Hoàng Nữ Trở Về
-
Chương 6: Tức giận, đánh người
Vương thị bấm móng tay thật sâu vào tay Quế ma ma, tiện nhân này lúc nào cũng muốn làm bà ta mất thể diện, cái gì mà không so đo chứ!
Quế ma ma đau đến mức nhếch miệng mà không dám lên tiếng.
Lão phu nhân nghe thấy xưng hô của Mạc Linh Nhi với Vương thị cũng chỉ nhíu mày, không nói gì cả.
Mạc Linh Nhi coi như đã hiểu, lão phu nhân vẫn chưa thật sự quan tâm cô, chỉ là dùng cô để chỉnh đốn Vương thị mà thôi.
Xem ra phủ thừa tướng này khá phức tạp.
“Vậy, loại nô tỳ gian xảo này không thể giữ lại được. Vương thị, chuyện này giao cho con xử lý, hy vọng đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào nữa. Còn nữa, chỗ Linh Nhi con hãy đích thân đưa vải vóc qua đi.” Lão phu nhân nói tiếp: “Linh Nhi, cháu có thiếu gì thì cứ nói, chớ để người ta chê cười phủ thừa tướng chúng ta. Không có chuyện gì thì mọi người về trước đi.”
“Tiểu thư, vừa rồi lúc phu nhân đi sắc mặt đúng là đen như đáy nồi, tiểu thư thật sự quá lợi hại.” Vừa về tới viện, Tố Nguyệt đã nói léo nhéo.
“Đương nhiên, bà ta hận ta như vậy, giờ lão phu nhân lại bắt bà ta đích thân đưa đồi qua đây, sao không bực cho được.” Mạc Linh Nhi thản nhiên nói.
“Đúng vậy, lão phu nhân đối với tiểu thư nhà chúng ta thật tốt.” Tố Nguyệt vui vẻ nói.
Mạc Linh Nhi nghe xong không hề nói gì.
Trong phủ này trừ Tố Nguyệt ra thì còn ai thật lòng với cô đâu chứ.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, Mạc Linh Nhi bất giác nhíu mày. Cô không phải kiểu người khoanh tay chờ chết, bây giờ cô vừa không có tiền vừa không có người, khó tránh khỏi phải chịu thiệt.
Nhưng, chuyện quan trọng trước mắt là phải giải độc trên người đã.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mạc Linh Nhi lóe lên sự âm u lạnh lẽo.
“Tố Nguyệt, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
“Chỉ còn mấy lượng bạc vụn. Tiểu thư muốn làm gì sao?” Nói xong Tố Nguyệt cũng tức giận, tháng nào phu nhân cũng lấy đủ loại lý do mà khấu trừ số tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu thư, thậm chí có lúc còn không đưa luôn!
Chỉ còn mấy lượng bạc vụn? Được lắm, xem ra cô vẫn còn mềm lòng quá.
Lát sau, Quế ma ma đã đưa đồ đến.
“Đại tiểu thư, nô tỳ phụng lệnh của phu nhân đưa đồ dùng đến.” Quế ma ma mặt đầy khinh thường, nói xong cũng không đợi Mạc Linh Nhi trả lời đã sai người vứt đồ xuống.
“Đợi đã.” Ngay lúc Quế ma ma chuẩn bị nghênh ngang bỏ đi thì Mạc Linh Nhi lên tiếng.
“Không biết Đại tiểu thư có gì phân phó?” Quế ma ma cười giả lả.
“Bốp!” Mạc Linh Nhi đột nhiên tát Quế ma ma một cái, sau đó còn thổi thổi tay của mình.
Cô ra tay rất mạnh, ai bảo bà già họ Quế này thường ngày bắt nạt cô không ít chứ.
Quế ma ma ngã lăn ra đất, bị đánh đến choáng váng.
Những người khác nhìn Mạc Linh Nhi với ánh mắt sợ hãi.
Không ngờ Đại tiểu thư thường ngày yếu đuối, đến lúc đánh người lại ác độc như vậy.
“Con tiện nhân này, ngươi dám đánh ta? Ta, ta liều mạng với ngươi.” Quế ma ma không tin nổi mà sờ mặt mình, đột nhiên nổi điên nhào vào Mạc Linh Nhi.
Bóng Mạc Linh Nhi lóe lên, cô lại lật tay cho Quế ma ma thêm một cái tát, rồi lạnh lùng nói: “Đánh tên cẩu nô nhà ngươi đấy.”
Quế ma ma lần nữa ngã lăn ra, vừa muốn dậy thì lại bị Mạc Linh Nhi giẫm chân lên, Quế ma ma chỉ cảm thấy đau thấu tâm can.
Thường ngày bà ta ỷ vào phu nhân mà làm mưa làm gió, hôm nay lại bị đánh đến mức quần áo xốc xếch tóc tai bù xù thế này, cái mặt già nua của bà ta biết để đâu!
Tố Nguyệt ở bên cạnh đã sớm ngây người, tiểu thư trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
“Ngươi vừa gọi ta là gì? Bản tiểu thư không nghe rõ.” Mạc Linh Nhi nhìn Quế ma ma bằng ánh mắt lạnh băng.
Quế ma ma bất giác rùng mình, vừa muốn mở miệng mắng lại bị Mạc Linh Nhi giẫm lên mặt.
“Á!” Lúc này bà ta không nhịn được nữa kêu lên.
“Ai cho ngươi lá gan to nhỉ, dám gọi ta như vậy? Ta là tiện nhân? Vậy lão gia nhà ngươi là gì? Bản tiểu thư rất tò mò, hay là ta đi hỏi cha ta chút nhé?” Mạc Linh Nhi nhẹ nhàng nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Dáng vẻ của cô trong mắt Quế ma ma bỗng trở nên khủng bố như ma quỷ.
“Ưm... ưm...” Quế ma ma ra sức lắc đầu, bà ta còn muốn nói nhưng đã bị Mạc Linh Nhi tát cho méo miệng, không sao nói được.
Mạc Linh Nhi thấy đã ổn bèn thu chân lại.
Quế ma ma lảo đảo đứng lên, nhưng không còn dám ra oai như trước nữa.
Những kẻ khác đã chứng kiến sự lợi hại của Mạc Linh Nhi, càng không dám chọc vào cô, ai nấy cung kính đứng im.
Trên mặt đau rát, Quế ma ma vô cùng muốn xé nát Mạc Linh Nhi, nhưng bà ta không dám.
Mạc Linh Nhi sao lại không rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, tiếc là cô chẳng quan tâm!
“Tố Nguyệt, em dẫn bọn họ mang đồ vào.”
“Vâng.” Nghe thấy giọng Mạc Linh Nhi, Tố Nguyệt mới tỉnh táo vỗ ngực.
Chỉ còn lại Mạc Linh Nhi và Quế ma ma ở đó, một người căng thẳng đứng nghiêm, một người lười biếng nằm.
Không ai nói gì, nhưng Quế ma ma có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo trong cơ thể.
Cuối cùng bà ta gắng gượng lên tiếng: “Đại tiểu thư, nếu không có chuyện gì nô tỳ xin cáo lui.”
“Xem ra ma ma còn chưa nhận rõ được thân phận của mình.” Mạc Linh Nhi thờ ơ nói, giọng điệu vô cùng ôn hòa.
Nhưng chỉ như vậy đã làm Quế ma ma nhũn cả chân rồi.
Vừa rồi Mạc Linh Nhi đã đánh bà ta mấy cái, bây giờ bà ta vẫn còn cảm giác được mặt mình đang sưng to.
“Đại tiểu thư, lão nô biết sai rồi. Là lão nô lắm mồm, Đại tiểu thư rộng lượng tha thứ cho lão nô một lần. Về sau lão nô không dám nữa.” Quế ma ma lập tức quỳ xuống cầu xin, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, quay về bà ta nhất định phải cáo trạng với phu nhân, để xem phu nhân xử lý thế nào.
“Tha cho ngươi à? Để ngươi quay về cáo trạng với phu nhân, thì ta phải làm sao?” Mạc Linh Nhi chậm rãi nói.
Hừ, giờ mới biết sợ à? Muộn rồi! Lão nô nhất định sẽ nói cho phu nhân!
“Đại tiểu thư yên tâm, lão nô không dám.”
“Ồ? Thật không?”
Quế ma ma đang muốn nói thì chỉ thấy tầm mắt lóe lên tia sáng, sau đó bên tai mát lạnh, vài sợi tóc đen rơi xuống.
“Á á, cứu mạng, cứu mạng!” Quế ma ma bị con dao găm rơi trên mặt đất làm cho mất hết hồn vía. Bà ta muốn chạy nhưng chân nhũn ra, chỉ đành ngồi nguyên tại chỗ.
Mạc Linh Nhi thong thả đứng dậy đi đến trước mặt Quế ma ma nhặt con dao găm lên.
Lúc này Quế ma ma đã sợ đến sắp xỉu, bà ta cho rằng Mạc Linh Nhi muốn giết mình, thế là đau khổ van xin: “Đại tiểu thư, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ! Nô tỳ thật sự không dám bất kính với người nữa. Nô tỳ biết lỗi rồi.” Nói xong dập đầu xuống.
“Ma ma làm gì vậy? Ta chỉ làm rơi một con dao thôi, ngươi căng thẳng cái gì? Ồ, không cẩn thật cắt vào tóc ma ma rồi, ma ma không để bụng chứ?” Nụ cười trên mặt Mạc Linh Nhi càng thêm tươi sáng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Quế ma ma lúc này đã thật sự hối hận, bà ta sao lại chọc đến Mạc Linh Nhi chứ, cô ta quả thực chính là ác quỷ!
Dưới thân có cảm giác lành lạnh.
Mạc Linh Nhi ngửi thấy một mùi khai, ghê tởm nói: “Cút! Ngươi biết phải nói với phu nhân như thế nào rồi đấy.”
Quế ma ma vừa nghe lập tức liều mạng dập đầu: “Tạ ơn Đại tiểu thư, tạ ơn Đại tiểu thư, nô tỳ biết nô tỳ biết.” Nói xong cũng không quan tâm bản thân thê thảm bao nhiêu, lảo đảo chạy ra ngoài.
Lúc đám người hầu đi ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi càng thêm bội phục Mạc Linh Nhi.
Phải biết rằng ở trong phủ Quế ma ma luôn oai phong hoành hành, có bao giờ thảm hại như vậy.
Mạc Linh Nhi tiếp tục nằm trên ghế, lần trước Tố Nguyệt vì cô mà xung đột với Quế ma ma, kết quả buổi tối lập tức bị đám nha hoàn đánh một trận tàn nhẫn. Tố Nguyệt cũng vì vậy mà mấy ngày không thể xuống giường, mà cô lúc đó đang bị Quế ma ma kéo lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tố Nguyệt bị đánh.
Đương nhiên không phải chỉ một hai lần.
Nhớ đến đây, Mạc Linh Nhi chỉ cảm thấy trừng phạt vừa rồi đã quá nhẹ rồi. Ai bảo Quế ma ma mù mắt dám chọc vào cô, động vào người của cô thì phải chịu gánh nổi cơn giận của cô.
Sau khi đuổi người đi, Tố Nguyệt ở bên cạnh lo lắng nói: “Tiểu thư vừa đánh Quế ma ma, lỡ như Quế ma ma đến chỗ phu nhân cáo trạng thì làm sao bây giờ? Bà ta dù sao cũng là phu nhân.”
Mạc Linh Nhi lười mở mắt, chỉ nói: “Không sao, ta đã dám đánh thì không sợ bà ta đến. Huống chi, Quế ma ma sẽ không nói.”
Bà ta thật sự sợ cô không vui sẽ giết chết bà ta.
Tố Nguyệt không hiểu: “Không thể nào, Quế ma ma sao lại dễ tính vậy được?”
Tố Nguyệt không đoán ra, Mạc Linh Nhi cũng không muốn nói.
Quế ma ma đau đến mức nhếch miệng mà không dám lên tiếng.
Lão phu nhân nghe thấy xưng hô của Mạc Linh Nhi với Vương thị cũng chỉ nhíu mày, không nói gì cả.
Mạc Linh Nhi coi như đã hiểu, lão phu nhân vẫn chưa thật sự quan tâm cô, chỉ là dùng cô để chỉnh đốn Vương thị mà thôi.
Xem ra phủ thừa tướng này khá phức tạp.
“Vậy, loại nô tỳ gian xảo này không thể giữ lại được. Vương thị, chuyện này giao cho con xử lý, hy vọng đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào nữa. Còn nữa, chỗ Linh Nhi con hãy đích thân đưa vải vóc qua đi.” Lão phu nhân nói tiếp: “Linh Nhi, cháu có thiếu gì thì cứ nói, chớ để người ta chê cười phủ thừa tướng chúng ta. Không có chuyện gì thì mọi người về trước đi.”
“Tiểu thư, vừa rồi lúc phu nhân đi sắc mặt đúng là đen như đáy nồi, tiểu thư thật sự quá lợi hại.” Vừa về tới viện, Tố Nguyệt đã nói léo nhéo.
“Đương nhiên, bà ta hận ta như vậy, giờ lão phu nhân lại bắt bà ta đích thân đưa đồi qua đây, sao không bực cho được.” Mạc Linh Nhi thản nhiên nói.
“Đúng vậy, lão phu nhân đối với tiểu thư nhà chúng ta thật tốt.” Tố Nguyệt vui vẻ nói.
Mạc Linh Nhi nghe xong không hề nói gì.
Trong phủ này trừ Tố Nguyệt ra thì còn ai thật lòng với cô đâu chứ.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, Mạc Linh Nhi bất giác nhíu mày. Cô không phải kiểu người khoanh tay chờ chết, bây giờ cô vừa không có tiền vừa không có người, khó tránh khỏi phải chịu thiệt.
Nhưng, chuyện quan trọng trước mắt là phải giải độc trên người đã.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mạc Linh Nhi lóe lên sự âm u lạnh lẽo.
“Tố Nguyệt, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
“Chỉ còn mấy lượng bạc vụn. Tiểu thư muốn làm gì sao?” Nói xong Tố Nguyệt cũng tức giận, tháng nào phu nhân cũng lấy đủ loại lý do mà khấu trừ số tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu thư, thậm chí có lúc còn không đưa luôn!
Chỉ còn mấy lượng bạc vụn? Được lắm, xem ra cô vẫn còn mềm lòng quá.
Lát sau, Quế ma ma đã đưa đồ đến.
“Đại tiểu thư, nô tỳ phụng lệnh của phu nhân đưa đồ dùng đến.” Quế ma ma mặt đầy khinh thường, nói xong cũng không đợi Mạc Linh Nhi trả lời đã sai người vứt đồ xuống.
“Đợi đã.” Ngay lúc Quế ma ma chuẩn bị nghênh ngang bỏ đi thì Mạc Linh Nhi lên tiếng.
“Không biết Đại tiểu thư có gì phân phó?” Quế ma ma cười giả lả.
“Bốp!” Mạc Linh Nhi đột nhiên tát Quế ma ma một cái, sau đó còn thổi thổi tay của mình.
Cô ra tay rất mạnh, ai bảo bà già họ Quế này thường ngày bắt nạt cô không ít chứ.
Quế ma ma ngã lăn ra đất, bị đánh đến choáng váng.
Những người khác nhìn Mạc Linh Nhi với ánh mắt sợ hãi.
Không ngờ Đại tiểu thư thường ngày yếu đuối, đến lúc đánh người lại ác độc như vậy.
“Con tiện nhân này, ngươi dám đánh ta? Ta, ta liều mạng với ngươi.” Quế ma ma không tin nổi mà sờ mặt mình, đột nhiên nổi điên nhào vào Mạc Linh Nhi.
Bóng Mạc Linh Nhi lóe lên, cô lại lật tay cho Quế ma ma thêm một cái tát, rồi lạnh lùng nói: “Đánh tên cẩu nô nhà ngươi đấy.”
Quế ma ma lần nữa ngã lăn ra, vừa muốn dậy thì lại bị Mạc Linh Nhi giẫm chân lên, Quế ma ma chỉ cảm thấy đau thấu tâm can.
Thường ngày bà ta ỷ vào phu nhân mà làm mưa làm gió, hôm nay lại bị đánh đến mức quần áo xốc xếch tóc tai bù xù thế này, cái mặt già nua của bà ta biết để đâu!
Tố Nguyệt ở bên cạnh đã sớm ngây người, tiểu thư trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
“Ngươi vừa gọi ta là gì? Bản tiểu thư không nghe rõ.” Mạc Linh Nhi nhìn Quế ma ma bằng ánh mắt lạnh băng.
Quế ma ma bất giác rùng mình, vừa muốn mở miệng mắng lại bị Mạc Linh Nhi giẫm lên mặt.
“Á!” Lúc này bà ta không nhịn được nữa kêu lên.
“Ai cho ngươi lá gan to nhỉ, dám gọi ta như vậy? Ta là tiện nhân? Vậy lão gia nhà ngươi là gì? Bản tiểu thư rất tò mò, hay là ta đi hỏi cha ta chút nhé?” Mạc Linh Nhi nhẹ nhàng nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Dáng vẻ của cô trong mắt Quế ma ma bỗng trở nên khủng bố như ma quỷ.
“Ưm... ưm...” Quế ma ma ra sức lắc đầu, bà ta còn muốn nói nhưng đã bị Mạc Linh Nhi tát cho méo miệng, không sao nói được.
Mạc Linh Nhi thấy đã ổn bèn thu chân lại.
Quế ma ma lảo đảo đứng lên, nhưng không còn dám ra oai như trước nữa.
Những kẻ khác đã chứng kiến sự lợi hại của Mạc Linh Nhi, càng không dám chọc vào cô, ai nấy cung kính đứng im.
Trên mặt đau rát, Quế ma ma vô cùng muốn xé nát Mạc Linh Nhi, nhưng bà ta không dám.
Mạc Linh Nhi sao lại không rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, tiếc là cô chẳng quan tâm!
“Tố Nguyệt, em dẫn bọn họ mang đồ vào.”
“Vâng.” Nghe thấy giọng Mạc Linh Nhi, Tố Nguyệt mới tỉnh táo vỗ ngực.
Chỉ còn lại Mạc Linh Nhi và Quế ma ma ở đó, một người căng thẳng đứng nghiêm, một người lười biếng nằm.
Không ai nói gì, nhưng Quế ma ma có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo trong cơ thể.
Cuối cùng bà ta gắng gượng lên tiếng: “Đại tiểu thư, nếu không có chuyện gì nô tỳ xin cáo lui.”
“Xem ra ma ma còn chưa nhận rõ được thân phận của mình.” Mạc Linh Nhi thờ ơ nói, giọng điệu vô cùng ôn hòa.
Nhưng chỉ như vậy đã làm Quế ma ma nhũn cả chân rồi.
Vừa rồi Mạc Linh Nhi đã đánh bà ta mấy cái, bây giờ bà ta vẫn còn cảm giác được mặt mình đang sưng to.
“Đại tiểu thư, lão nô biết sai rồi. Là lão nô lắm mồm, Đại tiểu thư rộng lượng tha thứ cho lão nô một lần. Về sau lão nô không dám nữa.” Quế ma ma lập tức quỳ xuống cầu xin, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, quay về bà ta nhất định phải cáo trạng với phu nhân, để xem phu nhân xử lý thế nào.
“Tha cho ngươi à? Để ngươi quay về cáo trạng với phu nhân, thì ta phải làm sao?” Mạc Linh Nhi chậm rãi nói.
Hừ, giờ mới biết sợ à? Muộn rồi! Lão nô nhất định sẽ nói cho phu nhân!
“Đại tiểu thư yên tâm, lão nô không dám.”
“Ồ? Thật không?”
Quế ma ma đang muốn nói thì chỉ thấy tầm mắt lóe lên tia sáng, sau đó bên tai mát lạnh, vài sợi tóc đen rơi xuống.
“Á á, cứu mạng, cứu mạng!” Quế ma ma bị con dao găm rơi trên mặt đất làm cho mất hết hồn vía. Bà ta muốn chạy nhưng chân nhũn ra, chỉ đành ngồi nguyên tại chỗ.
Mạc Linh Nhi thong thả đứng dậy đi đến trước mặt Quế ma ma nhặt con dao găm lên.
Lúc này Quế ma ma đã sợ đến sắp xỉu, bà ta cho rằng Mạc Linh Nhi muốn giết mình, thế là đau khổ van xin: “Đại tiểu thư, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ! Nô tỳ thật sự không dám bất kính với người nữa. Nô tỳ biết lỗi rồi.” Nói xong dập đầu xuống.
“Ma ma làm gì vậy? Ta chỉ làm rơi một con dao thôi, ngươi căng thẳng cái gì? Ồ, không cẩn thật cắt vào tóc ma ma rồi, ma ma không để bụng chứ?” Nụ cười trên mặt Mạc Linh Nhi càng thêm tươi sáng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Quế ma ma lúc này đã thật sự hối hận, bà ta sao lại chọc đến Mạc Linh Nhi chứ, cô ta quả thực chính là ác quỷ!
Dưới thân có cảm giác lành lạnh.
Mạc Linh Nhi ngửi thấy một mùi khai, ghê tởm nói: “Cút! Ngươi biết phải nói với phu nhân như thế nào rồi đấy.”
Quế ma ma vừa nghe lập tức liều mạng dập đầu: “Tạ ơn Đại tiểu thư, tạ ơn Đại tiểu thư, nô tỳ biết nô tỳ biết.” Nói xong cũng không quan tâm bản thân thê thảm bao nhiêu, lảo đảo chạy ra ngoài.
Lúc đám người hầu đi ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi càng thêm bội phục Mạc Linh Nhi.
Phải biết rằng ở trong phủ Quế ma ma luôn oai phong hoành hành, có bao giờ thảm hại như vậy.
Mạc Linh Nhi tiếp tục nằm trên ghế, lần trước Tố Nguyệt vì cô mà xung đột với Quế ma ma, kết quả buổi tối lập tức bị đám nha hoàn đánh một trận tàn nhẫn. Tố Nguyệt cũng vì vậy mà mấy ngày không thể xuống giường, mà cô lúc đó đang bị Quế ma ma kéo lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tố Nguyệt bị đánh.
Đương nhiên không phải chỉ một hai lần.
Nhớ đến đây, Mạc Linh Nhi chỉ cảm thấy trừng phạt vừa rồi đã quá nhẹ rồi. Ai bảo Quế ma ma mù mắt dám chọc vào cô, động vào người của cô thì phải chịu gánh nổi cơn giận của cô.
Sau khi đuổi người đi, Tố Nguyệt ở bên cạnh lo lắng nói: “Tiểu thư vừa đánh Quế ma ma, lỡ như Quế ma ma đến chỗ phu nhân cáo trạng thì làm sao bây giờ? Bà ta dù sao cũng là phu nhân.”
Mạc Linh Nhi lười mở mắt, chỉ nói: “Không sao, ta đã dám đánh thì không sợ bà ta đến. Huống chi, Quế ma ma sẽ không nói.”
Bà ta thật sự sợ cô không vui sẽ giết chết bà ta.
Tố Nguyệt không hiểu: “Không thể nào, Quế ma ma sao lại dễ tính vậy được?”
Tố Nguyệt không đoán ra, Mạc Linh Nhi cũng không muốn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook