Hoàng Nữ Trở Về
-
Chương 28: Hoang đường, bệnh tình nguy kịch
Giờ Mạc Linh Nhi mới nhìn rõ người phụ nữ, bà mặc áo thô vải gai, đầu tóc hơi rối, được búi lên bằng một cái que trúc. Gương mặt bà tái nhợt một cách kỳ lạ, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dù vậy nhưng vẫn không thể che dấu vẻ đẹp của bà, hơn nữa còn khiến bà ấy thêm nét mong manh yếu đuối như cành liễu.
Có điều nhìn Hồng Tụ liền biết mẹ cô ấy nhất định cũng là một mỹ nhân.
Mạc Linh Nhi dịu dàng hỏi: “Ta nên xưng hô với đại nương thế nào?”
Vì kích động nên người phụ nữ ho khan dữ dội, hàng lông mày thanh tú cau lại, Hồng Tụ đau lòng vỗ lưng cho bà.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới thở hổn hển nói: “Để tiểu thư phải chê cười rồi, dân phụ họ Phương, tên Vi Lam.”
“Vậy ta gọi đại nương là Lam thẩm nhé, gọi là đại nương nghe hơi già.” Mạc Linh Nhi vừa nói vừa quan sát gương mặt của Phương Vi Lam, cộng thêm vừa nãy trên đường đã nghe Hồng Tụ kể lại một vài triệu chứng, cô cơ bản đã hiểu rõ tình trạng bệnh của bà ấy.
Phương Vi Lam thấy Mạc Linh Nhi dễ gần như vậy lập tức yên tâm, gương mặt cũng hiện lên nét tươi cười: “Tiểu thư nói đùa rồi, dân phụ tự biết mình đã có tuổi. Giờ lại bệnh nặng, liên lụy đến mấy đứa nhỏ.” Phương Vi Lam nắm chặt bàn tay của Hồng Tụ, gương mặt bình thản nhưng trong mắt bà ấy lại tràn ngập vẻ đau lòng cùng lưu luyến.
“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Mẹ nhất định sẽ khỏe lại mà.” Hồng Tụ vội nói.
“Nếu như Lam thẩm tin ta vậy thì để ta khám cho thẩm nhé?”
Phương Vi Lam thấy vậy không khỏi kinh ngạc, “Tiểu thư biết khám bệnh?” Nói rồi lại nhìn sang Hồng Tụ, Hồng Tụ cũng gật đầu.
“Biết một chút.” Mạc Linh Nhi khiêm tốn nói.
Phương Vi Lam thấy thế liền ca ngợi: “Tiểu thư thật giỏi giang, vừa tốt bụng lại vừa xinh đẹp, sau này ai lấy được tiểu thư đúng có phúc ba đời.” Phương Vi Lam nhìn thấy vẻ tự tin của Mạc Linh Nhi, không đành lòng để cô thất vọng. Lúc trước mấy vị đại phu đều nói hết cách với bệnh của bà, cô gái trẻ măng trước mặt sợ là cũng không làm gì được.
Mạc Linh Nhi nhìn thấu suy nghĩ của Phương Vi Lam, nhưng cũng không để tâm.
“Mẹ, mẹ để tiểu thư xem bệnh cho mẹ đi.” Hồng Tụ ngồi bên cạnh nói.
Phương Vi Lam nhìn gương mặt đầy mong chờ của Hồng Tụ, sau đó lại quay sang vẻ nghiêm túc trên mặt Mạc Linh Nhi.
Thôi vậy, đừng phụ tấm lòng của hai đứa trẻ này. Nhưng trong lòng bà cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
“Vậy thì làm phiền tiểu thư rồi.”
Gương mặt của Hồng Tụ đầy hân hoan nhìn sang Mạc Linh Nhi.
Lúc này Mạc Linh Nhi đã đặt tay lên bắt mạch cho Phương Vi Lam, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Một lúc sau lại sờ trán của Phương Vi Lam, sau đó bảo bà há miệng thè lưỡi ra cho cô xem.
Phương Vi Lam thấy Mạc Linh Nhi khám bệnh cũng rất ra dáng, trong lòng bất giác sinh ra chút mong chờ.
Mà Hồng Tụ lại siết chặt hai tay, ngay cả thở cũng thật cẩn thận, chăm chú quan sát.
Một lúc sau, Mạc Linh Nhi thu tay lại hỏi: “Lan thẩm có ho ra một ít đờm trắng đúng không?”
Phương Vi Lam nghe thế lập tức gật đầu: “Đúng thế.
Ho khan, đờm trắng ít, thở hổn hển, sốt cao, mũi nghẹt chảy dịch, họng ngứa. Bựa lưỡi hơi trắng, mạch đập gấp.
“Lam thẩm bị nhiễm phong hàn.” Mạc Linh Nhi đã có thể khẳng định chắc chắn bệnh của Phương Vi Lam. Vốn dĩ thời gian khỏi bệnh khi bị phong hàn khá dài, cộng thêm tâm trạng của bệnh nhân thường xuyên buồn rầu nên bệnh tình mới trở nặng thêm.
Phương Vi Lam nghe Mạc Linh Nhi nói thế liền cụp mắt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
“Trước đó, dân phụ cũng mời vài vị đại phu về khám, bọn họ cũng nói như tiểu thư.”
“Vậy tại sao không thấy bệnh tình của Lam thẩm chuyển biến tốt mà ngược lại còn thêm nặng?”
“Ài, những đại phu đó đều nói bệnh của dân phụ đã đến mức nguy kịch, chẳng còn nhiều thời gian nữa.” Nói đến đó, đôi mắt của Phương Vi Lam liền đỏ hồng, chồng đã qua đời, bà cũng không còn gì lưu luyến nữa, nhưng bà không nỡ xa hai đứa bé.
“Hoang đường!”
Mạc Linh Nhi quát lên khiến hai mẹ con Phương Vi Lam giật bắn.
“Ý của tiểu thư là, bệnh của mẹ nô tỳ vẫn chữa được ư?” Trái tim của Hồng Tụ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này trong mắt Phương Vi Lam lại cháy lên tia hy vọng.
Mạc Linh Nhi đột nhiên đứng dậy. Trên gương mặt hiện hên vẻ tức giận, “Đám lang băm này, ai bảo không chữa được?” Đây là việc từ trước đến nay cô ghét nhất.
Trong nháy mắt Phương Vi Lam ngừng khóc, thậm chí còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, quay sang nhìn Hồng Tụ với vẻ không dám tin.
Hồng Tụ cũng khóc, thấy Phương Vi Lam quay sang nhìn mình lập tức kích động nói: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa, tiểu thư nói rằng bệnh của mẹ vẫn chữa được! Bệnh của mẹ vẫn chữa được!”
“Có thật không?” Phương Vi Lam ôm lấy Hồng Tụ, vẫn không dám tin hỏi lại.
Mấy ngày nay bà nghe quá nhiều đại phu nói rằng bệnh của mình đã vô phương cứu chữa, vốn tưởng rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi, bây giờ đột nhiên Mạc Linh Nhi lại nói với bà rằng bệnh của bà vẫn có thể chữa được.
Chuyện này sao có thể khiến bà không kích động cho được, cảm xúc của Phương Vi Lam hiện giờ đã không thể nói lên lời.
“Lam Thẩm, thật đấy, ta không lừa thẩm đâu.” Mạc Linh Nhi cười nói.
Phương Vi Lam há miệng ngây người mất một lúc.
Mạc Linh Nhi tưởng rằng Phương Vi Lam không tin, đang định nói thêm.
Nhưng cô nào biết Phương Vi Lam đột nhiên giãy dụa đòi xuống giường, dưới sự giúp đỡ của Hồng Tụ, sau khi bước xuống, bà ấy đột nhiên quỳ xuống.
Hồng Tụ thấy vậy cũng quỳ xuống theo.
“Đại ân đại đức của tiểu thư, dân phụ không có gì để báo đáp, nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của tiểu thư.” Nói rồi liền dập đầu với Mạc Linh Nhi.
Chuyện xảy đến đột ngột khiến Mạc Linh Nhi ngẩn ra, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, Mạc Linh Nhi vội vàng đỡ Phương Vi Lam dậy, “Lam thẩm đừng làm vậy, thế này chẳng phải là khiến ta giảm thọ sao?”
Phương Vi Lam nhìn Mạc Linh Nhi nói: “Nếu không có tiểu thư thì cuộc đời này của dân phụ đã vô vọng rồi, xin hãy nhận của dân phụ một lạy.”
Mạc Linh Nhi không dám nhận, cô lập tức ngồi xuống ngăn không cho Phương Vi Lam lạy.
Hồng Tụ thấy thế liền nói, “Đại ân đại đức của tiểu thư, Hồng Tụ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.” Nói rồi liền dập đầu thật mạnh.
Mạc Linh Nhi nhìn hai mẹ con mà nhất thời không biết nói gì. Dìu Phương Vi Lam về giường rồi, cô lại đỡ Hồng Tụ đứng lên.
“Được rồi, tấm lòng của em ta biết rồi. Ta nhận.”
“Tiểu thư…” Hồng Tụ nghẹn ngào, “Hồng Tụ có tài đức gì…” mà khiến tiểu thư tốt với mình như thế.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Em còn khách khí với ta làm gì. Như thế này đi, trước hết ta kê cho Lam thẩm một đơn thuốc, lát nữa em cầm đơn thuốc ra hiệu bốc thuốc. Sau đó sắc một canh giờ rồi để Lam thẩm uống. Ngoài ra…” Nhìn căn phòng u ám cửa nẻo đóng chặt, Mạc Linh Nhi bước đến mở tung cửa sổ ra, ngay lập tức căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều, không khí cũng trở nên trong lành, “Phải để phòng thoáng gió, như thế bệnh mới nhanh khỏi được. Đừng nghe mấy tên lang băm gì mà mở cửa sợ gió vào. Nghe thấy chưa?”
Hồng Tụ nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ Mạc Linh Nhi nói, sau đó gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ.”
“Ồ, đúng rồi. Hôm nay em không cần về phủ đâu. Cứ ở lại chăm sóc mẹ em đi.”
“Tiểu thư, nhưng mà…” Hồng Tụ không ngờ Mạc Linh Nhi lại bảo mình ở lại chăm sóc mẹ.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Cám ơn tiểu thư.” Hồng Tụ cúi đầu.
“Vậy thì Lam thẩm cứ yên tâm mà nghỉ ngơi né.” Mạc Linh Nhi quay lại nói với Phương Vi Lam.
Phương Vi Lam gật đầu với cô đầy cảm kích.
“Đúng rồi, trước đó có phải Lam thẩm đã từng uống loại thuốc đại bổ gì đó không?” Nhớ lại vừa rồi bắt mạch cho Phương Vi Lam, Mạc Linh Nhi hỏi.
“Đúng thế, mấy ngày trước dân phụ có uống nhân sâm. Tưởng rằng sẽ có hiệu quả, không ngờ bệnh còn nặng hơn.”
“Chẳng trách, nhân sâm có tác dụng bổ khí, lúc cảm mà bổ khí sẽ giúp tà khí xâm nhập vào sâu các cơ quan trong cơ thể, từ đó làm bệnh tình nặng hơn. Có điều không sao, sau này nhớ đừng uống thuốc bổ linh tinh là được.” Mạc Linh Nhi cẩn thận giảng giải cho bà ấy nghe.
Có điều tại sao cô cảm thấy kỳ lạ khi Phương Vi Lam nói rằng mấy ngày trước uống nhân sâm.
Đúng rồi, mấy ngày trước chẳng phải thằng nhóc Viên Nghị đến tiệm thuốc xin nhân sâm sao? Lúc đó còn nói là mẹ bị bệnh nặng. Chẳng lẽ Phương Vi Lam chính là mẹ cậu bé.
Đang nghĩ vậy, cô nghe thấy một giọng nói vang lên: “Tỷ là ai.”
Mạc Linh Nhi quay lại nhìn, hai mắt liền tỏa sáng. Vừa định lên tiếng đã thấy cậu bé bổ nhào vào lòng Hồng Tụ, vui vẻ hét lên: “Tỷ, tỷ về rồi.”
Có điều nhìn Hồng Tụ liền biết mẹ cô ấy nhất định cũng là một mỹ nhân.
Mạc Linh Nhi dịu dàng hỏi: “Ta nên xưng hô với đại nương thế nào?”
Vì kích động nên người phụ nữ ho khan dữ dội, hàng lông mày thanh tú cau lại, Hồng Tụ đau lòng vỗ lưng cho bà.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới thở hổn hển nói: “Để tiểu thư phải chê cười rồi, dân phụ họ Phương, tên Vi Lam.”
“Vậy ta gọi đại nương là Lam thẩm nhé, gọi là đại nương nghe hơi già.” Mạc Linh Nhi vừa nói vừa quan sát gương mặt của Phương Vi Lam, cộng thêm vừa nãy trên đường đã nghe Hồng Tụ kể lại một vài triệu chứng, cô cơ bản đã hiểu rõ tình trạng bệnh của bà ấy.
Phương Vi Lam thấy Mạc Linh Nhi dễ gần như vậy lập tức yên tâm, gương mặt cũng hiện lên nét tươi cười: “Tiểu thư nói đùa rồi, dân phụ tự biết mình đã có tuổi. Giờ lại bệnh nặng, liên lụy đến mấy đứa nhỏ.” Phương Vi Lam nắm chặt bàn tay của Hồng Tụ, gương mặt bình thản nhưng trong mắt bà ấy lại tràn ngập vẻ đau lòng cùng lưu luyến.
“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Mẹ nhất định sẽ khỏe lại mà.” Hồng Tụ vội nói.
“Nếu như Lam thẩm tin ta vậy thì để ta khám cho thẩm nhé?”
Phương Vi Lam thấy vậy không khỏi kinh ngạc, “Tiểu thư biết khám bệnh?” Nói rồi lại nhìn sang Hồng Tụ, Hồng Tụ cũng gật đầu.
“Biết một chút.” Mạc Linh Nhi khiêm tốn nói.
Phương Vi Lam thấy thế liền ca ngợi: “Tiểu thư thật giỏi giang, vừa tốt bụng lại vừa xinh đẹp, sau này ai lấy được tiểu thư đúng có phúc ba đời.” Phương Vi Lam nhìn thấy vẻ tự tin của Mạc Linh Nhi, không đành lòng để cô thất vọng. Lúc trước mấy vị đại phu đều nói hết cách với bệnh của bà, cô gái trẻ măng trước mặt sợ là cũng không làm gì được.
Mạc Linh Nhi nhìn thấu suy nghĩ của Phương Vi Lam, nhưng cũng không để tâm.
“Mẹ, mẹ để tiểu thư xem bệnh cho mẹ đi.” Hồng Tụ ngồi bên cạnh nói.
Phương Vi Lam nhìn gương mặt đầy mong chờ của Hồng Tụ, sau đó lại quay sang vẻ nghiêm túc trên mặt Mạc Linh Nhi.
Thôi vậy, đừng phụ tấm lòng của hai đứa trẻ này. Nhưng trong lòng bà cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
“Vậy thì làm phiền tiểu thư rồi.”
Gương mặt của Hồng Tụ đầy hân hoan nhìn sang Mạc Linh Nhi.
Lúc này Mạc Linh Nhi đã đặt tay lên bắt mạch cho Phương Vi Lam, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Một lúc sau lại sờ trán của Phương Vi Lam, sau đó bảo bà há miệng thè lưỡi ra cho cô xem.
Phương Vi Lam thấy Mạc Linh Nhi khám bệnh cũng rất ra dáng, trong lòng bất giác sinh ra chút mong chờ.
Mà Hồng Tụ lại siết chặt hai tay, ngay cả thở cũng thật cẩn thận, chăm chú quan sát.
Một lúc sau, Mạc Linh Nhi thu tay lại hỏi: “Lan thẩm có ho ra một ít đờm trắng đúng không?”
Phương Vi Lam nghe thế lập tức gật đầu: “Đúng thế.
Ho khan, đờm trắng ít, thở hổn hển, sốt cao, mũi nghẹt chảy dịch, họng ngứa. Bựa lưỡi hơi trắng, mạch đập gấp.
“Lam thẩm bị nhiễm phong hàn.” Mạc Linh Nhi đã có thể khẳng định chắc chắn bệnh của Phương Vi Lam. Vốn dĩ thời gian khỏi bệnh khi bị phong hàn khá dài, cộng thêm tâm trạng của bệnh nhân thường xuyên buồn rầu nên bệnh tình mới trở nặng thêm.
Phương Vi Lam nghe Mạc Linh Nhi nói thế liền cụp mắt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
“Trước đó, dân phụ cũng mời vài vị đại phu về khám, bọn họ cũng nói như tiểu thư.”
“Vậy tại sao không thấy bệnh tình của Lam thẩm chuyển biến tốt mà ngược lại còn thêm nặng?”
“Ài, những đại phu đó đều nói bệnh của dân phụ đã đến mức nguy kịch, chẳng còn nhiều thời gian nữa.” Nói đến đó, đôi mắt của Phương Vi Lam liền đỏ hồng, chồng đã qua đời, bà cũng không còn gì lưu luyến nữa, nhưng bà không nỡ xa hai đứa bé.
“Hoang đường!”
Mạc Linh Nhi quát lên khiến hai mẹ con Phương Vi Lam giật bắn.
“Ý của tiểu thư là, bệnh của mẹ nô tỳ vẫn chữa được ư?” Trái tim của Hồng Tụ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này trong mắt Phương Vi Lam lại cháy lên tia hy vọng.
Mạc Linh Nhi đột nhiên đứng dậy. Trên gương mặt hiện hên vẻ tức giận, “Đám lang băm này, ai bảo không chữa được?” Đây là việc từ trước đến nay cô ghét nhất.
Trong nháy mắt Phương Vi Lam ngừng khóc, thậm chí còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, quay sang nhìn Hồng Tụ với vẻ không dám tin.
Hồng Tụ cũng khóc, thấy Phương Vi Lam quay sang nhìn mình lập tức kích động nói: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa, tiểu thư nói rằng bệnh của mẹ vẫn chữa được! Bệnh của mẹ vẫn chữa được!”
“Có thật không?” Phương Vi Lam ôm lấy Hồng Tụ, vẫn không dám tin hỏi lại.
Mấy ngày nay bà nghe quá nhiều đại phu nói rằng bệnh của mình đã vô phương cứu chữa, vốn tưởng rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi, bây giờ đột nhiên Mạc Linh Nhi lại nói với bà rằng bệnh của bà vẫn có thể chữa được.
Chuyện này sao có thể khiến bà không kích động cho được, cảm xúc của Phương Vi Lam hiện giờ đã không thể nói lên lời.
“Lam Thẩm, thật đấy, ta không lừa thẩm đâu.” Mạc Linh Nhi cười nói.
Phương Vi Lam há miệng ngây người mất một lúc.
Mạc Linh Nhi tưởng rằng Phương Vi Lam không tin, đang định nói thêm.
Nhưng cô nào biết Phương Vi Lam đột nhiên giãy dụa đòi xuống giường, dưới sự giúp đỡ của Hồng Tụ, sau khi bước xuống, bà ấy đột nhiên quỳ xuống.
Hồng Tụ thấy vậy cũng quỳ xuống theo.
“Đại ân đại đức của tiểu thư, dân phụ không có gì để báo đáp, nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của tiểu thư.” Nói rồi liền dập đầu với Mạc Linh Nhi.
Chuyện xảy đến đột ngột khiến Mạc Linh Nhi ngẩn ra, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, Mạc Linh Nhi vội vàng đỡ Phương Vi Lam dậy, “Lam thẩm đừng làm vậy, thế này chẳng phải là khiến ta giảm thọ sao?”
Phương Vi Lam nhìn Mạc Linh Nhi nói: “Nếu không có tiểu thư thì cuộc đời này của dân phụ đã vô vọng rồi, xin hãy nhận của dân phụ một lạy.”
Mạc Linh Nhi không dám nhận, cô lập tức ngồi xuống ngăn không cho Phương Vi Lam lạy.
Hồng Tụ thấy thế liền nói, “Đại ân đại đức của tiểu thư, Hồng Tụ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.” Nói rồi liền dập đầu thật mạnh.
Mạc Linh Nhi nhìn hai mẹ con mà nhất thời không biết nói gì. Dìu Phương Vi Lam về giường rồi, cô lại đỡ Hồng Tụ đứng lên.
“Được rồi, tấm lòng của em ta biết rồi. Ta nhận.”
“Tiểu thư…” Hồng Tụ nghẹn ngào, “Hồng Tụ có tài đức gì…” mà khiến tiểu thư tốt với mình như thế.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Em còn khách khí với ta làm gì. Như thế này đi, trước hết ta kê cho Lam thẩm một đơn thuốc, lát nữa em cầm đơn thuốc ra hiệu bốc thuốc. Sau đó sắc một canh giờ rồi để Lam thẩm uống. Ngoài ra…” Nhìn căn phòng u ám cửa nẻo đóng chặt, Mạc Linh Nhi bước đến mở tung cửa sổ ra, ngay lập tức căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều, không khí cũng trở nên trong lành, “Phải để phòng thoáng gió, như thế bệnh mới nhanh khỏi được. Đừng nghe mấy tên lang băm gì mà mở cửa sợ gió vào. Nghe thấy chưa?”
Hồng Tụ nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ Mạc Linh Nhi nói, sau đó gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ.”
“Ồ, đúng rồi. Hôm nay em không cần về phủ đâu. Cứ ở lại chăm sóc mẹ em đi.”
“Tiểu thư, nhưng mà…” Hồng Tụ không ngờ Mạc Linh Nhi lại bảo mình ở lại chăm sóc mẹ.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Cám ơn tiểu thư.” Hồng Tụ cúi đầu.
“Vậy thì Lam thẩm cứ yên tâm mà nghỉ ngơi né.” Mạc Linh Nhi quay lại nói với Phương Vi Lam.
Phương Vi Lam gật đầu với cô đầy cảm kích.
“Đúng rồi, trước đó có phải Lam thẩm đã từng uống loại thuốc đại bổ gì đó không?” Nhớ lại vừa rồi bắt mạch cho Phương Vi Lam, Mạc Linh Nhi hỏi.
“Đúng thế, mấy ngày trước dân phụ có uống nhân sâm. Tưởng rằng sẽ có hiệu quả, không ngờ bệnh còn nặng hơn.”
“Chẳng trách, nhân sâm có tác dụng bổ khí, lúc cảm mà bổ khí sẽ giúp tà khí xâm nhập vào sâu các cơ quan trong cơ thể, từ đó làm bệnh tình nặng hơn. Có điều không sao, sau này nhớ đừng uống thuốc bổ linh tinh là được.” Mạc Linh Nhi cẩn thận giảng giải cho bà ấy nghe.
Có điều tại sao cô cảm thấy kỳ lạ khi Phương Vi Lam nói rằng mấy ngày trước uống nhân sâm.
Đúng rồi, mấy ngày trước chẳng phải thằng nhóc Viên Nghị đến tiệm thuốc xin nhân sâm sao? Lúc đó còn nói là mẹ bị bệnh nặng. Chẳng lẽ Phương Vi Lam chính là mẹ cậu bé.
Đang nghĩ vậy, cô nghe thấy một giọng nói vang lên: “Tỷ là ai.”
Mạc Linh Nhi quay lại nhìn, hai mắt liền tỏa sáng. Vừa định lên tiếng đã thấy cậu bé bổ nhào vào lòng Hồng Tụ, vui vẻ hét lên: “Tỷ, tỷ về rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook