Hoàng Thượng Bản Cung Thật Sự Muốn Vào Lãnh Cung Mà
-
C4: Chương 4
Đúng lúc này.
Một giọng nói chói tai vang lên:
“Thái hậu nương nương giá đáo!”
Lúc này tôi mới phản ứng lại được, tôi còn đang nằm sấp trên người Cảnh Mặc Thần.
Tôi giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng cơ thể vừa động.
Người đàn ông lại phát ra tiếng rên rỉ:
“Mạnh Thiên Thiên, chậm một chút.”
Giọng nói của anh ta rất êm tai, khi gọi tên tôi, âm cuối rung lên khiến lòng người tê dại.
Không khỏi khiến tôi nhớ đến một vài cảnh tượng không thể miêu tả mà tôi đã viết thuở thiếu thời.
Tai tôi nóng lên, chống tay, vừa bò xuống khỏi người anh ta.
Trong lúc nói chuyện.
Hoàng thái hậu đã vào tẩm cung của tôi.
“Hoàng hậu, ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì nữa!”
Cảnh Mặc Thần không nhanh không chậm sửa sang lại trang phục của mình, mặt không cảm xúc:
“Mẫu hậu, trẫm chỉ chơi đùa với Hoàng hậu mà thôi.”
Má ơi.
Anh hai ơi.
Anh tuyệt đối đừng nói như vậy.
Trước kia có lúc nào Hoàng thượng nói muốn chơi với tôi đâu?!
Không khí ngưng đọng lại một giây.
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng liếc nhìn người tôi, cả người tôi lập tức nổi da gà:
“Vậy sao? Bây giờ Hoàng hậu ngược lại rất được lòng Hoàng thượng, tùy ý sắp xếp thẻ bài, khiến hoàng nhi sa vào sắc đẹp, còn có được miếng ngọc Quan m cực phẩm nữa.”
Ánh mắt bà ta không được tính là sắc bén, nhưng lại như lưỡi dao lạnh lẽo dần dần thấu xương.
Trong cung này, người tôi không muốn đối mặt chắc chắn là người phụ nữ này.
Chỉ là tôi sắp đi rồi.
Tôi cũng không muốn ra vẻ đáng thương nữa.
Tôi cứng rắn ngẩng đầu lên đối mặt với bà ta:
“Nương nương, cực phẩm đó là do Hoàng thượng ban tặng, thần thiếp không thể không nhận.”
Có bản lĩnh thì bà tìm con trai bà đi!
Tôi nhìn về phía Cảnh Mặc Thần, không ngờ lại nhìn thấy đồng tử của anh ta co lại.
Không phải chứ.
Anh hai ơi anh cũng bị bà già này trấn áp à.
Vẻ mặt Thái hậu nhàn nhạt, lời nói ra lại không cho phép xen vào:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu ngỗ nghịch ai gia, nhiễu loạn cung quy, nên đày vào lãnh cung, lần này có nói gì thì cũng không cho nàng ta ra ngoài nữa.”
Ồ.
Đây là muốn nhốt tôi trong lãnh cung mãi mãi đây mà.
Chỉ cần tôi còn sống là được.
Bà già yêu quái này đúng là độc!
Tôi chắp tay trước ngực, chờ mong mà nhìn Mặc Cảnh Thần:
Anh hai ơi, vừa nãy anh đã đồng ý để tôi vào lãnh cung rồi.
Cảnh Mặc Thần nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, lúc tôi đếm tới một trăm, anh ta cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:
“Người đâu, Hoàng hậu làm loạn cung quy, to gan ngông cuồng, đày vào lãnh cung, tự kiểm điểm lại!”
Nghe được những lời này của hắn, trong lòng tôi thả lỏng, tạ ơn hai quý nhân trước mặt, lần hành lễ này tôi làm rất thật lòng thật dạ:
“Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng và Thái hậu!”
Vẫn giống chín lần trước, tôi được Hồ công công tự mình dẫn tới lãnh cung.
Chỉ một mình tôi.
Hai người Xuân Hoa và Thu Nguyệt đã khóc sướt mướt.
Má Lưu vừa vào cửa đã gặp thoáng qua tôi, tôi chỉ vào bao quần áo của bà ấy cười cười, vẻ bi ai trong mắt bà ấy sắp tràn ra.
Sau lần này, chúng ta sẽ vĩnh biệt.
Tôi vào lãnh cung, ngoan ngoãn nằm trên tấm phản cứng:
“Thống Tử, tao chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Hệ thống không lên tiếng.
Tôi gọi nhiều lần.
Nó cũng không trả lời.
Tôi không ngờ rằng, buổi tối hôm đó, Cảnh Mặc Thần mặc toàn thân đen đi vào, như hồn ma vậy, làm tôi giật cả mình.
“Sao anh lại tới đây? Anh tới lúc nào vậy?”
Anh ta căng thẳng nhìn tôi.
“Tôi vẫn luôn đứng bên ngoài mà, tôi vẫn chưa từng thấy ai xuyên không, Mạnh Thiên Thiên, nếu như cô trở về thì nói với bố mẹ tôi là tôi rất khỏe, tôi sẽ nhanh quay về thôi.”
Nhưng vào lúc này.
Bên ngoài chợt đánh một hồi sấm lớn động trời!
Trên trời xuất hiện dị tượng!
Vẻ mặt tôi kinh ngạc mừng rỡ, đẩy anh ta rồi xông ra ngoài:
“Được được được, anh đi nhanh đi, anh không được đứng ở đây nữa.”
Nói không chừng cũng vì anh ta, hệ thống mới không trả lời, tôi mới không có động tĩnh gì.
Đợi đến khi trong viện chỉ còn lại một mình tôi, tôi đưa tay về phía mây đen đầy trời:
Đến đây đi!
Đánh tôi đi!
*
Sét đánh rồi.
Mưa rồi.
Dị tượng trong tưởng tượng của tôi không hề xảy ra.
Mưa chỉ rơi chưa đến ba phút, tôi ướt như chuột lột.
Phía trên lãnh cung lại xuất hiện cầu vồng đôi.
Tôi đứng trong đó, ngơ ngác nhìn cầu vồng sau cơn mưa, cả người mờ mịt.
Sao tôi vẫn còn ở đây?
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Ba ngày trôi qua, tôi ngoại trừ uống nước đi vệ sinh thì chỉ nằm trên giường không động đậy như người chết.
Nhưng, hệ thống chó má đó lại giống như chưa bao giờ xuất hiện vyaj.
Cho dù tôi kêu thế nào, nó cũng không lên tiếng.
Hình như tôi bị lừa rồi.
“Hệ thống, đồ lừa đảo nhà mi, mi cút ra đây cho bà! Mi đã nói, ta bị đày vào lãnh cung là có thể về nhà mà!”
Tôi nằm trên giường, dùng hết sức lực hô lớn một tiếng!
Dưới thân mềm nhũn.
Phòng bây giờ không giống như lãnh cung nữa.
Cảnh Mặc Thần này thật là giỏi.
Ba ngày trước sau khi trời mưa, phòng bị dột nước khắp nơi, anh ta đã sai người đưa đồ ăn, đồ uống, đồ dùng tới.
Căn phòng bình thường đen sì, bây giờ đã vô cùng sáng sủa.
“Mạnh Thiên Thiên, cô không thành thật gì cả, thì ra cô có hệ thống.”
Bên tai tôi chợt vang lên một giọng nam.
Tôi bị dọa run lên, mở mắt ra.
Khuôn mặt tuấn tú kia của Cảnh Mặc Thần gần trong gang tấc.
Trong mắt là vẻ trêu tức mà nhìn tôi.
Mẹ nó.
Bí mật của tôi cứ như vậy mà bị tôi tự nói ra rồi.
Tôi ngốc quá.
Thật là.
“Nó chính là đồ vô dụng, chắc là bỏ tôi lại bỏ chạy rồi. Bây giờ tôi đã làm theo lời nói nói, nó lại không đưa tôi đi nữa.”
Tôi khóc như chó.
Hắn cầm cái đùi gà trong tay lắc lư trước mặt tôi.
Bụng tôi sôi ùng ục.
Tôi không ăn.
“Ăn đùi gà đi, tôi nghĩ chúng ta nói chuyện lại đàng hoàng đi.”
Anh ta nhét đùi gà vào miệng tôi, tôi nuốt.
Thơm quá.
Là kỹ thuật của Xuân Hoa nhà tôi.
Tôi gặm hai cái đùi lớn, ăn ba chén canh gà, ăn uống no đủ rồi mới cảm thấy mình sống lại.
Sau này tôi xin thề, cho dù có làm ma thì cũng không làm ma đói.
Tôi cuộn chân lại, nhìn người đàn ông trước mắt, trực tiếp cam chịu:
“Nói đi, chuyện gì.”
Anh ta chơi đùa chiếc nhẫn ngọc đen trên tay, cười khanh khách:
“Bắt đầu nói từ hệ thống đi.”
Tôi xác định tôi bị hệ thống chó má đó lừa rồi.
Ba ngày rồi.
Ngay cả một tiếng “Chít” cũng không có.
Tôi ngồi thẳng người, nói rõ một năm một mười cho Mặc Cảnh Thần biết về việc tôi gặp gỡ hệ thống chó đó thế nào, nói luôn cả chuyện xảy ra trong một tháng này.
Sau khi nói xong, có lẽ bởi vì có thêm một người chia sẻ với tôi, tôi thả lỏng hơn không ít.
Sờ bụng ngồi trên sập mềm.
Anh ta sờ chiếc cằm trơn bóng, như có điều suy nghĩ mà nói:
“Hóa ra là như vậy, hệ thống đó là gì, từ đâu tới, tại sao lại trói buộc với cô, vì sao muốn đưa cô vào lãnh cung mười lần thì cô mới có thể về được, định đưa cô về như thế nào?”
*
Tôi chột dạ sờ chóp mũi.
Sao tôi biết được?
Sau khi khôi phục ký ức, tôi xem mình là cô gái được trời chọn.
Xuyên không + bàn tay vàng, đây không phải là tiêu chuẩn thấp nhất sao?
Ai mà nghĩ nhiều như vậy chứ!
“Ha ha, chị hai à, chị đúng là ngây thơ. Nói không chừng hệ thống đó thật sự không phải thứ tốt lành gì đâu, chúng ta bị kéo đến thế giới xa lạ này nói không chừng cũng tại hệ thống đó đó, không phải cô tưởng là hệ thống nào cũng là đồ tốt chứ.”
Anh ta bắt chéo hai chân, tùy ý cười nói.
Trong lòng tôi hơi cứng lại.
Không thể nào.
“Ký chủ, cô đừng nghe anh ta nói bậy, tôi là hệ thống AI từ xưởng chính quy, trên bảng nhiệm vụ chỗ tôi hiện ra là cô vào lãnh cung mười lần, tôi sẽ có thể đưa cô về thế giới cũ.”
Lúc này, một giọng nói điện tử quen thuộc mà vội vàng vang lên trong đầu tôi.
Tôi chợt ngồi thẳng người dậy:
“Thống Tử, cuối cùng mi cũng xuất hiện rồi, mi nói xem có chuyện gì vậy, sao tao vẫn chưa quay về.”
“Ký chủ. Cô nghe tôi nói, lúc đó cô vào lãnh cung, tôi đã thử rồi nhưng mà tôi bị đánh, sấm đó chính là do tôi dẫn tới.”
“Ha ha, mi tưởng mi là thần sấm à, mi đoán xem tao có tin không.”
“Thật đó, tôi vốn dĩ muốn đưa cô rời khỏi thế giới này, không biết có chuyện gì mà lại thất bại. Tôi nghĩ có phải vì lần cuối cùng người đày cô vào lãnh cung không phải là Hoàng thượng ban đầu mà là do tên giả mạo hay không, cho nên không được. Tôi cũng vội về nhà mà.”
“Về nhà, nhà mi ở đâu? Nhà mi không phải ở thế kỷ 21 à?”
“Ký chủ, tôi… off trước đây.”
Hệ thống bị cắt đứt.
Tôi tức giận vỗ bàn.
Lại giả chết với bà à!
“Hệ thống của cô xuất hiện à?”
Khuôn mặt Cảnh Mặc Thần tiến tới trước mắt tôi, đôi mắt hoa đào lóe lên.
Nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi càng tức giận hơn.
Hệ thống nói rất đúng.
NẾu như Tổng giám đốc Tiểu Cảnh này không xuyên đến thì bây giờ chắc chắn tôi đã về rồi.
“Sao vậy? Chị hai, bây giờ chúng ta ngồi chung thuyền đó.”
Mặt mày anh ta cong cong.
Tôi dùng một ngón tay đẩy mặt anh ta ra, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Anh gọi ai là chị hả, năm nay tôi mới mười sáu thôi.”
Trước khi xuyên tới mặc dù tôi hai mươi lăm tuổi, nhưng vẫn nhỏ hơn con hàng này.
“Là anh trai sai, em là em gái xinh đẹp nhất, mau nói đi, hệ thống đó lại lừa cô gì vậy.”
Cảnh Mặc Thần mặt dày thật đấy.
Tôi không hoảng hốt, nhìn anh ta chằm chằm:
“Tổng giám đốc Tiểu Cảnh, chi bằng anh thẳng thắn thành khẩn đi, nói, bàn tay vàng của anh là gì?”
Anh ta rũ mắt xuống, ánh mắt hơi lập lòe.
Hâ.
Anh ta thật sự có bàn tay vàng.
Tôi chỉ tùy tiện nói chút thôi mà đã lòi ra rồi.
Anh ta hơi cong khóe miệng lên:
“Thuật đọc tâm.”
Hả?!
Tôi lập tức khoanh tay che chỗ trái tim lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook