Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Chương 99
Ed: Jang Bò
Trên người Tống Hiểu Hoa là bộ trang phục giống với mấy năm trước lúc cô chuẩn bị thi giải ba-lê toàn quốc, không có gì thay đổi, thời gian so với lúc ấy cũng gần như nhau, chỉ có cô gầy đi.
Đứng ở trên sân khấu, nhẹ nhàng chào một cái.
Có người ngồi phía sau nói bằng tiếng Trung lơ lớ: "Thiên Nga đen của Phương Đông."
Cô không giống như mọi ngày, hôm nay cô đã vượt qua được thử thách của số phận, cũng đã đạt được mục tiêu mà mình muốn, tay giơ lên thật cao, nhẹ nhàng nhón chân, ngẩng đầu lên, trước mắt khán giả ngồi chật kín, các kiểu tóc các sắc tộc màu da, giờ phút này đến đây là để xem cô biểu diễn, mới gặp nhau ở nơi này.
Trước đây Tống Hiểu Hoa chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng trên khấu lớn như vậy, cô dùng năng lực của bản thân mình bước ra khỏi thành phố A, bước ra tổ quốc, bước ra thế giới.
Cô đã đi lưu diễn ở vô số quốc gia, mà hiện tại cô là vì lễ tốt nghiệp của mình mà chuẩn bị màn biểu diễn tốt nhất.
Dưới sân khấu có giảng viên và hiệu trưởng trường cô đang ngồi, cô gái trước mặt bọn họ đã đứng dậy phát triển một cách vượt bậc, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giống như bị số phận từ bỏ, ban đầu chân của Tống Hiểu Hoa bị thương không được người khác coi trọng, cho dù trên con đường này vẫn có quý nhân tương trợ, nhưng ai biết trong lúc đó cô đã gặp phải điều gì?
Cũng không phải thuận buồm xuôi gió, không phải đi trên con đường trải đầy hoa.
Cô học ở nước ngoài từng bị mọi người châm chọc, bộ dạng thế kia còn không bằng nhường cơ hội cho người khác.
Người khác nói gì, nói đến chỗ của cô, cô nghe một chút rồi mặc kệ, cô không để ý đến cái nhìn của người khác, cô cũng không sợ bị người khác chỉ trích, cô đã trưởng thành sau chuyện ngày hôm đó.
Chân bị thương, khiến cho cô hiểu chuyện hơn, cũng khiến cô thay đổi tính cách của mình.
Trưởng thành không phải một một chuyện ngọt ngào, trên con đường này có quả ngọt, cũng có những bụi gai, chân đạp trên bụi gai, tay lại muốn hái những quả dâu chín ngọt, máu chảy trên mặt đất, đây chính là cách cuộc sống tôi luyện một người.
Cô đã từng chảy máu hôm nay cuối cùng cũng kết thành vạn đóa hoa, quay đầu lại, những đóa hoa kia đã che phủ kín con đường đầy bụi gai.
Trải qua khó khăn cuối cùng cô cũng đã thành công, trở thành một đại nhân vật.
Tống Hiểu Hoa nhếch môi, cười lên, nhón mũi chân bắt đầu nhảy dựng lên, cô giống như một tinh linh trong rừng toát ra trên sân khấu, cho dù cô ây không có cánh, ngươi cũng không tự giác mà cho rằng cô thật sự có thể bay lên.
Những người biết chuyện quá khứ của cô đều không tự giác mà nhìn xuống chân bị thương của cô.
Rất ổn, chưa từng run rẩy, ngươi thậm chí sẽ không tin chân của cô ấy đã từng bị thương nặng.
Trên sân khấu người đang nhảy múa sớm đã không còn là Tống Hiểu Hoa, mà là người trong miệng mọi người đang đàm luận nàng Thiên Nga đen của Phương Đông, vẻ mặt của cô chính là vẻ mặt của người chiến thắng.
Không hề khẩn trương, tất cả các động tác đều lưu loát đẹp đẽ khiến cho mọi người không thể rời mắt.
Điệu nhảy bỗng nhiên bị cắt đứt, cô giống như là té ngã nằm trên giường, cô công chúa hình như không còn hô hấp.
Cô đang đợi cái gì.
Thẩm Cảnh ngồi dưới khán đài đột nhiên hiểu ra điều gì, sau đó từ dưới chỗ ngồi xông lên sân khấu, anh đột nhiên xuất hiện dường có chút không phù hợp, vậy mà anh lại cúi đầu, hôn lên môi công chúa.
Cô mới vừa rồi còn ngã nhào mà bây giờ lại vươn tay ôm cổ anh, nở một nụ cười, cô đứng dậy, nhảy múa vây quanh Thẩm Cảnh.
Mọi người đột nhiên hiểu ra.
Mỹ nhân say giấc đang đợi hoàng tử tới đánh thức, sau khi hoàng tử hôn cô, hạnh phúc của cô rốt cuộc đã đến.
Cô nhảy múa vây quanh Thẩm Cảnh, cho dù Thẩm Cảnh chỉ đứng tại chỗ, nhưng vẫn làm cho người ta hiểu cô đang nghĩ gì và muốn biểu đạt điều gì.
Nghệ thuật ba-lê chính là như vậy, nó có thể làm cho một người cái gì cũng không biết trở thành nhân vật trung tâm trên sân khấu, giống như anh cũng đang nhảy múa vậy.
Kết thúc công chúa từ đằng xa xoay tròn mà đến, cuối cùng rơi vào trong lồng ngực hoàng tử, vươn tay lên lần nữa ôm lấy cố hoàng tử, đặt lên môi hoàng tử một nụ hôn.
Âm nhạc kết thúc.
Sau vài giây im lặng, cả khán đài nổ ra một tràng tiếng vỗ tay kịch kiệt, ngồi ở dưới Phương Lộ tựa vào vai Tống Đông, lau nước mắt.
Khương Hồng Cầm mắt cũng đã đỏ hoe.
Đứa bé của bọn họ cũng đã trưởng thành, hơn nữa đều rất hạnh phúc.
Tống Đông nhẹ giọng nói: "Ngày vui khóc lóc cái gì a?"
Phương Lộ lắc đầu một cái, trả lời: "Hết cách, em không ngừng được, nhìn thấy hai đứa nhỏ như này em cảm thấy đời em đã không có gì tiếc nuối."
Tống Đông cười nói: "Nhìn em xem, bây giờ đã thế này, đợi đến lúc hai đứa nó kết hôn, em sẽ thế nào?"
Phương Lộ dụi dụi hai mắt, cười lên.
Đứng trên sân khấu Tống Hiểu Hoa nghiêng đầu để tầm mắt của cô và Thẩm Cảnh chạm vào nhau, sau đó vươn tay kéo anh lại gần, cùng nhau đứng trên sân khấu, lớn tiếng nói trên micro: “Điệu nhảy “Mỹ nhân say giấc” xin được dành tặng cho tất cả những người đang yêu."
"Tôi yêu mọi người! Cám ơn!"
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh đi ra, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh nhịp tim vẫn còn đập thật nhanh, anh nói: "Em tự biên đạo tiết mục này, sao trước đó không nói với anh, em không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hơn nữa anh mặc âu phục tới, đứng trên sân khấu nhìn rất không hợp nha, em nên nói trước để anh mặc giống như hoàng tử tới sẽ hợp hơn."
Tống Hiểu Hoa hai mắt mở lớn nhìn anh, nói: "Không sợ, bởi vì em biết anh có thể hiểu, chính bởi vì anh không có chuẩn bị, cho nên mới có thể làm cho mọi người bất ngờ, nếu như anh chuẩn bị trước cảm giác bất ngờ và lúc người xem bừng tỉnh hiểu ra sẽ không còn thấy thú vị nữa."
Thẩm Cảnh cúi đầu, nói: "Xem ra, em đúng là đã lớn rồi."
Tống Hiểu Hoa nói: "Đó là dĩ nhiên."
Dưới sân khấu hiệu trưởng đi tới, người phụ nữ trung niên da trắng nở nụ cười vui mừng, nói: "Đây là màn biểu diễn tốt nghiệp hoàn mỹ nhất mà tôi từng xem."
Tống Hiểu Hoa nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hiệu trưởng nói với Thẩm Cảnh: "Xem ra cậu chính là người khiến Hiểu Hoa vẫn luôn tâm niệm......" Bà nhíu mày, vươn tay vỗ vai Thẩm Cảnh nói: "Ừm...... trông có vẻ hơi gầy yếu...... Phải ăn nhiều một chút."
Người nước ngoài rất thưởng thức khuôn mặt tuấn lãng nhưng phải có cơ thể cường tráng vạm vỡ, thể trạng của Thẩm Cảnh ở trong mắt họ thật sự có chút mỏng manh gầy yếu.
Thẩm Cảnh cười trả lời: "Được, tôi sẽ chú ý hơn."
Hiệu trưởng tiếp tục nói với Tống Hiểu Hoa: "Cho dù như thế nào, dù là trở lại tổ quốc, em cũng không thể mai một, đây là vinh dự cả đời."
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Em sẽ quý trọng."
Bên cạnh hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện một cô gái, tóc dài màu đỏ, ngũ quan lập thể, không câu nệ cười to nói: "Hắc hắc, Thẩm Cảnh!"
Thẩm Cảnh nhìn cô gái trước mặt, không có ấn tượng.
Tống Hiểu Hoa nói: "Đây là bạn cùng phòng của em, Adeline."
Adeline cười híp mắt nói: "Anh chính là Thẩm Cảnh sao! Anh phải cảm tạ em đó! Nếu không có em! Tống Hiểu Hoa sẽ không sớm như vậy cùng anh lên......" Giường.
Tống Hiểu Hoa đưa tay bịt miệng Adeline, từ trước đến giờ cô ấy nói chuyện không có chừng mực, căn bản là nói không biết điểm dừng, ở chung phòng với cô ấy lâu như vậy, ngày ngày nhìn cô ấy cùng bạn trai đi khách sạn, không thể không nói, ở phương diện này cô ấy giúp Tống Hiểu Hoa biết thêm không ít, cũng học hỏi được một chút.
Nghĩ tới trò đùa dai lúc trước của cô ấy, là biết cô ấy thuộc tuýp người như thế nào.
"Hắc, Adeline, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Có mấy lời không nên nói lung tung."
Adeline nhún vai trả lời: "Được rồi, được rồi, thật không hiểu nổi các cậu sao vẫn còn giữ cái tư tưởng bảo thủ như vậy."
Tống Hiểu Hoa thở dài một cái, buông lỏng ra cô ấy.
Adeline lại tiếp tục nói: "Làm ơn chăm sóc Hiểu Hoa của chúng ta thật tốt, cô ấy vì anh mà thủ thân như ngọc, nếu như anh không đối tốt với cô ấy, em sẽ giới thiệu cho Hiểu Hoa một đại soái ca tóc vàng mắt xanh...... Hơn nữa ở trường người theo đuổi Hiểu Hoa rất nhiều!"
Tống Hiểu Hoa nâng trán.
Thẩm Cảnh nghiêng đầu yên lặng nhìn Tống Hiểu Hoa, gật đầu trả lời: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Adeline tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có June!"
Tống Hiểu Hoa giải thích nói: "June chính là chủ tịch câu lạc bộ Khiêu vũ ở trường cũ của em, Thẩm Cảnh anh cũng biết."
Adeline tiếp tục chỉ sợ không cháy nhà, nói: "Đúng vậy, cũng là người theo đuổi Hiểu Hoa suốt bốn năm qua."
Trên người Tống Hiểu Hoa là bộ trang phục giống với mấy năm trước lúc cô chuẩn bị thi giải ba-lê toàn quốc, không có gì thay đổi, thời gian so với lúc ấy cũng gần như nhau, chỉ có cô gầy đi.
Đứng ở trên sân khấu, nhẹ nhàng chào một cái.
Có người ngồi phía sau nói bằng tiếng Trung lơ lớ: "Thiên Nga đen của Phương Đông."
Cô không giống như mọi ngày, hôm nay cô đã vượt qua được thử thách của số phận, cũng đã đạt được mục tiêu mà mình muốn, tay giơ lên thật cao, nhẹ nhàng nhón chân, ngẩng đầu lên, trước mắt khán giả ngồi chật kín, các kiểu tóc các sắc tộc màu da, giờ phút này đến đây là để xem cô biểu diễn, mới gặp nhau ở nơi này.
Trước đây Tống Hiểu Hoa chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng trên khấu lớn như vậy, cô dùng năng lực của bản thân mình bước ra khỏi thành phố A, bước ra tổ quốc, bước ra thế giới.
Cô đã đi lưu diễn ở vô số quốc gia, mà hiện tại cô là vì lễ tốt nghiệp của mình mà chuẩn bị màn biểu diễn tốt nhất.
Dưới sân khấu có giảng viên và hiệu trưởng trường cô đang ngồi, cô gái trước mặt bọn họ đã đứng dậy phát triển một cách vượt bậc, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giống như bị số phận từ bỏ, ban đầu chân của Tống Hiểu Hoa bị thương không được người khác coi trọng, cho dù trên con đường này vẫn có quý nhân tương trợ, nhưng ai biết trong lúc đó cô đã gặp phải điều gì?
Cũng không phải thuận buồm xuôi gió, không phải đi trên con đường trải đầy hoa.
Cô học ở nước ngoài từng bị mọi người châm chọc, bộ dạng thế kia còn không bằng nhường cơ hội cho người khác.
Người khác nói gì, nói đến chỗ của cô, cô nghe một chút rồi mặc kệ, cô không để ý đến cái nhìn của người khác, cô cũng không sợ bị người khác chỉ trích, cô đã trưởng thành sau chuyện ngày hôm đó.
Chân bị thương, khiến cho cô hiểu chuyện hơn, cũng khiến cô thay đổi tính cách của mình.
Trưởng thành không phải một một chuyện ngọt ngào, trên con đường này có quả ngọt, cũng có những bụi gai, chân đạp trên bụi gai, tay lại muốn hái những quả dâu chín ngọt, máu chảy trên mặt đất, đây chính là cách cuộc sống tôi luyện một người.
Cô đã từng chảy máu hôm nay cuối cùng cũng kết thành vạn đóa hoa, quay đầu lại, những đóa hoa kia đã che phủ kín con đường đầy bụi gai.
Trải qua khó khăn cuối cùng cô cũng đã thành công, trở thành một đại nhân vật.
Tống Hiểu Hoa nhếch môi, cười lên, nhón mũi chân bắt đầu nhảy dựng lên, cô giống như một tinh linh trong rừng toát ra trên sân khấu, cho dù cô ây không có cánh, ngươi cũng không tự giác mà cho rằng cô thật sự có thể bay lên.
Những người biết chuyện quá khứ của cô đều không tự giác mà nhìn xuống chân bị thương của cô.
Rất ổn, chưa từng run rẩy, ngươi thậm chí sẽ không tin chân của cô ấy đã từng bị thương nặng.
Trên sân khấu người đang nhảy múa sớm đã không còn là Tống Hiểu Hoa, mà là người trong miệng mọi người đang đàm luận nàng Thiên Nga đen của Phương Đông, vẻ mặt của cô chính là vẻ mặt của người chiến thắng.
Không hề khẩn trương, tất cả các động tác đều lưu loát đẹp đẽ khiến cho mọi người không thể rời mắt.
Điệu nhảy bỗng nhiên bị cắt đứt, cô giống như là té ngã nằm trên giường, cô công chúa hình như không còn hô hấp.
Cô đang đợi cái gì.
Thẩm Cảnh ngồi dưới khán đài đột nhiên hiểu ra điều gì, sau đó từ dưới chỗ ngồi xông lên sân khấu, anh đột nhiên xuất hiện dường có chút không phù hợp, vậy mà anh lại cúi đầu, hôn lên môi công chúa.
Cô mới vừa rồi còn ngã nhào mà bây giờ lại vươn tay ôm cổ anh, nở một nụ cười, cô đứng dậy, nhảy múa vây quanh Thẩm Cảnh.
Mọi người đột nhiên hiểu ra.
Mỹ nhân say giấc đang đợi hoàng tử tới đánh thức, sau khi hoàng tử hôn cô, hạnh phúc của cô rốt cuộc đã đến.
Cô nhảy múa vây quanh Thẩm Cảnh, cho dù Thẩm Cảnh chỉ đứng tại chỗ, nhưng vẫn làm cho người ta hiểu cô đang nghĩ gì và muốn biểu đạt điều gì.
Nghệ thuật ba-lê chính là như vậy, nó có thể làm cho một người cái gì cũng không biết trở thành nhân vật trung tâm trên sân khấu, giống như anh cũng đang nhảy múa vậy.
Kết thúc công chúa từ đằng xa xoay tròn mà đến, cuối cùng rơi vào trong lồng ngực hoàng tử, vươn tay lên lần nữa ôm lấy cố hoàng tử, đặt lên môi hoàng tử một nụ hôn.
Âm nhạc kết thúc.
Sau vài giây im lặng, cả khán đài nổ ra một tràng tiếng vỗ tay kịch kiệt, ngồi ở dưới Phương Lộ tựa vào vai Tống Đông, lau nước mắt.
Khương Hồng Cầm mắt cũng đã đỏ hoe.
Đứa bé của bọn họ cũng đã trưởng thành, hơn nữa đều rất hạnh phúc.
Tống Đông nhẹ giọng nói: "Ngày vui khóc lóc cái gì a?"
Phương Lộ lắc đầu một cái, trả lời: "Hết cách, em không ngừng được, nhìn thấy hai đứa nhỏ như này em cảm thấy đời em đã không có gì tiếc nuối."
Tống Đông cười nói: "Nhìn em xem, bây giờ đã thế này, đợi đến lúc hai đứa nó kết hôn, em sẽ thế nào?"
Phương Lộ dụi dụi hai mắt, cười lên.
Đứng trên sân khấu Tống Hiểu Hoa nghiêng đầu để tầm mắt của cô và Thẩm Cảnh chạm vào nhau, sau đó vươn tay kéo anh lại gần, cùng nhau đứng trên sân khấu, lớn tiếng nói trên micro: “Điệu nhảy “Mỹ nhân say giấc” xin được dành tặng cho tất cả những người đang yêu."
"Tôi yêu mọi người! Cám ơn!"
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh đi ra, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh nhịp tim vẫn còn đập thật nhanh, anh nói: "Em tự biên đạo tiết mục này, sao trước đó không nói với anh, em không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hơn nữa anh mặc âu phục tới, đứng trên sân khấu nhìn rất không hợp nha, em nên nói trước để anh mặc giống như hoàng tử tới sẽ hợp hơn."
Tống Hiểu Hoa hai mắt mở lớn nhìn anh, nói: "Không sợ, bởi vì em biết anh có thể hiểu, chính bởi vì anh không có chuẩn bị, cho nên mới có thể làm cho mọi người bất ngờ, nếu như anh chuẩn bị trước cảm giác bất ngờ và lúc người xem bừng tỉnh hiểu ra sẽ không còn thấy thú vị nữa."
Thẩm Cảnh cúi đầu, nói: "Xem ra, em đúng là đã lớn rồi."
Tống Hiểu Hoa nói: "Đó là dĩ nhiên."
Dưới sân khấu hiệu trưởng đi tới, người phụ nữ trung niên da trắng nở nụ cười vui mừng, nói: "Đây là màn biểu diễn tốt nghiệp hoàn mỹ nhất mà tôi từng xem."
Tống Hiểu Hoa nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hiệu trưởng nói với Thẩm Cảnh: "Xem ra cậu chính là người khiến Hiểu Hoa vẫn luôn tâm niệm......" Bà nhíu mày, vươn tay vỗ vai Thẩm Cảnh nói: "Ừm...... trông có vẻ hơi gầy yếu...... Phải ăn nhiều một chút."
Người nước ngoài rất thưởng thức khuôn mặt tuấn lãng nhưng phải có cơ thể cường tráng vạm vỡ, thể trạng của Thẩm Cảnh ở trong mắt họ thật sự có chút mỏng manh gầy yếu.
Thẩm Cảnh cười trả lời: "Được, tôi sẽ chú ý hơn."
Hiệu trưởng tiếp tục nói với Tống Hiểu Hoa: "Cho dù như thế nào, dù là trở lại tổ quốc, em cũng không thể mai một, đây là vinh dự cả đời."
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Em sẽ quý trọng."
Bên cạnh hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện một cô gái, tóc dài màu đỏ, ngũ quan lập thể, không câu nệ cười to nói: "Hắc hắc, Thẩm Cảnh!"
Thẩm Cảnh nhìn cô gái trước mặt, không có ấn tượng.
Tống Hiểu Hoa nói: "Đây là bạn cùng phòng của em, Adeline."
Adeline cười híp mắt nói: "Anh chính là Thẩm Cảnh sao! Anh phải cảm tạ em đó! Nếu không có em! Tống Hiểu Hoa sẽ không sớm như vậy cùng anh lên......" Giường.
Tống Hiểu Hoa đưa tay bịt miệng Adeline, từ trước đến giờ cô ấy nói chuyện không có chừng mực, căn bản là nói không biết điểm dừng, ở chung phòng với cô ấy lâu như vậy, ngày ngày nhìn cô ấy cùng bạn trai đi khách sạn, không thể không nói, ở phương diện này cô ấy giúp Tống Hiểu Hoa biết thêm không ít, cũng học hỏi được một chút.
Nghĩ tới trò đùa dai lúc trước của cô ấy, là biết cô ấy thuộc tuýp người như thế nào.
"Hắc, Adeline, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Có mấy lời không nên nói lung tung."
Adeline nhún vai trả lời: "Được rồi, được rồi, thật không hiểu nổi các cậu sao vẫn còn giữ cái tư tưởng bảo thủ như vậy."
Tống Hiểu Hoa thở dài một cái, buông lỏng ra cô ấy.
Adeline lại tiếp tục nói: "Làm ơn chăm sóc Hiểu Hoa của chúng ta thật tốt, cô ấy vì anh mà thủ thân như ngọc, nếu như anh không đối tốt với cô ấy, em sẽ giới thiệu cho Hiểu Hoa một đại soái ca tóc vàng mắt xanh...... Hơn nữa ở trường người theo đuổi Hiểu Hoa rất nhiều!"
Tống Hiểu Hoa nâng trán.
Thẩm Cảnh nghiêng đầu yên lặng nhìn Tống Hiểu Hoa, gật đầu trả lời: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Adeline tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có June!"
Tống Hiểu Hoa giải thích nói: "June chính là chủ tịch câu lạc bộ Khiêu vũ ở trường cũ của em, Thẩm Cảnh anh cũng biết."
Adeline tiếp tục chỉ sợ không cháy nhà, nói: "Đúng vậy, cũng là người theo đuổi Hiểu Hoa suốt bốn năm qua."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook