Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ
-
Chương 35: Nàng không phải tốt bụng, chẳng qua chỉ cầu lợi mà thôi
Chẳng qua Tần Như Thương nghĩ, hết chín mươi chín chấm chín phần trăm là khả năng bọn họ lựa chọn tự bảo vệ tánh mạng.
Bên trong này ngoại trừ nàng, sợ là tại đây cũng không ai có năng lực ở dưới điều kiện tồi tệ này vẫn có thể hành động tự nhiên.
Nhưng cũng không chắc, trong lòng nàng xoay chuyển suy nghĩ một cái, lại nghĩ tới người có chứng bệnh cô độc kia. Có thể là trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là một người sứ giả lơ mơ bình thường, mặc dù dáng vẻ lúc nào cũng mở nửa mắt mệt mỏi muốn ngủ, thỉnh thoảng từ giữa mắt chợt hiện ra ánh sáng nhưng vẫn bị nàng bắt gặp.
Thật ra, Tần Như Thương cũng không phải là có lòng tốt xả thân đi cứu người.
Bởi vì trong tư tưởng nàng thân là lính đặc chủng, cho tới bây giờ cũng không từng có khái niệm này.
Bảo vệ tánh mạng, hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là điều nàng muốn tuân thủ nguyên tắc.
Về phần cứu người, trừ phi là có toan tính lợi ích, nếu không thì tuyệt đối nàng sẽ không làm.
Cho nên hiện tại Tần Như Thương lựa chọn ra tay cứu giúp, hoàn toàn bởi vì sợ trận biến cố này có quá nhiều người chết, khiến cho hành trình đến Tây Dạ lần này bị bỏ dỡ nửa chừng.
Mặc dù thời gian của nàng cũng không gấp, nhưng lại không rãnh rỗi đến có thể trì hoãn như thế.
“Ầm!”
Lại là một người từ bên cạnh đụng vào thân thể của nàng, Như Thương vươn tay ôm vào, lập tức liền biết đối phương chính là Liên Nhi.
Đứa nhỏ này nhỏ nhất cũng gầy nhất, nếu như không phải là bị nàng ngăn cản, gió lớn như vậy suýt nữa có thể trực tiếp thổi nàng tới phía chân trời.
Mặc dù ở thời điểm này không ai dám đi đông đi tây, nhưng người hai mắt bị mù như Liên Nhi so người khác vẫn khủng hoảng hơn rất nhiều.
Tần Như Thương không thể cố định nàng lại giống như những người khác, muốn tìm kiếm còn người nào khác hay không, nhưng khi cánh tay vươn ra vung mấy cái ở bốn phía, cũng không có phát hiện được người khác.
Vì vậy nàng dứt khoát ôm Liên Nhi vào trong ngực, xé áo ngoài của mình che phủ trên mặt nàng, dù sao cũng xem như là ngăn trở được một chút bão cát.
Đã có thể vào lúc này, lại nghe thấy Liên Nhi đến gần bên tai nàng, dùng sức lực thật lớn hét lên:
"Ta từ trong một lều vải bò ra ngoài, bên kia có một cái lều bị bão cát lấp lại, bên trong còn có vài người!"
Bên trong này ngoại trừ nàng, sợ là tại đây cũng không ai có năng lực ở dưới điều kiện tồi tệ này vẫn có thể hành động tự nhiên.
Nhưng cũng không chắc, trong lòng nàng xoay chuyển suy nghĩ một cái, lại nghĩ tới người có chứng bệnh cô độc kia. Có thể là trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là một người sứ giả lơ mơ bình thường, mặc dù dáng vẻ lúc nào cũng mở nửa mắt mệt mỏi muốn ngủ, thỉnh thoảng từ giữa mắt chợt hiện ra ánh sáng nhưng vẫn bị nàng bắt gặp.
Thật ra, Tần Như Thương cũng không phải là có lòng tốt xả thân đi cứu người.
Bởi vì trong tư tưởng nàng thân là lính đặc chủng, cho tới bây giờ cũng không từng có khái niệm này.
Bảo vệ tánh mạng, hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là điều nàng muốn tuân thủ nguyên tắc.
Về phần cứu người, trừ phi là có toan tính lợi ích, nếu không thì tuyệt đối nàng sẽ không làm.
Cho nên hiện tại Tần Như Thương lựa chọn ra tay cứu giúp, hoàn toàn bởi vì sợ trận biến cố này có quá nhiều người chết, khiến cho hành trình đến Tây Dạ lần này bị bỏ dỡ nửa chừng.
Mặc dù thời gian của nàng cũng không gấp, nhưng lại không rãnh rỗi đến có thể trì hoãn như thế.
“Ầm!”
Lại là một người từ bên cạnh đụng vào thân thể của nàng, Như Thương vươn tay ôm vào, lập tức liền biết đối phương chính là Liên Nhi.
Đứa nhỏ này nhỏ nhất cũng gầy nhất, nếu như không phải là bị nàng ngăn cản, gió lớn như vậy suýt nữa có thể trực tiếp thổi nàng tới phía chân trời.
Mặc dù ở thời điểm này không ai dám đi đông đi tây, nhưng người hai mắt bị mù như Liên Nhi so người khác vẫn khủng hoảng hơn rất nhiều.
Tần Như Thương không thể cố định nàng lại giống như những người khác, muốn tìm kiếm còn người nào khác hay không, nhưng khi cánh tay vươn ra vung mấy cái ở bốn phía, cũng không có phát hiện được người khác.
Vì vậy nàng dứt khoát ôm Liên Nhi vào trong ngực, xé áo ngoài của mình che phủ trên mặt nàng, dù sao cũng xem như là ngăn trở được một chút bão cát.
Đã có thể vào lúc này, lại nghe thấy Liên Nhi đến gần bên tai nàng, dùng sức lực thật lớn hét lên:
"Ta từ trong một lều vải bò ra ngoài, bên kia có một cái lều bị bão cát lấp lại, bên trong còn có vài người!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook