Hoàng Tộc Bại Hoại
-
Chương 36
Nghe những khách nhân đoán mò, tiểu nhị đang bưng đồ ăn cũng tiếp một câu: “Chẳng biết thế nào, nhưng ngày mới tới, bọn họ nói là họ Triệu, đây chính là quốc họ đấy. Một người theo hầu hình như còn gọi ai đó là Hồng đại nhân, Lục đại nhân gì ấy.”
Sau một khắc, tiểu nhị bị xách lên, quay đầu lại nhìn, thì ra là hai vị khách nhân một gầy một béo kia.
Tên gầy trừng mắt nhìn tiểu nhị, quát hỏi: “Những người ngươi nói đi đâu rồi?”
“Ơ ơ… bỏ tiểu nhân xuống trước được không…”
“Ít nói nhảm! Nói mau!” Tên gầy nâng hắn lên cao hơn, thật không nhìn ra hắn lại khỏe đến thế.
Mà tên béo cũng không ngăn đồng bọn, chỉ cười cười nhìn.
“Tiểu nhân không biết…”
Chát!
Một cái bạt tai khiến tiểu nhị oa oa kêu lớn.
“Không nói đại gia sẽ thiến ngươi!” Tên gầy hung tợn nói.
Tiểu nhị sợ run lên, lắp bắp nói: “Đại gia tha… tha mạng, tiểu nhân thật… thật không biết bọn họ… đi đâu!”
Lúc này tên béo mới khuyên nhủ: “Đại ca bớt giận, buông hắn ra trước đã.”
Tên gầy trừng mắt, buông hắn ra, tiểu nhị ngã bịch xuống đất. Tên béo cười cười đứng trước mặt hắn, cúi đầu hỏi: “Ngươi biết họ đi hướng nào không?”
Cái này thì hắn biết, tiểu nhị sợ hãi, vội vàng trả lời: “Bọn họ đi về phía nam…”
Vừa dứt câu, chỉ thấy bóng người lướt qua, nhị vị đại gia đã ở ngoài cửa, một khối bạc vụn bay vụt tới, rơi bịch xuống mặt đất.
Tiểu nhị vội vàng vừa nhặt tiền vừa nói lời cám ơn, nhưng ngoài cửa bóng dáng hai ngươi kia đã biến mất tự lúc nào.
Trong góc khách *** vắng vẻ, có bốn thiếu niên ngồi vây quanh, yên lặng mà xem động tĩnh.
Chờ hai người kia rời đi, một vị thiếu niên cục mịch liền không kiềm chế được, nói với bằng hữu: “Nhìn hai người này thần sắc bất thiện, mà võ công cũng không phải kém, chắc chắn là muốn đi kiếm chuyện với người ta. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta đi xem một chút đi.”
Một thiếu niên khác trông nhã nhặn mỉm cười khuyên nhủ: “Chúng ta không nên quản chuyện thiên hạ làm gì…”
Chưa nói hết câu, thiếu niên cục mịch đã trợn mắt trừng hắn: “Nói ít thôi! Ngươi không đi thì thôi, chuyện của bổn thiếu gia không cần ngươi trông nom!” Vừa nói vừa phi ra ngoài, nhảy lên ngựa phóng về phía nam.
Còn về tiền cơm, ba tên còn lại sẽ tự trả tiền.
“Này… Nam Cung! Chờ một chút!” Một thiếu niên anh tuấn cũng đuổi theo sau.
Còn lại hai vị thiếu niên nhìn nhau, sau đó một thiếu niên nhã nhặn cười nói: “Bắc Minh, xin lỗi không tiếp được.” Lời vừa dứt, người đã phi ra khỏi khách ***.
“Đông Phương!” Thiếu niên tên Bắc Minh gầm nhẹ, ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm ra cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên nở nụ cười, khiến kẻ khác nổi cả da gà.
Hừ, tạm thời tha cho các ngươi, món nợ này, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.
Trả tiền xong, Bắc Minh liền đuổi theo ba người.
Nam Cung chạy đầu tiên thấy ba người theo sau, liền hừ lạnh với Đông Phương: “Không phải ngươi nói không nên quản việc thiên hạ sao, chạy tới đây tính đầu thai hả?”
Đông Phương cười hì hì trả lời: “Ta chỉ đi coi náo nhiệt thôi, thuận tiện thay ngươi nhặt xác.”
Một câu nói đã làm Nam Cung như nổi điên: “Đông Phương Thiên Âm!”
“Ơi, gọi ta chuyện gì?” Đông Phương vẫn như cũ cười hì hì, nhìn tên kia giận dữ, tâm tình thật vui vẻ.
“Hai người các ngươi một ngày không cãi nhau không chịu được hả?” Tây Môn không biết khi nào đã đuổi kịp ba người, nhìn thấy bọn hắn ầm ĩ, liền lên tiếng thu hút sự chú ý của bọn họ: “Chọn xem nên đi đường nào đã rồi hãy cãi nhau.”
Quả nhiên, phía trước là ngã ba đường, xa xa bất tận, không thấy điểm cuối.
Đông Phương vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhàn nhàn nhìn mọi người, một điểm cũng không giống người đang suy nghĩ.
Còn Nam Cung thì nhăn mặt nhăn mày trừng mắt nhìn ba con đường, hận không thể hợp nhất thành một, miễn cho phải suy nghĩ phiền toái.
Bắc Minh ruổi ngựa tiến lên, cẩn thận xem xét, rồi quay lại nói.
“Đi bên trái!” Nam Cung khẳng định.
“Bên phải!” Bắc Minh cũng khẳng định.
Hai người này đồng thời mở miệng, nhưng phương hướng lại không giống nhau.
Tây Môn bất đắc dĩ nhìn về phía Đông Phương, không khỏi bội phục định lực của hắn, đến bây giờ mà vẫn bình tĩnh tươi cười.
“Tóm lại đi bên trái là được!” Nam Cung mặc kệ bọn họ, thúc ngựa.
“Này, xem dấu vết trên đường, hai người vừa nãy chắc chắn đi phía bên phải.” Bắc Minh hô to.
Không ngờ, Đông Phương cũng quay đầu phi ngựa về bên trái.
Bắc Minh trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà hỏi Tây Môn: “Hắn chính là Đông Phương Thiên Âm, người mà cha ngươi nói là chững chạc đáng tin sao?”
Tây Môn cười ha ha, xem như là khẳng định, rồi cũng phi ngựa về bên trái, hô lớn: “Đừng xem thường trực giác của Nam Cung và mạn bất kinh tâm của Đông Phương, ngươi cứ theo là được rồi…”
Mạn bất kinh tâm sao*? Là loạn thất bát tao** thì có. Thế mà chưởng môn của tứ đại gia tộc lại nói hắn chững chạc nhất, mấy lão già này hoa mắt rồi.
Tâm tuy không phục, nhưng Bắc Minh vẫn đuổi theo ba người kia.
Hắn muốn xem ai mới là kẻ đúng ở đây!
*Mạn bất kinh tâm: thờ ơ không thèm để ý.
** Loạn thất bát tao: lung tung, lộn xộn.
Sau một khắc, tiểu nhị bị xách lên, quay đầu lại nhìn, thì ra là hai vị khách nhân một gầy một béo kia.
Tên gầy trừng mắt nhìn tiểu nhị, quát hỏi: “Những người ngươi nói đi đâu rồi?”
“Ơ ơ… bỏ tiểu nhân xuống trước được không…”
“Ít nói nhảm! Nói mau!” Tên gầy nâng hắn lên cao hơn, thật không nhìn ra hắn lại khỏe đến thế.
Mà tên béo cũng không ngăn đồng bọn, chỉ cười cười nhìn.
“Tiểu nhân không biết…”
Chát!
Một cái bạt tai khiến tiểu nhị oa oa kêu lớn.
“Không nói đại gia sẽ thiến ngươi!” Tên gầy hung tợn nói.
Tiểu nhị sợ run lên, lắp bắp nói: “Đại gia tha… tha mạng, tiểu nhân thật… thật không biết bọn họ… đi đâu!”
Lúc này tên béo mới khuyên nhủ: “Đại ca bớt giận, buông hắn ra trước đã.”
Tên gầy trừng mắt, buông hắn ra, tiểu nhị ngã bịch xuống đất. Tên béo cười cười đứng trước mặt hắn, cúi đầu hỏi: “Ngươi biết họ đi hướng nào không?”
Cái này thì hắn biết, tiểu nhị sợ hãi, vội vàng trả lời: “Bọn họ đi về phía nam…”
Vừa dứt câu, chỉ thấy bóng người lướt qua, nhị vị đại gia đã ở ngoài cửa, một khối bạc vụn bay vụt tới, rơi bịch xuống mặt đất.
Tiểu nhị vội vàng vừa nhặt tiền vừa nói lời cám ơn, nhưng ngoài cửa bóng dáng hai ngươi kia đã biến mất tự lúc nào.
Trong góc khách *** vắng vẻ, có bốn thiếu niên ngồi vây quanh, yên lặng mà xem động tĩnh.
Chờ hai người kia rời đi, một vị thiếu niên cục mịch liền không kiềm chế được, nói với bằng hữu: “Nhìn hai người này thần sắc bất thiện, mà võ công cũng không phải kém, chắc chắn là muốn đi kiếm chuyện với người ta. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta đi xem một chút đi.”
Một thiếu niên khác trông nhã nhặn mỉm cười khuyên nhủ: “Chúng ta không nên quản chuyện thiên hạ làm gì…”
Chưa nói hết câu, thiếu niên cục mịch đã trợn mắt trừng hắn: “Nói ít thôi! Ngươi không đi thì thôi, chuyện của bổn thiếu gia không cần ngươi trông nom!” Vừa nói vừa phi ra ngoài, nhảy lên ngựa phóng về phía nam.
Còn về tiền cơm, ba tên còn lại sẽ tự trả tiền.
“Này… Nam Cung! Chờ một chút!” Một thiếu niên anh tuấn cũng đuổi theo sau.
Còn lại hai vị thiếu niên nhìn nhau, sau đó một thiếu niên nhã nhặn cười nói: “Bắc Minh, xin lỗi không tiếp được.” Lời vừa dứt, người đã phi ra khỏi khách ***.
“Đông Phương!” Thiếu niên tên Bắc Minh gầm nhẹ, ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm ra cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên nở nụ cười, khiến kẻ khác nổi cả da gà.
Hừ, tạm thời tha cho các ngươi, món nợ này, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.
Trả tiền xong, Bắc Minh liền đuổi theo ba người.
Nam Cung chạy đầu tiên thấy ba người theo sau, liền hừ lạnh với Đông Phương: “Không phải ngươi nói không nên quản việc thiên hạ sao, chạy tới đây tính đầu thai hả?”
Đông Phương cười hì hì trả lời: “Ta chỉ đi coi náo nhiệt thôi, thuận tiện thay ngươi nhặt xác.”
Một câu nói đã làm Nam Cung như nổi điên: “Đông Phương Thiên Âm!”
“Ơi, gọi ta chuyện gì?” Đông Phương vẫn như cũ cười hì hì, nhìn tên kia giận dữ, tâm tình thật vui vẻ.
“Hai người các ngươi một ngày không cãi nhau không chịu được hả?” Tây Môn không biết khi nào đã đuổi kịp ba người, nhìn thấy bọn hắn ầm ĩ, liền lên tiếng thu hút sự chú ý của bọn họ: “Chọn xem nên đi đường nào đã rồi hãy cãi nhau.”
Quả nhiên, phía trước là ngã ba đường, xa xa bất tận, không thấy điểm cuối.
Đông Phương vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhàn nhàn nhìn mọi người, một điểm cũng không giống người đang suy nghĩ.
Còn Nam Cung thì nhăn mặt nhăn mày trừng mắt nhìn ba con đường, hận không thể hợp nhất thành một, miễn cho phải suy nghĩ phiền toái.
Bắc Minh ruổi ngựa tiến lên, cẩn thận xem xét, rồi quay lại nói.
“Đi bên trái!” Nam Cung khẳng định.
“Bên phải!” Bắc Minh cũng khẳng định.
Hai người này đồng thời mở miệng, nhưng phương hướng lại không giống nhau.
Tây Môn bất đắc dĩ nhìn về phía Đông Phương, không khỏi bội phục định lực của hắn, đến bây giờ mà vẫn bình tĩnh tươi cười.
“Tóm lại đi bên trái là được!” Nam Cung mặc kệ bọn họ, thúc ngựa.
“Này, xem dấu vết trên đường, hai người vừa nãy chắc chắn đi phía bên phải.” Bắc Minh hô to.
Không ngờ, Đông Phương cũng quay đầu phi ngựa về bên trái.
Bắc Minh trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà hỏi Tây Môn: “Hắn chính là Đông Phương Thiên Âm, người mà cha ngươi nói là chững chạc đáng tin sao?”
Tây Môn cười ha ha, xem như là khẳng định, rồi cũng phi ngựa về bên trái, hô lớn: “Đừng xem thường trực giác của Nam Cung và mạn bất kinh tâm của Đông Phương, ngươi cứ theo là được rồi…”
Mạn bất kinh tâm sao*? Là loạn thất bát tao** thì có. Thế mà chưởng môn của tứ đại gia tộc lại nói hắn chững chạc nhất, mấy lão già này hoa mắt rồi.
Tâm tuy không phục, nhưng Bắc Minh vẫn đuổi theo ba người kia.
Hắn muốn xem ai mới là kẻ đúng ở đây!
*Mạn bất kinh tâm: thờ ơ không thèm để ý.
** Loạn thất bát tao: lung tung, lộn xộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook