Duy Dương, hắn ta vẫn còn một canh giờ để chuẩn bị.
Mã Cát Tường năm nay ba mươi tuổi, là con trưởng của Mã gia, sau này sẽ kế thừa sản nghiệp to lớn của Mã gia, đương nhiên, nếu hắn được chọn làm hộ tào chủ sự, hắn sẽ rẽ vào một con đường khác, đó là con đường làm quan, và đây là một chuyện lớn mà cả ba đời Mã gia đều hi vọng có được.
Mã Cát Tường tinh thần phấn chấn, thần thái phi phàm, rất có lòng tin, nhà hắn đã bỏ ra một số tiền lớn mời một nhà nho lớn nổi tiếng nhất Sở châu Ngụy Áng Sinh đến nhà dạy kèm, Ngụy nho gia cuối cùng còn quả quyết, với tài học của hắn bây giờ, có thể thi đỗ cống cử sĩ.
Mã Cát Tường từ tận đáy lòng của hắn tràn đầy sự khinh thường đối với đối thủ hôm nay của hắn là Huỳnh Tuấn, hắn và Huỳnh Tuấn là cử nhân cùng khoa, cử nhân là thi hương, hay còn gọi là thi quận, do tú tài của năm huyện quận Đông Hải tham gia thi tuyển, ba năm thi một lần, chiếu theo tiêu chuẩn của triều đình: huyện nhỏ năm người, huyện vừa mười người, huyện lớn mười lăm người, huyện cao cấp thì hai mươi người, quận Đông Hải mỗi lần có thể lấy năm mươi cử nhân, năm ngoái hắn xếp thứ bảy, còn Huỳnh Tuấn xếp thứ bốn mươi chín, chênh lệnh khá lớn, nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn, hắn khẳng định có thể loại bỏ Huỳnh Tuấn.
Mã gia cũng có nghĩ đến khả năng ngoài ý muốn này, vì để bảo vệ an toàn cho Mã Cát Tường, Mã lão gia đã đặc biệt bỏ ra một số tiền mướn mười người tiêu sư của tiệu cục huyện Hoa Đình đi theo hộ vệ cho con trai mình. Mặc dù võ nghệ của mười tiêu sư này cũng chỉ là hạng tầm thường, nhưng tiêu sư có thể cưỡi ngựa mang đao, xem ra uy phong lẫm liệt, vô hình trung sẽ mang đến cho ta một cảm giác an toàn, có thể hù dọa được những tên cướp vặt đầu đường xó chợ, có lẽ như thế cũng đã đủ rồi,
Xe ngựa đi trên con đường độc đạo, hai bên đường là cánh đồng lúa xanh ngát, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, khiến cho Mã Cát Tường cảm thấy khoan khoái, qua cánh đồng là một khu rừng, kéo dài khoảng hai cây số, đi vào rừng coi như đã vào trong địa phận huyện Duy Dương.
Có lẽ do đã rời khỏi địa phận của mình, nên Mã Cát Tường bắt đầu có chút lo lắng, không ngừng nhìn bốn phía, tiêu sư Lão Lý đi bên cạnh xe ngựa thấy vẻ lo lắng của hắn, bèn cười an ủi:
“Mã công tử xin yên tâm, chúng tôi đã đi hết đại nam giang bắc, đã gặp nhiều chuyện rồi, ở huyện Duy Dương cũng có bạn bè cùng nghề, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Vừa nói đến đây, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, xe phu hét lớn:
“Phía trước có hai cái cây lớn chặn đường, xe ngựa không qua được!”
Phía trước năm mươi thước quả nhiên có hai cây quế to chặn ngang đường, Lý tiêu sư vội gọi ba người cùng đi đến dọn cây, nhưng cậy quá nặng, ba người cũng không nhấc nổi, cuối cùng cả mười tiêu sư đều xuống ngựa, cùng nhau hợp lực chầm chậm di chuyển cây to đi chỗ khác.
Chính vào lúc này, trong rừng bỗng xuất hiện ba mươi hắc y nhân, ai nấy đều cầm kiếm dài côn sắt, xông đến đoàn xe ngựa với tốc độ vô cùng nhanh, mười tiêu sư hoảng hốt, lần lượt rút đao chạy về phía xe ngựa, nhưng lại bị ba mươi hắc y nhân kia vây lấy.
Còn một hắc y nhân khác che mặt thân hình cao lớn cùng hai người tùy tùng đi về phía xe ngựa, có thể thấy được, hắn chính là tên cầm đầu đám hắc y nhân này, tay hắn cầm côn sắt, một gậy đánh bay cả xe phu, hắn cười nham nhở, nắm lấy Mã Cát Tường lôi ra khỏi xe, Mã Cát Tường sợ đến sắp tè ra cả quần, cả người phát run:
“Đại gia……xin tha mạng!”
Mã Cát Tường đột nhiên nhìn thấy vết sẹo hình củ ấu ở trên trán của tên hắc y nhân, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc này hắn sợ đến mất cả hồn vía, làm sao còn nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu chứ?
Chính vào lúc này, đột nhiên có người hét to:
“Thủ lĩnh, có nha dịch của quan phủ đến!”
Chỉ thấy trên con đường độc đạo có khoảng mười nha dịch đang cưỡi ngựa chạy về phía này, họ như có vẻ biết được nơi đây xảy ra chuyện vậy, vó ngựa cuồn cuộn, bụi bay mù mịt.
Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong bachngocsa
Hắc y nhân che mặt ngẩn cả người, chửi thầm trong lòng:
“Mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy!”
Hắn cầm lấy côn sắt, đập thật mạnh vào khuỷu tay phải của Mã Cát Tường, chỉ nghe Mã Cát Tường kêu thảm thiết một tiếng, khuỷu tay phải của hắn bị đánh gãy rồi, đau đến tận xương tủy, gần như ngất xỉu.
“Mau rút lui”
Tên hắc y nhân cầm đầu hét to, tất cả mọi người lần lượt chạy vào trong rừng, tên hắc y nhân cầm đầu cũng quay lưng định bỏ chạy, nhưng đúng lúc này, hai vệt sáng trong rừng một trước một sau bay ra, nhanh như chớp, hai bên đầu gối tên hắc y nhân cầm đầu bỗng nhiên đau nhói lên, té nhào ra đất, không đứng dậy nổi, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, la toáng lên:
“Các ngươi mau đến cứu ta!”
Mười tên tiêu sư đang tự trách mình không bảo vệ tốt thân chủ, chuyến tiêu này họ phải đền chắc rồi, bỗng thấy tên cầm đầu té nhào không đứng dậy nổi, cả đám tiêu sư phút chốc trở nên vui mừng, cả bọn ai nấy như hổ dữ hạ sơn, thần dũng vô cùng, đè chặt tên hắc y nhân cầm đầu xuống đất,
“Tặc tử, cho ngươi biết sự lợi hại của tiêu cục huyện Hoa Đình chúng ta!”
Người bị hại Mã Cát Tường trở nên thảm hại, cánh tay bị đánh gãy, làm sao mà tham gia sách luận, hắn đã tính toán cả rồi, giấc mơ Hộ Tào chủ sự của Mã gia coi như kết thúc, là ai? Ai đã ra tay độc ác như vậy, Mã Cát Tường nghiến răng, hắn nhớ ra cái vết sẹo hình củ ấu ấy, đột nhiên đôi mắt sáng rực lên, hắn hét to:
“Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Huỳnh Phong!”
Lý tiêu sư lấy tấm khăn che mặt của tên hắc y nhân đầu đảng ra, qua nhiên là nhị công tử của Huỳnh gia Huỳnh Phong.
Tiếng vó ngựa vang lên, mấy chục tên nha dịch cưỡi ngựa như bay chạy đến, đây là năm mươi tên nha dịch của huyện nha huyện Duy Dương, người đứng đầu chính là Triệu Tư Mã Triệu Kiệt Hào của quận Đông Hải, hắn được tin báo, Mã công tử giữa đường xảy ra chuyện, bèn thống lĩnh nha dịch của huyện nha cấp tốc chạy đến, đúng lúc chứng kiến cảnh hành hung của bọn hắc y nhân.
Hai chân của Huỳnh Phong đã hồi phục được một chút cảm giác, nhưng giờ hắn không còn cơ hội nữa, Huỳnh Phong đã bị trói chặt, sắc mặt não nề, trong mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng, hắn có tật thích chơi nổi, những việc như đánh người đều tự mình xông lên trước, không ngờ hôm nay thói xốc nổi này đã hại chết hắn, đại ca Huỳnh Tuấn đã dặn dò hắn nhiều lần, bảo hắn nhất thiết không được lộ mặt, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được
Triệu Kiệt Hào nhận ra hắn, bất chợt cười với vẻ lạnh lùng,
“Huỳnh gia quả nhiên thích xuất kỳ binh!”
[
Trong số năm đại gia tộc thì thực lực mạnh nhất là Quan gia và Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ gia do có Duy Minh là cống cử sĩ hạng nhất, nên khả năng trúng tuyển rất cao, nhưng nếu chỉ luận về thực lực gia tộc, thì Quan gia mới là gia tộc mạnh nhất.
Quan gia được Từ trường sử của quận Đông Hải toàn lực tiến cử, khả năng giành chiến thắng rất cao, tài lực của Quan gia hùng hậu và lại có bối cảnh quan trường, con trai trưởng của Quan gia là Quan Tịch hiện giữ chức Lễ Bộ Lang Trung của triều đình, người ứng tuyển là cháu đích tôn của Quan gia Quan Hiền Câu cũng có thực lực rất mạnh, đứng thứ hai trong cuộc thi hương ba năm trước, tuy không đậu cống cử sĩ trong cuộc thi châu, nhưng không ai dám xem thường hắn.
Hoàng Phủ thị vốn là gia tộc yếu nhất, ai cũng biết tên ăn chơi lêu lổng Hoàng Phủ Trác Ngọc ngay đến chức tú tài cũng là dùng tiền mua về, mặc dù họ đã mất khá nhiều tiền cho Hoàng Phủ huyện công. Nhưng từ khi Tô Hàn Trinh đến nhậm chức, qui tắc vốn là sau khi các quan cấp cao bàn bạc sẽ quyết định đã bị thay đổi, thi cử trở thành quan trọng nhất, cho nên tên ăn chơi lêu lổng Hoàng Phủ Trác Ngọc ấy coi như cầm chắc thất bại.
Không ngờ, tình thế nội bộ hoàng Phủ gia đột nhiên xảy ra biến đổi, thay vào đó sẽ do Hoàng Phủ Duy Minh đi ứng tuyển, cậu là người giành hạng nhất cuộc thi hương, hạng nhất thi châu, tạo được tiếng vang rất lớn, chỉ có điều cậu là con thứ trong gia tộc hoàng Phủ, xuất thân có chút thấp kém, tại vương triều Đại Ninh vốn vô vùng coi trọng huyết thống gia tộc, thì đây là một điều kiện bất lợi, cho nên mọi người đều đặt cậu ở vị trí thứ hai, đứng sau Quan Hiền Câu.
Trong bảng xếp hạng ứng tuyển Hộ Tào Chủ Sự thì Huỳnh Tuấn và Mã Cát Tường đều đứng ở vị trí thứ ba, cả hai đều là cử nhân, bối cảnh gia đình đều có ưu thế riêng, Mã gia là đại địa chủ của huyện Hoa Đình, gia tộc có ngàn mẫu ruộng tốt, nếu xếp theo đia vị xã hội sĩ , nông, quân, thương của Đại Ninh vương triều, đại địa chủ trong xã hội đương nhiên có địa vị cao hơn thương nhân mở sòng bạc, nhưng Huỳnh gia lại giàu có hơn Mã gia, mà chỗ dựa lại là Hoàng Phủ huyện công, chỉ có điều Hoàng Phủ Cừ địa vị cao nhưng không có thực quyền, mà Mã gia thì được huyện lệnh huyện Hoa Đình toàn lực ủng hộ, cho nên rất khó có thể nói trước được ai sẽ thắng trong vòng loại đầu tiên này.
Còn về gia tộc thứ năm của huyện Bình Giang là Trần gia, hầu như mọi người đều không để mắt tới, trưởng tử của Trần gia - Trần Thiếu Gia chỉ là một tú tài, ngay cả cử nhân cũng thi không đậu, gia tộc không hề có hậu đài, cho nên hắn chỉ là một vai phụ làm nền, vòng đầu tiên sẽ bị loại ngay, không cần phải nghi ngờ gì cả.
Sở dĩ chức Hộ Tào Chủ Sự quận Đông Hải quan trọng như vậy là do quận Đông Hải chính là tài phú đệ nhất quận của vương triều Đại Ninh, chia tiền tài trong thiên hạ làm mười phần, Duy Dương chiếm hết ba phần, cộng thêm huyện Bình Giang là một thị trấn trọng yếu xuất khẩu tơ lụa, địa vị tiền thuế của quận Đông Hải không cần nói cũng đủ biết, cho nên trong quan trường Sở châu có một câu nói: “Thà lấy một chức hộ tào quận Đông Hải, chứ không cần chức huyện úy huyện thừa nơi khác.”
Do chức Hộ Tào chủ Sự quan trọng như vậy, nên sự tham gia của ngũ đại gia tộc đã trở thành một sự kiện trọng đại mà trên dưới quận Đông Hải đều quan tâm, hai ngày nay, đầu đường ngõ hẻm của huyện Duy Dương đều bàn tán xôn xao về sự việc này, thậm chí có người ham vui còn mở cuộc đánh cược, ngũ đại gia tộc, ai sẽ giành được chiến thắng?
Người ta thường nói người ngoài xem náo nhiệt, người trong cuộc xem tình hình, người dân của quận Đông Hải đều cảm thấy vô cùng thú vị, đều bán tán xì xầm trong ngũ đại gia tộc nhà nào có tài lực hùng hậu nhất, người ứng tuyển nào có tài nhất, vị công tử nào phong lưu anh tuấn, phẩm mạo toàn vẹn nhất.
Những ai có mắt nhìn đời đều biết rõ, đây thực ra là một cuộc tranh giành quyền lực giữa các quan lại cấp cao của quận Đông Hải, Hộ Tào Chủ Sự trực tiếp liên quan đến tài quyền của quận Đông Hải, điều này đối với người vừa mới lên nhậm chức như Tô Thứ sử có nắm được tài quyền hay không, đối với một người có thế lực hùng hậu như Từ trường sử có giữ được tài quyền hay không, đối với Hoàng Phủ huyện công và Trương huyện lệnh có chia chác được gì hay không, tất cả đều rất quan trọng.
Thậm chí có người nhìn xa trông rộng còn tiết lộ rằng, đây kì thực là sự tiếp diễn của việc tranh giành quyền lực triều đình, là một cuộc đọ sức tại quận Đông Hải của phe thái tử và phe Sở vương.
……………….
Thông thường mà nói, Hộ tào Chủ sự sẽ trực tiếp do Thứ sử đảm nhận tuyển chọn, mà không cần phải tuyển chọn cạnh tranh như vậy, nhưng do Thứ sử tân nhiệm đến muộn, mà trường sử tuy có thể tạm thời lựa chọn hộ tào chủ sự, nhưng thứ sử vẫn sẽ có quyền thay đổi, cho nên mọi người mới đề ra phương án tuyển chọn cạnh tranh này, Tô Hàn Trinh vừa mới đến nhậm chức, cũng e ngại đối đầu với các quan lại cấp cao của quận huyện, nên cũng đồng ý phương án cạnh tranh giữa các đại gia tộc.
Ứng tuyển cũng như thi cử, chia làm sách thuật và sách luận, nói một cách đơn giản chính là thi nói và thi viết, vòng loại đầu tiên là sách thuật, năm người chọn ba, vòng kế tiếp là sách luận, ba người chọn một, người được chọn sẽ là tân hộ tào chủ sự.
Thời gian bắt đầu thi tuyển là giờ ngọ một khắc, ngày hai mươi lăm tháng tư, sở dĩ không thi vào buổi sáng là do các gia tộc ở bên ngoài huyện cần có thời gian để đến huyện Duy Dương.
Sáng sớm tinh mơ, Mã Cát Tường ngồi xe ngựa bắt đầu khởi hành rời khỏi huyện Hoa Đình, từ huyện Hoa Đình đến huyện Duy Dương rất gần, chỉ cách khoảng hai mươi cây số, nhiều nhất chỉ cần một canh giờ là có thể đến nơi, cho nên Mã Cát Tường cũng không vội vã, sau khi đến huyện Duy Dương, hắn ta vẫn còn một canh giờ để chuẩn bị.
Mã Cát Tường năm nay ba mươi tuổi, là con trưởng của Mã gia, sau này sẽ kế thừa sản nghiệp to lớn của Mã gia, đương nhiên, nếu hắn được chọn làm hộ tào chủ sự, hắn sẽ rẽ vào một con đường khác, đó là con đường làm quan, và đây là một chuyện lớn mà cả ba đời Mã gia đều hi vọng có được.
Mã Cát Tường tinh thần phấn chấn, thần thái phi phàm, rất có lòng tin, nhà hắn đã bỏ ra một số tiền lớn mời một nhà nho lớn nổi tiếng nhất Sở châu Ngụy Áng Sinh đến nhà dạy kèm, Ngụy nho gia cuối cùng còn quả quyết, với tài học của hắn bây giờ, có thể thi đỗ cống cử sĩ.
Mã Cát Tường từ tận đáy lòng của hắn tràn đầy sự khinh thường đối với đối thủ hôm nay của hắn là Huỳnh Tuấn, hắn và Huỳnh Tuấn là cử nhân cùng khoa, cử nhân là thi hương, hay còn gọi là thi quận, do tú tài của năm huyện quận Đông Hải tham gia thi tuyển, ba năm thi một lần, chiếu theo tiêu chuẩn của triều đình: huyện nhỏ năm người, huyện vừa mười người, huyện lớn mười lăm người, huyện cao cấp thì hai mươi người, quận Đông Hải mỗi lần có thể lấy năm mươi cử nhân, năm ngoái hắn xếp thứ bảy, còn Huỳnh Tuấn xếp thứ bốn mươi chín, chênh lệnh khá lớn, nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn, hắn khẳng định có thể loại bỏ Huỳnh Tuấn.
Mã gia cũng có nghĩ đến khả năng ngoài ý muốn này, vì để bảo vệ an toàn cho Mã Cát Tường, Mã lão gia đã đặc biệt bỏ ra một số tiền mướn mười người tiêu sư của tiệu cục huyện Hoa Đình đi theo hộ vệ cho con trai mình. Mặc dù võ nghệ của mười tiêu sư này cũng chỉ là hạng tầm thường, nhưng tiêu sư có thể cưỡi ngựa mang đao, xem ra uy phong lẫm liệt, vô hình trung sẽ mang đến cho ta một cảm giác an toàn, có thể hù dọa được những tên cướp vặt đầu đường xó chợ, có lẽ như thế cũng đã đủ rồi,
Xe ngựa đi trên con đường độc đạo, hai bên đường là cánh đồng lúa xanh ngát, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, khiến cho Mã Cát Tường cảm thấy khoan khoái, qua cánh đồng là một khu rừng, kéo dài khoảng hai cây số, đi vào rừng coi như đã vào trong địa phận huyện Duy Dương.
Có lẽ do đã rời khỏi địa phận của mình, nên Mã Cát Tường bắt đầu có chút lo lắng, không ngừng nhìn bốn phía, tiêu sư Lão Lý đi bên cạnh xe ngựa thấy vẻ lo lắng của hắn, bèn cười an ủi:
“Mã công tử xin yên tâm, chúng tôi đã đi hết đại nam giang bắc, đã gặp nhiều chuyện rồi, ở huyện Duy Dương cũng có bạn bè cùng nghề, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Vừa nói đến đây, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, xe phu hét lớn:
“Phía trước có hai cái cây lớn chặn đường, xe ngựa không qua được!”
Phía trước năm mươi thước quả nhiên có hai cây quế to chặn ngang đường, Lý tiêu sư vội gọi ba người cùng đi đến dọn cây, nhưng cậy quá nặng, ba người cũng không nhấc nổi, cuối cùng cả mười tiêu sư đều xuống ngựa, cùng nhau hợp lực chầm chậm di chuyển cây to đi chỗ khác.
Chính vào lúc này, trong rừng bỗng xuất hiện ba mươi hắc y nhân, ai nấy đều cầm kiếm dài côn sắt, xông đến đoàn xe ngựa với tốc độ vô cùng nhanh, mười tiêu sư hoảng hốt, lần lượt rút đao chạy về phía xe ngựa, nhưng lại bị ba mươi hắc y nhân kia vây lấy.
Còn một hắc y nhân khác che mặt thân hình cao lớn cùng hai người tùy tùng đi về phía xe ngựa, có thể thấy được, hắn chính là tên cầm đầu đám hắc y nhân này, tay hắn cầm côn sắt, một gậy đánh bay cả xe phu, hắn cười nham nhở, nắm lấy Mã Cát Tường lôi ra khỏi xe, Mã Cát Tường sợ đến sắp tè ra cả quần, cả người phát run:
“Đại gia……xin tha mạng!”
Mã Cát Tường đột nhiên nhìn thấy vết sẹo hình củ ấu ở trên trán của tên hắc y nhân, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc này hắn sợ đến mất cả hồn vía, làm sao còn nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu chứ?
Chính vào lúc này, đột nhiên có người hét to:
“Thủ lĩnh, có nha dịch của quan phủ đến!”
Chỉ thấy trên con đường độc đạo có khoảng mười nha dịch đang cưỡi ngựa chạy về phía này, họ như có vẻ biết được nơi đây xảy ra chuyện vậy, vó ngựa cuồn cuộn, bụi bay mù mịt.
Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong bachngocsa
Hắc y nhân che mặt ngẩn cả người, chửi thầm trong lòng:
“Mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy!”
Hắn cầm lấy côn sắt, đập thật mạnh vào khuỷu tay phải của Mã Cát Tường, chỉ nghe Mã Cát Tường kêu thảm thiết một tiếng, khuỷu tay phải của hắn bị đánh gãy rồi, đau đến tận xương tủy, gần như ngất xỉu.
“Mau rút lui”
Tên hắc y nhân cầm đầu hét to, tất cả mọi người lần lượt chạy vào trong rừng, tên hắc y nhân cầm đầu cũng quay lưng định bỏ chạy, nhưng đúng lúc này, hai vệt sáng trong rừng một trước một sau bay ra, nhanh như chớp, hai bên đầu gối tên hắc y nhân cầm đầu bỗng nhiên đau nhói lên, té nhào ra đất, không đứng dậy nổi, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, la toáng lên:
“Các ngươi mau đến cứu ta!”
Mười tên tiêu sư đang tự trách mình không bảo vệ tốt thân chủ, chuyến tiêu này họ phải đền chắc rồi, bỗng thấy tên cầm đầu té nhào không đứng dậy nổi, cả đám tiêu sư phút chốc trở nên vui mừng, cả bọn ai nấy như hổ dữ hạ sơn, thần dũng vô cùng, đè chặt tên hắc y nhân cầm đầu xuống đất,
“Tặc tử, cho ngươi biết sự lợi hại của tiêu cục huyện Hoa Đình chúng ta!”
Người bị hại Mã Cát Tường trở nên thảm hại, cánh tay bị đánh gãy, làm sao mà tham gia sách luận, hắn đã tính toán cả rồi, giấc mơ Hộ Tào chủ sự của Mã gia coi như kết thúc, là ai? Ai đã ra tay độc ác như vậy, Mã Cát Tường nghiến răng, hắn nhớ ra cái vết sẹo hình củ ấu ấy, đột nhiên đôi mắt sáng rực lên, hắn hét to:
“Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Huỳnh Phong!”
Lý tiêu sư lấy tấm khăn che mặt của tên hắc y nhân đầu đảng ra, qua nhiên là nhị công tử của Huỳnh gia Huỳnh Phong.
Tiếng vó ngựa vang lên, mấy chục tên nha dịch cưỡi ngựa như bay chạy đến, đây là năm mươi tên nha dịch của huyện nha huyện Duy Dương, người đứng đầu chính là Triệu Tư Mã Triệu Kiệt Hào của quận Đông Hải, hắn được tin báo, Mã công tử giữa đường xảy ra chuyện, bèn thống lĩnh nha dịch của huyện nha cấp tốc chạy đến, đúng lúc chứng kiến cảnh hành hung của bọn hắc y nhân.
Hai chân của Huỳnh Phong đã hồi phục được một chút cảm giác, nhưng giờ hắn không còn cơ hội nữa, Huỳnh Phong đã bị trói chặt, sắc mặt não nề, trong mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng, hắn có tật thích chơi nổi, những việc như đánh người đều tự mình xông lên trước, không ngờ hôm nay thói xốc nổi này đã hại chết hắn, đại ca Huỳnh Tuấn đã dặn dò hắn nhiều lần, bảo hắn nhất thiết không được lộ mặt, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được
Triệu Kiệt Hào nhận ra hắn, bất chợt cười với vẻ lạnh lùng,
“Huỳnh gia quả nhiên thích xuất kỳ binh!”
[
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook