Hoàng Qua
-
Chương 35: Ngọc phối ngói
Đồng Hề thật sự không hiểu tại sao Thiên Chính đế lại tức giận. nàng từ nhỏ đến lớn đều ăn như vậy, cách ăn lưỡi vịt cũng là như vậy mà. Lúc nhỏ đi theo mẫu thân học, nang cũng từng tò mì phần bên ngoài lưỡi rốt cuộc có mùi vị thế nào. Khi đó mẫu thân sẽ hung hăng đánh vào tay nàng.
- “Đừng chọc giận ta, đừng có như những người không kiến thức, không quy tắc”
Đồng Hề xưa nay ngưỡng mộ mẫu thân. Mẫu thân nàng vốn xuất thân là hoàng thân quốc thích, không lúc nào là không tôn quý cao nhã. Phàm là ăn cơm, một đĩa đồ ăn sẽ không động đến ba lần. Trong cung Đồng Hề thân là Quý phi, hàng ngày số lượng thức ăn nàng cung cấp cho cung nhân ăn đều đủ cả, chưa từng nghĩ ăn cơm như vậy có vấn đề gì.
Nhưng Đồng Hề không biết rằng Thiên Chính đế ngay từ nhỏ đã sống trong quân doanh, gian khổ thé nào hắn cũng từng trải qua. Từ nhỏ đã nhìn thấy dân sinh khó khăn, không giống như các hoàng tử không rành thế sự trong thâm cung. Số lần nàng cùng hắn dùng bữa có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải đại yến thì cũng là gia yến. Đôi khi ngoại lệ cũng chỉ có một lần trong ngự hoa viên hoặc trong cung của mình. Nàng chưa từng hiểu cuộc sống thường ngày của hắn là thế nào.
Nhưng nàng cũng là người thông minh. Nghe Thiên Chính đế nói vậy liền cảm thấy không ổn, cực nhanh thay đổi thái độ. Thậm chi trước ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng còn dám ăn sạch bát cơm thô ráp mà ngày thường không nuốt nổi.
Nói đến thời thế còn mạnh hơn so với con người. Tuy rằng sau khi Đồng Hề ra khỏi Dao Quang tự đã thề sẽ không bao giờ phải trải qua những ngày này nữa. nàng nhất định phải ăn những thứ tốt nhất, dùng thứ tốt nhất. Nếu không phải vì vinh hoa phú quý, nàng có thể bằng lòng ở lại giãy giụa nơi hàng hùm hổ huyệt kia sao?
Dao Quang tự trong trí nhớ nàng đã phủ đầy bụi, nhưng lúc ăn gạo lức này trong lòng nàng vẫn chua xót. Đoạn thời gian đó thật sự là chướng ngại trong lòng nàng. Thậm chí khi nghe đến chữ “Dao”, nàng liền nghĩ có phải những người này ở sau lưng đang cười nhạo mình không?
Sau khi dùng bữa, Thiên Chính đế cũng không nghi ngại mà đóng chiếm phòng Đồng Hề. bảo tiểu nhị đi chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Đồng Hề đã không chịu được nữa, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy chỗ nào có thùng tắm.
- “Tề Vân, ngươi ra ngoài mua một cái thùng tắm đi” – Tiếp đó Đồng Hề mới thỏa mãn cảm thán một câu – “Bọn nam nhân này không biết thế nào là hôi thối sao?”
Mắt Đồng Hề thoáng nhìn thấy mắt Thiên Chính đế, không thấy hắn tức giận ngăn cản nàng mới thở dài nhẹ nhõm. Căn cứ theo những gì Đồng Hề quan sát phụ thân và ca ca của mình, nam nhân đều không thích nữ nhi của mình dùng vật của những nam nhân khác. Tổ tiên cũng từng có một sủng phi, nhưng bởi vì cô ra thổi sáo của một vương gia khác, cuối cùng lại chọc giận tổ tiên.
Đồng Hề thầm thích thú nghĩ mình thật thông minh, lặng lẽ đến bên giường thay Tề Vân sửa sang lại đệm chăn. Tay nàng vốn định lấy vải gấm trong tay nải ra trải lên giường lại nhớ đến bốn chữ “Dân sinh khó khăn” của Thiên Chính đế liền ngừng lại. Mũi nàng nhăn lại khi nghe thấy mùi trên nệm, bèn lấy tay lụa phủi phủi tro bụi trên đó.
Tuy nàng cũng không biết cái gọi là “Dân sinh khó khăn”. Trên đường chứng kiến chỉ thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, nơi chốn đều phồn hoa không thua gì kinh thành. Trong lòng Đồng Hề vì cảm thất thiên hạ có một đế vương tốt như vậy mà vui vẻ, nhưng nàng cũng không cho rằng bốn chữ “Dân sinh khó khăn” có thể dựa vào việc đế vương hậu phi tiết kiệm mà có thể giải quyết vấn đề.
Tay chân Tề Vân rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã mang lên một cái thùng tắm bằng gỗ. Nhìn thấy mấy vị khách quan này hào phóng như vậy, tiểu nhị pha nước ấm cũng thật sự rất chịu khó. Đồng Hề lại lấy túi hương hoa mình mang theo ra, thả vào thùng tắm, lễ độ cung kính bước đến trước mặt Thiên Chính đế.
Tề Vân biết điều nên đã sớm lui xuống.
- “Gia, thiếp thân hầu hạ người thay quần áo” – Đồng Hề sửa lại cách xưng hô, cũng không thích ứng với việc ta ngươi suốt ngày. nàng có thói quen thấp hơn một bậc so với Thiên Chính đế.
- “Ừ” – Thiên Chính đế đứng dậy, phối hợp với động tác của Đồng Hề.
Nhưng sau đó hắn lại từ phía sau ôm chặt lấy nàng, hai tay theo cổ áo nàng dùng sức lột xuống. Đồng Hề nghe được âm thanh vải trong trẻo rách ra.
- “Hoàng…” – Trong lúc sợ hãi, nàng cũng quên béng phải xưng hô thế nào, đã bị Thiên Chính đế ôm vào thùng gỗ, chỉ có thể gắng gượng nghe hắn nói.
- “Thùng này mới mua, nàng an tâm rồi chứ?” – Sau đó lại là đau đớn vô tận và giày vò.
Vì không gian nhỏ hẹp, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Đến lúc Thiên Chính đế dừng lại, nước trong thùng đã chẳng còn lại bao nhiêu. Đồng Hề gần như run rẩy đứng dậy mặc quần áo, trên mặt cũng không rõ là lệ hay là nước.
- “Đồng Hề” – Hắn từ phía sau dịu dàng ôm lấy nàng, không nói gì nữa mà chỉ thở dài.
Đồng Hề mâu thuẫn xoay người lại, chịu đau giúp hắn mặc them áo choàng, hầu hạ hắn nằm xuống. Nàng vô lực nằm trên giường, không biết phải làm thế nào để thay đổi hiện trạng. Đối với người bên cạnh nàng không oán không hận, hiện giờ lại còn phải mang nét mặt tươi cười ra có gắng chịu đựng hắn.
Lúc còn nhỏ nàng ở nhà, cho dù mẫu thân có lót mấy lần chăn bông nàng cũng có thể cảm nhận dưới giường bấp bênh thế nào. Nhưng hôm nay cho dù ngủ trên giường cứng như vậy, dường như cũng không có gì không ổn. Ở Dạo Quang tự ba năm, có một số chuyện dù thế nào cũng không thể bỏ xuống được.
Đồng Hề nghiêng thân mình, cũng không dám đưa lưng về phía Thiên Chính đế, khóe mắt hơi ướt át. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cả người ngứa ngáy khó chịu. Nàng sờ phía dưới cổ trần trụi mới phát hiện nơi ấy nổi những vết như bệnh sởi. Tâm nàng hoảng hốt, muốn gãi nhưng bị tay Thiên Chính đế giữ chặt lại.
- “Đừng gãi, coi chừng rách da”
Đáy mắt hắn tràn đầy quan tâm, thậm chí nàng còn có một loại ảo giác rằng hắn đang hoảng hốt và đau lòng. Đồng Hề không thích ứng được. Lúc trước nàng bị bệnh cũng chưa từng thấy hắn như vậy.
Thiên Chính đế mặc thêm quần áo đứng dậy, gọi Cố Vân Hải đi mời đại phu. Tề Vân vôi đến giúp Đồng Hề thay quần áo sạch sẽ. Đại phu chỉ nói có thể gặp phải những thứ không sạch gì đó rồi cho một ít dược phẩm.
Đồng Hề chột dạ nhìn Thiên Chính đế. Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ bảo Tề Vân mang đệm chăn và khăn trải giường từ trong cung đến, sau đó mới ôm nàng nằm xuống, giữ chặt tay nàng lại. Dày vò hơn nửa đêm, Đồng Hề rất nhanh đã ngủ. Đến lúc nàng thức dậy mới phát hiện Thiên Chính đế còn đang trợn tròn mắt, tay kia vẫn nắm chặt tay nàng. Nhìn tinh thần hắn cả ngày dường như không được tốt, Đồng Hề nghi ngờ hắn trắng đêm chưa ngủ. Chẳng lẽ hắn sợ sau khi ngủ sẽ nới lỏng tay mình ra, mình sẽ gãi lây lan bệnh sởi sao? Đồng Hề lắc đầu. Suy nghĩ này quá mức cường điệu, nhưng lòng nàng cũng có chút ngọt ngào.
Sau giờ ngọ, bệnh sởi của Đồng Hề cuối cùng cũng lặn xuống. Thiên Chính đế mới mang theo nàng khởi hành, lại thuê thêm một chiếc xe ngựa để vận chuyển đống hành lý của nàng cùng cái thùng gỗ kia.
Dọc đường đi Đồng Hề đều không hỏi sẽ đi về hướng nào, nơi nào, chỉ im lặng nghe lời là chính. Biết ít thì hiềm nghi càng ít.
Nhưng xe ngựa cứ loay hoay trên đồi núi, nhìn qua cũng không thấy thu hút, là một thôn nằm giữa Nam Hà và Cẩm Hà – Hà Tâm thôn, Đồng Hề cảm thấy kì lạ. Giống như tên thôn, ba phía đều bị ba nhánh sông lớn vây quanh. Thấp xuống một chút là Nam Hà, Cẩm Hà. Ra vào thôn đều cần phải có thuyền bè. Gần thượng du có một chiếc cầu gỗ không chắc chắn lắm nối hai bờ sông.
Theo lý, Thiên Chính đế vi phục xuất tuần cũng không cần đến những nơi thâm sơn cùng cốc như vậy. Mấy ngày nay Đồng Hề quan sát, tuy nàng không hỏi, nhưng trong lòng có chút hiểu biết. Thiên Chính đế hẳn là muốn tuần tra nơi hẻo lánh nhất trong công trìh trị thủy. Nhìn thấy lũ định kỳ đã sắp đến. Trong Cảnh Hiên hoàng triều dân sinh đều an ổn, chỉ có mấy công trình trị thủy này là trị mãi không hết, hẳn phải có điểm mấu chốt.
- “Là ở đây sao?” – Thiên Chính đế hỏi Cố Vân Hải, hơi nghi ngờ nhìn nông gia rách nát trước mặt.
- “Gia, chính là ở đây. Là nơi Lạc tiên sinh cư trú” – Cố Vân Hải gật đầu.
Đồng Hề thấy Thiên Chính đế nhíu mày, không ngờ hắn lại tìm người ở đây. Đồng Hề xuống xe, nhìn thấy nông gia nọ. Ngay cả cửa cũng không vững, gió thổi liền vang lên những tiếng lạch cạch, hoàn toàn không có tác dụng phòng trộm gì cả. Nhưng chủ nhân nhà này hẳn cũng không sợ trộm. Có kẻ trộm nào lại muốn vào ngôi nhà đáng thương của bọn họ chứ?
Nàng thấy Thiên Chính đế đi đến trước cửa, muốn đập cửa cũng không xong. Đồng Hề hiểu Lạc tiên sinh hẳn phải là người hắn rất coi trọng, nhưng cũng chưa từng nghe qua đại danh của người này bao giờ.
Âm thanh Thiên Chính đế goc cửa vừa vang lên, bên trong đã có một giọng nữ hung hãn gào thét.
- “Gõ, gõ gõ gõ cái gì mà gõ? Người chết rồi. Nam nhân trong nhà chết hết rồi. Có việc tìm thì ngươi cứ đốt vàng mã đi”
Đồng Hề đang đứng phía sau Thiên Chính đế, nghe xong giọng sư tử hống hày cũng sợ tới mức lùi lại. Không hiểu sao trên đời này lại có phụ nữ lỗ mãng như vậy.
Thiên Chính đế đứng vững như Thái Sơn. Sau đó hai người lại nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết bên trong.
- “Ta xem ngươi về sau còn dám không, còn dám không? Có dám không? Có dám chơi cờ tới nửa đêm mới về không?” – Vẫn là giọng của nữ tử kia, so với tiếng gà trống gáy thì còn vang dội hơn.
Sau đó lại là giọng một nam nhân, nghe như đang khóc.
- “Nương tử nương tử, về sau ta không dám nữa, không dám nữa” – Đồng Hề nghe thấy một trận lùm bùm giống như tiếng cành cây đập vào chậu gì đó, thỉnh thoảng cũng có âm thanh đánh vào trên thịt. Đồng Hề mặc dù chưa trải qua, nhưng lại giống như chính mình bị đánh, người nam nhân kia có lẽ rất thê thảm.
- “Trốn? Ngươi còn dám trốn? Lão nương ta vài ngày còn chưa cho ngươi nới da ra. Tên tôn hầu tử ngươi đã bỏ năm ngón tay ra rồi” – Thanh âm nữ tử phát ra càng lúc càng cao.
Đồng Hề nghe ra, thôn phụ này còn biết cổ truyện của Tề Thiên đại thánh, theo lý không thể lỗ mãng như vậy.
- “Không dám không dám. Nương tử bớt giận nương tử bớt giận. Ta mặc sức cho nàng đánh. Nàng đánh có đau không?” – Giọng nam tử còn mang theo ý cười.
Đồng Hề thật không dám tin trên đời này còn có người đàn bà chanh chua, và lại có một nam nhân không có chí khí mặt mũi như vậy. Đây là người Thiên Chính đế muốn tìm sao? Nàng buồn bực liếc mắt nhìn Thiên Chính đế.
Bên trong yên tĩnh một lát, sau đó lại truyền ra:
- “Ta bắt ngươi quỳ, quỳ cho tốt vào. Cái đầu dài của ngươi đội chậu nước thì rất ổn đó. Rơi một giọt, ngươi đêm nay đừng hòng ôm chân lão nương mà ngủ”
Mặt Đồng Hề đỏ lên, cảm thấy bọn họ không nên đứng một góc nghe như vậy, huống chi những lời này đều rất thô tục.
Thiên Chính đế nghe xong ngược lại gương mặt còn tươi cười, cuối cũng cũng ho khan một tiếng, lại gõ gõ khuyên cửa. Cuối cùng nghe được cạnh cửa vang lên tiếng bước chân.
- “Ai đó?”
Vẫn là thanh âm của đại thẩm kia, nhưng ôn hòa hơn so với lúc nãy.
Cô ta uy vũ sinh phong kéo rớt cửa. Đồng Hề lúc này cũng lý giải được tại sao cửa lại thê lương như vậy.
Đồng Hề nghe giọng nói, cứ nghĩ đại thẩm này bộ dáng cao lớn thô kệch, thắt lưng so với chậu nước còn thô hơn, nhưng lại không ngờ diện mạo cô ta rất thanh tú, dáng người cũng không phải là dạng nữ tử cao lớn.
Đại thẩm cũng không ngờ vừa mở cửa lại gặp phải hai vị kim đồng ngọc nữ hạ phàm này. Cô ta ngẩn người, sau đó mới quay đầu lùi lại.
- “Kẻ chết bầm kia, có phải ngươi thiếu người khác tiền không?”
Cô ta tráng ra, Đồng Hề mới nhìn thấy nam tử đang quỳ trong sân, đầu đội chậu nước. Nam tử này cùng với Thiên Chính đế đế tuổi tác không chênh lệch lắm. Y tao nhã, thậm chí có thể nói là khí chất phi phàm. Nếu không phải Đồng Hề chính tai nghe được hắn cũng không tin lời nói hèn mọn vừa rồi là nam tử này nói ra.
Thật sự cũng nhìn không ra, một nam tử như vậy sao lại có thể cam tâm sống cùng loại phụ nữ chanh chua như vậy?
- “Hoàng…” – Người nam dường như cũng nhận ra Thiên Chính đế, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- “Lạc huynh, rời kinh bao năm, huynh rốt cuộc vẫn nhớ rõ ta” – Thiên Chính đế cười đi vào sân.
nam tử đang muốn đứng dậy, lại bị đại thẩm trừng mắt liếc một cái lại sợ hãi rút chân về, tiếp tục quỳ.
Đồng Hề thật không dám tin. Hắn biết rõ thân phận Thiên Chính đế, lại có thể e ngại nương tử đến như vậy mà không bước lên. Không sợ hoàng đế mà lại đi sợ nương tử? Xem ra cũng không như người bình thường. Nghe nói có một số ẩn sĩ có sở thích độc đáo. Đồng Hề không ngờ cũng có loại người này.
- “Nương tử, đây là cố nhân. Nàng cho ta đứng lên đi, ngày khác ta lại quỳ được không?” – Lạc tiên sinh tí tởn cười, nhìn phu nhân y nói.
Đại thẩm kia có lẽ cũng cảm thấy Thiên Chính đế và Đồng Hề không giống người thường, bèn gật đầu.
- “Nếu là khách quý từ phương bắc tới thì mau mời vào phòng đi”
Thiếu phụ nọ đưa tay xoa xoa trên váy, lấy ra mấy cái bát đã ố vàng, đổ vào một ít nước trắng.
- “Uống nước, uống nước đi”
Đồng Hề nhìn thấy thiếu phụ này thật khiếm nhã, mặc dù thanh tú nhưng nhan sắc cũng không gọi là đẹp, hẳn là thường xuyên dầm mưa dãi nắng, tay cũng đầy vết chai. Cảm giác hơn người của nàng không thể đè xuống bèn tràn ra. Loại nữ tử này nàng tự nhiên cũng không xem ra gì. Nhưng mặt ngoài có gì tốt, nàng càng nhìn càng thấy cô ra lộ ra tư thái của dạng người thấp kém.
- “Phu nhân làm sao biết chúng tôi từ phương xa đến”
- “Nhìn ngọc bội trên người hai vị quý nhân là thủ pháp điêu khắc ở kinh thành, cũng không giống người phía nam” – Thiếu phụ cười cộc lốc – “Cái gì mà phu nhân này phu nhân nọ, gọi ta là Thúy Hoa được rồi”
Trong lòng Đồng Hề chấn động. Không ngờ thôn phụ này lại có ánh mắt sắc bén như vậy. thngooif một chút bèn nói đi vào trong nấu cơm đãi khách.
Thiên Chính đế và Lạc tiên sinh đã ở bên kia tán gẫu. Đồng Hề ở bên cạnh nghiêng tai nghe hai người bọn hắn nói chuyện mới biết người này tên là Lạc Thanh Phong. Lúc trước khi Thiên Chính đế còn tong quân, hắn ở bên cạnh như quân sư vậy. Thiên Chính đế lần này dường như muốn mời hắn xuất sơn, nhưng Lạc Thanh Phong cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
Đồng Hề nghe vào tai, ghi tạc trong lòng.
Khi Thúy Hoa nấu xong thức ăn bưng ra bán, lại mang lên một vò rượu, Đồng Hề phá lệ chủ động động đũa. Mỗi đĩa đồ ăn nàng đều nếm thử, cũng không tỏ vẻ ghét bỏ chiếc đũa đen thui kia. Mấy lần Thiên Chính đế đều ghé mắt nhìn nàng.
Kì thực nàng bất quá chỉ muốn cho nữ chu nhân chút mặt mũi mà thôi, huống chi trong lòng nàng cũng có chủ ý, cũng không thể nói rõ. Chỉ cảm thấy Thúy Hoa tuy rằng nhãn lực không tồi, nhưng về phương diện nhà cửa thì không giỏi. Trong phòng lôi thôi lếch thếch. Đồ ăn làm được cũng không ngon, chỉ có thể xem như nấu chin thôi.
Đồng Hề thầm lắc đầu, cũng không biết Lạc Thanh Phong xem trọng Thúy Hoa cái gì, nàng càng chấp nhận suy nghĩ trong đầu.
Mãi sau đó, Lạc Thanh Phong cũng không tỏ rõ thái độ, Thiên Chính đế cũng không ép buộc y. chỉ trở lại trọ ở thị trấn bên cạnh.
Thiên Chính đế cũng không vội vã, ngược lại còn dừng ở nhiều chỗ, Đồng Hề biết hắn vẫn suy nghĩ tới Lạc Thanh Phong. Hiền giờ trong triều Độc Cô gia và Vạn gia phát triển lớn mạnh, hẳn là hắn cũng lo lắng. Đồng Hề thật không hiểu được, hắn vốn là quân chủ, sao có thể để Độc Cô gia và Vạn gia tới nông nỗi này?
Thiên Chính đế trụ ở thị trấn nhỏ đến ngày thứ ba, Đồng Hề rốt cuộc cũng tìm được một người vừa ý, giấu Thiên Chính đế dẫn theo Tề Vân và một người khác đến Hà Tâm thôn.
…
- “Đừng chọc giận ta, đừng có như những người không kiến thức, không quy tắc”
Đồng Hề xưa nay ngưỡng mộ mẫu thân. Mẫu thân nàng vốn xuất thân là hoàng thân quốc thích, không lúc nào là không tôn quý cao nhã. Phàm là ăn cơm, một đĩa đồ ăn sẽ không động đến ba lần. Trong cung Đồng Hề thân là Quý phi, hàng ngày số lượng thức ăn nàng cung cấp cho cung nhân ăn đều đủ cả, chưa từng nghĩ ăn cơm như vậy có vấn đề gì.
Nhưng Đồng Hề không biết rằng Thiên Chính đế ngay từ nhỏ đã sống trong quân doanh, gian khổ thé nào hắn cũng từng trải qua. Từ nhỏ đã nhìn thấy dân sinh khó khăn, không giống như các hoàng tử không rành thế sự trong thâm cung. Số lần nàng cùng hắn dùng bữa có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải đại yến thì cũng là gia yến. Đôi khi ngoại lệ cũng chỉ có một lần trong ngự hoa viên hoặc trong cung của mình. Nàng chưa từng hiểu cuộc sống thường ngày của hắn là thế nào.
Nhưng nàng cũng là người thông minh. Nghe Thiên Chính đế nói vậy liền cảm thấy không ổn, cực nhanh thay đổi thái độ. Thậm chi trước ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng còn dám ăn sạch bát cơm thô ráp mà ngày thường không nuốt nổi.
Nói đến thời thế còn mạnh hơn so với con người. Tuy rằng sau khi Đồng Hề ra khỏi Dao Quang tự đã thề sẽ không bao giờ phải trải qua những ngày này nữa. nàng nhất định phải ăn những thứ tốt nhất, dùng thứ tốt nhất. Nếu không phải vì vinh hoa phú quý, nàng có thể bằng lòng ở lại giãy giụa nơi hàng hùm hổ huyệt kia sao?
Dao Quang tự trong trí nhớ nàng đã phủ đầy bụi, nhưng lúc ăn gạo lức này trong lòng nàng vẫn chua xót. Đoạn thời gian đó thật sự là chướng ngại trong lòng nàng. Thậm chí khi nghe đến chữ “Dao”, nàng liền nghĩ có phải những người này ở sau lưng đang cười nhạo mình không?
Sau khi dùng bữa, Thiên Chính đế cũng không nghi ngại mà đóng chiếm phòng Đồng Hề. bảo tiểu nhị đi chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Đồng Hề đã không chịu được nữa, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy chỗ nào có thùng tắm.
- “Tề Vân, ngươi ra ngoài mua một cái thùng tắm đi” – Tiếp đó Đồng Hề mới thỏa mãn cảm thán một câu – “Bọn nam nhân này không biết thế nào là hôi thối sao?”
Mắt Đồng Hề thoáng nhìn thấy mắt Thiên Chính đế, không thấy hắn tức giận ngăn cản nàng mới thở dài nhẹ nhõm. Căn cứ theo những gì Đồng Hề quan sát phụ thân và ca ca của mình, nam nhân đều không thích nữ nhi của mình dùng vật của những nam nhân khác. Tổ tiên cũng từng có một sủng phi, nhưng bởi vì cô ra thổi sáo của một vương gia khác, cuối cùng lại chọc giận tổ tiên.
Đồng Hề thầm thích thú nghĩ mình thật thông minh, lặng lẽ đến bên giường thay Tề Vân sửa sang lại đệm chăn. Tay nàng vốn định lấy vải gấm trong tay nải ra trải lên giường lại nhớ đến bốn chữ “Dân sinh khó khăn” của Thiên Chính đế liền ngừng lại. Mũi nàng nhăn lại khi nghe thấy mùi trên nệm, bèn lấy tay lụa phủi phủi tro bụi trên đó.
Tuy nàng cũng không biết cái gọi là “Dân sinh khó khăn”. Trên đường chứng kiến chỉ thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, nơi chốn đều phồn hoa không thua gì kinh thành. Trong lòng Đồng Hề vì cảm thất thiên hạ có một đế vương tốt như vậy mà vui vẻ, nhưng nàng cũng không cho rằng bốn chữ “Dân sinh khó khăn” có thể dựa vào việc đế vương hậu phi tiết kiệm mà có thể giải quyết vấn đề.
Tay chân Tề Vân rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã mang lên một cái thùng tắm bằng gỗ. Nhìn thấy mấy vị khách quan này hào phóng như vậy, tiểu nhị pha nước ấm cũng thật sự rất chịu khó. Đồng Hề lại lấy túi hương hoa mình mang theo ra, thả vào thùng tắm, lễ độ cung kính bước đến trước mặt Thiên Chính đế.
Tề Vân biết điều nên đã sớm lui xuống.
- “Gia, thiếp thân hầu hạ người thay quần áo” – Đồng Hề sửa lại cách xưng hô, cũng không thích ứng với việc ta ngươi suốt ngày. nàng có thói quen thấp hơn một bậc so với Thiên Chính đế.
- “Ừ” – Thiên Chính đế đứng dậy, phối hợp với động tác của Đồng Hề.
Nhưng sau đó hắn lại từ phía sau ôm chặt lấy nàng, hai tay theo cổ áo nàng dùng sức lột xuống. Đồng Hề nghe được âm thanh vải trong trẻo rách ra.
- “Hoàng…” – Trong lúc sợ hãi, nàng cũng quên béng phải xưng hô thế nào, đã bị Thiên Chính đế ôm vào thùng gỗ, chỉ có thể gắng gượng nghe hắn nói.
- “Thùng này mới mua, nàng an tâm rồi chứ?” – Sau đó lại là đau đớn vô tận và giày vò.
Vì không gian nhỏ hẹp, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Đến lúc Thiên Chính đế dừng lại, nước trong thùng đã chẳng còn lại bao nhiêu. Đồng Hề gần như run rẩy đứng dậy mặc quần áo, trên mặt cũng không rõ là lệ hay là nước.
- “Đồng Hề” – Hắn từ phía sau dịu dàng ôm lấy nàng, không nói gì nữa mà chỉ thở dài.
Đồng Hề mâu thuẫn xoay người lại, chịu đau giúp hắn mặc them áo choàng, hầu hạ hắn nằm xuống. Nàng vô lực nằm trên giường, không biết phải làm thế nào để thay đổi hiện trạng. Đối với người bên cạnh nàng không oán không hận, hiện giờ lại còn phải mang nét mặt tươi cười ra có gắng chịu đựng hắn.
Lúc còn nhỏ nàng ở nhà, cho dù mẫu thân có lót mấy lần chăn bông nàng cũng có thể cảm nhận dưới giường bấp bênh thế nào. Nhưng hôm nay cho dù ngủ trên giường cứng như vậy, dường như cũng không có gì không ổn. Ở Dạo Quang tự ba năm, có một số chuyện dù thế nào cũng không thể bỏ xuống được.
Đồng Hề nghiêng thân mình, cũng không dám đưa lưng về phía Thiên Chính đế, khóe mắt hơi ướt át. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cả người ngứa ngáy khó chịu. Nàng sờ phía dưới cổ trần trụi mới phát hiện nơi ấy nổi những vết như bệnh sởi. Tâm nàng hoảng hốt, muốn gãi nhưng bị tay Thiên Chính đế giữ chặt lại.
- “Đừng gãi, coi chừng rách da”
Đáy mắt hắn tràn đầy quan tâm, thậm chí nàng còn có một loại ảo giác rằng hắn đang hoảng hốt và đau lòng. Đồng Hề không thích ứng được. Lúc trước nàng bị bệnh cũng chưa từng thấy hắn như vậy.
Thiên Chính đế mặc thêm quần áo đứng dậy, gọi Cố Vân Hải đi mời đại phu. Tề Vân vôi đến giúp Đồng Hề thay quần áo sạch sẽ. Đại phu chỉ nói có thể gặp phải những thứ không sạch gì đó rồi cho một ít dược phẩm.
Đồng Hề chột dạ nhìn Thiên Chính đế. Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ bảo Tề Vân mang đệm chăn và khăn trải giường từ trong cung đến, sau đó mới ôm nàng nằm xuống, giữ chặt tay nàng lại. Dày vò hơn nửa đêm, Đồng Hề rất nhanh đã ngủ. Đến lúc nàng thức dậy mới phát hiện Thiên Chính đế còn đang trợn tròn mắt, tay kia vẫn nắm chặt tay nàng. Nhìn tinh thần hắn cả ngày dường như không được tốt, Đồng Hề nghi ngờ hắn trắng đêm chưa ngủ. Chẳng lẽ hắn sợ sau khi ngủ sẽ nới lỏng tay mình ra, mình sẽ gãi lây lan bệnh sởi sao? Đồng Hề lắc đầu. Suy nghĩ này quá mức cường điệu, nhưng lòng nàng cũng có chút ngọt ngào.
Sau giờ ngọ, bệnh sởi của Đồng Hề cuối cùng cũng lặn xuống. Thiên Chính đế mới mang theo nàng khởi hành, lại thuê thêm một chiếc xe ngựa để vận chuyển đống hành lý của nàng cùng cái thùng gỗ kia.
Dọc đường đi Đồng Hề đều không hỏi sẽ đi về hướng nào, nơi nào, chỉ im lặng nghe lời là chính. Biết ít thì hiềm nghi càng ít.
Nhưng xe ngựa cứ loay hoay trên đồi núi, nhìn qua cũng không thấy thu hút, là một thôn nằm giữa Nam Hà và Cẩm Hà – Hà Tâm thôn, Đồng Hề cảm thấy kì lạ. Giống như tên thôn, ba phía đều bị ba nhánh sông lớn vây quanh. Thấp xuống một chút là Nam Hà, Cẩm Hà. Ra vào thôn đều cần phải có thuyền bè. Gần thượng du có một chiếc cầu gỗ không chắc chắn lắm nối hai bờ sông.
Theo lý, Thiên Chính đế vi phục xuất tuần cũng không cần đến những nơi thâm sơn cùng cốc như vậy. Mấy ngày nay Đồng Hề quan sát, tuy nàng không hỏi, nhưng trong lòng có chút hiểu biết. Thiên Chính đế hẳn là muốn tuần tra nơi hẻo lánh nhất trong công trìh trị thủy. Nhìn thấy lũ định kỳ đã sắp đến. Trong Cảnh Hiên hoàng triều dân sinh đều an ổn, chỉ có mấy công trình trị thủy này là trị mãi không hết, hẳn phải có điểm mấu chốt.
- “Là ở đây sao?” – Thiên Chính đế hỏi Cố Vân Hải, hơi nghi ngờ nhìn nông gia rách nát trước mặt.
- “Gia, chính là ở đây. Là nơi Lạc tiên sinh cư trú” – Cố Vân Hải gật đầu.
Đồng Hề thấy Thiên Chính đế nhíu mày, không ngờ hắn lại tìm người ở đây. Đồng Hề xuống xe, nhìn thấy nông gia nọ. Ngay cả cửa cũng không vững, gió thổi liền vang lên những tiếng lạch cạch, hoàn toàn không có tác dụng phòng trộm gì cả. Nhưng chủ nhân nhà này hẳn cũng không sợ trộm. Có kẻ trộm nào lại muốn vào ngôi nhà đáng thương của bọn họ chứ?
Nàng thấy Thiên Chính đế đi đến trước cửa, muốn đập cửa cũng không xong. Đồng Hề hiểu Lạc tiên sinh hẳn phải là người hắn rất coi trọng, nhưng cũng chưa từng nghe qua đại danh của người này bao giờ.
Âm thanh Thiên Chính đế goc cửa vừa vang lên, bên trong đã có một giọng nữ hung hãn gào thét.
- “Gõ, gõ gõ gõ cái gì mà gõ? Người chết rồi. Nam nhân trong nhà chết hết rồi. Có việc tìm thì ngươi cứ đốt vàng mã đi”
Đồng Hề đang đứng phía sau Thiên Chính đế, nghe xong giọng sư tử hống hày cũng sợ tới mức lùi lại. Không hiểu sao trên đời này lại có phụ nữ lỗ mãng như vậy.
Thiên Chính đế đứng vững như Thái Sơn. Sau đó hai người lại nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết bên trong.
- “Ta xem ngươi về sau còn dám không, còn dám không? Có dám không? Có dám chơi cờ tới nửa đêm mới về không?” – Vẫn là giọng của nữ tử kia, so với tiếng gà trống gáy thì còn vang dội hơn.
Sau đó lại là giọng một nam nhân, nghe như đang khóc.
- “Nương tử nương tử, về sau ta không dám nữa, không dám nữa” – Đồng Hề nghe thấy một trận lùm bùm giống như tiếng cành cây đập vào chậu gì đó, thỉnh thoảng cũng có âm thanh đánh vào trên thịt. Đồng Hề mặc dù chưa trải qua, nhưng lại giống như chính mình bị đánh, người nam nhân kia có lẽ rất thê thảm.
- “Trốn? Ngươi còn dám trốn? Lão nương ta vài ngày còn chưa cho ngươi nới da ra. Tên tôn hầu tử ngươi đã bỏ năm ngón tay ra rồi” – Thanh âm nữ tử phát ra càng lúc càng cao.
Đồng Hề nghe ra, thôn phụ này còn biết cổ truyện của Tề Thiên đại thánh, theo lý không thể lỗ mãng như vậy.
- “Không dám không dám. Nương tử bớt giận nương tử bớt giận. Ta mặc sức cho nàng đánh. Nàng đánh có đau không?” – Giọng nam tử còn mang theo ý cười.
Đồng Hề thật không dám tin trên đời này còn có người đàn bà chanh chua, và lại có một nam nhân không có chí khí mặt mũi như vậy. Đây là người Thiên Chính đế muốn tìm sao? Nàng buồn bực liếc mắt nhìn Thiên Chính đế.
Bên trong yên tĩnh một lát, sau đó lại truyền ra:
- “Ta bắt ngươi quỳ, quỳ cho tốt vào. Cái đầu dài của ngươi đội chậu nước thì rất ổn đó. Rơi một giọt, ngươi đêm nay đừng hòng ôm chân lão nương mà ngủ”
Mặt Đồng Hề đỏ lên, cảm thấy bọn họ không nên đứng một góc nghe như vậy, huống chi những lời này đều rất thô tục.
Thiên Chính đế nghe xong ngược lại gương mặt còn tươi cười, cuối cũng cũng ho khan một tiếng, lại gõ gõ khuyên cửa. Cuối cùng nghe được cạnh cửa vang lên tiếng bước chân.
- “Ai đó?”
Vẫn là thanh âm của đại thẩm kia, nhưng ôn hòa hơn so với lúc nãy.
Cô ta uy vũ sinh phong kéo rớt cửa. Đồng Hề lúc này cũng lý giải được tại sao cửa lại thê lương như vậy.
Đồng Hề nghe giọng nói, cứ nghĩ đại thẩm này bộ dáng cao lớn thô kệch, thắt lưng so với chậu nước còn thô hơn, nhưng lại không ngờ diện mạo cô ta rất thanh tú, dáng người cũng không phải là dạng nữ tử cao lớn.
Đại thẩm cũng không ngờ vừa mở cửa lại gặp phải hai vị kim đồng ngọc nữ hạ phàm này. Cô ta ngẩn người, sau đó mới quay đầu lùi lại.
- “Kẻ chết bầm kia, có phải ngươi thiếu người khác tiền không?”
Cô ta tráng ra, Đồng Hề mới nhìn thấy nam tử đang quỳ trong sân, đầu đội chậu nước. Nam tử này cùng với Thiên Chính đế đế tuổi tác không chênh lệch lắm. Y tao nhã, thậm chí có thể nói là khí chất phi phàm. Nếu không phải Đồng Hề chính tai nghe được hắn cũng không tin lời nói hèn mọn vừa rồi là nam tử này nói ra.
Thật sự cũng nhìn không ra, một nam tử như vậy sao lại có thể cam tâm sống cùng loại phụ nữ chanh chua như vậy?
- “Hoàng…” – Người nam dường như cũng nhận ra Thiên Chính đế, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- “Lạc huynh, rời kinh bao năm, huynh rốt cuộc vẫn nhớ rõ ta” – Thiên Chính đế cười đi vào sân.
nam tử đang muốn đứng dậy, lại bị đại thẩm trừng mắt liếc một cái lại sợ hãi rút chân về, tiếp tục quỳ.
Đồng Hề thật không dám tin. Hắn biết rõ thân phận Thiên Chính đế, lại có thể e ngại nương tử đến như vậy mà không bước lên. Không sợ hoàng đế mà lại đi sợ nương tử? Xem ra cũng không như người bình thường. Nghe nói có một số ẩn sĩ có sở thích độc đáo. Đồng Hề không ngờ cũng có loại người này.
- “Nương tử, đây là cố nhân. Nàng cho ta đứng lên đi, ngày khác ta lại quỳ được không?” – Lạc tiên sinh tí tởn cười, nhìn phu nhân y nói.
Đại thẩm kia có lẽ cũng cảm thấy Thiên Chính đế và Đồng Hề không giống người thường, bèn gật đầu.
- “Nếu là khách quý từ phương bắc tới thì mau mời vào phòng đi”
Thiếu phụ nọ đưa tay xoa xoa trên váy, lấy ra mấy cái bát đã ố vàng, đổ vào một ít nước trắng.
- “Uống nước, uống nước đi”
Đồng Hề nhìn thấy thiếu phụ này thật khiếm nhã, mặc dù thanh tú nhưng nhan sắc cũng không gọi là đẹp, hẳn là thường xuyên dầm mưa dãi nắng, tay cũng đầy vết chai. Cảm giác hơn người của nàng không thể đè xuống bèn tràn ra. Loại nữ tử này nàng tự nhiên cũng không xem ra gì. Nhưng mặt ngoài có gì tốt, nàng càng nhìn càng thấy cô ra lộ ra tư thái của dạng người thấp kém.
- “Phu nhân làm sao biết chúng tôi từ phương xa đến”
- “Nhìn ngọc bội trên người hai vị quý nhân là thủ pháp điêu khắc ở kinh thành, cũng không giống người phía nam” – Thiếu phụ cười cộc lốc – “Cái gì mà phu nhân này phu nhân nọ, gọi ta là Thúy Hoa được rồi”
Trong lòng Đồng Hề chấn động. Không ngờ thôn phụ này lại có ánh mắt sắc bén như vậy. thngooif một chút bèn nói đi vào trong nấu cơm đãi khách.
Thiên Chính đế và Lạc tiên sinh đã ở bên kia tán gẫu. Đồng Hề ở bên cạnh nghiêng tai nghe hai người bọn hắn nói chuyện mới biết người này tên là Lạc Thanh Phong. Lúc trước khi Thiên Chính đế còn tong quân, hắn ở bên cạnh như quân sư vậy. Thiên Chính đế lần này dường như muốn mời hắn xuất sơn, nhưng Lạc Thanh Phong cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
Đồng Hề nghe vào tai, ghi tạc trong lòng.
Khi Thúy Hoa nấu xong thức ăn bưng ra bán, lại mang lên một vò rượu, Đồng Hề phá lệ chủ động động đũa. Mỗi đĩa đồ ăn nàng đều nếm thử, cũng không tỏ vẻ ghét bỏ chiếc đũa đen thui kia. Mấy lần Thiên Chính đế đều ghé mắt nhìn nàng.
Kì thực nàng bất quá chỉ muốn cho nữ chu nhân chút mặt mũi mà thôi, huống chi trong lòng nàng cũng có chủ ý, cũng không thể nói rõ. Chỉ cảm thấy Thúy Hoa tuy rằng nhãn lực không tồi, nhưng về phương diện nhà cửa thì không giỏi. Trong phòng lôi thôi lếch thếch. Đồ ăn làm được cũng không ngon, chỉ có thể xem như nấu chin thôi.
Đồng Hề thầm lắc đầu, cũng không biết Lạc Thanh Phong xem trọng Thúy Hoa cái gì, nàng càng chấp nhận suy nghĩ trong đầu.
Mãi sau đó, Lạc Thanh Phong cũng không tỏ rõ thái độ, Thiên Chính đế cũng không ép buộc y. chỉ trở lại trọ ở thị trấn bên cạnh.
Thiên Chính đế cũng không vội vã, ngược lại còn dừng ở nhiều chỗ, Đồng Hề biết hắn vẫn suy nghĩ tới Lạc Thanh Phong. Hiền giờ trong triều Độc Cô gia và Vạn gia phát triển lớn mạnh, hẳn là hắn cũng lo lắng. Đồng Hề thật không hiểu được, hắn vốn là quân chủ, sao có thể để Độc Cô gia và Vạn gia tới nông nỗi này?
Thiên Chính đế trụ ở thị trấn nhỏ đến ngày thứ ba, Đồng Hề rốt cuộc cũng tìm được một người vừa ý, giấu Thiên Chính đế dẫn theo Tề Vân và một người khác đến Hà Tâm thôn.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook