Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
-
Chương 74
Hắn nhìn đôi mắt đẹp đang bốc lửa kia, thật sự là —— “Yên Nhi, ta thật sự không thể thề a!”
“Tốt, không được có phải hay không? !” Nàng nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, không có nói nhiều hơn một câu nữa, xoay người nhảy xuống khỏi thuyền.
Sắc mặt hắn đại biến, “Yên Nhi!” Hắn cấp vội vàng nhảy theo xuống.
Đoạn này nước sông có chút chảy xiết, hắn nhảy xuống sông muốn đem nàng cứu lên, nhưng nàng lại lắc đầu hất tay của hắn ra, khi hắn thật vất vả kéo đến nàng, nàng vẫn dùng sức giãy dụa, nhưng lần này hắn cũng không buông tay nữa, thật chặt lôi kéo nàng hướng trên mặt sông Du nhưng nàng lại đẩy hắn ra, cố ý hướng đáy sông mà bơi đi.
Ông trời cái này thật đáng cười thật lớn! Hết lần này tới lần khác miệng hắn mở ra nhưng cả người trong nước, cái gì cũng nói không rõ!
Tô Yên Nhi hướng mình rơi vào đáy sông, nàng dù cận kề cái chết cũng không cùng Kim Ngọc Kiệt trở lại trên thuyền.
Tầm mắt của nàng từ từ mơ hồ, thân thể càng lúc càng nặng, song, trước khi bất tỉnh quá nàng tựa hồ thấy Chu Hạo Hi.
Là ảo tưởng, còn là tưởng niệm, hay hoặc giả là nàng đã chết rồi sao ?
Nàng đã chết rồi sao?
Tô Yên Nhi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trên người đã thay y phục sạch sẽ, đầu tóc cũng đã khô một nữa nhưng nàng vẫn không tỉnh lại, trong mắt người nam nhân đang ngồi ở bên giường lòng như lửa đốt.
Đột nhiên, nàng kiều mi rung động, tiếp theo nàng chậm rãi mở mắt chẳng qua là ánh mắt vẫn là lờ mờ.
“Tỉnh! Ngươi rốt cục tỉnh, Yên Nhi, ta là bị ngươi hù chết!” Tiếng nói trầm thấp này hơi vội vội vã…
Nàng mày liễu nhăn một cái, tầm mắt mơ hồ sau khi thấy rõ Chu Hạo Hi ngồi ở mép giường, đôi mắt đẹp phút chốc trợn to, khó có thể tin ngồi dậy, “Tại sao là ngươi! Thật sự là ngươi sao? Ngươi ở đây vậy người kia…Kim Ngọc Kiệt đâu?”
Chu Hạo Hi trên mặt anh tuấn hơi lúng túng, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Hắn ở đâu?” Nàng hỏi lần nữa.
Hắn vội ho một tiếng, hắng giọng gương mặt tuấn tú đạm mạc đỏ mặt khó thấy được, “Không có người kia.”
“Cái gì? ” Nàng càng mơ hồ hơn.
“Muốn trách người nào đó phải nói là ngươi đã sai quá mức. Ngươi muốn chạy trốn hắn cho nên hắn cứng rắn theo muốn đeo mặt nạ da người này, tính toán thật tốt cách trị ngươi, không nghĩ tới thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người!”
Giọng nữ trêu ghẹo này không phải là…
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thanh âm phát tới chỉ thấy Cổ Chi cười khanh khách tựa vào trên cột gỗ điêu khắc tinh mỹ.
“Cổ Chi, làm sao ngươi lại ở đây?” Nàng vừa mừng vừa sợ.
“Tốt, không được có phải hay không? !” Nàng nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, không có nói nhiều hơn một câu nữa, xoay người nhảy xuống khỏi thuyền.
Sắc mặt hắn đại biến, “Yên Nhi!” Hắn cấp vội vàng nhảy theo xuống.
Đoạn này nước sông có chút chảy xiết, hắn nhảy xuống sông muốn đem nàng cứu lên, nhưng nàng lại lắc đầu hất tay của hắn ra, khi hắn thật vất vả kéo đến nàng, nàng vẫn dùng sức giãy dụa, nhưng lần này hắn cũng không buông tay nữa, thật chặt lôi kéo nàng hướng trên mặt sông Du nhưng nàng lại đẩy hắn ra, cố ý hướng đáy sông mà bơi đi.
Ông trời cái này thật đáng cười thật lớn! Hết lần này tới lần khác miệng hắn mở ra nhưng cả người trong nước, cái gì cũng nói không rõ!
Tô Yên Nhi hướng mình rơi vào đáy sông, nàng dù cận kề cái chết cũng không cùng Kim Ngọc Kiệt trở lại trên thuyền.
Tầm mắt của nàng từ từ mơ hồ, thân thể càng lúc càng nặng, song, trước khi bất tỉnh quá nàng tựa hồ thấy Chu Hạo Hi.
Là ảo tưởng, còn là tưởng niệm, hay hoặc giả là nàng đã chết rồi sao ?
Nàng đã chết rồi sao?
Tô Yên Nhi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trên người đã thay y phục sạch sẽ, đầu tóc cũng đã khô một nữa nhưng nàng vẫn không tỉnh lại, trong mắt người nam nhân đang ngồi ở bên giường lòng như lửa đốt.
Đột nhiên, nàng kiều mi rung động, tiếp theo nàng chậm rãi mở mắt chẳng qua là ánh mắt vẫn là lờ mờ.
“Tỉnh! Ngươi rốt cục tỉnh, Yên Nhi, ta là bị ngươi hù chết!” Tiếng nói trầm thấp này hơi vội vội vã…
Nàng mày liễu nhăn một cái, tầm mắt mơ hồ sau khi thấy rõ Chu Hạo Hi ngồi ở mép giường, đôi mắt đẹp phút chốc trợn to, khó có thể tin ngồi dậy, “Tại sao là ngươi! Thật sự là ngươi sao? Ngươi ở đây vậy người kia…Kim Ngọc Kiệt đâu?”
Chu Hạo Hi trên mặt anh tuấn hơi lúng túng, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Hắn ở đâu?” Nàng hỏi lần nữa.
Hắn vội ho một tiếng, hắng giọng gương mặt tuấn tú đạm mạc đỏ mặt khó thấy được, “Không có người kia.”
“Cái gì? ” Nàng càng mơ hồ hơn.
“Muốn trách người nào đó phải nói là ngươi đã sai quá mức. Ngươi muốn chạy trốn hắn cho nên hắn cứng rắn theo muốn đeo mặt nạ da người này, tính toán thật tốt cách trị ngươi, không nghĩ tới thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người!”
Giọng nữ trêu ghẹo này không phải là…
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thanh âm phát tới chỉ thấy Cổ Chi cười khanh khách tựa vào trên cột gỗ điêu khắc tinh mỹ.
“Cổ Chi, làm sao ngươi lại ở đây?” Nàng vừa mừng vừa sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook