Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ
-
Chương 12: Nhã Thất Tần Lĩnh, mỹ nhân nữa thân trần
Tần Lĩnh --- Nhàn Nhã Sơn Trang.
Đầu mùa xuân, hoa đào gặp gỡ gió mát xuyên qua khe núi, nhiều bông hoa tung bay phất phơ. Âm thanh rơi xuống đất nghe vào trong tai người có lòng, mang theo điểm thanh thúy và vui thích.
Nhàn Nhã Sơn Trang ở khe núi Tần Lĩnh, lấy trúc chế tạo dựng lên, ở giữa có sáu phòng, hai bên đình trồng một gốc cây nhãn thơm mát.
Bên ngoài nửa dặm, khói độc tự thiên hình thành rào chắn, cả vườn hoa đào và đám trúc xanh biếc nương tựa nhau, bình minh lúc này ở trên phụ họa thêm, vẽ trên mặt đất một đường cầu vồng thật đẹp mắt.
Bên trong phòng trúc thanh nhã, một nữ tử lộng lẫy mười sáu tuổi, tóc dài xõa ra, trên người mặc bộ váy như ý thêu trăm bướm màu tím nhạt, lưng để trần tới eo, đang nằm nhu nhược cúi mặt trên giường trúc.
Ấm trà bên gối, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, còn có chiếc áo lót hoa văn lười nhát bị vung ném bừa bài.
Ở cạnh bên kia, có một nam tử ngồi nghiêng nữa người, trang nhã mà nghiêm chỉnh, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Mặc dù hai mắt nhìn thẳng nữ tử lưng trần trắng nõn, nhưng vẻ mặt lại ung dung bình tĩnh, không thấy nổi lên một tia gợn sóng.
Ngón tay thon dài xẹt qua sống lưng nữ tử, lớp vải bông trắng ở phía trên được nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong da thịt hiện ra dính đầy chất thuốc sền sệt.
Tiêu Phương từ trên bàn nhỏ bên cạnh lấy ra một cái khăn lụa, thấm nước nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho nàng, cho đến khi lộ ra khoảng không da thịt, lúc này mới hài lòng cười gật đầu.
Hắn mặc dù cười không tiếng động, thế nhưng nữ tử nằm ở trên giường tựa như cảm nhận được tâm tình hắn thật tốt.
Sau đó liền xoay đầu lại, nheo mắt dựa vào cửa sổ nhẹ giọng hỏi:
"Đều tốt?"
Tiêu Phương nhìn nàng gật đầu, sau đó đứng dậy, đắp kín chiếc áo lót bên ngoài lên cho nàng, liền từ trong phòng thong thả bước ra ngoài.
Nữ tử vui mừng đứng dậy, đi tới phía sau tấm bình phong đã sớm chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, khi cánh tay duỗi về phía sau chạm tới phần lưng, nàng lập tức có loại cảm giác vui sướng khó tả xuất hiện ở trong lòng.
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên Tần Như Thương cao hứng như vậy, năm đó nàng trong tình thế lâm nguy được Tiêu Phương cứu, vốn tưởng rằng phần lưng gần như bị mài nát, khó có thể trơn bóng như lúc ban đầu.
Lại không nghĩ rằng, bốn năm nay, trải qua bàn tay kỳ diệu và y thuật cao siêu của Tiêu Phương, thật đã hoàn toàn trở lại như trước.
Đầu mùa xuân, hoa đào gặp gỡ gió mát xuyên qua khe núi, nhiều bông hoa tung bay phất phơ. Âm thanh rơi xuống đất nghe vào trong tai người có lòng, mang theo điểm thanh thúy và vui thích.
Nhàn Nhã Sơn Trang ở khe núi Tần Lĩnh, lấy trúc chế tạo dựng lên, ở giữa có sáu phòng, hai bên đình trồng một gốc cây nhãn thơm mát.
Bên ngoài nửa dặm, khói độc tự thiên hình thành rào chắn, cả vườn hoa đào và đám trúc xanh biếc nương tựa nhau, bình minh lúc này ở trên phụ họa thêm, vẽ trên mặt đất một đường cầu vồng thật đẹp mắt.
Bên trong phòng trúc thanh nhã, một nữ tử lộng lẫy mười sáu tuổi, tóc dài xõa ra, trên người mặc bộ váy như ý thêu trăm bướm màu tím nhạt, lưng để trần tới eo, đang nằm nhu nhược cúi mặt trên giường trúc.
Ấm trà bên gối, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, còn có chiếc áo lót hoa văn lười nhát bị vung ném bừa bài.
Ở cạnh bên kia, có một nam tử ngồi nghiêng nữa người, trang nhã mà nghiêm chỉnh, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Mặc dù hai mắt nhìn thẳng nữ tử lưng trần trắng nõn, nhưng vẻ mặt lại ung dung bình tĩnh, không thấy nổi lên một tia gợn sóng.
Ngón tay thon dài xẹt qua sống lưng nữ tử, lớp vải bông trắng ở phía trên được nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong da thịt hiện ra dính đầy chất thuốc sền sệt.
Tiêu Phương từ trên bàn nhỏ bên cạnh lấy ra một cái khăn lụa, thấm nước nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho nàng, cho đến khi lộ ra khoảng không da thịt, lúc này mới hài lòng cười gật đầu.
Hắn mặc dù cười không tiếng động, thế nhưng nữ tử nằm ở trên giường tựa như cảm nhận được tâm tình hắn thật tốt.
Sau đó liền xoay đầu lại, nheo mắt dựa vào cửa sổ nhẹ giọng hỏi:
"Đều tốt?"
Tiêu Phương nhìn nàng gật đầu, sau đó đứng dậy, đắp kín chiếc áo lót bên ngoài lên cho nàng, liền từ trong phòng thong thả bước ra ngoài.
Nữ tử vui mừng đứng dậy, đi tới phía sau tấm bình phong đã sớm chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, khi cánh tay duỗi về phía sau chạm tới phần lưng, nàng lập tức có loại cảm giác vui sướng khó tả xuất hiện ở trong lòng.
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên Tần Như Thương cao hứng như vậy, năm đó nàng trong tình thế lâm nguy được Tiêu Phương cứu, vốn tưởng rằng phần lưng gần như bị mài nát, khó có thể trơn bóng như lúc ban đầu.
Lại không nghĩ rằng, bốn năm nay, trải qua bàn tay kỳ diệu và y thuật cao siêu của Tiêu Phương, thật đã hoàn toàn trở lại như trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook