Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen
-
Chương 6: Tư cách để buồn ngươi thật sự không có
Mọi người trong tửu lâu không khỏi hoảng sợ , ban hôn nhưng lại biến thành thế này , đây là ý nói Hoàng thượng se nhầm nhân duyên rồi a .
Hoàng thượng nhìn ba người đang quỳ dưới đất trong lòng cảm thấy phiền muộn , không lẽ ông đã sai thật sao ? Nhìn về phíaĐạm Dung ánh mắt âm trầm , là do Vân Nhi yêu Dung Nhi sao ?
" Được , các ngươi đã quyết ý như vậy , trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi , hôn sự này xem như từ bỏ , nhưng chuyện hôm nay các ngươi náo thành như vậy thật không ra gì , tất cả quay về phủ cấm túc một tuần cho trẫm " . Nói xong , phủi tay áo xoay người rời đi.
Lạc Thiên cũng ôm Lạc Tâm Di vào lòng rời đi , hắn không muốn mọi người nhìn thấy muội muội hắn khóc nhưng lại bị một người ngăn trở " Ngươi tránh ra "
Đạm Dung chỉ muốn nói mấy câu nhưng khi nhìn thấy một màn của người đang nằm trong lòng Lạc Thiên thì bổng chốc cứng đờ , đời nàng thật sự tàn rồi , Lạc Thiên chắc chắn hận chết nàng .
Sau khi Lạc Thiên rời khỏi , Đạm Dung đi đến kéo Mộ Dung Vân đứng dậy , biểu ca mừng tới thẩn thờ rồi sao ? " Biểu ca , về thôi , Hoàng thượng chấp thuận rồi a"
Mộ Dung Vân đầu vẫn cuối thấp , chỉ nghe thấy miệng hắn không ngừng lẫm bẫm " Nàng ấy chấp thuận sao ? Thật sự chấp thuận sao ? "
" Lạc tiểu thư chấp thuận rồi , Hoàng thượng phạt huynh cấm túc một tuần đấy , về thôi " Đạm Dung gật gật đầu , ra sức kéo Mộ Dung Vân đứng dậy nhưng vẫn không nhúc nhích .
" Nàng ấy đi rồi sao ? "
" Lạc đại ca ôm nàng ấy đi rồi , nàng ấy còn .... " Đạm Dung định nói tiếp nhưng nhớ tới ánh mắt giận dữ của Lạc Thiên bỗng chốc lạnh cả sống lưng .
Mộ Dung Vân ánh mắt thờ ơ nhìn Đạm Dung " Còn thế nào nữa "
Đạm Dung ghé sát lỗ tai Mộ Dung Vân " Huynh thắng nàng ấy rồi nha , khi nãy muội thấy nàng ấy khóc đấy "
Mộ Dung Vân ánh mắt rực sáng , nàng khóc sao ? Nàng không muốn từ hôn sao? Nhưng niềm vui chưa được lâu thì biểu muội hắn đã dập tắt dùm hắn " Bị từ hôn trước mặt bao nhiêu người không khóc mới lạ , nếu là muội , muội chém huynh rồi "
" Đi thôi , biểu ca , về phủ thôi " Nàng không muốn ở đây nữa , ai cũng nhìn nàng bàn tán thật khó chịu . Nàng cũng chỉ là nạn nhân a .
Mọi người nhìn bóng dáng của thái tử rời đi mới từ trạng tháihoá đá trở về bình thường , không có đánh nhau , không có khóc nháo cũng không ai bị xử chém hết sao ? Mọi người kéo nhau ra về , hết kịch rồi còn ở lại làm gì a . Nhưng vẫn còn một người đau khổ ở lại , vâng chính là chủ nhân của Bách Hoa lâu , lão đang rất đau khổ , tiên sư nó Hoàng thượng ăn xong phủi đít bỏ đi , Thái tử và Lạc công tử vừa ăn vừa đập vừa phủi đít bỏ đi , ai sẽ trả ngân lượng cho lão đây ? Thật đúng là phong thái bá vương a . Từ đó trong kinh thành lưu truyền câu cửa miệng " Ăn cơm bá vương " ám chỉ những người ăn xong phủi đít bỏ đi ( Tác giả nổ đấy )
--- ------ ------ ------ (•__•)--- ------ ------ -------
Hai tuần sau ....
" Biểu ca , ca say rồi " Đạm Dung hai tay chống cằm nhìn bộ dáng ủ rũ của Mộ Dung Vân .
" Muội đến đây làm gì " Mộ Dung Vân đưa ly rượu lên môi uống cạn .
Đạm Dung ánh mắt trừng to " Là huynh kêu muội tới đây a " ? Hừ , biểu ca làm như nàng rãnh rỗi lắm hay sao ?
Mộ Dung Vân ánh mắt thờ ơ nhìn ly rượu trong tay " Ta không nhớ , muội về di "
Tiên sư , Đạm Dung hai tay nắm chặt , thật là muốn đánh người mà.
" Mộ Dung Vân , mau lăn ra đây cho ta " Mộ Dung Phi Tuyết một thân đỏ rực , ánh mắt giận dữ nhìn về phía đệ đệ mình " Các ngươi còn ở đây chàng chàng , thiếp thiếp hay sao ? "
Mộ Dung Vân hai mắt nhắm chặt , nằm dài ra bàn đá , bộ dáng vô cùng lười biếng " Hoàng tỷ , Lạc Thiên của tỷ không có ở đây , tỷ đến đây làm gì chứ "
Mộ Dung Phi Tuyết hai tay nắm chặt , tức giận nhìn tên đệ đệ say xỉn trước mặt , rống to " Mộ Dung Vân , ngươi đã hủy hoại đời ta , ta đánh chết ngươi , người đâu , đánh hắn cho ta "
Lập tức xuất hiện bốn tên thị vệ hướng Mộ Dung Vân đánh tới . Mộ Dung Vân , ánh mắt thờ ơ tránh né , hắn tuy võ công không bằng Lạc Thiên nhưng tuyệt đối là cao thủ nha .
Đạm Dung không hiểu , sao biểu tỷ lại giận như vậy " Biểu tỷ , biểu ca đang rất buồn a , sao tỷ lại cho người đánh huynh ấy " Nàng cũng rất muốn đánh nhưng nhìn biểu ca như vậy , thật không nỡ a .
Mộ Dung Phi Tuyết tay không ngừng lụm đá ném về phía Mộ Dung Vân , rống giận " Nếu không phải các ngươi làm Tâm Di buồn thì Lạc Thiên làm sao dẫn muội ấy rời đi hả "
" A...a...a Lạc đại ca đi đâu , huhuhu , biểu ca , tất cả là do huynh , muội ghét huynh " Đạm Dung khóc thét lên sau đó cũng lao vào chiến đấu tay không ngừng cầm ly rượu rồi bình rượu rồi nguyên cái ghế ném về phía Mộ Dung Vân đúng ra còn cái bàn nhưng rất tiếc nàng khiêng không nổi a , huynh buồn kệ huynh chứ , hừ hừ , Lạc Thiên chàng đi đâuô ô .
Mộ Dung Vân không còn tâm trạng đùa giỡn vội đánh ngã hết đám thị vệ , lao đến giữ chặt hai vai Mộ Dung Phi Tuyết ánh mắt giận dữ " Lạc Thiên đưa nàng đi đâu "
Mộ Dung Phi Tuyết bị một màn này hù dọa " Tỷ ....tỷ không biết , Lạc Thiên vừa nãy dẫn theo Tâm Di đến bái biệt phụ hoàng xong rời đi rồi "
Mộ Dung Vân hai tay buông lỏng , miệng lẫm bẫm " Nàng đi rồi sao ? Vừa từ hôn với ta , nàng liền đi tìm tên kia sao ? "
" Tên kia là tên nào ? " Mộ Dung Phi Tuyết vẻ mặt nghi hoặc nhìn đệ đệ mình , có gì đó không đúng .
Mộ Dung Vân nhặt chiếc ghế trên đất lên ngồi xuống " Đem rượu cho ta "
Mộ Dung Phi Tuyết nhìn đệ đệ u sầu tay không ngừng rót rượu ,tiếp tục hỏi " Tiểu Vân , tên kia là tên nào ? "
" Là tên mà Lạc Tâm Di thích a , biểu tỷ , tuy muội yêu thích Lạc đại ca nhưng muội muội huynh ấy thật quá đáng , rõ ràng đã có người trong lòng nhưng lại dây dưa với biểu ca , nàng ta .... " Đạm Dung còn chưa nói xong . Mộ Dung Phi Tuyết đã gằn giọng " Ta chỉ hỏi các ngươi tên kia là tên nào ? "
Đạm Dung môi run run , nấp phía sau Mộ Dung Vân " Là tứ vương gia , Mạc Thiên Khuynh của Phong Thành Quốc "
" Vậy còn các ngươi ? " Mộ Dung Phi Tuyết không hiểu chỉ về phía hai người Mộ Dung Vân và Đạm Dung .
" Bọn muội là giả vờ a , biểu ca biết Lạc Tâm Di vốn đã xin được Hoàng thượng từ hôn nhưng lại cố tình dây dưa , là muốn biểu ca sau này mất mặt , biểu tỷ , biểu ca rất đáng thương , tỷ xem huynh ấy đang đau khổ vì nàng ta như vậy "
Mộ Dung Phi Tuyết nhìn Mộ Dung Vân cau mày " Hắn đau bằng Tâm Di sao ? Mộ Dung Vân tỷ nói cho đệ biết , đệ đừng buồn nữa , tư cách để buồn , đệ thật sự không có "
Hoàng thượng nhìn ba người đang quỳ dưới đất trong lòng cảm thấy phiền muộn , không lẽ ông đã sai thật sao ? Nhìn về phíaĐạm Dung ánh mắt âm trầm , là do Vân Nhi yêu Dung Nhi sao ?
" Được , các ngươi đã quyết ý như vậy , trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi , hôn sự này xem như từ bỏ , nhưng chuyện hôm nay các ngươi náo thành như vậy thật không ra gì , tất cả quay về phủ cấm túc một tuần cho trẫm " . Nói xong , phủi tay áo xoay người rời đi.
Lạc Thiên cũng ôm Lạc Tâm Di vào lòng rời đi , hắn không muốn mọi người nhìn thấy muội muội hắn khóc nhưng lại bị một người ngăn trở " Ngươi tránh ra "
Đạm Dung chỉ muốn nói mấy câu nhưng khi nhìn thấy một màn của người đang nằm trong lòng Lạc Thiên thì bổng chốc cứng đờ , đời nàng thật sự tàn rồi , Lạc Thiên chắc chắn hận chết nàng .
Sau khi Lạc Thiên rời khỏi , Đạm Dung đi đến kéo Mộ Dung Vân đứng dậy , biểu ca mừng tới thẩn thờ rồi sao ? " Biểu ca , về thôi , Hoàng thượng chấp thuận rồi a"
Mộ Dung Vân đầu vẫn cuối thấp , chỉ nghe thấy miệng hắn không ngừng lẫm bẫm " Nàng ấy chấp thuận sao ? Thật sự chấp thuận sao ? "
" Lạc tiểu thư chấp thuận rồi , Hoàng thượng phạt huynh cấm túc một tuần đấy , về thôi " Đạm Dung gật gật đầu , ra sức kéo Mộ Dung Vân đứng dậy nhưng vẫn không nhúc nhích .
" Nàng ấy đi rồi sao ? "
" Lạc đại ca ôm nàng ấy đi rồi , nàng ấy còn .... " Đạm Dung định nói tiếp nhưng nhớ tới ánh mắt giận dữ của Lạc Thiên bỗng chốc lạnh cả sống lưng .
Mộ Dung Vân ánh mắt thờ ơ nhìn Đạm Dung " Còn thế nào nữa "
Đạm Dung ghé sát lỗ tai Mộ Dung Vân " Huynh thắng nàng ấy rồi nha , khi nãy muội thấy nàng ấy khóc đấy "
Mộ Dung Vân ánh mắt rực sáng , nàng khóc sao ? Nàng không muốn từ hôn sao? Nhưng niềm vui chưa được lâu thì biểu muội hắn đã dập tắt dùm hắn " Bị từ hôn trước mặt bao nhiêu người không khóc mới lạ , nếu là muội , muội chém huynh rồi "
" Đi thôi , biểu ca , về phủ thôi " Nàng không muốn ở đây nữa , ai cũng nhìn nàng bàn tán thật khó chịu . Nàng cũng chỉ là nạn nhân a .
Mọi người nhìn bóng dáng của thái tử rời đi mới từ trạng tháihoá đá trở về bình thường , không có đánh nhau , không có khóc nháo cũng không ai bị xử chém hết sao ? Mọi người kéo nhau ra về , hết kịch rồi còn ở lại làm gì a . Nhưng vẫn còn một người đau khổ ở lại , vâng chính là chủ nhân của Bách Hoa lâu , lão đang rất đau khổ , tiên sư nó Hoàng thượng ăn xong phủi đít bỏ đi , Thái tử và Lạc công tử vừa ăn vừa đập vừa phủi đít bỏ đi , ai sẽ trả ngân lượng cho lão đây ? Thật đúng là phong thái bá vương a . Từ đó trong kinh thành lưu truyền câu cửa miệng " Ăn cơm bá vương " ám chỉ những người ăn xong phủi đít bỏ đi ( Tác giả nổ đấy )
--- ------ ------ ------ (•__•)--- ------ ------ -------
Hai tuần sau ....
" Biểu ca , ca say rồi " Đạm Dung hai tay chống cằm nhìn bộ dáng ủ rũ của Mộ Dung Vân .
" Muội đến đây làm gì " Mộ Dung Vân đưa ly rượu lên môi uống cạn .
Đạm Dung ánh mắt trừng to " Là huynh kêu muội tới đây a " ? Hừ , biểu ca làm như nàng rãnh rỗi lắm hay sao ?
Mộ Dung Vân ánh mắt thờ ơ nhìn ly rượu trong tay " Ta không nhớ , muội về di "
Tiên sư , Đạm Dung hai tay nắm chặt , thật là muốn đánh người mà.
" Mộ Dung Vân , mau lăn ra đây cho ta " Mộ Dung Phi Tuyết một thân đỏ rực , ánh mắt giận dữ nhìn về phía đệ đệ mình " Các ngươi còn ở đây chàng chàng , thiếp thiếp hay sao ? "
Mộ Dung Vân hai mắt nhắm chặt , nằm dài ra bàn đá , bộ dáng vô cùng lười biếng " Hoàng tỷ , Lạc Thiên của tỷ không có ở đây , tỷ đến đây làm gì chứ "
Mộ Dung Phi Tuyết hai tay nắm chặt , tức giận nhìn tên đệ đệ say xỉn trước mặt , rống to " Mộ Dung Vân , ngươi đã hủy hoại đời ta , ta đánh chết ngươi , người đâu , đánh hắn cho ta "
Lập tức xuất hiện bốn tên thị vệ hướng Mộ Dung Vân đánh tới . Mộ Dung Vân , ánh mắt thờ ơ tránh né , hắn tuy võ công không bằng Lạc Thiên nhưng tuyệt đối là cao thủ nha .
Đạm Dung không hiểu , sao biểu tỷ lại giận như vậy " Biểu tỷ , biểu ca đang rất buồn a , sao tỷ lại cho người đánh huynh ấy " Nàng cũng rất muốn đánh nhưng nhìn biểu ca như vậy , thật không nỡ a .
Mộ Dung Phi Tuyết tay không ngừng lụm đá ném về phía Mộ Dung Vân , rống giận " Nếu không phải các ngươi làm Tâm Di buồn thì Lạc Thiên làm sao dẫn muội ấy rời đi hả "
" A...a...a Lạc đại ca đi đâu , huhuhu , biểu ca , tất cả là do huynh , muội ghét huynh " Đạm Dung khóc thét lên sau đó cũng lao vào chiến đấu tay không ngừng cầm ly rượu rồi bình rượu rồi nguyên cái ghế ném về phía Mộ Dung Vân đúng ra còn cái bàn nhưng rất tiếc nàng khiêng không nổi a , huynh buồn kệ huynh chứ , hừ hừ , Lạc Thiên chàng đi đâuô ô .
Mộ Dung Vân không còn tâm trạng đùa giỡn vội đánh ngã hết đám thị vệ , lao đến giữ chặt hai vai Mộ Dung Phi Tuyết ánh mắt giận dữ " Lạc Thiên đưa nàng đi đâu "
Mộ Dung Phi Tuyết bị một màn này hù dọa " Tỷ ....tỷ không biết , Lạc Thiên vừa nãy dẫn theo Tâm Di đến bái biệt phụ hoàng xong rời đi rồi "
Mộ Dung Vân hai tay buông lỏng , miệng lẫm bẫm " Nàng đi rồi sao ? Vừa từ hôn với ta , nàng liền đi tìm tên kia sao ? "
" Tên kia là tên nào ? " Mộ Dung Phi Tuyết vẻ mặt nghi hoặc nhìn đệ đệ mình , có gì đó không đúng .
Mộ Dung Vân nhặt chiếc ghế trên đất lên ngồi xuống " Đem rượu cho ta "
Mộ Dung Phi Tuyết nhìn đệ đệ u sầu tay không ngừng rót rượu ,tiếp tục hỏi " Tiểu Vân , tên kia là tên nào ? "
" Là tên mà Lạc Tâm Di thích a , biểu tỷ , tuy muội yêu thích Lạc đại ca nhưng muội muội huynh ấy thật quá đáng , rõ ràng đã có người trong lòng nhưng lại dây dưa với biểu ca , nàng ta .... " Đạm Dung còn chưa nói xong . Mộ Dung Phi Tuyết đã gằn giọng " Ta chỉ hỏi các ngươi tên kia là tên nào ? "
Đạm Dung môi run run , nấp phía sau Mộ Dung Vân " Là tứ vương gia , Mạc Thiên Khuynh của Phong Thành Quốc "
" Vậy còn các ngươi ? " Mộ Dung Phi Tuyết không hiểu chỉ về phía hai người Mộ Dung Vân và Đạm Dung .
" Bọn muội là giả vờ a , biểu ca biết Lạc Tâm Di vốn đã xin được Hoàng thượng từ hôn nhưng lại cố tình dây dưa , là muốn biểu ca sau này mất mặt , biểu tỷ , biểu ca rất đáng thương , tỷ xem huynh ấy đang đau khổ vì nàng ta như vậy "
Mộ Dung Phi Tuyết nhìn Mộ Dung Vân cau mày " Hắn đau bằng Tâm Di sao ? Mộ Dung Vân tỷ nói cho đệ biết , đệ đừng buồn nữa , tư cách để buồn , đệ thật sự không có "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook