Hoàng Ngư Huệ
Chương 7


Tề Tiểu Khả trong lòng rủa thầm tên thái giám đó bảy bảy bốn mươi chín lần.

Kêu cô đi nhận việc nhưng cũng phải nói cho cô biết cái Dụ Phương uyển kia ở đâu mới được chứ! Lần này thật làm khó Tề Tiểu Khả rồi a, dù là có chút kiến thức về y học nhưng cô mắc chứng bệnh mù đường bẩm sinh, bảo làm sao mà chữa a.

Đằng này kêu cô đi nhận việc lại không chỉ chỗ, cho Tề Tiểu Khả mò tới kiếp sau cũng chưa chắc đến được Dụ Phương uyển kia.

Tề Tiểu Khả lóng nga lóng ngóng đi quanh hoa viên, nhìn Đông nhìn Tây để tìm ba chữ Dụ Phương uyển, đến khi cổ đã muốn mỏi còn chưa thấy.

Cũng quái lạ thật, nói đây là Hoàng cung nhưng sao không thấy ai nhỉ, không phải Hoàng cung là phải có nhiều người hầu sao? Cứ dáo diếc xung quanh, Tề Tiểu Khả không để ý đụng trúng một người phía trước.
"Ngươi là ai, trông lạ mặt như vậy, người mới đến sao?" Một thanh âm cao ngất vang lên.
Tề Tiểu Khả cũng giật mình, cúi đầu chào "T...nô tài là tiểu Khả tử, vừa mới vào cung không lâu!".
"Ngươi vừa vào cung? Hẳn cũng chưa qua thủ tục đi.

Theo ta!" Người thanh niên lắc lư bước đi trước, Tề Tiểu Khả theo sau.
"Chúng ta là đang đi đâu a!?" Tề Tiểu Khả hơi lo sợ hỏi.
"Không phải chúng ta mà là ngươi, người mới vào cung đều phải tịnh thân.

Ta đưa ngươi đến tịnh thân phòng!"

What the hell? Ta là con gái ngươi đưa ta đến cái chỗ đó làm gì a.

Lỡ thân phận bại lộ sẽ chết như chơi a, những người ở đây thật đáng sợ, huhuhu~~~
Tề Tiểu Khả gào thét trong lòng, khóc không ra nước mắt.

Không được! Cô phải tìm các bỏ trốn mới được, cứ để như vậy sẽ bị lộ mất.

Đang đau đầu nghĩ phải trốn như thế nào, bên kia có một tên mặc đồ đen chạy ngang qua.

Đám cấm vệ quân cũng truy sát nút, tình thế vô cùng hỗn loạn.
"Có thích khách!" Tên thái giám hô hoán rồi chạy loạn lên.
Đúng là ông trời muốn giúp Tề Tiểu Khả, nhân lúc mọi người đang hỗn loạn, cô lén bỏ chạy đi.

Thầm cười đắc ý, cái tên thích khách kia cũng được xem là cứu cô một mạng, sau này nếu có dịp thì mời hắn một ly rượu hahaha.

Nhưng Tề Tiểu Khả đâu biết được rằng ông trời là đang tính kế chơi khăm cô a, ngày kỵ còn dám ra ngoài!.

Khi chạy Tề Tiểu Khả đâu còn để ý mắt mũi quăng nơi nào, cô chỉ biết cắm đầu lao về phía trước.

Thử hỏi sắp bị đưa tới cái chỗ kinh tởm kia thì ai mà không sợ cho được, hơn nữa cô là đang giả thái giám a, không chạy mới là đồ con rùa.

Ngày hôm nay đúng là đại kỵ của Tề Tiểu Khả, vừa định cua về hành lang bên trái thì cô đụng trúng người ta.

Tề Tiểu Khả phản xạ bị bật về sau, ngã ngồi dưới đất, đưa tay xoa đầu, cô cảm giác được hình như va phải thứ gì đó mềm mềm.

Người kia hình như cũng bị đụng không nhẹ, nàng suýt ngã về sau, nhưng may có cung nữ phía sau đỡ lấy, nàng ấy đưa tay xoa xoa phía trước ngực, ánh mắt tựa muốn lấy mạng.

"To gan!!! Dám vô lễ với nương nương, ngươi thật muốn chém đầu!" Một cung nữ đứng ra trước quát vào mặt Tề Tiểu Khả.

Tề Tiểu Khả đầu óc quay mòng mòng, biết có người đang chửi mình, cô ngước lên nhìn xung quanh rồi lại chỉ tay vào mình nói:"Cô là đang nói tôi?"
"Vô lễ!!! Ở đây chỉ có ngươi, ta là đang nói ngươi!" Cung nữ chống tay bên hông, hất mặt cao ngạo.


"Xin lỗi, ta không phải là cố ý đâu, vì quá vội nên mới không cẩn thận đụng phải ngươi, thật xin lỗi!" Tề Tiểu Khả vội đứng dậy xin lỗi rồi đến xem xét trên người nữ nhân kia.

"Hỗn xược!!! Ngươi cả gan dám động vào nương nương trên người!!!" Mấy cung nữ hét ầm lên, Tề Tiểu Khả bịt chặt tai lại sợ thủng màn nhĩ.

"Được rồi, các ngươi cứ thất thố như vậy, ta đã dạy những gì đều quên sao!" Nữ nhân kia phủi tay áo, chỉnh lại y phục, một mặc nhìn Tề Tiểu Khả vẫn còn đứng trơ trơ.

"Ngươi là ai, từ trước đến nay chưa hề thấy qua ngươi, là người mới sao?" Nữ nhân khẽ nhếch môi, ánh nhìn đặt trên người đang trơ ra kia.

Tề Tiểu Khả lướt qua ánh mắt nữ nhân này, cô thấy được sự nguy hiểm và có âm mưu gì đó trong mắt nàng ta.

Không nhận được lời đáp lại, nữ nhân kia hơi ngạc nhiên, vẫn chăm chăm nhìn.

Cung nữ lúc nãy tức giận lại quát Tề Tiểu Khả:"Nương nương là đang hỏi ngươi, mau nói!"
"F**k la lớn như vậy định hù chết người ta hả! Ta là người mới" Tề Tiểu Khả vuốt vuốt ngực, mắt lườm cung nữ kia.

"Ngươi vừa nói gì, có tin t..." "Đủ rồi tiểu Xuân!" Cung nữ chưa nói hết câu đã bị nàng chủ tử chấn chỉnh.

"Ngươi tên gì, ở cung nào?" Nữ tử cười mị hoặc đối Tề Tiểu Khả lên tiếng, mắt vẫn dán chặt bộ dạng ngốc ngốc của người kia.

"Ta tên Tề Tiểu Khả, ta đang đến Dụ Nguyệt uyển nhưng lại vô ý đi lạc" Tề Tiểu Khả bối rối gãi đầu, chứng mù đường vẫn còn rất nặng.

Nhìn người kia một mạc khờ khờ ngốc ngốc, nữ tử không giấu được đưa tay lên che miệng cười.


Cung nữ cũng lắc đầu chỉ đường cho Tề Tiểu Khả, gặp người tốt dĩ nhiên cô cúi đầu cảm ơn rối rít rồi chạy đi, không quên để lại một câu.

"Nữ nhân ở đây thật đáng sợ, nhưng cũng đẹp thiệt!" Giọng vẫn còn mà người đã mất dạng.
Nữ tử cười mị hoặc, dám chắc nam nhân nàng thấy được dáng vẻ nàng của nàng lập tức bị hớp hồn.

Nữ tử ngẫm nghĩ, dường như nàng đang có âm mưu gì đó không trong sáng, ánh mắt cứ nhìn theo hướng người kia biến mất.

Tề Tiểu Khả sao, bổn cung sẽ nhớ rõ cái tên này.

Có nên thay đổi vài thứ không nhỉ~~~.
------Hết chương 7-----
Chương này hơi ngắn mong mọi người thông cảm.

Cắt ở đây mới khớp với cốt truyện hihihi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương