“Lão thiên gia...... Ngươi đùa giỡn ta a......” Diệu Ngạn khóe miệng rút gân đi giữa Tiểu Tứ và Khải.

“A, tới rồi tới rồi, chính là ngọn núi kia!” Khải nhìn chăm chú về phía trước, vừa nhìn thấy ngọn núi quen thuộc liền kêu to lên, “Ngạn, chính là ngọn núi kia!”

Tiểu Tứ nhìn theo hướng hắn ta chỉ, “Ngọn núi rất bình thường thôi...... Một nhà bọn họ chính là đi vào núi này liền mất tích?”

Khải gật đầu, “Đúng vậy, ta nhớ rất rõ! Ngạn, ngươi nghiêm túc chút a, là ngươi nói muốn tới điều tra mà? Nhìn Tiểu Thiên người ta xem! Học theo chút đi!” Nhìn ra Diệu Ngạn chủ chốt, một bộ vô tình, Khải căm giận bất bình đưa ra ý kiến!

Vừa bị hắn ta nói như thế, đầu của Diệu Ngạn liền càng cúi xuống, “Đại ca, ta xin ngươi! Ta nói muốn tới điều tra, cũng không nói là hôm nay!”

“Hôm nay có gì không tiện sao?” Khải nghi hoặc hỏi.

Diệu Ngạn lập tức ngẩng đầu trừng Khải, quát lớn: “Không tiện, không tiện, phi thường không tiện!!!”

“Oa a!” Khải bị hắn rống đến mức liền lui ba bước, “Làm gì kích động như vậy chứ?”

“Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ cũng cảm thấy kỳ quái, bèn kéo kéo Diệu Ngạn, “Ngươi hôm nay vốn có việc bận sao?”

“A...... Không...... Không phải, không phải bận việc gì......” Diệu Ngạn đang suy tư, nên làm sao để Tiểu Tứ trì độn cực kỳ ở cái phương diện này thông suốt, “Là chúng ta hai cái có việc......”

Qua nhiều năm như thế, Tiểu Tứ đối với phương diện tình cảm có chút tiến bộ mới tốt a! Diệu Ngạn tự đáy lòng mà hy vọng, chính là......

“Hai người chúng ta?” Tiểu Tứ nghĩ nghĩ, lúc sau không rõ hỏi, “Hai người chúng ta có việc sao không?”

“......” Diệu Ngạn sai lầm rồi, y vẫn là một chút tiến bộ cũng không có!

Chuyện này phải quay về ba ngày trước. Từ sau khi bọn họ trở lại trong điếm, Tiểu Tứ cùng Mạc Ngữ liền vẫn như hình với bóng! Diệu Ngạn vì chuyện này mà phiền não. Ở trong mắt hắn, Mạc Ngữ đoạt mất đặc quyền một mình ở chung với Tiểu Tứ của hắn, đoạt mất vị trí bên người Tiểu Tứ...... Trong tiềm thức, hắn đã muốn đem Mạc Ngữ coi như “tình địch” mà đối đãi!

Diệu Ngạn được di truyền khả năng biết trước thiên mệnh của Diệu Quang, liền giống như tất cả thầy bói, hắn đối với tương lai của bản thân hoàn toàn không biết gì cả!!! Tuy rằng tiểu tử Mạc Ngữ kia thật sự nhu thuận, nhưng chỉ cần nó đứng chung một chỗ với Tiểu Tứ, trong lòng Diệu Ngạn liền có một cỗ hàn ý vô danh, đáy lòng hắn có một thanh âm nói cho hắn, tồn tại của Mạc Ngữ có lẽ chính là kiếp số giữa hắn cùng Tiểu Tứ......

Đúng lúc sinh nhật mười lăm tuổi của Tiểu Tứ cũng sắp đến, thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cho nên Diệu Ngạn tính toán “tiên hạ thủ vi cường”! Ba ngày trước, hắn thông đồng với Chung Ly, gọi hắn ở ba ngày sau chăm sóc Mạc Ngữ một ngày, để Tiểu Tứ có thể cùng hắn một mình du ngoạn cả ngày, thừa dịp này cầu hôn Tiểu Tứ! Tiểu Tứ cũng đáp ứng cùng mình một chỗ, chính là...... Thật không ngờ...... Ngày đó thế mà bị tên Khải ngu ngốc này kiên quyết kéo đi, đến ngọn núi này điều tra?!

Thất sách a thất sách!!! Diệu Ngạn nhìn hai người trước mắt đang lên núi ── Tiểu Tứ thỉnh thoảng nhìn xung quanh, có khi sẽ đối một số cây hiếm lạ cổ quái ngẩn người, còn đưa tay đụng đụng; Khải vẻ mặt hưng phấn giới thiệu cho Tiểu Tứ, cũng không quản y nghe hay không nghe, tóm lại nói rất hăng say!

“Ai...... Gặp người không tốt a!” Hắn cũng chỉ có tự cam chịu phần xui xẻo này!

Bọn họ ước chừng đi được nửa canh giờ, cũng không có phát hiện cái gì không ổn! Lúc này đã là giữa trưa, ba người đều bụng đói kêu vang, thấy bên cạnh có con sông nhỏ, cá trong sông bơi qua bơi lại, thế là bọn họ lúc này quyết định: ăn cơm trước rồi đi tiếp.

Diệu Ngạn cùng Khải phụ trách xuống nước bắt cá, mà Tiểu Tứ lại bị bọn họ buộc ở lại trên bờ!

“Ngạn, có nhớ chúng ta trước đây thường chơi bắt cá không?” Khải khiêu khích nâng nâng lông mi.

Diệu Ngạn cởi quần áo tùy ý ném bên bờ sông, đưa tay xuống nước, “Sao vậy không nhớ? Ta chính là cao thủ chưa bao giờ thua!”

Khải cười nhạo nói: “Ít tự biên tự diễn, nếu không hôm nay lại so tài?”

“Được! Tiểu Tứ làm trọng tài! Người nào bắt được nhiều cá liền thắng!” Diệu Ngạn tuyên bố.

“Như vậy bắt đầu đi!” Khải nói liền cầm gậy lên, hướng trong nước đâm xuống!

“Thua cũng không nên khóc nga!” Diệu Ngạn cũng là một cây đâm xuống nước......

Trận đấu hừng hực khí thế triển khai! Khải là một cao thủ, dựng sào thấy bóng, đâm một cái liền được một con cá! Tốc độ vừa nhanh, lực đạo vừa ngoan, chỉ chốc lát sau liền mệt. Diệu Ngạn bên cạnh cũng không kém hơn hắn ta chút nào, nhìn hắn ôn văn nho nhã, lúc đua trò này thì hỏa lực toàn bộ khai hỏa, lực mạnh mười phần.

Cá của Khải ở bên trái Tiểu Tứ, của Diệu Ngạn thì ở bên phải...... Tiểu Tứ ngồi xổm trên bờ, nhìn cá hai bên không ngừng tăng, lại nhìn hai người bọn họ ở trong nước vớt đến hang say như vậy, đáy lòng Tiểu Tứ cũng nổi lên ham muốn để bản thân thử xem..... Nói làm liền làm! Tiểu Tứ đứng lên......

“Ngạn ca ca!”

“Ân?” Diệu Ngạn nhìn về phía y, nhưng động tác tay lại không dừng, “Tiểu Tứ, chuyện gì?”

“Ta có thể xuống nước cùng nhau bắt không?” Thanh âm vội vàng của Tiểu Tứ để lộ ra khát vọng của y.

“Ngươi muốn xuống nước a? Được!” Diệu Ngạn đáp ứng một tiếng.

“Thật sự?” Tiểu Tứ mừng rỡ, cũng bắt đầu động thủ cởi nút thắt.

“A! Chờ một chút...... Không được!” Phản ứng của Khải so với Diệu Ngạn còn lớn hơn, chỉ thấy hắn ta lập tức buông gậy trong tay, hai tay giao trước ngực nói: “Không được, không thể! Tiểu Thiên tuyệt đối không thể xuống!”

“!” Lúc Tiểu Tứ nghe thấy “không được”, toàn thân ngẩn ra, tay cởi nút thắt cũng dừng lại.

“Vì sao không thể?” Diệu Ngạn không rõ ý của Khải, liền hỏi hắn ta.

Khải mặt đỏ gãi gãi đầu, thô lỗ cười nói: “Tiểu Thiên rất đẹp, y cỡi hết xuống nước...... Ta...... Hắc hắc...... Thực không được tự nhiên......”

“Thần kinh!” Diệu Ngạn cho hắn ta một quyền, “Ngươi ít ảo tưởng vô vị cho ta!” Qua một hồi quấy rối của hắn ta, Diệu Ngạn cũng kiên quyết không đồng ý để Tiểu Tứ xuống nước, cho nên hắn vội vàng khuyên Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ, Khải nói đúng! Không bằng......”

“A? Ân...... Ta đã biết......” Thất vọng không có hiện trên mặt Tiểu Tứ bao lâu, y rất nhanh liền lên tinh thần, hướng bọn họ phất tay miễn cưỡng cười, “Không sao...... Các ngươi nói cảm thấy trở ngại...... Cho dù......”

Nghe Tiểu Tứ không nói tiếp, Khải nhẹ nhàng thở ra, rồi mới cao hứng phấn chấn nói với Diệu Ngạn nói: “Ngạn như vậy, chúng ta mở lại thủy chiến đi!”

“Ta vẫn không hề dừng!” Diệu Ngạn cười nhạo nói.

“Oa! Tiểu tử ngươi giở trò!” Khải oa oa kêu to.

“Hừ, là ngươi tiểu tử không chuyên tâm!” Diệu Ngạn phản bác.

“Kháng nghị kháng nghị!”

“Kháng nghị không có hiệu quả!”

Nhìn bọn họ hai cái ở trong nước đùa đến vui vẻ như vậy, Tiểu Tứ cũng không muốn quấy nhiễu bọn họ! Chính mình lẳng lặng ngồi xổm xuống, một mình nhìn bọn họ...... Dần dần ánh mắt của y bắt đầu mơ màng, người chơi đùa trong nước cũng đổi thành  một đám nhỏ nghịch nước, có nam có nữ, tất cả mọi người chơi đùa rất tận hứng, tiếng cười vui tiếng đùa giỡn không ngừng, nhưng duy chỉ có mình bị hặt bỏ ở ngoài trò vui này.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương