Triều Tống, trên điện Thái Hòa.

"Hoàng nhi, con cũng biết Phụ hoàng gọi con đến là có chuyện gì quan trọng?" Hoàng đế liếc nhìn Triệu Hằng đứng dưới điện.

Lông mày anh tuấn của Triệu Hằng hơi nhíu lại: "Phụ hoàng, nhi thần ngu dốt, xin Phụ hoàng chỉ bảo.''

Hoàng đế buồn bực, còn giả bộ: ''Con thật sự không biết hay vẫn tính gây khó dễ với Phụ hoàng?'' Hắn nén giận, ngón tay không ngừng gõ nhẹ long ỷ (ghế rồng).

Triệu Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt Phụ hoàng, lại nhìn động tác gõ long ỷ của ngài. Đây là điềm báo mỗi khi Phụ hoàng nổi giận. Triệu Hằng nhỏ giọng nói: ''Nhi thần không dám!'' Triệu Hằng khom người.

"Không dám? Ta thấy lá gan của con rất lớn, Phụ hoàng lệnh cho con trong vòng ba tháng lập Thái tử phi, kết quả thế nào? Một năm trôi qua, ngay cả cái bóng Thái tử phi cũng không có! Con muốn Phụ hoàng tức chết hay sao!" Hoàng đế tức giận vỗ mạnh long ỷ.

"Phụ hoàng bớt giận!'' Triệu Hằng chỉ có thể kiên trì nói vậy.

''Muốn Phụ hoàng bớt giận cũng được, chỉ cần nói cho Phụ hoàng con tính khi nào lập Thái tử phi.'' Tiểu tử này không ép hắn là không được, nếu như tiếp tục buông thả cho hắn, sớm muộn gì cũng nguy hiểm cho xã tắc, dao động lòng dân.

Tuổi tác hắn đã cao, mà Thái tử vẫn không lập Thái tử phi, lại không có con nối dõi, việc này quan hệ với việc truyền thừa ngai vàng, sao lòng hắn không nóng như lửa đốt được. Hiện giờ hắn phát thương răng lạc (tóc bạc răng rụng), tùy thời có thể buông tay mà đi, hắn phải vì Vương triều Triệu gia có thể kéo dài thiên thu (đời đời) mà gánh trách nhiệm!

''Cái này.....'' Vẻ mặt Triệu Hằng khó xử. Không phải hắn không muốn lập Thái tử phi, mà là không muốn làm việc qua loa, chọn người lập phi phải là nữ tử khiến hắn động tâm, nếu không chỉ có thể khiến cho hậu cung có thêm một oán phụ thôi, tội gì phải vậy? Hắn gặp nhiều oán phụ thâm cung, Mẫu hậu cũng vậy, mặc dù con trai vinh hiển thị mẹ được nhờ, hắn lên làm Thái tử, nhưng Mẫu hậu cũng không vì vậy mà hạnh phúc, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Phụ hoàng sủng ái trước sau không phải nàng, nàng chỉ có danh hiệu mà không quan hệ đến tình yêu, cuộc sống như vậy làm người ta khó có thể chịu được, Mẫu hậu chịu đựng được, nhưng nàng khổ, hắn thấy được cũng cảm thụ được, hắn không muốn gặp người giống vậy xuất hiện bên cạnh hắn.

''Tuyển phi khó khăn như vậy sao?'' Long nhan (mặt rồng) Hoàng đế giận dữ. Đôi khi hắn thật hoài nghi đứa con này của hắn có ham mê đoạn tụ (đồng tính) hay không? Nếu như thế, hắn phải suy xét lập Thái tử khác.

Ai! Trong tất cả các Hoàng nhi của hắn thì Hằng Nhi là đứa tài hoa nhất cũng cực kỳ có mưu lược trị quốc nhất, có thể nói nhân trung chi long (rồng giữa loài người), cho nên hắn mới không lập người mà sủng phi hết sức đề cử, mà kiên trì lập Hằng Nhi làm Thái tử, hắn kỳ vọng rất nhiều vào Hằng Nhi, hi vọng Hằng Nhi không làm hắn thất vọng.

Triệu Hằng cúi thấp đầu: ''Phụ hoàng, chọn lập Thái tử phi thận trọng biết bao, Nhi thần --"

''Nếu biết chuyện này phải thận trọng, nên biết, bên ngoài đã nghị luận ầm ĩ về con, nhưng nếu con vẫn không có con nối dõi, sẽ dao động đến địa vị Thái tử của con, con phải biết Phụ hoàng dụng tâm lương khổ!''

Làm sao hắn không biết lợi hại trong này: ''Nhi thần hiểu, nhưng tuyển phi thì cũng phải có người, Nhi thần --''

Hoàng đế lại cắt ngang lời hắn: ''Chọn người thì dễ, ngày mai lâm triều ta liền tuyên bố một tháng sau vì con tuyển phi, muốn tất cả các đại thần chọn nữ nhi quan lại, tạo điều kiện cho con tuyển chọn! Như vậy, mặc dù mắt con cao hơn đầu, Phụ hoàng không tin con chọn không ra một người.'' Hôm nay nói gì hắn cũng muốn ép Hằng Nhi thực hiện trách nhiệm này, không thể để hắn tiếp tục hồ đồ nữa.

''Phụ hoàng --''

''Không cần nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy, trở về chờ tin tức tuyển phi đi!'' Trẫm xem con còn dám tìm thêm lý do đùn đẩy!

Vẻ mặt Triệu Hằng đau khổ. Nào có bức hôn như vậy?

''Lui ra đi!'' Hoàng đế đắc ý nói. Lần này cho con trốn cũng không thoát.

Triệu Hằng bất đắc dĩ: ''Nhi thần cáo lui.'' Hắn buồn bực nhanh chóng rời khỏi điện Thái Hòa.

''Thái tử, nô tài thấy vẻ mặt người đau khổ, có phải Hoàng thượng lại bức hôn ngài hay không?'' Tiểu Trụ Tử chuyên môn hầu hạ Triệu Hằng vẫn canh giữ bên ngoài điện Thái Hòa, thấy Triệu Hằng ra ngoài lập tức nhìn mặt gửi lời đuổi theo. Đây là công phu ba năm làm thái giám hắn có được. Hơn nữa đối với tâm sự chủ tử hắn càng thêm đắn đo chuẩn xác, cho nên tuổi còn trẻ đã được chọn để làm nô tài bên cạnh Thái Tử, đây chính là vận may trời ban cho hắn, một ngày kia chủ tử trở thành Hoàng đế, hắn có thể uy phong, đến lúc đó chức Tổng quản trong cung ngoài hắn ra thì còn ai đảm nhiệm được.

Triệu Hằng kìm nén tức giận không nói một câu, về thẳng Đông cung, mới mở miệng nói: "Phụ hoàng ép ta một tháng sau tuyển phi."

Tiểu Trụ Tử đồng tình nhìn chủ tử: ''Theo nô tài thấy, ngài dứt khoát nhắm hai mắt tùy tiện chọn một người, đỡ phải suốt ngày hờn dỗi với Hoàng thượng.'' Đồng tình thì đồng tình, Tiểu Trụ Tử không hy vọng chuyện như vậy làm ảnh hưởng tới sự sủng ái của Hoàng thượng với chủ tử.

''Khốn kiếp! Tuyển Thái tử phi đâu phải là trò đùa!'' Triệu Hằng giận dữ.

Tiểu Trụ Tử thấy tình thế không đúng, nhất thời sơ xuất nói sai, lập tức quỳ xuống: ''Nô tài đáng chết, xin Thái tử thứ tội!'' Hắn chảy mồ hôi đầm đìa, Thái tử luôn luôn không giận mà uy, ít có thời điểm nổi giận thật sự, nhưng một khi nổi giận là long trời lở đất, khiến lòng người không ngừng run sợ.

Triệu Hằng vung tay lên: ''Về sau không được nhắc lại những lời này.''

''Dạ dạ dạ, nô tài không dám nữa.'' Tiểu Trụ Tử gật đầu như giã tỏi. Thấy sắc mặt Triệu Hằng hòa hoãn, hắn vội vàng dâng trà lấy lòng: ''Thái tử, xin bớt giận.''

''Hừ!'' Triệu Hằng nhận lấy. Tiểu Trụ Tử giỏi nhìn mặt gửi lời, nịnh nọt vuốt mông ngựa, nhưng mà trình độ trung thành thì chân thật đáng tin, nếu không mình cũng sẽ không để cho hắn theo bên người nhiều năm như vậy.

''Thái tử, thứ cho nô tài cả gan nói thêm một câu, lập phi cũng là chuyện sớm muộn, nhưng nếu Thái tử từ đầu đến cuối..... Nô tài nói là nếu như Thái tử không gặp được người ngưỡng mộ, chẳng lẽ cả đời không lập phi sao?'' Tốt nhất Thái tử lập phi nhanh lên, tránh cho một đám vương công quý tộc thiên kim tiểu thư bám lấy hắn không tha, muốn hắn tiến tiến cử các nàng cho Thái tử, người nào cũng muốn làm chủ Đông cung, tiến tới mẫu nghi thiên hạ.

Dĩ nhiên, mẫu nghi thiên hạ là một trong những nguyên nhân những giai nhân (người đẹp) này nhào tới chủ tử, nhưng chủ yếu nhất vẫn là khí độ và phong thái khác hẳn người thường, không phải Tiểu Trụ Tử hắn nói khoác, Thái tử là nam nhân tuấn tú bất phàm nhất mà hắn từng gặp, có thể phục vụ chủ tử như vậy, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui cộng thêm cực kỳ vinh hạnh.

Triệu Hằng vốn phiền muộn trong lòng, lúc ngày nghe Tiểu Trụ Tử nói xong càng thêm phiền, đứng dậy vào trong thay y phục.

Tiểu Trụ Tử thấy thế vội vàng theo vào: ''Thái tử, ngài lại muốn cải trang ra ngoài à?'' Thật tốt, có thể theo xuất cung sống phóng túng một phen rồi.

''Ừ, lúc này ngươi đừng đi theo.'' Triệu Hằng nói. Lúc này hắn xuất cung chỉ muốn yên lặng một chút, nếu mang theo nô tài kia, làm sao tai hắn có thể yên tĩnh được.

''Vậy sao được, không có nô tài, người nào bảo vệ an toàn của ngài.....''

''Ngươi bảo vệ ta?'' Triệu Hằng bật cười.

Nhất thời sắc mặt Tiểu Trụ Tử xanh tím. Đúng vậy, võ công Thái tử cực kỳ cao cường, mỗi lần ra cửa gặp phiền toái, hắn trốn còn mau hơn bất kỳ ai khác, nhìn một mình Thái tử xuất chiêu, nói đến thật xấu hổ, này cũng giống như chủ tử nâng kiệu cho nô tài rồi. ''Thái tử..... Tuy nói võ công Tiểu Trụ Tử không đủ, nhưng chân chạy việc rất lành nghề, không phải mỗi lần xuất cung, nô tài cũng chuẩn bị ổn thỏa phương diện ăn uống sao.'' Dù nói thế nào cũng muốn cứng rắn nặn ra điểm công dụng, nếu không Thái tử thật sự bỏ lại hắn ra ngoài một mình, nếu có sơ xuất gì, hắn sẽ mất đầu.

Nhưng nói đi thì nói lại, nếu quả thật có sơ xuất, hắn lại có thể thế nào?

Ít nhất người đang ở ngoài cung, chạy trốn thuận tiện hơn. Hắn bi quan nghĩ.

Triệu Hằng liếc hắn: ''Được rồi! Coi như ngươi nói có lý, chuẩn bị một chút, chúng ta xuất cung.''

*****

Phủ Lộ Đại Học Sĩ.

Hôm nay là lần thứ ba trong năm Lộ phủ giăng đèn kết hoa gả nữ nhi, nghiêm khắc mà nói, nếu tính một lần vào cuối năm ngoái, bây giờ coi như là lần thứ tư rồi.

Mặc dù khắp nơi trong phủ có thể thấy được chữ hỉ đỏ, lại không có một người tươi cười, không phải khẩn trương, mà là cuối đầu cầu trời phù hộ, khách mời cũng lần lượt giảm mạnh, so với cảnh tượng hôn lễ lần đầu tiên, lần thứ tư vắng vẻ hơn nhiều. Tính toán một chút, khách mời tới tham gia tiệc mừng chỉ có hai mươi người, lấy Lộ lão gia làm quan trên triều hơn mười năm lại giữ chức vị quan trọng, hôn lễ khiêm tốn và tân khách thưa thớt là có nguyên nhân.

Ngay cả Lộ lão gia cũng lo lắng đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ra cửa, trong mong tân lang (chú rễ) bình an nhanh chóng xuất hiện. Dáng vẻ này không giống như gả nữ nhi, trái lại muốn làm tang sự.

Lần này gả con gái, Lộ Cháng Tây ngay cả ý định chào hỏi khách khứa cũng không có.

''Lão gia, uống chút trà sâm, chớ khẩn trương, lần này nhất định sẽ thành.'' Tay Lộ phu nhân bưng trà sâm không nhịn được run rẩy, tràn ra miệng chén không ít.

Lộ Chánh Tây lắc đầu: ''Nàng còn nói ta đừng khẩn trương, ta thấy phu nhân còn khẩn trương hơn cả ta.''

Lộ phu nhân định để trà sâm xuống, sụt sùi khóc: ''Người ta lo lắng thôi!''

Hắn vội vàng bước tới nhìn xung quanh, chỉ sợ bị người nhìn thấy: ''Đừng khóc, để người thấy, lại cho rằng.....'' Ài!

Lộ phu nhân lập tức lau nước mắt trên mặt: ''Thật xin lỗi, thiếp nhất thời không khống chế được.'' Nàng thật vô dụng, nhưng chỉ là..... Ài!

''Lão gia, phu nhân, không xong không xong!'' Tiểu Tứ hốt hoảng chạy vào.

Lộ Chánh Tây ngã ngồi trên ghế dựa: ''Chẳng lẽ lại.....'' Giọng hắn run rẩy.

Mặt Lộ phu nhân cũng trắng bệch.

Tiểu Tứ đồng tình gật đầu: ''Tân lang mới lại đi.''

Tiểu Tứ vừa nói xong, Lộ phu nhân không nhịn được khóc lớn: ''Thiếp thật thương nữ nhi.....''

Lộ Chánh Tây thở dài: ''Đây là lần thứ tư Nam Nhi để tang chồng trước hôn lễ rồi, nói đi, lần này tân lang chết như thế nào.....'' Hắn bi phẫn mà kiên cường hỏi.

''Khởi bẩm lão gia, lần này trên đường đón dâu, tân lang té từ trên ngựa xuống, gãy cổ chết ngay tại chỗ.''

Ba lần trước hắn còn có thể khóc một hồi vì tiểu thư, nhưng sau ba lần khóc, lần này là lần thứ tư, Tiểu Tứ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Số tiểu thư thật khổ, nàng ra đời không lâu, phu nhân mời thầy tướng số coi mệnh cho nàng, mệnh bàn vừa mở nói tiểu thư mang mệnh khắc phu, cả đời không thể lấy chồng, nếu không tuân theo thiên mệnh, phu quân ắt gặp tai họa bất ngờ, nhưng lão gia, phu nhân cố tình không tin quỷ thần. Bọn họ chỉ có một nữ nhi, trăm phương ngàn kế muốn gả tiểu thư đi, kết quả đối tượng đầu tiên kết hôn là Tam công tử Mã Thượng Thư, hai nhà môn đăng hộ đối, tiến hành rất vui vẻ thuận lợi, kết quả tân lang chết thê chết thảm, mới bước một bước vào Lộ gia đón dâu thì vấp phải cánh cửa té nhào. Vốn cho là chỉ té xuống không có gì đáng ngại, nào biết hắn ngã xuống không dậy nổi, đi đời nhà ma, này nói ra ai tin?

Vị cô gia thứ hai, lão gia hao chút tâm tư mới nói động được Thất công tử Lý Thị Lang chịu đưa sính lễ cưới tiểu thư, nhưng bà mai mới đưa tặng phẩm, tối hôm sau tân lang đi chơi gái, chết trong ôn nhu ngay tại đêm đó. Từ đó các công tử chỉ cần nghe nói tiểu thư Lộ gia, ai cũng mất hồn mất vía, không ai dám lĩnh giáo nữa.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, lão gia bức bách ngược lại môn sinh của mình, cũng chính là tân khoa Thám hoa mới ra lò. Thám hoa xui xẻo này thì thảm, đang bái đường với tiểu thư, vừa đang muốn tuyên phu thê giao bái, đột nhiên toàn thân hắn co quắp. Hai mắt trợn trừng, không tới một khắc liền tuyên bố tử vong, hôn lễ lại tuyên bố thất bại lần thứ ba.

Lúc này lão gia không cầu công danh, chỉ muốn thuận lợi gả tiểu thư đi, mời tới một thầy tướng sĩ đặc biệt do Tuyền Châu giới thiệu, tìm một nam tử mang mệnh cứng, nam tử này không biết tiểu thư nên mới lừa cưới thành công, ai ngờ hắn lại..... Đáng thương nha! Tiểu Tứ lắc đầu than vãn.

''Gọi người đi nhặt xác, trấn an người nhà của hắn chưa?'' Lộ lão gia vô lực hỏi. Chuyện đã tới đây, sợ là đời này Nam Nhi không có mệnh xuất giá, ngay cả nam tử mệnh cứng cũng có thể khắc chết, đời này nàng không còn trông cậy vào lập gia đình, mà Lộ gia đến đời này coi như chặt đứt hương khói. Hắn cảm thấy tuyệt vọng

''Không cần lão gia phân phó, hạ nhân đã biết nên xử lý thế nào rồi.'' Thiếu chút nữa Tiểu Tứ nói ra các huynh đệ đối với loại tình huống giao phó này đã rất có kinh nghiệm.

''Lão gia, sau này Nam Nhi nhà chúng ta nên làm sao bây giờ?'' Lộ phu nhân rất lo lắng, bi thương không dứt.

''Còn có thể làm sao!'' Hắn dậm chân.

''Chẳng lẽ không quản hạnh phúc của Nam Nhi chúng ta sao?'' Lộ phu nhân đau lòng hỏi.

''Chúng ta tạo nghiệt còn chưa đủ? Trước sau bốn mạng người rồi đó!'' Lộ Chánh Tây đau lòng nói.

''Nhưng."

''Nương, đừng khóc nữa, tại sao con phải lập gia đình, giữ con ở bên cạnh chăm sóc hai người cả đời không tốt sao.'' Tân nương (cô dâu) Lộ Tử Nam hôm nay đẩy bình phong xuất hiện. Nàng chịu đủ rồi, nếu không phải vì cha mẹ, nàng sẽ không đi thử hôn lễ hoang đường này hết lần này tới lần khác, hiện giờ đã thành trò cười cho cả kinh thành, nàng không muốn để người ta cười nhạo nữa, lại càng không muốn giết hại người vô tội.

''Đứa ngốc, nữ nhân cuối cùng cũng phải có người dựa vào.'' Lộ phu nhân cảm thấy bi ai như cũ vì nữ nhi.

''Ai nói, nữ tử không có phu quân vẫn có thể an nhàn sung sướng.'' Lộ Tử Nam lạc quan nói. Nàng còn lâu mới muốn phục tùng phu quân, lại nói cũng không phải nàng không lấy, mà là vận mệnh nàng nhất định không thể gả, tội gì chống tối số mệnh.

''Con --'' Lộ Chánh Tây than thở. Nếu không thì có thể thế nào? Thật hy vọng chính mình có lạc quan như nữ nhi.

''Nam Nhi, nếu không chúng ta đưa con đến Dương Châu chỗ dượng làm Tổng đốc, xin hắn làm chủ hôn tuyển chọn phu quân cho con.'' Lộ phu nhân nổi lên hy vọng. Trước mắt, ở kinh thành nữ nhi có tiếng xấu rõ ràng không thể gả đi, chỉ có dời đến Dương Châu thử một chút, nói không chừng có thể gặp được người có thể hóa giải mạng khắc phu của Nam Nhi.

''Nương --'' Lộ Tử Nam quả thật muốn điên rồi. Chết nhiều người như vậy, nương còn chưa từ bỏ ý định.

''Nương con nói rất có lý.'' Lộ Chánh Tây vốn tuyệt vọng cũng nghiêm túc suy tính khả năng này.

Lộ Tử Nam sắp bất tỉnh: ''Phụ thân, ngài làm ơn đừng làm thế nữa, con không muốn hại người nữa, ngài để cho nữ nhi sống yên ổn qua một đời, đừng tổn đức nữa.'' Đối với những người bỏ mạng vì điều này, nàng cảm thấy áy náy hơn đau lòng, bọn họ có tội gì? Chỉ vì muốn thành thân với nàng mà gặp phải tai họa bất ngờ? Nàng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, mỗi lần nghĩ đến, nàng có lạc quan đi nữa cũng cảm thấy nặng nề.

''Con nói gì vậy, cha mẹ làm vậy còn không phải đều vì con, nếu quả thật có nghiệp chướng thì để cha mẹ tới gánh, sẽ không để cho con gặp báo ứng gì.'' Lộ Chánh Tây vô cùng tức giận nói.

Lộ Tử Nam nổi đóa: ''Phụ thân, coi như con cần xin cha được không, buông tha cho con đi, tâm ý con đã quyết, cuộc đời này không lập gia đình nữa!''

"Con là đứa không ra gì, uổng công chúng ta từ nhỏ xem con như trân bảo, con hồi báo chúng ta như vậy đó!'' Lộ Chánh Tây tức giận nói.

''Nam Nhi, nhanh xin lỗi phụ thân, xem con làm phụ thân tức giận kìa!'' Lộ phu nhân không đành lòng nữ nhi chịu phạt, vội vàng nói.

''Không, lần này con tuyệt đối không thỏa hiệp, thỏa hiệp tiếp sẽ có người vô tội mất mạng, phụ thân, sao người nhẫn tâm như vậy? Những người này cũng có người nhà, chúng ta nên suy nghĩ cho họ."

Sao hắn không biết, nhưng bị nữ nhi giáo huấn trước mặt, hắn thẹn quá thành giận: ''Câm miệng! Phụ thân làm tất cả là vì ai? Con lại giáo huấn phụ thân!''

Lộ Tử Nam buông tiếng thở dài: ''Con biết rõ phụ thân làm tất cả đều vì con, nhưng là, nếu thật muốn tốt cho con, nên dừng tất cả đáng sợ này lại, giờ phút này nữ nhi đã thành yêu nữ khắc phu trong mắt người khác rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa, ngài là ép nữ nhi tìm chết. Phụ thân, van cầu ngài cho nữ nhi một chút không gian nghỉ ngơi đi!'' Nàng khẩn cầu.

''Con cho rằng phụ thân nhẫn tâm sao? Chỉ vì con là hương khói duy nhất của Lộ gia, nếu con không có cách nào xuất giá, Lộ gia tuyệt hậu từ đây, ngày sau con bảo phụ thân đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào.'' Hắn lão lệ tung hoành mà nói ra.

''Phụ thân.....'' Lộ Tử Nam bất đắc dĩ.

''Nam Nhi, nghe lời nương, đi Dương Châu một chuyến, thử một lần nữa?'' Lộ phu nhân khóc khẩn cầu.

''Không!'' Lộ Tử Nam kiên quyết, nàng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, nguy hại đến người vô tội: ''Nương, đây không phải vấn đề thử hay không, mỗi một lần thử là một cái mạng đó!''

''Con -- Mặc kệ con có đồng ý hay không, ta và nương con cũng đã quyết định an bài mọi chuyện thỏa đáng, liền đưa con đến chỗ dượng ở Dương Châu.'' Lộ Chánh Tây không muốn khai thông với nàng nữa, dứt khoát quyết định làm vậy.

''Phụ thân, ngài không thể ép buộc nữ nhi, nữ nhi có chết cũng không muốn đi Dương Châu.'' Lộ Tử Nam không lùi bước.

''Cũng không phải do con!'' Tâm ý hắn đã quyết. Hắn muốn thử một lần nữa, cũng không tin vận mệnh Lộ gia nhất định đoạn mạch.

Lộ Tử Nam giận đến ném bỏ mũ phượng vẫn ôm trong tay chạy ra ngoài.

''Nam Nhi --'' Lộ phu nhân nóng lòng muốn đuổi theo.

Lộ Chánh Tây kéo tay nàng: ''Phu nhân, để cho nàng ra ngoài suy nghĩ một chút cũng tốt.'' Có lẽ nàng nghĩ thông suốt khổ tâm cha mẹ.

''Nhưng.....'' Lộ phu nhân vẫn không yên lòng.

''Nam Nhi cần hít thở không khí, đừng lo lắng, Châu Nhi đã đi theo, nàng sẽ đuổi kịp Nam Nhi.

Lộ phu nhân không khỏi đau buồn; ''Lão gia, đời trước chúng ta tạo nghiệt gì? Mới có thể khiến kiếp này của Nam Nhi như thế, hu.....'' Nàng khóc không thành tiếng.

Lộ Chánh Tây cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu. Tất cả đều là số mệnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương