“Cửu… ưm…”

Quả hồ lô đang ngậm trong miệng bị Triệu Hồng Lân thừa dịp hắn nói chuyện mà đẩy mạnh vào trong, nương theo đầu lưỡi như linh xà, không ngừng lộn qua lộn lại. Quả hồ lô sau khi chạm vào chân răng, được đầu lưỡi trơn trượt mềm mại mơn trớn, mang theo vị ngọt ngào…

Một lát sau, Triệu Tĩnh cảm thấy không cách nào thở nổi, liền dùng sức thúc vào người Triệu Hồng Lân. Lúc này y mới buông hắn ra, thấy một tay hắn vỗ vỗ ngực thở dốc, khuôn mặt do thiếu dưỡng khí mà đỏ lên, mất đi vẻ trang nghiêm bình thường, làm cho y cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu.

“Cửu… hoàng thúc…” Triệu Tĩnh thở phì phò ngẩng đầu, ý định kêu y trở về, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt y, hắn lại không nói ra được.

Hai tròng mắt câu hồn vẫn phủ đầy băng sương, giờ phút này đang nhìn hắn, không có cừu hận, không có oán khí, không có lửa giận, chỉ có một chút quang mang khó hiểu, phảng phất như đáy biển sâu xinh đẹp, làm người ta không tự chủ được mà mê muội, hãm sâu vào đó, chết cũng cam lòng!

Nhìn chăm chú lẫn nhau một hồi lâu, Triệu Hồng Lân cảm thấy có một thứ gì đó ở trong lòng mình chui ra, nhưng trực giác cảnh cáo y không thể làm cho nó thoát được. Nội tâm đang giao chiến, Triệu Tĩnh đột nhiên chủ động dán lên môi y…

Đã như thế, Triệu Hồng Lân liền bỏ qua phiền não trong lòng, hưởng ứng hắn, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc. Hai tay y bắt đầu kéo vạt áo hắn xuống, không biết vì sao, đêm nay y tựa hồ rất xúc động, hạ phúc sớm đã ngo ngoe muốn di chuyển.

Hai mắt tương giao, hào khí bình thản chưa từng có, cái gì mệt mỏi sớm đã bị quăng mất tiêu!

Triệu Tĩnh cho rằng đây có lẽ là một cơ hội tốt, cũng chủ động cởi quần áo cho y.

“Cửu hoàng thúc, ta…” Triệu Tĩnh nhìn y, muốn nói lại thôi, dục vọng bị y xoa nắn bắt đầu cương lên, hắn không nhịn được mà nói: “Cửu hoàng thúc, đêm nay có thể… để ta… chủ động được không?”

Nghe vậy, Triệu Hồng Lân sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, y nhéo cằm hắn, cười lạnh: “Hai đêm trước, hoàng hậu cùng Hồ Điệp công chúa không thể thỏa mãn dục vọng của hoàng thượng sao?”

Ơ? Y nói cái gì?

Triệu Tĩnh khó hiểu nhìn khuôn mặt y biến sắc.

“Đừng vọng tưởng dùng cái thứ đồ vật đã chạm vào người khác mà đụng vào ta!” Triệu Hồng Lân một tay ẩn hắn ngã xuống giường, tay còn lại cầm dục vọng cương cứng của hắn, dùng lực mà bóp.

“Cửu hoàng thúc, đau quá…” Y lại còn tăng thêm lực đạo, cứ như muốn mưu sát hắn không bằng.

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Hồng Lân thả lỏng tay ra, một tay tìm xuồng huyệt khẩu của hắn. Cảm thấy hậu huyệt kia do khẩn trương mà chặt lại, mới tự tiếu phi tiếu nói: “Trên người ngươi cùng chỉ có nơi này là sạch sẽ nhất, không ai dùng qua, cũng không ai dám, mà người có dũng khí dùng cũng chỉ có bổn vương! Nếu bị người dùng qua, bổn vương cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!”

Triệu Tĩnh cắn môi dưới không nói nên lời, lần nào cũng vậy, y luôn dùng ngôn ngữ nhục nhã hắn, chà đạp thân thể của hắn, dẫm đạp lên trái tim sớm đã nghiền nát của hắn… Bây giờ, hắn càng hy vọng mình có thể chết trong tay y, chung quy còn tốt hơn cái loại cảm giác sống không bằng chết này!

Triệu Hồng Lân cũng mặc kệ tâm tình hắn thế nào, chỉ mải mê chơi đùa phân thân của hắn. Sau khi phóng thích, y dùng ngón tay dính đầy dịch thể mà luồn vào cơ thể hắn.

Ngay cả như vậy, Triệu Tĩnh vẫn cảm thấy đau đớn mà hừ một tiếng, rụt lui thân thể muốn chạy trốn.

“Mới một ngón tay đã chịu không được rồi sao?” Triệu Hồng Lân cười lạnh, cầm lấy một chân hắn giơ lên, lộ ra cúc huyệt đang ngậm chặt lấy ngón tay y, rồi lại tiếp tục đưa ngón thứ hai vào. Quả thật, mật huyệt của hắn càng thêm chặt, mới hai ngón tay mà đã khó có thể nhúc nhích được. Đây cũng là một việc y cảm thấy kỳ lạ đã lâu, trải qua bao năm như vậy, vì sao hậu đình của hắn vẫn chặt như đêm đầu tiên, không quen bị y xâm nhập?

“Đau quá… cửu hoàng thúc… đừng…” Triệu Tĩnh không khỏi run lên, bởi vì mỗi lần bắt đầu cũng đều làm hắn vô cùng thống khổ.

“Đừng? Là ai vừa nói muốn thượng bổn vương?” Triệu Hồng Lân không kiên nhẫn mà rút ngón tay ra.

Thoáng cái Triệu Tĩnh mở to mắt nhìn y, không thể tin được, cửu hoàng thúc lại hảo tâm buông tha cho hắn sao?

Nhưng hắn ngạc nhiên không được lâu, thân thể run rẩy của hắn đã bị ép lật lại, tay y cố định trên lưng hắn, bắt buộc hắn nâng cái mông lên, sau đó vỗ nhẹ lên người hắn, muốn hắn trầm tĩnh lại, nếu không nơi này càng chặt làm người ta không thể tiến cũng không thể lùi được.

“Cửu hoàng thúc, cầu ngươi… đừng làm nữa…” Triệu Tĩnh bất chấp cảm giác xấu hổ cùng tôn nghiêm mà quay đầu lại xin y.

“Hừ, thật sự không muốn sao?” Triệu Hồng Lân cười nhạo: “Lần nào cũng nói đừng làm, thế mà cuối cùng cũng không phải rất hưởng thụ sao! Ngươi đúng là đê tiện, đường đường là một hoàng đế bị thần tử đặt dưới thân đã là nỗi sỉ nhục lớn lao, vậy mà ngươi còn *** đãng mở hai chân ra cho bổn vương thượng! Đại Tống có cái loại hoàng đế này mới thật sự là sỉ nhục đó!”

Triệu Tĩnh đem mặt chôn ở gối đầu, cắn răng thề không cầu xin y nữa!

Xuyên qua mái tóc bù xù của hắn, Triệu Hồng Lân mơ hồ nhìn thấy một màu đỏ thẫm. Y cảm thấy kỳ quái mà vén mái tóc hắn lên, thì ra hắn vẫn đang nắm chặt chuỗi đường hồ lô đó.

Triệu Hồng Lân tà ác cười cười, tuy Triệu Tĩnh không thấy vẻ mặt y, nhưng bằng thanh âm đó, hắn đã có cảm giác không ổn. Đột nhiên ngón tay bị vặn bung ra, khiến hắn không khỏi nhìn một cái, thì ra chuỗi đường hồ lô trong tay hắn đã bị lấy đi, mà chính hắn cũng đã quên còn đang nắm chặt lấy nó!

Bất quá, rất nhanh, hậu huyệt bị một vật lạnh lẽo gì đó tiến vào, Triệu Tĩnh vội quay đầu lại nhìn, đã thấy cửu hoàng thúc đang tháo mấy viên hồ lô xuống, vặn bung cúc huyệt hắn ra, bắt đầu nhét vào!

“Cửu hoàng thúc…”

“Là ngươi kêu bổn vương đừng làm mà, bây giờ không tính là làm rồi chứ?” Triệu Hồng Lân cười tươi như hoa đào nở, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ý bức người, rồi lại tà ác đến cực điểm. Viên hồ lô lạnh lẽo chôn vào trong cơ thể hắn, tiến vào chỗ sâu trong, cái loại cảm giác dị thường này làm cho người ta thật sự bất an. Triệu Tĩnh càng không ngừng dãy dụa, nhưng mặc hắn trốn tránh thế nào, Triệu Hồng Lân vẫn luôn tại thời điểm hắn chạy trốn mà túm được mắt cá chân hắn kéo lại.

Một lần té ngã, viên hồ lô liền bị đẩy ra, Triệu Hồng Lân lại nhặt lên bắt hắn ăn nó.

Triệu Tĩnh đâu chịu, bất quá Triệu Hồng Lân có thừa thủ đoạn, một tay nắm lấy cằm hắn, Triệu Tĩnh liền không tự chủ được mà mở miệng ra, viên hồ lô màu đỏ lập tức bay vào trong miệng.

Thừa dịp y buông tay, Triệu Tĩnh vội nhổ cái thứ đó ra, giương mắt chống lại là hai tròng mắt đoạt hồn hừng hực lửa.

Dám không nghe y nói?!

Triệu Hồng Lân nhìn hắn, trong con ngươi lạnh lẽo như lóe lên ngọn lửa giận dữ, khiến người khác cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Một khắc sau, y cầm lấy dục vọng của mình nhắm ngay vào mật huyệt của Triệu Tĩnh, từng chữ từng chữ phun ra: “Nhớ rõ cho ta, nơi này, chỉ có bổn vương mới có thể vào. Thứ người khác đã dùng qua, bổn vương tuyệt không chạm vào!”

Đau quá! Triệu Tĩnh nắm chặt sàng đan, chôn mặt thật sâu vào gối, nước mắt chảy ra dàn dụa.

Ngoài nỗi đau đớn của con tim, ở sâu trong lòng còn tồn tại một cảm giác khác thường, khiến ủy khuất cùng thương tâm trong tim Triệu Tĩnh tràn ra, càng khiến hắn khóc không thôi.

Hắn muốn ôm cửu hoàng thúc, muốn chạm vào cửu hoàng thúc, nhưng không phải thế này. Cho dù bị y đặt dưới thân, kỳ thật cũng không sao, hắn chỉ muốn được chạm vào trái tim y. Một thân thể không có trái tim, chiếm được thì sao chứ?

Tiếng rên rỉ mất hổn đầy thống khổ mang theo ngọt ngào mơ hồ truyền ra.

Hoàng hậu cứng ngắc đứng bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt.

Thương tâm thống khổ, phẫn nộ oán hận, nhất nhất đang bùng lên.

Triệu Hồng Lân! Lại là y!

Nàng tới không lâu, nhưng cũng nghe thấy từng lời nói của Triệu Hồng Lân.

Trong mắt nàng hiện lên tia oán độc, nàng lau khô nước mắt, khôi phục ánh mắt tự nhiên như cũ, rồi chậm rãi rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương