Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
-
Chương 52
Đoàn binh mã do Hoàng Thái Hậu phái đi đích tay đem chỉ dụ đưa cho Chu Hạo Hi xem qua, hắn phải mang theo Tô Yên Nhi nhanh chóng trở về cung.
Bất quá hắn cũng không phải là trở về gấp để thương thảo chuyện tuyển phi kia mà là muốn Hoàng Thái Hậu dừng lại việc ban chỉ hạ chiếu kia.
Cho nên, mặc dù đã là canh hai hắn vẫn đi tới cung Không Ninh của Hoàng Thái Hậu mà Tiểu Tương Tử do Tô Yên Nhi giả trang cũng trở về, cùng lúc đã bị Lý Đại Duy dẫn tới phòng của hắn.
“Nô tài đem người mang đến.” Lý Đại Duy cung kính hướng người ngồi ở góc bóng tối hành lễ, đợi đối phương đứng lên đi tới dưới ánh nến, Tô Yên Nhi mới nhìn rõ ràng bộ dáng của hắn.
“Vương gia?!”
Không nghĩ đến trễ như vậy, hắn còn có thể ở trong cung.
Lão vương gia cho Lý Đại Duy một cái ánh mắt, sau người đó lập tức hiểu lui đi xuống, còn thuận tay đem cửa đóng kín.
“Ta nên gọi ngươi Tiểu Tương Tử hay là nữ ma đầu bắt nương tử? Làm sao ngươi cùng Hoàng Thượng đi ra ngoài lâu như vậy, một chút tin tức tốt cũng không có truyền về?” Trên mặt hắn mặc dù mang theo nụ cười, nhưng làm Tô Yên Nhi cảm thấy da mặt ngứa ngáy.
Nhưng nàng vẫn nặn ra nụ cười, “Ta vẫn không có cơ hội để cho Hoàng Thượng ăn vào, bởi vì hắn thật sự quá cẩn thận mỗi đồ ăn thức uống đều phải được ta ăn thử trước.”
“Là vậy ư? Vậy lọ thuốc kia trả lại cho ta!” Hắn trực tiếp đưa tay hướng nàng.
Nàng nhăn lông mày, “Vương gia là muốn tự mình…”
“Cho ta!” Mặt hắn đen lại.
“Dạ.” Nàng phải đem bình sứ bạch ngọc giao lại cho hắn. Trong lúc hồi cung, nàng thật ra thì đã tính toán tìm cơ hội để cho hắn ăn dược vật này vào, dạy hắn thế nào là ác báo, làm như vậy hắn sẽ không có cơ hội thương tổn Chu Hạo Hi, nhưng xem ra là đã muộn một bước.
Lão vương gia xoay người đi tới bên cạnh bàn, trước đem bình sứ để lên trên bàn, sau rót ra hai chén rượu, khiêu mi hỏi nàng, “Hoàng Thượng không có hoài nghi thân phận của ngươi?”
Nàng vội lắc đầu, “Không có.”
Hắn cười tà, “Nhưng là, ta nhưng hoài nghi thân phận của ngươi…”
Nàng trái tim chấn động mạnh một cái, “Hả, cái gì?”
Hắn đi trở về bên người nàng, “Ngươi biết ta đang hoài nghi cái gì không, ngươi nếu là người được gọi là nữ ma đầu bắt nương tử, theo những lời giang hồ nhân sĩ nói, ngươi đối với nam nhân rất có biện pháp chỉ một chút nghệ thuật khuê phòng có thể làm cho nam nhân xương mềm ra công phu suy yếu.” Hắn đột nhiên cầm lấy cằm của nàng, “Nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Trương Bình này của ngươi dịch dung không có gì lạ, ta thật sự rất khó tưởng tượng.”
Nàng không vui đẩy tay của hắn ra, “Ta tự có thủ đoạn của ta.”
“Vậy ngươi trước tiên thử dùng thủ đoạn với bổn vương xem sao?”
Sắc mặt nàng vẻ sợ hãi biến đổi, “Ngươi nói gì?”
Hắn thô lỗ chế trụ cánh tay mảnh khảnh của nàng, lôi kéo nàng giãy dụa không dứt đi tới trên giường.
“Ngươi làm gì?! Đừng làm ta la lên!” Nàng sắc mặt tái nhợt căm tức nhìn hắn.
“Ta không sợ!” Hắn tà dâm cười một tiếng, “Ngay cả Hoàng Thượng cũng dám với ngươi, tên tiểu thái giám chơi đùa ta lại sợ cái gì?”
Bất quá hắn cũng không phải là trở về gấp để thương thảo chuyện tuyển phi kia mà là muốn Hoàng Thái Hậu dừng lại việc ban chỉ hạ chiếu kia.
Cho nên, mặc dù đã là canh hai hắn vẫn đi tới cung Không Ninh của Hoàng Thái Hậu mà Tiểu Tương Tử do Tô Yên Nhi giả trang cũng trở về, cùng lúc đã bị Lý Đại Duy dẫn tới phòng của hắn.
“Nô tài đem người mang đến.” Lý Đại Duy cung kính hướng người ngồi ở góc bóng tối hành lễ, đợi đối phương đứng lên đi tới dưới ánh nến, Tô Yên Nhi mới nhìn rõ ràng bộ dáng của hắn.
“Vương gia?!”
Không nghĩ đến trễ như vậy, hắn còn có thể ở trong cung.
Lão vương gia cho Lý Đại Duy một cái ánh mắt, sau người đó lập tức hiểu lui đi xuống, còn thuận tay đem cửa đóng kín.
“Ta nên gọi ngươi Tiểu Tương Tử hay là nữ ma đầu bắt nương tử? Làm sao ngươi cùng Hoàng Thượng đi ra ngoài lâu như vậy, một chút tin tức tốt cũng không có truyền về?” Trên mặt hắn mặc dù mang theo nụ cười, nhưng làm Tô Yên Nhi cảm thấy da mặt ngứa ngáy.
Nhưng nàng vẫn nặn ra nụ cười, “Ta vẫn không có cơ hội để cho Hoàng Thượng ăn vào, bởi vì hắn thật sự quá cẩn thận mỗi đồ ăn thức uống đều phải được ta ăn thử trước.”
“Là vậy ư? Vậy lọ thuốc kia trả lại cho ta!” Hắn trực tiếp đưa tay hướng nàng.
Nàng nhăn lông mày, “Vương gia là muốn tự mình…”
“Cho ta!” Mặt hắn đen lại.
“Dạ.” Nàng phải đem bình sứ bạch ngọc giao lại cho hắn. Trong lúc hồi cung, nàng thật ra thì đã tính toán tìm cơ hội để cho hắn ăn dược vật này vào, dạy hắn thế nào là ác báo, làm như vậy hắn sẽ không có cơ hội thương tổn Chu Hạo Hi, nhưng xem ra là đã muộn một bước.
Lão vương gia xoay người đi tới bên cạnh bàn, trước đem bình sứ để lên trên bàn, sau rót ra hai chén rượu, khiêu mi hỏi nàng, “Hoàng Thượng không có hoài nghi thân phận của ngươi?”
Nàng vội lắc đầu, “Không có.”
Hắn cười tà, “Nhưng là, ta nhưng hoài nghi thân phận của ngươi…”
Nàng trái tim chấn động mạnh một cái, “Hả, cái gì?”
Hắn đi trở về bên người nàng, “Ngươi biết ta đang hoài nghi cái gì không, ngươi nếu là người được gọi là nữ ma đầu bắt nương tử, theo những lời giang hồ nhân sĩ nói, ngươi đối với nam nhân rất có biện pháp chỉ một chút nghệ thuật khuê phòng có thể làm cho nam nhân xương mềm ra công phu suy yếu.” Hắn đột nhiên cầm lấy cằm của nàng, “Nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Trương Bình này của ngươi dịch dung không có gì lạ, ta thật sự rất khó tưởng tượng.”
Nàng không vui đẩy tay của hắn ra, “Ta tự có thủ đoạn của ta.”
“Vậy ngươi trước tiên thử dùng thủ đoạn với bổn vương xem sao?”
Sắc mặt nàng vẻ sợ hãi biến đổi, “Ngươi nói gì?”
Hắn thô lỗ chế trụ cánh tay mảnh khảnh của nàng, lôi kéo nàng giãy dụa không dứt đi tới trên giường.
“Ngươi làm gì?! Đừng làm ta la lên!” Nàng sắc mặt tái nhợt căm tức nhìn hắn.
“Ta không sợ!” Hắn tà dâm cười một tiếng, “Ngay cả Hoàng Thượng cũng dám với ngươi, tên tiểu thái giám chơi đùa ta lại sợ cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook