Triệu Hồng Lân nhìn công bộ thượng thư, cũng không cầm lấy tấu chương, chỉ ngạc nhiên nói: “Việc này chỉ cần công bộ đồng ý là được mà, sao lại cần hoàng thượng hạ lệnh?”

“Vương gia, Giang Chiết muốn xây đê phải có một lượng tiền lớn, cho nên phải cần thánh dụ mở ngân khố cấp mới được.”

Vừa nói xong, lễ bộ thượng thư cũng tiến lên góp vui: “Vương gia, nửa tháng nữa là đại điển lập quốc, một số thủ tục cần phải bẩm tấu với hoàng thượng.”

Có người đi trước nói, là theo sau biết bao đại thần cũng nhờ vả Triệu Hồng Lân. Thật là… một giây cũng không thoát ra nổi.

Triệu Hồng Lân nhíu mi, thì ra, làm hoàng đế chẳng những bận bịu muốn chết, mà còn phải chịu một đống nước miếng vào mặt. Mặc dù không phải hôm nay mới biết làm hoàng đế vất vả, nhưng lại đột nhiên cảm thấy Triệu Tĩnh rất đáng thương, làm ý định đoạt lại ngôi hoàng đế của y có chút lung lay.

Phải ứng phó với nhiều chuyện phiền lòng, lao tâm lao lực, khó trách cả ngày hắn cứ banh cái mặt ra, đúng là tự làm tự chịu.

Lát sau, ngự tiền thái giám đến nói: “Hoàng thượng muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi, mời các đại nhân để tấu chương lại, đợi hoàng thượng khỏe hơn sẽ phê duyệt.”

Vạn bất đắc dĩ, chúng đại thần đành giao tấu chương cho thái giám rồi rời đi, chỉ còn lại quốc trượng cùng Cần vương.

Hồng Lôi liếc nhìn Triệu Hồng Lân một cái, sau đó hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nghe Hồng Tích nói, tối hôm qua Triệu Hồng Lân có tới Ngự Thư phòng, ở đó hồi lâu mới về, cũng không biết nói gì với hoàng thượng. Hôm nay hoàng thượng ngã bệnh, tuy chỉ là suy đoán, nhưng chắc có lẽ liên quan tới Cần vương!

Triệu Hồng Lân chờ hắn đi, rồi mới ra về. Y cũng không muốn tới thăm Triệu Tĩnh.

Trở lại vương phủ, Mai Ngọc sơn trang sai người đưa tin tới, Triệu Hồng Lân cầm lấy rồi đi vào thư phòng.

Thư nói, Kỳ Liên phái cùng Thanh Vân bảo liên minh, còn có Giang Nam tam anh đến khiêu chiến với bảo chủ.

Lại là một lũ đần muốn nổi danh!

Vân vê bức thư trong lòng bàn tay, vận nội công, liền hóa thành bột phấn bay tứ tán.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, khiến người lười biếng muốn ngủ, nhưng vị hoàng đế đang hôn mê lại tỉnh dậy.

Mở mắt ra, ngoài khuôn mặt lo lắng của thái y, Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận ra, còn xuất hiện một khuôn mặt của thái tử Triệu Trinh.

Thấy hắn tỉnh lại, Triệu Trinh vội vàng tiến lên nắm lấy tay hắn, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của đại ca, Triệu Tĩnh kinh ngạc không nói nên lời.

“Hoàng thượng? Thái y mau lại đây xem nào!” Triệu Trinh tưởng hắn làm sao, sốt ruột gọi thái y.

“…” Triệu Tĩnh mở miệng nhưng lại nói không ra lời, ho sù sụ một chút, mới dùng thanh âm khàn khàn nói: “Hoàng huynh, ta không sao.”

Triệu Trinh lúc này mới thấy yên tâm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Triệu Tĩnh nhìn đại ca trong chốc lát, đột nhiên nói: “Hoàng huynh biết ta vì sao giữ lại danh hiệu thái tử cho ngươi không? Ta đã lập di chiếu, nếu ta sớm thệ, hoàng huynh sẽ lên kế vị.” Đây cũng coi như là đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho đại ca thôi.

Nghe hắn nói, mọi người đều khiếp sợ không thôi. Nhất là thái tử, vội vàng nói: “Lục đệ đừng nói bậy bạ, đệ là hoàng thượng, là vạn tuế chi khu, sao lại sớm thệ được! Đại ca lớn hơn đệ bảy tuổi, nếu đi cũng là đại ca đi trước, lục đệ đừng nghĩ lung tung.”

“Đại ca…” Triệu Tĩnh xúc động, hốc mắt nóng lên, muốn ôm đại ca, nhưng cả người đau đớn không thể di chuyển, chỉ có thể nắm chặt tay đại ca.

Khi còn bé, chỉ có đại ca cùng cửu hoàng thúc mới quan tâm tới hắn.

Cho tới bây giờ, người mà hắn xem quan trọng hơn cả tính mạng mình là cửu hoàng thúc thì hận hắn. Mà đại ca, hắn đã đoạt ngôi vị hoàng đế của đại ca, giết chết thê tử của đại ca, vậy mà đại ca vẫn quan tâm hắn như xưa.

Lần bị bệnh này, gần mười ngày hoàng đế không lâm triều, mỗi lần hắn muốn nén đau thượng triều, đều bị thái y cùng hai tiểu thái giám ngăn cản. Nhớ lại một năm trước, hắn ngang ngạnh cố nén, kết quả vết thương kéo dài nửa tháng mới khỏi, làm hắn cũng không dám làm xằng nữa.

Cũng may khi không thể lâm triều, hắn vẫn phê duyệt tấu chương đầy đủ, không hề trễ nải việc nước.

Các đại thần tới thăm, quanh quẩn cũng chỉ chúc hoàng thượng long thể sớm ngày khang phục. Còn quốc trượng, quốc cữu thì ngày nào cũng tới. Triệu Hồng Lân cũng giả vờ tới thăm, nhưng lại bị Tiểu Thuận cùng Tiểu Hòa âm thầm ngăn cản.

Bọn họ tuyệt đối không để một mình Cần vương đến gặp hoàng thượng được.

Đến khi hoàng thượng lành bệnh lâm triều, các chư thần không ai dám vắng mặt, chỉ duy độc thiếu Cần vương!

Triệu Tĩnh trong lòng không rõ mình nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.

Bị hành hạ vô tình, trong lòng sẽ sinh hận, nhưng đau lòng lại che đậy toàn bộ hận thù, kết quả trái tim chỉ còn tràn đầy đau thương.

Yêu quá sâu, đã không cách nào kiềm chế được, cũng không thể từ bỏ nổi.

Cho đến ngày nay, hắn vẫn không dám xa cầu Triệu Hồng Lân sẽ thương hắn. Chỉ cầu được đứng ở xa nhìn y, nhìn dung nhan tuyệt thế, dáng người phiêu nhiên mà hắn không cách nào quên được.

Trước khi vào triều, hắn còn lo lắng khi nhìn thấy Triệu Hồng Lân, hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, mất đi uy phong của đế vương, nhưng rồi lại âm thầm hy vọng nhìn thấy y. Dù sao, hôm nay bọn họ như cừu địch, có thể ở đại điện nhìn thấy y, đó cũng là hạnh phúc lớn nhất đời hắn rồi.

Nhưng ngay cả niềm hy vọng nhỏ bé này mà y cũng không cho hắn sao?

Không có nhiều thời gian để đau buồn. Bởi vì năm ngày sau là khánh quốc đại điển. Mặc dù lễ bộ thượng thư phụ trách việc này, nhưng vẫn phải xin chỉ thị của hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng càng bận bịu hơn so với bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương