Tô Yên Nhi đột nhiên thấy một gã ‘mỹ nam tử’ cao lớn anh tuấn chậm rãi bước tới. Nhìn hắn một thân hoàng bào hoa khí thế bức người, khỏi nghi ngờ chút nào, đối phương chính là Hoàng Thượng. Làm sao, thái giám tổng quản không có ở đây? Vậy thì tốt quá!

Trái tim nàng vui mừng, bước nhanh nghênh đón, nhưng hắn lại xuất thủ tấn công về hướng nàng, nàng sợ hết hồn, hiển nhiên trốn cũng không kịp. Mắt thấy sẽ bị một chưởng nghiêm trọng, nàng theo bản năng lền nhắm ánh mắt. Nhưng ngoài dự tính, nàng lại không bị đánh trúng mà là bị chế trụ cánh tay vứt bay ra ngoài. Trên tay kia cái giỏ đựng điểm tâm giống cũng rơi xuống đất. Đang chuẩn bị ngã gục, một đôi cánh tay có lực nhanh chóng tiếp được nàng, bất quá cảm giác này sao quen thuộc như thế?

Còn chưa kịp hiểu rõ, nàng đã bị ném đi một cách thô lỗ liền rơi xuống ở trên cỏ. Vai truyền đến một trận đau xót, bất quá cũng không bị thương. Nàng vội vàng mở mắt, lo lắng thân phận của mình có hay không đã bị lộ.

Cảm thấy đã dừng, nàng chật vật từ trên mặt đất bò dậy. Nhặt cái mũ lên, cung kính quỳ gục trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩn lên, chỉ nghe đến một tiếng bước chân trầm ổn từng bước đến gần.

Trái tim của nàng đập mạnh. Hoàng thượng sao?

Nàng khẽ thở, lúc này lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa còn là một cái nhìn vô cùng sắc bén. Bởi vì lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt, nàng hồ nghi liền đem khóe mắt hướng về nhiều phương hướng, lúc này mới phát giác vẫn có một người khác.

Hắn cách nàng rất xa, ẩn thân ở dưới bóng cây, nàng khó khăn mới nhìn thấy diện mạo hắn. Nhưng hắn thân hình cao lớn, tựa hồ đối với nàng có địch ý, nàng cơ hồ không thể xác định. Mới vừa rồi vẫn đối với nàng ánh mắt biến hoá kỳ lạ, không thoải mái chính là hắn.

Lúc này, hắn sải bước đi ra. Nhưng bởi vì có bóng che, nàng chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt, vẫn nhìn không rõ hắn.

Đường Thiệu Tổ thì đi tới bên cạnh Chu Hạo Hi, đưa ánh mắt về phía hắn, ý bảo tiểu thái giám kia không biết võ công.

Chu Hạo Hi sớm đã nhìn ra, cho nên mới phải phi thân đi đón tiểu thái giám kia. Bởi vì nếu hắn không ra tay, một chưởng kia của bằng hữu hắn một khi té rớt trên mặt đất, không chết cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng.

Hắn tròng mắt đen híp lại nhìn chăm chú đầu thùy được cúi đầu tiểu thái giám. Hoàng thúc cho dù để cho hán hỗn (giang hồ) đến bên cạnh hắn có thể làm cái gì?

“Đi xuống!”

Nghe tiếng, Tô Yên Nhi đột nhiên rùng mình một cái, tiếng nói hùng hậu trầm thấp này không phải là… Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi giày da gần trong gang tấc. Chậm rãi đem tầm mắt đi lên, nhìn qua một thân lụa trắng bên trong bào phục màu vàng đỏ thẫm sa, thắt lưng đông vàng ngọc Hổ Phách, lại hướng lên … Một đôi mắt đẹp phút chốc trợn to!

Tuấn mỹ dung nhan hiện ra, toàn thân tản ra một khí thế làm người ta kính sợ. Vừa cuồng ngạo khí chất, đây không phải là Chu gia sao…?

Không! Nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là ánh sáng phía sau hắn làm cho nàng hoa mắt.

Nàng thật không dám tin. Ánh mắt lần nữa dũng cảm ngước lên nhìn hắn. Trời ạ! Đôi mắt này…Nàng thở gấp một cái. Thật sự là hắn! Đây chính đôi tròng mắt đen quen thuộc với nàng đến không thể quen thuộc hơn!

Lúc này, thái giám tổng quản Lý Đại Duy ở rất xa định tới đây. Vừa thấy rơi đầy mặt đất là điểm tâm ngự phẩm, lại thấy Hoàng thượng vẻ mặt nghiêm trọng, ngự tiền thị vệ Đường Thiệu Tổ cũng vẻ mặt lạnh lùng, tiểu thái giám kia còn dám nhìn thẳng chằm chằm Hoàng thượng. Hắn thở ra một ngụm khí lạnh, hai ba bước đã chạy tới, cuống quít quỳ xuống đất hành lễ. “Nô tài đáng chết, nô tài không có quản tốt tiểu thái giám…”. Vừa nói, không quên đè đầu tiểu thái giám cùng nhau hành lễ.

“Thôi!”

Chu Hạo Hi lãnh lùng liếc mắt tiểu thái giám một cái, xoay người cùng bạn tốt đi vào Càn thanh cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương