“...... Chính là như vậy! Kì Viêm phái ra đặc sứ, tự mình viết phong thiếp, tin rằng đã đến được tay bệ hạ. Phụ vương cùng phụ thân đều cảm thấy mục đích lần này Lhao Liễm Vương tới đây không hề đơn giản, cho nên chúng ta liền trở về, hiện tại phụ thân bọn họ hẳn là đang ở Nghị Chính Thính thảo luận đi!” Diệu Ngạn đại khái kể ra chuyện Thao Liễm Vương sắp tới.
“Hắn không hảo hảo ỡ Thao Liễm, đến kỳ Nghệ của chúng ta làm gì?” Ngữ khí của Thấm Diêu thập phần chán ghét.
“Lẫm ca ca, ngươi cảm thấy mục đích của bọn họ là gì?” Diệu Ngạn hỏi Hồng Lẫm.
Hồng Lẫm không lên tiếng, chỉ nâng cằm tự hỏi, Tấn Nhã cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn trầm tư, sau một lúc lâu, hai người bọn họ thế nhưng trăm miệng một lời nói: “Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng!” (Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng)
“!” Tựa hồ bị lời nói giống hệt mình của đối phương dọa sợ, cùng liếc nhau một cái, hai người rất có ăn ý cùng nhau mỉm cười. (Ta là tim hồng bay a bay =v=)
“Tiểu Nhã không đơn giản! Xem ra trước kia là ta xem nhẹ người!” Tấn Nhã so với hắn tưởng tượng lợi hại hơn nhiều lắm.
Tấn Nhã cũng tự đáy lòng khích lệ Hồng Lẫm: “Lẫm ca ca quá khen! So với ngươi ta còn kém xa!”
“Hai người các ngươi ở đây ít buồn nôn được không!” Diệu Ngạn làm bộ run rẩy (nổi da gà).
“Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng......” Thấm Diêu cẩn thận suy ngẫm những lời này, bỗng nhiên hiểu ra, “Đúng vậy! Ta thật không ngờ! Bọn họ là tới dọ thám Kỳ Nghệ!”
Diệu Ngạn có điểm không ủng hộ cách nói này, “Không đúng a...... Muốn dọ thám thì ở nước hắn có rất nhiều phương pháp a, Kì Viêm vì sao phải phiền toái như vậy? Tự mình đến đây một chuyến?”
“Danh bất chính, tất ngôn bất thuận ngôn bất thuận, tất sự bất thành sự bất thành, tất lễ nhạc bất hưng lễ nhạc bất hưng, tắc hình phạt bất trung hình phạt bất trung, tất dân vô sở thố thủ túc. Có từng nghe qua không?” Hồng Lẫm nhắc nhở nói.
Tấn Nhã lặp lại những lời này, “Ý của Lẫm ca ca là.....”
“Kỳ Nghệ cùng Thao Liễm cũng chưa từng có xung đợt lớn nào, Kì Viêm nếu phái gian tế đến, hoặc lấy thân phận dân thường tiến vào Kỳ nghệ tra xét, tức là danh bất chính, ngôn bất thuận! Nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ mất hết mặt mũi, không có ưu thế gì đáng nói, đây là thứ nhất thứ hai, muốn chân chính tra xét Kỳ Nghệ, hoàn toàn hiểu rõ Kỳ nghệ, chỉ bằng thám tử thì tuyệt đối không làm được! Nhất là ba ba đã ban bố chính sách lợi quốc lợi dân, bọn họ căn bản tra không được Hoàng đế Kỳ Nghệ vì sao có nhiều điểm kỳ lạ như vậy (chém=v=)!” Hồng Lẫm dừng lại, uống ngụm trà rồi tiếp tục, “Nhưng nếu bọn họ quang minh chính đại đến đây thì lại là chuyện khác!”
“Hắn lấy thân phận Thao Liễm Vương đến quốc gia của chúng ta học tập, xuất phát từ lễ tiết, ba ba không thể không khuynh nang tương thụ, hoàn toàn có thể thuận lý thành chương đi thăm thú phố lớn ngõ nhỏ của Hoàng thành...... Nói như vậy, trong mấy ngày hắn ở quốc gia của chúng ta, có thể danh chính ngôn thuận đem kỳ Nghệ nắm rõ! Lãm ca ca, ngươi có ý này phải không?” Tấn Nhã nói xong phỏng đoán của mình rồi hỏi lại. (Khuynh nan tương thụ: dốc hết tương trao, ý là dốc hết khả năng để trao hoặc truyền dạy cho ai đó)
Hồng Lẫm cười gật đầu, “Người hiểu ta, Tấn Nhã a!”
“Ân...... Có đạo lý!” Diệu Ngạn cảm thấy được cách nói này có thể chấp nhận.
“Kì Viêm coi trọng Kỳ nghệ như vậy...... Chẳng lẽ là......” Thấm Diêu suy nghĩ, ngàn vạn lần không nên giống như suy đoán của hắn a......
Nhưng lời của Hồng Lẫm đã khẳng định tất cả, “Không khác mấy suy đoán của ngươi! Kì Viêm hình như rất có hứng thú với Kỳ Nghệ!”
“Rất có hứng thú?” Tấn Nhã biết trong lời bọn họ có ẩn chứa thâm ý, “Hắn đã trở thành Thao Liễm Vương, vậy sao còn muốn Kỳ Nghệ?”
“Là vấn đề của tính cách cùng thân thế đi!” Hồng Lẫm giận bĩu môi, “Ngươi không phải rất sùng bái hắn sao, vậy ngươi ngẫm lại, hắn từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thề nào, hơn nữa dựa theo tính cách của hắn, ngươi sẽ hiểu hắn vì sao lại muốn Kỳ Nghệ!” z
“......” Tấn Nhã nghe xong, lại bắt đầu suy tư.
“Vậy chúng ta có cách nào ngăn cản hắn không?” Thấm Diêu thật sự không cam lòng.
“Chúng ta không có khả năng ngăn hắn không đến!” Ngụ ý của Hồng Lẫm chính là bọn hắn nhất định sẽ tới!
Diệu Ngạn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hồng Lẫm, bỗng nhiên mỉm cười, “Lẫm ca ca, ngươi nhất định đã có kế sách ứng phó đi?”
“Thật sự?” Thấm Diêu cùng Tấn Nhã cùng hô lên.
“Ha hả...... Kế sách ứng phó không thể nói rõ, bất quá hắn muốn Kỳ nghệ! Đó khẳng định là nằm mơ!” Hồng Lẫm nói thực kiên quyết.
Tấn Nhã nghe không hiểu, nhưng Thấm Diêu cùng Diệu ngạn bên cạnh y lại lộ ra nụ cười kiêu nagọ tự hào, “Đây là đương nhiên!”
Không biết vì sao, Tấn Nhã nguyên bản lòng đầy sầu lo nhìn thấy bọn họ tràn ngập tự tin như vậy, chút bất tri bất giác tâm cũng phóng khoáng, đúng vậy! Kỳ nghệ là nhà của bọn họ, bọn họ quyết sẽ không đem nhà của chính mình chắp tay dâng tặng......
..............................
Trên đường cách biên cảnh Kỳ Nghệ không xa, Thao Liễm Vương Kì Viêm mang theo đại đội nhân mã cùng lễ vật đi tới. Kì Viêm một thân Thao Liễm vương phục ngồi trên lưng ngựa, đi đầu đội ngũ, uy phong lẫm lẫm, khí khái vương giả hiện rõ hoàn toàn. Diệc Ưu cũng là một thân hoa phục ngồi trên liễn xa [1] phía sau Kì Viêm, thường tò mò ngó quanh bốn phía.
“Nhị ca, Nhị ca......” Diệc Ưu gọi.
Kì Viêm giá mã đi đến bên cửa sổ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi nói, Hoàng đế Kỳ Nghệ sẽ hoan nghênh sao?” Diệc Ưu dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, rời xa gia hương, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Nhưng Kì Viêm lại không chú ý tới cảm giác của đệ đệ, nhìn phương xa hồi đáp: “Đương nhiên! Ngươi là Hoàng tộc của Thao Liễm ta, là Tam đệ của ta, thân phận hạng tôn quý! Ta đưa ngươi vào cung, hắn sao lại không hoan nghênh!”
“Như vậy, bọn họ có phát hiện mục đích thật sự của chúng ta không?”
“Có!” Kì Viêm cùng Tễ Hồng Lẫm ngẫu nhiên gặp gỡ, “Thái tử Kỳ Nghệ là người thông minh, hắn nhất định sẽ phát hiện mục đích của chúng ta!”
Diệc Ưu nghe đáp án như thế, chấn động, “Di? Vậy......”
“Bất quá, việc này cũng không phải do bọn họ!” Tiếu ý trong mắt Kì Viêm tràn ngập hung ác cùng nham hiểm, “Đã biết thì sao? Ngươi đến Kỳ Nghệ thì ngươi chính là khách, bọn họ là chủ. ‘đãi khách bất tôn’, bọn họ sẽ không làm loại chuyện làm nhục uy danh như thế! Ngươi không cần lo lắng!” (Đãi khách bất tôn:đãi khách nhưng không biết tôn trọng)
“......”
“Làm sao vậy, Diệc Ưu? Như vậy không giống ngươi thường ngày...... Ngươi sợ sao?”
“Không, ta chỉ là.....” Diệc Ưu cúi thấp đầu xuống.
“Chỉ là cái gì?” Kì Viêm kỳ quái, đệ đệ hắn lúc nói chuyện chưa từng nhăn nhó như vậy!
Lại ngẩng đầu, Diệc Ưu chính sắc hỏi: “Nhị ca, nếu Kỳ Nghệ cùng Thao Liễm phát động chiến tranh, ngươi sẽ đến đón ta trở về sao?”
“Nếu ta có thể đánh vào thành, nhất định tới đón ngươi!”
“......” Ý tứ chính là cho dù có phát động chiến tranh, chỉ cần Kỳ Nghệ không thua, Nhị ca cũng sẽ không tới đón mình, “Nhị ca, ta có thể có một yêu cầu cuối cùng hay không?”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu ta chết...... đem ta mang về Thao Liễm, táng ở bên cạnh nương ta được không?”
Kì Viêm không phủ nhận chuyện hắn có thể chết, khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã đáp ứng!
“Cám ơn ngươi, Nhị ca!” Nói xong, Diệc Ưu kéo xuống bức màn, không hề lên tiếng.
Kì Viêm cũng không nói gì, mã tiên vung lên, lại đi tới phía trước đội ngũ, tiếp tục hành trình......
“Hắn không hảo hảo ỡ Thao Liễm, đến kỳ Nghệ của chúng ta làm gì?” Ngữ khí của Thấm Diêu thập phần chán ghét.
“Lẫm ca ca, ngươi cảm thấy mục đích của bọn họ là gì?” Diệu Ngạn hỏi Hồng Lẫm.
Hồng Lẫm không lên tiếng, chỉ nâng cằm tự hỏi, Tấn Nhã cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn trầm tư, sau một lúc lâu, hai người bọn họ thế nhưng trăm miệng một lời nói: “Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng!” (Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng)
“!” Tựa hồ bị lời nói giống hệt mình của đối phương dọa sợ, cùng liếc nhau một cái, hai người rất có ăn ý cùng nhau mỉm cười. (Ta là tim hồng bay a bay =v=)
“Tiểu Nhã không đơn giản! Xem ra trước kia là ta xem nhẹ người!” Tấn Nhã so với hắn tưởng tượng lợi hại hơn nhiều lắm.
Tấn Nhã cũng tự đáy lòng khích lệ Hồng Lẫm: “Lẫm ca ca quá khen! So với ngươi ta còn kém xa!”
“Hai người các ngươi ở đây ít buồn nôn được không!” Diệu Ngạn làm bộ run rẩy (nổi da gà).
“Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng......” Thấm Diêu cẩn thận suy ngẫm những lời này, bỗng nhiên hiểu ra, “Đúng vậy! Ta thật không ngờ! Bọn họ là tới dọ thám Kỳ Nghệ!”
Diệu Ngạn có điểm không ủng hộ cách nói này, “Không đúng a...... Muốn dọ thám thì ở nước hắn có rất nhiều phương pháp a, Kì Viêm vì sao phải phiền toái như vậy? Tự mình đến đây một chuyến?”
“Danh bất chính, tất ngôn bất thuận ngôn bất thuận, tất sự bất thành sự bất thành, tất lễ nhạc bất hưng lễ nhạc bất hưng, tắc hình phạt bất trung hình phạt bất trung, tất dân vô sở thố thủ túc. Có từng nghe qua không?” Hồng Lẫm nhắc nhở nói.
Tấn Nhã lặp lại những lời này, “Ý của Lẫm ca ca là.....”
“Kỳ Nghệ cùng Thao Liễm cũng chưa từng có xung đợt lớn nào, Kì Viêm nếu phái gian tế đến, hoặc lấy thân phận dân thường tiến vào Kỳ nghệ tra xét, tức là danh bất chính, ngôn bất thuận! Nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ mất hết mặt mũi, không có ưu thế gì đáng nói, đây là thứ nhất thứ hai, muốn chân chính tra xét Kỳ Nghệ, hoàn toàn hiểu rõ Kỳ nghệ, chỉ bằng thám tử thì tuyệt đối không làm được! Nhất là ba ba đã ban bố chính sách lợi quốc lợi dân, bọn họ căn bản tra không được Hoàng đế Kỳ Nghệ vì sao có nhiều điểm kỳ lạ như vậy (chém=v=)!” Hồng Lẫm dừng lại, uống ngụm trà rồi tiếp tục, “Nhưng nếu bọn họ quang minh chính đại đến đây thì lại là chuyện khác!”
“Hắn lấy thân phận Thao Liễm Vương đến quốc gia của chúng ta học tập, xuất phát từ lễ tiết, ba ba không thể không khuynh nang tương thụ, hoàn toàn có thể thuận lý thành chương đi thăm thú phố lớn ngõ nhỏ của Hoàng thành...... Nói như vậy, trong mấy ngày hắn ở quốc gia của chúng ta, có thể danh chính ngôn thuận đem kỳ Nghệ nắm rõ! Lãm ca ca, ngươi có ý này phải không?” Tấn Nhã nói xong phỏng đoán của mình rồi hỏi lại. (Khuynh nan tương thụ: dốc hết tương trao, ý là dốc hết khả năng để trao hoặc truyền dạy cho ai đó)
Hồng Lẫm cười gật đầu, “Người hiểu ta, Tấn Nhã a!”
“Ân...... Có đạo lý!” Diệu Ngạn cảm thấy được cách nói này có thể chấp nhận.
“Kì Viêm coi trọng Kỳ nghệ như vậy...... Chẳng lẽ là......” Thấm Diêu suy nghĩ, ngàn vạn lần không nên giống như suy đoán của hắn a......
Nhưng lời của Hồng Lẫm đã khẳng định tất cả, “Không khác mấy suy đoán của ngươi! Kì Viêm hình như rất có hứng thú với Kỳ Nghệ!”
“Rất có hứng thú?” Tấn Nhã biết trong lời bọn họ có ẩn chứa thâm ý, “Hắn đã trở thành Thao Liễm Vương, vậy sao còn muốn Kỳ Nghệ?”
“Là vấn đề của tính cách cùng thân thế đi!” Hồng Lẫm giận bĩu môi, “Ngươi không phải rất sùng bái hắn sao, vậy ngươi ngẫm lại, hắn từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thề nào, hơn nữa dựa theo tính cách của hắn, ngươi sẽ hiểu hắn vì sao lại muốn Kỳ Nghệ!” z
“......” Tấn Nhã nghe xong, lại bắt đầu suy tư.
“Vậy chúng ta có cách nào ngăn cản hắn không?” Thấm Diêu thật sự không cam lòng.
“Chúng ta không có khả năng ngăn hắn không đến!” Ngụ ý của Hồng Lẫm chính là bọn hắn nhất định sẽ tới!
Diệu Ngạn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hồng Lẫm, bỗng nhiên mỉm cười, “Lẫm ca ca, ngươi nhất định đã có kế sách ứng phó đi?”
“Thật sự?” Thấm Diêu cùng Tấn Nhã cùng hô lên.
“Ha hả...... Kế sách ứng phó không thể nói rõ, bất quá hắn muốn Kỳ nghệ! Đó khẳng định là nằm mơ!” Hồng Lẫm nói thực kiên quyết.
Tấn Nhã nghe không hiểu, nhưng Thấm Diêu cùng Diệu ngạn bên cạnh y lại lộ ra nụ cười kiêu nagọ tự hào, “Đây là đương nhiên!”
Không biết vì sao, Tấn Nhã nguyên bản lòng đầy sầu lo nhìn thấy bọn họ tràn ngập tự tin như vậy, chút bất tri bất giác tâm cũng phóng khoáng, đúng vậy! Kỳ nghệ là nhà của bọn họ, bọn họ quyết sẽ không đem nhà của chính mình chắp tay dâng tặng......
..............................
Trên đường cách biên cảnh Kỳ Nghệ không xa, Thao Liễm Vương Kì Viêm mang theo đại đội nhân mã cùng lễ vật đi tới. Kì Viêm một thân Thao Liễm vương phục ngồi trên lưng ngựa, đi đầu đội ngũ, uy phong lẫm lẫm, khí khái vương giả hiện rõ hoàn toàn. Diệc Ưu cũng là một thân hoa phục ngồi trên liễn xa [1] phía sau Kì Viêm, thường tò mò ngó quanh bốn phía.
“Nhị ca, Nhị ca......” Diệc Ưu gọi.
Kì Viêm giá mã đi đến bên cửa sổ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi nói, Hoàng đế Kỳ Nghệ sẽ hoan nghênh sao?” Diệc Ưu dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, rời xa gia hương, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Nhưng Kì Viêm lại không chú ý tới cảm giác của đệ đệ, nhìn phương xa hồi đáp: “Đương nhiên! Ngươi là Hoàng tộc của Thao Liễm ta, là Tam đệ của ta, thân phận hạng tôn quý! Ta đưa ngươi vào cung, hắn sao lại không hoan nghênh!”
“Như vậy, bọn họ có phát hiện mục đích thật sự của chúng ta không?”
“Có!” Kì Viêm cùng Tễ Hồng Lẫm ngẫu nhiên gặp gỡ, “Thái tử Kỳ Nghệ là người thông minh, hắn nhất định sẽ phát hiện mục đích của chúng ta!”
Diệc Ưu nghe đáp án như thế, chấn động, “Di? Vậy......”
“Bất quá, việc này cũng không phải do bọn họ!” Tiếu ý trong mắt Kì Viêm tràn ngập hung ác cùng nham hiểm, “Đã biết thì sao? Ngươi đến Kỳ Nghệ thì ngươi chính là khách, bọn họ là chủ. ‘đãi khách bất tôn’, bọn họ sẽ không làm loại chuyện làm nhục uy danh như thế! Ngươi không cần lo lắng!” (Đãi khách bất tôn:đãi khách nhưng không biết tôn trọng)
“......”
“Làm sao vậy, Diệc Ưu? Như vậy không giống ngươi thường ngày...... Ngươi sợ sao?”
“Không, ta chỉ là.....” Diệc Ưu cúi thấp đầu xuống.
“Chỉ là cái gì?” Kì Viêm kỳ quái, đệ đệ hắn lúc nói chuyện chưa từng nhăn nhó như vậy!
Lại ngẩng đầu, Diệc Ưu chính sắc hỏi: “Nhị ca, nếu Kỳ Nghệ cùng Thao Liễm phát động chiến tranh, ngươi sẽ đến đón ta trở về sao?”
“Nếu ta có thể đánh vào thành, nhất định tới đón ngươi!”
“......” Ý tứ chính là cho dù có phát động chiến tranh, chỉ cần Kỳ Nghệ không thua, Nhị ca cũng sẽ không tới đón mình, “Nhị ca, ta có thể có một yêu cầu cuối cùng hay không?”
“Yêu cầu gì?”
“Nếu ta chết...... đem ta mang về Thao Liễm, táng ở bên cạnh nương ta được không?”
Kì Viêm không phủ nhận chuyện hắn có thể chết, khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã đáp ứng!
“Cám ơn ngươi, Nhị ca!” Nói xong, Diệc Ưu kéo xuống bức màn, không hề lên tiếng.
Kì Viêm cũng không nói gì, mã tiên vung lên, lại đi tới phía trước đội ngũ, tiếp tục hành trình......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook