Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
-
Chương 14
“Chẳng qua là dinh thự xa hoa ngang qua một cái kênh đào thôi, ngươi dĩ nhiên cũng có thể nói đây là sản nghiệp tư nhân.” Hắn tròng mắt đen lấp lánh hiện lên vẻ ôn nhu.
Nàng kinh ngạc nhìn của hắn. Như thế thật hào hoa xa xỉ, hắn đến tột cùng là ai?
“Làm sao vậy? Tô cô nương nghĩ người như ta Chu gia chỉ là khách nhân mà thôi?”
“Sau sáu ngày độc chiếm ta sao?” Giọng nói của nàng lạnh lẽo, “Còn có mời buông ta ra, cứ như vậy ôm, không ra thể thống gì sao?”
“Nơi này là sở hữu tư nhân, sẽ không có người nào nhìn thấy.”
Đích xác là không thấy những thuyền bè khác, nhưng người hầu không phải là người sao?!
Nàng tức giận nhìn hai gã người hầu trên thuyền một cái.
Bọn sai vặt vô tội bị trừng vội vàng cầm đồng mái chèo vắt ngang ở boong thuyền cùng lúc bước ra cửa sau. Hắn ngay sau đó ôm lấy nàng đi vào cửa, thấy mái chèo kia bị mang đi, cửa sau lần nữa đóng kín. Nàng không nhịn được thấp giọng thở dài. Cái này không biết còn có cơ hội trốn nữa không?
Tâm tình không được tốt, nhìn lại quý công tử vẫn ôm lấy nàng không tha. Ngọn lửa tức giận trong ngực của nàng đang càng lúc bốc cháy lên, “Chu gia còn không buông ra?” Không ôm không được sao?! Nhưng nàng thông minh được không có đem những lời cuối này nói ra, nàng đoán được đáp án của hắn, hơn nữa khả năng sẽ bị hắn bác bỏ.
Hắn khẽ mỉm cười, rốt cục buông nàng ra, động tác chi mềm nhẹ nhưng ngoài ý muốn làm nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng âm thầm hít sâu, hòa hoãn con tim đang đập loạn lúc này mới mở miệng, “Chu gia, chúng ta cần nói chuyện.”
“Ta lắng nghe đây.”
Vườn hoa đình đài bên trong, đã được chuẩn bị trà bánh. Sau khi ngồi xuống cùng nàng, hắn liền bảo gã sai vặt, nha hoàn toàn bộ lui ra. Bốn phía nhất thời lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng đến thanh âm của hít thở cũng nghe thấy được.
“Yên nhi muốn rời đi, hy vọng Chu gia không nên gây khó khăn cho ta. Ta có người nhà, nàng nhất định lo lắng cho ta, nàng cũng vừa bị trọng thương…”
Hắn cử chỉ ưu nhã uống trà. “Cổ cô nương đã được chiếu cố tốt đẹp, nàng ta không có chuyện gì. Ta cũng đã phái người tới chỗ ở bảo vệ, nàng không cần e ngại.”
“Ngươi…” Nàng ngẩn người, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Thuận tiện nhắc tới.” Hắn đặt chén trà xuống, tròng mắt đen chìm lặn sâu không thấy đáy, “Thiệu Hoằng Văn không còn có cơ hội quấy rầy ngươi!”
Nàng một trận kinh ngạc, “Hắn đã chết?!”
Hắn khẽ mỉm cười, “Ta không có hạ sát như vậy, ta chỉ là cần tìm bằng hữu giúp đỡ, lợi dụng mối quan hệ, đem hắn đuổi đi rất xa.” Trên thực tế, định đưa hắn đến biên cương nhưng hắn lại là con trai của Thiệu thân vương. Bởi vì Thiệu thân vương đối với quốc gia có công, con trai hắn mới được triệu hồi về Bắc Kinh, để cho hắn không cách ở chỗ này muốn làm gì thì làm, dù sao ở kinh thành hắn và Hoàng thượng cách nhau không xa.
Nàng đột nhiên đã hiểu, “Ngươi mấy ngày qua chính là đi xử lý những chuyện này?”
Hắn gật đầu, vừa rót chén trà, uống một hớp nhỏ.
Bằng hữu có địa vị? Long nộp long, phượng nộp phượng, có thể thấy được lai lịch của hắn cũng không nhỏ.
Nàng kinh ngạc nhìn của hắn. Như thế thật hào hoa xa xỉ, hắn đến tột cùng là ai?
“Làm sao vậy? Tô cô nương nghĩ người như ta Chu gia chỉ là khách nhân mà thôi?”
“Sau sáu ngày độc chiếm ta sao?” Giọng nói của nàng lạnh lẽo, “Còn có mời buông ta ra, cứ như vậy ôm, không ra thể thống gì sao?”
“Nơi này là sở hữu tư nhân, sẽ không có người nào nhìn thấy.”
Đích xác là không thấy những thuyền bè khác, nhưng người hầu không phải là người sao?!
Nàng tức giận nhìn hai gã người hầu trên thuyền một cái.
Bọn sai vặt vô tội bị trừng vội vàng cầm đồng mái chèo vắt ngang ở boong thuyền cùng lúc bước ra cửa sau. Hắn ngay sau đó ôm lấy nàng đi vào cửa, thấy mái chèo kia bị mang đi, cửa sau lần nữa đóng kín. Nàng không nhịn được thấp giọng thở dài. Cái này không biết còn có cơ hội trốn nữa không?
Tâm tình không được tốt, nhìn lại quý công tử vẫn ôm lấy nàng không tha. Ngọn lửa tức giận trong ngực của nàng đang càng lúc bốc cháy lên, “Chu gia còn không buông ra?” Không ôm không được sao?! Nhưng nàng thông minh được không có đem những lời cuối này nói ra, nàng đoán được đáp án của hắn, hơn nữa khả năng sẽ bị hắn bác bỏ.
Hắn khẽ mỉm cười, rốt cục buông nàng ra, động tác chi mềm nhẹ nhưng ngoài ý muốn làm nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng âm thầm hít sâu, hòa hoãn con tim đang đập loạn lúc này mới mở miệng, “Chu gia, chúng ta cần nói chuyện.”
“Ta lắng nghe đây.”
Vườn hoa đình đài bên trong, đã được chuẩn bị trà bánh. Sau khi ngồi xuống cùng nàng, hắn liền bảo gã sai vặt, nha hoàn toàn bộ lui ra. Bốn phía nhất thời lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng đến thanh âm của hít thở cũng nghe thấy được.
“Yên nhi muốn rời đi, hy vọng Chu gia không nên gây khó khăn cho ta. Ta có người nhà, nàng nhất định lo lắng cho ta, nàng cũng vừa bị trọng thương…”
Hắn cử chỉ ưu nhã uống trà. “Cổ cô nương đã được chiếu cố tốt đẹp, nàng ta không có chuyện gì. Ta cũng đã phái người tới chỗ ở bảo vệ, nàng không cần e ngại.”
“Ngươi…” Nàng ngẩn người, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Thuận tiện nhắc tới.” Hắn đặt chén trà xuống, tròng mắt đen chìm lặn sâu không thấy đáy, “Thiệu Hoằng Văn không còn có cơ hội quấy rầy ngươi!”
Nàng một trận kinh ngạc, “Hắn đã chết?!”
Hắn khẽ mỉm cười, “Ta không có hạ sát như vậy, ta chỉ là cần tìm bằng hữu giúp đỡ, lợi dụng mối quan hệ, đem hắn đuổi đi rất xa.” Trên thực tế, định đưa hắn đến biên cương nhưng hắn lại là con trai của Thiệu thân vương. Bởi vì Thiệu thân vương đối với quốc gia có công, con trai hắn mới được triệu hồi về Bắc Kinh, để cho hắn không cách ở chỗ này muốn làm gì thì làm, dù sao ở kinh thành hắn và Hoàng thượng cách nhau không xa.
Nàng đột nhiên đã hiểu, “Ngươi mấy ngày qua chính là đi xử lý những chuyện này?”
Hắn gật đầu, vừa rót chén trà, uống một hớp nhỏ.
Bằng hữu có địa vị? Long nộp long, phượng nộp phượng, có thể thấy được lai lịch của hắn cũng không nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook