Hoàng Sủng
-
Chương 26: Động phòng
Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Tê Phượng cung là tẩm cung của Hoàng Hậu Đại Diễn triều, Đông Noãn các cũng không phải là chính điện, mà chỉ là nơi động phòng.
Hôm nay thiên điện được trang trí rất lộng lẫy, một màu đỏ rực trước mắt. Trước giường có treo rèm bách tử[1], trên giường phủ lớp đệm thêu long phượng song hỷ, bốn phía của hỷ giường treo màn che cũng là long phượng, nó ngăn cách bên trong với bên ngoài.
[1] Theo nghi lễ cổ xưa, trên giường tân hôn sẽ có một bộ chăn đệm màu đỏ "bách tử" được thêu hình một đứa trẻ thần thái phi phàm bởi hoàng gia cũng mong muốn "đông con nhiều phúc".
Nữ quan nhận lấy một quả táo đỏ[2] và cây gậy Như Ý [3] từ tay Tiết Tĩnh Xu, lại đưa cho nàng một cái bảo bình[4].
Tiết Tĩnh Xu ôm bảo bình trong lòng, bước qua một cái chậu than và yên ngựa, lúc này nữ quan mới đỡ nàng vào phòng.
Cùng lúc đó, ở Sùng Đức điện, Hoàng thúc Cung Thân Vương cùng Hoàng Đế chuẩn bị xuất phát, trên người Hoàng Đế mặc Long bào, được mấy vị thân vương đưa đến Tê Phượng cung.
Rõ ràng trong hỷ phòng có đến mười người, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ có hai cây nến long phượng vẫn đang được đốt, lâu lâu lại phát ra tiếng nổ lách tách.
Tiết Tĩnh Xu ngồi trên hỷ giường, trên đầu trùm cái khăn voan đỏ, đập vào mắt nàng đều là một màu đỏ vui mừng.
Mũ phượng trên đầu nặng nề, ép tới mức làm cổ nàng mỏi nhừ, nhưng Hoàng Đế vẫn chưa tới nên mọi người chỉ có thể chờ đợi.
Bên ngoài, chỗ hành lang bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, một vị nữ quan bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Nương nương, Bệ hạ đã tới."
Phía dưới khăn voan khẽ đong đưa, Tiết Tĩnh Xu xiết chặt đôi tay.
Chúng thân vương biết ý nên dừng bước bên ngoài Tê Phượng cung, chỉ có Hoàng Đế dẫn theo nội giám đi vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Cung nhân trong phòng quỳ đầy đất.
Hoàng Đế xua xua tay lệnh cho các nàng đứng dậy.
Các cung nhân đứng dậy lui qua một bên, lúc này chậu than và yên ngựa trên mặt đất sớm đã được đem xuống, Hoàng Đế thuận lợi đi đến đứng trước hỷ giường.
Trước mắt Tiết Tĩnh Xu xuất hiện một đôi ủng thêu hình rồng, trong lòng không khỏi rung lên.
Tư lễ nữ quan[5] tiến lên, cất cao giọng nói: "Thỉnh nương nương ngồi trướng hành lễ."
[5] Nữ quan chuyên phụ trách các nghi thức lễ nghĩa trong cung.
Những lễ nghi này, trước đây Tô cô cô ở Tiết phủ đều đã dạy cho nàng, cái gọi là ngồi trướng lễ chính là nàng phải quỳ hướng về phía Nam[6] hành lễ, để cầu nhiều con nhiều phúc.
[6] Editor: Theo tài liệu PitrađượcthìởthờiTùyĐườngtân nương sẽ quỳ hướng về phía Bắc và nói "lễ tốt, hưng", ở nhà Thanh thì không có nghi lễ này. Còn ởđâytác giảđểquỳvềhướngNam, cólẽlàTGdựatheonghilễởthờikhácchăng?!
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì khó, nhưng hiện tại trên người nàng mặc hỷ bào dày nặng, trên đầu còn có mũ phượng, thêm cả cái khăn voan, muốn hoạt động gì đó cũng rất bất tiện.
Tuy có cung nhân tiến lên đỡ nàng, nhưng các nàng ấy sức yếu, Tiết Tĩnh Xu cũng không dựa được bao nhiêu, nàng đành phải vắt hết sức bình sinh của mình để giữ thăng bằng, thật cẩn thận ngồi lên, cũng may không mắc phải sai lầm gì.
Sau đó sẽ đến phần mở khăn voan, các cung nhân lại muốn đỡ nàng xuống ngồi đến bên mép giường.
Nhưng có lẽ cung nữ bên tay trái nàng trong lòng rất khẩn trương, đã để tụt tay, cuối cùng không đỡ được nàng.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu đã bước một chân muốn xuống đất, đột nhiên mất đi tay vịn, chớp mắt thân thể liền lảo đảo sắp ngã.
Cung nhân liên tục kinh hô, Liễu Nhi đang chuẩn bị nhào lên đỡ lấy tiểu thư nhà nàng, nhưng Hoàng Đế đứng ở mép giường lại nhanh hơn một bước, một tay vòng qua eo Tiết Tĩnh Xu, một tay ôm nàng đỡ lên.
Vì vậy mà khăn voan trên đầu Tiết Tĩnh Xu trượt xuống, từ từ tơi đến trên mặt đất.
Cung nhân hầu hạ trong phòng đều đã quỳ xuống tạ tội, cung nữ để vụt tay kia sợ đến mức ngất xỉu, không người nào dám ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một cái.
Tiết Tĩnh Xu đã bị việc ngoài ý muốn này làm cho kinh sợ, hai mắt mở to ngơ ngác nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế đưa tay ra, tự mình đỡ nàng đến bên mép giường ngồi xuống: "Có bị thương ở đâu không?"
Tiết Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, lắc đầu.
Hoàng Đế cúi người nhặt khăn voan lên, nắm chặt ở trong tay, nói: "May mà ta đã đỡ kịp."
Tiết Tĩnh Xu rũ mắt nhìn xuống, lại nhìn đến đám cung nhân quỳ đầy đất, nàng ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng để các nàng đứng lên trước đi."
Hoàng Đế gật đầu, mở miệng cho phép các nàng đứng lên.
Các cung nữ đứng dậy, nơm nớp lo sợ lui qua một bên.
Đức công công phất phất tay, ra hiệu cho hai tên Tiểu nội giám bên cạnh kéo cung nữ ngất xỉu kia xuống.
Lại có hai nữ quan bưng cái chén đồng tiến lên, trong chậu là sủi cảo nửa sống nửa chín.
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu hai người cùng nhau ăn.
Ăn hết sủi cảo, bái tế thần linh khắp nơi xong, liền có cung nữ đi lên hầu hạ Tiết Tĩnh Xu gỡ mũ long phượng và hỷ bào xuống, trang điểm lại một lần nữa.
Sau khi trang điểm xong, tư lễ nữ quan dẫn Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu đến trước bàn làm lễ hợp cẩn, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, nữ quan dâng rượu hợp cẩn lên.
Trước đây Tiết Tĩnh Xu chưa từng uống rượu, uống được nửa ly xuống bụng, trên mặt đã nổi lên hai áng mây đỏ. Lại uống thêm nửa ly giao bôi với Hoàng Đế nên đôi mắt nàng đã ươn ướt.
Đã làm xong lễ hợp cẩn, cung nhân dẫn Tiết Tĩnh Xu vào một gian khác để thay y phục, cởi bỏ bộ hỷ phục dày nặng kia xuống.
Còn Hoàng Đế thì đi đến gian bên kia thay đổi thành thường phục, lại được cung nhân dẫn đường, cũng đi vào trong trướng.
Cung nhân hầu hạ bên cạnh nhẹ nhàng không một tiếng dộng lui ra ngoài, hiện tại trong hỷ phòng chỉ còn hai người Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu ngồi ở mép giường, trong phòng có đốt địa long nên rất ấm áp, quần áo nàng mặc có mỏng manh cũng không cảm thấy lạnh. Trên mặt nàng vì mới vừa rồi uống rượu, nên còn mang theo nét ửng đỏ, đôi môi đỏ phấn nộn hơi mím lại.
Hoàng Đế chỉ đứng bên màn trướng trước giường, không biết vì sao vẫn chưa lại gần.
Tiết Tĩnh Xu mím môi chờ như bị kề đao vào cổ, nhưng đợi nửa ngày cũng không hề có động tĩnh, trong lòng không khỏi càng thêm dày vò. Thật sự nhịn không được nên ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng Đế tuy nhìn bên này nhưng lại đang xuất thần, đôi mắt dừng lại trên người nàng, nhưng tầm mắt lại chưa rơi xuống.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm xúc và lý trí đang giao chiến, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng gọi hắn: "Hoàng Thượng?"
Lúc này Hoàng Đế mới hoàn hồn, từ từ đi lại gần, đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Xu phát hiện hơi thở trên người hắn có chút nóng, thân thể không khỏi căng thẳng.
Hoàng Đế quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Lúc trước nghe nói nàng bị bệnh, hiện tại thân thể như thế nào?"
Tiết Tĩnh Xu không ngờ vào lúc này hắn lại hỏi chuyện này, sửng sốt một lúc mới nói: "Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã khỏi hẳn. Lúc ấy Bệ hạ tuyên ta vào cung gấp, không biết là có chuyện gì?"
Hoàng Đế nói: "Không có gì, mấy ngày đó tâm trạng Hoàng tổ mẫu không tốt, tuy rằng bà chưa từng mở miệng nhưng ta thấy trong cung này vắng người, có lẽ là bà thấy quạnh quẽ."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu không nói chuyện, lúc ấy nàng thoái thác không tiến cung, không biết trong lòng Hoàng Đế có trách nàng hay không.
Nói thật, Hoàng Đế hiếu tâm khiến nàng rất kinh ngạc, cũng có chút cảm phục, xem ra quả thật hắn rất tôn kính Thái Hoàng Thái Hậu. Chỉ mong rằng vì một phân kính ý này, ngày sau nếu Thái Hoàng Thái Hậu không còn trên đời nữa, Hoàng Đế cũng có thể niệm tình cũ, đừng làm cho nàng và Tiết gia thật sự bị đè ép dưới chân.
Hoàng Đế lại nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi."
Hàng mi Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng run rẩy, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ xốc chăn lên nằm vào trong.
Không lâu sau Hoàng Đế cũng nằm xuống, khoảng cách của hai người ước chừng chỉ một bàn tay. Tiết Tĩnh Xu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nhưng một lúc sau hắn cũng không có tới gần.
Trong màn ánh sáng mờ tối ái muội, Tiết Tĩnh Xu mở to mắt nhìn lên đỉnh màn trướng, trái tim đang treo lơ lửng vốn đã từ từ bình tĩnh lại, lúc này lại trở nên căng thẳng.
Hoàng Đế không có chạm vào nàng.
Nàng không biết giờ phút này nàng nên cảm thấy may mắn hay là tổn thương.
Thật sự nàng không hề chờ mong làm những chuyện đó với Hoàng Đế, nhưng đến khi Hoàng Đế thật sự không động vào nàng, nàng lại không thể không bắt đầu tự hỏi, sắp tới nàng nên làm cái gì mới phải?
Một Hoàng Hậu không được sủng ái, một Hoàng Hậu không có hài tử, một Hoàng Hậu mà nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, vậy nàng sẽ có kết cục như thế nào đây?
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố gắng xua hết những suy nghĩ hỗn loạn đó ra khỏi đầu.
Thôi thôi, lúc trước khi xuống núi nàng cũng đã đoán trước được kết quả này.
Cũng tốt, với sự hiếu thuận của Hoàng Đế, cho dù sau này hắn có phế nàng, có lẽ cũng sẽ cho nàng một tòa cung điện hẻo lánh để nàng cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Như vậy xem ra, cũng không tính là quá tệ.
Nàng thầm thở dài một hơi, từ từ thả lỏng tâm trạng, chóp mũi ngửi được chính là huân hương mà nàng đưa cho Hoàng Đế, mùi hương quen thuộc khiến tâm trạng nàng dần dần bình tĩnh lại.
Đang chuẩn bị ngủ, người bên cạnh mà nàng cho rằng sớm đã ngủ rồi lại bỗng dưng có động tĩnh.
Hoàng Đế duỗi nột bàn tay từ chăn ra, đụng tới thân thể của nàng sau đó dừng lại một chút, cuối cùng vẫn kiên định vòng qua sau cổ nàng, đỡ lấy một bên bả vai khác của nàng, hơi hơi dùng sức, liền ôm toàn bộ thân thể Tiết Tĩnh Xu vào trong lồng ngực.
Thân thể Tiết Tĩnh Xu cứng đờ, nhưng rất nhanh nàng lại nhận ra, thân thể của Hoàng Đế càng cứng đờ hơn cả nàng. Người nàng bị ôm ra khỏi đống chăn mềm mại, lại bị giam trong một vòng ôm cứng rắn mà ấm áp.
Phát hiện này làm nàng sửng sốt một chút, suy đoán vì sao Hoàng Đế lại làm như vậy, nàng cảm thấy có chút tức cười.
Có lẽ Hoàng Đế còn khó xử hơn cả nàng.
Ít nhất khi nàng vào cung, người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy là nàng được ân sủng vô lượng, nghĩ rằng muôn vàn phú quý đang chờ nàng ở phía trước. Mà Hoàng Đế là bởi vì hiếu thuận với Thái Hoàng Thái Hậu nên không thể không cưới nàng, hắn làm vậy thì được cái gì?
Cái gì cũng không có.
Không chỉ có như thế, vì muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ, hắn còn cố tình thể hiện sự yêu mến đối với nàng, thậm chí ở thời điểm như hiện tại, còn cố cưỡng ép chính mình phải đụng chạm vào nàng.
Tiết Tĩnh Xu đành cười khổ.
Chỉ là không biết nàng nên cười khổ cho mình, hay là cười khổ thay cho Hoàng Đế đây?
Có lẽ là có vài phần đồng bệnh tương liên, hoặc chỉ là vì bổn phận, nàng cố gắng thả lỏng chính mình, cố làm cho thân thể cứng đờ của mình mềm lại.
Sau khi Hoàng Đế ôm lấy nàng thì không có động tác gì nữa, Tiết Tĩnh Xu không muốn cả đêm nay đều không ngủ được, đành phải chủ động mở miệng gọi: "Hoàng Thượng?"
Hoàng Đế lên tiếng, Tiết Tĩnh Xu đang dựa vào trên ngực hắn nên thanh âm từ trong lồng truyền ra, so với ngày thường càng thêm trầm thấp vài phần.
Hoàng Đế hỏi nàng: "Sao cơ thể của nàng lại lạnh như vậy?"
"Khi còn nhỏ thân thể đã không tốt, một năm bốn mùa tay chân đều lạnh lẽo, năm nay nhờ uống thuốc của Bệ hạ ban nên đã khá hơn nhiều." Tiết Tĩnh Xu trả lời theo đúng sự thật.
Hoàng Đế gật đầu: "Đã có hiệu quả, vậy thì tiếp tục dùng. Hôm khác ta lại truyền Thái Y tới xem mạch cho nàng, nhìn xem phương thuốc có cần thay đổi hay không."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu có chút cảm động, từ nhỏ đến lớn người quan tâm đến thân thể nàng nhất, ngoài Liễu Nhi ra thì chỉ có Hoàng Đế.
Mặc kệ là vì sao hắn quan tâm nàng, phần tâm ý này nàng sẽ ghi nhớ.
Mắt thấy Hoàng Đế không nói thêm lời nào, cũng không có động tác nào nữa, Tiết Tĩnh Xu dứt khoát hỏi: "Hoàng Thượng, nên ngủ rồi chăng?"
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phát hiện thân thể Hoàng Đế càng thêm cứng đờ hơn vừa rồi.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hắn thật đáng thương, thân là một vị Hoàng Đế, hà tất phải cưỡng bách chính mình đến nước này?
Nàng thầm than trong lòng, nghĩ nên giúp hắn tìm bậc thang xuống như thế nào, cũng là tự giúp chính mình.
Cũng may mọi người đều biết thân thể nàng không tốt, lấy cớ có sẵn này hạ bút thành văn, liền nghe thấy nàng do dự nói: "Hôm nay ta...... Thân thể không khoẻ, mong Hoàng Thượng thương tiếc."
Nàng không biết có phải Hoàng Đế nghe thấy lời này mà nhẹ nhàng thở ra hay không, nhưng đúng thật là cánh tay đang ôm nàng cũng buông lỏng ra một chút.
Hoàng Đế nói: "Nếu đã như thế, vậy thì ngủ sớm một chút đi."
---------------------------------
∆ Chú thích: vì đây là những chú thích không cần giải nghĩa liền nhưng các bạn vẫn hiểu nội dung nó đang nói gì nên tui gom luôn xuống đây, tránh để các bạn mất hứng vì bị cắt ngang.:-)) À quên, trong lúc tìm thông tin về những vật này, tui có tìm ra được hai bài viết khá hay về các phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc cổ xưa và nghi thức động phòng hoa chúc của các bậc quân vương thời xưa, đọc cũng thú vị lắm đó. Bạn nào có muốn biết thêm thì gửi tin nhắn cho nhà, tui sẽ gửi link cho.
[2] Trái táo đỏ như một vật may mắt được đặt trên hỷ giường. Ngoài táo đó thì có thể thay bằng bách hợp, hạt sen...
[3] Cây Gậy Như Ý là một vương trượng nghi lễ và bùa hộ mệnh tôn giáo. Trong hôn lễ, tân lang dỡ khăn che mặt của tân nương bằng một cây gậy Như Ý.
Trênchỉlàmột hình mẫu minh họa, thực tế gậynhưý còn rất nhiềumẫuchạmkhắckhác.
[4] Bảo bình: một cái bình quý. (Editor: vật này có tác dụng gì thì Pi chưa tra ra được, Pi nghĩ nó tương tự như trái táo đỏ, có ý nghĩa may mắn.)
Beta: A Cảnh
Tê Phượng cung là tẩm cung của Hoàng Hậu Đại Diễn triều, Đông Noãn các cũng không phải là chính điện, mà chỉ là nơi động phòng.
Hôm nay thiên điện được trang trí rất lộng lẫy, một màu đỏ rực trước mắt. Trước giường có treo rèm bách tử[1], trên giường phủ lớp đệm thêu long phượng song hỷ, bốn phía của hỷ giường treo màn che cũng là long phượng, nó ngăn cách bên trong với bên ngoài.
[1] Theo nghi lễ cổ xưa, trên giường tân hôn sẽ có một bộ chăn đệm màu đỏ "bách tử" được thêu hình một đứa trẻ thần thái phi phàm bởi hoàng gia cũng mong muốn "đông con nhiều phúc".
Nữ quan nhận lấy một quả táo đỏ[2] và cây gậy Như Ý [3] từ tay Tiết Tĩnh Xu, lại đưa cho nàng một cái bảo bình[4].
Tiết Tĩnh Xu ôm bảo bình trong lòng, bước qua một cái chậu than và yên ngựa, lúc này nữ quan mới đỡ nàng vào phòng.
Cùng lúc đó, ở Sùng Đức điện, Hoàng thúc Cung Thân Vương cùng Hoàng Đế chuẩn bị xuất phát, trên người Hoàng Đế mặc Long bào, được mấy vị thân vương đưa đến Tê Phượng cung.
Rõ ràng trong hỷ phòng có đến mười người, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ có hai cây nến long phượng vẫn đang được đốt, lâu lâu lại phát ra tiếng nổ lách tách.
Tiết Tĩnh Xu ngồi trên hỷ giường, trên đầu trùm cái khăn voan đỏ, đập vào mắt nàng đều là một màu đỏ vui mừng.
Mũ phượng trên đầu nặng nề, ép tới mức làm cổ nàng mỏi nhừ, nhưng Hoàng Đế vẫn chưa tới nên mọi người chỉ có thể chờ đợi.
Bên ngoài, chỗ hành lang bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, một vị nữ quan bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Nương nương, Bệ hạ đã tới."
Phía dưới khăn voan khẽ đong đưa, Tiết Tĩnh Xu xiết chặt đôi tay.
Chúng thân vương biết ý nên dừng bước bên ngoài Tê Phượng cung, chỉ có Hoàng Đế dẫn theo nội giám đi vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Cung nhân trong phòng quỳ đầy đất.
Hoàng Đế xua xua tay lệnh cho các nàng đứng dậy.
Các cung nhân đứng dậy lui qua một bên, lúc này chậu than và yên ngựa trên mặt đất sớm đã được đem xuống, Hoàng Đế thuận lợi đi đến đứng trước hỷ giường.
Trước mắt Tiết Tĩnh Xu xuất hiện một đôi ủng thêu hình rồng, trong lòng không khỏi rung lên.
Tư lễ nữ quan[5] tiến lên, cất cao giọng nói: "Thỉnh nương nương ngồi trướng hành lễ."
[5] Nữ quan chuyên phụ trách các nghi thức lễ nghĩa trong cung.
Những lễ nghi này, trước đây Tô cô cô ở Tiết phủ đều đã dạy cho nàng, cái gọi là ngồi trướng lễ chính là nàng phải quỳ hướng về phía Nam[6] hành lễ, để cầu nhiều con nhiều phúc.
[6] Editor: Theo tài liệu PitrađượcthìởthờiTùyĐườngtân nương sẽ quỳ hướng về phía Bắc và nói "lễ tốt, hưng", ở nhà Thanh thì không có nghi lễ này. Còn ởđâytác giảđểquỳvềhướngNam, cólẽlàTGdựatheonghilễởthờikhácchăng?!
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì khó, nhưng hiện tại trên người nàng mặc hỷ bào dày nặng, trên đầu còn có mũ phượng, thêm cả cái khăn voan, muốn hoạt động gì đó cũng rất bất tiện.
Tuy có cung nhân tiến lên đỡ nàng, nhưng các nàng ấy sức yếu, Tiết Tĩnh Xu cũng không dựa được bao nhiêu, nàng đành phải vắt hết sức bình sinh của mình để giữ thăng bằng, thật cẩn thận ngồi lên, cũng may không mắc phải sai lầm gì.
Sau đó sẽ đến phần mở khăn voan, các cung nhân lại muốn đỡ nàng xuống ngồi đến bên mép giường.
Nhưng có lẽ cung nữ bên tay trái nàng trong lòng rất khẩn trương, đã để tụt tay, cuối cùng không đỡ được nàng.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu đã bước một chân muốn xuống đất, đột nhiên mất đi tay vịn, chớp mắt thân thể liền lảo đảo sắp ngã.
Cung nhân liên tục kinh hô, Liễu Nhi đang chuẩn bị nhào lên đỡ lấy tiểu thư nhà nàng, nhưng Hoàng Đế đứng ở mép giường lại nhanh hơn một bước, một tay vòng qua eo Tiết Tĩnh Xu, một tay ôm nàng đỡ lên.
Vì vậy mà khăn voan trên đầu Tiết Tĩnh Xu trượt xuống, từ từ tơi đến trên mặt đất.
Cung nhân hầu hạ trong phòng đều đã quỳ xuống tạ tội, cung nữ để vụt tay kia sợ đến mức ngất xỉu, không người nào dám ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một cái.
Tiết Tĩnh Xu đã bị việc ngoài ý muốn này làm cho kinh sợ, hai mắt mở to ngơ ngác nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế đưa tay ra, tự mình đỡ nàng đến bên mép giường ngồi xuống: "Có bị thương ở đâu không?"
Tiết Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, lắc đầu.
Hoàng Đế cúi người nhặt khăn voan lên, nắm chặt ở trong tay, nói: "May mà ta đã đỡ kịp."
Tiết Tĩnh Xu rũ mắt nhìn xuống, lại nhìn đến đám cung nhân quỳ đầy đất, nàng ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng để các nàng đứng lên trước đi."
Hoàng Đế gật đầu, mở miệng cho phép các nàng đứng lên.
Các cung nữ đứng dậy, nơm nớp lo sợ lui qua một bên.
Đức công công phất phất tay, ra hiệu cho hai tên Tiểu nội giám bên cạnh kéo cung nữ ngất xỉu kia xuống.
Lại có hai nữ quan bưng cái chén đồng tiến lên, trong chậu là sủi cảo nửa sống nửa chín.
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu hai người cùng nhau ăn.
Ăn hết sủi cảo, bái tế thần linh khắp nơi xong, liền có cung nữ đi lên hầu hạ Tiết Tĩnh Xu gỡ mũ long phượng và hỷ bào xuống, trang điểm lại một lần nữa.
Sau khi trang điểm xong, tư lễ nữ quan dẫn Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu đến trước bàn làm lễ hợp cẩn, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, nữ quan dâng rượu hợp cẩn lên.
Trước đây Tiết Tĩnh Xu chưa từng uống rượu, uống được nửa ly xuống bụng, trên mặt đã nổi lên hai áng mây đỏ. Lại uống thêm nửa ly giao bôi với Hoàng Đế nên đôi mắt nàng đã ươn ướt.
Đã làm xong lễ hợp cẩn, cung nhân dẫn Tiết Tĩnh Xu vào một gian khác để thay y phục, cởi bỏ bộ hỷ phục dày nặng kia xuống.
Còn Hoàng Đế thì đi đến gian bên kia thay đổi thành thường phục, lại được cung nhân dẫn đường, cũng đi vào trong trướng.
Cung nhân hầu hạ bên cạnh nhẹ nhàng không một tiếng dộng lui ra ngoài, hiện tại trong hỷ phòng chỉ còn hai người Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu ngồi ở mép giường, trong phòng có đốt địa long nên rất ấm áp, quần áo nàng mặc có mỏng manh cũng không cảm thấy lạnh. Trên mặt nàng vì mới vừa rồi uống rượu, nên còn mang theo nét ửng đỏ, đôi môi đỏ phấn nộn hơi mím lại.
Hoàng Đế chỉ đứng bên màn trướng trước giường, không biết vì sao vẫn chưa lại gần.
Tiết Tĩnh Xu mím môi chờ như bị kề đao vào cổ, nhưng đợi nửa ngày cũng không hề có động tĩnh, trong lòng không khỏi càng thêm dày vò. Thật sự nhịn không được nên ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng Đế tuy nhìn bên này nhưng lại đang xuất thần, đôi mắt dừng lại trên người nàng, nhưng tầm mắt lại chưa rơi xuống.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm xúc và lý trí đang giao chiến, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng gọi hắn: "Hoàng Thượng?"
Lúc này Hoàng Đế mới hoàn hồn, từ từ đi lại gần, đến bên cạnh nàng ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Xu phát hiện hơi thở trên người hắn có chút nóng, thân thể không khỏi căng thẳng.
Hoàng Đế quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Lúc trước nghe nói nàng bị bệnh, hiện tại thân thể như thế nào?"
Tiết Tĩnh Xu không ngờ vào lúc này hắn lại hỏi chuyện này, sửng sốt một lúc mới nói: "Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã khỏi hẳn. Lúc ấy Bệ hạ tuyên ta vào cung gấp, không biết là có chuyện gì?"
Hoàng Đế nói: "Không có gì, mấy ngày đó tâm trạng Hoàng tổ mẫu không tốt, tuy rằng bà chưa từng mở miệng nhưng ta thấy trong cung này vắng người, có lẽ là bà thấy quạnh quẽ."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu không nói chuyện, lúc ấy nàng thoái thác không tiến cung, không biết trong lòng Hoàng Đế có trách nàng hay không.
Nói thật, Hoàng Đế hiếu tâm khiến nàng rất kinh ngạc, cũng có chút cảm phục, xem ra quả thật hắn rất tôn kính Thái Hoàng Thái Hậu. Chỉ mong rằng vì một phân kính ý này, ngày sau nếu Thái Hoàng Thái Hậu không còn trên đời nữa, Hoàng Đế cũng có thể niệm tình cũ, đừng làm cho nàng và Tiết gia thật sự bị đè ép dưới chân.
Hoàng Đế lại nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi."
Hàng mi Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng run rẩy, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ xốc chăn lên nằm vào trong.
Không lâu sau Hoàng Đế cũng nằm xuống, khoảng cách của hai người ước chừng chỉ một bàn tay. Tiết Tĩnh Xu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nhưng một lúc sau hắn cũng không có tới gần.
Trong màn ánh sáng mờ tối ái muội, Tiết Tĩnh Xu mở to mắt nhìn lên đỉnh màn trướng, trái tim đang treo lơ lửng vốn đã từ từ bình tĩnh lại, lúc này lại trở nên căng thẳng.
Hoàng Đế không có chạm vào nàng.
Nàng không biết giờ phút này nàng nên cảm thấy may mắn hay là tổn thương.
Thật sự nàng không hề chờ mong làm những chuyện đó với Hoàng Đế, nhưng đến khi Hoàng Đế thật sự không động vào nàng, nàng lại không thể không bắt đầu tự hỏi, sắp tới nàng nên làm cái gì mới phải?
Một Hoàng Hậu không được sủng ái, một Hoàng Hậu không có hài tử, một Hoàng Hậu mà nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, vậy nàng sẽ có kết cục như thế nào đây?
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố gắng xua hết những suy nghĩ hỗn loạn đó ra khỏi đầu.
Thôi thôi, lúc trước khi xuống núi nàng cũng đã đoán trước được kết quả này.
Cũng tốt, với sự hiếu thuận của Hoàng Đế, cho dù sau này hắn có phế nàng, có lẽ cũng sẽ cho nàng một tòa cung điện hẻo lánh để nàng cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Như vậy xem ra, cũng không tính là quá tệ.
Nàng thầm thở dài một hơi, từ từ thả lỏng tâm trạng, chóp mũi ngửi được chính là huân hương mà nàng đưa cho Hoàng Đế, mùi hương quen thuộc khiến tâm trạng nàng dần dần bình tĩnh lại.
Đang chuẩn bị ngủ, người bên cạnh mà nàng cho rằng sớm đã ngủ rồi lại bỗng dưng có động tĩnh.
Hoàng Đế duỗi nột bàn tay từ chăn ra, đụng tới thân thể của nàng sau đó dừng lại một chút, cuối cùng vẫn kiên định vòng qua sau cổ nàng, đỡ lấy một bên bả vai khác của nàng, hơi hơi dùng sức, liền ôm toàn bộ thân thể Tiết Tĩnh Xu vào trong lồng ngực.
Thân thể Tiết Tĩnh Xu cứng đờ, nhưng rất nhanh nàng lại nhận ra, thân thể của Hoàng Đế càng cứng đờ hơn cả nàng. Người nàng bị ôm ra khỏi đống chăn mềm mại, lại bị giam trong một vòng ôm cứng rắn mà ấm áp.
Phát hiện này làm nàng sửng sốt một chút, suy đoán vì sao Hoàng Đế lại làm như vậy, nàng cảm thấy có chút tức cười.
Có lẽ Hoàng Đế còn khó xử hơn cả nàng.
Ít nhất khi nàng vào cung, người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy là nàng được ân sủng vô lượng, nghĩ rằng muôn vàn phú quý đang chờ nàng ở phía trước. Mà Hoàng Đế là bởi vì hiếu thuận với Thái Hoàng Thái Hậu nên không thể không cưới nàng, hắn làm vậy thì được cái gì?
Cái gì cũng không có.
Không chỉ có như thế, vì muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ, hắn còn cố tình thể hiện sự yêu mến đối với nàng, thậm chí ở thời điểm như hiện tại, còn cố cưỡng ép chính mình phải đụng chạm vào nàng.
Tiết Tĩnh Xu đành cười khổ.
Chỉ là không biết nàng nên cười khổ cho mình, hay là cười khổ thay cho Hoàng Đế đây?
Có lẽ là có vài phần đồng bệnh tương liên, hoặc chỉ là vì bổn phận, nàng cố gắng thả lỏng chính mình, cố làm cho thân thể cứng đờ của mình mềm lại.
Sau khi Hoàng Đế ôm lấy nàng thì không có động tác gì nữa, Tiết Tĩnh Xu không muốn cả đêm nay đều không ngủ được, đành phải chủ động mở miệng gọi: "Hoàng Thượng?"
Hoàng Đế lên tiếng, Tiết Tĩnh Xu đang dựa vào trên ngực hắn nên thanh âm từ trong lồng truyền ra, so với ngày thường càng thêm trầm thấp vài phần.
Hoàng Đế hỏi nàng: "Sao cơ thể của nàng lại lạnh như vậy?"
"Khi còn nhỏ thân thể đã không tốt, một năm bốn mùa tay chân đều lạnh lẽo, năm nay nhờ uống thuốc của Bệ hạ ban nên đã khá hơn nhiều." Tiết Tĩnh Xu trả lời theo đúng sự thật.
Hoàng Đế gật đầu: "Đã có hiệu quả, vậy thì tiếp tục dùng. Hôm khác ta lại truyền Thái Y tới xem mạch cho nàng, nhìn xem phương thuốc có cần thay đổi hay không."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu có chút cảm động, từ nhỏ đến lớn người quan tâm đến thân thể nàng nhất, ngoài Liễu Nhi ra thì chỉ có Hoàng Đế.
Mặc kệ là vì sao hắn quan tâm nàng, phần tâm ý này nàng sẽ ghi nhớ.
Mắt thấy Hoàng Đế không nói thêm lời nào, cũng không có động tác nào nữa, Tiết Tĩnh Xu dứt khoát hỏi: "Hoàng Thượng, nên ngủ rồi chăng?"
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phát hiện thân thể Hoàng Đế càng thêm cứng đờ hơn vừa rồi.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hắn thật đáng thương, thân là một vị Hoàng Đế, hà tất phải cưỡng bách chính mình đến nước này?
Nàng thầm than trong lòng, nghĩ nên giúp hắn tìm bậc thang xuống như thế nào, cũng là tự giúp chính mình.
Cũng may mọi người đều biết thân thể nàng không tốt, lấy cớ có sẵn này hạ bút thành văn, liền nghe thấy nàng do dự nói: "Hôm nay ta...... Thân thể không khoẻ, mong Hoàng Thượng thương tiếc."
Nàng không biết có phải Hoàng Đế nghe thấy lời này mà nhẹ nhàng thở ra hay không, nhưng đúng thật là cánh tay đang ôm nàng cũng buông lỏng ra một chút.
Hoàng Đế nói: "Nếu đã như thế, vậy thì ngủ sớm một chút đi."
---------------------------------
∆ Chú thích: vì đây là những chú thích không cần giải nghĩa liền nhưng các bạn vẫn hiểu nội dung nó đang nói gì nên tui gom luôn xuống đây, tránh để các bạn mất hứng vì bị cắt ngang.:-)) À quên, trong lúc tìm thông tin về những vật này, tui có tìm ra được hai bài viết khá hay về các phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc cổ xưa và nghi thức động phòng hoa chúc của các bậc quân vương thời xưa, đọc cũng thú vị lắm đó. Bạn nào có muốn biết thêm thì gửi tin nhắn cho nhà, tui sẽ gửi link cho.
[2] Trái táo đỏ như một vật may mắt được đặt trên hỷ giường. Ngoài táo đó thì có thể thay bằng bách hợp, hạt sen...
[3] Cây Gậy Như Ý là một vương trượng nghi lễ và bùa hộ mệnh tôn giáo. Trong hôn lễ, tân lang dỡ khăn che mặt của tân nương bằng một cây gậy Như Ý.
Trênchỉlàmột hình mẫu minh họa, thực tế gậynhưý còn rất nhiềumẫuchạmkhắckhác.
[4] Bảo bình: một cái bình quý. (Editor: vật này có tác dụng gì thì Pi chưa tra ra được, Pi nghĩ nó tương tự như trái táo đỏ, có ý nghĩa may mắn.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook