Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 5 - Chương 175: Hải đường vẫn như xưa

Nắng sau giờ Ngọ rọi thẳng vào giữa đại điện, rực rỡ đến mức chói mắt. Bốn phía hỗn loạn thành đoàn, có người hô to, có người gào thét, có người hoảng hốt đi gọi thái y, thị vệ xông vào điện, mũi thương nhọn phản chiếu sàn điện bóng bẩy sáng loáng.

Sở Kiều đứng nguyên tại chỗ, hai mắt trừng to như không hề cảm nhận được ánh nắng chói chang. Mặt trời bên ngoài như đang phủ băng xuống trên người nàng, hàn khí lan tỏa, lạnh đến tận xương, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng thắt nghẹn khiến hít thở không thông.

Toàn thân thái hậu nhuộm đỏ máu tươi, trên khuôn mặt tái nhợt hằn vẻ điên cuồng bệnh hoạn, ánh mắt dữ tợn. Bà ta bị thị vệ khống chế cũng không giãy giụa, chỉ lạnh lùng cất giọng nói chứa đầy hận ý: “Các ngươi đều là súc sinh đáng chết, ta đã giết hắn rồi, bây giờ đến lượt ngươi. Ta phải báo thù cho trượng phu và con trai ta.”

 

Khoảnh khắc đó, Sở Kiều chợt bắt gặp ánh mắt của Lý Sách. Và đây là lần đầu tiên nàng thấy có thể xuyên qua ánh mắt đó nhìn thấu lòng hắn, không thong dong, không thâm thúy, không mơ hồ khó đoán như trong quá khứ. Khoảnh khắc đó, nàng rõ ràng thấy được mọi hỉ nộ ai lạc trong đôi mắt thăm thẳm như đầm sâu kia, thấy được mọi cảm xúc bị đè nén của hắn, cũng như vẻ thê lương như đồng tuyết hiu quạnh ngoài biên quan.

Lý Sách nằm đó, máu từ miệng vết thương ào ra như suối, nhuộm đỏ vạt áo xanh nhạt. Hắn lẳng lặng nhìn mẹ mình, đáy mắt không có sự sợ hãi, không có căm hận, chỉ có vẻ mệt mỏi cùng cực bao trùm trên khuôn mặt tuấn tú.

Ngoài cửa chợt nổi gió to, lay động màn lụa trong điện. Mặt đất loang đầy máu, vô số bóng người nhào đến, người cầm máu, người chữa trị, ngoài điện lại vang lên tiếng hét thất thanh của chúng hậu phi. Tất cả mọi chuyện trước mắt Sở Kiều đang diễn ra như một vở kịch câm, nàng không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lý Sách, chăm chú nhìn ánh mắt hắn, cảm nhận lạnh giá đang dần xâm chiếm lòng mình.

Nàng đột nhiên nhớ lại lần đi săn trên cao nguyên Bắc Yến rồi bất chợt bị kẹt giữa cơn bão tuyết ập đến đột ngột, một con sói cái bị đói lâu, khó khăn lắm mới bắt được một con nai con nên vô cùng khoái chí xé thịt ăn. Con của nó dò dẫm ở một bên, lặng lẽ đi đến cắn một miếng nhỏ. Sói cái lập tức nổi giận, vung móng vuốt tát sói con. Chú sói con bị cào liền chạy ra nấp sau gốc cây, sợ hãi nhìn mẹ kêu ư ử, không dám tiến lên nữa. Ánh mắt của nó ưu thương tựa như một đứa trẻ bị quẳng đi.

Có người đến kéo nàng nhưng nàng vẫn cố chấp không chịu đi, dưới chân như mọc rễ, làm thế nào cũng không nhấc bước được.

Sở Kiều đột nhiên sợ hãi, máu trong người như dần lạnh đi, khiến ngón tay không kiềm được khẽ run rẩy. Nàng không muốn ra ngoài, những vũng máu đỏ kia như muốn chọc thủng mắt nàng, nàng sợ ra ngoài rồi sẽ không thể đi vào nữa.

Càng lúc càng có nhiều người tiến đến lôi kéo nàng, ở bên tai nàng nói to cái gì đó, ống tay áo bằng lụa không chịu nổi sức kéo rách toạc. Sở Kiều đột nhiên hất tay tất cả mọi người xung quanh rồi chạy vào trong.

“Giữ nàng lại!” Có thị vệ thất thanh kêu lên, thêm rất nhiều người chạy về phía Sở Kiều.

“Buông nàng ra…” Một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên, Lý Sách gắng gượng nhỏm dậy chỉ về phía Sở Kiều, trước ngực ướt đẫm máu tươi.

“Hoàng thượng! Xin đừng cử động!” Liên tiếp có tiếng kêu hoảng hốt vang lên.

 Lý Sách nghiêng người ngã sang một bên, phun ra một búng máu tươi. Sở Kiều như vừa rơi xuống đầm băng, cảm giác rét lạnh từ sống lưng dần lan đến tứ chi. Cửa điện bị đóng lại ngăn ánh mặt trời bên ngoài. Trước khi cửa đóng lại hoàn toàn, nàng đứng cùng đám người bên ngoài, không thể nhìn thấy mặt Lý Sách nữa, chỉ thấy được một cánh tay buông thõng xuống chăn, cánh tay xanh đến rợn người, không chút huyết sắc.

Mặt trời dần lên đỉnh rồi lại dần lặn về phía tây, vầng trăng cong cong treo ngang ngọn cây, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp khoảng đất trước điện Nghĩa Tâm. Đồng hồ cát đã đổi đầu không biết bao nhiêu lần, cát từ từ trút xuống, tựa như sinh mạng của thân thể dưới chăn kia, đang từ từ cạn dần.

Bên tai chợt nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một lão thái y tóc hoa râm, sau tấm màn lụa mờ ảo, thân ảnh mảnh mai của Sở Kiều chợt khuỵu xuống, trước khi mắt tối sầm đi, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh nến đỏ chập chờn.

Lúc tỉnh lại thì xung quanh đã trở nên vô cùng tĩnh mịch, trong thoáng chốc Sở Kiều còn tưởng là mình đang nằm mơ, song nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Mai Hương thì tim nàng lại nhói đau, không kịp đi giầy đã vén chăn muốn nhảy khỏi giường.

“Sở cô nương?” Bên ngoài có tiếng gọi hối hả. Sở Kiều vội vàng chạy chân không ra ngoài, mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Tôn Đệ nhìn nàng, thần sắc vô cùng thê lương, hắn lẳng lặng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng muốn gặp cô nương.”

 

Điện Nghĩa Tâm yên tĩnh không một tiếng động, Sở Kiều xuyên qua từng tầng màn lụa đi thẳng đến trước long sàng của Lý Sách, mơ hồ cảm thấy hắn gần như đã hòa làm một với đại điện trống vắng này.

Nàng quỳ xuống bên giường, chậm rãi đưa ngón tay lạnh như băng ra chạm vào hắn, cảm nhận da thịt hắn còn lạnh hơn cả mình, tựa như cao nguyên Bắc Yến quanh năm tuyết rơi, sông băng ngàn năm không thay đổi vậy.

Nàng cất giọng rất nhẹ, tiếng nói quanh quẩn trong đại điện im ắng tựa cánh bướm, “Lý Sách, ta đến thăm ngươi đây.”

 

Lông mi Lý Sách khẽ run run rồi nhấc lên, ánh mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn nàng, như mơ hồ ẩn chứa rất nhiều tâm tình. Hắn khó nhọc vươn tay ra vẫy vẫy nàng, mỉm cười gọi: “Kiều Kiều.”

 

Nước mắt tràn mi, Sở Kiều nắm lấy tay Lý Sách. Chỉ mới mấy ngày mà hắn đã gầy đi nhiều như vậy, bàn tay đầy những xương là xương. Cảm giác chua xót dâng lên đến cổ khiến nàng nghẹn ngào không nói được tiếng nào, nước mắt lã chã rơi xuống trên mặt.

Mi tâm khẽ chau lại, Lý Sách giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt hai bên má lạnh như băng của nàng, mỉm cười nói: “Chớ khóc…”

 

“Đều tại ta.” Nước mắt vẫn không ngừng rơi, Sở Kiều nấc lên: “Ta đã đáp ứng sẽ ở cạnh ngươi, ta vốn không nên ra ngoài.”

 

Lý Sách chợt khẽ cười, nằm ngửa ra trên giường nhìn hoa văn rối rắm trên đỉnh đầu, vô số chữ vạn thọ vô cương bằng chỉ vàng được thêu khắp long sàng. Hắn bình thản nói, giọng không có hề có chút oán hận nào,“Sao có thể trách nàng, đó là mẫu hậu của ta, ai…”

 

Lý Sách đột nhiên thở hổn hển, giọng nói càng thêm yếu ớt. Sở Kiều kinh hoảng muốn bật dậy gọi thái y lại bị hắn kéo lại, lực tay mạnh đến mức không ngờ được là của một người đang bị trọng thương.

“Ai có thể ngờ được chứ?”

 

Đúng vậy, ai có thể ngờ được.

 

Gió đêm thổi qua tán cây kêu *xào xạc*. Xa xa văng vẳng tiếng nức nở của chúng hậu phi.

“Ta vốn… vốn muốn đích thân tiễn nàng xuất giá, nhưng bây giờ… e… e không thể rồi.”

 

“Không được.” Sở Kiều đột nhiên cố chấp nói to, đại điện trống rỗng khiến tiếng nàng trở nên văng vẳng, cố sức nắm chặt tay Lý Sách như đang muốn tranh đoạt hắn với ai đó, “Ngươi không được phép có chuyện gì!”

 

Lý Sách nhìn nàng, đột nhiên cười yếu ớt, nụ cười đó tựa như mũi dao đâm vào tim nàng. Sở Kiều kinh hoảng, nước mắt lại ào ra, chảy cả vào miệng, khổ sở lắp bắp: “Lý Sách, đừng đi, đừng đi có được không?”

 

Nàng hoảng hốt níu tay hắn, tựa như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, “Ngươi đi rồi thì ta làm sao bây giờ? Ta xảy ra chuyện, ai sẽ tới giúp ta? Ta không có chỗ để đi, ai sẽ cho ta ăn chùa ở chùa?”

 

Đáy mắt Lý Sách hiện lên ý cười kỳ lạ, ra vẻ tức giận lầm bầm: “Thì ra nàng chỉ coi ta là chỗ tiếp tế miễn phí mà thôi.”

 

Sở Kiều bất lực nhìn hắn, lòng đau như bị đục khoét.

Lý Sách cất giọng tĩnh lặng như mặt hồ, “Ta đã phái người báo cho Gia Cát Tứ, sẽ… sẽ có người đưa nàng đi gặp hắn. Nàng… nàng hãy ngoan ngoãn đi với hắn đi.”

 

Sở Kiều cắn môi dưới, Lý Sách vẫn tiếp tục nói, giọng đứt quãng, “Sau… này đừng cậy mạnh nữa, cũng… chớ giở tính ương bướng như trẻ con nữa.”

 

Màn đêm tịch mịch lạnh lẽo như đầm nước, Lý Sách nhíu chặt mi tâm, như ngọn lửa bị gió kinh động, hai mắt chợt không nhìn rõ nữa, gượng nhìn Sở Kiều, nói: “Kiều Kiều, đỡ ta dậy.”

 

Sở Kiều hoảng hốt, lập tức lắc đầu lia lịa, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì ánh mắt cố chấp và kiên định của Lý Sách khiến nàng đành đau lòng cẩn thận đỡ hắn đến ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Lý Sách mặc trường bào đỏ thẫm, vạt áo thêu hình rồng uy vũ, dáng vẻ hệt như lúc họ gặp nhau lần đầu.

“Kiều Kiều, tóc ta bị rối rồi.”

Sở Kiều ‘ừ’ một tiếng rồi cầm lược chải tóc cho hắn, răng lược bằng bạch ngọc luồn vào mái tóc đen như mực, lướt qua thái dương trắng bệch, một lần rồi lại một lần, tựa như đang đếm những năm tháng bọn họ đã quen biết nhau. Tay nàng càng lúc càng run rẩy nhưng hắn vẫn như không biết, chưa hề quay đầu lại.

Chải tóc xong, Lý Sách nghiêng mặt qua, ha ha cười hỏi: “Thấy sao hả?”

 

Ánh mắt sâu thăm thẳm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt khiến thần sắc hắn trở nên mơ hồ. Hắn vẫn tuấn lãng như cũ, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, ngũ quan như ngọc ẩn chứa khí tức vương giả. Chẳng qua tử khí nơi mi tâm đang dần lan rộng, sắc mặt đã trắng bệch tựa như bạch ngọc.

Sở Kiều miễn cưỡng gật đầu, cười nói: “Đẹp trai điên đảo.”

 

Lý Sách nhướng mày, hỏi: “Đang khen ta đó à?”

 

Thấy Sở Kiều gật đầu hắn mới vui vẻ cười.

“Lý Sách.” Sở Kiều cố nén bi thương trong lòng, khẽ hỏi: “Ngươi còn tâm nguyện gì không?”

 

“Tâm nguyện?” Lý Sách chau mày như có điều suy nghĩ, nhưng hồi lâu lại khẽ cười, “Không có.”

 

Hô hấp chợt trở nên hơi dồn dập, Lý Sách vươn tay về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, để ta ôm nàng một cái.”

 

Gió bên ngoài đột nhiên trở lớn đẩy cửa sổ mở rộng, ánh trăng tràn vào khiến sàn điện lấp lánh tựa tuyết. Gió như phảng phất hương sen từ hồ Thái Thanh ở xa xa, trước ngực Sở Kiều như bị nghẹn ứ, đau đớn một cách dữ dội. Nàng quỳ trên mặt đất, nửa người lọt thỏm trong lòng Lý Sách, nước mắt rơi *lộp bộp* thấm xuống áo hắn.

Hơi thở trên đỉnh đầu nhẹ dần rồi mất hẳn, ánh trăng vẫn bao phủ hai người bọn họ. Thấp thoáng tựa như trở lại rất nhiều năm trước, nam tử tà mị áo đỏ rực, tóc đen nhánh từ trên trời giáng xuống trên lưng ngựa của nàng, hà hơi nói vào tai nàng: Còn chưa chịu dừng lại sao?”

 

Năm tháng trôi qua như một giấc mộng, phồn hoa tan đi, còn sót lại chỉ có cảm xúc chua xót nhợt nhạt.

Ánh mắt Sở Kiều trống rỗng, lạnh lẽo vô hồn, nàng gượng đứng dậy quay đầu nhìn lại. Lý Sách vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng, tựa như chỉ đang thiếp đi.

Vẻ rực rỡ hào nhoáng trong trí nhớ dần mờ đi, hắn hiện tại lại cô độc nhường này, như đang lặng lẽ hòa làm một với màn đêm.

 

Cửa cung đột ngột bị đẩy ra khiến ánh trăng tràn vào khắp đại điện, ngoài cửa quỳ chi chít hậu phi, trọng thần và cung nhân.

Tôn Đệ nhìn nàng, ánh mắt như đang run rẩy dò hỏi.

Sở Kiều thất thần nhìn Tôn Đệ, toàn thân như chết lặng, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.

“Hoàng thượng băng hà ~~!!” Tiếng gào khóc thê thiết đồng thời bật ra, vang vọng tận trời cao. Trên dưới hậu cung đều là tiếng nức nở bi thương, chuông tang vang lên đánh tan sương mù đêm khuya.

Sở Kiều ngước mặt lên trời, gió lạnh thổi lên người nàng, trên tầng trời bao la, nàng như thấy được một khuôn mặt, mũi cao môi mỏng, đuôi mắt dài khẽ nhướng, giảo hoạt như một con hồ ly đang cười…

Một cung nhân hối hả băng qua hành lang chạy đến trước mặt Tôn Đệ nhỏ giọng báo cáo. Bọn họ đứng ở xa nên tiếng nói đều bị gió đánh tan, nhưng có mấy lời đủ ý vẫn rơi vào trong tai Sở Kiều, “Chuông tang vừa vang lên… đụng đầu vào cạnh bàn… máu bắn đầy sàn… đã đứt hơi… dù sao cũng là thái hậu…”

 

Năm tháng tựa sương tuyết, máu tanh và nước mắt lại một lần nữa đổ xuống chốn thâm cung đã chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mạng này.

…………………………………………………………………………………………………………………

Cảnh vật Đường Kinh vẫn tươi đẹp như xưa, gió nhẹ mang theo hương sen tươi mát từ mặt hồ thổi đến, hàng liễu hai bên đường lay động, uyển chuyển như chiếc eo thon mềm mại của vũ cơ.

Hoàng hôn, đàn chim mệt mỏi bay về tổ sau một ngày kiếm ăn, ráng chiều đỏ như máu nhuộm hồng chân trời bao la.

Biện Đường có quốc tang nên tất cả mọi người đều mặc y phục đơn sắc tím, ngay cả đèn lồng treo trên đường cũng được bao lại bằng vải trắng. Khắp mọi ngõ phố đều bị bao trùm bởi không khí tiêu điều. Sắc trời dần thẫm lại, vầng trăng tròn trịa dần trồi lên ngang ngọn cây, tỏa ánh sáng vằng vặc.

Hôm nay là lễ Bạch Nguyệt, đã một tháng kể từ khi Lý Sách qua đời.

Gia Cát Nguyệt đã nhiều lần phái thuộc hạ đến đón nhưng Sở Kiều vẫn cố chấp ở lại, trong đầu vẫn còn canh cánh một ý niệm khiến nàng không cách nào rời đi. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hai thái dương luôn đầm đìa mồ hôi lạnh. Lý Sách không còn nên tất cả tiếng đàn sáo ca múa trong cung cũng bặt tăm. Cung Kim Ngô rộng lớn thoáng chốc trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, thậm chí đi trên hành lang cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Mỗi giây phút trôi qua đều như đang nhắc nhở nàng, có một số chuyện nàng vẫn chưa làm.

Nàng và Lý Sách từng đi qua con đường này.

Đêm đó nàng vừa hôn mê tỉnh lại, Lý Sách giống như đứa trẻ dắt tay nàng chạy lung tung trong hoàng cung, xuyên qua cửa cung Cửu Trọng, xuyên qua hoa viên Lâm Lang, xuyên qua ngọn giả sơn bằng đá trắng rồi ra khỏi cửa cung. Hai người cưỡi cùng một con ngựa, Lý Sách ngồi phía trước hớn hở chỉ đường, thỉnh thoảng còn quay lại cười nhạo bọn thị vệ đang nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa.

Chớp mắt trôi qua, cảnh còn người mất, mọi thứ như đã đổi khác, không còn sót lại chút gì.

Phố xá hôm nay không còn tấp nập như ngày đó, chỉ có mấy cửa tiệm còn mở cửa nhưng cũng rất vắng vẻ. Đang có quốc tang nên tất cả mọi lễ lạc đều bị hủy bỏ, người dân cũng ở nhà không ra ngoài. Không có khách đi đường nên chúng tiểu thương cũng không bày hàng. Con phố vốn chật chội chợt trở nên rộng rãi dị thường, thỉnh thoảng có lá khô bị gió thổi bay tán loạn, cuốn vào vạt áo nàng.

Sở Kiều đi một lúc lâu thì đến nơi có tiệm ăn nhỏ lần trước. Không ngờ bọn họ vẫn còn mở cửa, chỉ là không có khách nào. Chủ quán đang ngồi gật gà trên ghế nhìn thấy nàng đi vào thì nhất thời sửng sốt, nhảy dựng dậy, cẩn thận nhìn nàng mấy lần mới lăng xăng kéo ghế mời nàng ngồi xuống.

Cô chủ hàng vẫn vậy, thời gian dường như không hề lưu lại dấu vết trên mặt nàng, vẫn khí chất thanh tĩnh trong trẻo như xưa. Cô chủ đi đến trước mặt Sở Kiều, ánh mắt không có tiêu cự hướng về phía nàng, cười nói: “Cô nương đã rất lâu không đến rồi.”

 

Sở Kiều thoáng sững sờ, hỏi lại: “Cô còn nhớ ta?”

 

“Là tướng công nhận ra, cất công chạy đến nói ta biết.” Cô chủ hàng hồn nhiên cười, chỉ vào trượng phu đang đứng sau lưng nàng. Nam tử đỏ mặt cười ngượng ngùng, lộ ra hàm răng đều trắng noãn.

“Đại công tử đâu? Cũng mấy tháng không thấy ngài ấy đến rồi.” Cô chủ hàng đột nhiên hỏi, hai mắt cong cong tựa như trăng lưỡi liềm. Đầu phố chợt nổi gió khiến tấm màn chắn trước tiệm bị hất lên, nam tử kia vội vàng tiến lên một bước chắn gió cát cho vợ, động tác vô cùng tự nhiên.

Sở Kiều nhìn mà thoáng ngây người, lại chợt nghe cô chủ gọi: “Cô nương? Cô nương?”

 

Sở Kiều hồi tỉnh, nhẹ nhàng nở một nụ cười, đáp lời: “Hắn đã rời nhà đi xa rồi.”

 

“Ra vậy.” Cô chủ hàng gật đầu hỏi tiếp: “Thế bao giờ mới trở lại?”

 

Lá rụng chất thành đống, gió thu lại quét ngang sân, lòng Sở Kiều lạnh đi từng chút một, sắc mặt càng lúc càng trắng, cổ họng cũng nghèn nghẹn mấy phần. Nàng suy nghĩ một chút rồi mới nhẹ giọng nói: “Hắn đi lần này chắc sẽ không trở về nữa.”

 

Cô chủ hàng không nhìn thấy vẻ mặt của Sở Kiều, định hỏi tiếp thì lại bị trượng phu kéo kéo tay. Nàng nhất thời hiểu ra, liền xoay người rời đi, chốc lát sau bưng đến một bát mì nóng hổi, còn có một đĩa thịt bò, nửa đĩa sủi cảo tôm, từ xa đã ngửi được mùi giấm kích thích dịch vị.

Sở Kiều cầm đũa lên, lấy khăn lau qua rồi bắt đầu ăn từng đũa một.

Mì sợi nóng hổi, trên mặt có rắc dầu mè và hành xắt nhỏ, rất thơm. Sở Kiều ăn rất chậm, nàng đã lâu không ăn ngon miệng như vậy, dịch chua trong dạ dày theo phản ứng không ngừng tiết ra.

“Sủi cảo tôm sắp nguội rồi.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, Sở Kiều quay đầu lại thì thấy là từ một cô bé khoảng hơn mười tuổi, dung mạo nhìn rất quen. Nàng ngẩng lên nhìn thoáng qua cô chủ hàng bên kia, nhất thời nhớ ra cô bé này, thử gọi: “Thiến Nhi?”

 

Cô bé hơi cau mày, thành thật hỏi: “Tỷ tỷ biết ta?”

 

Sở Kiều mỉm cười, không nói gì. Cô bé kia ngoan ngoãn ngồi lên ghế, hỏi: “Tỷ tỷ trước kia từng tới nhà ta ăn cơm?”

 

“Ừ.” Sở Kiều gật đầu.

Cô bé kia lại hỏi: “Tỷ tỷ kể chuyện xưa cho ta nghe được không?”

 

Sở Kiều không khỏi phì cười, đưa tay vuốt tóc cô bé, nói: “Em vẫn thích nghe chuyện xưa như vậy nhỉ.”

 

“Vậy để ta kể cho tỷ tỷ nghe nhé?”

 

“Ta từng nghe chuyện xưa của em rồi.”

 

“Là chuyện xưa mới.” Cô bé mân mê đầu ngón tay, nói: “Ta mới vừa học được từ mấy tháng trước thôi.”

 

Sở Kiều đành bất đắc dĩ gật đầu, “Vậy em kể nghe thử xem nào.”

 

Cô bé lại móc từ trong áo ra hai tượng đất nhỏ, có điều lần này tượng được nặn hết sức tỉ mỉ, mặt mũi cũng thành hình, có sắc thái rõ ràng, nhìn rất sống động, coi ra cũng không hề kém tay nghề của nghệ nhân trong cung. Cô bé cầm một tượng đất lên, trịnh trọng nói: “Đây là đại hoàng đế.”

 

Lời mở đầu y vậy, chẳng qua đại hoàng đế đã thay hình đổi dạng, thân mặt bộ y phục nhỏ xíu bằng lụa vàng, kim quan buộc tóc, ngũ quan tuấn tú như người thật.

Cô bé cầm tượng đất mặc y phục vải bông trắng còn lại lên, nói: “Đây là tiểu cô nương.”

 

Cô bé đều giọng kể: “Có một lần, đại hoàng đế đi sứ nước khác gặp được tiểu cô nương này. Tiểu cô nương biết võ công, hung hăng đánh đại hoàng đế bầm người. Đại hoàng đế rất tức giận, vốn muốn chỉnh sửa nàng một trận cho hả giận, nhưng về sau xảy ra một chuyện khiến đại hoàng đế chuyển sang thích nàng.”

 

Mấy năm không gặp, tài kể chuyện của cô bé rõ ràng nâng cao khá nhiều, cô bé ngẩng lên cười hỏi Sở Kiều:“Tỷ tỷ có muốn biết là chuyện gì không?”

 

Sở Kiều siết đôi đũa cầm trong tay, đầu ngón tay lạnh như băng, thẫn thờ gật đầu.

Cô bé đắc ý nói tiếp: “Có một lần bọn họ gặp phải người xấu, tiểu cô nương lương thiện hết lần này đến lần khác cứu giúp đại hoàng đế. Đại hoàng đế nghĩ nghĩ, tiểu cô nương này thật nghĩa hiệp, muốn lấy nàng về nhà cùng nhau vui vẻ sống ghê.”

 

“Đáng tiếc, tiểu cô nương không thích đại hoàng đế mà thích một người khác. Sau đó nàng đi theo người kia.” Cô bé móc ra một tượng đất khác, vẫn là cái tượng đất cô bé dùng khi xưa, rách tơi rách tả, ngay cả miếng vải giắt ngang hông cũng mất tiêu, để tồng ngồng như vậy, tượng đất này cầm mộc côn, bộ dạng ngu ngốc khỏi phải nói.

“Nhưng người kia không những bá đạo, xấu, nghèo lại còn thích ức hiếp kẻ khác, nói thế nào cũng không phải người tốt. Về sau tiểu cô nương tỉnh ngộ, nhanh chóng rời khỏi người kia.”

Cô bé lại móc ra thêm một tượng đất nữa, vẫn là cái tượng giống Harry Potter cưỡi chổi lúc trước, “Tiểu cô nương chuyển sang thích người này, nhưng người này cũng không ổn, kiêu ngạo, hay tự cho mình là đúng, ỷ thế hiếp người, còn rất rất rất xấu. Nói nhỏ cho tỷ biết nhé, dựa vào quan hệ mật thiết giữa hắn với hoàng tử nước hắn, hình như hắn còn bị bệnh đồng tính nữa, nói sao cũng chỉ là một đồ điên.”

 

Cô bé thở dài một hơi, cảm thán: “Cuối cùng tiểu cô nương lớn lên thành đại cô nương, rốt cuộc nhận ra sai lầm của bản thân, cho nên dứt khoát bỏ rơi người này, trở lại tìm đại hoàng đế. Đại hoàng đế không những tuấn tú mà còn có tiền, phong độ, lương thiện lại yêu ai thì yêu hết mình. Đại cô nương hối hận, khóc lóc nói muốn gả cho đại hoàng đế, ngày ngày chầu chực trước cửa nhà đại hoàng đế, sống chết muốn làm vợ người ta. Cuối cùng đại hoàng đế vì thương hại nên mới đồng ý cưới nàng.”

 

Cô bé cất hai tượng đất khác vào túi, trên bàn chỉ còn lại hai tượng đất được chế tác hoàn mỹ, tít mắt cười nói: “Không lâu sau, hai người thành hôn, vui vẻ sống cùng nhau, sinh được rất nhiều con cái, con trai tuấn tú như đại hoàng đế, còn gái cũng xinh đẹp giống đại hoàng đế. Bọn họ rất hạnh phúc, mãi đến khi tóc bạc trắng, răng rụng sạch, thần tiên trên trời biết chuyện liền cho bọn họ thành tiên, để bọn họ đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau, vĩnh viễn không xa rời.”

 

Cảm xúc bi thương ùa lên đại não, vành mắt cay xè, Sở Kiều lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn tựa như không phải của mình, “Chuyện xưa này là ai kể em nghe thế?”

 

“Là đại công tử thường đến nhà ta ăn mì kể, thế nào, tỷ thấy hay không?”

 

Trời đột nhiên nổi gió, Sở Kiều lấy ống tay áo che mặt, nhẹ quay đầu đi. Cô bé quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ bị bụi vào mắt à?”

 

Sở Kiều không lên tiếng nên cô bé cho rằng nàng thật sự bị bụi vào mắt, vội vàng nói: “Tỷ chờ một chút, ta đi lấy dầu cải cho tỷ bôi đỡ xót.” Dứt lời liền lập tức nhảy xuống ghế chạy vào trong.

Lúc cô bé quay lại thì chỗ ngồi đã không còn ai, trên bàn có một túi vàng nặng trịch.

…………………………………………………………………………………………………………………

Đường phố vắng vẻ không một bóng người, không có biểu diễn tạp kỹ, không có người bán dạo, không có ca múa. Mặt hồ lặng yên như tờ, cũng không thấy bóng dáng thuyền hoa qua lại. Con đường trống trải chỉ có mình Sở Kiều đang thất thần bước đi.

Đi ngang qua một cửa hàng bán kẹo, Sở Kiều khựng lại một thoáng rồi đi vào mua rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những món Lý Sách từng mua cho nàng, có kẹo mạch nha, táo tàu, bánh hoa quế, hạt dẻ, đựng đầy một túi.

Nàng vừa đi vừa ăn, từ từ hồi tưởng lại câu chuyện cô bé kia vừa kể, liên tục rơi lệ, nước mắt chảy vào miệng bị nàng nuốt xuống toàn bộ cùng với mấy món đồ ngọt mà mùi vị vừa mặn vừa chát vẫn nổi bật.

Từng mảnh vụn ký ức như quanh quẩn trong đầu…

“Vậy nàng phải làm sao đền đáp cho thỏa đáng, ân cứu mạng không thể qua loa đáp trả là xong. Bằng không thì đừng đi nữa, ở lại Biện Đường lấy thân báo đáp đi.” Hắn từng đứng trước mặt nàng, cười cười nói ra những lời này.

Nàng bị Triệu Dương vây hãm, hắn khoác khôi giáp, phi ngựa ngày đêm chạy đến cứu nguy, cau mày ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng lặp đi lặp lại: “Không sao rồi, không có chuyện gì nữa rồi…”

Thời điểm nàng nản lòng thoái chí, hắn mang giỏ lựu chạy đến an ủi nàng: “Kiều Kiều, vì sao không tự tha cho bản thân một con đường?”

 

Thâm cung lạnh lẽo, hắn say rượu tìm đến, ôm chầm lấy nàng trong lúc ý loạn tình mê, nhưng cuối cùng lại khẽ cười trêu nàng: “Vóc người của Phù Nhi hấp dẫn hơn nàng nhiều.”

 

Đến giờ Sở Kiều vẫn không rõ, đáy lòng tựa như có cấm kỵ nào đó không thể chạm vào, nàng không biết mình thật sự chẳng hề cảm giác được, hay chỉ luôn lừa mình dối người mà thôi.

Vầng trăng trải ánh bạc xuống khắp mặt đường, hàng hải đường nở đỏ thẫm ven đường vẫn diễm lệ như xưa, gió thổi qua khiến cánh hoa rơi lả tả xuống trên mặt và y phục Sở Kiều.

Trong khoảng sân tràn ngập ánh nắng của Mật Hà cư, hai người sóng vai ngồi dưới gốc hải đường vừa được mang về cung, nàng nhăn mặt nhìn Lý Sách đang hăng hái xem xét hình các tú nữ vừa được chọn, thắc mắc:“Lý hồ ly, ngươi có từng thích ai không vậy?”

 

“Dĩ nhiên là có!” Lý Sách nhướng mày, hết sức thành thật nói: “Tối qua ta rất thích Vũ Nhi ở cung Nhiễm Ly, da dẻ nàng mịn như lụa vậy, nhất là đôi chân thon dài kia, có thể so với…”

 

“Nín giùm đi!” Sở Kiều lập tức ngắt lời hắn: “Không phải loại ‘thích’ đó, ý ta là giống, giống như…”

 

Lý Sách liếc nhìn nàng, thực khinh thường nói: “Định nói là giống như đồ khốn Gia Cát Tứ kia thích nàng à?”

 

Sở Kiều đỏ mặt, sẵng giọng nói: “Phải thì sao?”

 

“Thì thôi chứ sao!” Lý Sách khẽ hừ rồi cúi đầu tiếp tục nhìn hình tú nữ, một lúc sau, hắn lại đột nhiên ‘ừ’ một tiếng.

Sở Kiều sửng sốt, hỏi lại: “Ngươi ‘ừ’ cái gì?”

 

Lý Sách mất kiên nhẫn nói: “Chẳng phải nàng hỏi ta có từng thích ai giống như Gia Cát Tứ thích nàng sao? Ta mới trả lời rồi đấy.”

 

“Hả? Người từng thích người nào đó à, sao ta không biết?”

 

Lý Sách ngửa mặt lên trời cười ha hả, “Tâm tư bổn hoàng đế há có thể dễ dàng bị nàng nhìn thấu như vậy? Bằng không thì mặt mũi của bổn hoàng đế biết ném đi đâu bây giờ?”

 

Sở Kiều tò mò hỏi tiếp: “Vậy người ngươi thích là người thế nào thế?”

 

“Chẳng ra sao cả.” Lý Sách nói giọng cà rỡn, “Vóc dáng bình thường, tính tình cũng chẳng tốt, lại còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt không đáng kể. Nhưng quan trọng nhất là trong lòng nàng có người khác rồi, không để ý đến ta.”

 

“Hả?” Sở Kiều thoáng sững sờ, theo bản năng hỏi tiếp: “Vậy sao ngươi không nói với nàng?”

 

Lý Sách ung dung cười nói: “Ta thích ai thì muốn để trong lòng, nói ra làm gì? Huống chi…” Nói đến đây, ngữ khí của hắn chợt chậm lại. Gió từ hồ Thái Thanh thổi qua thái dương, hắn ngẩng lên nhìn ra mặt hồ xa xa, ánh mắt thoáng trở nên mông lung, “Huống chi có lẽ cả đời này của ta sẽ chẳng có cơ hội nói với nàng đâu.”

Sau khi nghe nói xong, Sở Kiều lẳng lặng nhìn hắn, tựa như xuyên qua ánh mắt mông lung kia nhìn ra rất xa. Khi đó, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Phù công chúa Mộ Dung Phù đã treo cổ trên cây ngô đồng, vì Lạc vương mà tự vẫn ngay trong ngày cưới với Lý Sách.

Lúc ấy, nàng không khỏi cảm thấy thương hại hắn, nghĩ thầm: Nếu không có sự kiện kia, có lẽ hắn đã không trở thành người tùy tiện như hiện giờ.

Còn bây giờ…

Khóe mắt lại có chất lỏng nóng hổi chảy xuống trên mặt, gió thổi lên người lạnh đến tận xương, hoa hải đường đỏ au rụng xuống khỏi cành, cánh hoa bị gió cuốn lên cao, bay lả tả như một trận mưa hồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương