Lần này Triệu Hằng liên tục hôn mê mấy ngày, Lộ Tử Nam cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn! Người cũng tiều tụy không ít.

Trong thời gian này, Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng nhiều lần phái người hỏi thăm tình hình Thái tử.

Do bệnh tình Thái tử nguy kịch nên tình hình trong nước trở nên khẩn trương, ai nấy cũng đều lo lắng Thái tử không gượng dậy nổi, lần này ngôi vị Thái tử sẽ rơi vào tay ai? Đại thần bắt đầu sôi nổi suy đoán, trong triều lại nổi lên một trận lục đục đấu đá lẫn nhau.

Về phần chuyện Lộ Tử Nam được Thái tử kháng chỉ cứu đi, bởi vì bệnh tình Thái tử nguy kịch nên tạm thời gác lại, chờ Thái tử tỉnh lại sẽ định đoạt. Vì cứu Lộ Tử Nam nên Thái tử mới hôn mê lần nữa, nhưng nếu Thái tử tỉnh lại phát hiện Lộ Tử Nam đã chết, Hoàng thượng sợ kích thích đến thương thế của Thái tử, làm tăng thêm bệnh tình của hắn.

"Nam phu nhân, Thái tử tỉnh chưa? Hoàng thượng lại phái người tới hỏi." Tiểu Trụ Tử nóng lòng hỏi.

Vẻ mặt Lộ Tử Nam lo âu lắc đầu: ""Chàng vẫn sốt cao chưa hạ, cả thái y cũng bó tay.'' Thấy hắn mỗi ngày một gầy yếu, ánh mắt sáng ngời không hề mở ra, lòng nàng đau như cắt. Tỉnh lại đi, Thái tử, chàng có nghe được Tử Nam đang gọi?

''Bây giờ làm sao đây, trong triều rối thành một đoàn, nếu như Thái tử không tỉnh lại, thì thiên hạ sẽ đại loạn.'' Tiểu Trụ Tử gấp đến mức đi qua đi lại trong phòng.
''Tất cả đều tại ta.'' Nàng rất tự trách.

''Đừng nói những lời này, Thái tử không hy vọng ngài nói như vậy.'' Lúc này Thái tử mà thấy bộ dạng nàng mệt mỏi quá độ, nhất định lại đau lòng muốn chết, Thái tử không chịu được nhất là nàng buồn lo cau mày.

''Thái tử đối với ta càng tốt, ta càng cảm thấy hổ thẹn, ta không xứng.'' Nàng lại muốn bật khóc.

''Đừng khóc, Thái tử sẽ đau lòng.'' Tiểu Trụ Tử nắm tóc không biết an ủi nàng thế nào.

''Chàng hôn mê bất tỉnh, sao có thể đau lòng Tử Nam?'' Gác đầu lên ngực Triệu Hằng nàng khóc nức nở.

''Sẽ, mặc dù ta hôn mê bất tỉnh, vẫn có thể cảm nhận được nước mắt của nàng khiến ta rung động.'' Triệu Hằng tỉnh. Mệt mỏi mở đôi mắt ra, cố hết sức lực đưa tay ôm nàng.

Nàng vui mừng, nhanh chóng ngẩng đầu lên: ''Chàng đã tỉnh!''

Hắn lấy ngón tay run run nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng: ''Tại sao lại khóc?''

Nàng cầm lấy tay hắn: ''Cuối cùng chàng cũng tỉnh.'' Nàng khóc càng nhiều hơn.
''Nam Nhi.....'' Hắn đau lòng nhưng lại không có sức lực để lau nước mắt cho nàng.

''Thái tử, Nam phu nhân là vui quá thôi, ngài không biết chứ mấy ngày nay Nam phu nhân vì ngài mà trà không nhớ cơm không nghĩ, cả ngày nước mắt lưng tròng, người gầy đi một vòng.'' Tiểu Trụ Tử nói.

Hắn thương tiếc muốn vuốt mặt nàng, bàn tay giơ lên một nửa lại buông xuống, nàng bắt lấy tay rủ xuống, đưa lên má nàng vuốt ve: ''Thiếp không sao, chỉ cần thấy chàng tỉnh lại, tất cả đều không sao.'' Nàng kích động không ngừng ôm tay hắn vuốt ve gò má nàng.

Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, mỉm cười, lại vô lực khép mắt: ''Chờ ta, chờ ta khỏe lại, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng.....'' Hắn lại chìm vào giấc ngủ.

''Thái tử!" Tiểu Trụ Tử cho rằng hắn lại ngất, giật mình kêu lên.

''Tiểu Trụ Tử, đừng quấy rầy chàng, vì chàng mất sức nên ngủ mất, chỉ cần tỉnh ngủ sẽ không sao.'' Nàng lau nước mắt nói, cuối cùng hắn cũng không sao rồi, nàng thật sự muốn cảm ơn ông trời.

''Như vậy cũng tốt.'' Tiểu Trụ Tử yên tâm thở ra.

Nàng đứng lên muốn rời đi.

''Nam phu nhân, Thái tử muốn ngài ở cùng ngài ấy, ngài muốn đi đâu?'' Tiểu Trụ Tử vội hỏi, hắn cảm thấy vẻ mặt nàng hơi lạ.

Nàng yếu ớt nhìn người trên giường một cái rồi nói: ''Ta giao chàng cho ngươi, thay ta chăm sóc chàng thật tốt..'' Nàng thấp giọng dặn dò.

''Cái này đương nhiên, chỉ là ngài không sao chứ?" Tiểu Trụ Tử không yên lòng quan sát sắc mặt nàng.

''Ta?'' Nàng có chút mờ mịt: ''Chỉ là mệt mỏi thôi.'' Nàng nhàn nhạt nói.

Tiểu Trụ Tử cứng họng: ''Nô tài thật hồ đồ, ngài không ngủ không nghỉ chăm sóc Thái tử nhiều ngày như vậy, mệt muốn chết rồi, hiện giờ Thái tử không sao, ngài nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng.'' Hắn bừng tỉnh hiểu ra mà nói.

Nàng mất tự nhiên nở nụ cười, cũng không muốn giải thích thêm điều gì. Cúi đầu che mặt rời đi.

Tiểu Trụ Tử khó hiểu lắc đầu.

''Tám phần là do Thái tử tỉnh lại mà vui mừng quá đỗi đây!'' Hắn tự cho là đúng nói.

*****

Hôm sau.

“Nam phu nhân, Thái tử đã tỉnh, ngài ấy muốn ngài nhanh đến Thành Ngưỡng Điện.” Tiểu Trụ Tử vui mừng đi tới Hồng Điện.

“Chàng có khỏe không?” Nội tâm nàng kích động, nhưng trên mặt lại ra vẻ lạnh nhạt.

“Ngài tự mình đi xem một chút sẽ biết ngay.” Tiểu Trụ Tử cười nói.

Nàng chần chừ cúi thấp đầu: “Ta…..không đi.”

“Không đi? Thái tử hôn mê thì ngài gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lo lắng, lúc này Thái tử tỉnh lại thì ngài trốn tránh không gặp, rốt cuộc chuyện này là sao?” Tiểu Trụ Tử kinh ngạc.

“Ta không gặp chàng là có nỗi khổ trong lòng.” Nàng đã thề khi sống không thể gặp hắn, thậm chí chờ hắn khỏi hẳn, nàng sẽ…..

Tiểu Trụ Tử thật sự không hiểu nàng đang suy nghĩ gì: “Nhưng Thái tử vừa tỉnh lại liền vội vàng kêu ngài đến Thành Ngưỡng Điện hầu hạ.”

“Tiểu Trụ Tử, đừng nói nữa… Ngươi có thể nói cho ta biết tình hình hiện giờ của Thái tử không.” Nàng chỉ quan tâm điều này, cái khác nàng không muốn nói nhiều, bởi vì lòng nàng sớm đã có quyết định.

Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tình trạng Thái tử đã tốt lên, thái y cũng đã tới, nói ngài ấy không sao, chỉ cần hết lòng chăm sóc vết thương tốt lên là được.”

“Như vậy ta yên tâm.” Nàng mừng rỡ nói.

“Ngài thật sự không gặp Thái tử?” Tiểu Trụ Tử hỏi lại lần nữa.

Nàng cắn môi lắc đầu: “Không, mời ngươi nói Thái tử dưỡng bệnh cho tốt, ta không quấy rầy chàng.”

“Quấy rầy? Sao ngài coi đó là quấy rầy, ngài là tiên đan cứu mạng Thái tử!”

“Có lẽ là độc dược trí mạng cũng không chừng?” Nàng thầm lặng nói nhỏ.

“Ai!” Tiểu Trụ Tử đại khái hiểu dụng ý của nàng rồi, chuyện này không thể làm gì khác hơn là chờ vết thương Thái tử tốt lên tự mình tới tìm hiểu: “Vậy Tiểu Trụ Tử trở về phục mệnh với Thái tử.” Hắn khổ sở lắc đầu, nếu Thái tử biết nàng không muốn gặp ngài, không biết bạo phát bao nhiêu tính khí!

*****

Ba ngày sau.

“Cô nãi nãi của ta, coi như nô tài van xin ngài, nếu ngài còn không xuất hiện, Thái tử sẽ giết người đó!” Tiểu Trụ Tử vọt tới Hồng Điện, vừa thấy Lộ Tử Nam lập tức quỳ xuống ngàn cầu vạn nhờ.

“Nói cho Thái tử, xin chàng đừng càn quấy.” Lộ Tử Nam quay đầu.

“Ngài tự mình nói cho Thái tử biết đi, lúc này ngài ấy đang phát hỏa, nói nô tài không mời được ngài tới Thành Ngưỡng điện, sẽ chém đầu nô tài!” Lòng Tiểu Trụ Tử sợ hãi rụt đầu.

“Sao chàng lại có thể giận lây sang ngươi?” Nàng có chút tức giận.

“Chuyện này cũng không còn cách nào, hai ngày nay ngài ấy giận dữ công tâm, ngài lại chậm chạp không xuất hiện, nếu không phải ngài ấy bị thương nặng không xuống giường được, lại thêm nô tài cố sức ngăn cản thì đã sớm chạy tới nơi này rồi.” Tiểu Trụ Tử nói tình hình cho nàng biết.

“Chàng thật là…..” Ai! Nàng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, có lẽ nàng nên sớm rời khỏi nơi này.

“Nam phu nhân, thứ cho nô tài nói một câu, vào lúc này Thái tử không sao, thế nào lại trở thành ngài nghĩ không thông rồi, rõ ràng hai người yêu nhau, cần gì làm khổ nhau như vậy.” Tiểu Trụ Tử nặng nề nói.

“Ngươi không hiểu.” Đôi mắt nàng lại ướt.

“Đúng là nô tài không hiểu, nô tài chỉ biết lúc này Thái tử tức giận tính khí nóng nảy là vì ngài, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, cũng không để cho thái y chẩn bệnh, Nam phu nhân, thấy Thái tử hành hạ long thể như vậy, ngài nhẫn tâm sao?” Tiểu Trụ Tử tận tình khuyên bảo.

Nàng giật mình: “Chàng không uống thuốc cũng không cho thái y chẩn bệnh?”

“Đúng vậy!” Mặt Tiểu Trụ Tử buồn thương.

“Sao chàng lại có thể làm như vậy?” Nàng biết hắn đang buộc nàng xuất hiện, hắn lại dùng loại phương pháp hành hạ mình như vậy để bức ép nàng.

“Mặc kệ có thể hay không, ngài ấy chính là làm như vậy, nô tài van ngài cứu Thái tử, cũng thuận đường cứu Tiểu Trụ Tử một mạng.” Nghĩ tới đây lại không mời được người, thật sự hắn phải đưa đầu tới gặp rồi.

Nàng lo lắng ngồi xuống, rồi lập tức phiền não đứng lên: “Ta…..”

Tiểu Trụ Tử thấy nàng dao động, vội vàng mở miệng nói: “Nô tài van ngài, chỉ cần đến Thành Ngưỡng Điện, nói mấy câu dễ nghe với Thái tử, để cho ngài ấy an tâm dưỡng bệnh là được, hiện tại Thái tử bị thương nặng sẽ không làm khó ngài.”

Nàng buông tiếng thở dài, nàng sợ gặp hắn, một lần thấy mặt là một lần sợ hãi, sợ hãi sẽ hại hắn lần nữa! Sự lo lắng này dây dưa nàng thật khổ, cũng rất mệt mỏi.

“Nam phu nhân!” Tiểu Trụ Tử thúc giục.

Nàng không biết làm sao: “Được rồi, ta và ngươi đi một chuyến đến Thành Ngưỡng Điện là được.” Coi như lần này tới nói lời từ biệt, để cho mình xa xỉ thấy hắn lần nữa.

*****

“Cút ngay, các ngươi cút hết cho ta!” Triệu Hằng nổi giận hét lớn với bọn cung nữ, thái giám bưng thuốc lên.

Mọi người bị dọa sợ, núp ở một góc tường không dám cử động, vô cùng kinh hoảng.

“Chàng làm gì vậy?” Lộ Tử Nam đi tới, đứng ở cửa nhìn chén thuốc rơi vỡ vụn trên đất.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, mặt mừng rỡ, là nàng, cuối cùng nàng cũng chịu tới, hắn nhìn chăm chú vào nàng, vẫy tay về phía nàng, muốn nàng đến bên cạnh hắn.

Nàng nghe lời khẽ dời bước, nhưng khi cách hắn một khoảng thì dừng lại: “Tại sao không chịu uống thuốc?” Nàng đau lòng hỏi.

Hắn thấy nàng giữ khoảng cách thì cảm thấy tức giận: “Tại sao không chịu gặp ta?”

“Chàng tổn hại sức khỏe như vậy sao?”

“Không cần đổi đề tài, trả lời ta, tại sao không chịu gặp ta?” Hắn rống giận. Đối với việc nàng tránh mặt không gặp khiến hắn cực kỳ đau lòng, cũng cực kỳ giận dữ.
Nàng lắc đầu, xoay người muốn rời đi. Nàng lầm rồi, nàng không nên gặp hắn.

“Khoan!” Thấy nàng xoay người muốn rời khỏi, hắn nhanh chóng muốn ngăn cản, từ trên giường rớt xuống.

Nàng cả kinh chạy trở lại đỡ hắn: “Miệng vết thương của chàng lại bị vỡ.” Nàng thấy máu lại rỉ ra, nhiễm đỏ vải trắng, kinh hãi tự trách.

“Đừng động đến nó, đừng đi!” Hắn nắm lấy tay nàng không thả.

“Các ngươi mau tới giúp một tay.” Nàng vội vã quay đầu ra lệnh cho cung nữ, thái giám đang sợ choáng váng, vội vàng đỡ hắn trở về trên giường.

“Mau truyền thái y!” Nàng gấp kêu.

“Không cần, ta không cần thái y, ai cũng không được kêu thái y.” Hắn nhịn đau hạ lệnh.

“Chàng làm gì vậy? Chẳng lẽ chàng không muốn sống nữa?” Nàng tức giận.

“Nàng còn quan tâm ta sao?” Hắn nhìn về nàng.

Nàng xoay mặt: “Đừng mang tánh mạng của mình ra đùa giỡn.”

“Ta giống như nói đùa với nàng sao? Nếu như nàng dám tránh mặt nữa, lần sau lúc gặp lại ta là một thi thể.”

Nàng run rẩy: “Thiếp van chàng, đừng tổn thương mình như vậy nữa, vì thiếp, điều này là vô nghĩa.” Nàng gần như sụp đổ.

“Ài! Nam Nhi, chỉ cần vì nàng, ta đều cam tâm, chỉ cần nàng đừng lạnh lùng với ta, tuyệt tình xoay người.” Hắn bất an ôm chặt nàng, chỉ sợ trong nháy mắt nàng sẽ biến mất.

“Vì chàng, vì người nhà của thiếp, thiếp không thể không tuyệt tình!” Nàng nghẹn ngào trong lòng hắn.”

Nói bậy, ta nói rồi, ta sẽ chứng minh nàng tuyệt đối không phải yêu nữ.” Hắn gầm thét.

“Thiếp khôn muốn tranh luận đề tài này với chàng, thiếp tới chỉ hy vọng chàng có thể yên tâm chữa thương, về phần những chuyện khác, chờ vết thương tốt lên lại nói.” Nàng cố gắng trấn an hắn chữa trị trước.

“Đồng ý ta, sẽ không làm ra những chuyện khiến ta nổi điên.” Hắn vội vàng nói. Hắn lo lắng nàng sẽ rời hắn mà đi, hoặc cam chịu, làm ra những chuyện càng khiến hắn thương tâm.

Nàng nhìn hắn thật sâu: “Sẽ không, chỉ là Tử Nam có một chuyện muốn cầu chàng.”

“Chuyện gì?” Tuy hắn vẫn không yên lòng, nhưng chỉ cần có lời hứa của nàng, hắn có thể an tâm một chút.

“Cứu Châu Nhi ra, nàng vì ta mà còn bị giam trong ngục, van chàng hạ lệnh thả nàng ra ngoài.”

Hắn gật đầu: “Châu Nhi trung thành bảo vệ chủ, sau khi thả nàng ra nhất định phải thưởng cho nàng thật tốt.”

“Tử Nam thay mặt Châu Nhi cám ơn Thái tử.” Nàng cúi người vái lạy.

Hắn vội vàng đỡ nàng: “Ta nói rồi, chỉ cần đối xử với ta giống như phu thê bình dân là được, nàng có từng thấy đôi phu thê bình dân nào, thê tử hành đại lễ với trượng phu như vậy hay không?”

Phu thê? Thật bi ai, cuộc đời này nàng vô duyên với lấy lễ phu thê tương đãi với bất kỳ người nào: “Thái tử, có thể kêu thái y tới không, đừng để Tử Nam lo lắng.” Nàng nhìn vải trắng thấm máu, tim đập nhanh.

“Ừ.” Lúc này hắn mới gật đầu đồng ý.

Một khi hắn gật đầu, Tiểu Trụ Tử ở một bên lập tức sai người đi gọi thái y.

“Tiểu Trụ Tử, ngươi sai người sắc thuốc lần nữa, Thái tử không uống thuốc, vết thương làm sao mà tốt được.” Nàng quay đầu phân phó.

“Nô tài đi làm ngay.” Tiểu Trụ Tử thấy nàng vừa xuất hiện, lập tức thu phục được Thái tử nóng nảy, vui mừng với yên tâm.

Thái y vừa đến, đám người bận rộn một lúc lâu, mới bôi thuốc mới vào vết thương cho Triệu Hằng, lại uống thuốc, nàng thấy nhiệm vụ hoàn thành rồi, cất bước muốn di.

Hắn kịp thời kéo tay nàng: “Nàng muốn đi đâu?” Hắn không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, điều này rất không có cảm giác an toàn.

“Chàng….. Thiếp mệt mỏi, muốn trở về Hồng Điện nghỉ ngơi.” Nàng nghĩ thầm, chỉ có thể nói như vậy mới có thể thoát khỏi hắn.

“Không, nếu muốn nghỉ ngơi thì ở Thành Ngưỡng Điện, nơi này rất lớn, ta không muốn nàng rời đi.” Hắn kiên trì.

“Nhưng…..”

“Ở lại bên cạnh ta, ta cần nàng chăm sóc.” Hắn dịch thân thể: “Nếu quả thật mệt mỏi, nằm ngủ bên cạnh ta, ta sẽ không để ai quấy rầy nàng.”

“Phải không, vết thương của chàng chưa lành. Làm như vậy ngược lại giống như chàng đang chăm sóc ta.” Nàng cự tuyệt.

“Vậy ta gọi người mang cái giường đặt ở bên này.” Hắn chỉ vào một cái giường lớn khác ở một bên: “Từ nay trở đi, nàng ở Thành Ngưỡng Điện với ta, cho đến khi vết thương của ta phục hồi như cũ mới thôi.”

“Cái này không được!” Nàng nóng lòng cách xa hắn, sao có thể ở chung điện với hắn, nói gì cũng không được.

Mặt hắn trầm xuống: “Tại sao không được? Chẳng lẽ nàng vẫn có chủ ý muốn tránh ta?”

“Thiếp…..” Nàng chột dạ.

Hắn nổi trận lôi đình: “Người đâu, mang tất cả đồ dùng quần áo của Nam phu nhân chuyển tới Thành Ngưỡng Điện.” Hắn không cho nàng phản kháng, trực tiếp ép buộc nàng đến, hắn muốn tự mình nhìn chằm chằm, không cho nàng bất kỳ cơ hội biến mất nào.

“Chàng không thể làm như vậy.” Nàng ngăn cản.

“Ta có thể, không ai có thể phản kháng mệnh lệnh của ta, bao gồm cả nàng!” Hắn cường ngạnh nói.

“Chàng --” Nàng luống cuống. Vì sao hắn vẫn không hiểu nổi khổ tâm của nàng, nàng không muốn hại hắn!

“Thái tử, Hoàng thượng và Hoàng hậu giá lâm.” Một tiểu thái giám cấp tốc vào điện bẩm báo.

“Vì sao Phụ hoàng và Mẫu hậu lại tới?” Hắn kinh hãi, sẽ không phải vì chuyện của Nam Nhi mà đến chứ?

“Hoàng thượng và Hoàng hậu tới thăm Thái tử.” Tiểu thái giám vội nói.

“Ừ, mau đỡ Bổn cung xuống giường nghênh giá.”

“Không cần, vết thương Hoàng nhi chưa lành, cũng không cần hành lễ.” Hoàng thượng được mọi người đỡ vào Thành Ngưỡng điện, đi tới trước giường hắn.

“Phụ hoàng.” Triệu Hằng vẫn muốn đứng lên hành lễ.

Hoàng hậu kịp thời đè hắn lại: “Phụ hoàng con đã nói không cần.” Hoàng hậu là mẹ ruột của hắn, thấy vẻ mặt bị bệnh của hắn thì vô cùng lo lắng: “Hoàng nhi, nghe nói con đã tỉnh lại nhiều ngày, sao không thấy thương thế của con tốt lên?”

“Mẫu hậu, nhi thần không có chuyện gì, mấy ngày nữa là có thể vào cung thỉnh an ngài và Phụ hoàng rồi.” Triệu Hằng miễn cưỡng cười nói.

“Thân thể quan trọng hơn, mọi việc đừng gấp.” Hoàng đế thấy hắn cũng thật sự lo lắng.

“Đúng vậy, long thể Thái tử an khang hay không đều liên quan đến quốc gia xã tác, không thể coi thường.” Vương quý phi cùng đến với Hoàng đế thờ ơ nói.

Triệu Hằng hừ lạnh: “Đa tạ nương nương quan tâm, chỉ là Bổn cung bị thương không chết, hẳn là khiến nương nương cực kỳ thất vọng đúng không?”

Mặt Vương quý phi trắng xanh: “Ai gia không hiểu ngươi đang nói gì?” Chẳng lẽ Thái tử đã biết thích khách do nàng và Vương Cổ Triều phái tới?

“Không hiểu? Ngươi nên hiểu mới đúng!” Sắc mặt Triệu Hằng chuyển thành nghiêm nghị.

Nàng kinh hãi: “Không phải Thái tử ám chỉ thích khách là do ai gia phái tới chứ?” Nàng chợt biến sắc.

“Ngươi cứ nói đi?” Hắn cười như không cười, vẫn chưa tới lúc vạch trần nàng, hắn muốn đợi thời cơ chín muồi, diệt sạch tất cả vây cánh của nàng.

Nàng sợ lui một bước: “Thật hoang đường, thích khách vốn muốn hành thích Hoàng thượng, ngươi vì cứu giá mới bị liên lụy, ai gia có to gan đến mấy cũng không dám làm như vậy, đây chính là hành thích vua! Hoàng thượng, nhất định ngài phải tin tưởng nô tì, ngài thương yêu thiếp như vậy… sao thiếp có thể làm ra chuyện như vậy.” Nàng nằm trong lòng Thái Tông, giả vờ nghẹn ngào.

“Nàng là ái phi của Trẫm, dĩ nhiên Trẫm tin tưởng nàng sẽ không làm như vậy.” Hoàng đế nhẹ giọng an ủi, sau đó nói với Triệu Hằng: “Hoàng nhi, con không có bằng chứng, tại sao có thể vu oan người như vậy?” Hắn cực kỳ không vui.

“Muốn bằng chứng sao --” Triệu Hằng nhìn Vương quý phi, thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, hắn cười lạnh: “Trước mắt không có.” Để cho nàng sống mấy ngày, chờ sau khi vết thương của hắn tốt lên, tất cả sẽ khác, hắn sẽ không buông tha nữa.

“Hoàng thượng, ngài nhìn đi, Thái tử hoàn toàn không có chứng cứ, hắn nói như vậy, rõ ràng muốn ở trước mặt ngài khích bác ta.” Nàng vẻ bộ dạng bị người ức hiếp.

Hoàng đế thấy đau lòng, vội vàng khẽ mắng Triệu Hằng: “Đứa bé này, ái phi không đắc tội con, con lại ầm ĩ với nàng không thôi.”

“Phụ hoàng, ngài sủng ái nàng, nhi thần không phản đối, nhưng đừng để nàng che mờ mắt ngài.” Lời nói Triệu Hằng chứa đầy hàm ý.

“Ngươi có ý gì? Ngươi nói ai gia xáo trộn vẫn đục Phụ hoàng ngươi, là họa thủy bôi nhọ tên thánh của Phụ hoàng ngươi?” Vương quý phi giận dữ, quay lại khóc lóc kể lể với Hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài là người anh minh cỡ nào, làm sao có thể chịu một phụ nhân như ta định đoạt, Thái tử đang vũ nhục ngài đó!”

“Đủ rồi, như ngươi mới gọi là khích bác, chớ ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng thì không có chừng mực nữa rồi.” Hoàng hậu không nhịn được nữa. Hoàng hậu luôn nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ những thứ thị phi này, nhưng Vương quý phi thật quá phận, khích bác gây sóng gió đến trình độ người khác không thể chịu được, bất đắc dĩ Hoàng thượng lại tin tưởng sủng ái nàng, hôm nay lại khiến cho cả triều mưa gió, một số gần như không thể cứu vãn.

Sắc mặt Vương quý phi khó coi, hừ, cậy vào chính mình là Hoàng hậu lại chỉ tay vào mình, nếu không phải sinh ra một nhi tử là Thái tử, vị trí Hoàng hậu này còn chưa tới phiên nàng ngồi, còn lâu Vương quý phi nàng mới chịu nhượng bộ: “Sao ta lại không có chừng mực rồi hả? Thái tử nói Hoàng thượng bị ta che mờ, ta lại nói chính hắn mới trầm mê nữ sắc, bị yêu nữ mê hoặc không có tiến bộ!” Có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho nàng, nàng sợ gì chứ! Dứt khoát nói nặng lời.

“Ngươi nói lại lần nữa!” Triệu Hằng tức giận, lạnh lùng không dứt.

“Ta…..” Thấy vẻ mặt của hắn, nàng lại không dám giương nanh múa vuốt, bởi vì nàng còn không dám thật sự đắc tội Thái tử, nhược điểm của nàng nằm trên tay Thái tử, nếu không vì ngại Hoàng thượng, chỉ sợ hắn không cố kỵ sớm xuống tay với nàng rồi.

“Hằng Nhi, thái độ của con là thế nào? Nàng là nương nương!” Hoàng đế giận dữ mắng mỏ.

“Hoàng thượng, Hoàng nhi không hề có lỗi, tại sao Vương quý phi có thể nói như vậy với Thái tử.” Hoàng hậu nhìn không được, nói chuyện vì con.

“Ái phi nói không sai, Hoàng nhi bị yêu nữ mê hoặc mà không biết, nếu không vì sao đang bị trọng thương mà còn lớn mật ra pháp trường cứu người trẫm muốn chém.” Hoàng đế không vui nói.

“Phụ hoàng, Nam Nhi không phải yêu nữ.” Triệu Hằng cất cao giọng.

“Con còn khăng khăng một mực, sự thật bày ra trước mắt, nếu không phải nàng, sao con lại có thể bị thương nặng?” Hoàng đế tức giận, hôm nay hắn tới là muốn giải quyết vấn đề này.

“Đúng vậy, đây rõ ràng là yêu nữ quấy phá, mà yêu nữ lại dám đặt tại bên người Thái tử!” Vương quý phi chỉ vào Lộ Tử Nam vẫn cúi đầu đứng trong góc tường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương