Hoàng Tộc
Quyển 1 - Chương 21: Một đá ném hai chim! (Hạ)

Bọn nha dịch đã sớm giữ lại đống vé số chưa bán, hơn mười gã tiểu nhị làm việc trong sòng bạc chạy lên phía trước, bắt đầu cạo từng chồng xổ số, tiếng thống kê vé số của bọn họ liên tục vang lên:

- Đã cạo ba nghìn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

.... .

- Đã cạo sáu ngàn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

Vô Tấn khẽ giật mình, cậu nhớ rõ ràng giải thưởng lớn nằm ở trong số năm đến sáu nghìn tờ sau cùng, giờ sao lại không có, chẳng lẽ bọn hắn nhìn thấy rồi cố ý không đọc ra sao?

Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau lưng liền lấm tấm chảy mồ hôi, đây có lẽ là Hoàng Tứ Lang thà bị tổn thất năm trăm lượng bạc cũng phải kiện mình cho bằng được. Cho nên dù soát ra rồi nhưng bọn hắn cố ý nói không thấy. Chẳng lẽ sự thật là như vậy sao? Vô Tấn chợt cảm thấy chuyện này rất có khả năng diễn ra.

Làm sao bây giờ? Biện pháp duy nhất là soát lại một lần nữa, nhưng sẽ gặp phiền phức, bởi chắc gì Trương Dung đã đồng ý ......

Mồ chảy ra từng hạt lớn trên trán Vô Tấn, bất kì một ai trong đám người này đều gian xảo vô cùng, mình đã rất cẩn thận rồi vậy mà vẫn có sơ sót, xem ra mình hơi sơ ý rồi.

- Đã cạo tám ngàn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

Lúc này, lông mày của Tô Hàn Trinh nhăn nhúm lại, Vô Tấn khiến ông ta hơi thất vọng, có cảm giác bị mắc lừa, không lẽ người trẻ tuổi này sẽ kéo mình sa vũng bùn sao? Trong lòng của ông ta có chút khẩn trương.

Dân chúng đứng xem ở bốn phía bắt đầu xôn xao bàn tán, có người gào lên chửi bới:

- Lừa đảo! Hèn hạ!

Trương Dung tươi cười liếc nhìn Tô Hàn Trinh, nét mặt lộ rõ vẻ đắc ý, có quả ngon để ăn thịt tên Tô Hàn Trinh này rồi, dám đồng ý cho tội phạm lừa đảo bày quầy bán xổ số, làm tốt thì bọn hắn sẽ bị quy cùng một tội, không tệ, cơ hội tốt đây! Có thể tấu lên triều đình một bản vạch tội hắn.

- Đã cạo chín nghìn tờ, không thấy giải thưởng lớn.

Đúng vào thởi điểm tiếng chửi rủa vang lên ồn ào trên quảng trường, bỗng nhiên ở đằng sau đám người có một người hét to:

- Ta trúng! Ta trúng giải thưởng lớn rồi.

Quảng trường lập tức lặng ngắt như tờ, hơn vạn ánh mắt đồng loạt quay lại nhìn về phía tiếng hét to, đó là một gã nam tử trung niên đang vội vội vàng vàng xông tới, trong tay hắn cầm một chồng vé số, toàn thân kích động phát run:

- Ta trúng, ta trúng giải thưởng lớn rồi!

Ngay lập tức, quảng trường như ong vỡ tổ, quang cảnh hỗn loạn vô cùng, lúc này Tô Hàn Trinh bỗng nhiên quát to:

-Tất cả mọi người đứng yên

Tiếng quát của ông ta khiến cho mấy tên nha dịch đang chuẩn bị xông lên phía trước sợ tới mức phải dừng lại. Sự xuất hiện của vị nam tử trung niên này chắc chắn đã cứu được Tô Hàn Trinh. Vì sợ Trương Dung giở trò xấu, ông ta liền bước tới bên cạnh gã rồi phân phó Vô Tấn:

- Các ngươi có thể kiểm tra giải thưởng được rồi.

Người chủ trì mở thưởng là La tú tài liền bước lên phía trước. Trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hắn cẩn thận cầm cánh tay của vị nam tử trung niên rồi dẫn lên đài cao. La tú tài cầm lấy tờ vé số của vị nam tử nhìn thoáng qua, bỗng nhiên giơ tờ vé số lên cao rồi cất tiếng gào kích động:

- Các vị nhìn xem, năm đầu lộc (năm cái đầu hươu)! Giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc!

Rõ rõ ràng ràng, quả nhiên là năm đầu lộc, đám người trên quảng trường lập tức thét lên, dậm chân, mắng to, hâm mộ.... Tiếng ồn ào huyên náo khắp nơi.

La tú tài bưng khay đặt một ngàn lượng bạc đưa cho vị nam tử trung niên. Trương Dung bất thình lình quát lên:

- Khoan đã!

Hắn chậm rãi bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào vị nam tử trung niên và hỏi:

- Ngươi là người ở đâu? Mua vé số từ khi nào?

Không khí trên quảng trường dần dần an tĩnh lại, vị nam tử trung niên nơm nớp lo sợ nói:

- Tiểu nhân là chủ tiệm bánh bao ở phía nam thành, tên là Trương Tuyền, biệt hiệu là Trương Bánh Bao. Tiểu nhân mua tờ vé số này vào chiều ngày hôm qua, dùng năm quan tiền mua một trăm tờ....

Vô Tấn sững sờ, không có khả năng, tuyệt đối không thể có khả năng này được! Vé số bán vào xế chiều ngày hôm qua nằm trong đám mười vạn tờ vé số in sau, trong chỗ đó căn bản không có giải thưởng lớn. Ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt khẽ lướt qua Hoàng Phủ Quý, chỉ thấy sắc mặt gã trắng bệch, hai chân run rẩy. Bây giờ thì Vô Tấn đã hiểu cả rồi, tờ vé số đặc biệt có giải thưởng lớn đã bị Ngũ thúc rút đi từ trước rồi. Đúng là ý trời mà!

Trương Dung vẫn tra hỏi vị nam tử trung niên như cũ:

- Ngươi mua vé số vào ngày hôm qua, vì sao không cạo ngay lúc ấy mà đợi tới bây giờ mới phát hiện là sao?

- Huyện lão gia, ngày hôm qua tiểu nhân vừa mới mua được mấy tờ vé số, đang định cạo thì nương tử chạy tới. Tiểu nhân sợ nương tử biết tiểu nhân bỏ ra năm lượng bạc mua vé số, sợ quá đành phải chạy về nhà giấu vé số đi. Mãi đến sáng nay, nương tử sai tiểu nhân đi ra ngoài giao bánh bao, tiểu nhân thừa dịp này mới vụng trộm cào xổ số. Tiểu nhân phát hiện mình trúng giải thưởng lớn liền chạy tới đài mở thưởng, lúc ấy mới biết địa điểm bị dời sang chỗ này nên lại ra sức chạy tới đây.

Trương Dung có chút thẹn quá hóa giận:

- Vậy bánh bao của ngươi đâu rồi?

- Bánh bao... . vứt đi rồi, trúng giải thưởng lớn, ai cần bánh bao nữa... .

- Trương huyện lệnh!

Tô Hàn Trinh bước lại gần và nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu:

- Đánh bạc là phải biết chấp nhận chịu thua, người ta đã trúng giải thưởng lớn rồi thì phải để cho người ta được nhận thưởng, còn mình thì vui vẻ về nhà, phải không?

Trương Dung tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, hắn gườm gườm liếc Hoàng Tứ Lang rồi vung tay lên:

- Chúng ta đi!

Hắn bước vào cỗ kiệu, bọn nha dịch đi chung quanh cỗ kiệu, ỉu xìu ra về.

Hoàng Tứ Lang gượng cười hai tiếng:

- Đã không còn việc gì, ta cũng về đây.

Hắn đang định chuồn thì Vô Tấn liền lạnh nhạt gọi hắn quay lại:

- Hoàng Đông Chủ, ông cứ thế mà đi hả?

Hoàng Tứ Lang sững sờ. Hoàng Phủ Quý vốn đã nhẫn nhịn cả buổi vội xông lên quát lớn một tiếng:

- Năm trăm lượng bạc đâu rồi? Họ Hoàng kia, ngươi định quịt nợ hả?

Hoàng Tứ Lang lúc này mới nhớ tới, hắn đã mua một vạn tờ vé số sau cùng. Trong lòng hắn đắng chát đến cùng cực, nhưng mà đang đứng trước mặt thứ sử hắn nào dám quịt nợ, đành phải nói không ngớt lời:

- Ta trả tiền, trả tiền, tuyệt không quịt nợ đâu!

Hắn căn dặn một tiếng, chưởng quầy vội chạy về sòng bạc, một lát sau đã đem năm trăm lượng bạc tới đặt xuống mặt bàn. Vô Tấn lườm đống bạc rồi lắc đầu:

- Chưa đủ!

Lúc này Hoàng Tử Lang nổi nóng thật rồi, dậm chân quát:

- Năm mươi đồng một tờ, một vạn tờ là năm trăm lượng, ta đã trả đủ bạc cho ngươi. Huống hồ ngươi đưa còn chưa đủ một vạn tờ, chỉ có chín ngàn chín trăm tờ, ta cho ngươi thêm năm lượng còn chưa đủ sao?

Vô Tấn hướng Tô Hàn Trinh khom người thi lễ:

- Thứ sử đại nhân, tiểu nhân muốn kiện người nhà họ Hoàng.

Tô Hàn Trinh thấy Vô Tấn không chịu buông tha cho nhà họ Hoàng liền có thêm vài phần hứng thú, cười hỏi cậu:

- Ngươi muốn kiện hắn việc gì?

- Thứ sử đại nhân, ta tổ chức bán vé số không trái pháp luật, là nghề nghiệp làm ăn đứng đắn, nhưng vào sáng sớm ngày hôm nay, nhi tử của nhà họ Hoàng...

Vô Tấn chỉ vào Hoàng Phong đứng ở một bên và nói:

- Chính là người này, nhi tử của Hoàng Tứ Lang dẫn theo mười mấy gã tay chân đến đập phá việc làm ăn hợp pháp của tôi, đập nát ba chiếc bàn lớn, đánh thương năm vị tiêu sư, tôi muốn kiện hắn tội cố ý đánh người, hủy hoại của cải, làm hại dân thường.

Lúc này, mấy vị tiểu nhị liền bê ba chiếc bàn bị đập nát lên, năm vị tiêu sư chân thấp chân cao, đầu bê bết máu cũng được dìu lên, ngoài ra còn tìm được hung khí, chính là mấy cây côn gỗ dính máu đỏ tươi, chứng cớ vô cùng xác thực.

Hoàng Tứ Lang sững sờ cả người, hắn không được biết tí gì về chuyện này. Hắn rõ ràng đã căn dặn nhi tử không được gây chuyện đánh người, lập tức chỉ vào Hoàng Phong và quát to:

- Súc sinh, ngươi thật sự đã làm những chuyện này ư?

Hoàng Phong bị nói trúng tim đen chỉ biết cúi đầu:

- Không... con không làm!

Vô Tấn lập tức cao giọng hỏi những người đứng chung quanh:

- Các vị hương thân, các vị đều nhìn thấy, các vị nói có đúng không?

Hoàng Phong rõ ràng có tiếng là kẻ ác, không có ai không hận hắn, mấy ngàn người đứng ở chung quanh lập tức quát to lên:

- Đúng vậy! Người đánh chính là hắn đấy! Chính là hắn!

Mặc dù Tô Hàn Trinh hiểu rõ Vô Tấn có vẻ xé chuyện bé ra to, nhưng ông ta hiểu được ý tứ của Vô Tấn. Cho dù không đánh được chủ nhân nhưng đánh con chó hung dữ của hắn một trận thì cũng chẳng khác gì đã tặng lại cho hắn một cái tát. Tô Hàn Trinh âm thầm tán thưởng Vô Tấn khéo hiểu lòng người. Người trẻ tuổi này vậy mà nhận ra mình cần phát tiết một phen.

Nét mặt ông ta trầm xuống, lạnh nhạt hỏi Hoàng Tứ Lang:

- Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ngươi còn lời gì để nói không?

Lúc này, Hoàng tứ Lang quả thực rất căm hận đứa con trai vô cùng ngu xuẩn của mình, đầu hắn đầy mồ hôi, xin lỗi không ngớt:

- Tôi nguyện ý bồi thường tất cả tổn thất, xin thứ sử đại nhân cho phép chúng tôi được giải quyết riêng.

Tô Hàn Trinh lại hỏi Vô Tấn:

- Hắn muốn được giải quyết riêng, ngươi nghĩ sao?

Nét mặt Vô Tấn lộ ra biểu tình đành chịu, thở dài:

- Tốt xấu gì thì nhà họ Hoàng và nhà họ Hoàng Phủ cũng có mấy đời thân giao, tôi cũng không dám làm quá phận, phá một cái bàn đền mười lượng bạc, đánh một người bị thương đền một trăm lượng bạc để lo tiền thuốc thang, cộng lại là năm trăm ba mươi lượng bạc, tôi đã nhún nhường lắm rồi!

Tô Hàn Trinh suýt nữa thì bật cười, tâm địa độc ác thật đấy! Chỉ có điều cũng thẳng thắn lắm, ông ta liền hỏi Hoàng Tứ Lang:

- Bên kiện đã nêu ra những điều kiện để giải quyết riêng, ngươi có nguyện ý giải quyết riêng không?

Hoàng Tứ Lang nghe vậy, rõ ràng cho thấy Tô thứ sử thiên vị đối phương. Hoặc là giải quyết riêng, hoặc là đưa ra giải quyết chung, không hề có phần linh động để trả giá và mặc cả. Hắn đương nhiên phải chọn giải quyết riêng. Nhưng mà giá tiền để giải quyết riêng lại độc ác quá, một cái bàn bị phá cùng lắm cũng chỉ đáng giá một trăm đồng, đối phương hét giá gấp trăm lần. Về phần bồi thường trăm lượng bạc để trả tiền thuốc thang càng là chuyện hết sức vô lý. Nhưng nếu không đồng ý thì con trai của hắn sẽ bị kiện, lại phải đi cầu cứu Trương huyện lệnh. Nhưng mà Trương huyện lệnh vừa mới nổi cáu với mình, chưa chắc đã chịu ra tay giúp đỡ. Cho dù chịu giúp thì không biết mình còn phải bỏ bao nhiêu bạc mới trả xong phần nhân tình này, thôi vậy. Hôm nay chấp nhận trả tiền, về nhà sẽ đánh gẫy cái chân chó của thằng con trai.

Hoàng Tứ Lang khẽ cắn răng:

- Ta nguyện ý giải quyết riêng, đi lấy bạc ra đây!

Một lát sau, chưởng quầy của sòng bạc lại cầm tới năm trăm ba mươi lượng bạc và đặt xuống mặt bàn một lần nữa. Hoàng Tứ Lang chắp tay nói:

- Đa tạ thứ sử đại nhân đã chủ trì công đạo, Hoàng mỗ cáo từ.

Hắn vừa đi hai bước thì Vô Tấn lại gọi hắn lại:

- Hoàng Đông Chủ, xin dừng bước!

Hoàng Tứ Lang sợ đến mức hai chân mềm nhũn:

- Ngươi... ngươi còn muốn cái gì nữa?

Vô Tấn mỉm cười và nói:

- Trong một vạn tờ xổ số của ngươi ít nhất cũng có tờ trúng giải thưởng ba mươi lượng bạc, làm sao tôi lại không trao thưởng chứ? Ở đây vừa vặn có ba mươi lượng bạc, xin hãy nhận lấy!

Vô Tấn nhặt lên ba mươi lượng bạc và cẩn thận đưa cho hắn, cười tỉm tỉm nói:

- Hoàng Đông Chủ, mặc dù không trúng giải thưởng lớn nhưng ngàn vạn lần đừng khách khí phần giải thưởng này!

Đám người đứng ở bốn phía lập tức cười váng lên, Hoàng Tứ Lang tức giận đến mức thất khiếu bốc khói (ví với sự bực tức quá mức), lửa giận dấy lên trong bụng nhưng lại không phát ra được, liền giận dữ đá nhi tử một cước:

- Chỉ tại tên hổn đản ngươi gây họa!

Hoàng Tứ Lang lôi nhi tử chật vật chạy trong tràng cười vang của mọi người. Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua Vô Tấn rồi nhẹ nhàng vuốt râu, thầm nghĩ:

- Khá lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!

Ông ta bước lên mỉm cười:

- Đêm nay! Cậu tới phủ của ta ăn bữa cơm rau, không được nhỡ hẹn đấy.

Cuối cùng thì hai con chim đã bị ném rụng, Vô Tấn khom người thi lễ thật thấp:

- Đa tạ nhã ý của đại nhân, nhưng cháu cần phải trở về xin chỉ thị của tổ phụ. Cháu lo tổ phụ thấy cháu quầy rầy thứ sử đại nhân quá nhiều, sẽ không cho cháu đến quấy rầy đại nhân lần nữa. Tổ phụ cháu một lòng ngưỡng mộ thanh danh đại nhân đã lâu.

- Đừng ngại, cậu cứ mời tổ phụ đến cùng cũng được.

Đây đúng là những lời Vô Tấn rất muốn nghe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương