Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
-
Quyển 5 - Chương 197: Phiên ngoại 6: Hoa lê
Gió *rì rào* bên ngoài cửa sổ, đại điện trống trải chỉ có rèm lụa lay động. Chúng thái y đến thăm mạch vừa lui ra thì Vân cô cô đã tiến lên cúi mình với Nạp Lan Hồng Diệp đang mặc loan phục nhất phẩm đoan trang ngồi trên ghế, hành lễ xong cũng không đứng dậy.
Nạp Lan Hồng Diệp nhìn thấy thì cười khổ, hỏi: “Vân cô cô làm gì vậy?”
Vân cô cô năm nay đã rất lớn tuổi, tóc đã gần bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt mờ đục hôm nay lại sáng ngời. Bà ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, trầm giọng nói: “Hoàng thượng vừa đi đến núi Yến Tây rồi ạ.”
Nạp Lan Hồng Diệp không đáp lời, chỉ lẳng lặng cười một tiếng rồi nói: “Huyền vương có công to với giang sơn xã tắc, được hoàng thượng nhớ thương, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Trong đại diện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua hành lang ở xa xa, Vân cô cô vẫn quỳ trên mặt đất, im lặng nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, không nói lời nào, ánh mắt không tính là quá nghiêm nghị nhưng lại vô cùng sắc bén, như muốn lột trần tất cả lớp ngụy trang trên người nàng.
Nạp Lan Hồng Diệp bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Cô cô muốn thế nào? Ta bây giờ rất tốt, hoàng thượng không hề ruồng bỏ lời hứa ban đầu, cần gì gây ra thêm chuyện chứ?”
“Nhưng hoàng thượng hận ngài!” Vân cô cô đột nhiên trở nên kích động, “Hoàng thượng hận ngài chiếm đoạt binh quyền của Huyền vương, hận ngài rút bớt quân đội bên cạnh Huyền vương, hận ngài điều Huyền vương đến Đông Hải, hận ngài giữ lại bức thư cuối cùng Huyền vương viết cho hoàng thượng. Hoàng thượng cho rằng Huyền vương mới là nghĩa đệ của mình. Đã nhiều năm như vậy, nỗi hận của hoàng thượng đã sớm sâu tận tâm can, chẳng lẽ ngài còn không rõ?”
“Đúng, chàng hận ta.” Nạp Lan Hồng Diệp nhẹ mỉm cười, trong lời nói mang theo chút vui vẻ, “Cô cô nhìn đi, chàng không phải là người vô tình, chàng đối xử với nghĩa đệ thật tốt.”
“Công chúa!” Vân cô cô cuối cùng cũng lộ vẻ giận dữ, chống gậy đứng dậy, tức đến xanh mặt.
Nạp Lan Hồng Diệp ho khẽ hai tiếng rồi bất đắc dĩ thở dài, “Cô cô đã lớn tuổi rồi, sao còn nóng nảy như vậy?”
Vân cô cô không đáp lời, chỉ nhìn Nạp Lan Hồng Diệp chăm chăm. Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười mỉm, nhưng nụ cười kia lại ẩn giấu chút khổ sở không nói thành lời.
“Cô cô muốn ta làm sao? Đánh cuộc nói thật với hoàng thượng cầu mong một chút đoái hoài? Cô cô cho rằng Hồng Diệp là ai, đất nước đã không còn, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ được sao?”
Vân cô cô chợt ngây người, ánh nến trên đại điện hắt lên khuôn mặt già nua, tô rõ vẻ tang thương bất lực.
“Ta không thể sống chỉ vì bản thân, sau lưng ta còn có vô số hoàng thất. Tôn vị hoàng hậu còn đó, tình cảm dành cho Huyền Mặc còn đó thì các cựu thần Hoài Tống mới có cuộc sống yên ổn.”
Vân cô cô cau mày, cố tranh luận: “Hoàng thượng biết chân tướng rồi thì cũng sẽ đối xử tốt với ngài, có gì khác đâu.”
“Không giống.” Nạp Lan Hồng Diệp xoay đầu lại, khóe môi nhoẻn một nụ cười yếu ớt, “Rất khác, cô cô có biết không.”
Huân hương lượn lờ trong không trung, đêm đã khuya, tầng tầng màn lụa khiến đại điện càng thêm tĩnh mịch. Nàng lại quay đầu đi, chậm rãi đi từng bước vào nội điện, “Tình cảm chàng dành cho Huyền Mặc vốn là tình thân, và cũng chỉ có thể là tình thân mà thôi. Một khi huynh đệ biến thành thê tử, tình cảm này sẽ biến mất.”
Cánh cửa sơn son thếp vàng chậm rãi mở ra, bên trong không một bóng người, sống lưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn thẳng tắp, loan phục vàng rực rỡ đứng giữa cung điện nguy nga càng thêm lộng lẫy. Các ngón tay nắm chặt rồi lại mở ra, tựa như vừa buông bỏ gì đó, vừa thừa nhận chuyện gì.
Nói cho chàng biết thì sẽ thế nào? Chàng vẫn không yêu mi, chỉ có mi chịu thiệt mà thôi. Nạp Lan Hồng Diệp thì thầm trong đáy lòng.
Thì ra thừa nhận sự thật lại đơn giản đến như vậy.
Nàng được xưng tụng huệ chất lan tâm, thông minh cơ trí hiếm gặp, có thể thao túng triều đình, chơi đùa lòng người. Nàng biết được phải làm sao lấy được lợi ích tốt nhất. Nàng một mực che giấu không nói ra, chỉ bởi vì nàng biết rất rõ, cho dù phơi bày sự thật khắp toàn thiên hạ thì nàng cũng không cách gì có được ánh mắt và trái tim của chàng.
Thay vì nhận được chút cảm kích và áy náy rồi vẫn phải tiếp tục mệt mỏi tranh đoạt với các hậu phi, nàng thà rằng để sự thật bị chôn vùi, tha cho chàng cũng như cho bản thân mình một con đường sống.
Nàng đã sớm hiểu rõ, nếu hỏi trên đời này có thứ gì không thể miễn cưỡng, ngay cả quyền lực hay tiền bạc cũng không thể thì đó chính là lòng người. Như tình cảm Huyền Mặc đối với nàng, cũng như nàng đối với Yến Tuân, một khi sa chân vào thì sẽ không đường thoát ra.
“Công chúa! Muốn che chở cho cựu thần Hoài Tống thì điều quan trọng nhất chính là sinh hạ hoàng tử. Nhưng năm năm rồi, đã năm năm rồi!”
Cửa nội điện chậm rãi khép lại, cắt ngang âm thanh xúc động của Vân cô cô. Văn Viện đã dẫn hạ nhân lui xuống, nội điện chỉ còn lại mình nàng. Nàng từ tốn đến ngồi xuống bên bàn, nhẹ nhàng rót cho mình chén nước, trong bình chính là nước thuốc đen nhánh. Nàng cũng không ngại đắng, thản nhiên uống cạn. Nước thuốc còn nóng, gặp khí lạnh thì bốc khói nhè nhẹ. Thành chén bằng ngọc khắc hoa lan tinh xảo, rất trơn bóng nhưng lại rất lạnh, tựa như cảm xúc khi ngón tay nàng chạm vào da thịt chàng ở đêm tân hôn, lạnh lẽo như băng.
“Chỉ có là nghĩa đệ ngồi ngang hàng thì ta mới không phải là một trong ba ngàn giai nhân của chàng, ta mới vẫn là Trưởng công chúa Hoài Tống, vẫn còn là Nạp Lan Hồng Diệp.” Tiếng thì thầm quanh quẩn trong nội điện yên tĩnh, nàng mở to mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lăn dài trên gò má gầy rồi rơi xuống cổ tay, lạnh như băng.
Cứ như vậy, nàng đã ngồi suốt đêm.
Sang ngày thứ hai, trong cung truyền ra tin nhũ mẫu của hoàng hậu Đại Yến bị bệnh qua đời. Yến Tuân tự mình hạ chỉ phong Vân cô cô làm Khang Lộc phu nhân, hưởng thụ bổng lộc của quan tam phẩm. Vân cô cô cả đời chưa từng xuất giá, không có con cái nên tất cả ban thưởng đều do mẫu tộc ở Hoài Tống nhận, tang lễ được cử hành vô cùng trọng thể.
Ngày đưa tang của Vân cô cô, Nạp Lan Hồng Diệp đứng trên lầu Vọng Lâu ở phía tây hoàng thành, trên người mặc loan phục đen tuyền, đầu đội mũ phượng, lẳng lặng nhìn đội ngũ đưa linh cửu chậm rãi rời khỏi thành, đi về phía nam.
Người chết về quê, lá rụng về cội, năm năm trước, Vân cô cô theo Nạp Lan Hồng Diệp rời khỏi quê hương, băng qua quãng đường xa xôi vạn dặm đi đến vùng đất luôn chìm trong băng tuyết này. Hôm nay công chúa của bà đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ từng vùi vào lòng bà khóc ngất, bà cuối cùng đã có thể buông tay mà đi.
Hôm đó trời lại đổ tuyết. Cung nhân phủ thêm áo lông thật dày nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn cảm thấy lạnh đến cực cùng. Mặt nàng trắng xanh, thân hình gầy gò đứng trên lầu cao tựa như một pho tượng bằng băng.
Phụ hoàng đi rồi, Hồng Dục đi rồi, Huyền Mặc đi rồi, giờ cả Vân cô cô cũng đi rồi.
Người nàng yêu thương đều lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn một mình nàng ở tại nơi xa cách quê hương vạn dặm này, xa đến mức ngay cả nàng cũng không thể nhớ cảm giác ấm áp cùng mùi biển nồng nàn nữa rồi.
Muốn khóc mà mắt vẫn cạn khô, ngực chợt nhói đau, cổ họng ngòn ngọt như có chất lỏng muốn trào ra nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn lẳng lặng đứng đón gió. Mãi đến khi vạt áo lông trắng tinh trước ngực trở nên đỏ sẫm, đến khi Văn Viện kinh hãi thét to, đến khi khoảng trời trước mắt chợt tối sầm đi thì nàng mới ngã quỵ. Trong lúc mơ hồ, nàng như lại nhìn thấy khuôn mặt khi còn trẻ của Vân cô cô đang dịu dàng nhìn nàng, miệng khẽ gọi nhũ danh của nàng.
Sau khi Vân cô cô qua đời, Nạp Lan Hồng Diệp liền giống như một đóa bách hợp tàn úa, càng ngày càng suy yếu.
Trời càng lúc càng lạnh, bão tuyết càn quét khắp nơi. Mỗi ngày điện Đông Nam đều có chúng thái y ra ra vào vào như thoi đưa, các loại dược liệu quý giá chảy vào điện như nước nhưng bệnh trạng của Nạp Lan Hồng Diệp vẫn không có dấu hiệu khởi sắc.
Đến trưa hôm nay thì bão tuyết cuối cùng cũng ngừng, bên ngoài nắng sáng chang chang, cung nhân đang chơi ném tuyết trong sân, Văn Viện đưa Nạp Lan Hồng Diệp ra ngoài sưởi nắng.
Nạp Lan Hồng Diệp mặc áo choàng lông bạch hồ thật dày, ngồi trên ghế mềm nhìn ra ngoài sân, nghe tiếng cười đùa vui vẻ truyền khắp điện thì tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ, Nạp Lan nhẹ đưa mắt sang thiên điện thì nhìn thấy Vương thái y và Lục thái y đang chụm đầu thương lượng gì đó. Bọn họ dường như không nhìn thấy nàng nên cũng không kiêng dè âm lượng.
Vương thái y là cựu thần của Hoài Tống, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, đang cau mày như phiền não chuyện gì đó. Khoảng cách khá xa nên nàng không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được cái gì hao tổn khí huyết, tâm tư nặng nề, tim phổi hư hại, đã là đèn cạn dầu, có uống thuốc và châm cứu cũng vô ích…
“Hai vị đại nhân đang nói cái gì đó?” Tiếng nói tức giận của Văn Viện khiến hai vị thái y giật bắn mình, ngẩng phắt lên, đập vào mắt là vẻ mặt phẫn nộ của Văn Viện, Nạp Lan Hồng Diệp ngồi một bên, sắc mặt bình thản, nhìn dáng vẻ thì dường như đã ở đây từ lâu.
Hai người sợ hãi quỳ *phịch* xuống, liên tục xin tội.
Nạp Lan Hồng Diệp cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu sang nhìn nhóm nha hoàn đang chơi ném tuyết trong sân, trên mặt không buồn cũng không vui, tựa như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.
Đến lúc dùng bữa tối, Văn Viện hầu hạ bên cạnh, thấy tâm trạng Nạp Lan Hồng Diệp không tệ lắm thì mới dè dặt lên tiếng an ủi, bảo nàng chớ để bụng lời của hai vị thái ý kia, còn mắng bọn họ già cả lẩm cẩm, không đáng tin.
Nạp Lan Hồng Diệp nghe cũng chỉ mỉm cười, uống hết thuốc rồi đi ngủ sớm.
Sang ngày thứ hai, thái y viện cử một nhóm thái y mới đến điện Đông Nam, Nạp Lap Hồng Diệp cũng chẳng phản đối lời nào, vẫn mỗi ngày làm theo lời dặn của thái y, tĩnh tâm điều dưỡng. Từ từ, bệnh trạng không khá hơn nhưng cũng không chuyển biến xấu, chúng thái y rất vui mừng, nói chỉ cần qua khỏi mùa đông này thì bệnh của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mấy ngày sau trời lại đột nhiên trở nên cực lạnh, gió gào rít cả ngày, mặt hồ đều bị đóng băng, tình hình của Nạp Lan Hồng Diệp lại xấu đi.
Trưa hôm đó, ngoài cửa sổ bão tuyết vẫn thổi *vù vù*, Nạp Lan Hồng Diệp tựa người lên đầu giường lắng nghe tiếng gió bên ngoài, nói mà thoáng có hơi thất thần: “Năm nay e không thể tổ chức hội hoa đăng rồi.”Giọng của nàng rất khàn, không thể che giấu vẻ yếu ớt đến cùng cực.
Văn Viện cả ngày lo lắng đầy bụng nhưng lại không dám để nàng nhìn ra, thấy nàng lên tiếng thì vội vàng cười đáp: “Gió lớn thế này, vừa treo đèn lên thì đã bị gió thổi bay rồi, chắc là không tổ chức được rồi.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, Văn Viện tiếp lời: “Hay nương nương ngủ một lát đi, vừa mới uống thuốc xong, có đắng miệng không, có muốn ăn chút đồ ngọt không ạ?”
Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, Văn Viện vừa định nói tiếp, chợt nghe được ba tiếng gõ thanh thúy từ bên ngoài truyền vào, lập tức vui mừng đứng dậy, nói nhanh: “Nương nương, là hoàng thượng đến.” Dứt lời liền dẫn cung nhân ra ngoài tiếp giá.
Một lát sau, cửa điện mở ra, màn gấm nặng nề bị vén lên, Yến Tuân mặc trường bào đen thêu chỉ vàng tiến vào, vừa đi vừa cởi áo lông giao cho thị nữ đứng một bên.
Yến Tuân vẫn như cũ, mày kiếm đầy anh khí, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, ánh mắt sâu không thấy đáy. Hắn ngồi xuống đối diện giường Nạp Lan Hồng Diệp, nhận lấy khăn nóng Văn Viện đưa tới lau mặt lau tay rồi mới hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Nạp Lan Hồng Diệp tựa vào giường, khẽ gật đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản vốn có, mỉm cười đáp: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, đã khá hơn nhiều.”
Hắn gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Có uống thuốc đúng giờ không?”
Nạp Lan Hồng Diệp đáp: “Có ạ.”
Hắn trầm ngâm một lát lại hỏi: “Trẫm nhớ được nàng rất sợ lạnh, hôm nay trời lạnh như vậy, trong cung có đủ ấm không?”
Đáy mắt Nạp Lan Hồng Diệp chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nàng ngước khuôn mặt gầy gò lên, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, mọi thứ ở đây đều ổn.”
Sau đó trong điện lại trở nên yên tĩnh như mặt hồ mùa thu, trừ tiếng gió ngoài cửa thì chẳng còn âm thanh nào khác. Hai người cứ như thế ngồi yên, không ai biết nói gì để phá vỡ sự lúng túng gượng gạo này.
“Vậy… hoàng hậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm…”
“Hoàng thượng đã dùng bữa trưa chưa ạ?” Một tiếng nói thanh thúy đột nhiên vang lên.
Nạp Lan Hồng Diệp và Yến Tuân đồng loạt sửng sốt, quay sang nhìn thì nhận ra là Văn Viện vừa nói. Cô cung nữ trẻ tuổi sợ đến mặt trắng bệch, trán đã lấm tấm mồ hôi, hai tay siết chặt khăn tay, run run bên dưới ống tay áo.
Yến Tuân kinh ngạc nhìn Nạp Lan Hồng Diệp một cái rồi quay đi, cũng không tức giận, ngược lại gật đầu nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy hoàng thượng ở lại đây dùng bữa nhé? Tay nghề của đầu bếp ở điện Đông Nam rất tốt, cả nương nương cũng thích, hoàng thượng đến giờ vẫn chưa từng dùng thử.”
Yến Tuân mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”
Văn Viện không kiềm được vẻ mừng rỡ đến mức luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Vậy nô tỳ lui xuống chuẩn bị ngay đây.” Dứt lời liền chạy đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Văn Viện, Nạp Lan Hồng Diệp bất đắc dĩ nói: “Thần thiếp quản giáo hạ nhân không nghiêm, xin hoàng thượng thứ tội.”
Nhưng Yến Tuân lại lắc đầu, “Không có gì, thị nữ của nàng rất trung thành.”
Nạp Lan Hồng Diệp sao lại không biết tâm tư của thị nữ thân cận, Văn Viện chỉ hy vọng Yến Tuân có thể ở lại với nàng lâu thêm một chút mà thôi, cho nên cũng không nói thêm gì khác.
Yến Tuân đứng dậy đi quanh điện, đi đến trước giá sách thì tiện tay rút ra một quyển, lật vài trang thì trả trở về chỗ cũ, sau đó lại rút ra một quyển khác xem. Nạp Lan Hồng Diệp quay lại săm soi hộp đồ linh tinh trên tay. Ánh mặt trời luồn qua cửa sổ rọi vào phòng, để lại từng ô vuông nhỏ trên mặt đất. Nắng trưa rất ấm áp, khiến căn phòng trở nên yên ả lạ thường, mặc cho gió mạnh gào rít bên ngoài.
“Nàng rất thích thuật kinh thương?” Yến Tuân đột nhiên mở miệng hỏi, trong tay cầm một quyển ‘Kinh Vĩ thương thuật’.
Nạp Lan Hồng Diệp ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi đáp: “Tổ tiên của thần thiếp lập nghiệp từ kinh thương, Hoài Tống lại giàu mạnh nhờ buôn bán nên thỉnh thoảng rảnh rỗi thần thiếp cũng thích nghiên cứu một chút.”
Yến Tuân cười nói: “Thật không ngờ.”
“Không ngờ cái gì?”
Yến Tuân lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là trẫm biết một người cũng yêu thích thứ này.”
Nạp Lan Hồng Diệp cười nói: “Là Huyền vương sao?”
Yến Tuân hơi kinh ngạc, “Sao hoàng hậu biết?”
Nạp Lan Hồng Diệp thản nhiên nói: “Thần thiếp quen biết Huyền vương từ nhỏ, dĩ nhiên hiểu Huyền vương hơn hoàng thượng nhiều.”
Yến Tuân khẽ hừ mũi cười một tiếng khinh thường, nhưng cũng không nói gì, quay lại tiếp tục lật sách xem. Nạp Lan Hồng Diệp tựa như trẻ con đùa dai được như ý, mỉm cười đắc ý rồi cúi xuống tiếp tục sắp xếp đồ vật trong hộp.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, thành thân đã nhiều năm nhưng đây dường như là lần đầu tiên Yến Tuân quan sát kỹ lưỡng tẩm điện của Nạp Lan Hồng Diệp, cảm thấy hoàng hậu của mình quả thực không phải nữ tử tầm thường, chẳng những có phẩm vị xuất chúng mà còn rất uyên bác, trong phòng rất nhiều sách nhưng tất cả đều có dấu vết đã lật qua, không giống các phi tần khác, sách trong phòng chỉ là bày cho có.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, xin mời dùng bữa.”
Thức ăn nhanh chóng được dâng lên. Nạp Lan Hồng Diệp đang uống thuốc cần kiêng khem nên trước mặt nàng chỉ có bốn món, còn bên Yến Tuân lại bày gần sáu mươi món nóng lạnh đủ loại, nhìn hết sức thịnh soạn.
Yến Tuân hơi lúng túng, không khỏi liếc nhìn Nạp Lan Hồng Diệp một cái, nhưng nàng chỉ cười nói: “Hoàng thượng ngày thường rất ít đến chỗ của thần thiếp nên bọn hạ nhân không biết khẩu vị của ngài, đành phải chuẩn bị nhiều một chút. Xin hoàng thượng đừng trách, bọn họ cũng chỉ thành tâm muốn lấy lòng hoàng thượng thôi.”
Lời này nếu là người khác nói thì sẽ nghe như đang ghen, nhưng từ miệng Nạp Lan Hồng Diệp lại hết sức thản nhiên.
Văn Viện đứng bên cạnh, thấy Yến Tuân không nói gì mà chỉ bắt đầu cầm đũa ăn thì không khỏi mừng rỡ, thầm khen bản thân hôm nay thật nhanh trí, bình thường nương nương có khi nào có tinh thần như vậy đâu. Quả nhiên chữa tâm bệnh cần có thuốc riêng, hoàng thượng tới nhiều thêm mấy lần, không chừng bệnh của nương nương sẽ tốt hơn.
Hai người chậm rãi dùng bữa, ăn xong thì đã đến giờ nghỉ trưa. Yến Tuân tùy ý trò chuyện với Nạp Lan Hồng Diệp thêm vài câu, ngữ khí đã tự nhiên hơn rất nhiều, dặn dò hạ nhân cẩn thận chăm sóc nàng rồi nói cần phải trở về tẩm điện của mình. Nhưng hắn vừa xoay người rời đi thì lại đột nhiên nghe *rẹt* một tiếng, thì ra ống tay áo vướng phải cạnh bàn đã bị rách một lỗ thật to.
Yến Tuân giơ tay áo nhìn thoáng qua rồi cũng không để ý, ra hiệu đưa áo khoác ngoài đến.
Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại nói: “Hoàng thượng, tay áo của hoàng thượng bị rách rồi.”
Yến Tuân thản nhiên nói: “Không sao.”
“Chờ một chút.” Nạp Lan Hồng Diệp kéo ống tay áo của Yến Tuân qua, chăm chú nhìn một chút rồi nói: “Đây là lụa cống phẩm từ Thiên Tứ, loại lụa này một năm quận Thiên Tứ cũng chỉ sản xuất đủ để làm ra vài bộ y phục mà thôi. Năm nay hoàng thượng cũng chỉ có một bộ triều phục may bằng lụa Thiên Tứ, bị rách như vậy, có đưa cho Ngự tú phòng e cũng không ai dám sửa.”
Yến Tuân làm sao biết được bộ y phục này có lai lịch thế nào, nghe nói thì không khỏi nhìn y phục trên người thêm mấy lần, nhưng miệng vẫn nói: “Rách rồi thì thôi, không sao.”
Nạp Lan Hồng Diệp lại nói: “Hoàng thượng không đau lòng nhưng thần thiếp đau lòng. Hàng năm có không biết bao nhiêu tú nữ mỏi mắt đau tay chỉ vì một cuộn vải này đấy. Hoàng thượng nhìn đi, không chỉ thêu hai mặt mà chất vải còn được dệt rất tỉ mỉ, nhìn kỹ còn có thể thấy được chữ ‘Phúc’ (福) rất nhỏ nữa.”
Yến Tuân nhìn kỹ lại, quả nhiên là thật, không kiềm được phải tán thưởng: “Quả nhiên rất tinh diệu.”
“Văn Viện, lấy kim chỉ cho ta.”
Yến Tuân sửng sốt hỏi: “Hoàng hậu muốn làm gì?”
“Nếu Ngự tú phòng không dám sửa thì dù sao bộ y phục này cũng sẽ bị vứt xó, không bằng cứ để thần thiếp vá thử, nếu làm hư luôn thì hoàng thượng cũng đừng trách tội đấy.”
Yến Tuân lại càng ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Hoàng hậu còn biết may vá?”
Nạp Lan nhướng mày nhìn hắn một cái, nhận lấy kim chỉ từ tay Văn Viện rồi bắt đầu khâu chỗ rách, vừa khâu vừa nói: “Hoàng thượng ngồi xuống đi, một chốc là xong.”
Chẳng rõ vì sao nhưng Yến Tuân lại hơi căng thẳng, dợm định ngồi xuống cạnh Nạp Lan Hồng Diệp rồi lại lúng túng muốn tránh xa, “Đừng đâm ta đấy.”
Nạp Lan Hồng Diệp nhướng mày, “Người kinh qua sa trường mà còn sợ một cái kim may bé xíu?”
Yến Tuân trưng ra vẻ mặt không tin tưởng tay nghề của nàng nhưng cũng chỉ hơi chau mày, không nói gì khác.
Sau đó, Nạp Lan Hồng Diệp cực kỳ thuần thục xe chỉ luồn kim, mũi kim dưới ngón tay thon dài của nàng như vật sống, hết sức linh hoạt. Nàng rất gầy, từ góc nhìn của Yến Tuân chỉ có thể thấy được một đoạn cổ trắng nõn.
Ánh mặt trời chiếu lên người Nạp Lan Hồng Diệp, mang theo khí tức bình thản nhàn nhạt, không trung thoang thoảng mùi thuốc, cát trong đồng hồ chậm rãi chảy xuống, trong điện yên tĩnh tựa như có thể nghe rõ tiếng mũi kim thoăn thoắt xuyên qua lần vải lụa.
Thế rồi Nạp Lan Hồng Diệp chợt hơi run tay, bắt đầu ho khẽ.
Mới đầu nàng còn cố sức khống chế, nhưng sau dần lại không thể kiềm được nữa, ho càng lúc càng lớn. Yến Tuân cau mày, đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng nàng, vừa vỗ vừa gọi to: “Mang nước đến, nhanh một chút.”
Văn Viện vội vang bưng nước đến, Yến Tuân nhận lấy chén nước giúp Nạp Lan Hồng Diệp uống một hớp. Sau đó hô hấp của nàng dần bình ổn lại, nhưng mặt vẫn đỏ hồng, ánh mắt hết sức mệt mỏi.
“Không sao chứ, có cần gọi thái y hay không?”
Nạp Lan Hồng Diệp suy yếu lắc đầu, “Không cần, bệnh cũ thôi, nghỉ một chút sẽ ổn thôi.”
“Hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai khỏe hơn thì hãy vá tiếp.”
Nạp Lan Hồng Diệp thật sự mệt nên cũng gật đầu.
Yến Tuân cởi trường bào ra đưa cho Văn Viện, dặn dò: “Mấy ngày tới không được cho nương nương nhà ngươi động châm, chờ khỏe lại mới đưa cho nàng.”
Văn Viện vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ ông trời cuối cùng đã mở mắt, sau năm năm hoàng thượng rốt cuộc cũng biết đau lòng cho nương nương.
Yến Tuân khoác áo lông vào rồi quay sang nói với Nạp Lan Hồng Diệp: “Trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, nhìn Yến Tuân xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thân ảnh của hắn chậm rãi biến mất sau tầng tầng màn lụa thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, bất chợt gọi to: “Hoàng thượng?”
Yến Tuân sửng sốt, quay lại từ rất xa nhìn nàng.
Đại điện rất rộng khiến khoảng cách giữa hai người rất lớn. Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau, thời gian trong quá khứ như lại ào ào trở lại, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, và đoạn thời gian hơn mười năm không nhìn thấy nhau, rất lâu rồi.
“Tối hôm nay thần thiếp sẽ dặn phòng bếp làm thêm nhiều món ngon, hoàng thượng sẽ lại đến chứ?”
Yến Tuân đứng giữa đại điện nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc giường ở cuối điện.
Đó là thê tử của hắn, là người thê tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều nhưng hắn chưa bao giờ nhìn kỹ nàng.
Hắn cứ như vậy đứng nhìn nàng, cố gắng hồi tưởng dáng vẻ khi trước của nàng, nhưng ngoại trừ châu ngọc lộng lẫy thì chẳng còn gì khác. Hiện tại nàng chỉ mặc một bộ y phục trắng đơn giản, đầu không cài trang sức, mặt không chút phấn son, gầy yếu đến cực độ, tựa như một ngọn đèn sắp tắt, không biết còn có thể cháy thêm bao lâu nữa.
Thôi vậy…
Yến Tuân lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cho dù nàng chiếm binh quyền của Huyền Mặc, cho dù nàng có thể đã nhận ra quan hệ giữa hắn và Huyền Mặc, cho dù nàng đã hủy bỏ bức thư Huyền Mặc viết cho hắn trước khi chết…
Thôi vậy…
Yến Tuân gật đầu, nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến tối trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
Cửa điện mở rộng, gió lạnh thổi vào mang theo hương vị trong trẻo.
Nạp Lan Hồng Diệp ngồi trên giường lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần xa của Yến Tuân, ánh mắt trở nên mông lung.
“Nương nương…” Văn Viện vui vẻ hét lên: “Nô tỳ đi chuẩn bị đây.”
Nạp Lan Hồng Diệp hít sâu một hơn, vùi người vào chăn gấm, đột nhiên nhớ đến một buổi chiều rất nhiều năm trước, chàng cưỡi ngựa từ xa đuổi theo, cuối cùng đứng ở đầu cầu nói to với nàng khi đó đã đi xa: “Ta có chôn một vò rượu ngon dưới gốc hoa lê, sang năm đệ lại đến chứ?”
Sang năm đệ lại đến chứ? Sang năm đệ lại đến chứ? Lại đến chứ?
Đã bao nhiêu năm nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt là nàng lại có thể nghe được âm thanh đó, tựa như mới như hôm qua.
“Sẽ đến! Hãy chờ đệ!” Nàng ngồi trên xe ngựa, cũng quay lại nói to với bóng dáng ở đầu cầu.
Sẽ đến! Hãy chờ đệ!
Nhưng cuối cùng nàng lại không thể trở lại.
Phụ hoàng băng hà, để lại nàng cùng mẫu hậu bệnh tật và người đệ đệ bị ngốc, một mình nàng vừa chống chọi với sự đau khổ vì mất cha, vừa gánh vác triều chính và đấu đá với dã tâm của đám thân vương. Gánh nặng giang sơn đều đặt lên hai bờ vai non nớt của nàng.
Còn chàng thì cửa nát nhà tan, từ một thế tử cao quý thoáng cái biến thành tội nhân bị giẫm đạp.
Sau mười năm vào sinh ra tử, hai người cuối cùng cũng trùng phùng trên mảnh đất lần đầu gặp mặt. Đáng tiếc, núi lở sông dời, mọi thứ đã không còn như cũ, bọn họ trở thành kẻ không quen.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trời còn chưa tối nhưng Văn Viện đã bận cuống lên, hết phối y phục rồi lại trang điểm cho nàng. Hạ nhân phòng bếp biết hoàng thượng sẽ đến dùng bữa tối thì cũng kỳ công chuẩn bị. Dù không muốn nhưng hiếm khi thấy tất cả phấn khởi như vậy, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không phản đối.
Song sắc trời càng lúc càng tối, đã sớm qua giờ cơm tối nhưng bóng dáng Yến Tuân vẫn biệt tăm.
Tất cả hạ nhân đều nóng ruột trong bụng, Văn Viện một mặt phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, một mặt liên tục an ủi Nạp Lan Hồng Diệp.
Trong bụng hiểu rõ nên Nạp Lan Hồng Diệp cũng không thấy quá thương tâm, chỉ chẳng qua cảm thấy hơi trống trải. Ngọc Thụ nói rất đúng, điện Đông Nam quá lớn nên luôn nhìn rất lạnh lẽo.
Một lát sau, tiểu thái giám bên cạnh Yến Tuân chạy đến báo rằng phía Mỹ Lâm Quan đưa đến tình báo khẩn cấp nên tối nay hoàng thượng sẽ ở thư phòng thảo luận chính sự với các vị đại nhân, không thể đến.
Tiểu thái giám vừa dứt lời, Nạp Lan Hồng Diệp dường như có thể nghe rõ khắp điện vang lên tiếng thở dài rất khẽ. Nàng ung dung ra lệnh ban thưởng tiểu thái giám, sau đó quay sang nói với Văn Viện: “Được rồi, dọn bữa tối lên đi.”
Văn Viện sửng sốt, “Dạ?”
Nạp Lan Hồng Diệp bật cười, “Dùng bữa tối chứ gì nữa, chẳng lẽ hoàng thượng không đến thì bổn cung không cần ăn sao?”
Văn Viện lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xua bọn hạ nhân đang thất thần đi ra ngoài chuẩn bị.
Bữa tối có hơn hai mươi món, hôm nay dường như khẩu vị rất tốt nên nàng ăn rất nhiều, hồi lâu sau mới cho dọn đồ tráng miệng lên.
Liên tục ba ngày sau Yến Tuân vẫn bộn rộn chính sự. Năm đó sau khi binh biến thất bại, Tĩnh An vương phi Triệu Thuần đã lùi vào biên cương phía nam Biện Đường, mấy lần bị Gia Cát Nguyệt dẫn binh tiêu trừ nhưng đều may mắn thoát được. Gia Cát Nguyệt nể tình Triệu Triệt, lại thấy nàng ta không tiếp tục tấn công Biện Đường nữa thì cũng không đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ lại nghe phía Tây Bắc báo tin nói rằng thấy người của Tĩnh An vương phi qua lại với Khuyển Nhung, e lại sắp có biến. Các loại tình báo liên tục chạy nước rút đưa về kinh thành, khiến triều đình Đại Yến nhất thời chìm trong bầu không khí căng thẳng.
Ba ngày nay, bệnh tình của Nạp Lan Hồng Diệp cũng trở xấu. Điện Đông Nam càng thêm vắng lặng bi thương.
Tối hôm đó, Nạp Lan Hồng Diệp đã nằm li bì ba ngày đột nhiên ngồi dậy, bảo Văn Viện mang chiếc hộp gấm trong tủ ra cho nàng. Văn Viện vốn muốn khuyên nàng không nên gắng sức, nhưng thấy thần sắc kiên định của nàng thì không dám nói gì nữa.
Chiếc hộp gấm bằng gỗ đàn hương thoạt nhìn rất cũ kỹ, nhẹ tênh nhưng không biết bên trong có đồ quý giá gì mà lại có đến ba tầng khóa.
Trong lúc lấy khăn lau bụi bẩn bám bên ngoài hộp, bụi đóng rất dày, bay mù mịt khiến Văn Viện ho khan mấy lượt, cho thấy chiếc hộp đã nằm đó rất lâu.
Nạp Lan Hồng Diệp nhận lấy cái hộp, lặng lẽ nhìn nó một hồi, sau đó đưa tay xuống gối cầm chùm chìa khóa có ba chìa mở hộp ra.
Văn Viện nghểnh cổ nhìn vào trong, chỉ thấy trong hộp là một chồng thư thật dầy, có nhiều bức đã ố vàng, không khỏi có hơi nhíu mày vì thất vọng.
“Văn Viện, đi lấy một chậu than đến đây.”
“Nương nương cần chậu than để làm gì?”
Nạp Lan Hồng Diệp chỉ vào chồng thư, nói: “Đốt những thứ này.”
“Hở, đốt ạ?” Văn Viện sửng sốt, tuy nàng không biết thư này là ai viết, nhưng chỉ vị trí đặt hộp thì biết người này hết sức quan trọng đối với hoàng hậu, nên hỏi lại: “Nương nương, tại sao vậy? Tại sao lại muốn thiêu thủy chúng?”
Nạp Lan Hồng Diệp thoáng suy tư, nhẹ giọng nói: “Không đốt đi thì sẽ khiến người khác thương tâm.”
Văn Viện dĩ nhiên nghe không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn y lệnh ra ngoài ôm một chậu than vào. Ánh lửa bắt than cháy *lách tách* vô cùng vui tai.
“Văn Viện, em ra ngoài trước đi.”
Văn Viện gật đầu, “Vâng, nương nương cần gì thì cứ gọi nô tỳ.”
Cửa điện khép kín, trả lại sự yên tĩnh cho đại điện. Nạp Lan Hồng Diệp cần lấy chồng thư dày cộm kia, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ vuốt ve những bức thư đã được đọc không biết bao nhiêu lần, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Đúng vậy, Vân cô cô nói rất đúng, nàng chỉ là một đứa nhát gan.
Tôn nghiêm công chúa gì chứ, thể diện quốc gia gì chứ, dòng họ Nạp Lan thị gì chứ, tất cả đều là lừa mình dối người mà thôi. Nàng chẳng qua chỉ là sợ hãi, chẳng qua không có dũng khí nói ra mà thôi.
Chàng không biết thì mỗi khi nhìn thấy chàng thương nhớ Huyền Mặc, nhìn thấy chàng chăm sóc đối tốt với Ngọc Thụ và Vĩnh Nhi, nàng sẽ cảm thấy ngọt ngào, sẽ cảm thấy chàng vẫn coi trọng người nghĩa đệ là nàng đến như vậy, biết được bản thân vẫn còn một chỗ đứng trong lòng chàng.
Nhưng sau khi chàng biết rõ sự thật mà vẫn không yêu không đoái hoài đến nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu được?
Nàng sợ, nàng không có dũng khí, nàng sợ khi chân tướng lộ ra thì chàng bất quá chỉ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không cách nào đáp lại tình cảm của nàng. Nàng sợ sau khi liều lĩnh đánh cược vẫn không thể đánh bại được người trong lòng chàng. Nàng sợ sau khi chân tướng lộ ra, không những thất bại trong tranh giành tình cảm mà ngay cả quyền mơ mộng cũng không còn. Vì ít nhất thì bây giờ nàng vẫn có thể tự lừa dối bản thân, nói rằng mình và người trong lòng chàng đều quan trọng như nhau.
Nhìn đi, nàng là một người hèn nhát như vậy đấy, biết rõ là đang lừa mình dối người nhưng vẫn ngoan cố đến thế.
Nhưng nàng còn có thể làm gì khác? Tình yêu của nàng chính là một gốc cây không thể ra trái, nàng sợ mùa thu đến nên vẫn cố chấp níu giữ mù hạ, không muốn đối mặt với kết cuộc suy tàn trụi lá ảm đạm.
Nạp Lan Hồng Diệp cầm một bức thư đã ố vàng đầy chữ lên, chất giấy để lâu nên vừa mỏng vừa giòn, vừa chạm đã *răng rắc* muốn vỡ. Nàng nhẹ nhàng thả bức thư vào chậu than, lửa bùng lên. Những con chữ mà nàng đã quý trọng nhiều năm thoáng cái đã hóa thành tro bụi.
Năm đó nàng phái Huyền Mặc đến Đông Hải không phải là vì muốn hại chết huynh ấy, cũng không phải là vì muốn chiếm đoạt binh quyền.
Khi ấy, huyết mạch hoàng thất Hoài Tống đã suy kiệt, quân đội thân vương khắp nơi rục rịch nổi dậy, nàng cố tình mượn sức Bắc Yến duy trì Nạp Lan thị, giúp cho dân chúng một con đường sống. Nhưng bọn người có lòng tham dòm ngó giang sơn Đại Tống và những triều thần ngu trung kia lại một mực không đồng ý. Khi ấy, người nào dâng ra quốc gia sẽ chính là nghịch thần phản quốc, đeo tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn không rửa sạch. Nàng chẳng qua chỉ không muốn phủ Huyền vương mấy đời trung trinh phải gánh tiếng xấu này thay nàng, vì vậy mới phải đưa Huyền Mặc rời xa trung tâm chính quyền. Ngoài ra nàng còn sợ nếu toàn bộ thuộc hạ thân binh trung thành dưới trướng Huyền Mặc chung sức phản đối, cho dù Huyền Mặc không đồng ý thì sau khi Yến Tuân lên ngôi, đại thần Bắc Yến sẽ tìm cách thêu dệt tội danh tìm cách trừ khử Huyền Mặc. Cho nên nàng mới tách rời Huyền Mặc và thân binh, mới để huynh ấy thống lĩnh đội quân không quen thuộc đến Đông Hải.
Thế nhưng nàng tính toán mọi đường vẫn không ngờ cường đạo ở Đông Hải lại có thể nhân dịp Hoài Tống xảy ra nội loạn mà hợp sức tấn công nha môn, cũng không ngờ Huyền Mặc là thân vương lại đích thân mặc giáp ra trận, còn ở tiền tuyến xung phong giết địch.
Bây giờ nghĩ lại, nàng có ngày hôm nay, cũng chính là báo ứng thôi.
Nàng tham chính nhiều năm, trên tay đã nhuốm máu của vô số người rồi, mỗi một đạo thánh chỉ chính là ngàn vạn đầu rơi máu đổ. Nàng hiểu, đều hiểu cả.
Thế nên khi nhìn ra chàng đều tính toán ngày hàng tháng mỗi lần đến cung Đông Nam, nàng đã hiểu được, chàng không muốn nàng sinh con cho mình.
Ngay cả khi đã hứa với triều thần Hoài Tống sẽ giữ vững vị thế cho bọn họ, nhất định sẽ để hoàng đế đời sau của Đại Yến mang dòng máu của hoàng thất Hoài Tống, nàng cũng không miễn cưỡng chuyện này, cũng không nguyện dùng áp lực triều chính đối với chàng.
Đây chính là lần tùy hứng duy nhất trong đời nàng.
Về sau, sau mỗi lần cùng giường nàng đều uống thuốc trước mặt chàng, xóa bỏ mọi lo lắng trong lòng chàng. Nhưng càng về sau chàng càng ít đến điện Đông Nam, đến nay đã gần hai năm chàng không qua đêm ở điện của nàng rồi.
Cả đời này của nàng, những thứ nàng muốn đều như cát chảy qua kẽ ngón tay, càng muốn nắm chặt thì đều tuột mất nhanh hơn, đến nay đã không còn gì nữa rồi.
Lửa trong chậu nhanh chóng nuốt sạch mọi thứ, tất cả bằng chứng bọn họ từng quen nhau đều bị nàng thiêu thủy cả.
Có tình yêu là ngọt ngào thì cũng có tình yêu là gánh nặng. Nàng phụ lòng Huyền Mặc, đã áy náy cả đời rồi. Hiện tại nàng đã sắp chết, cần gì phải để chàng biết được chân tướng rồi lại áy náy cả đời như nàng.
Đốt thôi, thiêu hủy tất cả thôi.
Người đời đều nói cuộc đời nàng là vinh hoa phú quý, là một người trên vạn người, nhưng chỉ có nàng biết được, chỉ có nàng nhìn được, khuất dưới lớp vỏ ngoài hoa lệ kia chính là một trái tim bi thương đến đâu.
Không phải là không yêu, chỉ là không thể yêu mà thôi.
Nàng và chàng quá giống nhau, lưng đeo quá nhiều trách nhiệm, gánh vác quá nhiều sứ mạng, nặng đến mức không thể tùy hứng, không thể vọng động, không thể làm theo nhiệt huyết, không thể đi ngược lại ý trời.
Đốt thôi, thiêu hủy tất cả thôi.
Khói bốc lên mù mịt, Nạp Lan Hồng Diệp bắt đầu ho khan, cảm nhận được trên mặt có chất lỏng nóng ấm chảy xuống. Nàng chợt mơ hồ nhớ đến ngày xuân tươi sáng năm ấy, hoa lê nở trắng trời, chàng đứng trong hoa viên lộng gió, vạt áo bay bồng bềnh, quay đầu lại khi thấy nàng đường đột xông vào, ánh mắt lấp lánh, miệng mỉm cười nhìn nàng, hỏi mà như trêu: “Lạc đường à? Ngươi là người ở cung nào?”
Khi ấy nàng mặc nam trang, mặt đỏ lên, lấy hết dũng khí mở miệng nhưng giọng vẫn nhỏ xíu: “Ta… ta là con trai của An Tĩnh vương từ Hoài Tống, ta tên Huyền Mặc…”
Có lẽ vừa bắt đầu đã sai rồi.
Ngày xuân tươi đẹp đến mấy, nắng sớm ấm áp đến đâu thì vẫn bị bụi mù thời loạn thế che phủ. Trời vẫn trong nhưng mây ngũ sắc ngày đó đã không còn, hiện thực tàn khốc đã chém nát chút vương vấn ngây thơ thời niên thiếu, còn sót lại chỉ có sự thê lương điêu tàn mà thôi. Thế nhưng nàng vẫn cố chấp nhớ mãi không quên.
Cả đời chàng chỉ có hai người là quan trọng nhất, một đã bị chính tay chàng đẩy đi, nên chàng đã dành toàn bộ tình cảm chân thành còn lại cho huynh đệ kết nghĩa của mình, ‘Huyền Mặc’ vĩnh viễn nằm ở nơi mềm mại nhất trong tim chàng.
Chỉ tiếc, nàng chẳng là ai trong hai người này cả.
Trong điện rực rỡ ánh đèn, nhưng trước mắt nàng như bị giăng bởi một màn sương mù, không nhìn thấy phía trước.
Sự cố chấp cả đời, trải qua bao mưa gió cuối cùng lại lặng lẽ hòa tan trong không khí, chìm vào chốn thâm cung vắng lặng. Đôi bàn tay trắng nõn này từng nắm quyền sinh sát của hàng vạn sinh linh, hiện tại quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy đó là quãng đường thật dài, dài đến mức nàng cảm thấy bản thân như phù du, vất vơ không biết đi hướng nào.
Xấp thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, bị ngọn lửa trong chậu than cuốn vào thì rùng mình một cái, lập tức hóa thành tro bụi. Nàng ngơ ngẩn nở một nụ cười rồi buông thõng cánh tay.
Năm thứ 5 Yến thái tổ khai nguyên, trong một đêm bão tuyết ngày 4 tháng 12, hoàng hậu Nạp Lan thị qua đời tại điện Đông Nam, cung Yến Ly.
…………………………………………………………………………………….
“Hoàng thượng.” Nội thị ở phía sau thấp giọng nói: “Đã tìm được.”
Yến Tuân chậm rãi xoay người lại, điện Đông Nam hiện giờ không còn một ai, lễ tang qua đi, cung nhân trong điện Đông Nam đều được phân sang các cung khác. Hiện giờ, ở đây chỉ còn hai nội thị già chịu trách nhiệm quét tước mà thôi.
Nắp hộp được mở ra, bên trong là trường bào đen tuyền thêu hình mây bằng chỉ vàng, lớp lụa ẩn ẩn vô số chữ ‘phúc’ rất nhỏ, nhìn qua cũng biết là làm bằng vải quý, chỉ là ở ống tay áo trái có một vết rách khá to, nhưng đã được vá lại, và đường vá khéo đến nỗi không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Yến Tuân im lặng đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, cầm bộ y phục giao cho hạ nhân, ra lệnh: “Trở về.”
“Dạ.” Hạ nhân phía sau đồng thanh đáp lời.
Cửa điện rộng mở khiến gió lạnh ùa vào, làm lớp bụi đóng trên sàn điện bay lên. Ánh nắng phản chiếu mặt tuyết hơi chói mắt, Yến Tuân hơi nheo mắt, ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú về phía chiếc giường phủ màn lụa cuối điện. Một tháng trước, nàng còn ngồi đó, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tối hôm nay thần thiếp sẽ dặn phòng bếp làm thêm nhiều món ngon, hoàng thượng sẽ lại đến chứ?”
Hoàng thượng sẽ lại đến chứ?
Ánh mặt trời xốn mắt chợt khiến tim hắn khẽ nhói.
Chỉ là nhất thời thất hẹn, nhưng không ngờ lại trở thành vĩnh biệt.
Hàng mày của Yến Tuân thoáng chíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, chậm rãi tiêu trừ chút bi thương trong lòng.
Vừa định nhấc chân rời đi thì chợt ngửi được mùi cháy khét, Yến Tuân quay đầu nhìn thì thấy ở khúc quanh rất xa có một tiểu cung nữ đang ngồi đốt thứ gì đó. Thoáng sững sờ trong bụng, hắn dẫn hạ nhân đi đến đó.
Tiểu cung nữ kia nhìn thấy hắn thì lập tức kinh hoảng đến giật bắn, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Yến Tuân nhìn tiểu cung nữ, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi là Văn Viện lúc trước hầu hạ trong điện Đông Nam?”
“Thưa phải ạ.”
“Tại sao lại ở đây?”
“Đây đồ dùng cũ của hoàng hậu nương nương, nương nước trước khi qua đời đã nói muốn thiêu hủy tất cả, mấy ngày nay nô tỳ bị điều đến hầu hạ An Tĩnh tần nên không có thời gian quay lại, hôm nay có được chút thời gian nên mới quay lại đốt nốt.”
Yến Tuân nhìn thấy Văn Viện mặc y phục cung nữ hạ đẳng, trên cổ còn vết đỏ nhàn nhạt thì biết nàng đích thị là bị người cung khác ức hiếp sau khi hoàng hậu mất. Hắn im lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
Văn Viện sửng sốt, không ngờ hoàng thượng sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn vội vàng đáp: “Nô tỳ vốn theo hoàng hậu nương nương đến đây, nhà nô tỳ ở Hoài Tống.”
“Trong nhà vẫn còn người thân?”
“Bẩm hoàng thượng, trong nhà vẫn còn cha mẹ già, ba huynh trưởng, hai tỷ tỷ và một muội muội.”
Yến Tuân gật đầu, quay sang nói với hạ nhân: “Lệnh cho Ty nô cục, ban cho nàng chức nữ quan tứ phẩm, hiệu Điềm Vinh, hưởng bổng lọc của mệnh quan ngũ phẩm, ngoài ra thưởng thêm một trăm lượng vàng, được phép xuất cung ngay hôm nay, cho người hộ tống nàng hồi hương.”
“Dạ rõ.”
Văn Viện nghe mà ngơ ngẩn, vẫn quỳ trên đất, không nói tiếng nào. Viên nội thị lĩnh chỉ cười nói: “Nữ quan Điềm Vinh, mừng quá nên đờ đẫn cả người rồi à? Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn?”
Văn Viện nhất thời nước mắt tràn mi, lập tức dập đầu xuống đất, nói to: “Đạ tạ thiên ân của hoàng thượng, đa tạ thiên ân của hoàng thượng.”
Yến Tuân cũng chỉ im lặng nhìn thoáng qua những tờ giấy trắng đầy đất rồi xoay người rời đi.
Tuyết đã ngừng, trời xanh thăm thẳm tựa mặt hồ mùa thu, gió từ xa thổi đến khiến xấp giấy trong chậu khẽ cong lên, nhanh chóng bắt lửa. Một mẩu giấy chưa cháy hết bị gió thổi lên không trung, bay lãng đãng theo hướng thân ảnh nam tử vừa đi xa.
Rất nhiều năm trước, dưới ánh đèn leo lắt, một vị tướng quân đã dùng hết hơi sức cuối cùng cố gắng viết xong một bức thư. Bức thư này đã đi qua tay rất nhiều người, nhưng lại không ai thấy có gì không ổn. Đó bất quá chỉ là một bức thư thông báo tình hình biên cương bình thường gửi đến Yến hoàng, trên thư phân tích rõ ràng binh lực cùng ưu khuyết điểm của các tướng lĩnh.
Trên đời chỉ có ba người xem hiểu phong thư này có gì khác lạ, nhưng hai trong ba người hiện giờ đã qua đời.
Nét chữ mạnh mẽ, đóng tên cùng dấu hiệu của Huyền Mặc, nhưng bút tích lại không phải của vị cố nhân Yến Tuân thư từ qua lại nhiều năm.
Gió tiếp tục thổi, phần thư cháy dở đuổi theo sau Yến Tuân, uốn lượn trong gió, lửa tiếp tục cháy, cháy đi phần mở đầu, cháy đi phần thỉnh an chào hỏi, đã cháy hết hơn nửa…
Gió đột nhiên thổi mạnh khiến mảnh giấy bay vút lên cao, mắt thấy sắp đuổi kịp người nọ thì một nhánh hoa lê đột nhiên chìa ra cản đường. Mảnh giấy cứ thế giắt trên nhánh hoa lê, bất lực nhìn người nọ đi qua bên dưới.
Yến Tuân nhìn thấy gốc hoa lê thì thoáng thất thần. Nhớ lúc còn bé, đây chính là nơi hắn lần đầu gặp được Huyền Mặc. Lúc ấy Huyền Mặc bị lạc đường, đi loạn khắp nơi tìm đường ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì hốt hoảng như một tiểu cô nương dễ xấu hổ.
“Hoàng thượng?” Nội thị nhỏ giọng gọi: “Hoàng thượng?”
Yến Tuân hồi thần, khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục đi về phía cửa điện Đông Nam.
Mảnh giấy trên nhành hoa lê tiếp tục cháy, ngọn lửa chậm rãi nuốt trọn bức thư đã bị cất giấu năm năm không đến được tay chính chủ. Cuối cùng nó chỉ còn lại một mảnh tro đen giắt trên ngọn cây, gió thổi qua khiến mảnh tro vỡ tan thành ngàn mảnh bụn.
Ở trong góc điện, tiểu cung nữ vẫn đang nức nở nhặt thư rơi vương vãi trên mặt đất thả vào chậu, lửa bùng lên nuốt gọn tất cả.
Tình sâu mênh mông nhưng duyên lại quá mỏng.
Đã từng như thế, và đến giờ cũng vẫn vậy.
………………………………………………………………………………………………………………..
—Trích lịch sử Đại Yến —
Năm Khai Nguyên thứ sáu, lăng tẩm của Nạp Lan hoàng hậu được xây xong, tọa lạc ở phía nam núi Lạc Nhật thuộc Bắc Yến.
Hai mươi ba năm sau, Yến thái tổ băng hà, được chôn trong lăng Thái Cực nằm phía bắc núi Lạc Nhật, nằm đối diện với lăng tẩm của hoàng hậu.
Một nhánh sông Xích Thủy bắc ngang hai lăng tẩm, mùa đông sẽ có tuyết bay lất phất, bông tuyết rơi trên mặt sông nhìn như hoa lê nên người dân địa phương liền đặt tên con sông này là sông Hoa Lê.
Nạp Lan Hồng Diệp nhìn thấy thì cười khổ, hỏi: “Vân cô cô làm gì vậy?”
Vân cô cô năm nay đã rất lớn tuổi, tóc đã gần bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt mờ đục hôm nay lại sáng ngời. Bà ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, trầm giọng nói: “Hoàng thượng vừa đi đến núi Yến Tây rồi ạ.”
Nạp Lan Hồng Diệp không đáp lời, chỉ lẳng lặng cười một tiếng rồi nói: “Huyền vương có công to với giang sơn xã tắc, được hoàng thượng nhớ thương, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Trong đại diện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua hành lang ở xa xa, Vân cô cô vẫn quỳ trên mặt đất, im lặng nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, không nói lời nào, ánh mắt không tính là quá nghiêm nghị nhưng lại vô cùng sắc bén, như muốn lột trần tất cả lớp ngụy trang trên người nàng.
Nạp Lan Hồng Diệp bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Cô cô muốn thế nào? Ta bây giờ rất tốt, hoàng thượng không hề ruồng bỏ lời hứa ban đầu, cần gì gây ra thêm chuyện chứ?”
“Nhưng hoàng thượng hận ngài!” Vân cô cô đột nhiên trở nên kích động, “Hoàng thượng hận ngài chiếm đoạt binh quyền của Huyền vương, hận ngài rút bớt quân đội bên cạnh Huyền vương, hận ngài điều Huyền vương đến Đông Hải, hận ngài giữ lại bức thư cuối cùng Huyền vương viết cho hoàng thượng. Hoàng thượng cho rằng Huyền vương mới là nghĩa đệ của mình. Đã nhiều năm như vậy, nỗi hận của hoàng thượng đã sớm sâu tận tâm can, chẳng lẽ ngài còn không rõ?”
“Đúng, chàng hận ta.” Nạp Lan Hồng Diệp nhẹ mỉm cười, trong lời nói mang theo chút vui vẻ, “Cô cô nhìn đi, chàng không phải là người vô tình, chàng đối xử với nghĩa đệ thật tốt.”
“Công chúa!” Vân cô cô cuối cùng cũng lộ vẻ giận dữ, chống gậy đứng dậy, tức đến xanh mặt.
Nạp Lan Hồng Diệp ho khẽ hai tiếng rồi bất đắc dĩ thở dài, “Cô cô đã lớn tuổi rồi, sao còn nóng nảy như vậy?”
Vân cô cô không đáp lời, chỉ nhìn Nạp Lan Hồng Diệp chăm chăm. Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười mỉm, nhưng nụ cười kia lại ẩn giấu chút khổ sở không nói thành lời.
“Cô cô muốn ta làm sao? Đánh cuộc nói thật với hoàng thượng cầu mong một chút đoái hoài? Cô cô cho rằng Hồng Diệp là ai, đất nước đã không còn, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ được sao?”
Vân cô cô chợt ngây người, ánh nến trên đại điện hắt lên khuôn mặt già nua, tô rõ vẻ tang thương bất lực.
“Ta không thể sống chỉ vì bản thân, sau lưng ta còn có vô số hoàng thất. Tôn vị hoàng hậu còn đó, tình cảm dành cho Huyền Mặc còn đó thì các cựu thần Hoài Tống mới có cuộc sống yên ổn.”
Vân cô cô cau mày, cố tranh luận: “Hoàng thượng biết chân tướng rồi thì cũng sẽ đối xử tốt với ngài, có gì khác đâu.”
“Không giống.” Nạp Lan Hồng Diệp xoay đầu lại, khóe môi nhoẻn một nụ cười yếu ớt, “Rất khác, cô cô có biết không.”
Huân hương lượn lờ trong không trung, đêm đã khuya, tầng tầng màn lụa khiến đại điện càng thêm tĩnh mịch. Nàng lại quay đầu đi, chậm rãi đi từng bước vào nội điện, “Tình cảm chàng dành cho Huyền Mặc vốn là tình thân, và cũng chỉ có thể là tình thân mà thôi. Một khi huynh đệ biến thành thê tử, tình cảm này sẽ biến mất.”
Cánh cửa sơn son thếp vàng chậm rãi mở ra, bên trong không một bóng người, sống lưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn thẳng tắp, loan phục vàng rực rỡ đứng giữa cung điện nguy nga càng thêm lộng lẫy. Các ngón tay nắm chặt rồi lại mở ra, tựa như vừa buông bỏ gì đó, vừa thừa nhận chuyện gì.
Nói cho chàng biết thì sẽ thế nào? Chàng vẫn không yêu mi, chỉ có mi chịu thiệt mà thôi. Nạp Lan Hồng Diệp thì thầm trong đáy lòng.
Thì ra thừa nhận sự thật lại đơn giản đến như vậy.
Nàng được xưng tụng huệ chất lan tâm, thông minh cơ trí hiếm gặp, có thể thao túng triều đình, chơi đùa lòng người. Nàng biết được phải làm sao lấy được lợi ích tốt nhất. Nàng một mực che giấu không nói ra, chỉ bởi vì nàng biết rất rõ, cho dù phơi bày sự thật khắp toàn thiên hạ thì nàng cũng không cách gì có được ánh mắt và trái tim của chàng.
Thay vì nhận được chút cảm kích và áy náy rồi vẫn phải tiếp tục mệt mỏi tranh đoạt với các hậu phi, nàng thà rằng để sự thật bị chôn vùi, tha cho chàng cũng như cho bản thân mình một con đường sống.
Nàng đã sớm hiểu rõ, nếu hỏi trên đời này có thứ gì không thể miễn cưỡng, ngay cả quyền lực hay tiền bạc cũng không thể thì đó chính là lòng người. Như tình cảm Huyền Mặc đối với nàng, cũng như nàng đối với Yến Tuân, một khi sa chân vào thì sẽ không đường thoát ra.
“Công chúa! Muốn che chở cho cựu thần Hoài Tống thì điều quan trọng nhất chính là sinh hạ hoàng tử. Nhưng năm năm rồi, đã năm năm rồi!”
Cửa nội điện chậm rãi khép lại, cắt ngang âm thanh xúc động của Vân cô cô. Văn Viện đã dẫn hạ nhân lui xuống, nội điện chỉ còn lại mình nàng. Nàng từ tốn đến ngồi xuống bên bàn, nhẹ nhàng rót cho mình chén nước, trong bình chính là nước thuốc đen nhánh. Nàng cũng không ngại đắng, thản nhiên uống cạn. Nước thuốc còn nóng, gặp khí lạnh thì bốc khói nhè nhẹ. Thành chén bằng ngọc khắc hoa lan tinh xảo, rất trơn bóng nhưng lại rất lạnh, tựa như cảm xúc khi ngón tay nàng chạm vào da thịt chàng ở đêm tân hôn, lạnh lẽo như băng.
“Chỉ có là nghĩa đệ ngồi ngang hàng thì ta mới không phải là một trong ba ngàn giai nhân của chàng, ta mới vẫn là Trưởng công chúa Hoài Tống, vẫn còn là Nạp Lan Hồng Diệp.” Tiếng thì thầm quanh quẩn trong nội điện yên tĩnh, nàng mở to mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lăn dài trên gò má gầy rồi rơi xuống cổ tay, lạnh như băng.
Cứ như vậy, nàng đã ngồi suốt đêm.
Sang ngày thứ hai, trong cung truyền ra tin nhũ mẫu của hoàng hậu Đại Yến bị bệnh qua đời. Yến Tuân tự mình hạ chỉ phong Vân cô cô làm Khang Lộc phu nhân, hưởng thụ bổng lộc của quan tam phẩm. Vân cô cô cả đời chưa từng xuất giá, không có con cái nên tất cả ban thưởng đều do mẫu tộc ở Hoài Tống nhận, tang lễ được cử hành vô cùng trọng thể.
Ngày đưa tang của Vân cô cô, Nạp Lan Hồng Diệp đứng trên lầu Vọng Lâu ở phía tây hoàng thành, trên người mặc loan phục đen tuyền, đầu đội mũ phượng, lẳng lặng nhìn đội ngũ đưa linh cửu chậm rãi rời khỏi thành, đi về phía nam.
Người chết về quê, lá rụng về cội, năm năm trước, Vân cô cô theo Nạp Lan Hồng Diệp rời khỏi quê hương, băng qua quãng đường xa xôi vạn dặm đi đến vùng đất luôn chìm trong băng tuyết này. Hôm nay công chúa của bà đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ từng vùi vào lòng bà khóc ngất, bà cuối cùng đã có thể buông tay mà đi.
Hôm đó trời lại đổ tuyết. Cung nhân phủ thêm áo lông thật dày nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn cảm thấy lạnh đến cực cùng. Mặt nàng trắng xanh, thân hình gầy gò đứng trên lầu cao tựa như một pho tượng bằng băng.
Phụ hoàng đi rồi, Hồng Dục đi rồi, Huyền Mặc đi rồi, giờ cả Vân cô cô cũng đi rồi.
Người nàng yêu thương đều lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn một mình nàng ở tại nơi xa cách quê hương vạn dặm này, xa đến mức ngay cả nàng cũng không thể nhớ cảm giác ấm áp cùng mùi biển nồng nàn nữa rồi.
Muốn khóc mà mắt vẫn cạn khô, ngực chợt nhói đau, cổ họng ngòn ngọt như có chất lỏng muốn trào ra nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn lẳng lặng đứng đón gió. Mãi đến khi vạt áo lông trắng tinh trước ngực trở nên đỏ sẫm, đến khi Văn Viện kinh hãi thét to, đến khi khoảng trời trước mắt chợt tối sầm đi thì nàng mới ngã quỵ. Trong lúc mơ hồ, nàng như lại nhìn thấy khuôn mặt khi còn trẻ của Vân cô cô đang dịu dàng nhìn nàng, miệng khẽ gọi nhũ danh của nàng.
Sau khi Vân cô cô qua đời, Nạp Lan Hồng Diệp liền giống như một đóa bách hợp tàn úa, càng ngày càng suy yếu.
Trời càng lúc càng lạnh, bão tuyết càn quét khắp nơi. Mỗi ngày điện Đông Nam đều có chúng thái y ra ra vào vào như thoi đưa, các loại dược liệu quý giá chảy vào điện như nước nhưng bệnh trạng của Nạp Lan Hồng Diệp vẫn không có dấu hiệu khởi sắc.
Đến trưa hôm nay thì bão tuyết cuối cùng cũng ngừng, bên ngoài nắng sáng chang chang, cung nhân đang chơi ném tuyết trong sân, Văn Viện đưa Nạp Lan Hồng Diệp ra ngoài sưởi nắng.
Nạp Lan Hồng Diệp mặc áo choàng lông bạch hồ thật dày, ngồi trên ghế mềm nhìn ra ngoài sân, nghe tiếng cười đùa vui vẻ truyền khắp điện thì tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ, Nạp Lan nhẹ đưa mắt sang thiên điện thì nhìn thấy Vương thái y và Lục thái y đang chụm đầu thương lượng gì đó. Bọn họ dường như không nhìn thấy nàng nên cũng không kiêng dè âm lượng.
Vương thái y là cựu thần của Hoài Tống, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, đang cau mày như phiền não chuyện gì đó. Khoảng cách khá xa nên nàng không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được cái gì hao tổn khí huyết, tâm tư nặng nề, tim phổi hư hại, đã là đèn cạn dầu, có uống thuốc và châm cứu cũng vô ích…
“Hai vị đại nhân đang nói cái gì đó?” Tiếng nói tức giận của Văn Viện khiến hai vị thái y giật bắn mình, ngẩng phắt lên, đập vào mắt là vẻ mặt phẫn nộ của Văn Viện, Nạp Lan Hồng Diệp ngồi một bên, sắc mặt bình thản, nhìn dáng vẻ thì dường như đã ở đây từ lâu.
Hai người sợ hãi quỳ *phịch* xuống, liên tục xin tội.
Nạp Lan Hồng Diệp cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu sang nhìn nhóm nha hoàn đang chơi ném tuyết trong sân, trên mặt không buồn cũng không vui, tựa như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.
Đến lúc dùng bữa tối, Văn Viện hầu hạ bên cạnh, thấy tâm trạng Nạp Lan Hồng Diệp không tệ lắm thì mới dè dặt lên tiếng an ủi, bảo nàng chớ để bụng lời của hai vị thái ý kia, còn mắng bọn họ già cả lẩm cẩm, không đáng tin.
Nạp Lan Hồng Diệp nghe cũng chỉ mỉm cười, uống hết thuốc rồi đi ngủ sớm.
Sang ngày thứ hai, thái y viện cử một nhóm thái y mới đến điện Đông Nam, Nạp Lap Hồng Diệp cũng chẳng phản đối lời nào, vẫn mỗi ngày làm theo lời dặn của thái y, tĩnh tâm điều dưỡng. Từ từ, bệnh trạng không khá hơn nhưng cũng không chuyển biến xấu, chúng thái y rất vui mừng, nói chỉ cần qua khỏi mùa đông này thì bệnh của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mấy ngày sau trời lại đột nhiên trở nên cực lạnh, gió gào rít cả ngày, mặt hồ đều bị đóng băng, tình hình của Nạp Lan Hồng Diệp lại xấu đi.
Trưa hôm đó, ngoài cửa sổ bão tuyết vẫn thổi *vù vù*, Nạp Lan Hồng Diệp tựa người lên đầu giường lắng nghe tiếng gió bên ngoài, nói mà thoáng có hơi thất thần: “Năm nay e không thể tổ chức hội hoa đăng rồi.”Giọng của nàng rất khàn, không thể che giấu vẻ yếu ớt đến cùng cực.
Văn Viện cả ngày lo lắng đầy bụng nhưng lại không dám để nàng nhìn ra, thấy nàng lên tiếng thì vội vàng cười đáp: “Gió lớn thế này, vừa treo đèn lên thì đã bị gió thổi bay rồi, chắc là không tổ chức được rồi.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, Văn Viện tiếp lời: “Hay nương nương ngủ một lát đi, vừa mới uống thuốc xong, có đắng miệng không, có muốn ăn chút đồ ngọt không ạ?”
Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, Văn Viện vừa định nói tiếp, chợt nghe được ba tiếng gõ thanh thúy từ bên ngoài truyền vào, lập tức vui mừng đứng dậy, nói nhanh: “Nương nương, là hoàng thượng đến.” Dứt lời liền dẫn cung nhân ra ngoài tiếp giá.
Một lát sau, cửa điện mở ra, màn gấm nặng nề bị vén lên, Yến Tuân mặc trường bào đen thêu chỉ vàng tiến vào, vừa đi vừa cởi áo lông giao cho thị nữ đứng một bên.
Yến Tuân vẫn như cũ, mày kiếm đầy anh khí, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, ánh mắt sâu không thấy đáy. Hắn ngồi xuống đối diện giường Nạp Lan Hồng Diệp, nhận lấy khăn nóng Văn Viện đưa tới lau mặt lau tay rồi mới hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Nạp Lan Hồng Diệp tựa vào giường, khẽ gật đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản vốn có, mỉm cười đáp: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, đã khá hơn nhiều.”
Hắn gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Có uống thuốc đúng giờ không?”
Nạp Lan Hồng Diệp đáp: “Có ạ.”
Hắn trầm ngâm một lát lại hỏi: “Trẫm nhớ được nàng rất sợ lạnh, hôm nay trời lạnh như vậy, trong cung có đủ ấm không?”
Đáy mắt Nạp Lan Hồng Diệp chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nàng ngước khuôn mặt gầy gò lên, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, mọi thứ ở đây đều ổn.”
Sau đó trong điện lại trở nên yên tĩnh như mặt hồ mùa thu, trừ tiếng gió ngoài cửa thì chẳng còn âm thanh nào khác. Hai người cứ như thế ngồi yên, không ai biết nói gì để phá vỡ sự lúng túng gượng gạo này.
“Vậy… hoàng hậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm…”
“Hoàng thượng đã dùng bữa trưa chưa ạ?” Một tiếng nói thanh thúy đột nhiên vang lên.
Nạp Lan Hồng Diệp và Yến Tuân đồng loạt sửng sốt, quay sang nhìn thì nhận ra là Văn Viện vừa nói. Cô cung nữ trẻ tuổi sợ đến mặt trắng bệch, trán đã lấm tấm mồ hôi, hai tay siết chặt khăn tay, run run bên dưới ống tay áo.
Yến Tuân kinh ngạc nhìn Nạp Lan Hồng Diệp một cái rồi quay đi, cũng không tức giận, ngược lại gật đầu nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy hoàng thượng ở lại đây dùng bữa nhé? Tay nghề của đầu bếp ở điện Đông Nam rất tốt, cả nương nương cũng thích, hoàng thượng đến giờ vẫn chưa từng dùng thử.”
Yến Tuân mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”
Văn Viện không kiềm được vẻ mừng rỡ đến mức luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Vậy nô tỳ lui xuống chuẩn bị ngay đây.” Dứt lời liền chạy đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Văn Viện, Nạp Lan Hồng Diệp bất đắc dĩ nói: “Thần thiếp quản giáo hạ nhân không nghiêm, xin hoàng thượng thứ tội.”
Nhưng Yến Tuân lại lắc đầu, “Không có gì, thị nữ của nàng rất trung thành.”
Nạp Lan Hồng Diệp sao lại không biết tâm tư của thị nữ thân cận, Văn Viện chỉ hy vọng Yến Tuân có thể ở lại với nàng lâu thêm một chút mà thôi, cho nên cũng không nói thêm gì khác.
Yến Tuân đứng dậy đi quanh điện, đi đến trước giá sách thì tiện tay rút ra một quyển, lật vài trang thì trả trở về chỗ cũ, sau đó lại rút ra một quyển khác xem. Nạp Lan Hồng Diệp quay lại săm soi hộp đồ linh tinh trên tay. Ánh mặt trời luồn qua cửa sổ rọi vào phòng, để lại từng ô vuông nhỏ trên mặt đất. Nắng trưa rất ấm áp, khiến căn phòng trở nên yên ả lạ thường, mặc cho gió mạnh gào rít bên ngoài.
“Nàng rất thích thuật kinh thương?” Yến Tuân đột nhiên mở miệng hỏi, trong tay cầm một quyển ‘Kinh Vĩ thương thuật’.
Nạp Lan Hồng Diệp ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi đáp: “Tổ tiên của thần thiếp lập nghiệp từ kinh thương, Hoài Tống lại giàu mạnh nhờ buôn bán nên thỉnh thoảng rảnh rỗi thần thiếp cũng thích nghiên cứu một chút.”
Yến Tuân cười nói: “Thật không ngờ.”
“Không ngờ cái gì?”
Yến Tuân lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là trẫm biết một người cũng yêu thích thứ này.”
Nạp Lan Hồng Diệp cười nói: “Là Huyền vương sao?”
Yến Tuân hơi kinh ngạc, “Sao hoàng hậu biết?”
Nạp Lan Hồng Diệp thản nhiên nói: “Thần thiếp quen biết Huyền vương từ nhỏ, dĩ nhiên hiểu Huyền vương hơn hoàng thượng nhiều.”
Yến Tuân khẽ hừ mũi cười một tiếng khinh thường, nhưng cũng không nói gì, quay lại tiếp tục lật sách xem. Nạp Lan Hồng Diệp tựa như trẻ con đùa dai được như ý, mỉm cười đắc ý rồi cúi xuống tiếp tục sắp xếp đồ vật trong hộp.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, thành thân đã nhiều năm nhưng đây dường như là lần đầu tiên Yến Tuân quan sát kỹ lưỡng tẩm điện của Nạp Lan Hồng Diệp, cảm thấy hoàng hậu của mình quả thực không phải nữ tử tầm thường, chẳng những có phẩm vị xuất chúng mà còn rất uyên bác, trong phòng rất nhiều sách nhưng tất cả đều có dấu vết đã lật qua, không giống các phi tần khác, sách trong phòng chỉ là bày cho có.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, xin mời dùng bữa.”
Thức ăn nhanh chóng được dâng lên. Nạp Lan Hồng Diệp đang uống thuốc cần kiêng khem nên trước mặt nàng chỉ có bốn món, còn bên Yến Tuân lại bày gần sáu mươi món nóng lạnh đủ loại, nhìn hết sức thịnh soạn.
Yến Tuân hơi lúng túng, không khỏi liếc nhìn Nạp Lan Hồng Diệp một cái, nhưng nàng chỉ cười nói: “Hoàng thượng ngày thường rất ít đến chỗ của thần thiếp nên bọn hạ nhân không biết khẩu vị của ngài, đành phải chuẩn bị nhiều một chút. Xin hoàng thượng đừng trách, bọn họ cũng chỉ thành tâm muốn lấy lòng hoàng thượng thôi.”
Lời này nếu là người khác nói thì sẽ nghe như đang ghen, nhưng từ miệng Nạp Lan Hồng Diệp lại hết sức thản nhiên.
Văn Viện đứng bên cạnh, thấy Yến Tuân không nói gì mà chỉ bắt đầu cầm đũa ăn thì không khỏi mừng rỡ, thầm khen bản thân hôm nay thật nhanh trí, bình thường nương nương có khi nào có tinh thần như vậy đâu. Quả nhiên chữa tâm bệnh cần có thuốc riêng, hoàng thượng tới nhiều thêm mấy lần, không chừng bệnh của nương nương sẽ tốt hơn.
Hai người chậm rãi dùng bữa, ăn xong thì đã đến giờ nghỉ trưa. Yến Tuân tùy ý trò chuyện với Nạp Lan Hồng Diệp thêm vài câu, ngữ khí đã tự nhiên hơn rất nhiều, dặn dò hạ nhân cẩn thận chăm sóc nàng rồi nói cần phải trở về tẩm điện của mình. Nhưng hắn vừa xoay người rời đi thì lại đột nhiên nghe *rẹt* một tiếng, thì ra ống tay áo vướng phải cạnh bàn đã bị rách một lỗ thật to.
Yến Tuân giơ tay áo nhìn thoáng qua rồi cũng không để ý, ra hiệu đưa áo khoác ngoài đến.
Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại nói: “Hoàng thượng, tay áo của hoàng thượng bị rách rồi.”
Yến Tuân thản nhiên nói: “Không sao.”
“Chờ một chút.” Nạp Lan Hồng Diệp kéo ống tay áo của Yến Tuân qua, chăm chú nhìn một chút rồi nói: “Đây là lụa cống phẩm từ Thiên Tứ, loại lụa này một năm quận Thiên Tứ cũng chỉ sản xuất đủ để làm ra vài bộ y phục mà thôi. Năm nay hoàng thượng cũng chỉ có một bộ triều phục may bằng lụa Thiên Tứ, bị rách như vậy, có đưa cho Ngự tú phòng e cũng không ai dám sửa.”
Yến Tuân làm sao biết được bộ y phục này có lai lịch thế nào, nghe nói thì không khỏi nhìn y phục trên người thêm mấy lần, nhưng miệng vẫn nói: “Rách rồi thì thôi, không sao.”
Nạp Lan Hồng Diệp lại nói: “Hoàng thượng không đau lòng nhưng thần thiếp đau lòng. Hàng năm có không biết bao nhiêu tú nữ mỏi mắt đau tay chỉ vì một cuộn vải này đấy. Hoàng thượng nhìn đi, không chỉ thêu hai mặt mà chất vải còn được dệt rất tỉ mỉ, nhìn kỹ còn có thể thấy được chữ ‘Phúc’ (福) rất nhỏ nữa.”
Yến Tuân nhìn kỹ lại, quả nhiên là thật, không kiềm được phải tán thưởng: “Quả nhiên rất tinh diệu.”
“Văn Viện, lấy kim chỉ cho ta.”
Yến Tuân sửng sốt hỏi: “Hoàng hậu muốn làm gì?”
“Nếu Ngự tú phòng không dám sửa thì dù sao bộ y phục này cũng sẽ bị vứt xó, không bằng cứ để thần thiếp vá thử, nếu làm hư luôn thì hoàng thượng cũng đừng trách tội đấy.”
Yến Tuân lại càng ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Hoàng hậu còn biết may vá?”
Nạp Lan nhướng mày nhìn hắn một cái, nhận lấy kim chỉ từ tay Văn Viện rồi bắt đầu khâu chỗ rách, vừa khâu vừa nói: “Hoàng thượng ngồi xuống đi, một chốc là xong.”
Chẳng rõ vì sao nhưng Yến Tuân lại hơi căng thẳng, dợm định ngồi xuống cạnh Nạp Lan Hồng Diệp rồi lại lúng túng muốn tránh xa, “Đừng đâm ta đấy.”
Nạp Lan Hồng Diệp nhướng mày, “Người kinh qua sa trường mà còn sợ một cái kim may bé xíu?”
Yến Tuân trưng ra vẻ mặt không tin tưởng tay nghề của nàng nhưng cũng chỉ hơi chau mày, không nói gì khác.
Sau đó, Nạp Lan Hồng Diệp cực kỳ thuần thục xe chỉ luồn kim, mũi kim dưới ngón tay thon dài của nàng như vật sống, hết sức linh hoạt. Nàng rất gầy, từ góc nhìn của Yến Tuân chỉ có thể thấy được một đoạn cổ trắng nõn.
Ánh mặt trời chiếu lên người Nạp Lan Hồng Diệp, mang theo khí tức bình thản nhàn nhạt, không trung thoang thoảng mùi thuốc, cát trong đồng hồ chậm rãi chảy xuống, trong điện yên tĩnh tựa như có thể nghe rõ tiếng mũi kim thoăn thoắt xuyên qua lần vải lụa.
Thế rồi Nạp Lan Hồng Diệp chợt hơi run tay, bắt đầu ho khẽ.
Mới đầu nàng còn cố sức khống chế, nhưng sau dần lại không thể kiềm được nữa, ho càng lúc càng lớn. Yến Tuân cau mày, đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng nàng, vừa vỗ vừa gọi to: “Mang nước đến, nhanh một chút.”
Văn Viện vội vang bưng nước đến, Yến Tuân nhận lấy chén nước giúp Nạp Lan Hồng Diệp uống một hớp. Sau đó hô hấp của nàng dần bình ổn lại, nhưng mặt vẫn đỏ hồng, ánh mắt hết sức mệt mỏi.
“Không sao chứ, có cần gọi thái y hay không?”
Nạp Lan Hồng Diệp suy yếu lắc đầu, “Không cần, bệnh cũ thôi, nghỉ một chút sẽ ổn thôi.”
“Hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai khỏe hơn thì hãy vá tiếp.”
Nạp Lan Hồng Diệp thật sự mệt nên cũng gật đầu.
Yến Tuân cởi trường bào ra đưa cho Văn Viện, dặn dò: “Mấy ngày tới không được cho nương nương nhà ngươi động châm, chờ khỏe lại mới đưa cho nàng.”
Văn Viện vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ ông trời cuối cùng đã mở mắt, sau năm năm hoàng thượng rốt cuộc cũng biết đau lòng cho nương nương.
Yến Tuân khoác áo lông vào rồi quay sang nói với Nạp Lan Hồng Diệp: “Trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, nhìn Yến Tuân xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thân ảnh của hắn chậm rãi biến mất sau tầng tầng màn lụa thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, bất chợt gọi to: “Hoàng thượng?”
Yến Tuân sửng sốt, quay lại từ rất xa nhìn nàng.
Đại điện rất rộng khiến khoảng cách giữa hai người rất lớn. Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau, thời gian trong quá khứ như lại ào ào trở lại, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, và đoạn thời gian hơn mười năm không nhìn thấy nhau, rất lâu rồi.
“Tối hôm nay thần thiếp sẽ dặn phòng bếp làm thêm nhiều món ngon, hoàng thượng sẽ lại đến chứ?”
Yến Tuân đứng giữa đại điện nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc giường ở cuối điện.
Đó là thê tử của hắn, là người thê tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều nhưng hắn chưa bao giờ nhìn kỹ nàng.
Hắn cứ như vậy đứng nhìn nàng, cố gắng hồi tưởng dáng vẻ khi trước của nàng, nhưng ngoại trừ châu ngọc lộng lẫy thì chẳng còn gì khác. Hiện tại nàng chỉ mặc một bộ y phục trắng đơn giản, đầu không cài trang sức, mặt không chút phấn son, gầy yếu đến cực độ, tựa như một ngọn đèn sắp tắt, không biết còn có thể cháy thêm bao lâu nữa.
Thôi vậy…
Yến Tuân lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cho dù nàng chiếm binh quyền của Huyền Mặc, cho dù nàng có thể đã nhận ra quan hệ giữa hắn và Huyền Mặc, cho dù nàng đã hủy bỏ bức thư Huyền Mặc viết cho hắn trước khi chết…
Thôi vậy…
Yến Tuân gật đầu, nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến tối trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
Cửa điện mở rộng, gió lạnh thổi vào mang theo hương vị trong trẻo.
Nạp Lan Hồng Diệp ngồi trên giường lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần xa của Yến Tuân, ánh mắt trở nên mông lung.
“Nương nương…” Văn Viện vui vẻ hét lên: “Nô tỳ đi chuẩn bị đây.”
Nạp Lan Hồng Diệp hít sâu một hơn, vùi người vào chăn gấm, đột nhiên nhớ đến một buổi chiều rất nhiều năm trước, chàng cưỡi ngựa từ xa đuổi theo, cuối cùng đứng ở đầu cầu nói to với nàng khi đó đã đi xa: “Ta có chôn một vò rượu ngon dưới gốc hoa lê, sang năm đệ lại đến chứ?”
Sang năm đệ lại đến chứ? Sang năm đệ lại đến chứ? Lại đến chứ?
Đã bao nhiêu năm nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt là nàng lại có thể nghe được âm thanh đó, tựa như mới như hôm qua.
“Sẽ đến! Hãy chờ đệ!” Nàng ngồi trên xe ngựa, cũng quay lại nói to với bóng dáng ở đầu cầu.
Sẽ đến! Hãy chờ đệ!
Nhưng cuối cùng nàng lại không thể trở lại.
Phụ hoàng băng hà, để lại nàng cùng mẫu hậu bệnh tật và người đệ đệ bị ngốc, một mình nàng vừa chống chọi với sự đau khổ vì mất cha, vừa gánh vác triều chính và đấu đá với dã tâm của đám thân vương. Gánh nặng giang sơn đều đặt lên hai bờ vai non nớt của nàng.
Còn chàng thì cửa nát nhà tan, từ một thế tử cao quý thoáng cái biến thành tội nhân bị giẫm đạp.
Sau mười năm vào sinh ra tử, hai người cuối cùng cũng trùng phùng trên mảnh đất lần đầu gặp mặt. Đáng tiếc, núi lở sông dời, mọi thứ đã không còn như cũ, bọn họ trở thành kẻ không quen.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trời còn chưa tối nhưng Văn Viện đã bận cuống lên, hết phối y phục rồi lại trang điểm cho nàng. Hạ nhân phòng bếp biết hoàng thượng sẽ đến dùng bữa tối thì cũng kỳ công chuẩn bị. Dù không muốn nhưng hiếm khi thấy tất cả phấn khởi như vậy, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không phản đối.
Song sắc trời càng lúc càng tối, đã sớm qua giờ cơm tối nhưng bóng dáng Yến Tuân vẫn biệt tăm.
Tất cả hạ nhân đều nóng ruột trong bụng, Văn Viện một mặt phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, một mặt liên tục an ủi Nạp Lan Hồng Diệp.
Trong bụng hiểu rõ nên Nạp Lan Hồng Diệp cũng không thấy quá thương tâm, chỉ chẳng qua cảm thấy hơi trống trải. Ngọc Thụ nói rất đúng, điện Đông Nam quá lớn nên luôn nhìn rất lạnh lẽo.
Một lát sau, tiểu thái giám bên cạnh Yến Tuân chạy đến báo rằng phía Mỹ Lâm Quan đưa đến tình báo khẩn cấp nên tối nay hoàng thượng sẽ ở thư phòng thảo luận chính sự với các vị đại nhân, không thể đến.
Tiểu thái giám vừa dứt lời, Nạp Lan Hồng Diệp dường như có thể nghe rõ khắp điện vang lên tiếng thở dài rất khẽ. Nàng ung dung ra lệnh ban thưởng tiểu thái giám, sau đó quay sang nói với Văn Viện: “Được rồi, dọn bữa tối lên đi.”
Văn Viện sửng sốt, “Dạ?”
Nạp Lan Hồng Diệp bật cười, “Dùng bữa tối chứ gì nữa, chẳng lẽ hoàng thượng không đến thì bổn cung không cần ăn sao?”
Văn Viện lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xua bọn hạ nhân đang thất thần đi ra ngoài chuẩn bị.
Bữa tối có hơn hai mươi món, hôm nay dường như khẩu vị rất tốt nên nàng ăn rất nhiều, hồi lâu sau mới cho dọn đồ tráng miệng lên.
Liên tục ba ngày sau Yến Tuân vẫn bộn rộn chính sự. Năm đó sau khi binh biến thất bại, Tĩnh An vương phi Triệu Thuần đã lùi vào biên cương phía nam Biện Đường, mấy lần bị Gia Cát Nguyệt dẫn binh tiêu trừ nhưng đều may mắn thoát được. Gia Cát Nguyệt nể tình Triệu Triệt, lại thấy nàng ta không tiếp tục tấn công Biện Đường nữa thì cũng không đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ lại nghe phía Tây Bắc báo tin nói rằng thấy người của Tĩnh An vương phi qua lại với Khuyển Nhung, e lại sắp có biến. Các loại tình báo liên tục chạy nước rút đưa về kinh thành, khiến triều đình Đại Yến nhất thời chìm trong bầu không khí căng thẳng.
Ba ngày nay, bệnh tình của Nạp Lan Hồng Diệp cũng trở xấu. Điện Đông Nam càng thêm vắng lặng bi thương.
Tối hôm đó, Nạp Lan Hồng Diệp đã nằm li bì ba ngày đột nhiên ngồi dậy, bảo Văn Viện mang chiếc hộp gấm trong tủ ra cho nàng. Văn Viện vốn muốn khuyên nàng không nên gắng sức, nhưng thấy thần sắc kiên định của nàng thì không dám nói gì nữa.
Chiếc hộp gấm bằng gỗ đàn hương thoạt nhìn rất cũ kỹ, nhẹ tênh nhưng không biết bên trong có đồ quý giá gì mà lại có đến ba tầng khóa.
Trong lúc lấy khăn lau bụi bẩn bám bên ngoài hộp, bụi đóng rất dày, bay mù mịt khiến Văn Viện ho khan mấy lượt, cho thấy chiếc hộp đã nằm đó rất lâu.
Nạp Lan Hồng Diệp nhận lấy cái hộp, lặng lẽ nhìn nó một hồi, sau đó đưa tay xuống gối cầm chùm chìa khóa có ba chìa mở hộp ra.
Văn Viện nghểnh cổ nhìn vào trong, chỉ thấy trong hộp là một chồng thư thật dầy, có nhiều bức đã ố vàng, không khỏi có hơi nhíu mày vì thất vọng.
“Văn Viện, đi lấy một chậu than đến đây.”
“Nương nương cần chậu than để làm gì?”
Nạp Lan Hồng Diệp chỉ vào chồng thư, nói: “Đốt những thứ này.”
“Hở, đốt ạ?” Văn Viện sửng sốt, tuy nàng không biết thư này là ai viết, nhưng chỉ vị trí đặt hộp thì biết người này hết sức quan trọng đối với hoàng hậu, nên hỏi lại: “Nương nương, tại sao vậy? Tại sao lại muốn thiêu thủy chúng?”
Nạp Lan Hồng Diệp thoáng suy tư, nhẹ giọng nói: “Không đốt đi thì sẽ khiến người khác thương tâm.”
Văn Viện dĩ nhiên nghe không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn y lệnh ra ngoài ôm một chậu than vào. Ánh lửa bắt than cháy *lách tách* vô cùng vui tai.
“Văn Viện, em ra ngoài trước đi.”
Văn Viện gật đầu, “Vâng, nương nương cần gì thì cứ gọi nô tỳ.”
Cửa điện khép kín, trả lại sự yên tĩnh cho đại điện. Nạp Lan Hồng Diệp cần lấy chồng thư dày cộm kia, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ vuốt ve những bức thư đã được đọc không biết bao nhiêu lần, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Đúng vậy, Vân cô cô nói rất đúng, nàng chỉ là một đứa nhát gan.
Tôn nghiêm công chúa gì chứ, thể diện quốc gia gì chứ, dòng họ Nạp Lan thị gì chứ, tất cả đều là lừa mình dối người mà thôi. Nàng chẳng qua chỉ là sợ hãi, chẳng qua không có dũng khí nói ra mà thôi.
Chàng không biết thì mỗi khi nhìn thấy chàng thương nhớ Huyền Mặc, nhìn thấy chàng chăm sóc đối tốt với Ngọc Thụ và Vĩnh Nhi, nàng sẽ cảm thấy ngọt ngào, sẽ cảm thấy chàng vẫn coi trọng người nghĩa đệ là nàng đến như vậy, biết được bản thân vẫn còn một chỗ đứng trong lòng chàng.
Nhưng sau khi chàng biết rõ sự thật mà vẫn không yêu không đoái hoài đến nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu được?
Nàng sợ, nàng không có dũng khí, nàng sợ khi chân tướng lộ ra thì chàng bất quá chỉ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không cách nào đáp lại tình cảm của nàng. Nàng sợ sau khi liều lĩnh đánh cược vẫn không thể đánh bại được người trong lòng chàng. Nàng sợ sau khi chân tướng lộ ra, không những thất bại trong tranh giành tình cảm mà ngay cả quyền mơ mộng cũng không còn. Vì ít nhất thì bây giờ nàng vẫn có thể tự lừa dối bản thân, nói rằng mình và người trong lòng chàng đều quan trọng như nhau.
Nhìn đi, nàng là một người hèn nhát như vậy đấy, biết rõ là đang lừa mình dối người nhưng vẫn ngoan cố đến thế.
Nhưng nàng còn có thể làm gì khác? Tình yêu của nàng chính là một gốc cây không thể ra trái, nàng sợ mùa thu đến nên vẫn cố chấp níu giữ mù hạ, không muốn đối mặt với kết cuộc suy tàn trụi lá ảm đạm.
Nạp Lan Hồng Diệp cầm một bức thư đã ố vàng đầy chữ lên, chất giấy để lâu nên vừa mỏng vừa giòn, vừa chạm đã *răng rắc* muốn vỡ. Nàng nhẹ nhàng thả bức thư vào chậu than, lửa bùng lên. Những con chữ mà nàng đã quý trọng nhiều năm thoáng cái đã hóa thành tro bụi.
Năm đó nàng phái Huyền Mặc đến Đông Hải không phải là vì muốn hại chết huynh ấy, cũng không phải là vì muốn chiếm đoạt binh quyền.
Khi ấy, huyết mạch hoàng thất Hoài Tống đã suy kiệt, quân đội thân vương khắp nơi rục rịch nổi dậy, nàng cố tình mượn sức Bắc Yến duy trì Nạp Lan thị, giúp cho dân chúng một con đường sống. Nhưng bọn người có lòng tham dòm ngó giang sơn Đại Tống và những triều thần ngu trung kia lại một mực không đồng ý. Khi ấy, người nào dâng ra quốc gia sẽ chính là nghịch thần phản quốc, đeo tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn không rửa sạch. Nàng chẳng qua chỉ không muốn phủ Huyền vương mấy đời trung trinh phải gánh tiếng xấu này thay nàng, vì vậy mới phải đưa Huyền Mặc rời xa trung tâm chính quyền. Ngoài ra nàng còn sợ nếu toàn bộ thuộc hạ thân binh trung thành dưới trướng Huyền Mặc chung sức phản đối, cho dù Huyền Mặc không đồng ý thì sau khi Yến Tuân lên ngôi, đại thần Bắc Yến sẽ tìm cách thêu dệt tội danh tìm cách trừ khử Huyền Mặc. Cho nên nàng mới tách rời Huyền Mặc và thân binh, mới để huynh ấy thống lĩnh đội quân không quen thuộc đến Đông Hải.
Thế nhưng nàng tính toán mọi đường vẫn không ngờ cường đạo ở Đông Hải lại có thể nhân dịp Hoài Tống xảy ra nội loạn mà hợp sức tấn công nha môn, cũng không ngờ Huyền Mặc là thân vương lại đích thân mặc giáp ra trận, còn ở tiền tuyến xung phong giết địch.
Bây giờ nghĩ lại, nàng có ngày hôm nay, cũng chính là báo ứng thôi.
Nàng tham chính nhiều năm, trên tay đã nhuốm máu của vô số người rồi, mỗi một đạo thánh chỉ chính là ngàn vạn đầu rơi máu đổ. Nàng hiểu, đều hiểu cả.
Thế nên khi nhìn ra chàng đều tính toán ngày hàng tháng mỗi lần đến cung Đông Nam, nàng đã hiểu được, chàng không muốn nàng sinh con cho mình.
Ngay cả khi đã hứa với triều thần Hoài Tống sẽ giữ vững vị thế cho bọn họ, nhất định sẽ để hoàng đế đời sau của Đại Yến mang dòng máu của hoàng thất Hoài Tống, nàng cũng không miễn cưỡng chuyện này, cũng không nguyện dùng áp lực triều chính đối với chàng.
Đây chính là lần tùy hứng duy nhất trong đời nàng.
Về sau, sau mỗi lần cùng giường nàng đều uống thuốc trước mặt chàng, xóa bỏ mọi lo lắng trong lòng chàng. Nhưng càng về sau chàng càng ít đến điện Đông Nam, đến nay đã gần hai năm chàng không qua đêm ở điện của nàng rồi.
Cả đời này của nàng, những thứ nàng muốn đều như cát chảy qua kẽ ngón tay, càng muốn nắm chặt thì đều tuột mất nhanh hơn, đến nay đã không còn gì nữa rồi.
Lửa trong chậu nhanh chóng nuốt sạch mọi thứ, tất cả bằng chứng bọn họ từng quen nhau đều bị nàng thiêu thủy cả.
Có tình yêu là ngọt ngào thì cũng có tình yêu là gánh nặng. Nàng phụ lòng Huyền Mặc, đã áy náy cả đời rồi. Hiện tại nàng đã sắp chết, cần gì phải để chàng biết được chân tướng rồi lại áy náy cả đời như nàng.
Đốt thôi, thiêu hủy tất cả thôi.
Người đời đều nói cuộc đời nàng là vinh hoa phú quý, là một người trên vạn người, nhưng chỉ có nàng biết được, chỉ có nàng nhìn được, khuất dưới lớp vỏ ngoài hoa lệ kia chính là một trái tim bi thương đến đâu.
Không phải là không yêu, chỉ là không thể yêu mà thôi.
Nàng và chàng quá giống nhau, lưng đeo quá nhiều trách nhiệm, gánh vác quá nhiều sứ mạng, nặng đến mức không thể tùy hứng, không thể vọng động, không thể làm theo nhiệt huyết, không thể đi ngược lại ý trời.
Đốt thôi, thiêu hủy tất cả thôi.
Khói bốc lên mù mịt, Nạp Lan Hồng Diệp bắt đầu ho khan, cảm nhận được trên mặt có chất lỏng nóng ấm chảy xuống. Nàng chợt mơ hồ nhớ đến ngày xuân tươi sáng năm ấy, hoa lê nở trắng trời, chàng đứng trong hoa viên lộng gió, vạt áo bay bồng bềnh, quay đầu lại khi thấy nàng đường đột xông vào, ánh mắt lấp lánh, miệng mỉm cười nhìn nàng, hỏi mà như trêu: “Lạc đường à? Ngươi là người ở cung nào?”
Khi ấy nàng mặc nam trang, mặt đỏ lên, lấy hết dũng khí mở miệng nhưng giọng vẫn nhỏ xíu: “Ta… ta là con trai của An Tĩnh vương từ Hoài Tống, ta tên Huyền Mặc…”
Có lẽ vừa bắt đầu đã sai rồi.
Ngày xuân tươi đẹp đến mấy, nắng sớm ấm áp đến đâu thì vẫn bị bụi mù thời loạn thế che phủ. Trời vẫn trong nhưng mây ngũ sắc ngày đó đã không còn, hiện thực tàn khốc đã chém nát chút vương vấn ngây thơ thời niên thiếu, còn sót lại chỉ có sự thê lương điêu tàn mà thôi. Thế nhưng nàng vẫn cố chấp nhớ mãi không quên.
Cả đời chàng chỉ có hai người là quan trọng nhất, một đã bị chính tay chàng đẩy đi, nên chàng đã dành toàn bộ tình cảm chân thành còn lại cho huynh đệ kết nghĩa của mình, ‘Huyền Mặc’ vĩnh viễn nằm ở nơi mềm mại nhất trong tim chàng.
Chỉ tiếc, nàng chẳng là ai trong hai người này cả.
Trong điện rực rỡ ánh đèn, nhưng trước mắt nàng như bị giăng bởi một màn sương mù, không nhìn thấy phía trước.
Sự cố chấp cả đời, trải qua bao mưa gió cuối cùng lại lặng lẽ hòa tan trong không khí, chìm vào chốn thâm cung vắng lặng. Đôi bàn tay trắng nõn này từng nắm quyền sinh sát của hàng vạn sinh linh, hiện tại quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy đó là quãng đường thật dài, dài đến mức nàng cảm thấy bản thân như phù du, vất vơ không biết đi hướng nào.
Xấp thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, bị ngọn lửa trong chậu than cuốn vào thì rùng mình một cái, lập tức hóa thành tro bụi. Nàng ngơ ngẩn nở một nụ cười rồi buông thõng cánh tay.
Năm thứ 5 Yến thái tổ khai nguyên, trong một đêm bão tuyết ngày 4 tháng 12, hoàng hậu Nạp Lan thị qua đời tại điện Đông Nam, cung Yến Ly.
…………………………………………………………………………………….
“Hoàng thượng.” Nội thị ở phía sau thấp giọng nói: “Đã tìm được.”
Yến Tuân chậm rãi xoay người lại, điện Đông Nam hiện giờ không còn một ai, lễ tang qua đi, cung nhân trong điện Đông Nam đều được phân sang các cung khác. Hiện giờ, ở đây chỉ còn hai nội thị già chịu trách nhiệm quét tước mà thôi.
Nắp hộp được mở ra, bên trong là trường bào đen tuyền thêu hình mây bằng chỉ vàng, lớp lụa ẩn ẩn vô số chữ ‘phúc’ rất nhỏ, nhìn qua cũng biết là làm bằng vải quý, chỉ là ở ống tay áo trái có một vết rách khá to, nhưng đã được vá lại, và đường vá khéo đến nỗi không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Yến Tuân im lặng đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, cầm bộ y phục giao cho hạ nhân, ra lệnh: “Trở về.”
“Dạ.” Hạ nhân phía sau đồng thanh đáp lời.
Cửa điện rộng mở khiến gió lạnh ùa vào, làm lớp bụi đóng trên sàn điện bay lên. Ánh nắng phản chiếu mặt tuyết hơi chói mắt, Yến Tuân hơi nheo mắt, ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú về phía chiếc giường phủ màn lụa cuối điện. Một tháng trước, nàng còn ngồi đó, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tối hôm nay thần thiếp sẽ dặn phòng bếp làm thêm nhiều món ngon, hoàng thượng sẽ lại đến chứ?”
Hoàng thượng sẽ lại đến chứ?
Ánh mặt trời xốn mắt chợt khiến tim hắn khẽ nhói.
Chỉ là nhất thời thất hẹn, nhưng không ngờ lại trở thành vĩnh biệt.
Hàng mày của Yến Tuân thoáng chíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, chậm rãi tiêu trừ chút bi thương trong lòng.
Vừa định nhấc chân rời đi thì chợt ngửi được mùi cháy khét, Yến Tuân quay đầu nhìn thì thấy ở khúc quanh rất xa có một tiểu cung nữ đang ngồi đốt thứ gì đó. Thoáng sững sờ trong bụng, hắn dẫn hạ nhân đi đến đó.
Tiểu cung nữ kia nhìn thấy hắn thì lập tức kinh hoảng đến giật bắn, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Yến Tuân nhìn tiểu cung nữ, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi là Văn Viện lúc trước hầu hạ trong điện Đông Nam?”
“Thưa phải ạ.”
“Tại sao lại ở đây?”
“Đây đồ dùng cũ của hoàng hậu nương nương, nương nước trước khi qua đời đã nói muốn thiêu hủy tất cả, mấy ngày nay nô tỳ bị điều đến hầu hạ An Tĩnh tần nên không có thời gian quay lại, hôm nay có được chút thời gian nên mới quay lại đốt nốt.”
Yến Tuân nhìn thấy Văn Viện mặc y phục cung nữ hạ đẳng, trên cổ còn vết đỏ nhàn nhạt thì biết nàng đích thị là bị người cung khác ức hiếp sau khi hoàng hậu mất. Hắn im lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
Văn Viện sửng sốt, không ngờ hoàng thượng sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn vội vàng đáp: “Nô tỳ vốn theo hoàng hậu nương nương đến đây, nhà nô tỳ ở Hoài Tống.”
“Trong nhà vẫn còn người thân?”
“Bẩm hoàng thượng, trong nhà vẫn còn cha mẹ già, ba huynh trưởng, hai tỷ tỷ và một muội muội.”
Yến Tuân gật đầu, quay sang nói với hạ nhân: “Lệnh cho Ty nô cục, ban cho nàng chức nữ quan tứ phẩm, hiệu Điềm Vinh, hưởng bổng lọc của mệnh quan ngũ phẩm, ngoài ra thưởng thêm một trăm lượng vàng, được phép xuất cung ngay hôm nay, cho người hộ tống nàng hồi hương.”
“Dạ rõ.”
Văn Viện nghe mà ngơ ngẩn, vẫn quỳ trên đất, không nói tiếng nào. Viên nội thị lĩnh chỉ cười nói: “Nữ quan Điềm Vinh, mừng quá nên đờ đẫn cả người rồi à? Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn?”
Văn Viện nhất thời nước mắt tràn mi, lập tức dập đầu xuống đất, nói to: “Đạ tạ thiên ân của hoàng thượng, đa tạ thiên ân của hoàng thượng.”
Yến Tuân cũng chỉ im lặng nhìn thoáng qua những tờ giấy trắng đầy đất rồi xoay người rời đi.
Tuyết đã ngừng, trời xanh thăm thẳm tựa mặt hồ mùa thu, gió từ xa thổi đến khiến xấp giấy trong chậu khẽ cong lên, nhanh chóng bắt lửa. Một mẩu giấy chưa cháy hết bị gió thổi lên không trung, bay lãng đãng theo hướng thân ảnh nam tử vừa đi xa.
Rất nhiều năm trước, dưới ánh đèn leo lắt, một vị tướng quân đã dùng hết hơi sức cuối cùng cố gắng viết xong một bức thư. Bức thư này đã đi qua tay rất nhiều người, nhưng lại không ai thấy có gì không ổn. Đó bất quá chỉ là một bức thư thông báo tình hình biên cương bình thường gửi đến Yến hoàng, trên thư phân tích rõ ràng binh lực cùng ưu khuyết điểm của các tướng lĩnh.
Trên đời chỉ có ba người xem hiểu phong thư này có gì khác lạ, nhưng hai trong ba người hiện giờ đã qua đời.
Nét chữ mạnh mẽ, đóng tên cùng dấu hiệu của Huyền Mặc, nhưng bút tích lại không phải của vị cố nhân Yến Tuân thư từ qua lại nhiều năm.
Gió tiếp tục thổi, phần thư cháy dở đuổi theo sau Yến Tuân, uốn lượn trong gió, lửa tiếp tục cháy, cháy đi phần mở đầu, cháy đi phần thỉnh an chào hỏi, đã cháy hết hơn nửa…
Gió đột nhiên thổi mạnh khiến mảnh giấy bay vút lên cao, mắt thấy sắp đuổi kịp người nọ thì một nhánh hoa lê đột nhiên chìa ra cản đường. Mảnh giấy cứ thế giắt trên nhánh hoa lê, bất lực nhìn người nọ đi qua bên dưới.
Yến Tuân nhìn thấy gốc hoa lê thì thoáng thất thần. Nhớ lúc còn bé, đây chính là nơi hắn lần đầu gặp được Huyền Mặc. Lúc ấy Huyền Mặc bị lạc đường, đi loạn khắp nơi tìm đường ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì hốt hoảng như một tiểu cô nương dễ xấu hổ.
“Hoàng thượng?” Nội thị nhỏ giọng gọi: “Hoàng thượng?”
Yến Tuân hồi thần, khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục đi về phía cửa điện Đông Nam.
Mảnh giấy trên nhành hoa lê tiếp tục cháy, ngọn lửa chậm rãi nuốt trọn bức thư đã bị cất giấu năm năm không đến được tay chính chủ. Cuối cùng nó chỉ còn lại một mảnh tro đen giắt trên ngọn cây, gió thổi qua khiến mảnh tro vỡ tan thành ngàn mảnh bụn.
Ở trong góc điện, tiểu cung nữ vẫn đang nức nở nhặt thư rơi vương vãi trên mặt đất thả vào chậu, lửa bùng lên nuốt gọn tất cả.
Tình sâu mênh mông nhưng duyên lại quá mỏng.
Đã từng như thế, và đến giờ cũng vẫn vậy.
………………………………………………………………………………………………………………..
—Trích lịch sử Đại Yến —
Năm Khai Nguyên thứ sáu, lăng tẩm của Nạp Lan hoàng hậu được xây xong, tọa lạc ở phía nam núi Lạc Nhật thuộc Bắc Yến.
Hai mươi ba năm sau, Yến thái tổ băng hà, được chôn trong lăng Thái Cực nằm phía bắc núi Lạc Nhật, nằm đối diện với lăng tẩm của hoàng hậu.
Một nhánh sông Xích Thủy bắc ngang hai lăng tẩm, mùa đông sẽ có tuyết bay lất phất, bông tuyết rơi trên mặt sông nhìn như hoa lê nên người dân địa phương liền đặt tên con sông này là sông Hoa Lê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook