Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng
-
Chương 14: Sốt
Đau, đau quá, Liên Nhi, ngươi nhẹ nhẹ chút..." Đau làm cho Tả Phỉ Nhạn nhe răng trợn mắt.
"Công chúa, Liên Nhi đã rất nhẹ ." Nhìn trên người công chúa có một vệt đỏ hẹp dài, Thủy Liên nước mắt vừa rớt xuống, nàng hy vọng mình có thể thay công chúa chịu những vết đó.
"Công chúa, người còn có tâm tư nói đùa, Thủy Liên lo lắng muốn chết." Thủy Liên quýnh lên nước mắt rơi xuống như mưa.
Tả Phỉ Nhạn chịu không được liếc Thủy Liên một cái, nàng biết mình nói thêm nữa, cũng là vô dụng, nha đầu thích khóc như vậy đúng là hiếm có trên thế gian.
"Điệp nhi, ngươi tới bôi thuốc cho ta, Liên Nhi ngươi đi lấy chén canh hạt sen cho ta uống, đột nhiên ta thèm ăn canh hạt sen quá." Tả Phỉ Nhạn khó khăn mở miệng.
"Vèo... Công chúa, ngài còn nói tham là tốt, xem ngài nói thèm ăn kìa." Thủy Điệp không nể tình cười ra tiếng
"Điệp nhi không được vô lễ, công chúa muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây." Công chúa muốn ăn là tốt rồi, chỉ sợ công chúa không ăn.
"Điệp nhi, ngươi đi lấy cho ta cái khăn lông lạnh lại đây." Sau khi đợi Thủy Liên đi, Tả Phỉ Nhạn phân phó Thủy Điệp đang giúp nàng bôi thuốc.
"Khăn lông lạnh? Công chúa cần khăn lông lạnh làm gì?" Thủy Điệp dừng động tác bôi thuốc lại, ngẩng lên hỏi lại.
"Ngươi đi lấy cho ta là được rồi, chuyện gì cũng đừng hỏi." Nếu để cho bọn họ biết, lại nghe bọn họ phàn nàn.
"Nô tỳ giúp công chúa thoa thuốc xong sẽ đi lấy."
"Ừm."
Nhắm mắt lại, không ngờ Thủy Điệp thoa thuốc lại dễ chịu như vậy, làm cho nàng không chống lại được cơn buồn ngủ, cứ thế nằm ngủ quên luôn.
"Công chúa, công chúa..."
"Công chúa tỉnh..."
"Không xong, Liên Nhi, công chúa nóng sốt, hơn nữa rất nóng."
"Mau truyền thái y."
"Ta đây giúp công chúa đem khăn lông đắp lên sau đi truyền thái y, mà ngươi phải đi báo cho Thái hậu cùng Thái phi một tiếng, chúng ta chia nhau hành động."
"Nhưng ai ở đây coi chừng công chúa?"
"Ta đi gọi ma ma đến chông chừng công chúa."
"Được rồi!"
Líu ríu ầm ĩ, Tả Phỉ Nhạn muốn mở mắt ra mà không mở được, hình ảnh người khác cứ mờ mờ lơ lửng, nàng muốn ngăn cản Thủy Liên cùng Thủy Điệp, thế nhưng cổ họng như có gì chặn lấy, nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nàng vội vội vàng vàng rời đi tẩm cung của nàng.
"Công chúa? Trời ơi, làm sao nóng như vậy?" Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Tả Phỉ Nhạn, nàng không nhận ra là ai, nhưng nghe rất quen thuộc.
"Tại sao không có ai ở đây chăm sóc ngươi? Thủy Liên cùng Thủy Điệp đâu? Khăn lông nóng như vậy , cũng không có ai đi đổi khăn lạnh , may nhờ ta tới đây liếc mắt nhìn." Tiếng nói trầm thấp giống như oán trách, vừa giống như yêu thương nàng, Tả Phỉ Nhạn ngực ấm áp, lâu rồi không có ai quan tâm nàng như vậy.
Ở thế kỷ 21, nàng rất muốn bố mẹ quan tâm đến nàng như vậy, nhưng bọn họ không quan tâm gì đến nàng, chỉ mải lo kiếm tiền, hội hè tiệc tùng, từ nhỏ đã vất nàng cho người ở chăm sóc.
Ở phương diện vật chất nàng chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì, nhưng ở phương diện tình cảm thì cho đến giờ nàng cũng chưa được hưởng qua tình cảm ấm áp như vậy.
Hiện tại, có người quan tâm nàng như vậy, nàng rất muốn biết người đó là ai.
"Công chúa, Liên Nhi đã rất nhẹ ." Nhìn trên người công chúa có một vệt đỏ hẹp dài, Thủy Liên nước mắt vừa rớt xuống, nàng hy vọng mình có thể thay công chúa chịu những vết đó.
"Công chúa, người còn có tâm tư nói đùa, Thủy Liên lo lắng muốn chết." Thủy Liên quýnh lên nước mắt rơi xuống như mưa.
Tả Phỉ Nhạn chịu không được liếc Thủy Liên một cái, nàng biết mình nói thêm nữa, cũng là vô dụng, nha đầu thích khóc như vậy đúng là hiếm có trên thế gian.
"Điệp nhi, ngươi tới bôi thuốc cho ta, Liên Nhi ngươi đi lấy chén canh hạt sen cho ta uống, đột nhiên ta thèm ăn canh hạt sen quá." Tả Phỉ Nhạn khó khăn mở miệng.
"Vèo... Công chúa, ngài còn nói tham là tốt, xem ngài nói thèm ăn kìa." Thủy Điệp không nể tình cười ra tiếng
"Điệp nhi không được vô lễ, công chúa muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây." Công chúa muốn ăn là tốt rồi, chỉ sợ công chúa không ăn.
"Điệp nhi, ngươi đi lấy cho ta cái khăn lông lạnh lại đây." Sau khi đợi Thủy Liên đi, Tả Phỉ Nhạn phân phó Thủy Điệp đang giúp nàng bôi thuốc.
"Khăn lông lạnh? Công chúa cần khăn lông lạnh làm gì?" Thủy Điệp dừng động tác bôi thuốc lại, ngẩng lên hỏi lại.
"Ngươi đi lấy cho ta là được rồi, chuyện gì cũng đừng hỏi." Nếu để cho bọn họ biết, lại nghe bọn họ phàn nàn.
"Nô tỳ giúp công chúa thoa thuốc xong sẽ đi lấy."
"Ừm."
Nhắm mắt lại, không ngờ Thủy Điệp thoa thuốc lại dễ chịu như vậy, làm cho nàng không chống lại được cơn buồn ngủ, cứ thế nằm ngủ quên luôn.
"Công chúa, công chúa..."
"Công chúa tỉnh..."
"Không xong, Liên Nhi, công chúa nóng sốt, hơn nữa rất nóng."
"Mau truyền thái y."
"Ta đây giúp công chúa đem khăn lông đắp lên sau đi truyền thái y, mà ngươi phải đi báo cho Thái hậu cùng Thái phi một tiếng, chúng ta chia nhau hành động."
"Nhưng ai ở đây coi chừng công chúa?"
"Ta đi gọi ma ma đến chông chừng công chúa."
"Được rồi!"
Líu ríu ầm ĩ, Tả Phỉ Nhạn muốn mở mắt ra mà không mở được, hình ảnh người khác cứ mờ mờ lơ lửng, nàng muốn ngăn cản Thủy Liên cùng Thủy Điệp, thế nhưng cổ họng như có gì chặn lấy, nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nàng vội vội vàng vàng rời đi tẩm cung của nàng.
"Công chúa? Trời ơi, làm sao nóng như vậy?" Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Tả Phỉ Nhạn, nàng không nhận ra là ai, nhưng nghe rất quen thuộc.
"Tại sao không có ai ở đây chăm sóc ngươi? Thủy Liên cùng Thủy Điệp đâu? Khăn lông nóng như vậy , cũng không có ai đi đổi khăn lạnh , may nhờ ta tới đây liếc mắt nhìn." Tiếng nói trầm thấp giống như oán trách, vừa giống như yêu thương nàng, Tả Phỉ Nhạn ngực ấm áp, lâu rồi không có ai quan tâm nàng như vậy.
Ở thế kỷ 21, nàng rất muốn bố mẹ quan tâm đến nàng như vậy, nhưng bọn họ không quan tâm gì đến nàng, chỉ mải lo kiếm tiền, hội hè tiệc tùng, từ nhỏ đã vất nàng cho người ở chăm sóc.
Ở phương diện vật chất nàng chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì, nhưng ở phương diện tình cảm thì cho đến giờ nàng cũng chưa được hưởng qua tình cảm ấm áp như vậy.
Hiện tại, có người quan tâm nàng như vậy, nàng rất muốn biết người đó là ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook