Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc
-
Chương 7
Hộp gấm chứa ngọc tỷ bị trộm, Diệu Quang cùng Húc so với Tuyền là hoàng đế còn khẩn trương hơn, cả ngày đều thối mặt ra, nếu không phải Tuyền lừa bọn họ nói có diệu kế, phỏng chừng hai người này sẽ chết vì chứng u buồn, [hoàng đế bất cấp, cấp tử thái giám] (hoàng đế không gấp, thái giám gấp sắp chết)
Phạm đối với việc này không nhiều lời, chỉ là hỏi một câu: “Có người muốn giang sơn của ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?”
Tuyền cũng cười đáp lại một câu: “Rau trộn!”
“…”
Từ đó cũng không ai bàn luận lại vấn đề này.
Đi đường hơn nửa tháng, đoàn người rốt cuộc đến [Phục Hi sơn trang]
“Phục Hi sơn trang” quả là danh bất hư truyền, xứng với thiên hạ đệ nhất trang. Vị thế tiếp giáp suối kì hoàng thành, cảnh sắc tuyệt đẹp, khí hậu dễ chịu, có thể nói là nhân gian tiên cảnh. Chủ nhân tiền nhiệm sơn trang là võ lâm minh chủ – Tử Mộ Nhiên, nghe nói vị tiền nhiệm võ lâm minh chủ này mười lăm năm trước do con trai độc nhất chết thảm mà cực kỳ bi thương, mang theo vợ cùng nữ nhi ẩn cư. Mà hắn tuy võ công cao cường, đức cao vọng trọng nhưng tính tình có chút ngoan cố bảo thủ, rất không được tiểu bối giang hồ hoan nghênh.
Sau khi tới, bọn họ giao ra thiếp mời, năm người tới đại sảnh sơn trang, trùng hợp hôm nay sơn trang trang chủ triệu tập các vị anh hùng thương lượng về việc võ lâm đại hội, trong đại sảnh tụ họp không ít võ lâm nhân sĩ.
Đương nhiên, trong đó không có người nào Tuyền nhận thức, trái lại có quá nhiều người nhận thức Phạm, bọn họ nhao nhao chào hỏi tự giới thiệu, trong miệng không ngừng kêu cái gì [Vô Cầu công tử].
Phạm cũng tươi cười đáp lại, nhưng là Tuyền cực kỳ khó chịu những người đó dựa vào cái gì đối Phạm của hắn đông chạm tây sờ, Phạm là của hắn!
Vì vậy hắn lặng lẽ đi đến bên người Diệu Quang khẽ hỏi: “Những người đó làm sao vậy? Phạm rất nổi tiếng sao? Còn có ai là Vô Cầu công tử?”
Diệu Quang bí hiểm cười: “Lão bản từng là Vô Cầu công tử tám năm trước danh chấn giang hồ, nghe nói võ công đệ nhất!”
Nguyên lai Phạm lợi hại như thế a!
Tuyền chợt giật mình, đột nhiên có một nam nhân tướng mạo tuấn dật đi đến trước mặt Phạm, hắn thế nhưng đem Phạm, ở trước mặt mọi người ôm vào lòng!?
Tuyền không thể nhịn được nữa hét lớn: “Ngươi muốn làm gì? Ôm nữa ta tẩn ngươi!”
Đang muốn tiến lên, Húc ngăn trở hắn, “Nhị ca, người kia là Đằng Hình, từng là thiên hạ đệ nhất, nhưng bị Bàn Nguyên đánh bại, ngươi đánh không lại hắn.”
“Thúi lắm, hắn đang làm cái gì vậy, dám...... Dám......” Dám động vào lão bà của hoàng đế? “Ta phải làm thịt hắn!”
Người nọ nghe được liền chú ý đến hắn, y khinh miệt cười, buông Phạm ra đi đến bên này, “Ngươi là gì của Vô Cầu công tử?” (người ta là chồng, ngươi biến giùm đê =”=) (mặt mỏng quá đê)
“Phu quân!” Tuyền hét lớn cho toàn sảnh nghe.
Hắn vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
“A...... Như thế nào có thể? Vô Cầu công tử như thế nào coi trọng một nam tử như ngươi? Huống chi......” Hắn khinh miệt nhìn Tuyền liếc mắt một cái, “Vẫn là một phàm phu tục tử một chút võ công cũng không có.”
“Này không tới phiên ngươi quản, ngươi lại là gì của hắn?”
“Bằng hữu, cũng là địch nhân… Ta tám năm trước bại dưới tay hắn, khi đó ta liền…” Ánh mắt hắn nhẹ nhàng hướng về phía Phạm, quang mang trong mắt kia Tuyền rất quen thuộc, đó là tưởng nhớ với người yêu!
“Liền thế nào?”
Dám đối với Phạm có chủ ý! Gan lắm!
Tuyền lập tức quyết định —— đùa chết hắn!
“Liền đợi đến thời khắc đánh bại hắn!” Tựa hồ cảm giác được tình cảm chính mình quá mức lộ liễu, nam nhân lập tức thu liễm.
“Nga, như vậy a? Kia thật đúng là tiếc nuối a, Vô Cầu công tử chính là ái nhân của ta, không tin ngươi hỏi hắn.” Phương pháp tốt nhất đối phó với tình địch, chính là làm cho hắn nhận thức rõ ràng thất bại của mình.
“Chẳng lẽ......” Hắn khó có thể tin nóng lòng hướng Phạm chứng thực, “Đây là thật sự?”
Sau khi đi đến thế giới này, Phạm là người hiểu Tuyền nhất, đồng dạng, Tuyền cho rằng chính mình cũng hiểu Phạm nhất, Phạm thích trốn tránh không muốn đáp ứng tình cảm của hắn, nhưng đối với tình cảm của chính mình luôn luôn thẳng thắn vô tư, quyết không phủ nhận!
Đáng tiếc vận mệnh Đằng Hình chỉ có thể bị vứt bỏ – bởi vì hắn cùng Si Ảnh sai lầm một dạng như nhau.
“Như lời hắn nói.” Phạm thu hồi khuôn mặt tươi cười dối trá, còn thật sự trả lời Đằng Hình.
“Ngươi......” Thưởng thức biểu tình chịu đả kích của hắn, Tuyền giơ lên nụ cười thắng lợi.
Các vị nhân sĩ ở đây cũng bị trận này làm cho xấu hổ vô cùng, không biết làm thế nào cho xong chuyện.
Lúc này, gã sai vặt ở ngoại thính hô lên: “Lão gia đến!”
Tiền nhiệm võ lâm minh chủ Tử Mộ Nhiên đến!
Hắn mặc dù đã không làm minh chủ nhiều năm, đã ở tuổi trung niên, nhưng trên người vẫn còn lưu lại một cỗ khí phách cùng ngạo khí.
Khi hắn từ cửa đi vào, các vị võ lâm nhân sĩ đều kính sợ khí thế của hắn mà nhao nhao nhường đường, một mạch đi tới, mãi cho đến khi hắn ngồi xuống ghế thượng trên sảnh.
Hắn quay đầu nhìn các vị võ lâm nhân sĩ ở đây, nhất nhất đánh giá bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Phạm, đột nhiên nhãn tình sáng lên.
“Vị công tử này là?”
“Vị này là Vô Cầu công tử tám năm trước danh chấn giang hồ.” Người đang nói này Tuyền biết, nghe nói cũng là bại tướng dưới tay Phạm —— bại bởi tửu lượng, tên gọi cái gì......[Tửu cuồng] bất tuý (không say).(sao anh đa tài thế, mọi lĩnh vực..)
“Ngươi chính là Vô Cầu công tử? Quả nhiên tuấn tú bất phàm!” Tử Mộ Nhiên tinh tế đánh giá Phạm, “Chúng ta có phải hay không ở nơi nào gặp qua? Dung mạo của công tử ta dường như rất quen thuộc…”
“Đa tạ minh chủ khích lệ, hẳn là minh chủ nhớ lầm đi! Chúng ta chưa từng gặp qua.” Phạm đáp lại nói.
“Phải không, có lẽ là lão phu cả nghĩ...... Còn các vị này là?” Ánh mắt hắn hướng về phía bọn người Tuyền.
Phạm đơn giản giới thiệu, môn phái cùng mục đích đến, nhưng Tử Mộ Nhiên khi đang nghe đến”Kì Oát Tuyền” cùng”Hỗn Hư phái”, mặt lộ vẻ dị sắc, vội vàng kêu hạ nhân chuẩn bị phòng đãi khách.
Hắn an bài hạ nhân tiếp đón các vị võ lâm nhân sĩ, chính mình mang theo Phạm và bọn họ đi vào nội đường, tinh tế nói chuyện.
Dọc theo đường đi, Phạm nhắc lại chuyện, Tuyền mới hiểu được, nhi tử của minh chủ là chết dưới tay Lân Huân, mà hắn lại nói Lân Huân là thức ăn, khó trách y muốn tìm hắn nói chuyện.
Mà Húc ôm tiểu niên cao đang ngủ, cùng Diệu Quang đi theo phía sau, hai người dường như đang quan sát cảnh vật chung quanh, phòng bị tùy thời có thể xuất hiện nguy hiểm, này có lẽ là “ham mê” của người thân ở thâm cung đi!
“Các vị, bên này thỉnh.” Tử Mộ Nhiên cước bộ dừng ở trước cửa một tiểu lâu, trên tấm biển viết —— Khánh Vũ hiên.
Gian phòng bố trí không tầm thường, cao nhã mỹ lệ mà lại không mất đi thoải mái ấm áp, trong không khí còn phiêu dật mùi thơm ngát, trên lại phối xứng một ít sa liêm, làm cho người ta có cảm giác như đang ở tiên cảnh. Lúc này, từ gian phòng xa nhất chỗ truyền ra hai nữ thanh.
“Nương, ngươi xem, này đẹp không?”
“Đẹp đẹp,Vân nhi của ta mang cái gì cũng đẹp.”
“Phu nhân, ngươi xem ta dẫn ai đến!” Tử Mộ Nhiên vừa đi vừa nói.
Vừa vào gian trong liền thấy, một phụ nhân đang nằm trên giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, khí hư vô lực, nhưng vẫn đang là phong hoa tuyệt đại. Bên mép giường một thiếu nữ ngồi cạnh nàng, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thanh thuần đáng yêu, hoạt bát tịnh lệ. Các nàng chính là phu nhân cùng nhi nữ của Tử Mộ Nhiên.
“Mộ Nhiên, hôm nay không phải khai mạc võ lâm đại hội sao? Như thế nào lại đến nơi này của ta?” Phu nhân cảm thấy khó hiểu hỏi.
Mà nữ nhi nhìn thấy cha nàng đến, chẳng những không có tỏ vẻ vô cùng thân thiết, ngược lại chỉ đứng ở bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng: “Phụ thân.”
“Ân.” Tử Mộ Nhiên nghe thấy thanh âm nữ nhi, cũng chỉ gật gật đầu, sau đó liền đối phu nhân nói: “Hôm nay võ lâm đại hội ta gặp được vài vị thiếu hiệp, nàng đoán xem bọn họ là ai?”
“Các vị thiếu hiệp này là?” Phu nhân nhìn về phía bọn họ ôn nhu hỏi.
“Bọn họ là người từng dùng qua [Lân Huân].” Tử Mộ Nhiên giải thích.
“Cái gì?” Phu nhân giống như tinh thần lập tức phấn chấn, giữ chặt cánh tay phu quân nàng, “Thật sự? Vậy chuyện Vân nhi ngươi có hỏi qua chưa?”
“Vẫn chưa, ta chính là tính toán cùng nàng hỏi các vị thiếu hiệp về chuyện Vân nhi.” An ủi phu nhân, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tuyền.
Vân nhi? Nữ hài này làm sao? Trong lòng Tuyền cảm thấy kỳ quái, xem ra Phạm tựa hồ cũng không lý giải được, chỉ ở một bên phỏng đoán sự việc.
“Kì thiếu hiệp.” Minh chủ mở miệng nói: “Tin tưởng ngươi cũng có nghe qua, nhi tử độc nhất của lão phu mười lăm năm trước chết thảm dưới chất độc của [Lân Huân』, nhưng ngươi lại nói [Lân Huân] không có độc, đây chính là sự thật?”
“Đương nhiên là thật,...... Không đúng, [Lân Huân] đó là thức ăn, không phải là độc vật, ta chính mình đã nếm qua, tuyệt đối sẽ không sai.”
“Vậy nhi tử của lão phu Tử Tước Vân, xác thực là chết bởi chất độc của chúng, như thế làm sao giải thích?” Tử Mộ Nhiên cảm xúc thập phần kích động, có thể thấy được mất đi nhi tử đối với hắn đả kích rất lớn.
“Này......” Tuyền tự hỏi, cuối cùng cho ra một kết luận kinh người, “Nếu lệnh công tử chết bởi [Lân Huân], vậy nhất định có người hạ độc.”
“Cái gì!” Phu nhân kêu to lên, “Là kẻ nào muốn hại Vân nhi của ta! Nhi tử đáng thương của ta, lúc ấy chỉ có năm tuổi a! A a......” Nói đến đó nàng lại thương tâm khóc lớn
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của nàng, mọi người ở đây đều không khỏi động dung (= cảm động), Tử Mộ Nhiên ở một bên vuốt khẽ lưng nàng trấn an.
Lúc này, bỗng nhiên Tuyền cảm thấy được phía sau có người kéo, nhìn lại, nguyên lai là đứa con đã tỉnh ngủ......
“Bảo bối, tỉnh? Không ngủ thêm một lát?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Ân.” Tiểu niên cao dụi dụi đôi mắt mới vừa tỉnh, “Không ngủ, đã đói bụng, ba ba ôm một cái!”
“Hảo, đến ôm một cái.” Sủng ái ôm lấy Tiểu niên cao, Tuyền đi đến bên người minh chủ, đang định hướng hắn hỏi có thứ gì có thể cho tiểu niên cao ăn, ai ngờ......
“Vân nhi?” Phu nhân nhìn thấy Tiểu niên cao, ngừng khóc, gắt gao nhìn thẳng mặt bé, đột nhiên vươn tay muốn cướp hài tử, “Vân nhi, nương chỉ biết ngươi không chết, ngươi chỉ là cùng nương ngoạn chơi trốn tìm. Hài tử đến, mau cho nương nhìn xem, thật xinh đẹp, Vân nhi vẫn không thay đổi,Vân nhi của ta, không bao giờ ….rời khỏi nương, tiểu Vân nhi......”
“Đau quá, ba ba......” Tiểu niên cao bị nàng nắm đau.
“Phu nhân, từ từ, hắn không phải hài tử của ngươi.” Phu nhân không biết khí lực từ đâu mà có, ngay cả Tuyền kéo cũng không nhúc nhích.
Phạm cùng những người khác thấy thế, cũng đi lên hỗ trợ, nhưng phu nhân là nữ nhân, mọi người căn bản không có khả năng ra tay với nàng, vài người giằng co không lại.
“Kỷ Oanh, ngươi bình tĩnh chút!” Sau một phen tranh chấp, Tử Mộ Nhiên đành phải điểm thuỵ huyệt (huyệt ngủ), làm nàng thiếp đi.
Phạm thấy Tuyền cùng tiểu niên cao không việc gì liền hỏi: “Phu nhân không có việc gì đi?”
“Không có việc gì, các vị thiếu hiệp thật sự là thực xin lỗi a, Kỷ Oanh lại phát bệnh......” Minh chủ đầu tiên là vẻ mặt thật có lỗi hướng về bọn họ, sau đó đối nữ nhi nói: “Vân nhi, chiếu cố nương ngươi.”
“Vâng” nghe khẩu khí của nàng, cảm giác như không phải là phụ thân đang nói chuyện với nhi nữ.
“Chúng ta trước rời khỏi cho Kỷ Oanh nghỉ ngơi đi, các vị bên này thỉnh.” Minh chủ mang theo bọn họ ly khai tiểu lâu.
Trên đường đi, Tuyền nhịn không được hỏi bệnh tình của minh chủ phu nhân.
Minh chủ giải thích nói, mười lăm năm trước, sau khi nhi tử qua đời, nàng liền mắc phải tâm bệnh. Nàng luôn cho rằng con mình không chết, vừa thấy nam hài năm tuổi xinh đẹp sẽ gọi là “Vân nhi”, bất quá trước giờ không kích động như vậy, chỉ là nhìn đứa nhỏ ngẩn người, lần này tựa hồ thực đặc biệt.
Nghe giải thích của hắn, Tuyền tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, nhưng hắn không nói ra, mà Phạm nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng nhận ra có vấn đề.
Sau khi trở lại phòng, mọi người liền trầm tĩnh lại, Húc cùng Diệu quang trở về phòng nghỉ ngơi, để lại Tuyền, Phạm còn có bé cưng.
“Lẫm nhi, vừa rồi có bị thương không?” Phạm kéo tay tiểu tử kia xem.
“Hoàn hảo, phụ thân, bất quá vừa rồi nãi nãi thực đáng sợ.” Tiểu niên cao trả lời Phạm, lập tức lại hỏi Tuyền “Ba ba, nàng là ai?”
Tuyền nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, không lên tiếng.
“Ba ba?” Tiểu niên cao thấy hắn không có phản ứng liền gọi lần nữa.
“Giống như a......” Tuyền lại mạc danh kỳ diệu nói.
“A?” Phạm không rõ chân tướng hỏi, “Giống như cái gì?”
“Ngươi cùng Tiểu cao rất giống.” Tuyền nhìn hai người bọn họ, “Phạm, ta cảm thấy người thất thường có nỗi đau mất đi ái tử, so với người bình thường càng nhớ rõ diện mạo của con mình hơn.”
“ Ý của ngươi là gì?” Phạm nhíu nhíu mày.
“Vừa rồi minh chủ nói lần này phu nhân đặc biệt kích động, ngày xưa nàng chẳng qua là nhìn hài tử ngẩn người mà thôi.” Tuyền không trực tiếp trả lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Phạm chân mày nhăn càng sâu, tựa hồ cũng đoán được một, hai.
“Ta cảm thấy phu nhân căn bản là không có điên. Nàng đã sớm hiểu rõ con trai của nàng đã chết, nhưng lại nhịn không được tưởng niệm, cho nên xem những đứa trẻ năm tuổi như thế thân, nhìn thấy bọn chúng tựa như thấy được con trai của nàng còn sống. Về phần nguyên nhân hôm nay thất thường, có lẽ bởi vì duyên cớ tiểu niên cao bộ dạng nguyên bản cùng con trai của nàng quá giống nhau.” Tuyền đem kết luận của mình nói ra.
“Ý của ngươi là Lẫm nhi cùng nhi tử của nàng bộ dạng tương tự?” Phạm vuốt cằm nói.
“Ta thật...... Phạm có đôi khi ngươi thật đúng là trì độn có nghề.” Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, “Là ngươi, tiểu niên cao lớn lên giống ngươi, cho nên ngươi cùng con trai của nàng giống nhau.”
“Không có khả năng, nhi tử độc nhất của minh chủ mười lăm năm trước đã qua đời, sẽ không là ta. Huống chi, ta đối nơi này không hề ấn tượng, cùng phu thê minh chủ lần đầu gặp mặt, như thế nào là con của bọn họ?” Phạm một mặt ‘không có khả năng’nói.
“Ngươi không cần kích động như vậy...... Phỏng đoán, chỉ là phỏng đoán mà thôi.” Tuyền trấn an nói.
Phạm không đồng ý liếc xéo hắn, “Ngươi rảnh rỗi kiếm cớ gây sự, sau khi hồi cung còn một đống việc chờ ngươi.”
“Ngô.” Để sau đi, “Ta đi tìm thức ăn cho bé cưng......” Tuyền đánh trống lảng, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Nguyên bản chính là hảo tâm tìm thức ăn cho bé cưng, ai biết sơn trang này cư nhiên giống như cái mê cung, Tuyền đi tới đi lui liền bị lạc đường.
“Nơi này là chỗ nào a?” Hắn nhìn chung quanh, “Trù phòng không ở đây sao?”
“Đáng hận, đáng ghét, ta tính là cái gì......” Đột nhiên một câu mắng lọt vào lỗ tai của hắn.
Thanh âm rất quen thuộc, là ai? Kiêu ngạo như vậy...... Tuyền đi phía trước nhìn thấy, một nữ hài đang đứng ở tiểu đình tử, đối với thạch bàn không ngừng mắng, vừa mắng vứa đá, thật đúng là chua ngoa!
Di...... Kia không phải là tiểu nữ của minh chủ sao?
Có lẽ là tiếng bước chân của Tuyền quá mức rõ ràng, nàng rất nhanh liền phát hiện.
“Là ai ở đó?” Ngữ khí hảo hung ác.
“Từ từ, là ta, tiểu thư chớ hoảng sợ.” Tuyền lập tức đứng ra cho nàng thấy rõ thân phận.
“Là ngươi? Kì Oát Tuyền!” Nữ hài lúc này mới thả lỏng cảnh giác.
Tuyền vò vò đầu, ngượng ngùng nói chính mình lạc đường.”Đúng, là ta, ta đang tìm trù phòng, không biết như thế nào đi đến nơi này......”
“A...... Lạc đường thì lạc đường, ngươi giấu giếm cái gì a?” Nàng nín khóc mỉm cười, “Trù phòng ở bên kia.”
“Nga, đa tạ tiểu thư, tại hạ trước cáo từ.” Tuyền nguyên bản vô tình cùng tiểu thư này gặp mặt, sau khi biết đường lập tức rời đi.
Mà tiểu cô nương kia lại lên tiếng gọi hắn: “Từ từ, ngươi không hỏi ta xem vừa rồi vì cái gì......” Nàng hơi ngượng ngùng hỏi.
Tuyền là người theo chủ nghĩa lady first (chỗ này nguyên văn là nữ tính chủ nghĩa giả, nhưng ta thấy thế này thuận tai, ai đọc QT rồi ta xin tạ lỗi), xuất phát từ tôn trọng liền trả lời: “Tiểu thư làm việc đều có suy nghĩ của chính mình, tại hạ không nên hỏi nhiều.”
“Ngươi người này thú vị, nhìn không ra ngươi thật ôn nhu.” Tử Tích Vân che miệng mà cười, “Ta lại muốn nói cho ngươi nghe, ngươi ngồi a.” Nói xong chính nàng cũng ngồi xuống.
“Này......” Tuyền đang muốn cự tuyệt.
Không nghĩ tới, tiểu cô nương này thực bá đạo, còn chưa nói xong, nàng trái lại còn tranh nói trước.
Tuyền thành ra không thể không nghe nàng nói, mà nghe được từ miệng nàng, hắn mới biết được sự thật làm người ta khiếp sợ. Nguyên lai nàng vốn không phải tiểu nữ của phu thê minh chủ, mà là người mười lăm năm trước được một đạo sĩ ôm tới, phu phụ minh chủ đối với nàng không hề giầu giếm, từ lúc nàng còn nhỏ đã nói cho nàng biết sự thật.
“Đạo sĩ kia nói nương mệnh tang tử, bởi vậy mang ta đến, đền bồi cho họ. Còn nói với cha mẹ, nhất định ta mười lăm tuổi sẽ mẫu nghi thiên hạ, có thể làm hoàng hậu của đương kim thánh thượng.” Tiểu cô nương nói.
“Ngươi không muốn gả, cho nên sinh khí?” Tuyền hy vọng là như thế.
“Không, ta không sao cả. Chính là, phụ thân cùng nương...... Bọn họ chính là cố kỵ ta là hoàng hậu tương lai, nếu dưỡng dục không tốt sẽ mang lại tai hoạ cho giang sơn, mà trong lòng họ chỉ có nhi tử của bọn họ.” Tử Tích Vân càng nói càng nhỏ.
“Đây không phải là chuyện cực kỳ bình thường sao? Phụ mẫu nào cũng yêu thương thân sinh nhi tử của mình hơn.” Tuyền nghĩ nghĩ trả lời.
“Ngươi......” Nàng có điểm tức giận.
Nhưng Tuyền lại giải thích: “Ngươi không cần sinh khí, từ từ nghe ta nói hết. Đây là nhân chi thường tình, không thể phủ nhận, ràng buộc huyết thống so với tình cảm gì đều khắc sâu hơn, này cũng không thể trách phụ mẫu ngươi.”
“Ta đây xứng đáng xui xẻo, không ai yêu thương, bộ dạng này cả đời sao? Ta không cam lòng a!” Cảm xúc của nàng rất không ổn định.
“Ai nói ngươi sẽ như vậy cả đời? Ngươi đã nghe ta nói cái gì không tốt chưa?” Tiểu cô nương thực không đáng yêu, vẫn là Phạm hảo, Tuyền âm thầm đánh giá, “Nữ hài tử nha, tối trọng yếu là phải yêu quý bản thân mình. Ngươi đã nói phụ mẫu ngươi không thương ngươi, vậy ngươi càng phải quý trọng chính mình. Tự ái, tự trọng, tự tôn, tự tin, đây mới là thái độ cuộc sống một nữ hài nên có. Như vậy, vị hôn phu tương lai của ngươi nhất định thích ngươi!” Tuyền giống một học giả đang trình bày học thuyết phụ nữ thế kỷ 21.
“Ta có thể như vậy sao?” Ánh mắt Tử Tích Vân nhìn hướng xa xa.
“Đương nhiên có thể, ngươi là một nữ hài thực đáng yêu, không cần lo lắng.” Tuyền lộ ra một cái tươi cười sáng lạn.
Nhìn thấy nụ cười của Tuyền, mặt Tử Tích Vân đỏ bừng, nàng e thẹn ngại ngùng lui về phía sau, “Đêm nay...... Cái kia...... Cám ơn ngươi.” Nói xong xoay người bỏ chạy.
Tuyền còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nàng bỗng nhiên xoay người hỏi: “Công tử, võ lâm đại hội ngày mai ngươi có tham gia sao?”
“A? Ân...... Có!”
“Ta đây đi trước, công tử trên đường cẩn thận.” Nói xong nàng liền vội vội vàng vàng ly khai. (đổ rồi ư…x_x)
Nàng làm sao vậy? Tuyền không hiểu. Khó trách người khác nói “nữ nhân tâm, hải để châm” (lòng dạ nữ nhân, sau tựa đáy biển) thực đoán không ra các nàng suy nghĩ cái gì!
Ai...... Quên đi, chắc bé cưng đã đói bụng lắm rồi, hắn vẫn là trở về trước!
Thật vất vả trở lại phòng, Phạm, bé cưng, Diệu Quang cùng Húc lại ngồi đánh chén hăng say, trên bàn tràn đầy mỹ thực.
“Oa! Các ngươi rất không có lương tâm, thế nhưng mặc kệ ta, ăn trước?” Tuyền kháng nghị ngồi vào bàn.
“Ngươi cũng không kém nha, thế nào? Tiểu cô nương kia không tồi đi?” Diệu Quang vừa ăn vừa nói.
“Nhị ca, ngươi mau khai?” Húc cũng cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Cái gì? Ba ba, tiểu cô nương có thể ăn sao?” Bé cưng cũng không cam chịu thua hỏi.
“Uy uy uy, các ngươi a...... Chờ một chút, các ngươi như thế nào biết ta cùng tiểu cô nươg kia cùng một chỗ?” Không đúng, phi thường không đúng!
“Trên người ngươi có vị đạo của nàng.” Phạm hảo tâm giải thích.
Tuyền ngửi ngửi quần áo, “Thì ra là thế! Phạm, ngươi nghe ta giải thích, ta......” Hắn lập tức nóng vội muốn giải thích sự thật.
Phạm uống ngụm trà, hắn chưa kịp mở miệng đã nói trước: “Kỳ thật các ngươi trong lúc đó cái gì cũng không có phát sinh, ngươi chính là ngẫu nhiên gặp được Tử Tích Vân kia, hai người nói chuyện trong chốc lát, đúng không?” Y miêu tả giống như chính mình tận mắt trông thấy.
“Ân, chính là như vậy.” Tuyền liều mạng gật đầu.
Diệu Quang buồn cười hỏi Húc: “Húc, ngươi tin không?”
“Không tin!” Húc trả lời.
“Ta tin tưởng ba ba.” Lời nói của bé cưng làm cho Tuyền cảm thấy vui mừng, không hổ là con thân sinh a.
“Lão bản thì sao?” Diệu Quang trưng ra khuôn mặt tươi cười muốn ăn đập.
Bất quá, lời này vừa nói ra lại làm cho lực chú ý của mọi người tập trung trên người Phạm.
Phạm nhắm mắt lại, buông chén trà trong tay, “Ta tin!”
Hô...... Tuyền nhất thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần lão bà không hiểu lầm là tốt rồi.
Mà Diệu Quang và Húc đều là vẻ mặt biểu tình ‘không thể tin được’, thật sự là làm cho Tuyền hả dạ muốn chết.
“Chúng ta ăn no, đi trước.” Diệu Quang cười đứng lên, thông minh kéo Húc ly khai.
Tính bọn họ thức thời. Tuyền cười tủm tỉm ngồi xuống bên người Phạm, nhưng lúc này, một tiểu tư đi đến, cầm trong tay một mâm điểm tâm tinh xảo.
“Kì công tử, đây là chủ nhân nhà ta cố ý phân phó trù phòng tặng ngài, thỉnh một mình dùng, chớ cho người khác dùng.” Dứt lời, tiểu tư buông điểm tâm liền ly khai.
“Làm cái quỷ gì, điểm tâm này chỉ đủ một người dùng.” Tuyền nhìn thấy thực hạp liền dâng lên bực tức, điểm tâm bên trong tinh xảo, nhưng cũng chỉ có một khối, ‘phần ăn một người’ chính cống.
“Người ta cho ngươi ăn, ngươi cứ ăn đi, hiện tại ai cũng không biết thân phận của ngươi, hẳn là không có độc.” Phạm cẩn thận phân tích nói.
Mục tiêu của Tuyền lập tức chỉa hướng tiểu niên cao, tiểu bảo bối vội vàng lắc đầu, “Người ta cho ba ba, không phải cho Lẫm nhi.” Tiểu quỷ hiểu lắm sự.
“Phạm thật sự không cần?” Hắn vẫn còn do dự.
Phạm cũng tỏ vẻ cự tuyệt, “Ta không thích đồ ngọt, ngươi biết mà.”
“Ta đây không khách khí!” Nói xong, Tuyền cầm lấy khối điểm tâm nhỏ kia cho vào miệng.
Một cỗ hương khí tan ra trong miệng, thật ngọt ngào, thật ngon. Chính là sau khi ăn, cảm thấy được có điểm kỳ quái.
Phạm không nghi ngờ gì, ở bên cạnh thu thập quần áo, tính toán cùng tiểu niên cao tắm rửa, nhưng mà......
Không lâu sau, Tuyền liền cảm thấy thân thể không khoẻ, trước mắt có chút mơ hồ, tim đập mãnh liệt làm hắn không khỏi hô một câu: “Phạm......” Thanh âm thoáng khàn khàn, mang theo từ tính bất đồng ngày xưa.
“Ân?”
Tới khi Phạm quay đầu lại chú ý tới hắn, chỉ thấy Tuyền một tay bấu lấy cạnh bàn, một tay lôi kéo cổ áo, mặt hiện ra biểu tính đỏ ửng mất tự nhiên, hạt lớn hạt nhỏ mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, ánh mắt toát ra một loại dục vọng không tên.
Thấy bộ dáng của hắn, Phạm tựa hồ hiểu được gì đó, y thực bình tĩnh đối Tiểu niên cao nói: “Lẫm nhi, đêm nay ngủ ở chỗ Diệu Quang thúc thúc, ba ba cùng phụ thân có việc muốn nói, được không?”
Bé cưng nghiêng nghiêng đầu, lại nhìn nhìn ba ba, lập tức nói: “Hảo, đã biết, ta đây đi trước.” Nói xong tiểu tử kia liền hướng phòng Diệu Quang chạy tới.
Phạm nhìn thấy bóng dáng bé cưng rời đi, cho đến khi tiêu thất trên hành lang, sau đó mới xoay người nhìn Tuyền: “Điểm tâm bị kê đơn.” Y nhíu nhíu mày, một tay xoa trán Tuyền.
“Đừng chạm vào ta!” Dược tính khiến Tuyền có phần nóng nảy, nhưng hắn lập tức ý thức được, thở gấp nói: “Thực xin lỗi...... Phạm, ngươi cũng đi trước đi.”
Bản tính nam nhân dần dần thức tỉnh, không cần phải nói, Tuyền cũng biết mình ăn nhầm cái gì.
Trong cơ thể không ngừng toát ra nhiệt cảm trải rộng toàn thân, nếu không phải còn chút lý trí sót lại, chỉ sợ hắn đã lập tức bị đánh gục bởi Phạm trước mắt.
Không được, không được, Phạm là không thể đụng vào, y là đặc biệt......
“Đi a, còn ở nơi này làm cái gì!?” Nhiệt lưu trong cơ thể không được phóng thích, Tuyền hổn hển muốn đuổi người.
“Không cần ta hỗ trợ sao?”
“Không cần...... Ta chính mình có thể!”
Sắp không được!
“Việc này...... Lưỡng tình tương duyệt...... Mới được!”
“Ngươi thật đúng là nghiện làm người tốt......” Phạm tựa hồ đang cười, nhưng Tuyền đã muốn thấy không rõ lắm.
Nhẫn nại của Tuyền đã tới cực hạn, “Cút, mau cút a!” Không tiếc phun ra ác ngôn xua đuổi y.
Phạm không để ý tới ác ngôn ác ngữ của hắn, ngược lại lấy miệng che đi đôi môi đang mấp máy kia, nụ hôn này vừa hôn xuống, lấp đi lý trí còn lại của Tuyền, đưa bọn họ hai người hướng về vực sâu dục vọng......
Phạm đối với việc này không nhiều lời, chỉ là hỏi một câu: “Có người muốn giang sơn của ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?”
Tuyền cũng cười đáp lại một câu: “Rau trộn!”
“…”
Từ đó cũng không ai bàn luận lại vấn đề này.
Đi đường hơn nửa tháng, đoàn người rốt cuộc đến [Phục Hi sơn trang]
“Phục Hi sơn trang” quả là danh bất hư truyền, xứng với thiên hạ đệ nhất trang. Vị thế tiếp giáp suối kì hoàng thành, cảnh sắc tuyệt đẹp, khí hậu dễ chịu, có thể nói là nhân gian tiên cảnh. Chủ nhân tiền nhiệm sơn trang là võ lâm minh chủ – Tử Mộ Nhiên, nghe nói vị tiền nhiệm võ lâm minh chủ này mười lăm năm trước do con trai độc nhất chết thảm mà cực kỳ bi thương, mang theo vợ cùng nữ nhi ẩn cư. Mà hắn tuy võ công cao cường, đức cao vọng trọng nhưng tính tình có chút ngoan cố bảo thủ, rất không được tiểu bối giang hồ hoan nghênh.
Sau khi tới, bọn họ giao ra thiếp mời, năm người tới đại sảnh sơn trang, trùng hợp hôm nay sơn trang trang chủ triệu tập các vị anh hùng thương lượng về việc võ lâm đại hội, trong đại sảnh tụ họp không ít võ lâm nhân sĩ.
Đương nhiên, trong đó không có người nào Tuyền nhận thức, trái lại có quá nhiều người nhận thức Phạm, bọn họ nhao nhao chào hỏi tự giới thiệu, trong miệng không ngừng kêu cái gì [Vô Cầu công tử].
Phạm cũng tươi cười đáp lại, nhưng là Tuyền cực kỳ khó chịu những người đó dựa vào cái gì đối Phạm của hắn đông chạm tây sờ, Phạm là của hắn!
Vì vậy hắn lặng lẽ đi đến bên người Diệu Quang khẽ hỏi: “Những người đó làm sao vậy? Phạm rất nổi tiếng sao? Còn có ai là Vô Cầu công tử?”
Diệu Quang bí hiểm cười: “Lão bản từng là Vô Cầu công tử tám năm trước danh chấn giang hồ, nghe nói võ công đệ nhất!”
Nguyên lai Phạm lợi hại như thế a!
Tuyền chợt giật mình, đột nhiên có một nam nhân tướng mạo tuấn dật đi đến trước mặt Phạm, hắn thế nhưng đem Phạm, ở trước mặt mọi người ôm vào lòng!?
Tuyền không thể nhịn được nữa hét lớn: “Ngươi muốn làm gì? Ôm nữa ta tẩn ngươi!”
Đang muốn tiến lên, Húc ngăn trở hắn, “Nhị ca, người kia là Đằng Hình, từng là thiên hạ đệ nhất, nhưng bị Bàn Nguyên đánh bại, ngươi đánh không lại hắn.”
“Thúi lắm, hắn đang làm cái gì vậy, dám...... Dám......” Dám động vào lão bà của hoàng đế? “Ta phải làm thịt hắn!”
Người nọ nghe được liền chú ý đến hắn, y khinh miệt cười, buông Phạm ra đi đến bên này, “Ngươi là gì của Vô Cầu công tử?” (người ta là chồng, ngươi biến giùm đê =”=) (mặt mỏng quá đê)
“Phu quân!” Tuyền hét lớn cho toàn sảnh nghe.
Hắn vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
“A...... Như thế nào có thể? Vô Cầu công tử như thế nào coi trọng một nam tử như ngươi? Huống chi......” Hắn khinh miệt nhìn Tuyền liếc mắt một cái, “Vẫn là một phàm phu tục tử một chút võ công cũng không có.”
“Này không tới phiên ngươi quản, ngươi lại là gì của hắn?”
“Bằng hữu, cũng là địch nhân… Ta tám năm trước bại dưới tay hắn, khi đó ta liền…” Ánh mắt hắn nhẹ nhàng hướng về phía Phạm, quang mang trong mắt kia Tuyền rất quen thuộc, đó là tưởng nhớ với người yêu!
“Liền thế nào?”
Dám đối với Phạm có chủ ý! Gan lắm!
Tuyền lập tức quyết định —— đùa chết hắn!
“Liền đợi đến thời khắc đánh bại hắn!” Tựa hồ cảm giác được tình cảm chính mình quá mức lộ liễu, nam nhân lập tức thu liễm.
“Nga, như vậy a? Kia thật đúng là tiếc nuối a, Vô Cầu công tử chính là ái nhân của ta, không tin ngươi hỏi hắn.” Phương pháp tốt nhất đối phó với tình địch, chính là làm cho hắn nhận thức rõ ràng thất bại của mình.
“Chẳng lẽ......” Hắn khó có thể tin nóng lòng hướng Phạm chứng thực, “Đây là thật sự?”
Sau khi đi đến thế giới này, Phạm là người hiểu Tuyền nhất, đồng dạng, Tuyền cho rằng chính mình cũng hiểu Phạm nhất, Phạm thích trốn tránh không muốn đáp ứng tình cảm của hắn, nhưng đối với tình cảm của chính mình luôn luôn thẳng thắn vô tư, quyết không phủ nhận!
Đáng tiếc vận mệnh Đằng Hình chỉ có thể bị vứt bỏ – bởi vì hắn cùng Si Ảnh sai lầm một dạng như nhau.
“Như lời hắn nói.” Phạm thu hồi khuôn mặt tươi cười dối trá, còn thật sự trả lời Đằng Hình.
“Ngươi......” Thưởng thức biểu tình chịu đả kích của hắn, Tuyền giơ lên nụ cười thắng lợi.
Các vị nhân sĩ ở đây cũng bị trận này làm cho xấu hổ vô cùng, không biết làm thế nào cho xong chuyện.
Lúc này, gã sai vặt ở ngoại thính hô lên: “Lão gia đến!”
Tiền nhiệm võ lâm minh chủ Tử Mộ Nhiên đến!
Hắn mặc dù đã không làm minh chủ nhiều năm, đã ở tuổi trung niên, nhưng trên người vẫn còn lưu lại một cỗ khí phách cùng ngạo khí.
Khi hắn từ cửa đi vào, các vị võ lâm nhân sĩ đều kính sợ khí thế của hắn mà nhao nhao nhường đường, một mạch đi tới, mãi cho đến khi hắn ngồi xuống ghế thượng trên sảnh.
Hắn quay đầu nhìn các vị võ lâm nhân sĩ ở đây, nhất nhất đánh giá bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Phạm, đột nhiên nhãn tình sáng lên.
“Vị công tử này là?”
“Vị này là Vô Cầu công tử tám năm trước danh chấn giang hồ.” Người đang nói này Tuyền biết, nghe nói cũng là bại tướng dưới tay Phạm —— bại bởi tửu lượng, tên gọi cái gì......[Tửu cuồng] bất tuý (không say).(sao anh đa tài thế, mọi lĩnh vực..)
“Ngươi chính là Vô Cầu công tử? Quả nhiên tuấn tú bất phàm!” Tử Mộ Nhiên tinh tế đánh giá Phạm, “Chúng ta có phải hay không ở nơi nào gặp qua? Dung mạo của công tử ta dường như rất quen thuộc…”
“Đa tạ minh chủ khích lệ, hẳn là minh chủ nhớ lầm đi! Chúng ta chưa từng gặp qua.” Phạm đáp lại nói.
“Phải không, có lẽ là lão phu cả nghĩ...... Còn các vị này là?” Ánh mắt hắn hướng về phía bọn người Tuyền.
Phạm đơn giản giới thiệu, môn phái cùng mục đích đến, nhưng Tử Mộ Nhiên khi đang nghe đến”Kì Oát Tuyền” cùng”Hỗn Hư phái”, mặt lộ vẻ dị sắc, vội vàng kêu hạ nhân chuẩn bị phòng đãi khách.
Hắn an bài hạ nhân tiếp đón các vị võ lâm nhân sĩ, chính mình mang theo Phạm và bọn họ đi vào nội đường, tinh tế nói chuyện.
Dọc theo đường đi, Phạm nhắc lại chuyện, Tuyền mới hiểu được, nhi tử của minh chủ là chết dưới tay Lân Huân, mà hắn lại nói Lân Huân là thức ăn, khó trách y muốn tìm hắn nói chuyện.
Mà Húc ôm tiểu niên cao đang ngủ, cùng Diệu Quang đi theo phía sau, hai người dường như đang quan sát cảnh vật chung quanh, phòng bị tùy thời có thể xuất hiện nguy hiểm, này có lẽ là “ham mê” của người thân ở thâm cung đi!
“Các vị, bên này thỉnh.” Tử Mộ Nhiên cước bộ dừng ở trước cửa một tiểu lâu, trên tấm biển viết —— Khánh Vũ hiên.
Gian phòng bố trí không tầm thường, cao nhã mỹ lệ mà lại không mất đi thoải mái ấm áp, trong không khí còn phiêu dật mùi thơm ngát, trên lại phối xứng một ít sa liêm, làm cho người ta có cảm giác như đang ở tiên cảnh. Lúc này, từ gian phòng xa nhất chỗ truyền ra hai nữ thanh.
“Nương, ngươi xem, này đẹp không?”
“Đẹp đẹp,Vân nhi của ta mang cái gì cũng đẹp.”
“Phu nhân, ngươi xem ta dẫn ai đến!” Tử Mộ Nhiên vừa đi vừa nói.
Vừa vào gian trong liền thấy, một phụ nhân đang nằm trên giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, khí hư vô lực, nhưng vẫn đang là phong hoa tuyệt đại. Bên mép giường một thiếu nữ ngồi cạnh nàng, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thanh thuần đáng yêu, hoạt bát tịnh lệ. Các nàng chính là phu nhân cùng nhi nữ của Tử Mộ Nhiên.
“Mộ Nhiên, hôm nay không phải khai mạc võ lâm đại hội sao? Như thế nào lại đến nơi này của ta?” Phu nhân cảm thấy khó hiểu hỏi.
Mà nữ nhi nhìn thấy cha nàng đến, chẳng những không có tỏ vẻ vô cùng thân thiết, ngược lại chỉ đứng ở bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng: “Phụ thân.”
“Ân.” Tử Mộ Nhiên nghe thấy thanh âm nữ nhi, cũng chỉ gật gật đầu, sau đó liền đối phu nhân nói: “Hôm nay võ lâm đại hội ta gặp được vài vị thiếu hiệp, nàng đoán xem bọn họ là ai?”
“Các vị thiếu hiệp này là?” Phu nhân nhìn về phía bọn họ ôn nhu hỏi.
“Bọn họ là người từng dùng qua [Lân Huân].” Tử Mộ Nhiên giải thích.
“Cái gì?” Phu nhân giống như tinh thần lập tức phấn chấn, giữ chặt cánh tay phu quân nàng, “Thật sự? Vậy chuyện Vân nhi ngươi có hỏi qua chưa?”
“Vẫn chưa, ta chính là tính toán cùng nàng hỏi các vị thiếu hiệp về chuyện Vân nhi.” An ủi phu nhân, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tuyền.
Vân nhi? Nữ hài này làm sao? Trong lòng Tuyền cảm thấy kỳ quái, xem ra Phạm tựa hồ cũng không lý giải được, chỉ ở một bên phỏng đoán sự việc.
“Kì thiếu hiệp.” Minh chủ mở miệng nói: “Tin tưởng ngươi cũng có nghe qua, nhi tử độc nhất của lão phu mười lăm năm trước chết thảm dưới chất độc của [Lân Huân』, nhưng ngươi lại nói [Lân Huân] không có độc, đây chính là sự thật?”
“Đương nhiên là thật,...... Không đúng, [Lân Huân] đó là thức ăn, không phải là độc vật, ta chính mình đã nếm qua, tuyệt đối sẽ không sai.”
“Vậy nhi tử của lão phu Tử Tước Vân, xác thực là chết bởi chất độc của chúng, như thế làm sao giải thích?” Tử Mộ Nhiên cảm xúc thập phần kích động, có thể thấy được mất đi nhi tử đối với hắn đả kích rất lớn.
“Này......” Tuyền tự hỏi, cuối cùng cho ra một kết luận kinh người, “Nếu lệnh công tử chết bởi [Lân Huân], vậy nhất định có người hạ độc.”
“Cái gì!” Phu nhân kêu to lên, “Là kẻ nào muốn hại Vân nhi của ta! Nhi tử đáng thương của ta, lúc ấy chỉ có năm tuổi a! A a......” Nói đến đó nàng lại thương tâm khóc lớn
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của nàng, mọi người ở đây đều không khỏi động dung (= cảm động), Tử Mộ Nhiên ở một bên vuốt khẽ lưng nàng trấn an.
Lúc này, bỗng nhiên Tuyền cảm thấy được phía sau có người kéo, nhìn lại, nguyên lai là đứa con đã tỉnh ngủ......
“Bảo bối, tỉnh? Không ngủ thêm một lát?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Ân.” Tiểu niên cao dụi dụi đôi mắt mới vừa tỉnh, “Không ngủ, đã đói bụng, ba ba ôm một cái!”
“Hảo, đến ôm một cái.” Sủng ái ôm lấy Tiểu niên cao, Tuyền đi đến bên người minh chủ, đang định hướng hắn hỏi có thứ gì có thể cho tiểu niên cao ăn, ai ngờ......
“Vân nhi?” Phu nhân nhìn thấy Tiểu niên cao, ngừng khóc, gắt gao nhìn thẳng mặt bé, đột nhiên vươn tay muốn cướp hài tử, “Vân nhi, nương chỉ biết ngươi không chết, ngươi chỉ là cùng nương ngoạn chơi trốn tìm. Hài tử đến, mau cho nương nhìn xem, thật xinh đẹp, Vân nhi vẫn không thay đổi,Vân nhi của ta, không bao giờ ….rời khỏi nương, tiểu Vân nhi......”
“Đau quá, ba ba......” Tiểu niên cao bị nàng nắm đau.
“Phu nhân, từ từ, hắn không phải hài tử của ngươi.” Phu nhân không biết khí lực từ đâu mà có, ngay cả Tuyền kéo cũng không nhúc nhích.
Phạm cùng những người khác thấy thế, cũng đi lên hỗ trợ, nhưng phu nhân là nữ nhân, mọi người căn bản không có khả năng ra tay với nàng, vài người giằng co không lại.
“Kỷ Oanh, ngươi bình tĩnh chút!” Sau một phen tranh chấp, Tử Mộ Nhiên đành phải điểm thuỵ huyệt (huyệt ngủ), làm nàng thiếp đi.
Phạm thấy Tuyền cùng tiểu niên cao không việc gì liền hỏi: “Phu nhân không có việc gì đi?”
“Không có việc gì, các vị thiếu hiệp thật sự là thực xin lỗi a, Kỷ Oanh lại phát bệnh......” Minh chủ đầu tiên là vẻ mặt thật có lỗi hướng về bọn họ, sau đó đối nữ nhi nói: “Vân nhi, chiếu cố nương ngươi.”
“Vâng” nghe khẩu khí của nàng, cảm giác như không phải là phụ thân đang nói chuyện với nhi nữ.
“Chúng ta trước rời khỏi cho Kỷ Oanh nghỉ ngơi đi, các vị bên này thỉnh.” Minh chủ mang theo bọn họ ly khai tiểu lâu.
Trên đường đi, Tuyền nhịn không được hỏi bệnh tình của minh chủ phu nhân.
Minh chủ giải thích nói, mười lăm năm trước, sau khi nhi tử qua đời, nàng liền mắc phải tâm bệnh. Nàng luôn cho rằng con mình không chết, vừa thấy nam hài năm tuổi xinh đẹp sẽ gọi là “Vân nhi”, bất quá trước giờ không kích động như vậy, chỉ là nhìn đứa nhỏ ngẩn người, lần này tựa hồ thực đặc biệt.
Nghe giải thích của hắn, Tuyền tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, nhưng hắn không nói ra, mà Phạm nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng nhận ra có vấn đề.
Sau khi trở lại phòng, mọi người liền trầm tĩnh lại, Húc cùng Diệu quang trở về phòng nghỉ ngơi, để lại Tuyền, Phạm còn có bé cưng.
“Lẫm nhi, vừa rồi có bị thương không?” Phạm kéo tay tiểu tử kia xem.
“Hoàn hảo, phụ thân, bất quá vừa rồi nãi nãi thực đáng sợ.” Tiểu niên cao trả lời Phạm, lập tức lại hỏi Tuyền “Ba ba, nàng là ai?”
Tuyền nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, không lên tiếng.
“Ba ba?” Tiểu niên cao thấy hắn không có phản ứng liền gọi lần nữa.
“Giống như a......” Tuyền lại mạc danh kỳ diệu nói.
“A?” Phạm không rõ chân tướng hỏi, “Giống như cái gì?”
“Ngươi cùng Tiểu cao rất giống.” Tuyền nhìn hai người bọn họ, “Phạm, ta cảm thấy người thất thường có nỗi đau mất đi ái tử, so với người bình thường càng nhớ rõ diện mạo của con mình hơn.”
“ Ý của ngươi là gì?” Phạm nhíu nhíu mày.
“Vừa rồi minh chủ nói lần này phu nhân đặc biệt kích động, ngày xưa nàng chẳng qua là nhìn hài tử ngẩn người mà thôi.” Tuyền không trực tiếp trả lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Phạm chân mày nhăn càng sâu, tựa hồ cũng đoán được một, hai.
“Ta cảm thấy phu nhân căn bản là không có điên. Nàng đã sớm hiểu rõ con trai của nàng đã chết, nhưng lại nhịn không được tưởng niệm, cho nên xem những đứa trẻ năm tuổi như thế thân, nhìn thấy bọn chúng tựa như thấy được con trai của nàng còn sống. Về phần nguyên nhân hôm nay thất thường, có lẽ bởi vì duyên cớ tiểu niên cao bộ dạng nguyên bản cùng con trai của nàng quá giống nhau.” Tuyền đem kết luận của mình nói ra.
“Ý của ngươi là Lẫm nhi cùng nhi tử của nàng bộ dạng tương tự?” Phạm vuốt cằm nói.
“Ta thật...... Phạm có đôi khi ngươi thật đúng là trì độn có nghề.” Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, “Là ngươi, tiểu niên cao lớn lên giống ngươi, cho nên ngươi cùng con trai của nàng giống nhau.”
“Không có khả năng, nhi tử độc nhất của minh chủ mười lăm năm trước đã qua đời, sẽ không là ta. Huống chi, ta đối nơi này không hề ấn tượng, cùng phu thê minh chủ lần đầu gặp mặt, như thế nào là con của bọn họ?” Phạm một mặt ‘không có khả năng’nói.
“Ngươi không cần kích động như vậy...... Phỏng đoán, chỉ là phỏng đoán mà thôi.” Tuyền trấn an nói.
Phạm không đồng ý liếc xéo hắn, “Ngươi rảnh rỗi kiếm cớ gây sự, sau khi hồi cung còn một đống việc chờ ngươi.”
“Ngô.” Để sau đi, “Ta đi tìm thức ăn cho bé cưng......” Tuyền đánh trống lảng, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Nguyên bản chính là hảo tâm tìm thức ăn cho bé cưng, ai biết sơn trang này cư nhiên giống như cái mê cung, Tuyền đi tới đi lui liền bị lạc đường.
“Nơi này là chỗ nào a?” Hắn nhìn chung quanh, “Trù phòng không ở đây sao?”
“Đáng hận, đáng ghét, ta tính là cái gì......” Đột nhiên một câu mắng lọt vào lỗ tai của hắn.
Thanh âm rất quen thuộc, là ai? Kiêu ngạo như vậy...... Tuyền đi phía trước nhìn thấy, một nữ hài đang đứng ở tiểu đình tử, đối với thạch bàn không ngừng mắng, vừa mắng vứa đá, thật đúng là chua ngoa!
Di...... Kia không phải là tiểu nữ của minh chủ sao?
Có lẽ là tiếng bước chân của Tuyền quá mức rõ ràng, nàng rất nhanh liền phát hiện.
“Là ai ở đó?” Ngữ khí hảo hung ác.
“Từ từ, là ta, tiểu thư chớ hoảng sợ.” Tuyền lập tức đứng ra cho nàng thấy rõ thân phận.
“Là ngươi? Kì Oát Tuyền!” Nữ hài lúc này mới thả lỏng cảnh giác.
Tuyền vò vò đầu, ngượng ngùng nói chính mình lạc đường.”Đúng, là ta, ta đang tìm trù phòng, không biết như thế nào đi đến nơi này......”
“A...... Lạc đường thì lạc đường, ngươi giấu giếm cái gì a?” Nàng nín khóc mỉm cười, “Trù phòng ở bên kia.”
“Nga, đa tạ tiểu thư, tại hạ trước cáo từ.” Tuyền nguyên bản vô tình cùng tiểu thư này gặp mặt, sau khi biết đường lập tức rời đi.
Mà tiểu cô nương kia lại lên tiếng gọi hắn: “Từ từ, ngươi không hỏi ta xem vừa rồi vì cái gì......” Nàng hơi ngượng ngùng hỏi.
Tuyền là người theo chủ nghĩa lady first (chỗ này nguyên văn là nữ tính chủ nghĩa giả, nhưng ta thấy thế này thuận tai, ai đọc QT rồi ta xin tạ lỗi), xuất phát từ tôn trọng liền trả lời: “Tiểu thư làm việc đều có suy nghĩ của chính mình, tại hạ không nên hỏi nhiều.”
“Ngươi người này thú vị, nhìn không ra ngươi thật ôn nhu.” Tử Tích Vân che miệng mà cười, “Ta lại muốn nói cho ngươi nghe, ngươi ngồi a.” Nói xong chính nàng cũng ngồi xuống.
“Này......” Tuyền đang muốn cự tuyệt.
Không nghĩ tới, tiểu cô nương này thực bá đạo, còn chưa nói xong, nàng trái lại còn tranh nói trước.
Tuyền thành ra không thể không nghe nàng nói, mà nghe được từ miệng nàng, hắn mới biết được sự thật làm người ta khiếp sợ. Nguyên lai nàng vốn không phải tiểu nữ của phu thê minh chủ, mà là người mười lăm năm trước được một đạo sĩ ôm tới, phu phụ minh chủ đối với nàng không hề giầu giếm, từ lúc nàng còn nhỏ đã nói cho nàng biết sự thật.
“Đạo sĩ kia nói nương mệnh tang tử, bởi vậy mang ta đến, đền bồi cho họ. Còn nói với cha mẹ, nhất định ta mười lăm tuổi sẽ mẫu nghi thiên hạ, có thể làm hoàng hậu của đương kim thánh thượng.” Tiểu cô nương nói.
“Ngươi không muốn gả, cho nên sinh khí?” Tuyền hy vọng là như thế.
“Không, ta không sao cả. Chính là, phụ thân cùng nương...... Bọn họ chính là cố kỵ ta là hoàng hậu tương lai, nếu dưỡng dục không tốt sẽ mang lại tai hoạ cho giang sơn, mà trong lòng họ chỉ có nhi tử của bọn họ.” Tử Tích Vân càng nói càng nhỏ.
“Đây không phải là chuyện cực kỳ bình thường sao? Phụ mẫu nào cũng yêu thương thân sinh nhi tử của mình hơn.” Tuyền nghĩ nghĩ trả lời.
“Ngươi......” Nàng có điểm tức giận.
Nhưng Tuyền lại giải thích: “Ngươi không cần sinh khí, từ từ nghe ta nói hết. Đây là nhân chi thường tình, không thể phủ nhận, ràng buộc huyết thống so với tình cảm gì đều khắc sâu hơn, này cũng không thể trách phụ mẫu ngươi.”
“Ta đây xứng đáng xui xẻo, không ai yêu thương, bộ dạng này cả đời sao? Ta không cam lòng a!” Cảm xúc của nàng rất không ổn định.
“Ai nói ngươi sẽ như vậy cả đời? Ngươi đã nghe ta nói cái gì không tốt chưa?” Tiểu cô nương thực không đáng yêu, vẫn là Phạm hảo, Tuyền âm thầm đánh giá, “Nữ hài tử nha, tối trọng yếu là phải yêu quý bản thân mình. Ngươi đã nói phụ mẫu ngươi không thương ngươi, vậy ngươi càng phải quý trọng chính mình. Tự ái, tự trọng, tự tôn, tự tin, đây mới là thái độ cuộc sống một nữ hài nên có. Như vậy, vị hôn phu tương lai của ngươi nhất định thích ngươi!” Tuyền giống một học giả đang trình bày học thuyết phụ nữ thế kỷ 21.
“Ta có thể như vậy sao?” Ánh mắt Tử Tích Vân nhìn hướng xa xa.
“Đương nhiên có thể, ngươi là một nữ hài thực đáng yêu, không cần lo lắng.” Tuyền lộ ra một cái tươi cười sáng lạn.
Nhìn thấy nụ cười của Tuyền, mặt Tử Tích Vân đỏ bừng, nàng e thẹn ngại ngùng lui về phía sau, “Đêm nay...... Cái kia...... Cám ơn ngươi.” Nói xong xoay người bỏ chạy.
Tuyền còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nàng bỗng nhiên xoay người hỏi: “Công tử, võ lâm đại hội ngày mai ngươi có tham gia sao?”
“A? Ân...... Có!”
“Ta đây đi trước, công tử trên đường cẩn thận.” Nói xong nàng liền vội vội vàng vàng ly khai. (đổ rồi ư…x_x)
Nàng làm sao vậy? Tuyền không hiểu. Khó trách người khác nói “nữ nhân tâm, hải để châm” (lòng dạ nữ nhân, sau tựa đáy biển) thực đoán không ra các nàng suy nghĩ cái gì!
Ai...... Quên đi, chắc bé cưng đã đói bụng lắm rồi, hắn vẫn là trở về trước!
Thật vất vả trở lại phòng, Phạm, bé cưng, Diệu Quang cùng Húc lại ngồi đánh chén hăng say, trên bàn tràn đầy mỹ thực.
“Oa! Các ngươi rất không có lương tâm, thế nhưng mặc kệ ta, ăn trước?” Tuyền kháng nghị ngồi vào bàn.
“Ngươi cũng không kém nha, thế nào? Tiểu cô nương kia không tồi đi?” Diệu Quang vừa ăn vừa nói.
“Nhị ca, ngươi mau khai?” Húc cũng cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Cái gì? Ba ba, tiểu cô nương có thể ăn sao?” Bé cưng cũng không cam chịu thua hỏi.
“Uy uy uy, các ngươi a...... Chờ một chút, các ngươi như thế nào biết ta cùng tiểu cô nươg kia cùng một chỗ?” Không đúng, phi thường không đúng!
“Trên người ngươi có vị đạo của nàng.” Phạm hảo tâm giải thích.
Tuyền ngửi ngửi quần áo, “Thì ra là thế! Phạm, ngươi nghe ta giải thích, ta......” Hắn lập tức nóng vội muốn giải thích sự thật.
Phạm uống ngụm trà, hắn chưa kịp mở miệng đã nói trước: “Kỳ thật các ngươi trong lúc đó cái gì cũng không có phát sinh, ngươi chính là ngẫu nhiên gặp được Tử Tích Vân kia, hai người nói chuyện trong chốc lát, đúng không?” Y miêu tả giống như chính mình tận mắt trông thấy.
“Ân, chính là như vậy.” Tuyền liều mạng gật đầu.
Diệu Quang buồn cười hỏi Húc: “Húc, ngươi tin không?”
“Không tin!” Húc trả lời.
“Ta tin tưởng ba ba.” Lời nói của bé cưng làm cho Tuyền cảm thấy vui mừng, không hổ là con thân sinh a.
“Lão bản thì sao?” Diệu Quang trưng ra khuôn mặt tươi cười muốn ăn đập.
Bất quá, lời này vừa nói ra lại làm cho lực chú ý của mọi người tập trung trên người Phạm.
Phạm nhắm mắt lại, buông chén trà trong tay, “Ta tin!”
Hô...... Tuyền nhất thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần lão bà không hiểu lầm là tốt rồi.
Mà Diệu Quang và Húc đều là vẻ mặt biểu tình ‘không thể tin được’, thật sự là làm cho Tuyền hả dạ muốn chết.
“Chúng ta ăn no, đi trước.” Diệu Quang cười đứng lên, thông minh kéo Húc ly khai.
Tính bọn họ thức thời. Tuyền cười tủm tỉm ngồi xuống bên người Phạm, nhưng lúc này, một tiểu tư đi đến, cầm trong tay một mâm điểm tâm tinh xảo.
“Kì công tử, đây là chủ nhân nhà ta cố ý phân phó trù phòng tặng ngài, thỉnh một mình dùng, chớ cho người khác dùng.” Dứt lời, tiểu tư buông điểm tâm liền ly khai.
“Làm cái quỷ gì, điểm tâm này chỉ đủ một người dùng.” Tuyền nhìn thấy thực hạp liền dâng lên bực tức, điểm tâm bên trong tinh xảo, nhưng cũng chỉ có một khối, ‘phần ăn một người’ chính cống.
“Người ta cho ngươi ăn, ngươi cứ ăn đi, hiện tại ai cũng không biết thân phận của ngươi, hẳn là không có độc.” Phạm cẩn thận phân tích nói.
Mục tiêu của Tuyền lập tức chỉa hướng tiểu niên cao, tiểu bảo bối vội vàng lắc đầu, “Người ta cho ba ba, không phải cho Lẫm nhi.” Tiểu quỷ hiểu lắm sự.
“Phạm thật sự không cần?” Hắn vẫn còn do dự.
Phạm cũng tỏ vẻ cự tuyệt, “Ta không thích đồ ngọt, ngươi biết mà.”
“Ta đây không khách khí!” Nói xong, Tuyền cầm lấy khối điểm tâm nhỏ kia cho vào miệng.
Một cỗ hương khí tan ra trong miệng, thật ngọt ngào, thật ngon. Chính là sau khi ăn, cảm thấy được có điểm kỳ quái.
Phạm không nghi ngờ gì, ở bên cạnh thu thập quần áo, tính toán cùng tiểu niên cao tắm rửa, nhưng mà......
Không lâu sau, Tuyền liền cảm thấy thân thể không khoẻ, trước mắt có chút mơ hồ, tim đập mãnh liệt làm hắn không khỏi hô một câu: “Phạm......” Thanh âm thoáng khàn khàn, mang theo từ tính bất đồng ngày xưa.
“Ân?”
Tới khi Phạm quay đầu lại chú ý tới hắn, chỉ thấy Tuyền một tay bấu lấy cạnh bàn, một tay lôi kéo cổ áo, mặt hiện ra biểu tính đỏ ửng mất tự nhiên, hạt lớn hạt nhỏ mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, ánh mắt toát ra một loại dục vọng không tên.
Thấy bộ dáng của hắn, Phạm tựa hồ hiểu được gì đó, y thực bình tĩnh đối Tiểu niên cao nói: “Lẫm nhi, đêm nay ngủ ở chỗ Diệu Quang thúc thúc, ba ba cùng phụ thân có việc muốn nói, được không?”
Bé cưng nghiêng nghiêng đầu, lại nhìn nhìn ba ba, lập tức nói: “Hảo, đã biết, ta đây đi trước.” Nói xong tiểu tử kia liền hướng phòng Diệu Quang chạy tới.
Phạm nhìn thấy bóng dáng bé cưng rời đi, cho đến khi tiêu thất trên hành lang, sau đó mới xoay người nhìn Tuyền: “Điểm tâm bị kê đơn.” Y nhíu nhíu mày, một tay xoa trán Tuyền.
“Đừng chạm vào ta!” Dược tính khiến Tuyền có phần nóng nảy, nhưng hắn lập tức ý thức được, thở gấp nói: “Thực xin lỗi...... Phạm, ngươi cũng đi trước đi.”
Bản tính nam nhân dần dần thức tỉnh, không cần phải nói, Tuyền cũng biết mình ăn nhầm cái gì.
Trong cơ thể không ngừng toát ra nhiệt cảm trải rộng toàn thân, nếu không phải còn chút lý trí sót lại, chỉ sợ hắn đã lập tức bị đánh gục bởi Phạm trước mắt.
Không được, không được, Phạm là không thể đụng vào, y là đặc biệt......
“Đi a, còn ở nơi này làm cái gì!?” Nhiệt lưu trong cơ thể không được phóng thích, Tuyền hổn hển muốn đuổi người.
“Không cần ta hỗ trợ sao?”
“Không cần...... Ta chính mình có thể!”
Sắp không được!
“Việc này...... Lưỡng tình tương duyệt...... Mới được!”
“Ngươi thật đúng là nghiện làm người tốt......” Phạm tựa hồ đang cười, nhưng Tuyền đã muốn thấy không rõ lắm.
Nhẫn nại của Tuyền đã tới cực hạn, “Cút, mau cút a!” Không tiếc phun ra ác ngôn xua đuổi y.
Phạm không để ý tới ác ngôn ác ngữ của hắn, ngược lại lấy miệng che đi đôi môi đang mấp máy kia, nụ hôn này vừa hôn xuống, lấp đi lý trí còn lại của Tuyền, đưa bọn họ hai người hướng về vực sâu dục vọng......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook