Hoàng Ngư Huệ
Chương 23


"Đừng có phá, để tao ngủ thêm chút nữa đi a~~".
Tề Tiểu Khả lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn có cái thứ gì đó cứ lướt qua lướt lại bên má cô, vừa ướt vừa dính, nó khiến cô khó chịu.

Dù vậy hành động đó vẫn không dừng lại, vẫn cứ tiếp tục để lại trên mặt cô một bãi nước nhơn nhớt.

"Aa! Tao chịu hết nổi rồi nha!." Chết tiệt, đang ngủ mà cứ phá là sao.

Đến lúc này Tề Tiểu Khả thực sự chịu hết nổi rồi, cô đang ngủ mà cứ như vậy thì làm sao mà ngon giấc được chứ!.

Bình thường Tề Tiểu Khả rất hiền lại tốt bụng, có khi còn bị người khác lừa gạt dụ dỗ, phải nói là cô dễ dãi mới đúng, ai cũng có thể ăn hiếp cô cả.

Người ta nói một câu hơi nặng lời thôi cô cũng không dám cãi lại, lúc ở hiện đại khi còn đi làm trong bệnh viện đến một người lao công cũng có thể bắt nạt cô mà cô không hề phản kháng lại.

Quá là khờ khạo.

Nhưng, Tề Tiểu Khả vẫn còn một mặt đáng sợ mà người khác không biết, ngoại trừ gia đình cô.

Khi đang ngủ say mà lỡ có người nào đó đánh thức mình dậy, Tề Tiểu Khả nhất định sẽ rất tức giận với người đó, đỉnh điểm của việc này là lần cô làm tăng ca ở văn phòng hai ngày không ngủ, khi về nhà được nằm mơ mộng chỉ mới nửa tiếng thì cô bị Tề Tiểu Quân gọi dậy.

Khỏi phải nói, khi đó cô tức giận bật dậy ngồi trên giường đối mặt với Tề Tiểu Quân.

Hai mắt vì thức lâu nên nổi đầy tơ máu, tóc dài xoã xuống rối tung, chân mày nhíu lại, nhìn Tề Tiểu Quân với ánh mắt hình viên đạn, thực sự lúc đó cô chỉ muốn nhào tới cắn chết anh ba vô lương tâm này.

May mắn là Tề Tiểu Khả không làm việc đó, nhưng cô không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

Vậy là cả ngày hôm ấy cô được nghỉ ở nhà nhưng chỉ làm một việc duy nhất, là ngồi liếc Tề Tiểu Quân cả buổi.

Từ hôm đó trở đi trong nhà không ai dám phá hỏng giấc mơ đẹp của cô nữa, vì họ sợ trong nhà mình ở đâu cũng bị ánh mắt xẹt lửa của cô nhìn chăm chăm.

Bây giờ trở về cổ đại lại bị người ta một lần nữa quấy nhiễu giấc ngủ của mình, thử hỏi xem Tề Tiểu Khả sẽ làm gì đây?.

Dĩ nhiên là sát khí đằng đằng ngồi bật dậy, tóc tai rối bù, mặt mũi hơi sưng nhăn nhó, tơ máu che đầy cả con mắt, quay trái quay phải tìm kiếm cái người chết tiệt kia.


Tuy rằng tức giận nhưng Tề Tiểu Khả vẫn còn ở trong trại thái mơ mơ màng màng, mắt phủ đầy hơi nước ngó nghiêng xung quanh.

Bên má lại có lại cái cảm giác ươn ướt nhớt nhợt khi nãy, trên vai trái lại thấy nặng vài phần.

Tề Tiểu Khả liền đưa ngay vào tầm nhắm, ai ngờ quay đầu qua lại là cái đầu tròn tròn trắng trắng của Bao Tử.

"Thì ra là mày, tao sẽ thịt mày vì dám phá giấc ngủ của tao."
Tề Tiểu Khả còn ngái ngủ, ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt đến khi cảm thấy nhìn rõ rồi mới dừng lại.

Cô nắm lấy phần mỡ sau gáy của Bao Tử rồi nhấc nó lên giữa không trung.

Bốn cái chân ngắn ngủn giãy dụa quẫy đạp, cái mỏ ngắn với vài chiếc răng nhỏ đang cố cắn cắn vào mu bàn tay của Tề Tiểu Khả, dường như bị nhấc như thế này khiến nó không hài lòng nên nó cứ rên la.

Tề Tiểu Khả nhìn nó như vậy thì bật cười, cơn giận cũng biến mất, lúc này Bao Tử bị cô nhấc như một cái túi chứa hàng mà cô mua ở siêu thị.

Bao Tử thừa dịp Tề Tiểu Khả nới lỏng tay liền giãy ra nhảy bổ vào lòng Tề Tiểu Khả, trèo lên liếm liếm mặt cô.

Tề Tiểu Khả không chịu thua, cô ôm Bao Tử vào trong ngực rồi vật nó xuống, lật ngược bụng nó lên rồi cù lét nó.

Bao Tử bị nhột nên rên ư ử, Tề Tiểu Khả cũng vui vẻ cười khanh khách.

Cánh cửa bị đẩy ra, Hoa Dung từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tề Tiểu Khả đang cười to, bên cạnh là một con gấu trúc nhỏ.

Nàng hơi ngạc nhiên, không hiểu sao nó lại ở đây.

Nàng đi tới đặt chậu nước xuống ghế rồi bước đến chỗ Tề Tiểu Khả.

Bao Tử nhìn thấy Hoa Dung liền nhảy ra khỏi Tề Tiểu Khả, chạy tới cắn chân váy của nàng như đang làm nũng.

Hoa Dung vẻ mặt cưng chìu bồng Bao Tử lên, vuốt ve đầu nó, nó cũng dụi dụi vào người nàng.

Tề Tiểu Khả chỉnh chu lại tóc, sửa sang quần áo một chút rồi cũng bước xuống giường, vì sợ người khác phát hiện thân phận của mình nên ban đêm đi ngủ cô cũng mặc đồ hơi dày, ở hiện đại cô cũng đã quen mặc như vậy khi ngủ.

Tề Tiểu Khả đi tới trước mặt Hoa Dung, cúi đầu làm một cái phúc với nàng, "Công chúa sớm hảo".


"Sớm hảo." Hoa Dung mỉm cười đáp lại.

"Công chúa bình thường cũng thức sớm như vậy sao?" Tề Tiểu Khả cảm thấy có lẽ nàng còn thức sớm hơn mình nghĩ.

"Lúc trước ở trong cung luôn ngủ sớm nên thức dậy cũng vậy, lâu dần đã thành thói quen."
Người ở trong cung này không những ngủ sớm mà thức dậy còn muốn sớm hơn.

Khổ thân mình! Trời chưa sáng đã phải làm việc rồi.
"Công chúa có đói không?".

Bụng của Tề Tiểu Khả đã muốn đánh trống.

"Đến Giữa Thìn mới dùng điểm tâm sáng".

Hoa Dung dịu dành đáp lại.

Tề Tiểu Khả cảm thấy choáng, trời đất ạ, cô thuộc dạng người ăn sáng rất sớm.

Ở hiện đại cô phải làm việc trong bệnh viện có khi tăng ca trực qua đêm nên thời gian ăn uống có thể nói là hoàn toàn không có.

Lịch làm việc dày đặc nên hầu như không còn thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ để ăn uống, mỗi bữa sáng của cô thường là năm giờ sáng, còn lại đều ăn vào giờ thay ca trực trưa và chiều, dần dần đã hình thành thói quen.

Bây giờ nàng công chúa đây lại bảo giữa Thìn mới đến giờ, Tề Tiểu Khả thực sự không hiểu nổi người cổ đại bọn họ, vì sao ăn sáng lại trễ như vậy, hơn nữa con cọp cái Hoa phi kia lại dùng bữa sáng rất sớm không phải sao?.

Khó hiểu!?.

Tề Tiểu Khả chỉ thở dài một hơi, "Công chúa, ăn sáng trễ như vậy không tốt cho dạ dày đâu.

Tốt hơn là nên ăn bây giờ, hơn nữa người cũng không còn ở trong tẩm cung."
"Cũng được, bổn công chúa không quan trọng việc này lắm, cứ theo ý ngươi là được rồi".


Hoa Dung ôm Bao Tử đi đến ngồi xuống ghế, nâng niu nó.

Tề Tiểu Khả lắc đầu ngao ngán, cô vào trong sửa sang lại, mái tóc tím búi gọn gàng được che dưới mũ, đổi bộ đồ khác, dặm thêm vài lớp phấn khiến gương mặt có chút trắng bệch.

Thái giám trong này không phải người nào cũng mặt đầy phấn sao, cô mà không trang bị chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Gọn gàng hết mọi thứ mới dám bước ra ngoài, đến cạnh Hoa Dung nói vài câu.

"Công chúa, nô tài ra ngoài lấy một chút điểm tâm sáng sẽ trở lại rất nhanh.

Có lẽ Cấm vệ quân vẫn còn đang tìm kiếm người nên tốt nhất người nên ở trong này đừng ra ngoài, tránh gây chú ý cho người khác.

Trong đây rất an toàn nên không cần quá lo lắng".

Tề Tiểu Khả cẩn thận căn dặn.

Hoa Dung gật đầu, "Bổn công chúa hiểu rồi!".

Tề Tiểu Khả phải chắc chắn nàng đã hiểu mới yên tâm ra ngoài.

Giờ này trời vẫn còn tối nhưng mọi người ở thực phòng đã luân tay luân chân nấu nướng chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng thượng.

Mỗi khi đến bữa cơm thì thực phòng rất bận, có khi là phải đến năm mươi người giúp việc, cũng phải thôi, họ phải bao thầu hết cả Hoàng cung mà.

Phải nói là Tề Tiểu Khả rất may mắn, tiểu Phương tử làm phụ việc trong thực phòng nên muốn tìm thức ăn thì cô lại tìm đến hắn.

"Hôm nay lại đến tìm món ngon hả?".

Tiểu Phương tử chau chau mày.

Tề Tiểu Khả cười cười, gương mặt lấy lòng, "Hôm nay ta hơi đói, lại không muốn ăn mấy món nhạt nhẽo kia nên ghé qua chỗ ngươi tìm chút gì đó thôi mà."
"Rất may cho ngươi là bữa nay có đồ tốt.

Ngươi đợi một lát, ta vào lấy cho ngươi." Tiểu Phương tử ngó đông ngó tây rồi đi vào bên trong.

Ở nơi này hiện tại nhiều người, tiếng cười tiếng nói khắp nơi, nếu muốn tránh tai mắt người khác thì nên cẩn thận thu liễm hành vi.

Thái giám thường ngày sẽ đến phòng nhỏ phía sau phòng bếp lớn để ăn cơm, mười người ngồi chung một bàn, thức ăn bày trên bàn, cơm thì để trong thùng gỗ lớn đặt ở ghế bên cạnh.


Thức ăn của thái giám rất hạn chế, mỗi bàn chỉ có một canh một khô và ba món xào.

Mỗi ngày thay phiên rau củ nhưng chỉ giới hạn năm đĩa, đại đa số đều là ăn đi ăn lại mấy món cũ.

Lễ tết trung thu thì đỡ hơn, có thịt có cá, không thì là do chủ tử ăn thừa để lại cho nô tài.

Cung nữ thì đỡ hơn một chút, các nàng có thể tự quyết định món ăn và báo lại với phòng bếp lớn, còn lại đều như thái giám cùng ngồi ăn với nhau nhưng ở phía bên kia bức tường ngăn của phòng bếp lớn.

Trời vẫn còn tối mà tất cả cung nữ thái giám đều đã tập trung ở đây để ăn bữa sáng, giới hạn rất nhiều người nên thiếu đi một người cũng không ai để ý.

Tề Tiểu Khả cũng ăn cùng họ nhưng hôm nay có thêm một vị công chúa cao quý, làm sao cô có thể để cho nàng ăn mấy thứ nhạt nhẽo đạm bạc đó, mất đầu như chơi chứ không đùa!.

Nên hôm nay đành phải mặt dày đến chỗ tiểu Phương tử tìm kiếm chút thịt cá mang về.

"Ta chỉ có thể lấy được bấy nhiêu thôi, ngươi cố gắng tiết kiệm vậy".

Tiểu Phương tử lén đưa cho Tề Tiểu Khả hộp gỗ đựng thức ăn, mắt cứ dáo diếc xung quanh.

"Cảm ơn ngươi, lần sau nếu có đồ tốt sẽ chừa cho ngươi một phần".

Tề Tiểu Khả hớn hở cầm hộp gỗ chạy đi.

Cũng may là tiểu Phương tử rất phóng khoáng, hơn nữa hắn là người đầu tiên giúp cô khi vừa vào cung nên giao tình rất tốt, cho cô rất nhiều đồ ăn, có cá có thịt vả lại còn khuyến mãi thêm một ít tổ yến chưng đường phèn.

Nhưng chỉ là lén lấy cho thôi.

Nghe nói sắp tới trong cung tiếp đón người nào đó nên đãi tiệc rất lớn, phòng bếp lớn bận rộn như ngày tết nên không ai để ý có người lạ ra vào hay không, vì vậy mà Tề Tiểu Khả mới có được mấy món ngon này.

Tề Tiểu Khả thật lòng cảm kích tiểu Phương tử, nếu mai này có đồ tốt thì chia cho hắn một chút vậy.

Sau đó vui vui vẻ vẻ mang thức ăn trở về viện nhỏ.

-----Hết Chương 23-----
*Giờ Thìn: 6-8h sáng, giữa Thìn khoảng 7h sáng.

Tác giảm lảm nhảm: Khả à, có cần chăm sóc cho nữ nhi của lão bà ngươi tốt như vậy không a.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương