Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng
-
Chương 29: Lễ vật quỷ dị
Kể từ sau khi Tuyết tỷ tỷ dạy nàng chơi xúc xắc, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm nàng đều lôi kéo Thủy Liên cùng Thủy Điệp chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ có tiểu thái giám tới đây tham gia náo nhiệt, cuộc sống trôi qua coi như không tệ.
"Ai..." Tiếng thở dài lại tràn ra từ miệng Tả Phỉ Nhạn.
"Công chúa làm sao người thở dài vậy?" đang chơi xúc xắc Thủy Điệp hỏi.
"Công chúa có phải người đang thắc mắc mấy ngày hôm nay công chúa Hồng Điệp đi đâu?" Vẫn là Thủy Liên hiểu ý biết được nguyên nhân mấy ngày hôm nay công chúa luôn thở dài.
"Đúng nha! Không biết Tuyết tỷ tỷ đi đâu!" Thật buồn chán nha!
"Công chúa, có cần nô tỳ đi cung Hồng Điệp hỏi thăm không? Có lẽ Hồng Điệp công chúa đã về và đang chờ ngài rồi." Con ngươi Thủy Điệp chuyển động, ngây thơ nói.
"Đúng! Sao ta lại không nghĩ đến, Tuyết tỷ tỷ đã về đang ở trong cung rồi nhỉ." Thật đần ! Tả Phỉ Nhạn thầm mắng mình.
"Vậy chúng ta nên đi luôn xem sao!" Đem đầu chung đang cầm trong tay đặt xuống bàn, Tả Phỉ Nhạn đứng lên vỗ vỗ quần màu hồng nhạt thêu hoa lan, chỉnh chỉnh tóc có chút xốc xếch.
"Công chúa, có phải người đi chọn chồng đâu, sao chú ý đến dung mạo vậy." Trước kia cũng không thấy công chúa để ý đến đầu tóc như vậy, Thủy Điệp nói thầm.
"Đi, ngươi mới đi kén chồng ấy!" Tả Phỉ Nhạn gõ đầu nhỏ của Thủy Điệp, đều là tại nàng chiều sinh hư, Thủy Điệp này không còn biết lớn nhỏ nữa rồi, vẫn là Thủy Liên nghe lời.
"Công chúa, có phải ngài còn muốn đeo thêm một chút đồ trang sức nữa?" Thủy Liên nghiêm trang ôn nhu hỏi thăm.
"Ngươi..." Hôn mê, mới vừa nói Thủy Liên nghe lời, hiện tại cũng học được cười nhạo nàng.
"Không có gì, thật là cung nữ không biết lớn nhỏ." Tả Phỉ Nhạn bị tức giận đi nhanh lên đằng trước hai nàng.
"Ai ơ... Đau quá..." Một tiếng kêu đau ở khúc quanh vang lên.
"Công chúa, ngài làm sao thế?"
"Công chúa, ngài không sao chứ?"
"Đúng là người không có mắt, dám đụng trúng công chúa nhà ta"
Thủy Liên cùng Thủy Điệp lo lắng chạy vội lên, chỉ sợ tới trễ một bước, công chúa lá ngọc cành vàng bị ngã đau.
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ không nhìn thấy rõ ràng, công chúa, xin ngài trách phạt nô tỳ!" Tả Phỉ Nhạn bị đụng ngã đã được Thủy Liên cùng Thủy Điệp giúp đỡ đứng lên, chỗ đau cũng được Thủy Liên xoa bớt đau.
Tả Phỉ Nhạn nhìn cung nữ đang không ngừng dập đầu trên mặt đất thấy có chút quen mắt
"Ngươi là người ở cung Hồng Điệp ?" Tả Phỉ Nhạn nghi ngờ hỏi thăm.
"Nô. . . Nô tỳ dạ, nô tỳ là cung nữ ở cung Hồng Điệp ." Cung nữ lảo đảo đáp lời.
"Đứng lên đi! Ta không có ăn thịt ngươi! Là công chúa Hồng Điệp bảo ngươi tới sao?" Chẳng lẽ Tuyết tỷ tỷ thật trong cung rồi? Tả Phỉ Nhạn không tự chủ cao hứng trở lại, cũng quên mất đầu gối bị ngã đau.
"Hồng Điệp, Hồng Điệp công chúa sai nô tỳ mang cái này đến cho công chúa ngài" Cung nữ run rẩy từ bên trong tay áo móc ra một hộp gỗ màu đen to cỡ bàn tay đưa tới đỉnh đầu.
"Bên trong là cái gì?" Thủy Điệp nghiêm túc hỏi.
"Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết."
"Ai..." Tiếng thở dài lại tràn ra từ miệng Tả Phỉ Nhạn.
"Công chúa làm sao người thở dài vậy?" đang chơi xúc xắc Thủy Điệp hỏi.
"Công chúa có phải người đang thắc mắc mấy ngày hôm nay công chúa Hồng Điệp đi đâu?" Vẫn là Thủy Liên hiểu ý biết được nguyên nhân mấy ngày hôm nay công chúa luôn thở dài.
"Đúng nha! Không biết Tuyết tỷ tỷ đi đâu!" Thật buồn chán nha!
"Công chúa, có cần nô tỳ đi cung Hồng Điệp hỏi thăm không? Có lẽ Hồng Điệp công chúa đã về và đang chờ ngài rồi." Con ngươi Thủy Điệp chuyển động, ngây thơ nói.
"Đúng! Sao ta lại không nghĩ đến, Tuyết tỷ tỷ đã về đang ở trong cung rồi nhỉ." Thật đần ! Tả Phỉ Nhạn thầm mắng mình.
"Vậy chúng ta nên đi luôn xem sao!" Đem đầu chung đang cầm trong tay đặt xuống bàn, Tả Phỉ Nhạn đứng lên vỗ vỗ quần màu hồng nhạt thêu hoa lan, chỉnh chỉnh tóc có chút xốc xếch.
"Công chúa, có phải người đi chọn chồng đâu, sao chú ý đến dung mạo vậy." Trước kia cũng không thấy công chúa để ý đến đầu tóc như vậy, Thủy Điệp nói thầm.
"Đi, ngươi mới đi kén chồng ấy!" Tả Phỉ Nhạn gõ đầu nhỏ của Thủy Điệp, đều là tại nàng chiều sinh hư, Thủy Điệp này không còn biết lớn nhỏ nữa rồi, vẫn là Thủy Liên nghe lời.
"Công chúa, có phải ngài còn muốn đeo thêm một chút đồ trang sức nữa?" Thủy Liên nghiêm trang ôn nhu hỏi thăm.
"Ngươi..." Hôn mê, mới vừa nói Thủy Liên nghe lời, hiện tại cũng học được cười nhạo nàng.
"Không có gì, thật là cung nữ không biết lớn nhỏ." Tả Phỉ Nhạn bị tức giận đi nhanh lên đằng trước hai nàng.
"Ai ơ... Đau quá..." Một tiếng kêu đau ở khúc quanh vang lên.
"Công chúa, ngài làm sao thế?"
"Công chúa, ngài không sao chứ?"
"Đúng là người không có mắt, dám đụng trúng công chúa nhà ta"
Thủy Liên cùng Thủy Điệp lo lắng chạy vội lên, chỉ sợ tới trễ một bước, công chúa lá ngọc cành vàng bị ngã đau.
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ không nhìn thấy rõ ràng, công chúa, xin ngài trách phạt nô tỳ!" Tả Phỉ Nhạn bị đụng ngã đã được Thủy Liên cùng Thủy Điệp giúp đỡ đứng lên, chỗ đau cũng được Thủy Liên xoa bớt đau.
Tả Phỉ Nhạn nhìn cung nữ đang không ngừng dập đầu trên mặt đất thấy có chút quen mắt
"Ngươi là người ở cung Hồng Điệp ?" Tả Phỉ Nhạn nghi ngờ hỏi thăm.
"Nô. . . Nô tỳ dạ, nô tỳ là cung nữ ở cung Hồng Điệp ." Cung nữ lảo đảo đáp lời.
"Đứng lên đi! Ta không có ăn thịt ngươi! Là công chúa Hồng Điệp bảo ngươi tới sao?" Chẳng lẽ Tuyết tỷ tỷ thật trong cung rồi? Tả Phỉ Nhạn không tự chủ cao hứng trở lại, cũng quên mất đầu gối bị ngã đau.
"Hồng Điệp, Hồng Điệp công chúa sai nô tỳ mang cái này đến cho công chúa ngài" Cung nữ run rẩy từ bên trong tay áo móc ra một hộp gỗ màu đen to cỡ bàn tay đưa tới đỉnh đầu.
"Bên trong là cái gì?" Thủy Điệp nghiêm túc hỏi.
"Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook